Mà cậu và anh lại sắp sửa rời xa phồn hoa náo nhiệt chốn này, đi đến một nơi chưa biết.
Đến lượt Giang Nhược chau mày: "Em không..."
Cậu vẫn chưa hết hổn hển, sợ điếu thuốc cháy vào chỗ nào bèn cúi đầu nhìn, quả nhiên chăn đã cháy xém thành lỗ thủng.
Giang Nhược cuống quýt nhảy xuống giường bật đèn trần, túm chăn nhìn thật kỹ, chìa tay nhón một nhúm bột trông như ruột bông, xót xa than thở: "Gay rồi, phá hoại của công mất rồi."
Tịch Dữ Phong bị cậu ghẹo lên hứng rồi lại bị cậu vứt bỏ giữa chừng cũng không cáu, nhìn bộ dáng mặt ủ mày ê của cậu còn bật cười: "Cái này không phải của công, đền tiền là được."
"Thế tối nay phải làm sao? Chỉ có hai cái chăn."
"Không phải còn một giường nữa à?"
Giang Nhược ngoảnh đầu, nương theo tầm mắt của Tịch Dữ Phong nhìn giường mình rồi lại nhìn anh.
Xác nhận Tịch Dữ Phong đang khẳng định suy nghĩ của cậu bằng ánh mắt, Giang Nhược nhếch khóe môi, đồng thời nhướng mày rất khẽ.
Hai mươi phút sau, Tịch Dữ Phong người đầy hơi nước ra khỏi nhà vệ sinh, trông thấy hai chiếc giường vốn cách xa đã sát vào nhau, Giang Nhược đương nằm sấp giữa "giường to", vung vẩy hai chân.
Tay cậu cầm điếu thuốc chưa châm lửa, nghe tiếng bèn quay lại, rặt vẻ biếng nhác đã chờ mệt nghỉ.
Tịch Dữ Phong hỏi: "Muốn học thật?"
"Đương nhiên." Giang Nhược đưa cả thuốc và bật lửa cho anh: "Bắt đầu từ châm thuốc."
Có lẽ đây là lần đầu tiên nhận được đòi hỏi kiểu này, Tịch Dữ Phong ngồi xuống mép giường, cầm bật lửa mở nắp bằng một ngón tay, trượt bánh xe đánh lửa mấy lần.
Đèn trần đã tắt, ngọn lửa bùng lên trước mắt, từ màu xanh đậm của tâm ngọn lửa chuyến thành màu vàng chói mắt.
Không thể nói rõ là đang nhìn gì, Tịch Dữ Phong ngừng lại một chốc, đoạn đóng nắp bật lửa, thuốc cũng cất về hộp.
Giang Nhược ngớ ra: "Cất đi chi... Anh không định dạy em nữa hả?"
Tịch Dữ Phong cất giọng lãnh đạm: "Tôi đồng ý dạy em bao giờ?"
"Không phải anh còn coi em là trẻ con đấy chứ?"
"Ừm."
"Ngày kia là em hai ba rồi, em..."
Giang Nhược im bặt.
Cậu thấy Tịch Dữ Phong quay sang nhìn cậu đầy sâu xa.
Thảo nào bảo ngày kia đi ăn đồ nướng.
Hệt như tự biết mình lỡ lời, Giang Nhược lật người nằm về một phía giường, đắp nửa chănquay mặt vào tường.
Bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, Tịch Dữ Phong cũng nằm xuống.
Thời gian yên lặng trôi đi, sau cùng Giang Nhược là người không nhịn được, vén nửa chăn còn lại quẳng cho anh nằm bên.
Gần như cùng lúc, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của người nọ: "Có muốn gì không?"
Giọng điệu chẳng khác hồi đầu hai người mới xây dựng quan hệ, song lại khiến con tim Giang Nhược đập rộn ràng.
Lát sau cậu đáp: "Em còn ở đây một tháng, nếu anh rảnh thì tưới hoa hộ em nhé."
Tịch Dữ Phong trả lời dứt khoát: "Nói gì thực tế vào."
Giang Nhược đâu cảm thấy yêu cầu này không thực tế, nhưng thật tình cậu cũng không tưởng tượng nổi dáng vẻ Tịch Dữ cầm bình nước tưới hoa.
Do đó cậu lại suy nghĩ: "Thế thì làm ngôi sao lớn vậy."
Tịch Dữ Phong cười khẽ.
Nghe giọng cậu còn có vẻ không bằng lòng lắm cơ.
"Muốn đóng điện ảnh à?"
"Sao, Tổng giám đốc Tịch định nâng đỡ em đi Hollywood hử?"
"Xem bản lĩnh của em."
"Bản lĩnh gì?" Giang Nhược ngoảnh mặt nhìn người bên cạnh: "Bản lĩnh trên giường?"
Tịch Dữ Phong không đáp mà với tay tắt đèn đầu giường, không gian nhỏ hẹp mất đi ánh sáng.
Trong bóng tối, Giang Nhược nghe thấy tiếng hô hấp dù chưa ngủ cũng đều đặn ổn định và hai chữ cực kỳ kẽ khàng: "Ngủ đi."
Những năm trước, hôm trước sinh nhật trôi qua thế nào Giang Nhược không nhớ rõ lắm.
Lần này cũng vậy, cậu chỉ mang máng có ấn tượng rằng suốt buổi sáng Tịch Dữ Phong mở cuộc họp video, cậu nghe mà buồn ngủ.
Ăn xong bữa trưa, căn phòng với diện tích nhỏ tới mức không chứa nổi người thứ ba thực sự tiếp đón người thứ ba đặt chân đến... Đó là bác sĩ do Tịch Dữ Phong mời đến kiểm tra chân Giang Nhược liệu có không sao thật không.
Người đi rồi, trước câu nghi vấn "Anh muốn làm người đầu tiên trên đời có thể quản em phải không" của Giang Nhược, Tịch Dữ Phong trả lời: "Không đi bệnh viện thì được, nhưng tôi chưa đồng ý không để bác sĩ đến."
Giang Nhược vẫn cãi, cụ thể cãi thế nào cậu cũng không nhớ, nói chung không phải "chân em em không rõ chắc" thì cũng là "vũ công bọn em trẹo chân là chuyện bình thường".
Trên thực tế bong gân thực sự khỏi rất nhanh, ngay tối hôm ấy Giang Nhược đã có thể tập tễnh xuống tầng mua đồ.
Cậu mua bao cao su. Cậu luôn cảm thấy đêm nay chạy không thoát, trước đây không chuẩn bị là vì không nghĩ Tịch Dữ Phong sẽ đến.
Để không quá lộ liễu, cậu tiện tay lấy hai cái khăn mặt thanh toán chung, giải thích câu "giấu đầu lòi đuôi" mà tiểu Thẩm nói một cách hoàn hảo.
Lúc quét mã vạch, chị Vương nhìn cậu như nhìn phường lưu manh, hỏi cậu làm hại con gái nhà nào.
"Con gái đâu ra." Giang Nhược nói thẳng: "Đại gia đến thăm ấy."
Chị Vương coi như cậu lại miệng lưỡi dẻo quẹo: "Ồ hố, hèn chi được diễn vai chính."
"Ừa í."
"Ông đại gia đấy nhiêu tuổi?"
"Hơn em nửa giáp."
"Còn trẻ thế á."
"Cũng đẹp trai thôi rồi cơ."
"Số đỏ gớm."
Giang Nhược cười tí tởn: "Ai bảo không phải đâu."
Mua xong quay về, Tịch Dữ Phong không ở trong phòng.
Chắc anh đang xử lý việc gì đó, nửa tiếng trước anh nghe điện thoại rồi ra ngoài luôn.
Giang Nhược bốc hộp bao cao su và rút hai cái nhét xuống dưới gối, tự nhận mình tận tụy yêu nghề, nghĩ thầm làm tnh trong ngày đặc biệt mỗi năm một lần cũng không có gì không ổn.
Làm tnh, dường như từ này phải có tình mới làm được vậy.
Giang Nhược đang nghĩ vẩn vơ thì có người gõ cửa, mở cửa trông thấy tiểu Thẩm rồi lại nhìn theo tay tiểu Thẩm chỉ xuống cổng sau khách sạn, bắt gặp một chiếc SUV màu đen và Tịch Dữ Phong tựa cửa xe hút thuốc, cậu chôn chân tại chỗ cách đấy vài bước, ngập ngừng không tiến lên.
Tới tận khi Tịch Dữ Phong bỏ điếu thuốc xuống giẫm tắt, mắt chứa ý cười: "Không phải muốn ăn đồ nướng à?"
Lúc xe lái ra khỏi phim trường lớn, Giang Nhược ngoái đầu nhìn qua cửa kính xe.
Ngày xưa cậu chỉ nhìn thấy diễn viên quần chúng ngồi trước cổng chờ việc, hôm nay mới nhận ra nơi đây ồn ào tấp nập, có bảng hiệu đèn led lập lòe, có tiếng cười nói vui vẻ của du khách, còn có phóng viên giải trí nằm vùng săn tin và người hâm mộ chờ thần tượng ở ven đường.
Mà cậu và anh lại sắp sửa rời xa phồn hoa náo nhiệt chốn này, đi đến một nơi chưa biết.
Có vẻ giống bỏ nhà theo trai.
Ý nghĩ ấy vừa bật ra trong đầu Giang Nhược đã không kìm được bật cười.
Thỉnh thoảng để bản thân tiếp xúc với lãng mạn chứ không phải ảo tưởng trẻ con không thực tế.
Mấy tiếng tiếp theo như thể mắc kẹt giữa hiện thực và hư ảo.
Hai người đến phố ẩm thực cách phim trường lớn khoảng mười cây số, xe lái thẳng vào trong rồi dừng đối diện quán đồ nướng như đã hẹn trước.
Tịch Dữ Phong tỏ rõ thái độ: "Em tự vào ăn đi, tôi ở trong xe đợi em."
Tuy biết người như anh sẽ không dễ dàng hạ thấp tiêu chuẩn và thay đổi nguyên tắc dù chỉ một bữa cơm, thế nhưng Giang Nhược vẫn cảm thấy hành động đưa người ta đến ăn mà mình chẳng buồn vào cửa rất là lạ lùng.
Điều ấy làm khẩu vị cũng tệ theo, Giang Nhược vào quán gọi bừa vài món đóng gói mang về, chưa đầy mười lăm phút đã xách hộp đồ ăn trở lại xe.
Trước cái nhíu mày nom như ghét bỏ thứ mùi thoang thoảng của Tịch Dữ Phong, Giang Nhược có đầy đủ lý do: "Một mình ngồi đó ăn trông ngu lắm, lát về em với tiểu Thẩm chia nhau ăn."
Xe lại lăn bánh, không đi đường lúc đến.
Giang Nhược hỏi đi đâu, Tịch Dữ Phong vẫn dùng giọng điệu nghe giống nghi vấn nhưng vô cùng chắc nịch: "Em thích xem phim cơ mà?"
Hai người ra ngoài từ tám giờ tối, lượn một vòng quán đồ nướng rồi đến gần trung tâm thương mại, ngồi trong rạp chiếu phim đã là gần mười hai giờ đêm.
Họ chỉ có thể chọn bộ phim văn nghệ trong nước, buổi đêm ngày làm việc lác đác khán giả, hai người ngồi hàng cuối cùng, ghế trên có mấy cặp đôi châu đầu ghé tai thì thầm những câu dù người bên cạnh không nghe thấy cũng đoán được nội dung đại khái.
Thật ra nội dung phim khá thú vị, đào sâu khai thác cuộc đời con người, tình yêu và một số đạo lý phải ngã sấp mặt mới hiểu.
Có lẽ do thời lượng không đủ nên nội dung nhỏ nhặt nhiều, cách truyền tải cũng tối nghĩa, vừa mất tập trung là sẽ bỏ lỡ rất nhiều điều. Thế nhưng điều đó không cản trở Giang Nhược xúc động vì vài tình tiết, ghi nhớ một lời thoại có ý nghĩa trong đó.
Ly biệt mới là sự vĩnh hằng chân chính... Giây phút nhân vật chính thốt ra câu ấy, Giang Nhược cầm lòng chẳng đặng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Lần này Tịch Dữ Phong không ngủ, anh vẫn im lặng ngồi đó. Mặt nghiêng góc cạnh khiến cả người anh toát lên cảm giác cực kỳ không chân thực, con ngươi màu nâu đậm phản chiếu hình ảnh biến hóa đa dạng trên màn bạc, tựa như vị thần lạnh lùng nghiêm nghị dừng chân trong bóng tối nhìn xuống nhân gian muôn màu muôn vẻ, song chẳng bị ảnh hưởng mảy may.
Lúc hết phim, Giang Nhược mở điện thoại thấy vài tin nhắn. An Hà canh giờ gửi lời chúc sinh nhật, chúc cậu tuổi mới nổi tiếng từ Nam chí Bắc, Lâm Hiểu cũng chúc cậu khỏe mạnh sống lâu, hỏi cậu bao giờ rảnh cùng đi ăn lẩu.
Câu này đã nhắc nhở Giang Nhược, làm cậu bắt đầu hối hận vì chọn đồ nướng. Nghe đâu nhà hàng lẩu mới mở ở trung tâm thành phố có phòng cho hai người trang nhã không ồn ào, nói mấy câu bùi tai có khi Tịch Dữ Phong lại sẵn lòng hạ mình đi vào.
Nhưng xưa nay Giang Nhược không biết nói lời bùi tai, bởi vậy từ mười hai giờ đêm đến bây giờ, ngay cả một câu chúc của Tịch Dữ Phong cũng chẳng kiếm được.
Trên đường về, Giang Nhược gật gù theo âm nhạc êm dịu, hỏi anh: "Thế này là xong rồi à?"
Tịch Dữ Phong vẫn nói câu đấy: "Còn muốn gì nữa không?"
Bầu không khí vừa đẹp, mùi gỗ thơm nức hun người ta choáng váng như uống say, chữ "anh" ra đến miệng lại nuốt trở về, Giang Nhược cười khẽ: "Thật ra trước đây em toàn tưởng bình thường người giàu bọn anh không ăn cơm."
"Không ăn cơm thì ăn gì?"
"Giống trong tivi ấy, bít tết ribeye, trứng cá muối, Chateau Lafite năm gì gì đó."
Tịch Dữ Phong đáp: "Nếu thích thì mai dẫn em đi."
"Không thích, không muốn." Giang Nhược chầm chậm lắc đầu: "Cũng chẳng phải thứ có một không hai, em không thèm đâu nhé."
Đi về tắm rửa, đầu óc cậu tỉnh táo hơn nhiều.
Đồ nướng nguội ngắt tạm để tủ lạnh dưới tầng khách sạn, Giang Nhược nằm nhoài trên giường nghịch điện thoại, bấm vào liên kết An Hà gửi thì nhìn thấy diễn đàn được đặt tên mình trên Weibo và cả video tuyên truyền khiến cậu cực kỳ xấu hổ.
Tổng cộng có ba lượt thích, hai lượt trong đó là tài khoản phụ của An Hà, còn lại là anh Mạnh của cậu ta.
Tịch Dữ Phong nói đây chỉ là chuẩn bị bước đầu, tuyên truyền chính thức phải đợi Oanh bay phát sóng, phía Trịnh Y Đình đã hệ thống kế hoạch.
Giang Nhược cố tình cường điệu: "Vậy em sẽ ngồi chờ tên mình lên hot search, một phát nổi tiếng luôn."
Tịch Dữ Phong không để ý, chẳng biết biến đâu ra một chiếc hộp vuông vức to bằng bàn tay rồi liệng lên giường.
Nhìn chiếc hộp bay lên hạ xuống rơi trúng cạnh tay, Giang Nhược ngẩn ngơ: "Cho em hả?"
"Ừ."
"Không phải điện thoại nữa chứ?"
Tịch Dữ Phong định đi tắm, cúi người cầm áo choàng tắm, lúc ngẩng dậy thì liếc cậu.
Giang Nhược bèn cười: "Sao hôm nay cứ như bữa cơm cuối cùng trước khi hành hình vậy, chẳng lẽ ngày mai lại tung tin xấu của em, cho em nổi tiếng bằng cách khác?"
Tịch Dữ Phong vắt áo tắm lên cánh tay, tự dưng nảy ý hùa theo đùa với cậu.
"Thế em mở ra xem bên trong là lưỡi lê hay thuốc độc."
Tất nhiên đều không phải.
Tịch Dữ Phong tắm xong đi ra, Giang Nhược vẫn đang hí hoáy chiếc vòng lấy từ trong hộp, đeo cổ hình như không hợp lắm, quấn tay một vòng thì dài hai vòng lại ngắn, bối rối quá.
Cậu toan hỏi có phải mua nhầm kích thước hay tặng nhầm người không thì Tịch Dữ Phong bước lên, rút sợi dây màu vàng kim nhạt trong tay cậu. Anh giữ hai đầu sợi dây rồi khom người chùng gối.
Cổ chân được nắm lấy, Giang Nhược còn mù mà mù mờ: "Chân em khỏi rồi..."
Tới tận khi sợi dây mảnh dán vào cổ chân, quấn một vòng quanh mắt cá gồ lên, gài vừa khít hai đầu, Giang Nhược mới chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu.
Chiếc lắc rất nhẹ, đeo như không đeo, chỉ là khi chuyển động kim loại và da ma sát tạo thành cảm giác tê ngứa râm ran.
Lúc này Tịch Dữ Phong ở dưới, tay áo xắn lên để lộ cổ tay và cẳng tay, bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt trên mu bàn chân của Giang Nhược, ngón tay thon dài lướt qua mắt cá chân nhằm điều chỉnh chiếc lắc nằm đúng vị trí.
Làm Giang Nhược run lên, chân cũng vô thức rụt về.
Tịch Dữ Phong cười khẽ: "Em sợ gì?"
Giang Nhược hít sâu một hơi.
Đúng nhỉ, nó chỉ là quà tặng, lại chẳng phải chưa được nhận bao giờ, cậu sợ gì chứ?
Nhưng lắc chân theo sát mọi cử động của cậu, lóe lên tia sáng li ti dưới ánh đèn, thậm chí Giang Nhược có thể nghĩ đến bộ dáng mình đeo nó khi múa.
Nếu khán giả là Tịch Dữ Phong.
Cuối cùng cũng chỉnh đúng vị trí, Tịch Dữ Phong buông tay đứng dậy.
"Hợp với em lắm." Anh nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Nhưng giờ phút này Giang Nhược lại chẳng kịp thưởng thức niềm vui, vì cậu đã thỏa lòng mong mỏi rồi.
Một lần nữa cậu cảm thấy sợ sệt vì sự dịu dàng mà anh vô tình trao ra.
Như thể bản thân cậu chẳng thể làm chủ, cách dốc núi gần hơn một bước.
Thế là trước lúc Tịch Dữ Phong xoay người, Giang Nhược kéo vạt áo choàng tắm của anh, cất giọng ngả ngớn hỏi câu sắp vượt quá giới hạn: "Anh tặng em cái này, là muốn trói em lại sao?"