Đã hơn một tuần, Hứa An Nhược chưa từng đặt chân đến khoa CN, không phải mang ý niệm trốn tránh mà sợ trông thấy người ta hạnh phúc lại làm bản thân mềm lòng.
Không biết trời xui đất khiến thế nào lại lang thang đến dãy phòng học quen thuộc. trước đó hầu như ngày nào cô cũng lượt một lượt quanh đây mong ngóng bóng hình anh. Mãi mê chìm vào vòng suy tư thì một giọng nói kéo cô về:
-“Xin chào, em có phải là An Nhược không?” giọng nói trong trẻo cất lên
Hứa An Nhược giật mình tỉnh mộng quay sang hướng của giọng nói đó, bắt gặp người mà cô không muốn nhìn thấy nhất- Điền Thư Huyên đang nở một nụ cười duyên dáng nhìn cô.
-“Chào chị” cô đáp
-“Chúng ta duyên thật, em tìm anh trai hả?” Điền Thư Huyên ân cần hỏi
-“Hả?” cô ngơ người
-“Trình Tự” Điền Thư Huyên gợi ý
-“Chị đừng nghe anh ta nói bậy, em không chút quan hệ nào với anh ta cả” cô đáp ngắn gọn
-“Hì hì, chị cũng nghĩ vậy. Còn thắc mắc Trình Tự có em gái từ khi nào nữa chứ” Điền Thư Huyên bật cười nhìn cô
Cô không đáp chỉ cười gượng gạo
-“Tối đó sao em đột nhiên lại về sớm vậy?” Điền Thư Huyên đột nhiên hỏi
-“Bạn đi cùng với em cảm thấy không khỏe nên em đưa cô ấy về”
-“à… ra à vậy”
Cả hai rơi vào im lặng, cô đang muốn tìm cớ rời đi thì Điền Thư Huyên mở lời
-“Em quen Trình Tự thế nào?”
-“Tình cờ gặp hôm nhập học ạ”
…
Cô không biết Trình Tự có nói gì với Điền Thư Huyên về việc cô mến mộ Văn Trạm không, nhưng nãy giờ thấy thái độ của cô ta khá hòa nhã không kiêm kị lắm nên cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Trình Tự không phải kẻ lắm mồm đáng ghét.
-“Trò chuyện nãy giờ có làm mất thì giờ của em không? Chị quên bén luôn” Điền Thư Huyên nhỏ giọng
-“Không ạ” cô đáp
-“Thôi, chị có việc đi trước, hẹn gặp lại em nhé!” Điền Thư Huyên nhìn đồng hồ nói
-“Vâng” cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua những ngày vừa rồi, Hứa An Nhược quyết định không suy nghĩ nữa, cũng không để tâm đến sự xuất hiện của Điền Thư Huyên, cô chỉ đơn giản là yêu một người, mặc dù không được [Trà Muộn- dđ l q d]chấp nhận nhưng ép buộc bản thân phải từ bỏ cô thật sự không làm được. Cô chấp nhận thực tại, cũng không muốn phá hỏng nó, tuy không biết điều này có thể giữ được trong lòng đến khi nào bị phát giác.
Bóng dáng Điền Thư Huyên vừa khuất hẳn thì cô đã thấy hai người đang đi dọc hành lang, Trình Tự nói điều gì đó khiến gương mặt Trì Văn Trạm lộ ra nụ cười. Cô quay người muốn tránh ánh mắt của họ nhưng không được vì đã nghe tiếng Trình Tự oa oa gọi cô:
-“An Nhược”
-“Xin chào” cô không thể không bước đến cúi đầu chào họ
-“Em đang làm ở đây vậy?” Trì Văn Trạm nhìn cô hỏi
-“a… em..đi dạo”cô đáp lí nhí
-“Haha, An Nhược…em đi dạo mà tới tận khoa tụi anh, có phải muốn gặp anh không?” Trình Tự kéo tay quàng qua vai cô, không biết tiếc chế cười ha hả
-“Có ma mới muốn gặp anh” Cô thẹn quá hóa giận thụi vào bụng anh ta
-“Em gái, đừng ngượng ngùng mà. Chỉ cần em mở lời anh sẽ vì em từ bỏ cả vườn hoa” Trình Tự cười xấu xa
-“Không biết xấu hổ” cô mắng
Trì Văn Trạm nhìn động tác thân mật của hai người nãy giờ, cũng bật cười góp vui
-“Trình Tự vẫn chưa có bạn gái chính thức nào, tuy cậu ấy rất tốt nhưng chỉ là nhân phẩm có vấn đề”
-“Trì Văn Trạm, cậu bêu xấu tôi” Trình Tự mếu máo làm bộ đáng thương.
Cô không khách khí cười nhạo Trình Tự
“Được lắm, hai người cứ chờ đó” Trình Tự thẹn quá hóa giận nổi giận bỏ đi
Hành lang chỉ còn cô và Văn Trạm, không khí có chút ngượng ngùng, cô cúi mặt nhìn sàn gạch láng bóng, không biết đang suy nghĩ cái gì
-“Đi cùng chứ?” giọng anh trầm ấm vang lên
-“Dạ…?” cô ngơ ngác không hiểu
-“Đến căn-tin, em đã ăn trưa chưa?” Trì Văn Trạm hỏi
-“Dạ chưa” cô lắc đầu
-“Đi thôi, Trình Tự chắc đang mắng người rồi” Anh nói
Do đã quá giờ nghỉ nên căn-tin không đông đúc lắm, chỉ có lác đác vài ba sinh viên. Trình Tự đang ngồi ở một góc, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn như đang suy tư điều gì đó.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh
-“Ăn gì?” Trì Văn Trạm quay sang hỏi
-“Tớ gọi rồi” Trình Tự đáp
-“Còn em?” Trì Văn Trạm nhìn cô
-“A…không cần, tự em đi mua được ạ” cô đứng bật dậy nói
-“Đến máy tự động mua cho anh lon coca” Trình Tự lên tiếng
-“Xì…đưa tiền thẻ đây” cô xì một tiếng
-“Keo kiệt” Trình Tự bỉ môi móc túi đưa mấy đồng thẻ cho cô
Khi cô trở lại thì bàn ăn đã có thêm một người- Điền Thư Huyên ngồi bên cạnh Văn Trạm, cô đi chậm rồi xuống bên cạnh Trình Tự.
-“Ủa, An Nhược” Điền Thư Huyên tươi cười nhìn cô
-“Tình cờ gặp nên gọi em ấy cùng đi ăn với bọn anh luôn” Trì Văn Trạm giải thích
-“Chị cũng đến ăn ạ?”
-“Không, chị ăn rồi, đợi hai người này có khi chết đói mất” Điền Thư Huyên lắc đầu cười.
Để tránh mất tự nhiên, cô chỉ cúi xuống giải quyết tô mì của mình, nhưng Điền Thư Huyên dường như rất hòa nhã, thân thiết trò chuyện với cô. Ngoài việc cùng cô ta đối đáp thì hai người đàn ông đều im lặng.
-“Em là người thành phố S à?” Điền Thư Huyên đột nhiên lên tiếng
-“Không ạ, em ở thành phố R” cô đáp
-“A…Thật trùng hợp,Văn Trạm cũng là người tp R” Điền Thư Huyên lộ vẻ ngạc nhiên
-“Vậy là em gái đồng hương rồi, em ở khu nào nhỉ?” Trì Văn Trạm hỏi
-“Khu An Lạc ạ” cô lí nhí
-“Nhà anh cũng ở đó, chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?” Trì Văn Trạm suy tư hỏi
-“Haha, chắc chưa ạ” cô cố nở nụ cười tự nhiên nhất
Trong lòng cô thầm gào thét, cô muốn nói với anh rằng “chúng ta đã gặp nhau từ 6 năm trước, em say từ ánh nhìn đầu tiên” cô rất muốn nhìn anh và nói “đã lâu không gặp” [Trà Muộn- l q đ]nhưng cô biết anh đã quên từ lâu, anh không còn nhớ cô nhóc hay đến nhà anh học thêm, vì muốn gặp anh mà cố gắng đến nhường nào. Anh sẽ không bao giờ hiểu hết được.
Trình Tự nãy giờ chỉ chú tâm vào việc no bụng cũng buông đũa xuống, uống một hơi hết lon coca lúc nãy cô mua, đứng dậy kéo tay cô rồi quay sang nói với Trì Văn Trạm.
-“Tớ có chút chuyện, cậu nói với giáo sư Trần ngày mai tớ sẽ đến tìm thầy ấy”
-“Ừ” Trì Văn Trạm đáp
…
Cô không hiểu được Trình Tự đang làm cái trò gì, vì cổ tay bị nắm đến đau rát mà tức giận hét:
-“Anh là gì vậy? Buông tôi ra”
-“Chúng ta nói chuyện một chút đi” Trình Tự không thả lỏng
-“Đau…” cô nhăn mặt
-“Xin lỗi” Trình Tự nhận ra sự lỗ mãng của mình thì mới buông tay ra
-“Nói chuyện gì vậy?” cô nhìn Trình Tự thắc mắc
-“Em cách xa Văn Trạm một chút” Trình Tự nghiêm túc nói
-“Tại sao?” cô đáp máy móc
-“Cậu ấy đã có bạn gái rồi, em đừng tiếp cận hai người họ nữa”
-“Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến anh” cô tức giận nói
-“Sao lại không liên quan, cậu ấy là bạn tôi”
-“Đừng có nói với tôi là anh đồng tính luyến ái” cô châm chọc
-“Em…” Trình Tự tức tối gầm giọng
-“Nếu không có gì nữa thì tôi đi đây” cô hừ một tiếng
-“An Nhược, anh rất quý em, nhưng nếu em làm gì quá đáng anh tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn” Trình Tự thở dài nói
Đã hơn một tuần, Hứa An Nhược chưa từng đặt chân đến khoa CN, không phải mang ý niệm trốn tránh mà sợ trông thấy người ta hạnh phúc lại làm bản thân mềm lòng.
Không biết trời xui đất khiến thế nào lại lang thang đến dãy phòng học quen thuộc. trước đó hầu như ngày nào cô cũng lượt một lượt quanh đây mong ngóng bóng hình anh. Mãi mê chìm vào vòng suy tư thì một giọng nói kéo cô về:
-“Xin chào, em có phải là An Nhược không?” giọng nói trong trẻo cất lên
Hứa An Nhược giật mình tỉnh mộng quay sang hướng của giọng nói đó, bắt gặp người mà cô không muốn nhìn thấy nhất- Điền Thư Huyên đang nở một nụ cười duyên dáng nhìn cô.
-“Chào chị” cô đáp
-“Chúng ta duyên thật, em tìm anh trai hả?” Điền Thư Huyên ân cần hỏi
-“Hả?” cô ngơ người
-“Trình Tự” Điền Thư Huyên gợi ý
-“Chị đừng nghe anh ta nói bậy, em không chút quan hệ nào với anh ta cả” cô đáp ngắn gọn
-“Hì hì, chị cũng nghĩ vậy. Còn thắc mắc Trình Tự có em gái từ khi nào nữa chứ” Điền Thư Huyên bật cười nhìn cô
Cô không đáp chỉ cười gượng gạo
-“Tối đó sao em đột nhiên lại về sớm vậy?” Điền Thư Huyên đột nhiên hỏi
-“Bạn đi cùng với em cảm thấy không khỏe nên em đưa cô ấy về”
-“à… ra à vậy”
Cả hai rơi vào im lặng, cô đang muốn tìm cớ rời đi thì Điền Thư Huyên mở lời
-“Em quen Trình Tự thế nào?”
-“Tình cờ gặp hôm nhập học ạ”
…
Cô không biết Trình Tự có nói gì với Điền Thư Huyên về việc cô mến mộ Văn Trạm không, nhưng nãy giờ thấy thái độ của cô ta khá hòa nhã không kiêm kị lắm nên cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Trình Tự không phải kẻ lắm mồm đáng ghét.
-“Trò chuyện nãy giờ có làm mất thì giờ của em không? Chị quên bén luôn” Điền Thư Huyên nhỏ giọng
-“Không ạ” cô đáp
-“Thôi, chị có việc đi trước, hẹn gặp lại em nhé!” Điền Thư Huyên nhìn đồng hồ nói
-“Vâng” cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua những ngày vừa rồi, Hứa An Nhược quyết định không suy nghĩ nữa, cũng không để tâm đến sự xuất hiện của Điền Thư Huyên, cô chỉ đơn giản là yêu một người, mặc dù không được [Trà Muộn- dđ l q d]chấp nhận nhưng ép buộc bản thân phải từ bỏ cô thật sự không làm được. Cô chấp nhận thực tại, cũng không muốn phá hỏng nó, tuy không biết điều này có thể giữ được trong lòng đến khi nào bị phát giác.
Bóng dáng Điền Thư Huyên vừa khuất hẳn thì cô đã thấy hai người đang đi dọc hành lang, Trình Tự nói điều gì đó khiến gương mặt Trì Văn Trạm lộ ra nụ cười. Cô quay người muốn tránh ánh mắt của họ nhưng không được vì đã nghe tiếng Trình Tự oa oa gọi cô:
-“An Nhược”
-“Xin chào” cô không thể không bước đến cúi đầu chào họ
-“Em đang làm ở đây vậy?” Trì Văn Trạm nhìn cô hỏi
-“a… em..đi dạo”cô đáp lí nhí
-“Haha, An Nhược…em đi dạo mà tới tận khoa tụi anh, có phải muốn gặp anh không?” Trình Tự kéo tay quàng qua vai cô, không biết tiếc chế cười ha hả
-“Có ma mới muốn gặp anh” Cô thẹn quá hóa giận thụi vào bụng anh ta
-“Em gái, đừng ngượng ngùng mà. Chỉ cần em mở lời anh sẽ vì em từ bỏ cả vườn hoa” Trình Tự cười xấu xa
-“Không biết xấu hổ” cô mắng
Trì Văn Trạm nhìn động tác thân mật của hai người nãy giờ, cũng bật cười góp vui
-“Trình Tự vẫn chưa có bạn gái chính thức nào, tuy cậu ấy rất tốt nhưng chỉ là nhân phẩm có vấn đề”
-“Trì Văn Trạm, cậu bêu xấu tôi” Trình Tự mếu máo làm bộ đáng thương.
Cô không khách khí cười nhạo Trình Tự
“Được lắm, hai người cứ chờ đó” Trình Tự thẹn quá hóa giận nổi giận bỏ đi
Hành lang chỉ còn cô và Văn Trạm, không khí có chút ngượng ngùng, cô cúi mặt nhìn sàn gạch láng bóng, không biết đang suy nghĩ cái gì
-“Đi cùng chứ?” giọng anh trầm ấm vang lên
-“Dạ…?” cô ngơ ngác không hiểu
-“Đến căn-tin, em đã ăn trưa chưa?” Trì Văn Trạm hỏi
-“Dạ chưa” cô lắc đầu
-“Đi thôi, Trình Tự chắc đang mắng người rồi” Anh nói
Do đã quá giờ nghỉ nên căn-tin không đông đúc lắm, chỉ có lác đác vài ba sinh viên. Trình Tự đang ngồi ở một góc, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn như đang suy tư điều gì đó.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh
-“Ăn gì?” Trì Văn Trạm quay sang hỏi
-“Tớ gọi rồi” Trình Tự đáp
-“Còn em?” Trì Văn Trạm nhìn cô
-“A…không cần, tự em đi mua được ạ” cô đứng bật dậy nói
-“Đến máy tự động mua cho anh lon coca” Trình Tự lên tiếng
-“Xì…đưa tiền thẻ đây” cô xì một tiếng
-“Keo kiệt” Trình Tự bỉ môi móc túi đưa mấy đồng thẻ cho cô
Khi cô trở lại thì bàn ăn đã có thêm một người- Điền Thư Huyên ngồi bên cạnh Văn Trạm, cô đi chậm rồi xuống bên cạnh Trình Tự.
-“Ủa, An Nhược” Điền Thư Huyên tươi cười nhìn cô
-“Tình cờ gặp nên gọi em ấy cùng đi ăn với bọn anh luôn” Trì Văn Trạm giải thích
-“Chị cũng đến ăn ạ?”
-“Không, chị ăn rồi, đợi hai người này có khi chết đói mất” Điền Thư Huyên lắc đầu cười.
Để tránh mất tự nhiên, cô chỉ cúi xuống giải quyết tô mì của mình, nhưng Điền Thư Huyên dường như rất hòa nhã, thân thiết trò chuyện với cô. Ngoài việc cùng cô ta đối đáp thì hai người đàn ông đều im lặng.
-“Em là người thành phố S à?” Điền Thư Huyên đột nhiên lên tiếng
-“Không ạ, em ở thành phố R” cô đáp
-“A…Thật trùng hợp,Văn Trạm cũng là người tp R” Điền Thư Huyên lộ vẻ ngạc nhiên
-“Vậy là em gái đồng hương rồi, em ở khu nào nhỉ?” Trì Văn Trạm hỏi
-“Khu An Lạc ạ” cô lí nhí
-“Nhà anh cũng ở đó, chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?” Trì Văn Trạm suy tư hỏi
-“Haha, chắc chưa ạ” cô cố nở nụ cười tự nhiên nhất
Trong lòng cô thầm gào thét, cô muốn nói với anh rằng “chúng ta đã gặp nhau từ năm trước, em say từ ánh nhìn đầu tiên” cô rất muốn nhìn anh và nói “đã lâu không gặp” [Trà Muộn- l q đ]nhưng cô biết anh đã quên từ lâu, anh không còn nhớ cô nhóc hay đến nhà anh học thêm, vì muốn gặp anh mà cố gắng đến nhường nào. Anh sẽ không bao giờ hiểu hết được.
Trình Tự nãy giờ chỉ chú tâm vào việc no bụng cũng buông đũa xuống, uống một hơi hết lon coca lúc nãy cô mua, đứng dậy kéo tay cô rồi quay sang nói với Trì Văn Trạm.
-“Tớ có chút chuyện, cậu nói với giáo sư Trần ngày mai tớ sẽ đến tìm thầy ấy”
-“Ừ” Trì Văn Trạm đáp
…
Cô không hiểu được Trình Tự đang làm cái trò gì, vì cổ tay bị nắm đến đau rát mà tức giận hét:
-“Anh là gì vậy? Buông tôi ra”
-“Chúng ta nói chuyện một chút đi” Trình Tự không thả lỏng
-“Đau…” cô nhăn mặt
-“Xin lỗi” Trình Tự nhận ra sự lỗ mãng của mình thì mới buông tay ra
-“Nói chuyện gì vậy?” cô nhìn Trình Tự thắc mắc
-“Em cách xa Văn Trạm một chút” Trình Tự nghiêm túc nói
-“Tại sao?” cô đáp máy móc
-“Cậu ấy đã có bạn gái rồi, em đừng tiếp cận hai người họ nữa”
-“Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến anh” cô tức giận nói
-“Sao lại không liên quan, cậu ấy là bạn tôi”
-“Đừng có nói với tôi là anh đồng tính luyến ái” cô châm chọc
-“Em…” Trình Tự tức tối gầm giọng
-“Nếu không có gì nữa thì tôi đi đây” cô hừ một tiếng
-“An Nhược, anh rất quý em, nhưng nếu em làm gì quá đáng anh tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn” Trình Tự thở dài nói