"" Mọi người ai cũng nghĩ tôi là kẻ ăn cắp xấu xa chỉ vì tôi nghèo, ừ thì nghèo, chỉ cần giàu thì dù có tồi tệ cách mấy cũng hóa ra hoàn hảo, nghèo khó thì cố gắng bao nhiêu cũng bị khinh bỉ coi thường. Vậy trong thời gian qua mọi cố gắng của tôi để trớ thành một học sinh toàn diện đều bị phủ nhận. Nhưng cái làm tôi đau lòng nhất là ánh mắt hoài nghi của cô dành cho, tôi thật sự mệt mỏi, đôi khi tôi muốn buông bỏ tất cả nhưng vì cậu ấy.... tôi sẽ mạnh mẽ lên và bước tiếp dù cho có bao nhiêu khó khăn thì chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cậu ấy thì tôi hạnh phúc lắm, dù cho nụ cười ấy không dành cho tôi "" Hôm sau ở trường:
"" 12A class teacher reported the presence of twenty - nine, missed one, Tieu Thanh did not allow ( báo cáo thầy lớp 12A hiện diện hai mươi chín, vắng một, Tiểu Thanh không phép "", "" the class if anyone knew why today Tieu thanh did not come to class not ( cả lớp có ai biết lí do tại sao hôm nay Tiểu Thanh không đến lớp không? "" đồng thanh "" Sir, wo do not know, exactly ""
"" Mai mắn có lẽ không mỉm cười với một đứa như tôi, hơi, phải chi.... "" "" Tiểu Thanh, Tiểu Thanh chờ tớ với "" nó nhìn Khải Phong đầy bất ngờ "" Sao cậu biết mình ở đây vậy? "" "" Hihi tình cờ thôi "" "" Ờ "" "" Sao hôm nay cậu không đến lớp, mình lo lắng lắm á "" "" Thật sao? "" "" À! mình và Thiên Kim đều rất lo cho cậu "" "" À ra vậy "" Khải Phong ngồi sát vào nó, nó tựa đầu vào vai Khải Phong "" Tớ biết cậu mệt mỏi lắm, tớ biết cậu bị oan nhưng chẳng giúp được gì, tớ xin lỗi "" "" Cậu có lỗi gì mà xin hả? "" "" Lỗi không bảo vệ được cho cô bạn thân của mình "" hai người họ chẳng nói thêm gì mà chỉ ngồi tựa vai nhau có lúc họ khẽ nhìn nhau cười bẽng lẽng
Ào ào rầm rầm... trời chuyển mưa rất lớn
"" Thanh à "" "" Phong à "" "" Cậu nói trước đi "" "" Cậu mãi là bạn thân của tớ nha "" "" Không là bạn thân được không? "" "" Ơ "" Khải Phong đẩy nhẹ nhàng vai nó, hai người họ chạm môi nhau, nó đứng hình chẳng biết phản ứng gì chỉ biết trời đang mưa rất lớn trong lòng thì ấm áp đến lạ thường, nó cứ ngỡ đang là giấc mơ, mà nó muốn ngủ mãi không bao giờ thức giấc, nó sợ mở mắt ra tất cả tan biến, nó sợ sẽ phải nhìn người nó yêu thương hạnh phúc bên người khác, nó không muốn che đậy cảm xúc nữa, nó không muốn mất anh.
Rồi Khải Phong thủ thỉ vào tai nó "" Anh thương em, Trần Thanh à! "" nó nhìn vào mắt Khải Phong với vẻ đầy sửng sốt "" Còn Thiên Kim thì sao? Kim nó rất thương cậu, mình và cậu không thể để Thiên Kim tổn thương, chúng ta nên làm bạn thân thì sẽ tốt cho cả ba "" "" Hiện tại anh chỉ biết là anh thương em, anh rất thương em, anh không thể chịu nỗi khi thấy em bị bắt nạt, Tiểu Thanh em hãy cho anh một cơ hội để bảo vệ em nha, nha em "" "" Xin lỗi cậu, mình..."
" Khải Phong kéo nó vào lòng, ôm thật chặt chẳng muốn buông nó ra "" Em ngốc quá, lúc nào cũng nghĩ cho người khác "" nó im lặng chẳng nói gì chỉ biết đứng nép vào người anh
"" 12A class teacher reported the presence of twenty - nine, missed one, Tieu Thanh did not allow ( báo cáo thầy lớp 12A hiện diện hai mươi chín, vắng một, Tiểu Thanh không phép "", "" the class if anyone knew why today Tieu thanh did not come to class not ( cả lớp có ai biết lí do tại sao hôm nay Tiểu Thanh không đến lớp không? "" đồng thanh "" Sir, wo do not know, exactly ""
"" Mai mắn có lẽ không mỉm cười với một đứa như tôi, hơi, phải chi.... "" "" Tiểu Thanh, Tiểu Thanh chờ tớ với "" nó nhìn Khải Phong đầy bất ngờ "" Sao cậu biết mình ở đây vậy? "" "" Hihi tình cờ thôi "" "" Ờ "" "" Sao hôm nay cậu không đến lớp, mình lo lắng lắm á "" "" Thật sao? "" "" À! mình và Thiên Kim đều rất lo cho cậu "" "" À ra vậy "" Khải Phong ngồi sát vào nó, nó tựa đầu vào vai Khải Phong "" Tớ biết cậu mệt mỏi lắm, tớ biết cậu bị oan nhưng chẳng giúp được gì, tớ xin lỗi "" "" Cậu có lỗi gì mà xin hả? "" "" Lỗi không bảo vệ được cho cô bạn thân của mình "" hai người họ chẳng nói thêm gì mà chỉ ngồi tựa vai nhau có lúc họ khẽ nhìn nhau cười bẽng lẽng
Ào ào rầm rầm... trời chuyển mưa rất lớn
"" Thanh à "" "" Phong à "" "" Cậu nói trước đi "" "" Cậu mãi là bạn thân của tớ nha "" "" Không là bạn thân được không? "" "" Ơ "" Khải Phong đẩy nhẹ nhàng vai nó, hai người họ chạm môi nhau, nó đứng hình chẳng biết phản ứng gì chỉ biết trời đang mưa rất lớn trong lòng thì ấm áp đến lạ thường, nó cứ ngỡ đang là giấc mơ, mà nó muốn ngủ mãi không bao giờ thức giấc, nó sợ mở mắt ra tất cả tan biến, nó sợ sẽ phải nhìn người nó yêu thương hạnh phúc bên người khác, nó không muốn che đậy cảm xúc nữa, nó không muốn mất anh.
Rồi Khải Phong thủ thỉ vào tai nó "" Anh thương em, Trần Thanh à! "" nó nhìn vào mắt Khải Phong với vẻ đầy sửng sốt "" Còn Thiên Kim thì sao? Kim nó rất thương cậu, mình và cậu không thể để Thiên Kim tổn thương, chúng ta nên làm bạn thân thì sẽ tốt cho cả ba "" "" Hiện tại anh chỉ biết là anh thương em, anh rất thương em, anh không thể chịu nỗi khi thấy em bị bắt nạt, Tiểu Thanh em hãy cho anh một cơ hội để bảo vệ em nha, nha em "" "" Xin lỗi cậu, mình..."
" Khải Phong kéo nó vào lòng, ôm thật chặt chẳng muốn buông nó ra "" Em ngốc quá, lúc nào cũng nghĩ cho người khác "" nó im lặng chẳng nói gì chỉ biết đứng nép vào người anh