Editor: Sakura Trang
Cuộc sống trôi qua từng ngày, thời gian Trầm Cố ở bên cạnh Mặc Đam càng ngày càng dài.
Trong lòng Mặc Đam vui mừng, cũng hoàn toàn không cảm thấy tình trạng của mình càng ngày càng kém.
Càng đến thời kỳ cuối mang thai, dược liệu lúc trước xà yêu dùng để mang thai khó khăn hơn càng hiện ra, xà yêu bây giờ rất khó rời người, Trầm Cố cũng theo cảm nhận được những khó khăn mà Mặc Đam phải chịu đựng.
Bụng Mặc Đam lại lớn hơn so với mấy ngày trước, nơi đó dường như rất thần kỳ luôn không ngừng đột phá cực hạn, ở lúc ngươi cho là nó đã lớn đến muốn nổ tung thì nó còn có thể lớn hơn chút nữa.
Nhờ phúc của chiếc bụng này, hôm nay Mặc Đam thật là không có cách nào tự mình xuống giường đứng đi lại, sức nặng thể tích của năm thai nhi cường tráng cộng thêm một bụng nước ối quả thật lớn, y vừa đứng lên bụng có thể nguy hiểm do trĩu xuống khiến y té ngã, tự mình một người căn bản không thể giữ được thăng bằng, chỉ sợ đi chưa được hai bước đã ngã. Thân thể y hiện nay nơi nào chịu được việc ngã xuống, vì thế Trầm Cố càng làm bạn bên y nhiều hơn, đề phòng Mặc Đam có lúc cần gì cũng có thể nữa ôm nửa đỡ để y tựa vào.
Giờ phút này Mặc Đam đang dựa vào người Trầm Cố nửa ngồi dậy.
Sau khi người quá nặng Mặc Đam liền không muốn nhúc nhích nữa, vừa phí sức vừa mệt, nhất là lúc Trầm Cố không có ở đây dứt khoát cả ngày nằm liệt giường. Nhưng ngay cả nằm liệt giường trên người cũng không thoải mái, eo bụng lúc nào cũng kéo căng, bàng quang ngũ tạng bị đè ép, lòng buộc bực, bụng đau, muốn đi tiểu, cả người hư mềm, chỗ thẹn thùng kia lại lúc nào cũng như chứa một ao nước khiến y chịu đựng đến khổ sở.
Trầm Cố biết người dựng phu càng nặng càng phải hoạt động nhiều hơn, nếu không hài tử sẽ càng khó sinh hơn. Vốn hắn liền tính toán nuôi hài tử thật lớn không quan tâm xà yêu sinh con khó hay dễ, hôm nay hài tử trong bụng này quả thật cũng lớn hơn so với hắn nghĩ. Mà hiện tại xà yêu muốn hoạt động cũng không có sức lực hoạt động, y sớm đã quá cực khổ, cũng chỉ có ở lúc Trầm Cố đến, Mặc Đam mới có thể liều mạng cũng không để ý khó chịu tỏ ra có chút tinh thần.
Mặc nửa dựa trong ngực Trầm Cố, nuốt xuống một tiếng rên đau. Thay đổi nằm thành ngồi dậy, bụng trĩu xuống, bụng giống như sóng biển ầm ĩ một trận. Mặc Đam cắn răng chịu qua trận đau này, thở dài một hơi lúc này cái trán đã ướt mồ hôi.
Trầm Cố yên lặng nhìn khuôn mặt vô cùng bình tĩnh chịu đựng đau đớn của Mặc Đam. Có chút mờ mịt. Hắn bỏ thuốc thay đổi thể chất của Mặc Đam, để cho cảm giác của y càng rõ ràng, đau đớn thông thường đặt trên người y cũng sẽ được phóng đại gấp bội, mà trình độ làm ầm ĩ của một thai này càng không phải có thể coi như người thường, hai điều này chồng lên nhau, y nên sớm đau đến lăn lộn bất tỉnh mới đúng. Nhưng trước mặt mình y vẫn cố nén không tràn ra một tiếng kêu đau.
Tại sao có thể ngốc như vậy chứ.
*
Dựng bụng tròn trịa của Mặc Đam thật sự đã vượt quy định quá mức, giống như ngọn núi che kín tầm mắt của Mặc Đam. Bụng quả thật quá lớn, chân dài đã sớm không khép lại được, lúc ngồi tựa hai chân của Mặc Đam cũng vội vàng mở ra hai bên, để cho bụng rơi giữa hai chân. Hai chân dang ra, dáng vẻ tròn trịa của bụng lớn giống như con ếch đang ưỡn bụng lên trời cố hết sức thở hổn hển.
Hô hấp của Mặc Đam rất nặng, rất cố hết sức, bụng cũng phập phồng theo hô hấp, khiến y cũng đau đớn theo.
“Trầm lang?”
Trầm Cố tỉnh hồn, không biết Mặc Đam vừa nói gì, xà yêu từ trong ngực mình ngẩng đầu nhìn mình, cằm thật nhọn, môi mỏng màu nhạt, đôi mắt nhỏ như thu thủy, Trầm Cố nghĩ nhất định là mình bị đầu độc, cho nên mới cúi đầu ngậm lấy đôi môi đang hé mở kia.
Thân thể yếu ớt cồng kềnh trong ngực không thể tin cứng lại, Trầm Cố không thích phản ứng không chuyên tâm như vậy, một tay đè lại sau gáy của y, ngón tay cắm vào trong mái tóc đen dài như thác nước kia, áp người càng gần mình hơn.
Môi xà yêu rất mỏng, hơi lạnh, nhưng mềm mại không tưởng tượng nổi. Trầm Cố ngậm môi của y nhẹ nhàng mút vào, muốn cho nơi đó dính vào chút đỏ tươi xinh đẹp.
Mặc Đam run rẩy giương môi nghênh đón sự thân mật như ban ơn này — đây là lần đầu tiên bọn họ hôn môi, Trầm Cố chủ động hôn y!
Mặc Đam mới phản ứng lại bắt đầu hôn trả lại một cách mạnh mẽ, liếm môi Trầm Cố, hút chặt đầu lưỡi của hắn, tham lam hút lấy hương thơm ngon miệng của hai người dung hợp lại.
Nụ hôn này tinh tế như vậy, triền miên như vậy, dài như vậy.
Miệng lưỡi Mặc Đam đã tê dại, nhưng y vẫn không nỡ bỏ ra.
Trầm Cố cũng hôn đến động tình, bàn tay vô thức vuốt ve lồng ngực bằng phẳng của Mặc Đam, cho đến khi phát hiện hô hấp dưới tay quá mức phập phồng, thân thể mang thai nặng nề của xà yêu không chịu nổi mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Trầm Cố tách ra miệng lưỡi đang quyến luyến không thôi của hai người, đầu đặt lên trán Mặc Đam điều chỉnh hô hấp.
Mặc Đam giùng giằng chuyển động người, Trầm Cố cho là y khó chịu chỗ nào, vội vàng giơ một tay đỡ y.
Mặc Đam nặng nề chuyển động, quỳ gối dưới giường, chỉ mấy động tác đơn giản lại đưa đến một trận cố sức thở dốc.
“Đam…”
Hai tay Mặc Đam linh hoạt cởi ra vạt áo của Trầm Cố, không để ý sự từ chối của Trầm Cố, đầu cúi xuống giữa chân Trầm Cố, hôn lên tiểu Trầm Cố do động tác vừa nãy mà đã hơi có chút động tình.
Trầm Cố ngửa đầu than thở, “Đam…” Tên Mặc Đam đọc trong miệng hắn giống như ngâm tụng vậy.
Mái tóc đen như thác của Mặc Đam xõa tung, vạt áo do việc làm tình vừa nãy mà lỏng lẻo, lộ ra da thịt trắng như tuyết, xương quai xanh mảnh khảnh, ngực đơn bạc, bụng đang mang thai mượt mà đầy đặn đến run rẩy, suy nhược lại mị hoặc.
Thân thể sắp sinh của xà yêu trong mi mắt tràn đầy tình ý, y một mực không chớp mắt nhìn Trầm Cố, môi mỏng đang ngậm lấy phân thân của hắn.
Trầm Cố biết, mình vĩnh viễn sẽ không quên màn này, người này…
Cuộc sống trôi qua từng ngày, thời gian Trầm Cố ở bên cạnh Mặc Đam càng ngày càng dài.
Trong lòng Mặc Đam vui mừng, cũng hoàn toàn không cảm thấy tình trạng của mình càng ngày càng kém.
Càng đến thời kỳ cuối mang thai, dược liệu lúc trước xà yêu dùng để mang thai khó khăn hơn càng hiện ra, xà yêu bây giờ rất khó rời người, Trầm Cố cũng theo cảm nhận được những khó khăn mà Mặc Đam phải chịu đựng.
Bụng Mặc Đam lại lớn hơn so với mấy ngày trước, nơi đó dường như rất thần kỳ luôn không ngừng đột phá cực hạn, ở lúc ngươi cho là nó đã lớn đến muốn nổ tung thì nó còn có thể lớn hơn chút nữa.
Nhờ phúc của chiếc bụng này, hôm nay Mặc Đam thật là không có cách nào tự mình xuống giường đứng đi lại, sức nặng thể tích của năm thai nhi cường tráng cộng thêm một bụng nước ối quả thật lớn, y vừa đứng lên bụng có thể nguy hiểm do trĩu xuống khiến y té ngã, tự mình một người căn bản không thể giữ được thăng bằng, chỉ sợ đi chưa được hai bước đã ngã. Thân thể y hiện nay nơi nào chịu được việc ngã xuống, vì thế Trầm Cố càng làm bạn bên y nhiều hơn, đề phòng Mặc Đam có lúc cần gì cũng có thể nữa ôm nửa đỡ để y tựa vào.
Giờ phút này Mặc Đam đang dựa vào người Trầm Cố nửa ngồi dậy.
Sau khi người quá nặng Mặc Đam liền không muốn nhúc nhích nữa, vừa phí sức vừa mệt, nhất là lúc Trầm Cố không có ở đây dứt khoát cả ngày nằm liệt giường. Nhưng ngay cả nằm liệt giường trên người cũng không thoải mái, eo bụng lúc nào cũng kéo căng, bàng quang ngũ tạng bị đè ép, lòng buộc bực, bụng đau, muốn đi tiểu, cả người hư mềm, chỗ thẹn thùng kia lại lúc nào cũng như chứa một ao nước khiến y chịu đựng đến khổ sở.
Trầm Cố biết người dựng phu càng nặng càng phải hoạt động nhiều hơn, nếu không hài tử sẽ càng khó sinh hơn. Vốn hắn liền tính toán nuôi hài tử thật lớn không quan tâm xà yêu sinh con khó hay dễ, hôm nay hài tử trong bụng này quả thật cũng lớn hơn so với hắn nghĩ. Mà hiện tại xà yêu muốn hoạt động cũng không có sức lực hoạt động, y sớm đã quá cực khổ, cũng chỉ có ở lúc Trầm Cố đến, Mặc Đam mới có thể liều mạng cũng không để ý khó chịu tỏ ra có chút tinh thần.
Mặc nửa dựa trong ngực Trầm Cố, nuốt xuống một tiếng rên đau. Thay đổi nằm thành ngồi dậy, bụng trĩu xuống, bụng giống như sóng biển ầm ĩ một trận. Mặc Đam cắn răng chịu qua trận đau này, thở dài một hơi lúc này cái trán đã ướt mồ hôi.
Trầm Cố yên lặng nhìn khuôn mặt vô cùng bình tĩnh chịu đựng đau đớn của Mặc Đam. Có chút mờ mịt. Hắn bỏ thuốc thay đổi thể chất của Mặc Đam, để cho cảm giác của y càng rõ ràng, đau đớn thông thường đặt trên người y cũng sẽ được phóng đại gấp bội, mà trình độ làm ầm ĩ của một thai này càng không phải có thể coi như người thường, hai điều này chồng lên nhau, y nên sớm đau đến lăn lộn bất tỉnh mới đúng. Nhưng trước mặt mình y vẫn cố nén không tràn ra một tiếng kêu đau.
Tại sao có thể ngốc như vậy chứ.
*
Dựng bụng tròn trịa của Mặc Đam thật sự đã vượt quy định quá mức, giống như ngọn núi che kín tầm mắt của Mặc Đam. Bụng quả thật quá lớn, chân dài đã sớm không khép lại được, lúc ngồi tựa hai chân của Mặc Đam cũng vội vàng mở ra hai bên, để cho bụng rơi giữa hai chân. Hai chân dang ra, dáng vẻ tròn trịa của bụng lớn giống như con ếch đang ưỡn bụng lên trời cố hết sức thở hổn hển.
Hô hấp của Mặc Đam rất nặng, rất cố hết sức, bụng cũng phập phồng theo hô hấp, khiến y cũng đau đớn theo.
“Trầm lang?”
Trầm Cố tỉnh hồn, không biết Mặc Đam vừa nói gì, xà yêu từ trong ngực mình ngẩng đầu nhìn mình, cằm thật nhọn, môi mỏng màu nhạt, đôi mắt nhỏ như thu thủy, Trầm Cố nghĩ nhất định là mình bị đầu độc, cho nên mới cúi đầu ngậm lấy đôi môi đang hé mở kia.
Thân thể yếu ớt cồng kềnh trong ngực không thể tin cứng lại, Trầm Cố không thích phản ứng không chuyên tâm như vậy, một tay đè lại sau gáy của y, ngón tay cắm vào trong mái tóc đen dài như thác nước kia, áp người càng gần mình hơn.
Môi xà yêu rất mỏng, hơi lạnh, nhưng mềm mại không tưởng tượng nổi. Trầm Cố ngậm môi của y nhẹ nhàng mút vào, muốn cho nơi đó dính vào chút đỏ tươi xinh đẹp.
Mặc Đam run rẩy giương môi nghênh đón sự thân mật như ban ơn này — đây là lần đầu tiên bọn họ hôn môi, Trầm Cố chủ động hôn y!
Mặc Đam mới phản ứng lại bắt đầu hôn trả lại một cách mạnh mẽ, liếm môi Trầm Cố, hút chặt đầu lưỡi của hắn, tham lam hút lấy hương thơm ngon miệng của hai người dung hợp lại.
Nụ hôn này tinh tế như vậy, triền miên như vậy, dài như vậy.
Miệng lưỡi Mặc Đam đã tê dại, nhưng y vẫn không nỡ bỏ ra.
Trầm Cố cũng hôn đến động tình, bàn tay vô thức vuốt ve lồng ngực bằng phẳng của Mặc Đam, cho đến khi phát hiện hô hấp dưới tay quá mức phập phồng, thân thể mang thai nặng nề của xà yêu không chịu nổi mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Trầm Cố tách ra miệng lưỡi đang quyến luyến không thôi của hai người, đầu đặt lên trán Mặc Đam điều chỉnh hô hấp.
Mặc Đam giùng giằng chuyển động người, Trầm Cố cho là y khó chịu chỗ nào, vội vàng giơ một tay đỡ y.
Mặc Đam nặng nề chuyển động, quỳ gối dưới giường, chỉ mấy động tác đơn giản lại đưa đến một trận cố sức thở dốc.
“Đam…”
Hai tay Mặc Đam linh hoạt cởi ra vạt áo của Trầm Cố, không để ý sự từ chối của Trầm Cố, đầu cúi xuống giữa chân Trầm Cố, hôn lên tiểu Trầm Cố do động tác vừa nãy mà đã hơi có chút động tình.
Trầm Cố ngửa đầu than thở, “Đam…” Tên Mặc Đam đọc trong miệng hắn giống như ngâm tụng vậy.
Mái tóc đen như thác của Mặc Đam xõa tung, vạt áo do việc làm tình vừa nãy mà lỏng lẻo, lộ ra da thịt trắng như tuyết, xương quai xanh mảnh khảnh, ngực đơn bạc, bụng đang mang thai mượt mà đầy đặn đến run rẩy, suy nhược lại mị hoặc.
Thân thể sắp sinh của xà yêu trong mi mắt tràn đầy tình ý, y một mực không chớp mắt nhìn Trầm Cố, môi mỏng đang ngậm lấy phân thân của hắn.
Trầm Cố biết, mình vĩnh viễn sẽ không quên màn này, người này…