Editor: Sakura Trang
Trình độ bụng Mặc Đam biến hình bằng mắt thường có thể thấy được, bụng trong quá trình mang thai vốn mượt mà trắng như tuyết nay theo sự đấm đá va chạm mà xé thành hình thù kỳ lạ quái dị, nhìn mà xấu kinh khủng.
Cung lui của sản phu xà yêu càng ngày càng dày, cường độ cũng càng ngày càng lớn, dựng bụng một hồi trở nên cứng rắn một hồi lại lỏng xuống. Càng về sau bụng cũng càng cứng rắn như đá.
Theo lý, lúc này nên dùng trợ sản dược, đỡ sản phu đi lại một chút, trợ giúp Mặc Đam mở sản huyệt nhanh hơn. Nếu không thai nhi đi xuống nhanh nhưng chậm chạp không vào lâm bồn, sản huyệt đóng chặt, sản phu sợ rằng chỉ biết đau đến chết, sinh đến chết ngộp.
Mà Trầm Cố cũng không có bất kỳ tham gia gì.
Trong lòng hắn bình tĩnh trước đó chưa từng có.
Hắn biết, tất cả những thứ Mặc Đam cần không phải là hắn phải làm gì. Hắn chỉ cần nhìn.
Ôn nhu duy nhất có thể làm, chẳng qua là đưa tay chạm vào bụng xà yêu, xoa xoa thai bụng cứng rắn như đá. Mà điều này, không có bất kỳ tác dụng gì.
Hoặc có thể một chút ôn nhu này cho xà yêu ảo giác, mặt Mặc Đam nhăn nhó cố nặn ra nụ cười, rõ ràng ý thức đã sớm yếu ớt hỗn độn, ánh mắt nhưng lại bá một chút sáng lên, giống như thắp lên ánh sáng.
Mặc Đam si ngốc nhìn Trầm Cố, thâm tình khiến tái nhợt trên mặt y đổi thành ánh sáng tươi đẹp: “Trầm lang, Đam nhất định sẽ sinh hạ hài tử vì ngươi, hài tử của chúng ta.”
Trầm Cố im lặng.
Ánh mắt Mặc Đam nhìn Trầm Cố nhu tình như nước, dù thân thể có chịu đựng đau đớn tột đỉnh. Lúc trước đối mặt với Trầm Cố y luôn dùng lãnh khốc, khiêu khích và tình cảm đè nén mà mình không có cách nào che giấu, cho dù sau đó thời kỳ cuối mang thai mềm yếu vô lực y cũng chỉ dám ở lúc ý thức không rõ mới dám buông thả mình.
Mà giờ khắc này, hoặc là do đau đớn kịch liệt khi sinh sản khiến cho y không còn sức lực để che giấu, hoặc là y tham vọng buông thả chân chính, ánh mắt của hắn là tất cả của y, không chút che giấu.
Y yêu hắn.
*
Mặc Đam mở chân càng rộng ra, hoàn toàn không quan tâm tư thế như vậy sẽ ngượng ngùng, bụng lớn chèn giữa hai chân dài trắng nõn, Mặc Đam siết chặt chăn dưới thân. Hít thở sâu, nặng nề dùng sức.
Tiếng kêu thảm thiết bị đè ở trong lồng ngực hóa thành phập phồng kịch liệt, mắt Mặc Đam đang nhắm trợn tròn, thân thể đau đến run rẩy.
Chân dùng sức đạp ván giường, eo, chân kéo căng thành một đường cong cực điểm. Mà y giống như điên, không để ý đến đau đớn, chỉ một mực liều mạng dùng sức. Môi cũng đều bị cắn nát.
Dưới sự quyết đánh đến cùng, một mực chỉ căng lên chứ không di động thì cuối cùng bụng cũng có chút động tĩnh, theo y dùng sức một cái bắt đầu từ từ đi xuống.
Mặc Đam không biết hài tử phải sinh như thế nào, bản năng cảm thấy động tĩnh lúc này là nên làm, liền ự giác tìm được con đường, cho dù mỗi một lần đều đau đến y muốn hồn phi phách tán, cũng vẫn cắn răng tiếp tục dùng sức.
Chỉ một lúc, cả người y liền giống như vớt từ trong nước lên vậy. Y phục dưới hạ thân đã cởi hết, áo lụa trên người bị mồ hôi thấm ướt gần như trong suốt, dính sát buộc vòng quanh ngực đơn bạc. Chỗ che trên bụng đã sớm bị kéo tản ra, bụng mang thai to lớn trực tiếp lộ rõ trong không khí. Trên bụng nhẵn nhụi một mảnh ánh sáng xanh, cảm xúc dinh dính, là do đã sớm thấm ướt mồ hôi.
Thai nhi trong bụng lại di chuyển thêm chút nữa, mỗi một lần di động đều tựa như lôi xé chỗ mềm mại nhất của thân thể, cái bụng bị kéo căng, để cho người lo lắng một khắc sau sẽ nứt ra.
Nhưng mà sau khi xê dịch một đoạn ngắn trong bụng lại không có động tĩnh, Mặc Đam lại dùng lực, thai nhi giống như bị ngăn cản ở một nơi không chịu động, đau đớn bén nhọn hỗn tạp khó chịu và bụng dưới vô cùng trướng, Mặc Đam gần như muốn nổi điên.
“Động a! Động a!!”
Mặc Đam đau đến gấp, dùng sức dùng càng hỗn loạn hơn, chỉ qua duỗi chân qua loa, thoáng cái ưỡn bụng. Cũng không biết như vậy càng làm mọi chuyện xấu hơn.
Lại cũng không chịu được, Mặc Đam nảy sinh chút ác độc, hai tay đồng loạt dùng lực đẩy về phía bụng lớn!
Trầm Cố bị hành động bất ngờ này của y làm cho kinh sợ, không kịp ngăn cản, tay xà yêu cũng đã ấn vào bụng yếu ớt!
Đau đớn trong bụng như nổ tung, nửa người xà yêu gần như bắn lên, cổ mảnh khảnh ngửa về sau gần như muốn gãy rơi, trong cổ họng ca ca vang động. Đau đến không còn tiếng động.
Phản ứng của Mặc Đam như vậy khiến Trầm Cố chút bị hù dọa. Cũng rất nhanh tỉnh hồn lại ôm lấy xà yêu lại nặng nề ngã trên giường nhỏ lần nữa, người y đau đến cứng lại, nhưng vẫn còn run run bởi dư vị một chuỗi đau đớn như muốn nổ tung kia.
*
Bụng trên của Mặc Đam xẹp xuống, thai nhi bị ngoại lực cưỡng ép đi xuống, nhất là bụng dưới căng phồng ra. Trừ Trầm Cố ra tất cả trước mắt xà yêu đều không đáng nhắc đến, đối với mình ác hơn, phương pháp đần độn tự tổn hại ba ngàn như vậy cũng để cho y thực hiện, dựng bụng dưới sự đối xử thô bạo như vậy, thai nhi liền thật bắt đầu nhập bồn.
Mắt Trầm Cố nhìn đến bụng y, mắt lại chuyển lên mặt Mặc Đam, rõ ràng tư thế chật vật lại có loại mị hoặc kinh tâm động phách.
Hàm răng Mặc Đam run rẩy, mồ hôi trên người tuôn như nước.
Trầm Cố khẽ gọi tên y, thanh âm thật thấp tựa như ôn nhu ân cần.
Môi Mặc Đam run rẩy cố gắng đáp lại bằng mỉm cười, “Trầm lang... A ách... Ta... A a cửa đích... Chúng ta hài tử... Ngô a... Đau...”
Mặc Đam vụng về định tiếp tục dùng sức, chỗ đau để cho y không tụ nổi sức lực, y cho là đem hết toàn lực, trên thực tế sức lực yếu gần như có thể không đáng kể. Dày đặc thống khổ buông xuống khiến xà yêu gần như không cách nào hô hấp.
“Đam, hít vào, thở ra.”
Giọng nói âm thanh tự nhiên, Mặc Đam theo bản năng tuân theo tất cả những gì thanh âm trong lòng căn dặn, đang trong hô hấp lại không tự chủ theo tiết tấu dùng sức.
“Ách a... Hô... A a a... Hô hô... Hắc a...” Xà yêu vô ý thức rên rỉ thống khổ, chân vô lực đạp loạn.
Trình độ bụng Mặc Đam biến hình bằng mắt thường có thể thấy được, bụng trong quá trình mang thai vốn mượt mà trắng như tuyết nay theo sự đấm đá va chạm mà xé thành hình thù kỳ lạ quái dị, nhìn mà xấu kinh khủng.
Cung lui của sản phu xà yêu càng ngày càng dày, cường độ cũng càng ngày càng lớn, dựng bụng một hồi trở nên cứng rắn một hồi lại lỏng xuống. Càng về sau bụng cũng càng cứng rắn như đá.
Theo lý, lúc này nên dùng trợ sản dược, đỡ sản phu đi lại một chút, trợ giúp Mặc Đam mở sản huyệt nhanh hơn. Nếu không thai nhi đi xuống nhanh nhưng chậm chạp không vào lâm bồn, sản huyệt đóng chặt, sản phu sợ rằng chỉ biết đau đến chết, sinh đến chết ngộp.
Mà Trầm Cố cũng không có bất kỳ tham gia gì.
Trong lòng hắn bình tĩnh trước đó chưa từng có.
Hắn biết, tất cả những thứ Mặc Đam cần không phải là hắn phải làm gì. Hắn chỉ cần nhìn.
Ôn nhu duy nhất có thể làm, chẳng qua là đưa tay chạm vào bụng xà yêu, xoa xoa thai bụng cứng rắn như đá. Mà điều này, không có bất kỳ tác dụng gì.
Hoặc có thể một chút ôn nhu này cho xà yêu ảo giác, mặt Mặc Đam nhăn nhó cố nặn ra nụ cười, rõ ràng ý thức đã sớm yếu ớt hỗn độn, ánh mắt nhưng lại bá một chút sáng lên, giống như thắp lên ánh sáng.
Mặc Đam si ngốc nhìn Trầm Cố, thâm tình khiến tái nhợt trên mặt y đổi thành ánh sáng tươi đẹp: “Trầm lang, Đam nhất định sẽ sinh hạ hài tử vì ngươi, hài tử của chúng ta.”
Trầm Cố im lặng.
Ánh mắt Mặc Đam nhìn Trầm Cố nhu tình như nước, dù thân thể có chịu đựng đau đớn tột đỉnh. Lúc trước đối mặt với Trầm Cố y luôn dùng lãnh khốc, khiêu khích và tình cảm đè nén mà mình không có cách nào che giấu, cho dù sau đó thời kỳ cuối mang thai mềm yếu vô lực y cũng chỉ dám ở lúc ý thức không rõ mới dám buông thả mình.
Mà giờ khắc này, hoặc là do đau đớn kịch liệt khi sinh sản khiến cho y không còn sức lực để che giấu, hoặc là y tham vọng buông thả chân chính, ánh mắt của hắn là tất cả của y, không chút che giấu.
Y yêu hắn.
*
Mặc Đam mở chân càng rộng ra, hoàn toàn không quan tâm tư thế như vậy sẽ ngượng ngùng, bụng lớn chèn giữa hai chân dài trắng nõn, Mặc Đam siết chặt chăn dưới thân. Hít thở sâu, nặng nề dùng sức.
Tiếng kêu thảm thiết bị đè ở trong lồng ngực hóa thành phập phồng kịch liệt, mắt Mặc Đam đang nhắm trợn tròn, thân thể đau đến run rẩy.
Chân dùng sức đạp ván giường, eo, chân kéo căng thành một đường cong cực điểm. Mà y giống như điên, không để ý đến đau đớn, chỉ một mực liều mạng dùng sức. Môi cũng đều bị cắn nát.
Dưới sự quyết đánh đến cùng, một mực chỉ căng lên chứ không di động thì cuối cùng bụng cũng có chút động tĩnh, theo y dùng sức một cái bắt đầu từ từ đi xuống.
Mặc Đam không biết hài tử phải sinh như thế nào, bản năng cảm thấy động tĩnh lúc này là nên làm, liền ự giác tìm được con đường, cho dù mỗi một lần đều đau đến y muốn hồn phi phách tán, cũng vẫn cắn răng tiếp tục dùng sức.
Chỉ một lúc, cả người y liền giống như vớt từ trong nước lên vậy. Y phục dưới hạ thân đã cởi hết, áo lụa trên người bị mồ hôi thấm ướt gần như trong suốt, dính sát buộc vòng quanh ngực đơn bạc. Chỗ che trên bụng đã sớm bị kéo tản ra, bụng mang thai to lớn trực tiếp lộ rõ trong không khí. Trên bụng nhẵn nhụi một mảnh ánh sáng xanh, cảm xúc dinh dính, là do đã sớm thấm ướt mồ hôi.
Thai nhi trong bụng lại di chuyển thêm chút nữa, mỗi một lần di động đều tựa như lôi xé chỗ mềm mại nhất của thân thể, cái bụng bị kéo căng, để cho người lo lắng một khắc sau sẽ nứt ra.
Nhưng mà sau khi xê dịch một đoạn ngắn trong bụng lại không có động tĩnh, Mặc Đam lại dùng lực, thai nhi giống như bị ngăn cản ở một nơi không chịu động, đau đớn bén nhọn hỗn tạp khó chịu và bụng dưới vô cùng trướng, Mặc Đam gần như muốn nổi điên.
“Động a! Động a!!”
Mặc Đam đau đến gấp, dùng sức dùng càng hỗn loạn hơn, chỉ qua duỗi chân qua loa, thoáng cái ưỡn bụng. Cũng không biết như vậy càng làm mọi chuyện xấu hơn.
Lại cũng không chịu được, Mặc Đam nảy sinh chút ác độc, hai tay đồng loạt dùng lực đẩy về phía bụng lớn!
Trầm Cố bị hành động bất ngờ này của y làm cho kinh sợ, không kịp ngăn cản, tay xà yêu cũng đã ấn vào bụng yếu ớt!
Đau đớn trong bụng như nổ tung, nửa người xà yêu gần như bắn lên, cổ mảnh khảnh ngửa về sau gần như muốn gãy rơi, trong cổ họng ca ca vang động. Đau đến không còn tiếng động.
Phản ứng của Mặc Đam như vậy khiến Trầm Cố chút bị hù dọa. Cũng rất nhanh tỉnh hồn lại ôm lấy xà yêu lại nặng nề ngã trên giường nhỏ lần nữa, người y đau đến cứng lại, nhưng vẫn còn run run bởi dư vị một chuỗi đau đớn như muốn nổ tung kia.
*
Bụng trên của Mặc Đam xẹp xuống, thai nhi bị ngoại lực cưỡng ép đi xuống, nhất là bụng dưới căng phồng ra. Trừ Trầm Cố ra tất cả trước mắt xà yêu đều không đáng nhắc đến, đối với mình ác hơn, phương pháp đần độn tự tổn hại ba ngàn như vậy cũng để cho y thực hiện, dựng bụng dưới sự đối xử thô bạo như vậy, thai nhi liền thật bắt đầu nhập bồn.
Mắt Trầm Cố nhìn đến bụng y, mắt lại chuyển lên mặt Mặc Đam, rõ ràng tư thế chật vật lại có loại mị hoặc kinh tâm động phách.
Hàm răng Mặc Đam run rẩy, mồ hôi trên người tuôn như nước.
Trầm Cố khẽ gọi tên y, thanh âm thật thấp tựa như ôn nhu ân cần.
Môi Mặc Đam run rẩy cố gắng đáp lại bằng mỉm cười, “Trầm lang... A ách... Ta... A a cửa đích... Chúng ta hài tử... Ngô a... Đau...”
Mặc Đam vụng về định tiếp tục dùng sức, chỗ đau để cho y không tụ nổi sức lực, y cho là đem hết toàn lực, trên thực tế sức lực yếu gần như có thể không đáng kể. Dày đặc thống khổ buông xuống khiến xà yêu gần như không cách nào hô hấp.
“Đam, hít vào, thở ra.”
Giọng nói âm thanh tự nhiên, Mặc Đam theo bản năng tuân theo tất cả những gì thanh âm trong lòng căn dặn, đang trong hô hấp lại không tự chủ theo tiết tấu dùng sức.
“Ách a... Hô... A a a... Hô hô... Hắc a...” Xà yêu vô ý thức rên rỉ thống khổ, chân vô lực đạp loạn.