Editor: Sakura Trang
Hoa rơi như mưa, ánh nắng như dệt cửi.
Sáo ngọc thổi ngang, âm thanh đầy trời.
Trầm lang đang thổi một khúc nhạc, Trầm lang nói, khúc nhạc này tên là《 Thanh bình điều 》. Mặc Đam si ngốc nhìn, nghe, cảnh xuân tươi đẹp đầy trời không địch lại một người kia, muôn vàn năm tháng không bằng một cái chớp mắt này.
Mặc Đam hơi cười, nụ cười trong trẻo mà y chưa bao giờ có.
Giữa trời đất tựa như chỉ có hai người bọn họ.
Giống như mới gặp.
Giống như ái mộ.
Thật đẹp.
Trầm Cố thổi xong một khúc, trở lại trước giường Mặc Đam, vén sợi tóc y bị thổi có chút tán loạn ra sau tai.
Trạng thái hôm nay của Mặc Đam cực tốt hiếm thấy, từ lúc tỉnh lại cũng không thấy quá khó chịu, bụng to lớn cuối cùng cũng không có động tĩnh, ánh mắt cũng sáng nhiều so với mấy ngày trước, không có động tĩnh không biết đang suy nghĩ gì, ngay cả tai cũng thấm ra một tia đỏ thắm.
Vì vậy, Trầm Cố cũng không sát phong cảnh mà đi thúc giục y uống thuốc.
Hiển nhiên, Mặc Đam đây là hồi quang phản chiếu.
Cuối cùng dù kéo nhưng cũng không thể kéo được.
*
Không khí quá tốt, tinh thần Mặc Đam đầy đủ, hứng thú cũng tốt, xà yêu lãnh đạm lại ẩn nhẫn hiếm thấy nói lải nhải rất nhiều, nói với Trầm Cố về tám trăm năm mà y chưa từng nhắc đến với ai kia.
Từ u mê mới sinh nơi núi rừng, đến lục lọi tu luyện, đến hóa hình nhập thế…
Trầm Cố rất phối hợp với câu chuyện, “Nga?” “Sau đó thì sao?” “Như vậy a!”
Thanh âm Mặc Đam dần dần nhỏ xuống, nhưng vẫn kiên trì kể, một mực nói đến lần đầu gặp Trầm Cố ở Nam hồ.
Thanh âm yếu ớt xuống của Mặc Đam ôn nhu ôn nhu khác thường: “Trầm lặng, cả đời này chuyện may mắn nhất của ta, chính là gặp người.”
Mặc dù gặp nhau quá muộn.
Mặc dù bên nhau quá khó khăn.
Mặc dù không thể cầu yêu nhau.
Mặc dù thoáng qua chính là vĩnh biệt.
Nhưng mà, có thể được một thời để nhớ bên ngươi, có thể được một cái nhìn kỹ của ngươi, có thể được một chốc lát trong ngực ngươi, cũng đã là tưởng tượng quá mức tốt đẹp.
Ta chưa bao giờ dám xa cầu ngươi yêu ta.
Ta biết ngươi không biết nói yêu, cho dù là thanh xà, thích cũng chưa chắc đã là yêu.
Nhưng mà, cuối cùng ta cũng không phải như vậy, cho dù sau khi vượt qua ranh giới cuối cùng. Vẫn là lưu lại dấu vết ở trong lòng ngươi.
Mặc dù trong lòng cuồng hô không đủ, nhưng mà, cái này cũng thật là đủ rồi.
*
“Trầm lang... Hôn hôn ta... Có được hay không...”
Được.
Hôn vào trán, rơi vào mí mắt, rơi vào chóp mũi, rơi vào gò má, rơi vào khóe miệng, rơi vào trên môi.
Mịn êm ái, như giấc mộng thiếu niên.
Vươn môi chạm lưỡi, mút va chạm đến tận linh hồn, liếm lấy tình ý nồng nàn dung hòa trong đó.
Lưu luyến khó khăn không rời.
Mặc Đam đã không còn sức lực, nhưng nghĩ chỉ hôn như vậy, giống như bị yêu, cho đến một khắc cuối cùng sinh mạng.
Hồi lâu, hồi lâu, cho đến nhiệt độ thân thể cồng kềnh bên dưới từng chút giảm xuống, cuối cùng Trầm Cố cũng tách ra hai bờ môi dán sát vào nhau ra.
Xà yêu đã đi.
Trên mặt vẫn tình yêu ôn nhu, môi là độ cong thỏa mãn.
Nhưng khóe mắt lại có dấu vết ướt lệ.
*
Sắc mặt Trầm Cố vẫn thanh đạm, không vẻ mặt giải thoát, cũng không thần sắc mất mác.
Chẳng qua là đầu ngón tay niết dấu vết lạnh như băng nơi khóe mắt Mặc Đam.
Trước hại người chết oan, nay lại bồi thường, nhân quả tuần hoàn, cuộc đời này đã kết thúc.
Cho tới bây giờ hắn là một người cảm tình đạm bạc, đối với Thanh Thanh, thích bộ dáng thanh thuần ngây thơ hồn nhiên của hắn, nhiều hơn là tâm tư đau cưng chìu. Đối với Mặc Đam, lúc đầu là tồn tại như hoa cỏ gỗ đá ven đường chưa từng để vào mắt, nhưng mặc rắn ngoan tuyệt để cho hắn nhìn vào trong mắt, từ coi như không có gì đến cất giấu thương tiếc…
Lẳng lặng ôm thân thể lạnh đi của xà yêu không biết qua bao lâu, cũng không ai biết trong lòng Trầm Cố chuyển qua ý niệm gì.
Một ngày mới lại bắt đầu, thân thể Mặc Đam trong ngực Trầm Cố biến ảo trở về nguyên hình —— một con mặc xà to lớn.
Lần này không còn là hình thái nửa người nửa rắn, hoàn hoàn chỉnh chỉnh thân rắn.
Đầu rắn đầy vảy đen nhanh không nhìn ra dung mạo mỹ diễm lúc hình người, trên thân rắn cường tráng chỉ có bụng là đột ngột xuất hiện một độ cong to lớn, mà dựng bụng và thai nhi hành hạ xà yêu trong thời gian rất dài cuối cùng theo y chết đi mà hoàn toàn yên tĩnh lại.
Thi thể rắn to lớn để ngang trên giường, bên cạnh một người ôm thân rắn cứng ngắc, hình ảnh quả thực có chút kinh hãi quỷ dị.
Nhân yêu thù đồ, chẳng qua cũng chỉ đến đây.
*
Thù đồ tức tuyệt lộ?
Trầm Cố nhướng mày một cái, thần sắc thanh đạm thấm ra uy nghiêm nghiêm nghị xa xôi, vạn vật như nước lũ bị kích động khởi đầy trời sáng chói.
Trong thời gian tĩnh mịch, hắn đã không thú vị quá lâu.
Mây khói trần thế sầm uất thoáng qua, không dính chút bụi bậm, đi qua không lưu dấu vết.
Nhưng đầu ngón tay còn giữ giọt lệ kia của xà yêu.
Trong lòng còn có thể nhớ lại tiếng kêu nhỏ bé khiến người thương tiếc kia.
Bắn ra ngón tay, đầu ngón tay lóe sáng rơi vào trên thân rắn đã lạnh lẽo, ánh sáng rực rỡ bao phủ, sáng đến không dám nhìn thẳng. Đợi ánh sáng tản đi, mà thân rắn vốn còn nằm ở đây đã tan biến không còn dấu tích…
Trầm Cố đi ra khỏi mái hiên, bạch y cưỡi gió, mi mắt hơi rũ, chứa đựng vô tận tinh hải vào trong mắt được che giấu, giống như che giấu thời gian.
Hoa rơi như mưa, ánh nắng như dệt cửi.
Sáo ngọc thổi ngang, âm thanh đầy trời.
Trầm lang đang thổi một khúc nhạc, Trầm lang nói, khúc nhạc này tên là《 Thanh bình điều 》. Mặc Đam si ngốc nhìn, nghe, cảnh xuân tươi đẹp đầy trời không địch lại một người kia, muôn vàn năm tháng không bằng một cái chớp mắt này.
Mặc Đam hơi cười, nụ cười trong trẻo mà y chưa bao giờ có.
Giữa trời đất tựa như chỉ có hai người bọn họ.
Giống như mới gặp.
Giống như ái mộ.
Thật đẹp.
Trầm Cố thổi xong một khúc, trở lại trước giường Mặc Đam, vén sợi tóc y bị thổi có chút tán loạn ra sau tai.
Trạng thái hôm nay của Mặc Đam cực tốt hiếm thấy, từ lúc tỉnh lại cũng không thấy quá khó chịu, bụng to lớn cuối cùng cũng không có động tĩnh, ánh mắt cũng sáng nhiều so với mấy ngày trước, không có động tĩnh không biết đang suy nghĩ gì, ngay cả tai cũng thấm ra một tia đỏ thắm.
Vì vậy, Trầm Cố cũng không sát phong cảnh mà đi thúc giục y uống thuốc.
Hiển nhiên, Mặc Đam đây là hồi quang phản chiếu.
Cuối cùng dù kéo nhưng cũng không thể kéo được.
*
Không khí quá tốt, tinh thần Mặc Đam đầy đủ, hứng thú cũng tốt, xà yêu lãnh đạm lại ẩn nhẫn hiếm thấy nói lải nhải rất nhiều, nói với Trầm Cố về tám trăm năm mà y chưa từng nhắc đến với ai kia.
Từ u mê mới sinh nơi núi rừng, đến lục lọi tu luyện, đến hóa hình nhập thế…
Trầm Cố rất phối hợp với câu chuyện, “Nga?” “Sau đó thì sao?” “Như vậy a!”
Thanh âm Mặc Đam dần dần nhỏ xuống, nhưng vẫn kiên trì kể, một mực nói đến lần đầu gặp Trầm Cố ở Nam hồ.
Thanh âm yếu ớt xuống của Mặc Đam ôn nhu ôn nhu khác thường: “Trầm lặng, cả đời này chuyện may mắn nhất của ta, chính là gặp người.”
Mặc dù gặp nhau quá muộn.
Mặc dù bên nhau quá khó khăn.
Mặc dù không thể cầu yêu nhau.
Mặc dù thoáng qua chính là vĩnh biệt.
Nhưng mà, có thể được một thời để nhớ bên ngươi, có thể được một cái nhìn kỹ của ngươi, có thể được một chốc lát trong ngực ngươi, cũng đã là tưởng tượng quá mức tốt đẹp.
Ta chưa bao giờ dám xa cầu ngươi yêu ta.
Ta biết ngươi không biết nói yêu, cho dù là thanh xà, thích cũng chưa chắc đã là yêu.
Nhưng mà, cuối cùng ta cũng không phải như vậy, cho dù sau khi vượt qua ranh giới cuối cùng. Vẫn là lưu lại dấu vết ở trong lòng ngươi.
Mặc dù trong lòng cuồng hô không đủ, nhưng mà, cái này cũng thật là đủ rồi.
*
“Trầm lang... Hôn hôn ta... Có được hay không...”
Được.
Hôn vào trán, rơi vào mí mắt, rơi vào chóp mũi, rơi vào gò má, rơi vào khóe miệng, rơi vào trên môi.
Mịn êm ái, như giấc mộng thiếu niên.
Vươn môi chạm lưỡi, mút va chạm đến tận linh hồn, liếm lấy tình ý nồng nàn dung hòa trong đó.
Lưu luyến khó khăn không rời.
Mặc Đam đã không còn sức lực, nhưng nghĩ chỉ hôn như vậy, giống như bị yêu, cho đến một khắc cuối cùng sinh mạng.
Hồi lâu, hồi lâu, cho đến nhiệt độ thân thể cồng kềnh bên dưới từng chút giảm xuống, cuối cùng Trầm Cố cũng tách ra hai bờ môi dán sát vào nhau ra.
Xà yêu đã đi.
Trên mặt vẫn tình yêu ôn nhu, môi là độ cong thỏa mãn.
Nhưng khóe mắt lại có dấu vết ướt lệ.
*
Sắc mặt Trầm Cố vẫn thanh đạm, không vẻ mặt giải thoát, cũng không thần sắc mất mác.
Chẳng qua là đầu ngón tay niết dấu vết lạnh như băng nơi khóe mắt Mặc Đam.
Trước hại người chết oan, nay lại bồi thường, nhân quả tuần hoàn, cuộc đời này đã kết thúc.
Cho tới bây giờ hắn là một người cảm tình đạm bạc, đối với Thanh Thanh, thích bộ dáng thanh thuần ngây thơ hồn nhiên của hắn, nhiều hơn là tâm tư đau cưng chìu. Đối với Mặc Đam, lúc đầu là tồn tại như hoa cỏ gỗ đá ven đường chưa từng để vào mắt, nhưng mặc rắn ngoan tuyệt để cho hắn nhìn vào trong mắt, từ coi như không có gì đến cất giấu thương tiếc…
Lẳng lặng ôm thân thể lạnh đi của xà yêu không biết qua bao lâu, cũng không ai biết trong lòng Trầm Cố chuyển qua ý niệm gì.
Một ngày mới lại bắt đầu, thân thể Mặc Đam trong ngực Trầm Cố biến ảo trở về nguyên hình —— một con mặc xà to lớn.
Lần này không còn là hình thái nửa người nửa rắn, hoàn hoàn chỉnh chỉnh thân rắn.
Đầu rắn đầy vảy đen nhanh không nhìn ra dung mạo mỹ diễm lúc hình người, trên thân rắn cường tráng chỉ có bụng là đột ngột xuất hiện một độ cong to lớn, mà dựng bụng và thai nhi hành hạ xà yêu trong thời gian rất dài cuối cùng theo y chết đi mà hoàn toàn yên tĩnh lại.
Thi thể rắn to lớn để ngang trên giường, bên cạnh một người ôm thân rắn cứng ngắc, hình ảnh quả thực có chút kinh hãi quỷ dị.
Nhân yêu thù đồ, chẳng qua cũng chỉ đến đây.
*
Thù đồ tức tuyệt lộ?
Trầm Cố nhướng mày một cái, thần sắc thanh đạm thấm ra uy nghiêm nghiêm nghị xa xôi, vạn vật như nước lũ bị kích động khởi đầy trời sáng chói.
Trong thời gian tĩnh mịch, hắn đã không thú vị quá lâu.
Mây khói trần thế sầm uất thoáng qua, không dính chút bụi bậm, đi qua không lưu dấu vết.
Nhưng đầu ngón tay còn giữ giọt lệ kia của xà yêu.
Trong lòng còn có thể nhớ lại tiếng kêu nhỏ bé khiến người thương tiếc kia.
Bắn ra ngón tay, đầu ngón tay lóe sáng rơi vào trên thân rắn đã lạnh lẽo, ánh sáng rực rỡ bao phủ, sáng đến không dám nhìn thẳng. Đợi ánh sáng tản đi, mà thân rắn vốn còn nằm ở đây đã tan biến không còn dấu tích…
Trầm Cố đi ra khỏi mái hiên, bạch y cưỡi gió, mi mắt hơi rũ, chứa đựng vô tận tinh hải vào trong mắt được che giấu, giống như che giấu thời gian.