Editor: Sakura Trang
Trầm Cố và Mặc Đam ở trên đảo dừng lại rất lâu. Trầm Cố đối với toàn bộ đều là chịu được, đối mặt với phong cảnh không đổi vẫn coi mỗi ngày như thơ. Ngược lại là xà yêu an nhàn thanh đạm như vậy rất khó được, dẫu sao theo Trầm Cố biết, lúc trước trong tám trăm năm Mặc Đam gần như chưa từng thử kiên nhẫn dừng lại ở nơi nào. Nhưng suy nghĩ một chút sự ngốc nghếch của Mặc Đam, dường như cũng nằm trong dự liệu.
Huống chi, cuộc sống trên đảo cũng không phải nhạt nhẽo như vậy…
Trầm Cố đánh giá xà yêu sóng mắt ướt át, nghiền ngẫm cười khẽ.
Xà yêu theo hắn, cả người mặc mỏng lụa trắng, da thịt như sương tuyết cộng thêm một đầu tóc trắng như tuyết, đột nhiên cũng có khí chất mờ ảo xuất trần. Giờ phút này đáp lời yêu cầu của hắn, cùng ngồi ngay ngắn tĩnh tọa.
Ừ, nếu như coi thường Mặc Đam hơi run rẩy và cái trán đầy mồ hôi.
“Đam...” Thanh âm trầm thấp của Trầm Cố làm cho lòng người sinh cảm giác ngứa ngáy, Mặc Đam kéo căng kéo căng nhắm hai mắt, lông mi dường như cũng dính ướt, hai gò má trên gương mặt tái nhợt đỏ ửng càng thêm tỏa sáng.
“Còn có hai giờ, phải kiên trì nga ~ “
Mặc Đam cắn môi, ánh mắt thủy nhuận câu người nhìn chằm chằm Trầm Cố. Chân Ngồi xếp bằng dần dần vặn kéo căng, thịt mềm trong bắp đùi co rút, mông một nửa treo lên một nửa kéo căng để dưới đất, thỉnh thoảng run lên.
Nếu như vén y phục Mặc Đam lên là có thể thấy, ở giữa mông y, hơi lộ một đoạn vật hình cột tròn không phải gỗ không phải ngọc. Vật kia đi sâu vào trong cơ thể Mặc Đam, chỉ lộ ra một đoạn đầu nhỏ như vậy, một đoạn lộ ra còn có thể nhìn ra đang lay động kịch liệt. Chỉ nhìn trình độ bụng Mặc Đam co giật liền biết, vật kia ở trong cơ thể y cũng là lớn lại uy phong.
“Ô... Đừng!” Eo Mặc Đam không nhịn được mềm nhũn lưng cong một cái, vật kia đâm đến sâu hơn, chấn động trụ trong người ma sát nơi yếu ớt mềm mại nhất trong cơ thể, để cho nước mắt y cũng muốn đi ra.
Trầm Cố thấy rất có hứng thú, vật chuyển động này là y không biết từ cái ranh giới thời không nào trao đổi được, hôm nay nhớ lại liền dùng ở trên người xà yêu.
Nhìn Mặc Đam rõ ràng cả người đã mềm không nhịn được mà vẫn ngồi trong tư thế tĩnh tọa, còn nhớ yêu cầu của hắn sống chết giữ vững, ánh mắt Trầm Cố càng mềm mại.
Hai giờ rốt cuộc đã qua, mong đợi thời gian Mặc Đam mồ hôi nóng nhễ nhại bắn sáu lần, cộng thêm trong chân ồ ồ chảy ra dính nhầy, toàn bộ hạ thân một mảnh hỗn độn.
Bây giờ Mặc Đam chỉ bằng nghị lực chống tư thế, ánh mắt đã sớm tán loạn.
Trầm Cố ôm y vào trong ngực, rút đi vật vẫn rung rung trong cơ thể y, lại mang ra khỏi một mảnh ướt át. Người Trong ngực kích giật mình run rẩy, thật sự là bị đâm kích thích mạnh mẽ, đụng cũng không đụng được. Dán lồng ngực Trầm Cố trên mặt Mặc Đam đỏ thẫm, lệ nước không chịu nổi chỉ chốc lát ướt một mảnh, đôi môi nóng bỏng nhưng Mặc Đam vẫn chả biết gì.
Lần này lòng Trầm Cố mềm hơn nữa.
Trầm Cố rõ ràng nhất, mặc dù công thụ khác biệt, nhưng Mặc Đam tuyệt không phải cái loại nhu nhược kiều kiều. Trên tâm tính y đủ kiên nghị cố chấp, trên thể chất còn có cường hãn của đại yêu. Sở dĩ mỗi lần bị Trầm Cố bắt nạt thành hình dáng đáng thương như vậy, một là bởi vì thực lực Trầm Cố có ưu thế nghiền ép, một cái khác là bởi vì thân thể xà yêu quá mức nhạy cảm, cảm nhận ở người bình thường phải chịu đến chỗ y liền bị phóng đại gấp mấy lần. Nguyên nhân trọng yếu nhất chính là, tình ý của Mặc Đam dành cho Trầm Cố quả thực quá khùng điên, đối với y mỗi một phần động tác mỗi một câu nói của Trầm Cố, cũng sẽ cho lòng y cực hạn đầy đủ thỏa mãn, về sinh lý vui vẻ cùng trong lòng vui vẻ chồng lên nhau, cũng không trách thân là đại yêu Mặc Đam sức chịu đựng trên chuyện tình dục lại có vẻ còn không bằng so với thường nhân.
Khẽ mỉm cười, nếu A Đam thích cuộc sống hải đảo chỉ có hai người, vậy thì bên y ở chỗ này. Chắc hẳn có mình lưu luyến làm bạn, Mặc Đam phải là thực tủy biết vị tự tại hài lòng.
Cuộc sống thế ngoại (đào viên), hoạt sắc thơm ngát.
Trầm Cố và Mặc Đam ở trên đảo dừng lại rất lâu. Trầm Cố đối với toàn bộ đều là chịu được, đối mặt với phong cảnh không đổi vẫn coi mỗi ngày như thơ. Ngược lại là xà yêu an nhàn thanh đạm như vậy rất khó được, dẫu sao theo Trầm Cố biết, lúc trước trong tám trăm năm Mặc Đam gần như chưa từng thử kiên nhẫn dừng lại ở nơi nào. Nhưng suy nghĩ một chút sự ngốc nghếch của Mặc Đam, dường như cũng nằm trong dự liệu.
Huống chi, cuộc sống trên đảo cũng không phải nhạt nhẽo như vậy…
Trầm Cố đánh giá xà yêu sóng mắt ướt át, nghiền ngẫm cười khẽ.
Xà yêu theo hắn, cả người mặc mỏng lụa trắng, da thịt như sương tuyết cộng thêm một đầu tóc trắng như tuyết, đột nhiên cũng có khí chất mờ ảo xuất trần. Giờ phút này đáp lời yêu cầu của hắn, cùng ngồi ngay ngắn tĩnh tọa.
Ừ, nếu như coi thường Mặc Đam hơi run rẩy và cái trán đầy mồ hôi.
“Đam...” Thanh âm trầm thấp của Trầm Cố làm cho lòng người sinh cảm giác ngứa ngáy, Mặc Đam kéo căng kéo căng nhắm hai mắt, lông mi dường như cũng dính ướt, hai gò má trên gương mặt tái nhợt đỏ ửng càng thêm tỏa sáng.
“Còn có hai giờ, phải kiên trì nga ~ “
Mặc Đam cắn môi, ánh mắt thủy nhuận câu người nhìn chằm chằm Trầm Cố. Chân Ngồi xếp bằng dần dần vặn kéo căng, thịt mềm trong bắp đùi co rút, mông một nửa treo lên một nửa kéo căng để dưới đất, thỉnh thoảng run lên.
Nếu như vén y phục Mặc Đam lên là có thể thấy, ở giữa mông y, hơi lộ một đoạn vật hình cột tròn không phải gỗ không phải ngọc. Vật kia đi sâu vào trong cơ thể Mặc Đam, chỉ lộ ra một đoạn đầu nhỏ như vậy, một đoạn lộ ra còn có thể nhìn ra đang lay động kịch liệt. Chỉ nhìn trình độ bụng Mặc Đam co giật liền biết, vật kia ở trong cơ thể y cũng là lớn lại uy phong.
“Ô... Đừng!” Eo Mặc Đam không nhịn được mềm nhũn lưng cong một cái, vật kia đâm đến sâu hơn, chấn động trụ trong người ma sát nơi yếu ớt mềm mại nhất trong cơ thể, để cho nước mắt y cũng muốn đi ra.
Trầm Cố thấy rất có hứng thú, vật chuyển động này là y không biết từ cái ranh giới thời không nào trao đổi được, hôm nay nhớ lại liền dùng ở trên người xà yêu.
Nhìn Mặc Đam rõ ràng cả người đã mềm không nhịn được mà vẫn ngồi trong tư thế tĩnh tọa, còn nhớ yêu cầu của hắn sống chết giữ vững, ánh mắt Trầm Cố càng mềm mại.
Hai giờ rốt cuộc đã qua, mong đợi thời gian Mặc Đam mồ hôi nóng nhễ nhại bắn sáu lần, cộng thêm trong chân ồ ồ chảy ra dính nhầy, toàn bộ hạ thân một mảnh hỗn độn.
Bây giờ Mặc Đam chỉ bằng nghị lực chống tư thế, ánh mắt đã sớm tán loạn.
Trầm Cố ôm y vào trong ngực, rút đi vật vẫn rung rung trong cơ thể y, lại mang ra khỏi một mảnh ướt át. Người Trong ngực kích giật mình run rẩy, thật sự là bị đâm kích thích mạnh mẽ, đụng cũng không đụng được. Dán lồng ngực Trầm Cố trên mặt Mặc Đam đỏ thẫm, lệ nước không chịu nổi chỉ chốc lát ướt một mảnh, đôi môi nóng bỏng nhưng Mặc Đam vẫn chả biết gì.
Lần này lòng Trầm Cố mềm hơn nữa.
Trầm Cố rõ ràng nhất, mặc dù công thụ khác biệt, nhưng Mặc Đam tuyệt không phải cái loại nhu nhược kiều kiều. Trên tâm tính y đủ kiên nghị cố chấp, trên thể chất còn có cường hãn của đại yêu. Sở dĩ mỗi lần bị Trầm Cố bắt nạt thành hình dáng đáng thương như vậy, một là bởi vì thực lực Trầm Cố có ưu thế nghiền ép, một cái khác là bởi vì thân thể xà yêu quá mức nhạy cảm, cảm nhận ở người bình thường phải chịu đến chỗ y liền bị phóng đại gấp mấy lần. Nguyên nhân trọng yếu nhất chính là, tình ý của Mặc Đam dành cho Trầm Cố quả thực quá khùng điên, đối với y mỗi một phần động tác mỗi một câu nói của Trầm Cố, cũng sẽ cho lòng y cực hạn đầy đủ thỏa mãn, về sinh lý vui vẻ cùng trong lòng vui vẻ chồng lên nhau, cũng không trách thân là đại yêu Mặc Đam sức chịu đựng trên chuyện tình dục lại có vẻ còn không bằng so với thường nhân.
Khẽ mỉm cười, nếu A Đam thích cuộc sống hải đảo chỉ có hai người, vậy thì bên y ở chỗ này. Chắc hẳn có mình lưu luyến làm bạn, Mặc Đam phải là thực tủy biết vị tự tại hài lòng.
Cuộc sống thế ngoại (đào viên), hoạt sắc thơm ngát.