Editor: Sakura Trang
Hài tử lớn rất nhanh, mới lại qua một tháng, ba tháng mà bụng đã nhô lên rõ ràng.
Mặc Đam nằm trong bóng tối, ánh mắt không có tiêu cự nhìn xuống đất,vô ý thức vuốt cái bụng nhỏ giống như dưa hấu.
Một tháng này, Trầm Cố không có đến nữa.
Y rất muốn hắn.
Rất muốn hắn.
Muốn hắn.
Ở trong địa lao tối tăm không nghĩ chuyện gì, chỉ muốn hắn.
Bụng từng ngày từng ngày to lên, là hài tử đang lớn. Thân hình chưa bao giờ biến hóa Mặc Đam cảm thấy có chút mới lạ, hắn sẽ thích sao? Có lẽ nên lớn thêm chút nữa mới phải? Cái tên thanh xa dù chết cũng không buông tha kia không phải là dùng cái dạng ngu xuẩn này để quấn lấy Trầm Cố hay sao! Mặc Đam có chút ác độc nghĩ. Bụng của y nhất định sẽ lớn hơn càng tròn càng đẹp hơn cái tên thanh xà đã chết kia!
*
Bộ dáng mang thai của Mặc Đam vẫn xinh đẹp.
Mặc dù Trầm Cố không xuất hiện ở trước mặt Mặc Đam, nhưng tình trạng của Mặc Đam hắn thậm chí còn rõ ràng hơn bản thân y.
Bởi vì nhiều thai, Mặc Đam mới mang thai hơn ba tháng mà bụng đã lớn như năm tháng. Nhưng thân hình vốn thon dài, chỉ có bụng hơi nhô lên cũng không hiện lên sưng vù khó nhìn. Chẳng qua bụng đột nhiên nhô lên quá nhanh, thân thể nhất thời còn chưa điều chỉnh thích ứng, lại không có ai hỏi thăm, xà yêu lớn bụng cả ngày chỉ nằm yên không động, tinh thần mệt mỏi buồn chán.
Ngày hôm trước Mặc Đam bắt đầu xuất hiện triệu chứng nôn mửa, nôn trời đất tối sầm, ba bữa ăn không dính chút nước hay cơm nào. Lúc Trầm Cố đến, Mặc Đam đang nằm nghiêng đối diện với cửa, nhìn bóng lưng eo vẫn hết sức nhỏ bé lung linh.
“Ụa! Ụa…”
Lại một trận buồn nôn, Mặc Đam nằm ở mép giường muốn nôn nhưng không nôn ra cái gì, chỉ có thể không ngừng nôn ọe, phản ứng lúc mới mang thai chơi đùa y gần như không còn sức lực ngồi dậy.
Trầm Cố tiến lên đỡ y, Mặc Đam kinh ngạc vui mừng cầm lấy cánh tay Trầm Cố, “Trầm…”
Lúc này Mặc Đam ngồi dậy đối mặt với Trầm Cố, bụng trước người hiện ra nguyên vẹn, trong mắt lóe ánh sáng.
Trầm Cố cầm chén cháo bên cạnh, mùi thơm của cháo vừa nấu xong xông vào mũi làm khẩu vị của người ta lên cao. Mặc Đam mấy ngày không ăn uống, lúc này gặp được Trầm Cố lòng như rộng mở, nay ngửi được mùi hương nồng đặc cũng cảm thấy có khẩu vị. Lại được Trầm Cố bưng chén cháo đút đến bên miệng, Mặc Đam vui mừng có chút khó tin, vội vàng nuốt muôi này xuống, lại xuất hiện thêm nụ cười càng thêm sáng chói.
Ở trong bóng tối nơi Mặc Đam không nhìn thấy, khuôn mặt Trầm Cố bất động, ánh mắt nhưng lại sâu thẳm không rõ rời xuống chén cháo…
*
Mặc dù thời gian còn sớm, Trầm Cố đã có thể nhìn ra Mặc Đam mang thai sẽ không tốt, chỉ sợ khi bụng lớn lại sẽ không có cuộc sống thoải mái. Kế hoạch ban đầu vốn đợi y mang thai bụng lớn đến thời kỳ cuối quả quyết bị buông tha. Thời gian dài như vậy, hòn đảo này cũng chỉ có Trầm Cố và Mặc Đam, phong cảnh không có gì mới lạ, bụng Mặc Đam lại đang lớn từng ngày, thống khổ hành hạ xà yêu để Trầm Cố hơi có chút không nỡ.
Vì vậy hơn một tháng không có xuất hiện ở trước mặt Mặc Đam, Trầm Cố lại khôi phục tiết tấu đến thăm xà yêu như lúc trước khi có thai, mặc dù mỗi lần chỉ một lúc.
Trên mặt Mặc Đam không biểu hiện nhưng trong lòng lại rất vui mừng, y vốn tưởng rằng trước khi sinh cũng không gặp được Trầm Cố. Lúc này vui vẻ nhảy cả dựng nôn cũng không cảm thấy khó qua, dạ dày trống rỗng cúi người nôn cũng không nôn được gì, nhưng chỉ vì muốn được Trầm Cố nhẹ nhàng vỗ lên lưng mấy cái liền trong lòng tràn đầy hân hoan.
Năm tháng yên tĩnh tốt đẹp.
Trầm Cố ôm Mặc Đam từ sau lưng, tay vuốt ve bụng tròn tròn của y, độ cong nơi đó đã rất lớn, xúc cảm chặt chẽ.
Xà yêu dịu ngoan nằm trong ngực hắn, khi tay hắn thỉnh thoảng dừng lại liền chủ động ngửa bụng đưa đoàn huyết nhục kia đến lòng bàn tay hắn.
Thân thể Mặc Đam thủy chung là độ ấm thấp hôi lạnh, ôm vào trong ngực giống như ôm một khối nhuyễn ngọc, chỉ có một đoàn huyết nhục trong bụng kia mang nhiệt độ cao đặc thù, giống như cất chứa một đoàn lửa. Trầm Cố không nhịn được không ngừng vuốt ve bụng Mặc Đam, dẫn đến xà yêu phát ra tiếng hừ hừ thoải mái.
Đột nhiên người Mặc Đam cứng lại, kết hợp với mấy cái hít thở dồn dập, Trầm Cố biết y đang đè nén cảm giác buồn nôn lại, không nghĩ muốn nhúc nhích khỏi ngực mình. Trầm Cố tự giác hiểu ý thuận thuận ngực Mặc Đam, lần này xà yêu cũng không nén được nữa, giãy giụa nhào đến mép giường đối với chậu một trận dời sông lấp bể.
Thật vất vả chịu đựng cảm giác buồn nôn, Mặc Đam yếu ớt tựa ngã ở mép giường, sắc mặt trắng bệch, có chút khó khăn há mồm thở dốc, “Ách!” Xà yêu che bụng, liên tục dựng ói quấy rối đến thai nhi nhỏ bé, trong bụng từng trận đau đớn.
Tay nam nhân giống như cái ôm ấm áp của hắn, an ủi bụng đang đau đớn, cũng khiến xà yêu mềm nhũn chỉ muốn lệ thuộc vào.
“Đi ngủ.”
Nam nhân từ trước đến nay đối mặt với xà yêu luôn tích chữ như vàng hiếm thấy lên tiếng giống như chỉ thị có ma lực, xà yêu dựa vào trong ngực nam nhân, buồn ngủ kéo đến, ngủ thật say.
*
Xà yêu vô thức ngủ thật say, tư thế an tâm mà lệ thuộc cuộn tròn ở trong ngực Trầm Cố, biểu hiện trên mặt là sự sung sướng và yên tĩnh.
Ánh mắt Trầm Cố chậm rãi lướt nhanh toàn thân Mặc Đam.
Trầm Cố rõ ràng, tính cảnh giác của Mặc xà yêu này cao bao nhiêu, dù là mười dặm bên ngoài gió thổi cỏ lay cũng không buông tha. Nhưng từ lúc bị bản thân nhốt vào địa lao đến nay, thật là đã bị thuần hóa rồi.
Địa lao âm hàn bóng tối, xà yêu trong bóng đêm rét lạnh không thể thấy mọi vật dù là ngày càng yếu ớt cũng vẫn thản nhiên như thường.
Rõ ràng tính cách xảo quyệt lúc nào cũng đề phòng, nhưng dù bản thân có đi đến trước giường cũng không khiến xà yêu cảnh giác tỉnh dậy, thậm chí lúc bản thân đưa tay ôm y dù chưa tỉnh lại y cũng sẽ trong vô thức thả lỏng thân thể để bản thân lại gần.
Cảm giác thân thể của xà yêu càng rõ ràng hơn so với con người, bản tính của yêu là ích kỷ chiếm đoạt, nhưng lúc đối mặt với bản thân y chỉ thể hiện lúc — giao hợp, cho dù bản thân yêu cầu vô độ lại cố ý khiêu khích, cho dù xà yêu có mệt mỏi nữa không chịu nổi bắn hết tinh nguyên mà khàn khàn mất tiếng cũng sẽ chỉ biết cố gắng nghênh hợp lấy lòng cho đến lúc hôn mê, ngay cả có thai cũng là do bản thân mà cam tâm tình nguyện.
Bàn tay Trầm Cố lướt qua đường viền bụng đang mang thai của xà yêu, búng một cái trên đỉnh bụng.
Thật là tiểu yêu tinh làm cho người thương yêu a.
Hài tử lớn rất nhanh, mới lại qua một tháng, ba tháng mà bụng đã nhô lên rõ ràng.
Mặc Đam nằm trong bóng tối, ánh mắt không có tiêu cự nhìn xuống đất,vô ý thức vuốt cái bụng nhỏ giống như dưa hấu.
Một tháng này, Trầm Cố không có đến nữa.
Y rất muốn hắn.
Rất muốn hắn.
Muốn hắn.
Ở trong địa lao tối tăm không nghĩ chuyện gì, chỉ muốn hắn.
Bụng từng ngày từng ngày to lên, là hài tử đang lớn. Thân hình chưa bao giờ biến hóa Mặc Đam cảm thấy có chút mới lạ, hắn sẽ thích sao? Có lẽ nên lớn thêm chút nữa mới phải? Cái tên thanh xa dù chết cũng không buông tha kia không phải là dùng cái dạng ngu xuẩn này để quấn lấy Trầm Cố hay sao! Mặc Đam có chút ác độc nghĩ. Bụng của y nhất định sẽ lớn hơn càng tròn càng đẹp hơn cái tên thanh xà đã chết kia!
*
Bộ dáng mang thai của Mặc Đam vẫn xinh đẹp.
Mặc dù Trầm Cố không xuất hiện ở trước mặt Mặc Đam, nhưng tình trạng của Mặc Đam hắn thậm chí còn rõ ràng hơn bản thân y.
Bởi vì nhiều thai, Mặc Đam mới mang thai hơn ba tháng mà bụng đã lớn như năm tháng. Nhưng thân hình vốn thon dài, chỉ có bụng hơi nhô lên cũng không hiện lên sưng vù khó nhìn. Chẳng qua bụng đột nhiên nhô lên quá nhanh, thân thể nhất thời còn chưa điều chỉnh thích ứng, lại không có ai hỏi thăm, xà yêu lớn bụng cả ngày chỉ nằm yên không động, tinh thần mệt mỏi buồn chán.
Ngày hôm trước Mặc Đam bắt đầu xuất hiện triệu chứng nôn mửa, nôn trời đất tối sầm, ba bữa ăn không dính chút nước hay cơm nào. Lúc Trầm Cố đến, Mặc Đam đang nằm nghiêng đối diện với cửa, nhìn bóng lưng eo vẫn hết sức nhỏ bé lung linh.
“Ụa! Ụa…”
Lại một trận buồn nôn, Mặc Đam nằm ở mép giường muốn nôn nhưng không nôn ra cái gì, chỉ có thể không ngừng nôn ọe, phản ứng lúc mới mang thai chơi đùa y gần như không còn sức lực ngồi dậy.
Trầm Cố tiến lên đỡ y, Mặc Đam kinh ngạc vui mừng cầm lấy cánh tay Trầm Cố, “Trầm…”
Lúc này Mặc Đam ngồi dậy đối mặt với Trầm Cố, bụng trước người hiện ra nguyên vẹn, trong mắt lóe ánh sáng.
Trầm Cố cầm chén cháo bên cạnh, mùi thơm của cháo vừa nấu xong xông vào mũi làm khẩu vị của người ta lên cao. Mặc Đam mấy ngày không ăn uống, lúc này gặp được Trầm Cố lòng như rộng mở, nay ngửi được mùi hương nồng đặc cũng cảm thấy có khẩu vị. Lại được Trầm Cố bưng chén cháo đút đến bên miệng, Mặc Đam vui mừng có chút khó tin, vội vàng nuốt muôi này xuống, lại xuất hiện thêm nụ cười càng thêm sáng chói.
Ở trong bóng tối nơi Mặc Đam không nhìn thấy, khuôn mặt Trầm Cố bất động, ánh mắt nhưng lại sâu thẳm không rõ rời xuống chén cháo…
*
Mặc dù thời gian còn sớm, Trầm Cố đã có thể nhìn ra Mặc Đam mang thai sẽ không tốt, chỉ sợ khi bụng lớn lại sẽ không có cuộc sống thoải mái. Kế hoạch ban đầu vốn đợi y mang thai bụng lớn đến thời kỳ cuối quả quyết bị buông tha. Thời gian dài như vậy, hòn đảo này cũng chỉ có Trầm Cố và Mặc Đam, phong cảnh không có gì mới lạ, bụng Mặc Đam lại đang lớn từng ngày, thống khổ hành hạ xà yêu để Trầm Cố hơi có chút không nỡ.
Vì vậy hơn một tháng không có xuất hiện ở trước mặt Mặc Đam, Trầm Cố lại khôi phục tiết tấu đến thăm xà yêu như lúc trước khi có thai, mặc dù mỗi lần chỉ một lúc.
Trên mặt Mặc Đam không biểu hiện nhưng trong lòng lại rất vui mừng, y vốn tưởng rằng trước khi sinh cũng không gặp được Trầm Cố. Lúc này vui vẻ nhảy cả dựng nôn cũng không cảm thấy khó qua, dạ dày trống rỗng cúi người nôn cũng không nôn được gì, nhưng chỉ vì muốn được Trầm Cố nhẹ nhàng vỗ lên lưng mấy cái liền trong lòng tràn đầy hân hoan.
Năm tháng yên tĩnh tốt đẹp.
Trầm Cố ôm Mặc Đam từ sau lưng, tay vuốt ve bụng tròn tròn của y, độ cong nơi đó đã rất lớn, xúc cảm chặt chẽ.
Xà yêu dịu ngoan nằm trong ngực hắn, khi tay hắn thỉnh thoảng dừng lại liền chủ động ngửa bụng đưa đoàn huyết nhục kia đến lòng bàn tay hắn.
Thân thể Mặc Đam thủy chung là độ ấm thấp hôi lạnh, ôm vào trong ngực giống như ôm một khối nhuyễn ngọc, chỉ có một đoàn huyết nhục trong bụng kia mang nhiệt độ cao đặc thù, giống như cất chứa một đoàn lửa. Trầm Cố không nhịn được không ngừng vuốt ve bụng Mặc Đam, dẫn đến xà yêu phát ra tiếng hừ hừ thoải mái.
Đột nhiên người Mặc Đam cứng lại, kết hợp với mấy cái hít thở dồn dập, Trầm Cố biết y đang đè nén cảm giác buồn nôn lại, không nghĩ muốn nhúc nhích khỏi ngực mình. Trầm Cố tự giác hiểu ý thuận thuận ngực Mặc Đam, lần này xà yêu cũng không nén được nữa, giãy giụa nhào đến mép giường đối với chậu một trận dời sông lấp bể.
Thật vất vả chịu đựng cảm giác buồn nôn, Mặc Đam yếu ớt tựa ngã ở mép giường, sắc mặt trắng bệch, có chút khó khăn há mồm thở dốc, “Ách!” Xà yêu che bụng, liên tục dựng ói quấy rối đến thai nhi nhỏ bé, trong bụng từng trận đau đớn.
Tay nam nhân giống như cái ôm ấm áp của hắn, an ủi bụng đang đau đớn, cũng khiến xà yêu mềm nhũn chỉ muốn lệ thuộc vào.
“Đi ngủ.”
Nam nhân từ trước đến nay đối mặt với xà yêu luôn tích chữ như vàng hiếm thấy lên tiếng giống như chỉ thị có ma lực, xà yêu dựa vào trong ngực nam nhân, buồn ngủ kéo đến, ngủ thật say.
*
Xà yêu vô thức ngủ thật say, tư thế an tâm mà lệ thuộc cuộn tròn ở trong ngực Trầm Cố, biểu hiện trên mặt là sự sung sướng và yên tĩnh.
Ánh mắt Trầm Cố chậm rãi lướt nhanh toàn thân Mặc Đam.
Trầm Cố rõ ràng, tính cảnh giác của Mặc xà yêu này cao bao nhiêu, dù là mười dặm bên ngoài gió thổi cỏ lay cũng không buông tha. Nhưng từ lúc bị bản thân nhốt vào địa lao đến nay, thật là đã bị thuần hóa rồi.
Địa lao âm hàn bóng tối, xà yêu trong bóng đêm rét lạnh không thể thấy mọi vật dù là ngày càng yếu ớt cũng vẫn thản nhiên như thường.
Rõ ràng tính cách xảo quyệt lúc nào cũng đề phòng, nhưng dù bản thân có đi đến trước giường cũng không khiến xà yêu cảnh giác tỉnh dậy, thậm chí lúc bản thân đưa tay ôm y dù chưa tỉnh lại y cũng sẽ trong vô thức thả lỏng thân thể để bản thân lại gần.
Cảm giác thân thể của xà yêu càng rõ ràng hơn so với con người, bản tính của yêu là ích kỷ chiếm đoạt, nhưng lúc đối mặt với bản thân y chỉ thể hiện lúc — giao hợp, cho dù bản thân yêu cầu vô độ lại cố ý khiêu khích, cho dù xà yêu có mệt mỏi nữa không chịu nổi bắn hết tinh nguyên mà khàn khàn mất tiếng cũng sẽ chỉ biết cố gắng nghênh hợp lấy lòng cho đến lúc hôn mê, ngay cả có thai cũng là do bản thân mà cam tâm tình nguyện.
Bàn tay Trầm Cố lướt qua đường viền bụng đang mang thai của xà yêu, búng một cái trên đỉnh bụng.
Thật là tiểu yêu tinh làm cho người thương yêu a.