Úc Thiên Thiên nhìn chằm chặp vào bàn tay đang nắm lấy nhau của Yến Luật và Ôn Tửu, cảm xúc trong đáy mắt phức tạp mà dày đặc, quả thực khiến Ôn Tửu không cách nào miêu tả được, giống như hai ngọn lửa, bùng cháy trong đôi mắt.
Ôn Tửu cảm giác như tay mình đang bị một sức nóng kỳ quái bao quanh, không biết là bởi vì Úc Thiên Thiên cứ nhìn chằm chằm, hay là bởi vì Yến Luật nắm chặt.
Ôn Tửu vốn còn lo lắng, bạn gái của Yến Luật đột nhiên xuất hiện sẽ làm cho Úc Thiên Thiên đau lòng khổ sở, nhưng giờ phút này, Ôn Tửu hiểu rõ là mình đã lo lắng thừa rồi, trong mắt Úc Thiên Thiên, cũng không có chút khổ sở đau đớn nào, nhiều hơn lại là tức giận, cái loại tức giận bị người lạ xâm nhập vào địa bàn hoặc bị người ta đoạt đi đồ đạc nào đó.
Đột nhiên nhìn thấy cô bạn gái không biết xuất hiện từ đâu ra này, trong lòng Úc Thiên Thiên thật sự là vừa chua xót vừa tức giận, ánh mắt sắc bén đánh giá Ôn Tửu, mang theo một khí thế cao ngạo, thô bạo mà hung hăng vênh váo, muốn tìm ra khuyết điểm trên người Ôn Tửu.
Chỉ đáng tiếc là, Ôn Tửu tuy rằng để mặt mộc, nhưng mặt mày cũng như vẽ, dáng người cũng không thể bắt bẻ.
Điều này lại làm Úc Thiên Thiên càng thêm tức giận.
Nếu như Ôn Tửu bình thường thì cũng thôi đi, vậy mà lại cứ xinh đẹp như thế. Nếu như Ôn Tửu béo ú một chút cũng được, vậy mà còn cao gầy hơn cô, Ôn Tửu mềm mại nhu nhược thì cũng thôi luôn, vậy mà tố chất lại cũng không tầm thường, khí thế mạnh mẽ.
Mặc dù Úc Thiên Thiên tự tin rằng sẽ không thua kém Ôn Tửu, nhưng lại có cảm giác gặp được kẻ thù mạnh ngang sức với mình.
So với địch ý của Úc Thiên Thiên, Ôn Tửu vô cùng bình thản, bởi vì cô cũng không phải là bạn gái thật sự của Yến Luật, cho nên đối mặt với người “tình địch” tên là Úc Thiên Thiên này, trong lòng không hề cảm thấy áp lực, hơn nữa cũng không hề có ác ý, trên tâm lý ung dung thản nhiên, tự nhiên trên phương diện khí thế đã thắng được một bậc.
Đón lấy ánh mắt địch ý rực lửa của Úc Thiên Thiên, Ôn Tửu mỉm cười nghênh đón, lễ phép gật đầu: “Xin chào.”
So với sự lạnh nhạt của Ôn Tửu, trong lòng Úc Thiên Thiên giờ phút này có thể nói là như đang nổi sóng lớn, phong ba vỗ bờ.
Chuyện này thật sự là quá đột ngột, không có một điềm báo hay một dấu hiệu nào trước cả, Yến Luật vậy mà đột nhiên đã có bạn gái, lại còn mang về quê nữa, để cho ông bà xem mắt. Đây căn bản là một phương thức coi thường cô, cũng coi thường nhà họ Cố và nhà họ Diệp.
Trong cơn tức giận, cô hất cằm, nhìn Yến Luật nói: “Bạn gái của anh?”
Yến Luật nắm tay Ôn Tửu, kiêu căng gật đầu: “Đúng, bạn gái của tôi.”
Một câu vô cùng đơn giản, giọng điệu hời hợt, nhưng lại đủ mười phần khẳng định vô cùng xác thực. Hơn nữa lúc nói câu này, Yến Luật quay đầu, rũ mắt xuống nhìn Ôn Tửu, trong ánh mắt lạnh lẽo kiêu ngạo từ trước đến nay vậy mà lại pha lẫn vài phần ấm áp dịu dàng.
Trái tim Ôn Tửu cũng không khỏi đập mạnh một cái, Yến tiên sinh, anh thật ra rất có thiên phú diễn kịch đấy. Ánh mắt này quả thực gây ảo giác cho Ôn Tửu, giây phút này, bản thân mình giống như đã thực sự trở thành bạn gái của anh.
Nhà họ Úc gia thế hiển hách, Úc Thiên Thiên từ lúc sinh ra đến nay vẫn luôn được nâng trong lòng bàn tay, từ trước đến nay vẫn kiêu căng ngạo mạn, muốn cái gì đều dễ như trở bàn tay, đời này cũng chỉ thất bại trước mặt Yến Luật.
Yến Luật đã xác nhận thân phận của Ôn Tửu, lúc này Úc Thiên Thiên cũng không khách sao mà chĩa đầu mâu vào Ôn Tửu, lạnh lùng mỉa mai nói: “Cô tên là Ôn Tửu đúng không? Xin nhờ cô lần sau trước khi làm bạn gái của người ta thì hãy điều tra rõ ràng xem người ta có vợ chưa cưới không đã nhé?”
Ôn Tửu rất biết kiềm chế mà không phản kích, chỉ là cười cười, sau đó nghiêng đầu nhìn Yến Luật: “Anh có vợ chưa cưới?”
Yến Luật nắm tay cô, thấp giọng nói: “Anh vẫn chưa đính hôn, cũng không có vợ chưa cưới, bạn gái, cũng chỉ có em thôi.”
Yến Luật trước nay vẫn kiêu căng lạnh lùng, giờ giọng nói khẳng định tuyệt đối, hơn nữa trong ánh mắt lại pha lẫn vẻ dịu dàng quyến luyến mà xưa nay chưa từng có, Ôn Tửu lại một lần nữa bị hành động của Yến tiên sinh làm cho sợ hãi rồi.
Úc Thiên Thiên tức giận đến nghẹn họng trong phút chốc, giọng nói cũng không tự giác mà cao lên một chút: “Đây là chuyện hẹn ước ván đã đóng thành thuyền, hai nhà cũng biết, toàn bộ người quen không ai không biết, còn cần phải dùng thêm nghi thức gì nữa sao?”
“Tất cả mọi người trên thế giới biết cũng vô dụng thôi.” Yến Luật lạnh lùng nói: “Úc Thiên Thiên, tôi không hề đính hôn với cô, xin cô đừng có tự cho mình là vợ chưa cưới của tôi.”
Những lời này lập tức lại khiến Úc Thiên Thiên mất mặt mũi lớn đến thật sự tức giận sắp phun ra máu, ánh sáng trong mắt vừa sáng vừa lạnh, giống như hai thanh đao sắc bén chém về phía Yến Luật.
Đối với mấy chiêu số phụ nữ thường dùng, trước giờ Yến Luật đều áp thường thái độ hờ hững coi như vô hình. Ngay cả tiếp chiêu anh cũng khinh thường, mặc kệ, là phong cách trước sau vẫn như một của anh. Cho nên, mắt đao của Úc Thiên Thiên rốt cuộc chém vô ích.
Anh tự tay vén tóc ra bên tai thay Ôn Tửu, ngón tay thon dài dịu dàng, hơi vuốt ve bên trên vành tai Ôn Tửu như gió nhẹ lướt qua.
Ôn Tửu đột nhiên cảm giác bên tai mình nóng lên, hành động của Yến tiên sinh lại cao siêu như thế, thật đúng là không nhìn ra.
Tất nhiên, Yến Luật cố ý chịu thân mật, đã hoàn toàn chọc giận Úc Thiên Thiên, cô ôm lấy cánh tay, cười khẩy: “Đêm qua không nhận điện thoại của tôi, tôi đã cảm thấy không đúng, quả nhiên là có chuyện xảy ra. Được, Tiểu Yến Tử, lá gan của anh thật không nhỏ.”
Ôn Tửu vốn đang căng thẳng phối hợp diễn kịch với Yến tiên sinh, kết quả là biệt hiệu “Tiểu Yến Tử” này đột nhiên xuất hiện, cô nhịn không nổi mà phun ra ngay tại chỗ, ngay cả ông bà nội cũng lộ ra biểu hiện dở khóc dở cười.
Ôn Tửu tuy rằng đã cố gắng nhịn cười, thế nhưng tay vẫn luôn run rẩy.
Yến Luật nắm chặt tay Ôn Tửu, xiết mạnh, nhìn Úc Thiên Thiên hằm hằm, hơi đỏ mặt lên.
Lúc anh bắt đầu chán ghét Úc Thiên Thiên, cũng là bởi vì lúc nhỏ cô đã đặt cho anh cái biệt hiệu này, làm cho bạn bè đều biết hết, chê cười anh một hồi lâu.
Hai người trợn mắt trừng nhau, trong không khí dường như sắp bốc cháy đến nơi, ông nội ngồi một bên nói: “Thanh Ngọc à, không phải con muốn đi chùa thắp hương vào mùng một đó sao, đây là lần đầu tiên Ôn Tửu đến thành phố X, con đưa nó cùng đi đi. Chùa Ninh Tâm cũng coi như là một di tích cổ, danh lam thắng cảnh của chỗ chúng ta, qua nửa đêm giao thừa có rất nhiều người sẽ tới chùa thắp hương đó.”
Ông nội muốn tách mình ra, hóa giải cục diện bế tắc, Ôn Tửu đương nhiên hiểu rõ, vì vậy cười nói: “Vâng, cháu cũng muốn đi xem đây.”
Ông nội nhẹ nhàng thở ra, định bụng Ôn Tửu đi rồi, ông và Úc Thiên Thiên, Yến Luật sẽ ngồi cùng với nhau nói chuyện cho thật rõ ràng.
Không nghĩ tới Yến Luật lạnh mặt lại nói: “Cháu đưa cô ba và Ôn Tửu đi qua đó. Ôn Tửu, em ăn mặc quá mỏng manh rồi, lên tầng thay quần áo dày đi.” Nói xong, liền kéo cô lên tầng.
Trước mặt Ôn Tửu, Úc Thiên Thiên nói ra biệt danh của anh lúc còn nhỏ, cố ý chửi bới hình tượng cao lớn khôi ngô tuấn tú của anh, quả thật là không thể nhẫn nhục.
Ôn Tửu nhỏ giọng nói: “Tự tôi đi với cô ba là được rồi.”
Yến Luật nhăn mày lại, lạnh lùng nói: “Bây giờ cô đang ở thành phố X, tôi sẽ phụ trách sự an toàn của cô, xin cô duy trì như hình với bóng với tôi.”
Hình bóng không rời? Ôn Tửu cảm thấy chuyện này cũng có chút khuếch trương rồi?
“Cô mặc áo lông vào đi, trong chùa còn lạnh hơn bên ngoài.” Nói xong Yến Luật đi vào phòng mình, khép cửa phòng lại ầm một tiếng, có thể thấy được là bị Úc Thiên Thiên chọc giận đến chịu không nổi.”
Ôn Tửu mở tủ quần áo ra, lấy cái áo lông màu xanh lá cây kia ra, sau khi mặc xong thì đi ra cửa phòng, đã thấy Yến Luật đứng chờ cô ở cửa ra vào.
Anh cũng đã thay quần áo, áo khoác ngoài tối màu màu cà phê, trên cổ quàng một chiếc khăn quàng cổ màu nâu nhạt.
Phong cách mặc đồ của anh, Ôn Tửu thật là rất thích, cho dù là áo len hay áo khoác, đều là kiểu dáng đơn giản, chất liệu hoàn mỹ, lộ ra phong độ cao quý nho nhã của anh, hoàn toàn chính xác là người đàn ông làm cho người ta đã nhìn qua thì rất khó quên.
Lúc xuống tầng đến chỗ ngoặt, Yến Luật dừng chân lại, quay đầu lại nắm lấy tay Ôn Tửu. Ôn Tửu nhìn sắc mặt ủ dột của anh, đột nhiên nghĩ đến biệt danh Tiểu Yến Tử, lập tức lại không nhịn được cười.
Yến Luật nắm lấy tay cô, cảm giác được cô đang hơi run run, quay mặt nhìn cô, phụng phịu nói: “Không cho cười.”
Ôn Tửu nén cười đi xuống tầng với anh.
Úc Thiên Thiên đang ngồi ở ghế sô pha nói chuyện với bà nội, nhìn thấy Ôn Tửu đi xuống, đuôi lông mày nhướn nhướn, ánh mắt dò xét.
Áo khoác Ôn Tửu vừa mặc ban nãy, nhìn qua khí chất trầm ổn mà thanh nhã, mà chiếc áo lông này có màu sắc diễm lệ, kiểu dáng thanh thoát, thoáng một cái khiến cô trông ít tuổi đi nhiều, cũng hoạt bát hơn rất nhiều, không trong trẻo lạnh lùng bằng vừa rồi. Yến Luật cũng đã thay quần áo, màu sắc cũng vô cùng phù hợp với cô, dường như là vì thành đôi với cô.
Úc Thiên Thiên cười cười với Ôn Tửu: “Bộ quần áo này của cô nhìn rất đẹp.”
Sao đột nhiên trở nên thân thiết lên thế? Ôn Tửu cũng định nói tiếng cám ơn, lại nghe Úc Thiên Thiên nói: “Bộ quần áo lúc nãy, tôi còn tưởng rằng cô đã hơn ba mươi đấy.”
Ông Yến nghe thấy lời Úc Thiên Thiên nói, liền trao đổi ánh mắt với bà nội, tính tình Úc Thiên Thiên nói dễ nghe là ngay thẳng, nói không dễ nghe thì chính là vô lễ.
Bà nội còn lo lắng Ôn Tửu sẽ tức giận, không nghĩ tới Ôn Tửu lại quay mặt cười cười với Yến Luật: “Xem ra cô Úc cũng thích trang phục như thế, nếu không anh cũng mua cho cô ấy một bộ đi, em cũng không ngại đụng hàng.”
Úc Thiên Thiên tức giận đến trừng mắt nhìn Ôn Tửu, không nghĩ tới nhìn cô dịu dàng ít nói như vậy, mà nói chuyện cũng như trong bông có kim vậy, làm cho người ta tức chết đi. So với sự cay nghiệt của Úc Thiên Thiên, câu trả lời của cô không chỉ khoan dung rộng lượng, mà lại còn ám chỉ bộ quần áo này là Yến Luật mua cho cô đấy.
Yến Luật nghe thấy lời Ôn Tửu nói, xem như hoàn toàn buông lỏng trái tim ra. Vốn còn lo lắng Ôn Tửu không nói nhiều lắm thì lời lẽ sẽ lép vế, bởi vì Úc Thiên Thiên xưa nay vẫn nhanh mồm nhanh miệng. Nhưng Ôn Tửu lại giỏi về lấy ít thắng nhiều, ung dung đánh trả lại, không hổ là người đã từng luyện nhu đạo.
Hiệp một này, tất nhiên là Úc Thiên Thiên thua.
Yến Luật nắm tay Ôn Tửu đi ra sân, lái xe chở cô và Yến Thanh Ngọc, đi thẳng về hướng chùa Ninh Tâm.
Chùa này nằm ở bên cạnh một chỗ phía tây thành phố, mặc dù đã lâu đời, nhưng hương khói tràn đầy, rất nhiều người ra ra vào vào, đến đây dâng hương.
Lúc Yến Thanh Ngọc đi vào bảo điện Đại Hùng cúi lạy Bồ Tát, Ôn Tửu ở ngoài điện thắp ba nén hương, cắm ở trong lư hương lớn dưới bậc thang.
Yến Luật đứng bên cạnh cô, nhìn cô: “Cô tin Phật?”
Ôn Tửu cười cười: “Tôi cũng chưa tính là tín đồ thành kính, có đôi khi trong lòng có oán hận căm tức, sẽ xem kinh Phật, để cho bản thân mình bình tĩnh lại.”
“Oán hận cái gì?” Yến Luật nhăn mày nhìn cô, cảm thấy cô không giống như người có oán hận trong lòng, bình tĩnh thanh nhã, giơ chân nhấc tay đều thoang thoảng hương vị đạm bạc như nước.
Ôn Tửu dừng một chút: “Đúng vậy, chính là không dứt bỏ được một việc, và một người.”
Lòng Yến Luật bất giác trùng xuống, không bỏ được một người?
Ai? Chắc là một người đàn ông rồi. Không biết sao, trong lòng lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Yến Thanh Ngọc ra khỏi điện, nhìn thấy Ôn Tửu liền cười ha hả nói: “Đằng sau có ao trị bệnh Dược Vương Bồ Tát, còn có chuông Linh Tuệ, cây Nhân Duyên, đều vô cùng linh nghiệm, cô dẫn cháu đi xem.”
Ôn Tửu cười gật đầu: “Vâng.”
Đằng sau bảo điện Đại Hùng là khoảng sân trống trải, chính giữa là dòng suối uốn thành một cái ao, có người đang hứng nước suối vào trong bình nước khoáng.
Ôn Tửu hỏi: “Cái này là ao trị bệnh sao?”
Yến Thanh Ngọc nói: “Đúng, trong nước suối có không ít chất khoáng, thường xuyên có người mang về đun sôi uống.”
Ôn Tửu mỉm cười nói: “Sớm biết như vậy chúng ta cũng mang theo cái chai tới đây.”
Yến Luật bĩu môi: “Thế mà em cũng tin.”
“Thú vị nha.” Ôn Tửu cười liếc anh một cái, giọng điệu vậy mà mang theo một tia dí dỏm y như đứa trẻ. Trong lúc đó, Yến Luật như cảm thấy cô đã nhỏ đi vài tuổi.
Ôn Tửu lại chỉ vào cái chuông lớn cách đó không xa: “Đây là chuông Linh Tuệ, có giải thích gì không?”
“Có đấy. Sau khi gõ có thể làm cho đầu óc thông minh hẳn lên.”
Trước chuông Linh Tuệ có một hòm công đức, phía trên có viết năm đồng gõ chuông ba cái.
Ôn Tửu cười giơ tay về phía Yến Luật: “Trả tiền.”
Yến Luật: “…”
Yến Thanh Ngọc nói: “Cô có tiền lẻ.” Nói xong, bỏ năm đồng vào trong hòm công đức.
Ôn Tửu quả nhiên đi lên gõ ba cái, rung tới mức tiếng ông ông vang lên bên màng tai Yến Luật, anh thở dài: Cô thay đổi quần áo, khuôn mặt cũng đã nhìn nhỏ tuổi đi không ít, sao lại cũng đột nhiên trở nên ngây thơ đi. Nhưng mà… còn rất đáng yêu.
Gõ chuông xong, Yến Thanh Ngọc lại chỉ vào cây đằng sau: “Cháu xem, ở trên đã treo không ít lụa đỏ, viết tên của hai người lên, cả đời bên nhau đến đầu bạc.”
Yến Luật càng thêm khinh thường, cái này nếu là thật, tỷ lệ ly hôn ở thành phố X có thể về không rồi.
Yến Thanh Ngọc nói: “Hai cháu cũng treo lụa đỏ lên đi.”
Ôn Tửu ha ha: “A, đừng treo đi, có vẻ như chẳng có khả năng lắm.”
Yến Thanh Ngọc nói: “Tin tưởng thì sẽ linh nghiệm, cháu xem, ở bên trên đã treo rất nhiều lụa đỏ rồi.”
Trước cây có một hòa thượng ngồi trước một bàn gỗ, trên đó có không ít lụa đỏ, hòm công đức một bên ghi, một đồng một cái.
Yến Thanh Ngọc đi qua mua một cái, đọc tên của Ôn Tửu và Yến Luật, nhờ hòa thượng viết lên.
Ôn Tửu lặng lẽ kéo tay áo Yến Luật, ám chỉ anh phản đối đi, kết quả anh vẫn không phản ứng chút nào.
Yến Thanh Ngọc giao cho Yến Luật cái lụa đỏ đã viết xong. Yến Luật giả bộ chối từ, bộ dạng uốn éo, dường như nhận cũng không được, không nhận cũng không được.
Yến Thanh Ngọc lại nghĩ là anh đang xấu hổ, cười ha hả nói: “Nào, để cô ba giúp hai đứa treo lên, có Bồ Tát chứng kiến, nhất định sống với nhau đến bạc đầu.”
Ôn Tửu lại kéo tay áo Yến Luật, Yến Luật vẫn bày ra một bộ mặt thờ ơ.
Hòa thượng nhìn hai người: “Hai vị thí chủ có muốn xem nhân duyên không?”
Ôn Tửu nói: “Không phải đã treo lụa đỏ rồi sao, sao còn phải xem nhân duyên?”
“Ta xem tướng mạo của hai vị, nhân duyên này sẽ có không ít khó khăn trắc trở, xem một quẻ hoặc có thể hóa giải.”
Ôn Tửu nhìn Yến tiên sinh đẹp trai phong độ bên cạnh vẫn luôn luôn im lặng không nói, cười trêu chọc nói: “Đại sư, người nhìn lầm rồi, vị này chính là ông chủ của tôi.”
Hòa thượng cười cười, cúi đầu sắp xếp lại lụa đỏ, cũng không nói thêm lời nào.
Ôn Tửu cười quay người, vừa quay lại đã giật mình, không nghĩ tới Úc Thiên Thiên lại đang đứng phía sau cách đó vài bước.
Úc Thiên Thiên nhìn chằm chặp vào bàn tay đang nắm lấy nhau của Yến Luật và Ôn Tửu, cảm xúc trong đáy mắt phức tạp mà dày đặc, quả thực khiến Ôn Tửu không cách nào miêu tả được, giống như hai ngọn lửa, bùng cháy trong đôi mắt.
Ôn Tửu cảm giác như tay mình đang bị một sức nóng kỳ quái bao quanh, không biết là bởi vì Úc Thiên Thiên cứ nhìn chằm chằm, hay là bởi vì Yến Luật nắm chặt.
Ôn Tửu vốn còn lo lắng, bạn gái của Yến Luật đột nhiên xuất hiện sẽ làm cho Úc Thiên Thiên đau lòng khổ sở, nhưng giờ phút này, Ôn Tửu hiểu rõ là mình đã lo lắng thừa rồi, trong mắt Úc Thiên Thiên, cũng không có chút khổ sở đau đớn nào, nhiều hơn lại là tức giận, cái loại tức giận bị người lạ xâm nhập vào địa bàn hoặc bị người ta đoạt đi đồ đạc nào đó.
Đột nhiên nhìn thấy cô bạn gái không biết xuất hiện từ đâu ra này, trong lòng Úc Thiên Thiên thật sự là vừa chua xót vừa tức giận, ánh mắt sắc bén đánh giá Ôn Tửu, mang theo một khí thế cao ngạo, thô bạo mà hung hăng vênh váo, muốn tìm ra khuyết điểm trên người Ôn Tửu.
Chỉ đáng tiếc là, Ôn Tửu tuy rằng để mặt mộc, nhưng mặt mày cũng như vẽ, dáng người cũng không thể bắt bẻ.
Điều này lại làm Úc Thiên Thiên càng thêm tức giận.
Nếu như Ôn Tửu bình thường thì cũng thôi đi, vậy mà lại cứ xinh đẹp như thế. Nếu như Ôn Tửu béo ú một chút cũng được, vậy mà còn cao gầy hơn cô, Ôn Tửu mềm mại nhu nhược thì cũng thôi luôn, vậy mà tố chất lại cũng không tầm thường, khí thế mạnh mẽ.
Mặc dù Úc Thiên Thiên tự tin rằng sẽ không thua kém Ôn Tửu, nhưng lại có cảm giác gặp được kẻ thù mạnh ngang sức với mình.
So với địch ý của Úc Thiên Thiên, Ôn Tửu vô cùng bình thản, bởi vì cô cũng không phải là bạn gái thật sự của Yến Luật, cho nên đối mặt với người “tình địch” tên là Úc Thiên Thiên này, trong lòng không hề cảm thấy áp lực, hơn nữa cũng không hề có ác ý, trên tâm lý ung dung thản nhiên, tự nhiên trên phương diện khí thế đã thắng được một bậc.
Đón lấy ánh mắt địch ý rực lửa của Úc Thiên Thiên, Ôn Tửu mỉm cười nghênh đón, lễ phép gật đầu: “Xin chào.”
So với sự lạnh nhạt của Ôn Tửu, trong lòng Úc Thiên Thiên giờ phút này có thể nói là như đang nổi sóng lớn, phong ba vỗ bờ.
Chuyện này thật sự là quá đột ngột, không có một điềm báo hay một dấu hiệu nào trước cả, Yến Luật vậy mà đột nhiên đã có bạn gái, lại còn mang về quê nữa, để cho ông bà xem mắt. Đây căn bản là một phương thức coi thường cô, cũng coi thường nhà họ Cố và nhà họ Diệp.
Trong cơn tức giận, cô hất cằm, nhìn Yến Luật nói: “Bạn gái của anh?”
Yến Luật nắm tay Ôn Tửu, kiêu căng gật đầu: “Đúng, bạn gái của tôi.”
Một câu vô cùng đơn giản, giọng điệu hời hợt, nhưng lại đủ mười phần khẳng định vô cùng xác thực. Hơn nữa lúc nói câu này, Yến Luật quay đầu, rũ mắt xuống nhìn Ôn Tửu, trong ánh mắt lạnh lẽo kiêu ngạo từ trước đến nay vậy mà lại pha lẫn vài phần ấm áp dịu dàng.
Trái tim Ôn Tửu cũng không khỏi đập mạnh một cái, Yến tiên sinh, anh thật ra rất có thiên phú diễn kịch đấy. Ánh mắt này quả thực gây ảo giác cho Ôn Tửu, giây phút này, bản thân mình giống như đã thực sự trở thành bạn gái của anh.
Nhà họ Úc gia thế hiển hách, Úc Thiên Thiên từ lúc sinh ra đến nay vẫn luôn được nâng trong lòng bàn tay, từ trước đến nay vẫn kiêu căng ngạo mạn, muốn cái gì đều dễ như trở bàn tay, đời này cũng chỉ thất bại trước mặt Yến Luật.
Yến Luật đã xác nhận thân phận của Ôn Tửu, lúc này Úc Thiên Thiên cũng không khách sao mà chĩa đầu mâu vào Ôn Tửu, lạnh lùng mỉa mai nói: “Cô tên là Ôn Tửu đúng không? Xin nhờ cô lần sau trước khi làm bạn gái của người ta thì hãy điều tra rõ ràng xem người ta có vợ chưa cưới không đã nhé?”
Ôn Tửu rất biết kiềm chế mà không phản kích, chỉ là cười cười, sau đó nghiêng đầu nhìn Yến Luật: “Anh có vợ chưa cưới?”
Yến Luật nắm tay cô, thấp giọng nói: “Anh vẫn chưa đính hôn, cũng không có vợ chưa cưới, bạn gái, cũng chỉ có em thôi.”
Yến Luật trước nay vẫn kiêu căng lạnh lùng, giờ giọng nói khẳng định tuyệt đối, hơn nữa trong ánh mắt lại pha lẫn vẻ dịu dàng quyến luyến mà xưa nay chưa từng có, Ôn Tửu lại một lần nữa bị hành động của Yến tiên sinh làm cho sợ hãi rồi.
Úc Thiên Thiên tức giận đến nghẹn họng trong phút chốc, giọng nói cũng không tự giác mà cao lên một chút: “Đây là chuyện hẹn ước ván đã đóng thành thuyền, hai nhà cũng biết, toàn bộ người quen không ai không biết, còn cần phải dùng thêm nghi thức gì nữa sao?”
“Tất cả mọi người trên thế giới biết cũng vô dụng thôi.” Yến Luật lạnh lùng nói: “Úc Thiên Thiên, tôi không hề đính hôn với cô, xin cô đừng có tự cho mình là vợ chưa cưới của tôi.”
Những lời này lập tức lại khiến Úc Thiên Thiên mất mặt mũi lớn đến thật sự tức giận sắp phun ra máu, ánh sáng trong mắt vừa sáng vừa lạnh, giống như hai thanh đao sắc bén chém về phía Yến Luật.
Đối với mấy chiêu số phụ nữ thường dùng, trước giờ Yến Luật đều áp thường thái độ hờ hững coi như vô hình. Ngay cả tiếp chiêu anh cũng khinh thường, mặc kệ, là phong cách trước sau vẫn như một của anh. Cho nên, mắt đao của Úc Thiên Thiên rốt cuộc chém vô ích.
Anh tự tay vén tóc ra bên tai thay Ôn Tửu, ngón tay thon dài dịu dàng, hơi vuốt ve bên trên vành tai Ôn Tửu như gió nhẹ lướt qua.
Ôn Tửu đột nhiên cảm giác bên tai mình nóng lên, hành động của Yến tiên sinh lại cao siêu như thế, thật đúng là không nhìn ra.
Tất nhiên, Yến Luật cố ý chịu thân mật, đã hoàn toàn chọc giận Úc Thiên Thiên, cô ôm lấy cánh tay, cười khẩy: “Đêm qua không nhận điện thoại của tôi, tôi đã cảm thấy không đúng, quả nhiên là có chuyện xảy ra. Được, Tiểu Yến Tử, lá gan của anh thật không nhỏ.”
Ôn Tửu vốn đang căng thẳng phối hợp diễn kịch với Yến tiên sinh, kết quả là biệt hiệu “Tiểu Yến Tử” này đột nhiên xuất hiện, cô nhịn không nổi mà phun ra ngay tại chỗ, ngay cả ông bà nội cũng lộ ra biểu hiện dở khóc dở cười.
Ôn Tửu tuy rằng đã cố gắng nhịn cười, thế nhưng tay vẫn luôn run rẩy.
Yến Luật nắm chặt tay Ôn Tửu, xiết mạnh, nhìn Úc Thiên Thiên hằm hằm, hơi đỏ mặt lên.
Lúc anh bắt đầu chán ghét Úc Thiên Thiên, cũng là bởi vì lúc nhỏ cô đã đặt cho anh cái biệt hiệu này, làm cho bạn bè đều biết hết, chê cười anh một hồi lâu.
Hai người trợn mắt trừng nhau, trong không khí dường như sắp bốc cháy đến nơi, ông nội ngồi một bên nói: “Thanh Ngọc à, không phải con muốn đi chùa thắp hương vào mùng một đó sao, đây là lần đầu tiên Ôn Tửu đến thành phố X, con đưa nó cùng đi đi. Chùa Ninh Tâm cũng coi như là một di tích cổ, danh lam thắng cảnh của chỗ chúng ta, qua nửa đêm giao thừa có rất nhiều người sẽ tới chùa thắp hương đó.”
Ông nội muốn tách mình ra, hóa giải cục diện bế tắc, Ôn Tửu đương nhiên hiểu rõ, vì vậy cười nói: “Vâng, cháu cũng muốn đi xem đây.”
Ông nội nhẹ nhàng thở ra, định bụng Ôn Tửu đi rồi, ông và Úc Thiên Thiên, Yến Luật sẽ ngồi cùng với nhau nói chuyện cho thật rõ ràng.
Không nghĩ tới Yến Luật lạnh mặt lại nói: “Cháu đưa cô ba và Ôn Tửu đi qua đó. Ôn Tửu, em ăn mặc quá mỏng manh rồi, lên tầng thay quần áo dày đi.” Nói xong, liền kéo cô lên tầng.
Trước mặt Ôn Tửu, Úc Thiên Thiên nói ra biệt danh của anh lúc còn nhỏ, cố ý chửi bới hình tượng cao lớn khôi ngô tuấn tú của anh, quả thật là không thể nhẫn nhục.
Ôn Tửu nhỏ giọng nói: “Tự tôi đi với cô ba là được rồi.”
Yến Luật nhăn mày lại, lạnh lùng nói: “Bây giờ cô đang ở thành phố X, tôi sẽ phụ trách sự an toàn của cô, xin cô duy trì như hình với bóng với tôi.”
Hình bóng không rời? Ôn Tửu cảm thấy chuyện này cũng có chút khuếch trương rồi?
“Cô mặc áo lông vào đi, trong chùa còn lạnh hơn bên ngoài.” Nói xong Yến Luật đi vào phòng mình, khép cửa phòng lại ầm một tiếng, có thể thấy được là bị Úc Thiên Thiên chọc giận đến chịu không nổi.”
Ôn Tửu mở tủ quần áo ra, lấy cái áo lông màu xanh lá cây kia ra, sau khi mặc xong thì đi ra cửa phòng, đã thấy Yến Luật đứng chờ cô ở cửa ra vào.
Anh cũng đã thay quần áo, áo khoác ngoài tối màu màu cà phê, trên cổ quàng một chiếc khăn quàng cổ màu nâu nhạt.
Phong cách mặc đồ của anh, Ôn Tửu thật là rất thích, cho dù là áo len hay áo khoác, đều là kiểu dáng đơn giản, chất liệu hoàn mỹ, lộ ra phong độ cao quý nho nhã của anh, hoàn toàn chính xác là người đàn ông làm cho người ta đã nhìn qua thì rất khó quên.
Lúc xuống tầng đến chỗ ngoặt, Yến Luật dừng chân lại, quay đầu lại nắm lấy tay Ôn Tửu. Ôn Tửu nhìn sắc mặt ủ dột của anh, đột nhiên nghĩ đến biệt danh Tiểu Yến Tử, lập tức lại không nhịn được cười.
Yến Luật nắm lấy tay cô, cảm giác được cô đang hơi run run, quay mặt nhìn cô, phụng phịu nói: “Không cho cười.”
Ôn Tửu nén cười đi xuống tầng với anh.
Úc Thiên Thiên đang ngồi ở ghế sô pha nói chuyện với bà nội, nhìn thấy Ôn Tửu đi xuống, đuôi lông mày nhướn nhướn, ánh mắt dò xét.
Áo khoác Ôn Tửu vừa mặc ban nãy, nhìn qua khí chất trầm ổn mà thanh nhã, mà chiếc áo lông này có màu sắc diễm lệ, kiểu dáng thanh thoát, thoáng một cái khiến cô trông ít tuổi đi nhiều, cũng hoạt bát hơn rất nhiều, không trong trẻo lạnh lùng bằng vừa rồi. Yến Luật cũng đã thay quần áo, màu sắc cũng vô cùng phù hợp với cô, dường như là vì thành đôi với cô.
Úc Thiên Thiên cười cười với Ôn Tửu: “Bộ quần áo này của cô nhìn rất đẹp.”
Sao đột nhiên trở nên thân thiết lên thế? Ôn Tửu cũng định nói tiếng cám ơn, lại nghe Úc Thiên Thiên nói: “Bộ quần áo lúc nãy, tôi còn tưởng rằng cô đã hơn ba mươi đấy.”
Ông Yến nghe thấy lời Úc Thiên Thiên nói, liền trao đổi ánh mắt với bà nội, tính tình Úc Thiên Thiên nói dễ nghe là ngay thẳng, nói không dễ nghe thì chính là vô lễ.
Bà nội còn lo lắng Ôn Tửu sẽ tức giận, không nghĩ tới Ôn Tửu lại quay mặt cười cười với Yến Luật: “Xem ra cô Úc cũng thích trang phục như thế, nếu không anh cũng mua cho cô ấy một bộ đi, em cũng không ngại đụng hàng.”
Úc Thiên Thiên tức giận đến trừng mắt nhìn Ôn Tửu, không nghĩ tới nhìn cô dịu dàng ít nói như vậy, mà nói chuyện cũng như trong bông có kim vậy, làm cho người ta tức chết đi. So với sự cay nghiệt của Úc Thiên Thiên, câu trả lời của cô không chỉ khoan dung rộng lượng, mà lại còn ám chỉ bộ quần áo này là Yến Luật mua cho cô đấy.
Yến Luật nghe thấy lời Ôn Tửu nói, xem như hoàn toàn buông lỏng trái tim ra. Vốn còn lo lắng Ôn Tửu không nói nhiều lắm thì lời lẽ sẽ lép vế, bởi vì Úc Thiên Thiên xưa nay vẫn nhanh mồm nhanh miệng. Nhưng Ôn Tửu lại giỏi về lấy ít thắng nhiều, ung dung đánh trả lại, không hổ là người đã từng luyện nhu đạo.
Hiệp một này, tất nhiên là Úc Thiên Thiên thua.
Yến Luật nắm tay Ôn Tửu đi ra sân, lái xe chở cô và Yến Thanh Ngọc, đi thẳng về hướng chùa Ninh Tâm.
Chùa này nằm ở bên cạnh một chỗ phía tây thành phố, mặc dù đã lâu đời, nhưng hương khói tràn đầy, rất nhiều người ra ra vào vào, đến đây dâng hương.
Lúc Yến Thanh Ngọc đi vào bảo điện Đại Hùng cúi lạy Bồ Tát, Ôn Tửu ở ngoài điện thắp ba nén hương, cắm ở trong lư hương lớn dưới bậc thang.
Yến Luật đứng bên cạnh cô, nhìn cô: “Cô tin Phật?”
Ôn Tửu cười cười: “Tôi cũng chưa tính là tín đồ thành kính, có đôi khi trong lòng có oán hận căm tức, sẽ xem kinh Phật, để cho bản thân mình bình tĩnh lại.”
“Oán hận cái gì?” Yến Luật nhăn mày nhìn cô, cảm thấy cô không giống như người có oán hận trong lòng, bình tĩnh thanh nhã, giơ chân nhấc tay đều thoang thoảng hương vị đạm bạc như nước.
Ôn Tửu dừng một chút: “Đúng vậy, chính là không dứt bỏ được một việc, và một người.”
Lòng Yến Luật bất giác trùng xuống, không bỏ được một người?
Ai? Chắc là một người đàn ông rồi. Không biết sao, trong lòng lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Yến Thanh Ngọc ra khỏi điện, nhìn thấy Ôn Tửu liền cười ha hả nói: “Đằng sau có ao trị bệnh Dược Vương Bồ Tát, còn có chuông Linh Tuệ, cây Nhân Duyên, đều vô cùng linh nghiệm, cô dẫn cháu đi xem.”
Ôn Tửu cười gật đầu: “Vâng.”
Đằng sau bảo điện Đại Hùng là khoảng sân trống trải, chính giữa là dòng suối uốn thành một cái ao, có người đang hứng nước suối vào trong bình nước khoáng.
Ôn Tửu hỏi: “Cái này là ao trị bệnh sao?”
Yến Thanh Ngọc nói: “Đúng, trong nước suối có không ít chất khoáng, thường xuyên có người mang về đun sôi uống.”
Ôn Tửu mỉm cười nói: “Sớm biết như vậy chúng ta cũng mang theo cái chai tới đây.”
Yến Luật bĩu môi: “Thế mà em cũng tin.”
“Thú vị nha.” Ôn Tửu cười liếc anh một cái, giọng điệu vậy mà mang theo một tia dí dỏm y như đứa trẻ. Trong lúc đó, Yến Luật như cảm thấy cô đã nhỏ đi vài tuổi.
Ôn Tửu lại chỉ vào cái chuông lớn cách đó không xa: “Đây là chuông Linh Tuệ, có giải thích gì không?”
“Có đấy. Sau khi gõ có thể làm cho đầu óc thông minh hẳn lên.”
Trước chuông Linh Tuệ có một hòm công đức, phía trên có viết năm đồng gõ chuông ba cái.
Ôn Tửu cười giơ tay về phía Yến Luật: “Trả tiền.”
Yến Luật: “…”
Yến Thanh Ngọc nói: “Cô có tiền lẻ.” Nói xong, bỏ năm đồng vào trong hòm công đức.
Ôn Tửu quả nhiên đi lên gõ ba cái, rung tới mức tiếng ông ông vang lên bên màng tai Yến Luật, anh thở dài: Cô thay đổi quần áo, khuôn mặt cũng đã nhìn nhỏ tuổi đi không ít, sao lại cũng đột nhiên trở nên ngây thơ đi. Nhưng mà… còn rất đáng yêu.
Gõ chuông xong, Yến Thanh Ngọc lại chỉ vào cây đằng sau: “Cháu xem, ở trên đã treo không ít lụa đỏ, viết tên của hai người lên, cả đời bên nhau đến đầu bạc.”
Yến Luật càng thêm khinh thường, cái này nếu là thật, tỷ lệ ly hôn ở thành phố X có thể về không rồi.
Yến Thanh Ngọc nói: “Hai cháu cũng treo lụa đỏ lên đi.”
Ôn Tửu ha ha: “A, đừng treo đi, có vẻ như chẳng có khả năng lắm.”
Yến Thanh Ngọc nói: “Tin tưởng thì sẽ linh nghiệm, cháu xem, ở bên trên đã treo rất nhiều lụa đỏ rồi.”
Trước cây có một hòa thượng ngồi trước một bàn gỗ, trên đó có không ít lụa đỏ, hòm công đức một bên ghi, một đồng một cái.
Yến Thanh Ngọc đi qua mua một cái, đọc tên của Ôn Tửu và Yến Luật, nhờ hòa thượng viết lên.
Ôn Tửu lặng lẽ kéo tay áo Yến Luật, ám chỉ anh phản đối đi, kết quả anh vẫn không phản ứng chút nào.
Yến Thanh Ngọc giao cho Yến Luật cái lụa đỏ đã viết xong. Yến Luật giả bộ chối từ, bộ dạng uốn éo, dường như nhận cũng không được, không nhận cũng không được.
Yến Thanh Ngọc lại nghĩ là anh đang xấu hổ, cười ha hả nói: “Nào, để cô ba giúp hai đứa treo lên, có Bồ Tát chứng kiến, nhất định sống với nhau đến bạc đầu.”
Ôn Tửu lại kéo tay áo Yến Luật, Yến Luật vẫn bày ra một bộ mặt thờ ơ.
Hòa thượng nhìn hai người: “Hai vị thí chủ có muốn xem nhân duyên không?”
Ôn Tửu nói: “Không phải đã treo lụa đỏ rồi sao, sao còn phải xem nhân duyên?”
“Ta xem tướng mạo của hai vị, nhân duyên này sẽ có không ít khó khăn trắc trở, xem một quẻ hoặc có thể hóa giải.”
Ôn Tửu nhìn Yến tiên sinh đẹp trai phong độ bên cạnh vẫn luôn luôn im lặng không nói, cười trêu chọc nói: “Đại sư, người nhìn lầm rồi, vị này chính là ông chủ của tôi.”
Hòa thượng cười cười, cúi đầu sắp xếp lại lụa đỏ, cũng không nói thêm lời nào.
Ôn Tửu cười quay người, vừa quay lại đã giật mình, không nghĩ tới Úc Thiên Thiên lại đang đứng phía sau cách đó vài bước.