Cá tính Ôn Tửu mạnh mẽ như vậy, đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu trói ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nghe xong những lời này, ngược lại nhướn mày lên, dứt khoát từ chối: ”Không bằng lòng.”
Anh là đàn ông tốt như thế, vậy mà cô lại không bằng lòng! Quả thực Yến Luật cảm thấy không thể tưởng tượng được.
”Tại sao không bằng lòng?” Nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong trẻo của cô, anh thốt lên ”Rõ ràng em thích tôi.”
”Ai thích anh chứ?” Một nơi nào đó bị chôn giấu trong lòng, như là bị người ta lật ra một góc, tình cảm kìm nén bấy lâu lại bắt đầu lặng lẽ sinh sôi trong lòng Ôn Tửu.
Yến Luật hừ nhẹ: ”Không thích anh, lại trao cho anh nụ hôn đầu tiên sao?”
Ôn Tửu hơi đỏ mặt: ”Ngại quá, nụ hôn đầu tiên của tôi đã mất từ khi lên nhà trẻ rồi.”
Lên nhà trẻ đã mất, trong lòng Yến Luật đã giày xéo thằng nhóc không biết tên kia một trận, sau đó ghen tuông nói: ”Cái đó không tính, sau khi trưởng thành mới tính.”
”Nếu nói như vậy, lúc học cấp 3, tôi có nuôi một con chó lông vàng, nụ hôn đầu tiên đã thuộc về nó.” Ôn Tửu cố ý chọc giận anh.
Quả nhiên trong mắt Yến Luật nổi lên lửa giận, cắn răng nói: ”Cho dù với em nó không phải, nhưng với anh em phải chịu trách nhiệm.”
”Đừng nói anh là lần đầu tiên nha?” Ôn Tửu kinh ngạc nhìn anh, trách không được vừa rồi lúc anh hôn cô, không có chút kinh nghiệm nào, cứ như là gặm táo.
Không nghĩ tới Yến tiên sinh thanh cao kiêu căng như vậy mà đến từng tuổi này rồi vẫn còn giữ lại nụ hôn đầu tiên. Cũng khó trách a, anh là người săm soi như thế cơ mà. Ôn Tửu không nhịn được cười rộ lên.
Yến Luật bị cười nhạo lần nữa, thẹn quá hóa giận liền cúi đầu chắn môi cô lại.
Ôn Tửu vội quay mặt né tránh, môi Yến Luật liền rơi trúng tai cô. Mùi hương thơm ngát mê người từ cổ cô tỏa ra, lòng anh rung động, vô sự tự thông (*) ngậm lấy vành tai trắng noãn như ngọc của Ôn Tửu, cắn nhè nhẹ.
[(*) tự mình hiểu ra, tự mình học được]
Ôn Tửu lập tức cảm thấy như có luồng tê dại kỳ dị chạy khắp toàn thân, giống như có điện chạy qua, cô đỏ mặt nói: ”Mau buông tôi ra.”
Thân thể rắn chắc mạnh mẽ của Yến Luật đè trên người cô, có hơi thở nguy hiểm mập mờ tiềm ẩn lặng yên khởi động, khiến cho cô vừa căng thẳng vừa xấu hổ.
Khó có được một lần trở mình, Yến Luật làm sao chịu buông tha cơ hội tốt như vậy. Kề sát bên tai cô không thèm nói lý: ”Em đồng ý rồi anh sẽ buông.”
Xem ra nếu không đồng ý, anh chắc chắn sẽ dây dưa giằng co với cô mãi, trước mắt cứ khiến anh buông cô ra, cô cứ bị áp dưới thân thế này thật quá bị động, hơn nữa hoàn cảnh bắt đầu không khống chế được.
Ôn Tửu suy nghĩ một chút rồi nói: ”Nếu anh đánh thắng tôi, tôi có thể cân nhắc.”
”Được.” Yến Luật lập tức buông lỏng Ôn Tửu ra, oai phong chững chạc đứng lên.
Chuyện này chỉ là việc nhỏ. Từ nhỏ anh đã học bản lĩnh đánh nhau kịch liệt, giết địch chiến thắng với võ cảnh bên cạnh ông ngoại, chỉ có điều bình thường không có cơ hội để lộ tài nghệ mà thôi, lúc không có chuyện gì làm, luyện tập giãn gân cốt với Dư Cương cũng không hề thua, huống chi đối thủ bây giờ là một cô gái, bất kể sức lực hay tài nghệ, anh tuyệt đối không bị lép vế.
Cho nên đối với khiêu chiến của Ôn Tửu, dĩ nhiên là cầu còn không được, thoải mái thắng cô liền được làm bạn trai danh chính ngôn thuận của cô.
Anh nhìn lướt qua phòng khách, nói ”Ở đây quá nhỏ, chúng ta đi vào phòng ngủ đánh đi.”
Ôn Tửu nghe xong liền đỏ mặt, trừng mắt lườm anh.
Yến Luật vội nói: ”Em hiểu sai ý rồi, ý anh là, trong phòng ngủ có thảm.” Chẳng may cô bị té, cũng sẽ không đau.
Ôn Tửu nhìn một lượt phòng khách nào là ghế sô pha, bàn trà, bàn ăn, xác thực là bất tiện, không bằng vào phòng ngủ có không gian lớn hơn, bởi vì trong phòng ngủ chỉ có một cái giường. Thế là cô cũng thoải mái cởi giày đi vào phòng ngủ.
Không đợi Yến Luật chuẩn bị cho xong, Ôn Tửu đã ra tay.
Hai người một cương một nhu, trái lại là đối thủ vô cùng tốt.
Yến Luật nhận định bản thân mình chắc chắn sẽ thắng, trong vòng ba chiêu có thể trở thành bạn trai của Ôn Tửu, đáng tiếc, anh quên mất một vấn đề. Chính là anh không cách nào ra tay độc ác với Ôn Tửu được, bản lĩnh của anh chính là thực chiến trong quân đội, yêu cầu tốc chiến tốc thắng, đánh bại địch giành chiến thắng, cho nên lúc ra tay phải vừa nhanh vừa hiểm.
Nhưng hiện tại đối thủ của anh là Ôn Tửu, nếu Yến Luật thực sự ra tay, dùng đủ lực thì sợ khiến Ôn Tửu bị thương. Hơn nữa lại kiêng dè là con gái, rất nhiều vị trí trên cơ thể không thể đụng tới, để tránh trường hợp cô nghĩ anh là lưu manh mượn cơ hội đùa giỡn.
Anh e dè lo ngại, lại không dám dùng toàn lực, nhưng Ôn Tửu lại toàn lực tấn công, cứ như thế, Ôn Tửu liền chiếm được lợi thế, tìm được cơ hội, Ôn Tửu bắt lấy cánh tay anh, dùng lực khéo léo vật anh ngã văng xuồng sàn.
Nhưng vào lúc ngã xuống, Yến Luật trở tay vặn ngược tay Ôn Tửu, kéo cô về phía trước, mạnh tới mức khiến cho Ôn Tửu không kịp thu chân, cả người bổ nhào về phía trước, liền nằm đè lên người Yến Luật. Yến Luật nhân thể ôm eo cô, sau đó xoay người lăn một vòng, vị trí liền thay đổi, đắc ý nở nụ cười: ”Anh thắng.”
Ôn Tửu đánh với anh mãi lâu, sắc mặt ửng đỏ, môi đỏ mọng ướt át, bị áp xuống mặt đất như thế, bộ ngực cao ngất cũng áp xuống theo, thật sự khiến máu người sôi sục, trong nháy mắt, cơ thể Yến Luật đã có phản ứng.
Ôn Tử mẫn cảm đã nhận thấy được có thứ gì đó cứng rắn chọc vào đùi mình, chờ đến khi ý thức được đó là cái gì, lập tức vừa thẹn vừa ngượng, phản xạ có điều kiện đấm một nhát lên mặt Yến Luật.
Yến Luật đang động tình, tâm thần rối loạn không hề đề phòng, vừa không cẩn thận đã bị cô đấm lên.
Anh hít vào một hơi, bưng kín cái mũi, xoang mũi nong nóng cay cay, anh bỏ tay xuống xem, quả nhiên là đổ máu.
Ôn Tửu không thể nhìn mặt người ta có máu, lại còn ở cự ky gần như thế, ngay trước mắt cô, mắt thấy một giọt máu của Yến Luật sắp nhỏ xuống môi cô khiến cô quýnh lên, suýt nữa thì hôn mê đi mất, nên vội vàng nhắm chặt hai mắt. Triệu chứng hoảng hốt vô lực, toàn thân như nhũn ra này lại tái phát rồi.
Lúc đầu Yến Luật còn chưa kịp phản ứng, chờ khi phát hiện Ôn Tửu khác thường, vội vàng xuống khỏi người cô, cũng chẳng quan tâm bản thân mà ôm cô lên trên giường, thân thiết hỏi: “Em không sao chứ?”
Ôn Tửu nhắm mắt lại nói: “Nhanh đi rửa mặt đi, sạch sẽ vào.”
Yến Luật đi vào phòng vệ sinh rửa sạch, lại bịt lại một lát mới đi tới trước giường Ôn Tửu. Nhân lúc Ôn Tửu đang hoảng hốt choáng váng, anh ngồi xuống bên cạnh cô, vuốt ve hai má trơn mềm của cô.
Tương tự lần trước, qua hai phút là Ôn Tửu khôi phục bình thường, động tác đầu tiên là gạt tay Yến Luật ra.
Yến Luật thấy cô đã không sao rồi, cúi người đè lại hai vai cô, cười tủm tỉm nói: “Em nói chuyện phải giữ lời, anh đánh thắng em rồi, em chính là bạn gái của anh.”
Anh nhấn một cái nhìn như tùy tiện nhưng hai cánh Ôn Tửu lại không thể động đậy.
Ôn Tửu nói: “Tôi nói là sẽ cân nhắc.” Có thế đã đồng ý với anh thì quá hời cho anh rồi, ai bảo ngày đó anh nghĩ một đằng nói một nẻo, không dám thừa nhận với Thương Cảnh Thiên.
Yến Luật không vui nhíu mày, “Người đàn ông như anh, em còn cần cân nhắc?”
Ôn Tửu vừa buồn cười vừa tức giận, hừ một tiếng: “Tự kỷ.”
“Anh nói thật mà, chẳng lẽ không đúng sao?”
Ôn Tửu liếc xéo anh: “Đàn ông có tốt đi nữa, không thích tôi, tôi cũng không cần.”
Yến Luật bối rối hừ nói: “Không phải vừa rồi anh đã nói rồi sao.”
“Anh nói cái gì?”
“Anh…” Yến Luật cảm thấy đầu lưỡi như tảng đá nặng trịch, mấy lời ngon tiếng ngọt trốn ở sau tảng đá, đánh chết cũng không chịu chui ra.
“Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Ôn Tửu liếc nhìn anh một cái, đánh chết cũng không nói đúng không, vậy thì tạm biệt.
Yến Luật vội nói: “Thích.”
Ôn Tửu cố ý trêu anh: “Thích cái gì a? Chủ ngữ vị ngữ tân ngữ đâu hết rồi, ngữ văn tiểu học có đạt không đấy?”
“Anh, thích… em.”
Yến Luật bị buộc bất đắc dĩ, rốt cục gian nan rặn ra mấy từ này từ trong hàm răng, gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên, trán cũng vã mồ hôi.
Thế còn được. Ôn Tửu cố nén cười, nghiêm trang bắt đầu thẩm vấn: “Nước trước cửa nhà em, có phải là anh hắt không?”
Yến Luật lúng túng cười.
“Còn có, hôm nay xe anh không hỏng đúng không?”
Yến Luật tiếp tục lúng túng cười.
“Ngày mẹ em đến, anh cố ý bỏ lại di động đúng không?”
Thì ra cô đều biết cả.
Yến Luật thẹn quá thành giận: “Vậy em còn giả bộ mơ hồ, ngày nào cũng chọc giận anh.”
Ôn Tửu mặt mày cong cong, cười tinh nghịch: “Ai bảo anh không nói chứ, cho anh nghẹn chết.”
Yến Luật lại yêu vừa tức, cúi đầu muốn hôn cô. Ôn Tửu vừa mới khôi phục bình thường, sức phản ứng kém chút, liền bị anh đè ra giường.
Tuy rằng vẫn là cưỡng hôn, nhưng dịu dàng hơn nhiều so với vừa rồi. Đùa với môi cô, cọ đi cọ lại trên mặt, hơi thở ấm áp phả vào gương mặt cô, trong lòng Ôn Tửu rối tinh rối mù, thân thể như nhũn ra, để tùy anh làm bậy làm bạ một lần. Quả nhiên là người đàn ông thông minh, nhanh chóng tự học được biết cuốn lấy đầu lưỡi cô, hôn cô tới mức ý loạn tình mê.
Sau nụ hôn triền miên, gương mặt Ôn Tửu hồng nhạt như bích đào mới nở, đôi mắt trong suốt như nước, ướt át tuyệt vời.
Yến Luật rung động, cảm thấy mỹ mãn. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Ôn Tửu: “Về sau em chính là bạn gái của anh, quyết định như thế.”
Ôn Tửu bị lời không rõ phải trái của anh chọc cười, nhưng anh như thế lại khiến cô xao lòng. Màu ửng hồng trên gương mặt anh, hơi thở dồn dập ngang ngược mà gợi cảm.
Cô vốn đã có cảm tình với anh, chỉ có điều là vì nghe được đoạn đối thoại của anh với Thương Cảnh Thiên mới gắng kìm chút sóng lòng xuống. Anh vừa tỏ lòng như thế, trong nháy mắt đã dấy lên tình cảm đã bị đè nén trong lòng bấy lâu. Tuy rằng cô không thích bị người ta dồn ép làm bạn gái thế này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.
Chỉ là tất cả xảy ra quá đột ngột. Ôn Tửu vẫn luôn cảm thấy bản thân mình là một người rất khó rung động, nhưng không ngờ rằng lại hôn một người đàn ông mới quen chưa tới nửa tháng, việc này quá khó tin, cô cảm thấy mình cần bình tĩnh lại, suy xét cho kỹ.
Cô đẩy Yến Luật, “Ngày mai em còn phải đi làm. Anh mau trở về đi.”
Yến Luật lập tức sa sầm mặt. Các đôi đều hận không thể dính với nhau từng giây từng phút, cô thế mà lại tiễn khách lúc chín giờ, lại còn là giây phút mang ý nghĩa kỷ niệm hai người vừa mới xác định quan hệ.
“Anh không đi. Bạn trai của người khác đều có thể ở lại nhà bạn gái đến khuya, vì sao mới chưa tới chín giờ anh đã bị đuổi.”
Ôn Tửu mỉm cười nói: “Vậy anh đi làm bạn trai của người khác đi.”
Yến Luật khoanh tay ngồi ở trên giường, tỏ vẻ tức giận đến nội thương, ánh mắt u oán mà tức giận.
Ôn Tửu nhìn dáng vẻ của anh, vừa buồn cười vừa tức giận, trong lòng mềm nhũn, theo đà nói: “được rồi, anh ở thêm một lát.”
Yến Luật nắm lấy cổ tay cô, kéo vào trong lòng, Ôn Tửu không tự chủ xô lên trước, rồi ngồi lên đùi anh.
Tư thế này khiến Ôn Tửu có chút ngượng ngùng, còn chưa đứng dậy, Yến Luật quấn chặt lấy hai tay và eo cô. Ai có một bạn gái biết nhu đạo thật đúng là khổ cực, thường xuyên phải đề phòng cô phản công.
Yến Luật nghiêm mặt nói: “Về sau không được chọc tức anh.”
Ôn Tửu mím môi cười: “Xin lỗi, em không dám cam đoan.”
Yến Luật hừ một tiếng, lại nói: “Về sau cuối tuần không được giống hai ngày trước, ít nhất phải rút ra một ngày ở bên anh.”
Ôn Tửu cười không lên tiếng.
Yến Luật lại nói:
“Mỗi ngày phải ở bên nhau ít nhất ba tiếng. Nếu thiếu, hôm sau phải bù lại gấp đôi.”
“Mỗi ngày ít nhất phải gọi một cuộc điện thoại, ba tin nhắn trở lên.”
“Mỗi ngày ít nhất phải ăn cùng nhau một bữa cơm.”
“Mỗi ngày không được đuổi người trước mười rưỡi tối.”
Ôn Tửu nhớ tới thỏa thuận bảy ngày săm soi kia của anh, phong cách của Yến tiên sinh thật đúng là không hề thay đổi, đây là di chứng của việc thảo luận hợp đồng nhiều sao?
Cô cười không ngừng: “Anh lắm yêu cầu quá, hay là anh làm bạn trai của người khác đi.”
Yến Luật dùng sức siết chặt tay, hung dữ nói: “Chỉ làm của em.”
Cá tính Ôn Tửu mạnh mẽ như vậy, đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu trói ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nghe xong những lời này, ngược lại nhướn mày lên, dứt khoát từ chối: ”Không bằng lòng.”
Anh là đàn ông tốt như thế, vậy mà cô lại không bằng lòng! Quả thực Yến Luật cảm thấy không thể tưởng tượng được.
”Tại sao không bằng lòng?” Nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong trẻo của cô, anh thốt lên ”Rõ ràng em thích tôi.”
”Ai thích anh chứ?” Một nơi nào đó bị chôn giấu trong lòng, như là bị người ta lật ra một góc, tình cảm kìm nén bấy lâu lại bắt đầu lặng lẽ sinh sôi trong lòng Ôn Tửu.
Yến Luật hừ nhẹ: ”Không thích anh, lại trao cho anh nụ hôn đầu tiên sao?”
Ôn Tửu hơi đỏ mặt: ”Ngại quá, nụ hôn đầu tiên của tôi đã mất từ khi lên nhà trẻ rồi.”
Lên nhà trẻ đã mất, trong lòng Yến Luật đã giày xéo thằng nhóc không biết tên kia một trận, sau đó ghen tuông nói: ”Cái đó không tính, sau khi trưởng thành mới tính.”
”Nếu nói như vậy, lúc học cấp , tôi có nuôi một con chó lông vàng, nụ hôn đầu tiên đã thuộc về nó.” Ôn Tửu cố ý chọc giận anh.
Quả nhiên trong mắt Yến Luật nổi lên lửa giận, cắn răng nói: ”Cho dù với em nó không phải, nhưng với anh em phải chịu trách nhiệm.”
”Đừng nói anh là lần đầu tiên nha?” Ôn Tửu kinh ngạc nhìn anh, trách không được vừa rồi lúc anh hôn cô, không có chút kinh nghiệm nào, cứ như là gặm táo.
Không nghĩ tới Yến tiên sinh thanh cao kiêu căng như vậy mà đến từng tuổi này rồi vẫn còn giữ lại nụ hôn đầu tiên. Cũng khó trách a, anh là người săm soi như thế cơ mà. Ôn Tửu không nhịn được cười rộ lên.
Yến Luật bị cười nhạo lần nữa, thẹn quá hóa giận liền cúi đầu chắn môi cô lại.
Ôn Tửu vội quay mặt né tránh, môi Yến Luật liền rơi trúng tai cô. Mùi hương thơm ngát mê người từ cổ cô tỏa ra, lòng anh rung động, vô sự tự thông () ngậm lấy vành tai trắng noãn như ngọc của Ôn Tửu, cắn nhè nhẹ.
[() tự mình hiểu ra, tự mình học được]
Ôn Tửu lập tức cảm thấy như có luồng tê dại kỳ dị chạy khắp toàn thân, giống như có điện chạy qua, cô đỏ mặt nói: ”Mau buông tôi ra.”
Thân thể rắn chắc mạnh mẽ của Yến Luật đè trên người cô, có hơi thở nguy hiểm mập mờ tiềm ẩn lặng yên khởi động, khiến cho cô vừa căng thẳng vừa xấu hổ.
Khó có được một lần trở mình, Yến Luật làm sao chịu buông tha cơ hội tốt như vậy. Kề sát bên tai cô không thèm nói lý: ”Em đồng ý rồi anh sẽ buông.”
Xem ra nếu không đồng ý, anh chắc chắn sẽ dây dưa giằng co với cô mãi, trước mắt cứ khiến anh buông cô ra, cô cứ bị áp dưới thân thế này thật quá bị động, hơn nữa hoàn cảnh bắt đầu không khống chế được.
Ôn Tửu suy nghĩ một chút rồi nói: ”Nếu anh đánh thắng tôi, tôi có thể cân nhắc.”
”Được.” Yến Luật lập tức buông lỏng Ôn Tửu ra, oai phong chững chạc đứng lên.
Chuyện này chỉ là việc nhỏ. Từ nhỏ anh đã học bản lĩnh đánh nhau kịch liệt, giết địch chiến thắng với võ cảnh bên cạnh ông ngoại, chỉ có điều bình thường không có cơ hội để lộ tài nghệ mà thôi, lúc không có chuyện gì làm, luyện tập giãn gân cốt với Dư Cương cũng không hề thua, huống chi đối thủ bây giờ là một cô gái, bất kể sức lực hay tài nghệ, anh tuyệt đối không bị lép vế.
Cho nên đối với khiêu chiến của Ôn Tửu, dĩ nhiên là cầu còn không được, thoải mái thắng cô liền được làm bạn trai danh chính ngôn thuận của cô.
Anh nhìn lướt qua phòng khách, nói ”Ở đây quá nhỏ, chúng ta đi vào phòng ngủ đánh đi.”
Ôn Tửu nghe xong liền đỏ mặt, trừng mắt lườm anh.
Yến Luật vội nói: ”Em hiểu sai ý rồi, ý anh là, trong phòng ngủ có thảm.” Chẳng may cô bị té, cũng sẽ không đau.
Ôn Tửu nhìn một lượt phòng khách nào là ghế sô pha, bàn trà, bàn ăn, xác thực là bất tiện, không bằng vào phòng ngủ có không gian lớn hơn, bởi vì trong phòng ngủ chỉ có một cái giường. Thế là cô cũng thoải mái cởi giày đi vào phòng ngủ.
Không đợi Yến Luật chuẩn bị cho xong, Ôn Tửu đã ra tay.
Hai người một cương một nhu, trái lại là đối thủ vô cùng tốt.
Yến Luật nhận định bản thân mình chắc chắn sẽ thắng, trong vòng ba chiêu có thể trở thành bạn trai của Ôn Tửu, đáng tiếc, anh quên mất một vấn đề. Chính là anh không cách nào ra tay độc ác với Ôn Tửu được, bản lĩnh của anh chính là thực chiến trong quân đội, yêu cầu tốc chiến tốc thắng, đánh bại địch giành chiến thắng, cho nên lúc ra tay phải vừa nhanh vừa hiểm.
Nhưng hiện tại đối thủ của anh là Ôn Tửu, nếu Yến Luật thực sự ra tay, dùng đủ lực thì sợ khiến Ôn Tửu bị thương. Hơn nữa lại kiêng dè là con gái, rất nhiều vị trí trên cơ thể không thể đụng tới, để tránh trường hợp cô nghĩ anh là lưu manh mượn cơ hội đùa giỡn.
Anh e dè lo ngại, lại không dám dùng toàn lực, nhưng Ôn Tửu lại toàn lực tấn công, cứ như thế, Ôn Tửu liền chiếm được lợi thế, tìm được cơ hội, Ôn Tửu bắt lấy cánh tay anh, dùng lực khéo léo vật anh ngã văng xuồng sàn.
Nhưng vào lúc ngã xuống, Yến Luật trở tay vặn ngược tay Ôn Tửu, kéo cô về phía trước, mạnh tới mức khiến cho Ôn Tửu không kịp thu chân, cả người bổ nhào về phía trước, liền nằm đè lên người Yến Luật. Yến Luật nhân thể ôm eo cô, sau đó xoay người lăn một vòng, vị trí liền thay đổi, đắc ý nở nụ cười: ”Anh thắng.”
Ôn Tửu đánh với anh mãi lâu, sắc mặt ửng đỏ, môi đỏ mọng ướt át, bị áp xuống mặt đất như thế, bộ ngực cao ngất cũng áp xuống theo, thật sự khiến máu người sôi sục, trong nháy mắt, cơ thể Yến Luật đã có phản ứng.
Ôn Tử mẫn cảm đã nhận thấy được có thứ gì đó cứng rắn chọc vào đùi mình, chờ đến khi ý thức được đó là cái gì, lập tức vừa thẹn vừa ngượng, phản xạ có điều kiện đấm một nhát lên mặt Yến Luật.
Yến Luật đang động tình, tâm thần rối loạn không hề đề phòng, vừa không cẩn thận đã bị cô đấm lên.
Anh hít vào một hơi, bưng kín cái mũi, xoang mũi nong nóng cay cay, anh bỏ tay xuống xem, quả nhiên là đổ máu.
Ôn Tửu không thể nhìn mặt người ta có máu, lại còn ở cự ky gần như thế, ngay trước mắt cô, mắt thấy một giọt máu của Yến Luật sắp nhỏ xuống môi cô khiến cô quýnh lên, suýt nữa thì hôn mê đi mất, nên vội vàng nhắm chặt hai mắt. Triệu chứng hoảng hốt vô lực, toàn thân như nhũn ra này lại tái phát rồi.
Lúc đầu Yến Luật còn chưa kịp phản ứng, chờ khi phát hiện Ôn Tửu khác thường, vội vàng xuống khỏi người cô, cũng chẳng quan tâm bản thân mà ôm cô lên trên giường, thân thiết hỏi: “Em không sao chứ?”
Ôn Tửu nhắm mắt lại nói: “Nhanh đi rửa mặt đi, sạch sẽ vào.”
Yến Luật đi vào phòng vệ sinh rửa sạch, lại bịt lại một lát mới đi tới trước giường Ôn Tửu. Nhân lúc Ôn Tửu đang hoảng hốt choáng váng, anh ngồi xuống bên cạnh cô, vuốt ve hai má trơn mềm của cô.
Tương tự lần trước, qua hai phút là Ôn Tửu khôi phục bình thường, động tác đầu tiên là gạt tay Yến Luật ra.
Yến Luật thấy cô đã không sao rồi, cúi người đè lại hai vai cô, cười tủm tỉm nói: “Em nói chuyện phải giữ lời, anh đánh thắng em rồi, em chính là bạn gái của anh.”
Anh nhấn một cái nhìn như tùy tiện nhưng hai cánh Ôn Tửu lại không thể động đậy.
Ôn Tửu nói: “Tôi nói là sẽ cân nhắc.” Có thế đã đồng ý với anh thì quá hời cho anh rồi, ai bảo ngày đó anh nghĩ một đằng nói một nẻo, không dám thừa nhận với Thương Cảnh Thiên.
Yến Luật không vui nhíu mày, “Người đàn ông như anh, em còn cần cân nhắc?”
Ôn Tửu vừa buồn cười vừa tức giận, hừ một tiếng: “Tự kỷ.”
“Anh nói thật mà, chẳng lẽ không đúng sao?”
Ôn Tửu liếc xéo anh: “Đàn ông có tốt đi nữa, không thích tôi, tôi cũng không cần.”
Yến Luật bối rối hừ nói: “Không phải vừa rồi anh đã nói rồi sao.”
“Anh nói cái gì?”
“Anh…” Yến Luật cảm thấy đầu lưỡi như tảng đá nặng trịch, mấy lời ngon tiếng ngọt trốn ở sau tảng đá, đánh chết cũng không chịu chui ra.
“Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Ôn Tửu liếc nhìn anh một cái, đánh chết cũng không nói đúng không, vậy thì tạm biệt.
Yến Luật vội nói: “Thích.”
Ôn Tửu cố ý trêu anh: “Thích cái gì a? Chủ ngữ vị ngữ tân ngữ đâu hết rồi, ngữ văn tiểu học có đạt không đấy?”
“Anh, thích… em.”
Yến Luật bị buộc bất đắc dĩ, rốt cục gian nan rặn ra mấy từ này từ trong hàm răng, gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên, trán cũng vã mồ hôi.
Thế còn được. Ôn Tửu cố nén cười, nghiêm trang bắt đầu thẩm vấn: “Nước trước cửa nhà em, có phải là anh hắt không?”
Yến Luật lúng túng cười.
“Còn có, hôm nay xe anh không hỏng đúng không?”
Yến Luật tiếp tục lúng túng cười.
“Ngày mẹ em đến, anh cố ý bỏ lại di động đúng không?”
Thì ra cô đều biết cả.
Yến Luật thẹn quá thành giận: “Vậy em còn giả bộ mơ hồ, ngày nào cũng chọc giận anh.”
Ôn Tửu mặt mày cong cong, cười tinh nghịch: “Ai bảo anh không nói chứ, cho anh nghẹn chết.”
Yến Luật lại yêu vừa tức, cúi đầu muốn hôn cô. Ôn Tửu vừa mới khôi phục bình thường, sức phản ứng kém chút, liền bị anh đè ra giường.
Tuy rằng vẫn là cưỡng hôn, nhưng dịu dàng hơn nhiều so với vừa rồi. Đùa với môi cô, cọ đi cọ lại trên mặt, hơi thở ấm áp phả vào gương mặt cô, trong lòng Ôn Tửu rối tinh rối mù, thân thể như nhũn ra, để tùy anh làm bậy làm bạ một lần. Quả nhiên là người đàn ông thông minh, nhanh chóng tự học được biết cuốn lấy đầu lưỡi cô, hôn cô tới mức ý loạn tình mê.
Sau nụ hôn triền miên, gương mặt Ôn Tửu hồng nhạt như bích đào mới nở, đôi mắt trong suốt như nước, ướt át tuyệt vời.
Yến Luật rung động, cảm thấy mỹ mãn. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Ôn Tửu: “Về sau em chính là bạn gái của anh, quyết định như thế.”
Ôn Tửu bị lời không rõ phải trái của anh chọc cười, nhưng anh như thế lại khiến cô xao lòng. Màu ửng hồng trên gương mặt anh, hơi thở dồn dập ngang ngược mà gợi cảm.
Cô vốn đã có cảm tình với anh, chỉ có điều là vì nghe được đoạn đối thoại của anh với Thương Cảnh Thiên mới gắng kìm chút sóng lòng xuống. Anh vừa tỏ lòng như thế, trong nháy mắt đã dấy lên tình cảm đã bị đè nén trong lòng bấy lâu. Tuy rằng cô không thích bị người ta dồn ép làm bạn gái thế này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.
Chỉ là tất cả xảy ra quá đột ngột. Ôn Tửu vẫn luôn cảm thấy bản thân mình là một người rất khó rung động, nhưng không ngờ rằng lại hôn một người đàn ông mới quen chưa tới nửa tháng, việc này quá khó tin, cô cảm thấy mình cần bình tĩnh lại, suy xét cho kỹ.
Cô đẩy Yến Luật, “Ngày mai em còn phải đi làm. Anh mau trở về đi.”
Yến Luật lập tức sa sầm mặt. Các đôi đều hận không thể dính với nhau từng giây từng phút, cô thế mà lại tiễn khách lúc chín giờ, lại còn là giây phút mang ý nghĩa kỷ niệm hai người vừa mới xác định quan hệ.
“Anh không đi. Bạn trai của người khác đều có thể ở lại nhà bạn gái đến khuya, vì sao mới chưa tới chín giờ anh đã bị đuổi.”
Ôn Tửu mỉm cười nói: “Vậy anh đi làm bạn trai của người khác đi.”
Yến Luật khoanh tay ngồi ở trên giường, tỏ vẻ tức giận đến nội thương, ánh mắt u oán mà tức giận.
Ôn Tửu nhìn dáng vẻ của anh, vừa buồn cười vừa tức giận, trong lòng mềm nhũn, theo đà nói: “được rồi, anh ở thêm một lát.”
Yến Luật nắm lấy cổ tay cô, kéo vào trong lòng, Ôn Tửu không tự chủ xô lên trước, rồi ngồi lên đùi anh.
Tư thế này khiến Ôn Tửu có chút ngượng ngùng, còn chưa đứng dậy, Yến Luật quấn chặt lấy hai tay và eo cô. Ai có một bạn gái biết nhu đạo thật đúng là khổ cực, thường xuyên phải đề phòng cô phản công.
Yến Luật nghiêm mặt nói: “Về sau không được chọc tức anh.”
Ôn Tửu mím môi cười: “Xin lỗi, em không dám cam đoan.”
Yến Luật hừ một tiếng, lại nói: “Về sau cuối tuần không được giống hai ngày trước, ít nhất phải rút ra một ngày ở bên anh.”
Ôn Tửu cười không lên tiếng.
Yến Luật lại nói:
“Mỗi ngày phải ở bên nhau ít nhất ba tiếng. Nếu thiếu, hôm sau phải bù lại gấp đôi.”
“Mỗi ngày ít nhất phải gọi một cuộc điện thoại, ba tin nhắn trở lên.”
“Mỗi ngày ít nhất phải ăn cùng nhau một bữa cơm.”
“Mỗi ngày không được đuổi người trước mười rưỡi tối.”
Ôn Tửu nhớ tới thỏa thuận bảy ngày săm soi kia của anh, phong cách của Yến tiên sinh thật đúng là không hề thay đổi, đây là di chứng của việc thảo luận hợp đồng nhiều sao?
Cô cười không ngừng: “Anh lắm yêu cầu quá, hay là anh làm bạn trai của người khác đi.”
Yến Luật dùng sức siết chặt tay, hung dữ nói: “Chỉ làm của em.”