Tuy rằng cô rất thích anh, nhưng dù sao chưa bao giờ trải qua, thực rất sợ hãi loại chuyện này, theo bản năng cứ muốn kéo dài việc này, hơn nữa cô tạm thời còn chưa có ý định kết hôn, cảm thấy cứ duy trì hiện trạng như vậy, yêu đương với anh đã rất thỏa mãn rồi.
Nhưng Yến Luật lại thấy căn bản không đủ. Ôn Tửu trả lời như thế khiến anh cảm thấy sốt ruột, quả thực là cảm giác xa xa không có kỳ hạn.
“Anh rất vội.” Anh lôi kéo tay cô, đặt tay cô ở dưới thân, Ôn Tửu cảm giác như tiếp xúc với điện, vội vàng rút tay về. Tiếng hít thở dồn dập mà nhẫn nại của Yến Luật táp vào gương mặt cô, khiến lòng cô rối bời.
Hai người thở dốc quấn quít lấy nhau. Yến Luật cắn môi cô, uy hiếp: “Nói mau, bao lâu?”
“Lúc kết hôn.”
Trước mắt Yến Luật tối sầm, liền nói ngay: “Vậy ngày mai đi kết hôn.”
Mặt mày Ôn Tửu cong cong nhìn anh cười: “Trong ba năm em không muốn kết hôn.”
Suýt chút nữa Yến Luật phun ra một búng máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba năm, em muốn anh nghẹn chết sao?”
Ôn Tửu bỡn cợt cười: “Trước đây mọi người đều là như thế, kết hôn mới động phòng hoa chúc. Mấy ngàn năm cũng chưa thấy có người nào vì chuyện này mà nghẹn chết. Yên tâm đi, anh sẽ không nghẹn chết đâu.”
“Trước đây người mười bảy mười tám đã kết hôn rồi.”
Ôn Tửu bật cười: “Cũng đúng, anh đã từng này tuổi rồi.”
“Em dám ghét bỏ anh?” Yến Luật hừ một tiếng, thân thể trầm xuống.
Mắt thấy anh muốn làm thật sự, Ôn Tửu vội vàng nói: “Nếu anh còn lộn xộn nữa, em sẽ về đi ngủ. Rõ ràng là anh muốn em ở lại chăm sóc anh. Nhưng em thấy anh khỏe như vâm ý, căn bản không cần chăm sóc.”
Yến Luật chỉ nói mạnh mồm thế thôi chứ không thật sự dùng sức mạnh, đành phải kìm nén ham muốn sắp không khống chế được, trượt xuống khỏi người cô.
Ôn Tửu nghe tiếng hít thở của anh, cũng biết anh nhẫn nhịn rất vất vả, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm đấy.”
Đêm nay, hai người đều không được ngủ ngon. Một người liều mạng quấn quít như bạch tuộc, một người liểu mạng hất tay dài chân dài của đối phương ra.
Yến Luật có thói quen dậy sớm để tập thể hình, cứ đến thời gian đó liền tỉnh giấc, nhưng bởi vì tay bị thương, hơn nữa ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy trong ngực, cũng không cam lòng rời giường, thừa dịp Ôn Tửu còn chưa tỉnh, vươn tay vào trong áo ngủ của cô.
Bởi vì chiến đấu hăng hái với anh đến hơn nửa đêm, lúc này Ôn Tửu ngủ rất say, mê man mở trừng mắt, cảm thấy trên người cứ như là có một con sâu róm bò trên người, cô nhắm mắt lại đảo tròn mắt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cho đến tận khi con sâu kia đi đến đùi, rốt cục cô cũng tỉnh, sau đó liền đối diện với đôi mắt sáng bức người.
Trong nháy mắt Ôn Tử đỏ bừng mặt, hung dữ túm tay anh từ trong quần áo cô ra. Cô hất mái tóc dài, vẻ mặt mê mang trợn trừng mắt lại xấu hổ, bộ dạng đó có một phen hương vị đáng yêu khác. Yến Luật nhìn lại cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn, vốn buổi sáng đã dễ dàng kích động, lúc này lại càng không thể nhịn được nữa, nhào lên trên người cô rồi giở trò một phen, cuối cùng phát hiện, nhìn như được tiện nghi, thật ra càng khốn khổ, còn phải tự dập lửa do chính mình đốt lên.
Ôn Tửu nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của anh, không khỏi buồn cười.
Yến Luật phẫn nộ xuống giường, mở tủ quần áo ra, cầm một bộ quần áo mới từ trong đó ra, nói với Ôn Tửu: “Em giúp anh thay quần áo đi.”
Anh đứng ở trước giường, Ôn Tửu quỳ gối trên giường, cởi cúc áo ngủ, tuy rằng tối hôm qua đã làm một lần, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, ngượng ngùng nhìn thân thể anh. Sau khi vội vàng cởi áo ngủ, liền mặc áo sơ mi vào cho anh, cài cúc áo.
Yến Luật không hề chớp mắt nhìn gương mặt cô, thật vừa lòng nhìn da thịt trắng nõn như tuyết chậm rãi nhiễm lên một tầng màu hồng nhạt, ánh mắt trong veo cũng mang theo ngượng ngùng. Hình ảnh xinh đẹp như vậy tự nhiên càng khiến anh nhiệt huyết sôi trào, anh bổ nhào lên người Ôn Tửu, đặt cô ở dưới thân.
“Ba năm sau mới kết hôn, anh không chờ được.”
Ôn Tửu không nghĩ tới sáng tinh mơ anh lại nói chuyện này, vội đẩy mặt anh ra, “Để nói sau đi, nếu không sẽ đi làm muộn đấy.”
“Tay khỏi rồi thì làm chuyện kia, được không?” Ánh mắt Yến Luật sáng quắc nhìn chằm chằm cô, như là một con diều hâu nhìn chằm chằm vào con chim bồ câu nhỏ. Ôn Tửu muốn đưa anh đi làm trước, sau đó mình mới có thể đi tới công ty, vốn thời gian đã gấp gáp, anh còn không nhanh không chậm lằng nhằng với cô như vậy. Anh là ông chủ, đến muộn cũng không sao cả, nhưng cô là người làm công, tuy rằng là quản lí, nhưng như vậy thì càng phải làm gương.
“Trở về nói sau, nhanh chút không còn kịp rồi.”
Yến Luật tạm thời buông cô ra. Ôn Tửu vội đứng lên, cầm di động, chìa khóa rồi đi ra khỏi phòng ngủ, quay đầu nói: “Em trở về nấu cơm, anh thu dọn xong rồi đến ăn cơm, sau đó em đưa anh đi làm.”
Sau khi trở về Ôn Tửu chuẩn bị bữa sáng xong xuôi rồi, Yến Luật cũng thu dọn xong, tuy rằng một đêm ngủ không ngon, nhưng anh trời sinh dáng người đẹp, vừa vận đồ âu màu xám bạc lập tức trông sáng láng, anh tuấn tuấn lãng.
Hai người cùng nhau ăn cơm, Ôn Tửu lái xe đưa anh đến công ty. Đến nơi, Yến Luật tháo dây an toàn, lại vòng qua cửa xe bên Ôn Tửu.
Ôn Tửu nghĩ đến anh có chuyện muốn nói, liền quay cửa kính xe xuống, “Làm sao vậy?”
Yến Luật cúi người xuống, rồi là một nụ hôn thật dài.
Trong lòng Ôn Tửu vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng, đây chính là ở trước cửa tòa nhà của công ty, bao nhiêu người đi làm đều nhìn đây này.
“Được rồi anh mau vào đi thôi, em bị muộn rồi.”
Yến Luật hừ một tiếng, “Là anh quan trọng hay là đi làm quan trọng?” Vốn muốn để cho cô đi rồi, nhưng lại trả thù bằng một nụ hôn dài nữa, lúc này mới thả người.
Ôn Tửu vội vàng lái xe đi tới công ty. Công ty của hai người một đông một tây, chạy một vòng lớn như vậy, lại thêm kẹt xe, tuy rằng rời nhà rất sớm, nhưng vẫn đến công ty muộn nửa tiếng. Ôn Tửu nghĩ, vẫn cảm thấy Yến Luật về ở dinh thự Khuynh Thành thì tốt hơn. Như vậy tiện đường hơn, thêm nữa trong nhà anh nhiều phòng, cô sẽ không phải chen chúc trên một cái giường với anh nữa, nếu cứ tiếp tục như thế này, thật sự là “Hiểm nguy liên tiếp”.
Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Ôn Tửu nghĩ đến tay phải Yến Luật không tiện dùng đũa, liền gọi điện thoại tới, quan tâm vấn đề ăn cơm của anh.
Yến Luật nói: “Dùng tay trái cầm thìa tùy tiện ăn hai miếng, hừ, em cũng không thèm quan tâm đến anh.”
Giọng nói u oán này suýt chút nữa khiến Ôn Tửu bật cười, cô dịu dàng nói: “Buổi tối em mời ăn tiệc bù lại nhé?”
“Anh đã đặt bàn ở Quỳnh Lâu rồi, tan tầm em đến đón anh đi.”
Quỳnh Lâu là một nhà hàng Tây hạng sang trong thành phố, nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà Kim Khê, tên nhà hàng lấy từ câu thơ của Tô Thức:
“Rắp định cưỡi mây lên đến
Chỉ sợ lầu Quỳnh điện ngọc
Cao ngất lạnh lùng sao.” (*) Nơi này luôn luôn đắt hàng, chỗ phải đặt trước từ sớm, nhà hàng hình tròn, có thể nhìn ra xa toàn bộ cảnh đêm của thành phố Z.
[(*) Trích từ bài từ ‘Thủy điệu ca đầu’ (do Nguyễn Chí Viễn dịch) của nhà viết từ nổi tiếng thời nhà Tống Trung Quốc Tô Thức (Tô Đông Pha)]
Tan tầm, Ôn Tửu đi đón Yến Luật, đi về hướng hồ Kim Ba, đến tòa nhà Kim Khê, đỗ xe xong xuôi, hai người vào thang máy. Trong gương chiếu rọi ra hình bóng hai người, Yến Luật ôm vai Ôn Tửu, chỉ vào gương nói: “Em xem, ngoại trừ anh, em còn có thể tìm được người đàn ông nào xứng đôi với em hơn sao?”
Ôn Tửu bật cười, “Anh còn có thể đỏm dáng hơn được sao?”
Yến Luật hừ nói: “Rõ ràng chính là sự thật.”
Ra khỏi thang máy, có một bồi bàn mặc đồ âu đi giày da dẫn hai người vào nhà ăn. Đập vào mắt là cảm giác lộng lẫy đẹp đẽ, trên nóc nhà mắc chằng chịt các loại đèn treo như là bầu trời sao lấp lánh, từng chỗ ngồi đều đặt hoa tươi kiều diễm ướt át, tiếng đàn thanh u như có như không, giống như từ bầu trời đêm xa xôi vọng tới.
Bình thường người tới nơi này ăn cơm cũng không nhiều, một là do giá tiền quá đắt, hai là phải đặt bàn sớm, nơi này thích hợp nhất cho những đôi tình nhân, hôm nay kỳ quặc là trong nhà ăn lại không có người khách nào khác, chỉ có hai người Ôn Tửu và Yến Luật.
Ngay từ đầu Ôn Tửu còn tưởng rằng là vẫn còn sớm, nhưng sau khi thấy ăn sắp xong, vẫn không thấy có người nào nữa, cô mới cảm thấy có điểm không thích hợp, chẳng lẽ là Yến Luật bao tất cả nhà hàng?
Nhưng nhìn vẻ mặt của anh lại không giống, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú rất bình tĩnh. Cho dù không phải cuối tuần, ít khách hơn, nhưng không đến mức không có khách khác đến a, Ôn Tửu nhịn không được hỏi: “Sao hôm nay lại không có người, không phải là anh bao hết nhà hàng chứ.”
Yến Luật thản nhiên ừ một tiếng, đưa qua một ánh mắt “giờ em mới biết”.
Ôn Tửu càng cảm thấy kinh ngạc, giật mình nhìn Yến Luật, tim bắt đầu nhảy bịch bịch, anh muốn làm gì?
Chẳng lẽ là cầu hôn? Nhưng nhìn anh bình tĩnh thong dong như thế, cũng không giống a. Hơn nữa cơm cũng ăn xong rồi, anh cũng không tỏ vẻ gì, ít nhất hẳn là phải có một bó hoa hồng và nhẫn chứ.
Lúc này, bồi bàn bưng lên một suất bánh ngọt xinh xắn rất độc đáo.
Đồi núi màu xanh nhạt dùng kem trà xanh làm thành, được vây quanh bởi hàng rào các quả đào vàng, mặt trên điểm các quả anh đào nhỏ tinh xảo đặc sắc, mấy màu sắc này phối hợp với nhau, quả thực là tươi ngon đáng yêu, đẹp đẽ đến mức khiến người ta không đành lòng ăn mất.
Yến Luật nở nụ cười yếu ớt, đưa tình ẩn tình nói: “Em nếm thử kem trà xanh ở đây đi, mùi vị vô cùng ngon, chỉ có một phần, không có phần thứ hai.”
Ôn Tửu cười gật đầu, chọn ăn anh đào, dỡ bỏ hàng rào đào vàng, ăn xong rồi đẩy phần đồi chè đến trước mặt Yến Luật, “Anh ăn đi.”
Yến Luật ngẩn ra: “Sao em không ăn?”
Ôn Tửu cười cười: “Em vừa có kinh nguyệt, không thể ăn lạnh.”
Yến Luật thay đổi sắc mặt, đờ đẫn nhìn Ôn Tửu, tỏ vẻ sắp hộc máu.
Ôn Tửu nhẹ giọng nói: “Anh ăn đi.”
“Anh không ăn.”
Yến Luật hít vào một hơi, ngoắc gọi bồi bàn.”Đóng gói kem này lại.”
Còn muốn đóng gói một phần kem? Ôn Tửu nhíu mi, quý công tử vung tiền như rác không tiết kiệm đến mức như vậy a. Hơn nữa bồi bàn cũng tỏ vẻ rất kỳ quái nhìn Yến Luật.
Ôn Tửu thản nhiên cười: “Thôi đi, đóng gói mang về còn không chảy thành nước sao.”
Bồi bàn nặn ra một nụ cười gượng: “Vẫn là đóng gói đi, kem này thật sự là rất đắt.”
Cậu ta đi cầm một hộp cơm, sau đó bưng kem lên, thật cẩn thận đặt kem vào, cất xong rồi, hai tay đưa cho Yến Luật: “Tiên sinh ngài muốn xem một chút hay không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Yến Luật tiếp nhận hộp cơm.
Nhẫn kim cương mua rất lâu rồi nhưng vẫn chưa được công diễn bị bao bọc trong kem trà xanh, có tâm tình giống chủ nhân, lạnh buốt.
Yến tiên sinh dùng tay bị thương bao băng gạc, yên lặng che kín ngực, dì cả, dì thắng rồi.