Ngày hôm sau Bạch Lăng tỉnh lại, trời còn sớm, nhưng Vu Tinh lại có một thói quen ngủ nướng, lúc này đang ngủ say. Bạch Lăng cũng ngại đánh thức cô, sau khi mặc quần áo tử tế thì tiện tay cầm vài cuốn sách đọc. Chỉ qua hơn mười phút, Bạch Lăng đã nghe thấy âm thanh của Cố Đống cùng Vu Thanh Trừng. Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy đi ra ngoài cũng là một chuyện lúng túng, nên làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục đọc sách.
Đọc một chút thì lại buồn ngủ, Bạch Lăng ngáp, nhưng lại không dám về giường ngủ, sợ ngủ quên cuối cùng về muộn. Nếu không thể bày sạp sớm một chút, Bạch Chí Thanh biết thì cô lại bị mắng, nghĩ như vậy lại nằm trên bàn sách ngủ quên. Không biết đã trải qua bao lâu, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức, cùng lúc đó, giọng của Cố Trường Tân vang lên ngoài cửa.
"Bây giờ mấy giờ rồi?" Bạch Lăng thấy Vu Tinh trở mình nên cũng không quấy rầy cô, chính mình tự đi mở cửa.
"Mới thức sao?" Ngoài cửa, toàn thân Cố Trường Tân đã nhẹ nhàng khoan khoái rồi: "Thế nào phờ phạc thế."
"Dậy lâu rồi, đọc sách tí lại ngủ thiếp đi, bây giờ mấy giờ rồi?" Bạch Lăng ngáp hỏi.
Không biết vì sao Cố Trường Tân đặc biệt thích cô lúc này, lười biếng, tóc rối bời, mắt híp lại, dáng vẻ muốn tỉnh nhưng không tỉnh. Trong nhà mình, cô có bộ dáng này không làm anh sinh ra cảm giác chán ghét, ngược lại cảm thấy rất ấm áp. Giống như đây chính là cảm giác gia đình, mỗi buổi sáng của vài năm sau, mỗi ngày cô đều sẽ có bộ dáng lười biếng nhưu vậy xuất hiện trước mặt anh sao? Có lẽ sẽ còn có phiên bản thu nhỏ của cô ôm bắp đùi của anh làm nũng lại bày trò la hét: "Ba, con cũng rất muốn quay về ngủ."
Tốt đẹp như vậy, là vật báu mà cả đời này anh cũng nắm chặt trong tay không muốn buông tha.
"Nghĩ gì thế, nhập tâm như thế?" Bạch Lăng thấy Cố Trường Tân vẫn sững sờ cười khúc khích, có chút bất mãn hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi? Em còn phải về sớm một chút, nếu không ba em biết, em lại thảm."
"Tám giờ. . . Không phải em trở về nhà bà ngoại của em sao?" Sáng sớm là lúc Cố Trường Tân khí huyết cuồn cuộn, lúc nãy lại nhìn thấy bộ dạng đáng yêu mơ hồ của cô, lúc này chỉ muốn kéo người vào trong ngực hung hăng hôn, sao nguyện ý để cô đi sớm như vậy.
"Tám giờ?" Bạch Lăng kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng trở về phòng thu dọn đồ đạc của mình: "Trễ như thế này mới về nhất định sẽ bị mắng. . . Cố Trường Tân. . . Anh tới giúp em thu dọn đồ một chút đi, em đi rửa mặt trước!" Nói xong liền như một trận gió chạy ra ngoài.
Cố Trường Tân nhìn cô rõ ràng không thận trọng như ngày hôm qua nữa, ngược lại bóng lưng đi lại tự nhiên, bất đắc dĩ lắc đầu, vào phòng, cũng không nhìn Vu Tinh khò khò ngủ say trên giường, đến bên bàn học thu dọn ba lô cho Bạch Lăng, lại lấy áo khoác của cô rồi đợi ở phòng ăn. Lính cần vụ thấy anh xuống, hiểu ý dọn bữa ăn sáng lên bàn.
Lúc Bạch Lăng xuống lầu cũng là chạy xuống, thiếu chút nữa ôm lấy chân lính cần vụ. Cố Trường Tân đỡ lấy cơ thể của cô, giọng nói nghiêm túc có chút trách cứ: "Sao không cẩn thận vậy? Vội cái gì?"
"Muộn rồi, em. . ." Bạch Lăng thấy bên cạnh còn có người nhìn bọn họ nên vội vả rút tay của mình ra, miệng có chút lo lắng giải thích: "Anh đưa đồ cho em, em đi về trước đây, nếu không như thế này. . ."
"Ăn sáng đi." Cố Trường Tân vừa nói vừa kéo cô đi về phía bàn ăn: "Không ăn sáng không tốt với cơ thể khỏe mạnh, dạ dày em vốn không tốt. . ."
Bạch Lăng nhìn vẻ mặt anh cố chấp thì trong lòng cũng có chút sốt ruột, ăn sáng thì về đã muộn lắm rồi, chỉ sợ Bcahj Chí Thanh đã bày sạp ra rồi. Nếu lại ăn sáng rồi mới về thì không phải đã hơn chín giờ rồi sao, làm sao có thể? Kể từ khi mẹ có em bé, sự quan tâm dành cho cô cũng giảm đi ít nhiều, bây giờ sức khỏe mẹ không quá tốt, bụng nhô cao, nếu Bạch Chí Thanh nổi giận đánh cô, mẹ cũng phải quan tâm đứa bé trong bụng, không thể giống như trước kia mà nhào lên ôm lấy cô. Cho nên cô chỉ có gắng sức nghe lời một chút, để ít chịu Bạch Chí Thanh xỉ vả và đánh đòn.
"Không được. . . Em thật sự . . . Về sẽ bị đánh!" Bạch Lăng rất vội, lời trong lòng cũng nói ra, hốc mắt hơi ê, muốn rơi nước mắt.
Tay cầm đũa của Cố Trường Tân hơi chậm lại, kéo ghế ra đứng dậy, nói: "Tiểu Giang, để tất cả vào hộp giữ ấm, tôi mang đi."
"Dạ." Tiểu Giang là một lính mới, vừa tới nhà họ Cố không bao lâu, làm việc cẩn thận, là người rất lanh lọi, vừa nghe Cố Trường Tân nói như vậy thì chạy mau vào phòng bếp tìm hộp giữ ấm, múc ít cháo trắng cùng đồ chua vào, suy nghĩ một chút, lại để thêm một quả trứng gà ở phía trên.
Cố Trường Tân nhận lấy hộp giữ ấm, lúc này mới kéo Bạch Lăng ra cửa.
"Anh đưa em về, sau khi về thì ăn sáng xong rồi làm tiếp." Không phải thương lượng, không phải khẩn cầu mà là ra lệnh, Bạch Lăng nghe vào tai, trong lòng lại ngọt ngào, anh thật sự quan tâm cô đấy.
Hai người đi một đoạn đường, Cố Trường Tân chỉ muốn cùng Bạch Lăng nán lại một ít thời gian, dọc theo đường đi luôn cố ý bước chậm lại. Bạch Lăng lo lắng chuyện trong nhà vẫn luôn dùng tốc độ bình thường mà bước, Cố Trường Tân lại ở phía sau kéo chậm tốc độ, cô lại cảm thấy anh ngây thơ lại đáng yêu, giống như be trai mà mẹ không mua cho mình món đồ chơi yêu thích, lúc này đang ầm ĩ khó chịu.
"Cười gì?" Cố Trường Tân thấy cô "khanh khách ——" cười ở bên cạnh, bộ dạng rất vui vẻ, trong lòng lại nổi giận: "Sáng sớm đi lung tung bên ngoài, anh chỉ có bốn ngày nghỉ thôi, bây giờ cũng còn có ba ngày, sao lãng phí thời gian làm chuyện như vậy chứ?"
"Thế nào? Có phải anh không muốn theo em đi không? Vậy tự em trở về được rồi." Bạch Lăng cũng biết anh chỉ là phát bực để che giấu lúng túng mà thôi. Cô rất ít khi thấy Cố Trường Tân trẻ con, nhất thời long muốn đùa nổi lên, vươn tay giựt lấy hộp giữ ấm trong tay anh.
Cố Trường Tân nhanh chóng nắm hộp giữ ấm lại: "Anh có nói anh không muốn sao?"
"Trên mặt anh viết rất rõ ràng. . ." Bạch Lăng chớp chớp mắt, cố ý giả bộ uất ức, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một chuyện nửa năm trước: "Anh biết Điền Tiểu Tiểu trong lớp Vu Tinh không?"
"Ai?" Cố Trường Tân còn chưa thích ứng cô thay đổi vấn đề đột ngổ, có chút mờ mịt.
"Điền Tiểu Tiểu đó. . . Chính là. . . lần trước anh đến tìm em lúc nửa đêm, cô gái đi cùng mọi người." Bạch Lăng nhớ lại đêm bị anh đoạt đi nụ hôn đầu thì không khỏi đỏ mặt, chớp mắt, ngay cả tai cũng đỏ như mặt rồi.
Dĩ nhiên Cố Trường Tân biết tại sao cô ấp úng nói không rõ ràng, thoáng chốc trêu chọc trong lòng dâng lên, anh cố làm như suy nghĩ, rất là nghi ngờ hỏi: "Buổi tối nào?"
"Chính là ngày đó. . . Ngày đó đó. . . Anh bị ba anh đánh, em đi gặp ngươi lúc đêm, nhưng anh chạy đến tìm em đó. . ." Bạch Lăng lại bị anh hù dọa rồi, nghiêm túc miêu tả.
"À. . ." Cố Trường Tân híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, môi nở nụ cười xấu xa: "Chính là đêm dẫn em đến công viên. . . Cũng là lần đầu tiên hai chúng ta. . ."
"Ai da, nói chuyện chính với anh, đầu óc anh nghĩ lung tung gì đó?" Bạch Lăng đỏ mặt bước lên trước một bước ngăn lời anh nói.
Cố Trường Tân khẽ cười một lúc lâu, mớithu vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc trả lời cô: "Không biết, hình như là bạn học của Vu Tinh, gặp trên đường. Thì sao, em tìm cô ấy có chuyện gì sao?"
Bạch Lăng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có thể là cô nghĩ nhiều. Trước lúc Cố Trường Tân đi bộ đội, một nửa là ngây ngô ở trong nhà, một nửa cùng cô ở một chỗ. Sau đó, anh vào bộ đội, đây là lần đầu tiên trở về, từ trong lời nói của Vu Thanh Trừng tối hôm qua là có thể đoán ra, Cố Trường Tân vừa để đồ xuống là đã không có ở nhà. Bây giờ nghĩ lại, giữa anh và Điền Tiểu Tiểu thật sự không có gì rối rắm.
Chuyện đêm giao thừa đó, cô vốn không muốn nói với anh, nhưng trong nửa năm này, Điền Tiểu Tiểu luôn vô tình hay cố ý bới móc. Mặc dù cô nhát gan nhưng cũng không phải là mặc người ta chém giết, thỏ nóng nảy cũng phải cắn người, cô bị ức hiếp thì không thể nào vẫn im hơi lặng tiếng. Cô không phải Thánh Mẫu, anh mời tôi một thước, tôi trả lễ một tấc, anh hại tôi một lần, tôi sẽ không như người đàn bà độc ác làm cả đời này của anh khổ sở gian nan, nhưng anh làm tiếp lần hai lần ba, như vậy thì ít nhất ta cũng sẽ nghĩ biện pháp ngang ngửa để trả lại cho anh một lần.
Bây giờ, người đàn ông của mình đang ở bên cạnh, cô là cô gái của anh, gặp chuyện như vậy thì sao lại không có tư cách oán trách chứ? Ít nhất, có một số việc, trong lòng anh cần phải có tính toán.
"Lúc giao thừa, em về nhà nấu cơm, ở trên đường gặp cô ta, nghe ý cô ta nói chuyện giống như hai người rất quen. . ." Bạch Lăng tin tưởng Cố Trường Tân sẽ hiểu một chút, hơn nữa vì anh mà ghen chuyện này thì cô hơi rụt rè, không dám nói ngay trước mặt của anh.
Sự thật chứng minh, quả nhiên Cố Trường Tân thông minh như Bạch Lăng suy đoán. Cô chỉ nói một câu đơn giản, anh đại khái có thể nghĩ đến Điền Tiểu Tiểu nói với cô cái gì rồi. Biến sắc, dường như anh có chút lo lắng cầm tay của cô nói: "Anh thật sự là không biết cô ta, buổi tối đó, cô ta nhất định đi theo bọn anh một đoạn đường, anh lại sợ em đi về, vội vã muốn gặp em, cũng không có để ý tới cô ta. Thật ra thì ở trong ấn tượng của anh là chỉ gặp qua cô ta một lần. . . Bông nhài nhỏ, em đừng hiểu lầm, thật đó, anh không lừa em."
Bạch Lăng thấy anh gấp như vậy thì rất ấm áp, hờn dỗi nói: "Em lại không có nói không tin anh, em hỏi một chút mà thôi. Cô ta là một người ngoài, em có thể tin sao?"
Cố Trường Tân nghe thấy vậy thì ngẩn ra, sau đó dùng sức nắm tay của cô, trong giọng nói có chút kích động: "Em tin anh là được rồi."
"Dạ. . ." Bạch Lăng thấy người trên đường hơi nhiều, ngượng ngùng rút tay ra, đi vài bước, Cố Trường Tân đuổi theo rất nhanh. Cô suy nghĩ một lát, hay là nói lời trong lòng ra: "Cố Trường Tân, gia thế em không tốt, nhưng em có tự tin có thể đứng ở bên cạnh anh. Em cảm thấy những thứ kia đều không đủ trở thành vấn đề giữa chúng ta. Em sợ nhất là thời gian chúng ta ở chung với nhau quá sớm, cuối cùng có một ngày anh chán em, nếu như là có như thế thì anh nhất định phải nói cho em biết sớm một chút, em nhất định sẽ ép mình rời đi, rút sạch sẽ. Từ đó về sau, những đau khổ của em, anh không cần tham gia."
"Tại sao muốn làm như vậy? Không thể kiên trì thêm một chút sao?" Cố Trường Tân rất là kinh ngạc tại sao cô có thể nói ra bốn chữ "ép mình rời đi", trong lòng nghe thì có chút mất mát, cũng có chút đau đớn mơ hồ.
"Bởi vì như vậy thì có lẽ anh sẽ bớt chán ghét em một chút."
"Cô bé ngoan, sẽ không có ngày hôm đó, em phải tin tưởng anh. . ." Cố Trường Tân chỉ cảm thấy hô hấp hơi chậm lại, trong lồng ngực buồn bực đến khó chịu.
"Em hiểu rõ, nhưng nếu như anh không thể bảo đảm mình có thể ở lại trong thế giới của em, như vậy bây giờ đừng nên lưu lại điều gì cả, bao gồm cả hứa hẹn." Hai mắt Bạch Lăng sáng lóng lánh nhìn anh.
"Lời hứa của anh mãi mãi có hiệu lực, bởi vì anh sẽ không có ngày rời đi đó!" Cố Trường Tân kéo tay của cô, trịnh trọng nói: "Ba ngày sau, anh phải trở về quân doanh. . . Lần này đi, có thể một khoảng thời gian rất dài không thể đón em tới quân doanh chơi, nhưng em nhất định phải hiểu, đó không phải là anh chán ghét em, anh chỉ đang vì tương lai của chúng ta mà phấn đấu thôi."
"Được, em nhớ kỹ rồi." Bạch Lăng cười nắm lại tay anh.
Cố Trường Tân há miệng, từ đầu đến cuối cũng không có nói ra chuyện kia — doanh trưởng đã từng tìm anh, nói là sau lần nghỉ phép này sẽ có một cuộc chọn lựa, đến lúc đó sẽ chọn ra một nhóm tinh anh, tên của anh đang ở trong danh sách tuyển chọn. Đương nhiên anh hiểu, cuối cùng chọn lựa tinh anh rồi sẽ đưa về đơn vị nào, anh hiểu, đi đâu cũng có thể sẽ gặp vận mệnh gì. Nhưng anh không có lựa chọn khác, anh phải nhanh chóng làm mình mạnh mẽ hơn thì mới làm cô có thể không gặp bất kỳ trở ngại nào gả cho anh.
Hòa bình chục năm, nếu muốn nhanh chóng thăng chức ở bộ đội, có lẽ một vết sẹo trên người sẽ là thành tích khảo hạch tốt nhất.
Ngày hôm sau Bạch Lăng tỉnh lại, trời còn sớm, nhưng Vu Tinh lại có một thói quen ngủ nướng, lúc này đang ngủ say. Bạch Lăng cũng ngại đánh thức cô, sau khi mặc quần áo tử tế thì tiện tay cầm vài cuốn sách đọc. Chỉ qua hơn mười phút, Bạch Lăng đã nghe thấy âm thanh của Cố Đống cùng Vu Thanh Trừng. Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy đi ra ngoài cũng là một chuyện lúng túng, nên làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục đọc sách.
Đọc một chút thì lại buồn ngủ, Bạch Lăng ngáp, nhưng lại không dám về giường ngủ, sợ ngủ quên cuối cùng về muộn. Nếu không thể bày sạp sớm một chút, Bạch Chí Thanh biết thì cô lại bị mắng, nghĩ như vậy lại nằm trên bàn sách ngủ quên. Không biết đã trải qua bao lâu, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức, cùng lúc đó, giọng của Cố Trường Tân vang lên ngoài cửa.
"Bây giờ mấy giờ rồi?" Bạch Lăng thấy Vu Tinh trở mình nên cũng không quấy rầy cô, chính mình tự đi mở cửa.
"Mới thức sao?" Ngoài cửa, toàn thân Cố Trường Tân đã nhẹ nhàng khoan khoái rồi: "Thế nào phờ phạc thế."
"Dậy lâu rồi, đọc sách tí lại ngủ thiếp đi, bây giờ mấy giờ rồi?" Bạch Lăng ngáp hỏi.
Không biết vì sao Cố Trường Tân đặc biệt thích cô lúc này, lười biếng, tóc rối bời, mắt híp lại, dáng vẻ muốn tỉnh nhưng không tỉnh. Trong nhà mình, cô có bộ dáng này không làm anh sinh ra cảm giác chán ghét, ngược lại cảm thấy rất ấm áp. Giống như đây chính là cảm giác gia đình, mỗi buổi sáng của vài năm sau, mỗi ngày cô đều sẽ có bộ dáng lười biếng nhưu vậy xuất hiện trước mặt anh sao? Có lẽ sẽ còn có phiên bản thu nhỏ của cô ôm bắp đùi của anh làm nũng lại bày trò la hét: "Ba, con cũng rất muốn quay về ngủ."
Tốt đẹp như vậy, là vật báu mà cả đời này anh cũng nắm chặt trong tay không muốn buông tha.
"Nghĩ gì thế, nhập tâm như thế?" Bạch Lăng thấy Cố Trường Tân vẫn sững sờ cười khúc khích, có chút bất mãn hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi? Em còn phải về sớm một chút, nếu không ba em biết, em lại thảm."
"Tám giờ. . . Không phải em trở về nhà bà ngoại của em sao?" Sáng sớm là lúc Cố Trường Tân khí huyết cuồn cuộn, lúc nãy lại nhìn thấy bộ dạng đáng yêu mơ hồ của cô, lúc này chỉ muốn kéo người vào trong ngực hung hăng hôn, sao nguyện ý để cô đi sớm như vậy.
"Tám giờ?" Bạch Lăng kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng trở về phòng thu dọn đồ đạc của mình: "Trễ như thế này mới về nhất định sẽ bị mắng. . . Cố Trường Tân. . . Anh tới giúp em thu dọn đồ một chút đi, em đi rửa mặt trước!" Nói xong liền như một trận gió chạy ra ngoài.
Cố Trường Tân nhìn cô rõ ràng không thận trọng như ngày hôm qua nữa, ngược lại bóng lưng đi lại tự nhiên, bất đắc dĩ lắc đầu, vào phòng, cũng không nhìn Vu Tinh khò khò ngủ say trên giường, đến bên bàn học thu dọn ba lô cho Bạch Lăng, lại lấy áo khoác của cô rồi đợi ở phòng ăn. Lính cần vụ thấy anh xuống, hiểu ý dọn bữa ăn sáng lên bàn.
Lúc Bạch Lăng xuống lầu cũng là chạy xuống, thiếu chút nữa ôm lấy chân lính cần vụ. Cố Trường Tân đỡ lấy cơ thể của cô, giọng nói nghiêm túc có chút trách cứ: "Sao không cẩn thận vậy? Vội cái gì?"
"Muộn rồi, em. . ." Bạch Lăng thấy bên cạnh còn có người nhìn bọn họ nên vội vả rút tay của mình ra, miệng có chút lo lắng giải thích: "Anh đưa đồ cho em, em đi về trước đây, nếu không như thế này. . ."
"Ăn sáng đi." Cố Trường Tân vừa nói vừa kéo cô đi về phía bàn ăn: "Không ăn sáng không tốt với cơ thể khỏe mạnh, dạ dày em vốn không tốt. . ."
Bạch Lăng nhìn vẻ mặt anh cố chấp thì trong lòng cũng có chút sốt ruột, ăn sáng thì về đã muộn lắm rồi, chỉ sợ Bcahj Chí Thanh đã bày sạp ra rồi. Nếu lại ăn sáng rồi mới về thì không phải đã hơn chín giờ rồi sao, làm sao có thể? Kể từ khi mẹ có em bé, sự quan tâm dành cho cô cũng giảm đi ít nhiều, bây giờ sức khỏe mẹ không quá tốt, bụng nhô cao, nếu Bạch Chí Thanh nổi giận đánh cô, mẹ cũng phải quan tâm đứa bé trong bụng, không thể giống như trước kia mà nhào lên ôm lấy cô. Cho nên cô chỉ có gắng sức nghe lời một chút, để ít chịu Bạch Chí Thanh xỉ vả và đánh đòn.
"Không được. . . Em thật sự . . . Về sẽ bị đánh!" Bạch Lăng rất vội, lời trong lòng cũng nói ra, hốc mắt hơi ê, muốn rơi nước mắt.
Tay cầm đũa của Cố Trường Tân hơi chậm lại, kéo ghế ra đứng dậy, nói: "Tiểu Giang, để tất cả vào hộp giữ ấm, tôi mang đi."
"Dạ." Tiểu Giang là một lính mới, vừa tới nhà họ Cố không bao lâu, làm việc cẩn thận, là người rất lanh lọi, vừa nghe Cố Trường Tân nói như vậy thì chạy mau vào phòng bếp tìm hộp giữ ấm, múc ít cháo trắng cùng đồ chua vào, suy nghĩ một chút, lại để thêm một quả trứng gà ở phía trên.
Cố Trường Tân nhận lấy hộp giữ ấm, lúc này mới kéo Bạch Lăng ra cửa.
"Anh đưa em về, sau khi về thì ăn sáng xong rồi làm tiếp." Không phải thương lượng, không phải khẩn cầu mà là ra lệnh, Bạch Lăng nghe vào tai, trong lòng lại ngọt ngào, anh thật sự quan tâm cô đấy.
Hai người đi một đoạn đường, Cố Trường Tân chỉ muốn cùng Bạch Lăng nán lại một ít thời gian, dọc theo đường đi luôn cố ý bước chậm lại. Bạch Lăng lo lắng chuyện trong nhà vẫn luôn dùng tốc độ bình thường mà bước, Cố Trường Tân lại ở phía sau kéo chậm tốc độ, cô lại cảm thấy anh ngây thơ lại đáng yêu, giống như be trai mà mẹ không mua cho mình món đồ chơi yêu thích, lúc này đang ầm ĩ khó chịu.
"Cười gì?" Cố Trường Tân thấy cô "khanh khách ——" cười ở bên cạnh, bộ dạng rất vui vẻ, trong lòng lại nổi giận: "Sáng sớm đi lung tung bên ngoài, anh chỉ có bốn ngày nghỉ thôi, bây giờ cũng còn có ba ngày, sao lãng phí thời gian làm chuyện như vậy chứ?"
"Thế nào? Có phải anh không muốn theo em đi không? Vậy tự em trở về được rồi." Bạch Lăng cũng biết anh chỉ là phát bực để che giấu lúng túng mà thôi. Cô rất ít khi thấy Cố Trường Tân trẻ con, nhất thời long muốn đùa nổi lên, vươn tay giựt lấy hộp giữ ấm trong tay anh.
Cố Trường Tân nhanh chóng nắm hộp giữ ấm lại: "Anh có nói anh không muốn sao?"
"Trên mặt anh viết rất rõ ràng. . ." Bạch Lăng chớp chớp mắt, cố ý giả bộ uất ức, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một chuyện nửa năm trước: "Anh biết Điền Tiểu Tiểu trong lớp Vu Tinh không?"
"Ai?" Cố Trường Tân còn chưa thích ứng cô thay đổi vấn đề đột ngổ, có chút mờ mịt.
"Điền Tiểu Tiểu đó. . . Chính là. . . lần trước anh đến tìm em lúc nửa đêm, cô gái đi cùng mọi người." Bạch Lăng nhớ lại đêm bị anh đoạt đi nụ hôn đầu thì không khỏi đỏ mặt, chớp mắt, ngay cả tai cũng đỏ như mặt rồi.
Dĩ nhiên Cố Trường Tân biết tại sao cô ấp úng nói không rõ ràng, thoáng chốc trêu chọc trong lòng dâng lên, anh cố làm như suy nghĩ, rất là nghi ngờ hỏi: "Buổi tối nào?"
"Chính là ngày đó. . . Ngày đó đó. . . Anh bị ba anh đánh, em đi gặp ngươi lúc đêm, nhưng anh chạy đến tìm em đó. . ." Bạch Lăng lại bị anh hù dọa rồi, nghiêm túc miêu tả.
"À. . ." Cố Trường Tân híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, môi nở nụ cười xấu xa: "Chính là đêm dẫn em đến công viên. . . Cũng là lần đầu tiên hai chúng ta. . ."
"Ai da, nói chuyện chính với anh, đầu óc anh nghĩ lung tung gì đó?" Bạch Lăng đỏ mặt bước lên trước một bước ngăn lời anh nói.
Cố Trường Tân khẽ cười một lúc lâu, mớithu vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc trả lời cô: "Không biết, hình như là bạn học của Vu Tinh, gặp trên đường. Thì sao, em tìm cô ấy có chuyện gì sao?"
Bạch Lăng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có thể là cô nghĩ nhiều. Trước lúc Cố Trường Tân đi bộ đội, một nửa là ngây ngô ở trong nhà, một nửa cùng cô ở một chỗ. Sau đó, anh vào bộ đội, đây là lần đầu tiên trở về, từ trong lời nói của Vu Thanh Trừng tối hôm qua là có thể đoán ra, Cố Trường Tân vừa để đồ xuống là đã không có ở nhà. Bây giờ nghĩ lại, giữa anh và Điền Tiểu Tiểu thật sự không có gì rối rắm.
Chuyện đêm giao thừa đó, cô vốn không muốn nói với anh, nhưng trong nửa năm này, Điền Tiểu Tiểu luôn vô tình hay cố ý bới móc. Mặc dù cô nhát gan nhưng cũng không phải là mặc người ta chém giết, thỏ nóng nảy cũng phải cắn người, cô bị ức hiếp thì không thể nào vẫn im hơi lặng tiếng. Cô không phải Thánh Mẫu, anh mời tôi một thước, tôi trả lễ một tấc, anh hại tôi một lần, tôi sẽ không như người đàn bà độc ác làm cả đời này của anh khổ sở gian nan, nhưng anh làm tiếp lần hai lần ba, như vậy thì ít nhất ta cũng sẽ nghĩ biện pháp ngang ngửa để trả lại cho anh một lần.
Bây giờ, người đàn ông của mình đang ở bên cạnh, cô là cô gái của anh, gặp chuyện như vậy thì sao lại không có tư cách oán trách chứ? Ít nhất, có một số việc, trong lòng anh cần phải có tính toán.
"Lúc giao thừa, em về nhà nấu cơm, ở trên đường gặp cô ta, nghe ý cô ta nói chuyện giống như hai người rất quen. . ." Bạch Lăng tin tưởng Cố Trường Tân sẽ hiểu một chút, hơn nữa vì anh mà ghen chuyện này thì cô hơi rụt rè, không dám nói ngay trước mặt của anh.
Sự thật chứng minh, quả nhiên Cố Trường Tân thông minh như Bạch Lăng suy đoán. Cô chỉ nói một câu đơn giản, anh đại khái có thể nghĩ đến Điền Tiểu Tiểu nói với cô cái gì rồi. Biến sắc, dường như anh có chút lo lắng cầm tay của cô nói: "Anh thật sự là không biết cô ta, buổi tối đó, cô ta nhất định đi theo bọn anh một đoạn đường, anh lại sợ em đi về, vội vã muốn gặp em, cũng không có để ý tới cô ta. Thật ra thì ở trong ấn tượng của anh là chỉ gặp qua cô ta một lần. . . Bông nhài nhỏ, em đừng hiểu lầm, thật đó, anh không lừa em."
Bạch Lăng thấy anh gấp như vậy thì rất ấm áp, hờn dỗi nói: "Em lại không có nói không tin anh, em hỏi một chút mà thôi. Cô ta là một người ngoài, em có thể tin sao?"
Cố Trường Tân nghe thấy vậy thì ngẩn ra, sau đó dùng sức nắm tay của cô, trong giọng nói có chút kích động: "Em tin anh là được rồi."
"Dạ. . ." Bạch Lăng thấy người trên đường hơi nhiều, ngượng ngùng rút tay ra, đi vài bước, Cố Trường Tân đuổi theo rất nhanh. Cô suy nghĩ một lát, hay là nói lời trong lòng ra: "Cố Trường Tân, gia thế em không tốt, nhưng em có tự tin có thể đứng ở bên cạnh anh. Em cảm thấy những thứ kia đều không đủ trở thành vấn đề giữa chúng ta. Em sợ nhất là thời gian chúng ta ở chung với nhau quá sớm, cuối cùng có một ngày anh chán em, nếu như là có như thế thì anh nhất định phải nói cho em biết sớm một chút, em nhất định sẽ ép mình rời đi, rút sạch sẽ. Từ đó về sau, những đau khổ của em, anh không cần tham gia."
"Tại sao muốn làm như vậy? Không thể kiên trì thêm một chút sao?" Cố Trường Tân rất là kinh ngạc tại sao cô có thể nói ra bốn chữ "ép mình rời đi", trong lòng nghe thì có chút mất mát, cũng có chút đau đớn mơ hồ.
"Bởi vì như vậy thì có lẽ anh sẽ bớt chán ghét em một chút."
"Cô bé ngoan, sẽ không có ngày hôm đó, em phải tin tưởng anh. . ." Cố Trường Tân chỉ cảm thấy hô hấp hơi chậm lại, trong lồng ngực buồn bực đến khó chịu.
"Em hiểu rõ, nhưng nếu như anh không thể bảo đảm mình có thể ở lại trong thế giới của em, như vậy bây giờ đừng nên lưu lại điều gì cả, bao gồm cả hứa hẹn." Hai mắt Bạch Lăng sáng lóng lánh nhìn anh.
"Lời hứa của anh mãi mãi có hiệu lực, bởi vì anh sẽ không có ngày rời đi đó!" Cố Trường Tân kéo tay của cô, trịnh trọng nói: "Ba ngày sau, anh phải trở về quân doanh. . . Lần này đi, có thể một khoảng thời gian rất dài không thể đón em tới quân doanh chơi, nhưng em nhất định phải hiểu, đó không phải là anh chán ghét em, anh chỉ đang vì tương lai của chúng ta mà phấn đấu thôi."
"Được, em nhớ kỹ rồi." Bạch Lăng cười nắm lại tay anh.
Cố Trường Tân há miệng, từ đầu đến cuối cũng không có nói ra chuyện kia — doanh trưởng đã từng tìm anh, nói là sau lần nghỉ phép này sẽ có một cuộc chọn lựa, đến lúc đó sẽ chọn ra một nhóm tinh anh, tên của anh đang ở trong danh sách tuyển chọn. Đương nhiên anh hiểu, cuối cùng chọn lựa tinh anh rồi sẽ đưa về đơn vị nào, anh hiểu, đi đâu cũng có thể sẽ gặp vận mệnh gì. Nhưng anh không có lựa chọn khác, anh phải nhanh chóng làm mình mạnh mẽ hơn thì mới làm cô có thể không gặp bất kỳ trở ngại nào gả cho anh.
Hòa bình chục năm, nếu muốn nhanh chóng thăng chức ở bộ đội, có lẽ một vết sẹo trên người sẽ là thành tích khảo hạch tốt nhất.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngày hôm sau Bạch Lăng tỉnh lại, trời còn sớm, nhưng Vu Tinh lại có một thói quen ngủ nướng, lúc này đang ngủ say. Bạch Lăng cũng ngại đánh thức cô, sau khi mặc quần áo tử tế thì tiện tay cầm vài cuốn sách đọc. Chỉ qua hơn mười phút, Bạch Lăng đã nghe thấy âm thanh của Cố Đống cùng Vu Thanh Trừng. Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy đi ra ngoài cũng là một chuyện lúng túng, nên làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục đọc sách.
Đọc một chút thì lại buồn ngủ, Bạch Lăng ngáp, nhưng lại không dám về giường ngủ, sợ ngủ quên cuối cùng về muộn. Nếu không thể bày sạp sớm một chút, Bạch Chí Thanh biết thì cô lại bị mắng, nghĩ như vậy lại nằm trên bàn sách ngủ quên. Không biết đã trải qua bao lâu, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức, cùng lúc đó, giọng của Cố Trường Tân vang lên ngoài cửa.
"Bây giờ mấy giờ rồi?" Bạch Lăng thấy Vu Tinh trở mình nên cũng không quấy rầy cô, chính mình tự đi mở cửa.
"Mới thức sao?" Ngoài cửa, toàn thân Cố Trường Tân đã nhẹ nhàng khoan khoái rồi: "Thế nào phờ phạc thế."
"Dậy lâu rồi, đọc sách tí lại ngủ thiếp đi, bây giờ mấy giờ rồi?" Bạch Lăng ngáp hỏi.
Không biết vì sao Cố Trường Tân đặc biệt thích cô lúc này, lười biếng, tóc rối bời, mắt híp lại, dáng vẻ muốn tỉnh nhưng không tỉnh. Trong nhà mình, cô có bộ dáng này không làm anh sinh ra cảm giác chán ghét, ngược lại cảm thấy rất ấm áp. Giống như đây chính là cảm giác gia đình, mỗi buổi sáng của vài năm sau, mỗi ngày cô đều sẽ có bộ dáng lười biếng nhưu vậy xuất hiện trước mặt anh sao? Có lẽ sẽ còn có phiên bản thu nhỏ của cô ôm bắp đùi của anh làm nũng lại bày trò la hét: "Ba, con cũng rất muốn quay về ngủ."
Tốt đẹp như vậy, là vật báu mà cả đời này anh cũng nắm chặt trong tay không muốn buông tha.
"Nghĩ gì thế, nhập tâm như thế?" Bạch Lăng thấy Cố Trường Tân vẫn sững sờ cười khúc khích, có chút bất mãn hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi? Em còn phải về sớm một chút, nếu không ba em biết, em lại thảm."
"Tám giờ. . . Không phải em trở về nhà bà ngoại của em sao?" Sáng sớm là lúc Cố Trường Tân khí huyết cuồn cuộn, lúc nãy lại nhìn thấy bộ dạng đáng yêu mơ hồ của cô, lúc này chỉ muốn kéo người vào trong ngực hung hăng hôn, sao nguyện ý để cô đi sớm như vậy.
"Tám giờ?" Bạch Lăng kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng trở về phòng thu dọn đồ đạc của mình: "Trễ như thế này mới về nhất định sẽ bị mắng. . . Cố Trường Tân. . . Anh tới giúp em thu dọn đồ một chút đi, em đi rửa mặt trước!" Nói xong liền như một trận gió chạy ra ngoài.
Cố Trường Tân nhìn cô rõ ràng không thận trọng như ngày hôm qua nữa, ngược lại bóng lưng đi lại tự nhiên, bất đắc dĩ lắc đầu, vào phòng, cũng không nhìn Vu Tinh khò khò ngủ say trên giường, đến bên bàn học thu dọn ba lô cho Bạch Lăng, lại lấy áo khoác của cô rồi đợi ở phòng ăn. Lính cần vụ thấy anh xuống, hiểu ý dọn bữa ăn sáng lên bàn.
Lúc Bạch Lăng xuống lầu cũng là chạy xuống, thiếu chút nữa ôm lấy chân lính cần vụ. Cố Trường Tân đỡ lấy cơ thể của cô, giọng nói nghiêm túc có chút trách cứ: "Sao không cẩn thận vậy? Vội cái gì?"
"Muộn rồi, em. . ." Bạch Lăng thấy bên cạnh còn có người nhìn bọn họ nên vội vả rút tay của mình ra, miệng có chút lo lắng giải thích: "Anh đưa đồ cho em, em đi về trước đây, nếu không như thế này. . ."
"Ăn sáng đi." Cố Trường Tân vừa nói vừa kéo cô đi về phía bàn ăn: "Không ăn sáng không tốt với cơ thể khỏe mạnh, dạ dày em vốn không tốt. . ."
Bạch Lăng nhìn vẻ mặt anh cố chấp thì trong lòng cũng có chút sốt ruột, ăn sáng thì về đã muộn lắm rồi, chỉ sợ Bcahj Chí Thanh đã bày sạp ra rồi. Nếu lại ăn sáng rồi mới về thì không phải đã hơn chín giờ rồi sao, làm sao có thể? Kể từ khi mẹ có em bé, sự quan tâm dành cho cô cũng giảm đi ít nhiều, bây giờ sức khỏe mẹ không quá tốt, bụng nhô cao, nếu Bạch Chí Thanh nổi giận đánh cô, mẹ cũng phải quan tâm đứa bé trong bụng, không thể giống như trước kia mà nhào lên ôm lấy cô. Cho nên cô chỉ có gắng sức nghe lời một chút, để ít chịu Bạch Chí Thanh xỉ vả và đánh đòn.
"Không được. . . Em thật sự . . . Về sẽ bị đánh!" Bạch Lăng rất vội, lời trong lòng cũng nói ra, hốc mắt hơi ê, muốn rơi nước mắt.
Tay cầm đũa của Cố Trường Tân hơi chậm lại, kéo ghế ra đứng dậy, nói: "Tiểu Giang, để tất cả vào hộp giữ ấm, tôi mang đi."
"Dạ." Tiểu Giang là một lính mới, vừa tới nhà họ Cố không bao lâu, làm việc cẩn thận, là người rất lanh lọi, vừa nghe Cố Trường Tân nói như vậy thì chạy mau vào phòng bếp tìm hộp giữ ấm, múc ít cháo trắng cùng đồ chua vào, suy nghĩ một chút, lại để thêm một quả trứng gà ở phía trên.
Cố Trường Tân nhận lấy hộp giữ ấm, lúc này mới kéo Bạch Lăng ra cửa.
"Anh đưa em về, sau khi về thì ăn sáng xong rồi làm tiếp." Không phải thương lượng, không phải khẩn cầu mà là ra lệnh, Bạch Lăng nghe vào tai, trong lòng lại ngọt ngào, anh thật sự quan tâm cô đấy.
Hai người đi một đoạn đường, Cố Trường Tân chỉ muốn cùng Bạch Lăng nán lại một ít thời gian, dọc theo đường đi luôn cố ý bước chậm lại. Bạch Lăng lo lắng chuyện trong nhà vẫn luôn dùng tốc độ bình thường mà bước, Cố Trường Tân lại ở phía sau kéo chậm tốc độ, cô lại cảm thấy anh ngây thơ lại đáng yêu, giống như be trai mà mẹ không mua cho mình món đồ chơi yêu thích, lúc này đang ầm ĩ khó chịu.
"Cười gì?" Cố Trường Tân thấy cô "khanh khách ——" cười ở bên cạnh, bộ dạng rất vui vẻ, trong lòng lại nổi giận: "Sáng sớm đi lung tung bên ngoài, anh chỉ có bốn ngày nghỉ thôi, bây giờ cũng còn có ba ngày, sao lãng phí thời gian làm chuyện như vậy chứ?"
"Thế nào? Có phải anh không muốn theo em đi không? Vậy tự em trở về được rồi." Bạch Lăng cũng biết anh chỉ là phát bực để che giấu lúng túng mà thôi. Cô rất ít khi thấy Cố Trường Tân trẻ con, nhất thời long muốn đùa nổi lên, vươn tay giựt lấy hộp giữ ấm trong tay anh.
Cố Trường Tân nhanh chóng nắm hộp giữ ấm lại: "Anh có nói anh không muốn sao?"
"Trên mặt anh viết rất rõ ràng. . ." Bạch Lăng chớp chớp mắt, cố ý giả bộ uất ức, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một chuyện nửa năm trước: "Anh biết Điền Tiểu Tiểu trong lớp Vu Tinh không?"
"Ai?" Cố Trường Tân còn chưa thích ứng cô thay đổi vấn đề đột ngổ, có chút mờ mịt.
"Điền Tiểu Tiểu đó. . . Chính là. . . lần trước anh đến tìm em lúc nửa đêm, cô gái đi cùng mọi người." Bạch Lăng nhớ lại đêm bị anh đoạt đi nụ hôn đầu thì không khỏi đỏ mặt, chớp mắt, ngay cả tai cũng đỏ như mặt rồi.
Dĩ nhiên Cố Trường Tân biết tại sao cô ấp úng nói không rõ ràng, thoáng chốc trêu chọc trong lòng dâng lên, anh cố làm như suy nghĩ, rất là nghi ngờ hỏi: "Buổi tối nào?"
"Chính là ngày đó. . . Ngày đó đó. . . Anh bị ba anh đánh, em đi gặp ngươi lúc đêm, nhưng anh chạy đến tìm em đó. . ." Bạch Lăng lại bị anh hù dọa rồi, nghiêm túc miêu tả.
"À. . ." Cố Trường Tân híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, môi nở nụ cười xấu xa: "Chính là đêm dẫn em đến công viên. . . Cũng là lần đầu tiên hai chúng ta. . ."
"Ai da, nói chuyện chính với anh, đầu óc anh nghĩ lung tung gì đó?" Bạch Lăng đỏ mặt bước lên trước một bước ngăn lời anh nói.
Cố Trường Tân khẽ cười một lúc lâu, mớithu vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc trả lời cô: "Không biết, hình như là bạn học của Vu Tinh, gặp trên đường. Thì sao, em tìm cô ấy có chuyện gì sao?"
Bạch Lăng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có thể là cô nghĩ nhiều. Trước lúc Cố Trường Tân đi bộ đội, một nửa là ngây ngô ở trong nhà, một nửa cùng cô ở một chỗ. Sau đó, anh vào bộ đội, đây là lần đầu tiên trở về, từ trong lời nói của Vu Thanh Trừng tối hôm qua là có thể đoán ra, Cố Trường Tân vừa để đồ xuống là đã không có ở nhà. Bây giờ nghĩ lại, giữa anh và Điền Tiểu Tiểu thật sự không có gì rối rắm.
Chuyện đêm giao thừa đó, cô vốn không muốn nói với anh, nhưng trong nửa năm này, Điền Tiểu Tiểu luôn vô tình hay cố ý bới móc. Mặc dù cô nhát gan nhưng cũng không phải là mặc người ta chém giết, thỏ nóng nảy cũng phải cắn người, cô bị ức hiếp thì không thể nào vẫn im hơi lặng tiếng. Cô không phải Thánh Mẫu, anh mời tôi một thước, tôi trả lễ một tấc, anh hại tôi một lần, tôi sẽ không như người đàn bà độc ác làm cả đời này của anh khổ sở gian nan, nhưng anh làm tiếp lần hai lần ba, như vậy thì ít nhất ta cũng sẽ nghĩ biện pháp ngang ngửa để trả lại cho anh một lần.
Bây giờ, người đàn ông của mình đang ở bên cạnh, cô là cô gái của anh, gặp chuyện như vậy thì sao lại không có tư cách oán trách chứ? Ít nhất, có một số việc, trong lòng anh cần phải có tính toán.
"Lúc giao thừa, em về nhà nấu cơm, ở trên đường gặp cô ta, nghe ý cô ta nói chuyện giống như hai người rất quen. . ." Bạch Lăng tin tưởng Cố Trường Tân sẽ hiểu một chút, hơn nữa vì anh mà ghen chuyện này thì cô hơi rụt rè, không dám nói ngay trước mặt của anh.
Sự thật chứng minh, quả nhiên Cố Trường Tân thông minh như Bạch Lăng suy đoán. Cô chỉ nói một câu đơn giản, anh đại khái có thể nghĩ đến Điền Tiểu Tiểu nói với cô cái gì rồi. Biến sắc, dường như anh có chút lo lắng cầm tay của cô nói: "Anh thật sự là không biết cô ta, buổi tối đó, cô ta nhất định đi theo bọn anh một đoạn đường, anh lại sợ em đi về, vội vã muốn gặp em, cũng không có để ý tới cô ta. Thật ra thì ở trong ấn tượng của anh là chỉ gặp qua cô ta một lần. . . Bông nhài nhỏ, em đừng hiểu lầm, thật đó, anh không lừa em."
Bạch Lăng thấy anh gấp như vậy thì rất ấm áp, hờn dỗi nói: "Em lại không có nói không tin anh, em hỏi một chút mà thôi. Cô ta là một người ngoài, em có thể tin sao?"
Cố Trường Tân nghe thấy vậy thì ngẩn ra, sau đó dùng sức nắm tay của cô, trong giọng nói có chút kích động: "Em tin anh là được rồi."
"Dạ. . ." Bạch Lăng thấy người trên đường hơi nhiều, ngượng ngùng rút tay ra, đi vài bước, Cố Trường Tân đuổi theo rất nhanh. Cô suy nghĩ một lát, hay là nói lời trong lòng ra: "Cố Trường Tân, gia thế em không tốt, nhưng em có tự tin có thể đứng ở bên cạnh anh. Em cảm thấy những thứ kia đều không đủ trở thành vấn đề giữa chúng ta. Em sợ nhất là thời gian chúng ta ở chung với nhau quá sớm, cuối cùng có một ngày anh chán em, nếu như là có như thế thì anh nhất định phải nói cho em biết sớm một chút, em nhất định sẽ ép mình rời đi, rút sạch sẽ. Từ đó về sau, những đau khổ của em, anh không cần tham gia."
"Tại sao muốn làm như vậy? Không thể kiên trì thêm một chút sao?" Cố Trường Tân rất là kinh ngạc tại sao cô có thể nói ra bốn chữ "ép mình rời đi", trong lòng nghe thì có chút mất mát, cũng có chút đau đớn mơ hồ.
"Bởi vì như vậy thì có lẽ anh sẽ bớt chán ghét em một chút."
"Cô bé ngoan, sẽ không có ngày hôm đó, em phải tin tưởng anh. . ." Cố Trường Tân chỉ cảm thấy hô hấp hơi chậm lại, trong lồng ngực buồn bực đến khó chịu.
"Em hiểu rõ, nhưng nếu như anh không thể bảo đảm mình có thể ở lại trong thế giới của em, như vậy bây giờ đừng nên lưu lại điều gì cả, bao gồm cả hứa hẹn." Hai mắt Bạch Lăng sáng lóng lánh nhìn anh.
"Lời hứa của anh mãi mãi có hiệu lực, bởi vì anh sẽ không có ngày rời đi đó!" Cố Trường Tân kéo tay của cô, trịnh trọng nói: "Ba ngày sau, anh phải trở về quân doanh. . . Lần này đi, có thể một khoảng thời gian rất dài không thể đón em tới quân doanh chơi, nhưng em nhất định phải hiểu, đó không phải là anh chán ghét em, anh chỉ đang vì tương lai của chúng ta mà phấn đấu thôi."
"Được, em nhớ kỹ rồi." Bạch Lăng cười nắm lại tay anh.
Cố Trường Tân há miệng, từ đầu đến cuối cũng không có nói ra chuyện kia — doanh trưởng đã từng tìm anh, nói là sau lần nghỉ phép này sẽ có một cuộc chọn lựa, đến lúc đó sẽ chọn ra một nhóm tinh anh, tên của anh đang ở trong danh sách tuyển chọn. Đương nhiên anh hiểu, cuối cùng chọn lựa tinh anh rồi sẽ đưa về đơn vị nào, anh hiểu, đi đâu cũng có thể sẽ gặp vận mệnh gì. Nhưng anh không có lựa chọn khác, anh phải nhanh chóng làm mình mạnh mẽ hơn thì mới làm cô có thể không gặp bất kỳ trở ngại nào gả cho anh.
Hòa bình chục năm, nếu muốn nhanh chóng thăng chức ở bộ đội, có lẽ một vết sẹo trên người sẽ là thành tích khảo hạch tốt nhất.