“Trần Tuần, anh hãy nghe cho kỹ đây.” Thái độ của Trịnh Đinh Đinh rất trịnh trọng, “Em có bạn trai hoàn toàn là tự mình quyết định, không phải vì giận anh, càng không phải vì ý đồ muốn anh chú ý.”
Trần Tuần an tĩnh nhìn Trịnh Đinh Đinh thật kỹ.
“Nói thật ra, em không biết bản thân mình trong mắt anh lại là một cô gái như vậy.” Trịnh Đinh Đinh miễn cưỡng cười cười cho qua, “Em không biết nên nói thế nào, thôi, dù sao thì em cũng không nói dối.”
“Thật có lỗi.” Trần Tuần chậm rãi mở miệng, trong lòng có chút ảo não, “Anh thừa nhận bản thân mình có hơi kích động.”
Hai người không nói gì thêm, Trần Tuần nhắm hai mắt lại, Trịnh Đinh Đinh lại cầm điện thoại ra nghịch tiếp.
Từng phút từng giây trôi qua, Trần Tuần cảm thấy thực sự mệt mỏi, hô hấp trầm xuống, bất chi bất giác đầu nghiêng sang một bên tựa vào vai Trịnh Đinh Đinh.
Trịnh Đinh Đinh nghiêng đầu nhìn mặt anh, mày, mũi, cằm của anh, ngũ quan quen thuộc đến đáng sợ.
Giống như bộ dáng lần đầu tiên nhìn thấy thời trung học không khác gì.
Mà lúc đó con người thần thánh Trần Tuần, là thần tượng của bao nhiêu đàn em lớp dưới, nhất cử nhất động đều bị chú ý, mà Trịnh Đinh Đinh chỉ là một trong vô số các nữ sinh yêu mến anh, cái loại tình cảm đơn phương này giống như một vệt ánh sáng ấm áp giữa trời đông, là mục tiêu của cô, là động lực của cô. (An: Yêu anh là một sai lầm !!!)
Ánh mắt cô không tự chủ lưu luyến trên người anh, lòng cô không khỏi vì anh mà nở một nụ cười tươi tắn, một cái bật ra, một cái cúi cười mà đập lên (An: @@ khó hiểu kinh, k hiểu “một cái toát ra, một cái cúi người mà nhảy động.” là cái gì @@)
Cô vì để thi đỗ trường đại học của anh, mà cố gắng phấn đấu một năm; có thể theo đuổi anh, cô dùng tuổi xuân ngắn ngủi mờ mịt đuổi theo mục tiêu to lớn.
Cô vì anh mà viết cả trăm trang nhật ký điện tử, những chuyện này anh không hề biết.
Nhưng có một câu là, giống như thích một cái gì đó, nếu để cho bạn chờ đợi quá lâu, lại còn gặp phải rất nhiều thử thách, vậy chứng tỏ nó không dành cho bạn.
Thứ thuộc về bạn, ông trời chắc
chắn sẽ không để hạn chờ đợi lâu như thế.
Trịnh Đinh Đinh có vẻ đăm chiêu.
Bên cạnh Trần Tuần truyền dịch xong đã gần rạng sáng. Đại Miêu lái xe tớiđón bọn họ, lúc ra khỏi bệnh viện, màn đêm đen đặc, gió đêm rất lạnh, Trần Tuần chủ động đứng bên trái Trịnh Đinh Đinh, chắn gió giúp cô.
Lên xe, Trần Tuần bảo Đại Miêu đưa Trịnh Đinh Đinh trở về trước.
Dọc theo đường đi, trong xe cực kỳtrầm mặc, Đại Miêu thường xuyên qua gương chiếu hậunhìn vị trí của hai người họ.
Đến chỗ nhà trọ Trịnh Đinh Đinh, cô xuống xe trước, tay Trần Tuần đột nhiên đặt lên vai cô, nhẹ giọng: “Mặc kệ thế nào, nhớ kỹ đừng dễ dàng phát sinh bất cứ cái gì với người đàn ông kia.” (An: Anh thì ngon lắm đấy??? nói ngừời không nhìn lại mình, tui chờ thịt từ lâu lắm rồi mà chưa có, da bụng dính da lưng luôn rồi, mà anh còn khuyên ngta đừng phát sinh, bộ anh tính để tôi chết đói luôn sao ???? *ném đá*)
Trịnh Đinh Đinh không trả lời anh, khẽ nghiêng người, thoát khỏi sự khống chế của bàn tay anh, trực tiếp xuống xe.
Đợi đến khi phòng Trịnh Đinh Đinh có ánh điện sáng. Trần Tuần mới cho Đại Miêu lái xe.
Trịnh Đinh Đinh về đến nhà, vội vàng dùng thuốc mỡ bôi lên vết sẹo trên ngực mình, sau khi rửa mặt liền lên giường, không tới một phút đã mơ màng.
Trịnh Đinh Đinh mơ một giấc mơ rất loạn, bắt đầu trong mơ là cảnh Trần Tuần xuất hiện, cực kỳ kiêu ngạo nói: Trịnh Đinh Đinh anh tới bắt em. Ngay sau đó cô lại thấy Ninh Vi Cẩn, mặt anh không chút thay đổi giọng nói không cao nhưng mang giọng điệu chất vấn Trịnh Đinh Đinh, em lại đi tìm vị học trưởng kia rồi hả?
.....
Sau khi Trịnh Đinh Đinh tỉnh lại,trêntrán và sau lưng đềulà mồ hôi lạnh.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cô hoảng sợ, ngồi dậy, tay lấy điện thoại trên tủ cạnh giường ra, cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Ninh Vi Cẩn.
“Nửa giờ sau anh tới đón em, em chuẩn bị một chút.”
Trịnh Đinh Đinh nhìn màn hình điệnthoại, bên trên hiện thời gian, 5h58'
Lúc 6h30 Ninh Vi Cẩn đúng giờ xuất hiện tại nhà trọ Trịnh Đinh Đinh, quần áo anh vô cùng tiêu chuẩn, tinh thần sảng khoái, nhìn Trịnh Đinh Đinh còn buồn ngủ xuất hiện sau cánh cửa điện tử.
Trịnh Đinh Đình lên xe, ngáp một cái, dụi dụi mắt: “Anh sao lại tới đón em?”
“Chút nữa sẽ biết.” Ninh Vi Cẩn quan sát cẩn thận thần sắc cô hỏi lại, “Em tối qua ngủ không ngon à?”
“Ừm.”
“Em làm cáigì?”
“Ừm? Em không làm gì cả.” Trịnh Đinh Đinh có chút chột dạ, chỉ cần Ninh ViCẩnhỏị thêm một câu, cô nhất định thành thật khai báochuyện bản thân tối hôm qua theo Trần Tuần đến bệnh việntruyền dịch.
May mắn là Ninh Vi Cẩn không có hỏi gì thêm, bàn tay với ra đằng sau lấy một bọc đưa cho Trịnh Đinh Đinh.
“Bữa sáng?” Ngăn cách một lớp giấy bóng, vẫn thấy ấm ấm, Trịnh Đinh Đinh kinh ngạc
“Mở ra ăn đi.” (An: yêu anh Cẩn chết mất, cứ thế này thì làm sao mà An không yêu anh được cơ chú, hu hu, anh Cẩn ơi, hãy về đội của An )
Trịnh Đinh Đinh mở ra thìthấy, có một hộp cháo trắng, một phần bánh bao xá xíu, một phần bánh ngọt, còn một ly hồng trà vị cam, cô rất ngạc nhiên về bữa sáng phong phú này, hơn nữa lại còn ăn trước mặt Ninh Vi Cẩn.
“Nhìn anh làm gì?” Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt nói, “Thừa dịp còn nóng nhanh chóng ăn đi.”
Trịnh Đinh Đinh cầm lấy một miếng bánh ngọt cắn một miếng, nói thẳng: “Không ngờ anh lại có hành động thân mật thế này.”
Ninh Vi Cẩn bình tĩnh tiếp thu lời khen, không thèm giải thíchthêm câu nào, lại càng không nói rõ chuyện này là ngoài ý muốn.
Tối hôm qua, Ninh Vi Tuyền không biết tốt xấu nhét hơn mười cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngu xuẩn lên giá sách của anh, anh vốn đang định bỏ đi, trong lúc vô tình nhìn thấy một đoạn giới thiệu ngắn trên bìa một cuốn ‘Cô vô cùng nản lòng trước sự lãnh khốc cường thế của anh, cô trốn một lần, anh không nề hà ép sát một lần không để cô cách xa anh nửa bước, trừ bỏ tước vũ khí đầu hàng cô còn lựa chọn nào khác sao?’
Nnh Vi Cẩn suy nghĩ một hồi, mở cuốntiểu thuyết kia ra, tùy tiện nhìn vài tờ, thấy một đoạn: Nam chính tự mình đưa bữa sáng cho nữ chính tên Du Du, tâm lý Du Du lập tức thay đổi, có hình dung là ‘Một dòng nước ấm chảy vào trong lòng’, về sau thay đổi ấn tượng đối với nam chính, nảy sinh sự tín nhiệm, ỷ lại, nhớ nhung và ái mộ yêu thương.
Khép lại cuốn tiểu thuyết vứt sang một bên, Ninh Vi Cẩn đan hai bàn tay lại, suy xét khả năng của phương án này.
Sau đó liền có hành động như sáng nay.
Trịnh Đinh Đinh ăn rất ngon, cháo trắng ăn được hai phần ba, bánh ngọt ăn hai cái, bánh bao xá xíu ăn một cái. (An: ghen tỵ, tuyệt đối là ghen tỵ. Ông trời ơi, mau ném xuống một Ninh Vi Cẩn đè chết con đi!!!)
Sau khi bụng tràn đầy mỹ vị, Ninh Vi Cẩn đưa Trịnh Đinh Đinh đến trước cửa công ty, trước khi Trịnh Đinh Đinh xuống xe, anh dùng tay sửa lại phần tóc bị gió thổi loạn giúp cô.
“Thích bữa sáng không?”
Trịnh Đinh Đinh gật đầu.
Trần Tuần an tĩnh nhìn Trịnh Đinh Đinh thật kỹ.
“Nói thật ra, em không biết bản thân mình trong mắt anh lại là một cô gái như vậy.” Trịnh Đinh Đinh miễn cưỡng cười cười cho qua, “Em không biết nên nói thế nào, thôi, dù sao thì em cũng không nói dối.”
“Thật có lỗi.” Trần Tuần chậm rãi mở miệng, trong lòng có chút ảo não, “Anh thừa nhận bản thân mình có hơi kích động.”
Hai người không nói gì thêm, Trần Tuần nhắm hai mắt lại, Trịnh Đinh Đinh lại cầm điện thoại ra nghịch tiếp.
Từng phút từng giây trôi qua, Trần Tuần cảm thấy thực sự mệt mỏi, hô hấp trầm xuống, bất chi bất giác đầu nghiêng sang một bên tựa vào vai Trịnh Đinh Đinh.
Trịnh Đinh Đinh nghiêng đầu nhìn mặt anh, mày, mũi, cằm của anh, ngũ quan quen thuộc đến đáng sợ.
Giống như bộ dáng lần đầu tiên nhìn thấy thời trung học không khác gì.
Mà lúc đó con người thần thánh Trần Tuần, là thần tượng của bao nhiêu đàn em lớp dưới, nhất cử nhất động đều bị chú ý, mà Trịnh Đinh Đinh chỉ là một trong vô số các nữ sinh yêu mến anh, cái loại tình cảm đơn phương này giống như một vệt ánh sáng ấm áp giữa trời đông, là mục tiêu của cô, là động lực của cô. (An: Yêu anh là một sai lầm !!!)
Ánh mắt cô không tự chủ lưu luyến trên người anh, lòng cô không khỏi vì anh mà nở một nụ cười tươi tắn, một cái bật ra, một cái cúi cười mà đập lên (An: @@ khó hiểu kinh, k hiểu “một cái toát ra, một cái cúi người mà nhảy động.” là cái gì @@)
Cô vì để thi đỗ trường đại học của anh, mà cố gắng phấn đấu một năm; có thể theo đuổi anh, cô dùng tuổi xuân ngắn ngủi mờ mịt đuổi theo mục tiêu to lớn.
Cô vì anh mà viết cả trăm trang nhật ký điện tử, những chuyện này anh không hề biết.
Nhưng có một câu là, giống như thích một cái gì đó, nếu để cho bạn chờ đợi quá lâu, lại còn gặp phải rất nhiều thử thách, vậy chứng tỏ nó không dành cho bạn.
Thứ thuộc về bạn, ông trời chắc
chắn sẽ không để hạn chờ đợi lâu như thế.
Trịnh Đinh Đinh có vẻ đăm chiêu.
Bên cạnh Trần Tuần truyền dịch xong đã gần rạng sáng. Đại Miêu lái xe tớiđón bọn họ, lúc ra khỏi bệnh viện, màn đêm đen đặc, gió đêm rất lạnh, Trần Tuần chủ động đứng bên trái Trịnh Đinh Đinh, chắn gió giúp cô.
Lên xe, Trần Tuần bảo Đại Miêu đưa Trịnh Đinh Đinh trở về trước.
Dọc theo đường đi, trong xe cực kỳtrầm mặc, Đại Miêu thường xuyên qua gương chiếu hậunhìn vị trí của hai người họ.
Đến chỗ nhà trọ Trịnh Đinh Đinh, cô xuống xe trước, tay Trần Tuần đột nhiên đặt lên vai cô, nhẹ giọng: “Mặc kệ thế nào, nhớ kỹ đừng dễ dàng phát sinh bất cứ cái gì với người đàn ông kia.” (An: Anh thì ngon lắm đấy??? nói ngừời không nhìn lại mình, tui chờ thịt từ lâu lắm rồi mà chưa có, da bụng dính da lưng luôn rồi, mà anh còn khuyên ngta đừng phát sinh, bộ anh tính để tôi chết đói luôn sao ???? *ném đá*)
Trịnh Đinh Đinh không trả lời anh, khẽ nghiêng người, thoát khỏi sự khống chế của bàn tay anh, trực tiếp xuống xe.
Đợi đến khi phòng Trịnh Đinh Đinh có ánh điện sáng. Trần Tuần mới cho Đại Miêu lái xe.
Trịnh Đinh Đinh về đến nhà, vội vàng dùng thuốc mỡ bôi lên vết sẹo trên ngực mình, sau khi rửa mặt liền lên giường, không tới một phút đã mơ màng.
Trịnh Đinh Đinh mơ một giấc mơ rất loạn, bắt đầu trong mơ là cảnh Trần Tuần xuất hiện, cực kỳ kiêu ngạo nói: Trịnh Đinh Đinh anh tới bắt em. Ngay sau đó cô lại thấy Ninh Vi Cẩn, mặt anh không chút thay đổi giọng nói không cao nhưng mang giọng điệu chất vấn Trịnh Đinh Đinh, em lại đi tìm vị học trưởng kia rồi hả?
.....
Sau khi Trịnh Đinh Đinh tỉnh lại,trêntrán và sau lưng đềulà mồ hôi lạnh.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cô hoảng sợ, ngồi dậy, tay lấy điện thoại trên tủ cạnh giường ra, cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Ninh Vi Cẩn.
“Nửa giờ sau anh tới đón em, em chuẩn bị một chút.”
Trịnh Đinh Đinh nhìn màn hình điệnthoại, bên trên hiện thời gian, 5h58'
Lúc 6h30 Ninh Vi Cẩn đúng giờ xuất hiện tại nhà trọ Trịnh Đinh Đinh, quần áo anh vô cùng tiêu chuẩn, tinh thần sảng khoái, nhìn Trịnh Đinh Đinh còn buồn ngủ xuất hiện sau cánh cửa điện tử.
Trịnh Đinh Đình lên xe, ngáp một cái, dụi dụi mắt: “Anh sao lại tới đón em?”
“Chút nữa sẽ biết.” Ninh Vi Cẩn quan sát cẩn thận thần sắc cô hỏi lại, “Em tối qua ngủ không ngon à?”
“Ừm.”
“Em làm cáigì?”
“Ừm? Em không làm gì cả.” Trịnh Đinh Đinh có chút chột dạ, chỉ cần Ninh ViCẩnhỏị thêm một câu, cô nhất định thành thật khai báochuyện bản thân tối hôm qua theo Trần Tuần đến bệnh việntruyền dịch.
May mắn là Ninh Vi Cẩn không có hỏi gì thêm, bàn tay với ra đằng sau lấy một bọc đưa cho Trịnh Đinh Đinh.
“Bữa sáng?” Ngăn cách một lớp giấy bóng, vẫn thấy ấm ấm, Trịnh Đinh Đinh kinh ngạc
“Mở ra ăn đi.” (An: yêu anh Cẩn chết mất, cứ thế này thì làm sao mà An không yêu anh được cơ chú, hu hu, anh Cẩn ơi, hãy về đội của An )
Trịnh Đinh Đinh mở ra thìthấy, có một hộp cháo trắng, một phần bánh bao xá xíu, một phần bánh ngọt, còn một ly hồng trà vị cam, cô rất ngạc nhiên về bữa sáng phong phú này, hơn nữa lại còn ăn trước mặt Ninh Vi Cẩn.
“Nhìn anh làm gì?” Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt nói, “Thừa dịp còn nóng nhanh chóng ăn đi.”
Trịnh Đinh Đinh cầm lấy một miếng bánh ngọt cắn một miếng, nói thẳng: “Không ngờ anh lại có hành động thân mật thế này.”
Ninh Vi Cẩn bình tĩnh tiếp thu lời khen, không thèm giải thíchthêm câu nào, lại càng không nói rõ chuyện này là ngoài ý muốn.
Tối hôm qua, Ninh Vi Tuyền không biết tốt xấu nhét hơn mười cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngu xuẩn lên giá sách của anh, anh vốn đang định bỏ đi, trong lúc vô tình nhìn thấy một đoạn giới thiệu ngắn trên bìa một cuốn ‘Cô vô cùng nản lòng trước sự lãnh khốc cường thế của anh, cô trốn một lần, anh không nề hà ép sát một lần không để cô cách xa anh nửa bước, trừ bỏ tước vũ khí đầu hàng cô còn lựa chọn nào khác sao?’
Nnh Vi Cẩn suy nghĩ một hồi, mở cuốntiểu thuyết kia ra, tùy tiện nhìn vài tờ, thấy một đoạn: Nam chính tự mình đưa bữa sáng cho nữ chính tên Du Du, tâm lý Du Du lập tức thay đổi, có hình dung là ‘Một dòng nước ấm chảy vào trong lòng’, về sau thay đổi ấn tượng đối với nam chính, nảy sinh sự tín nhiệm, ỷ lại, nhớ nhung và ái mộ yêu thương.
Khép lại cuốn tiểu thuyết vứt sang một bên, Ninh Vi Cẩn đan hai bàn tay lại, suy xét khả năng của phương án này.
Sau đó liền có hành động như sáng nay.
Trịnh Đinh Đinh ăn rất ngon, cháo trắng ăn được hai phần ba, bánh ngọt ăn hai cái, bánh bao xá xíu ăn một cái. (An: ghen tỵ, tuyệt đối là ghen tỵ. Ông trời ơi, mau ném xuống một Ninh Vi Cẩn đè chết con đi!!!)
Sau khi bụng tràn đầy mỹ vị, Ninh Vi Cẩn đưa Trịnh Đinh Đinh đến trước cửa công ty, trước khi Trịnh Đinh Đinh xuống xe, anh dùng tay sửa lại phần tóc bị gió thổi loạn giúp cô.
“Thích bữa sáng không?”
Trịnh Đinh Đinh gật đầu.