"Ò e. . . . . Ò e. . . . . " Tiếng còi xe cảnh sát cùng xe cứu thương vang lên liên tục bên tai Trịnh Đinh Đinh không khác nào quỷ Satan đang hát khiến cho người ta run sợ.
Trái tim cô vẫn đang lơ lửng trên không, tứ chi chết lặng, mơ hồ còn cảm thấy trong khoang miệng có mùi máu. Một lát sau, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống lầu. Xuống đến hiện trường đã tháy Ôn Tử Hinh được hai nhân viên cấp cứu đặt lên băng ca đưa lên xe cứu thương. Xe cứu thương đóng cửa rồi vội vàng di chuyển. Đằng sau xe có mấy chữ "Bệnh viện Nhân Dân số I" màu đỏ lớn. Mấy người đứng vậy xung quanh đang thở ngắn than dài: "Cũng may là đỡ được! Nếu không nhảy từ tầng thượng như vậy nhất định là mất mạng rồi. . . . . "
Trịnh Đinh Đinh cảm thấy run rẩy vội vàng lấy điện thoại gọi cho Trần Tuần.
Trần Tuần từ phòng họp ra thấy Trịnh Đinh Đinh gọi tới. Cảm giác căng thẳng lập tức được thả lỏng. Lúc nghe điện, khóe môi không tự chủ mà mỉm cười.
"Ôn Tử Hinh xảy ra chuyện rồi. Cô ấy nhảy lầu tự tử! Bây giờ đã được đưa đến bệnh viện Nhân Dân số I. Tình huống cụ thể như thế nào em cũng không rõ lắm. Anh mau liên lạc với mẹ cô ấy, đến bệnh viện xem như thế nào!"
"Em nói cái gì?" Trần Tuần giật mình đứng nguyên tại chỗ. Máu từ từ đọng lại, không thể tin hỏi lại, "Ôn Tử Hinh làm sao?"
Trịnh Đinh Đinh lên tiếng nhắc lại một lần nữa.
Trần Tuần thu điện thoại. Bàn tay vì dùng sức siết chặt di động mà trắng bệch. Sau vài giây anh ta chạy vội về hướng thang máy.
Trịnh Đinh Đinh cúp điện thoại thì sau lưng có người vỗ vỗ bả vai cô. Cô xoay người nhìn thấy hai đồng chí mặc cảnh phục.
"Có phải cô có quen biết với Ôn Tử Hinh – người vừa nhảy lầu không?" Một nữ cảnh sát hỏi.
". . . . . "
Nữ cảnh sát tỉnh táo, chuyên nghiệp quan sát vẻ mặt Trịnh Đinh Đinh, sau đó nói: "Cô nên phối hợp với chúng tôi để điều tra sự việc!"
. . . . .
Hôm sau, tin tức về Ôn Tử Hinh đã có mặt trên tờ báo buổi sáng. Đến cuối, tác giả chốt lại một câu "Mất đi tình yêu, áp lực lớn từ cuộc sống khiến cho tinh thần rối loạn nên lựa chọn tự tử!"
Mà chuyện này cũng trở thành tiêu điểm trên internet. Có một cô gái giấu tên: Cô tự nhận mình là y tá bệnh viện Nhân Dân số I nói rằng cô gái nhảy lầu tự sát kia chính là Ôn Tử Hinh – Bạn gái của CEO công ty Duyệt Hoạt Trần Tuần. Cô ấy tận mắt nhìn tấy Trần Tuần lo lắng đứng bên ngoài phòng cấp cứu. Sau khi Ôn Tử Hinh cấp cứu thành công, được nhân viên cứu hộ đẩy ra thì Trần Tuần trực tiếp xông lên, gọi lớn tên cô ta không ngừng.
Trịnh Đinh Đinh bị cảnh sát hỏi vài câu đã bị các đồng nghiệp trong công ty truyền ra ngoài, đủ mọi dị bản khác nhau. Cô cảm thấy thật u ám, tâm tình bị đè nén đến cực hạn.
Lúc Ninh Vi Cẩn điện thoại tới, Trịnh Đinh Đinh trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Em nên làm gì bây giờ? Em chẳng biết làm sao cả!"
Ninh Vi Cẩn biết được toàn bộ câu chuyện, câu đầu tiên anh nói là: "Bây giờ em đừng nghĩ gì cả, anh đến đón em!"
Đầu dây bên kia, Trịnh Đinh Đinh không nói câu nào.
Ninh Vi Cẩn bổ sung một câu, giọng nói êm dịu: "Anh đi về với em!"
Ninh Vi Cẩn thay áo blouse trắng, nói thêm mấy câu với bác sĩ Hà sau đó trực tiếp rời khỏi phòng khám, vào thang máy xuống lầu một. Lúc đi ngang qua phòng cấp cứu, vừa đúng lúc gặp Thư Di Nhiên.
"Ninh học trưởng!"
Ninh Vi Cẩn dừng bước, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thư Di Nhiên.
Thư Di Nhiên tò mò hỏi: "Hôm nay anh không phải trức đêm sao? Giờ này còn muốn đi đâu vậy?"
Trong đôi mắt đen của Ninh Vi Cẩn không có ý cười, chỉ lạnh nhạt, qua loa nói một câu: "Tôi đi đón bạn gái!"
Sắc mặt Thư Di Nhiên cứng đờ.
"Tôi đi trước!" Ninh Vi Cẩn khẽ gật đầu. Đang muốn bước đi thì ánh mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên hành lang phòng cấp cứu, không khỏi ngưng mắt nhìn.
Trần Tuần đang nói chuyện với một y tá.
Thư Di Nhiên nhìn theo tầm mắt Ninh Vi Cẩn, cười nhẹ: "Hai ngày nay khoa tụi em náo nhiệt hẳn lên chỉ vì một cô gái tự sát không thành. Sau khi được cấp cứu cũng không yên, khóc sướt mướt cả ngày. Đã thử hai lần tự sát, mẹ cô ấy chạy đến quỳ xuống trước mặt người bạn trai kia cầu xin anh ta đừng bỏ rơi cô ấy. . . . . Đúng rồi, người đàn ông cao cao mặc áo sơ mi màu xanh dương chính là bạn trai cô ấy. Nghe nói là tổng giám đốc công ty điện tử nào đó, còn rất nổi tiếng nha!"
Thư Di Nhiên quay đầu lại, nụ cười bên khóe môi cứng đờ, trước mặt không còn thấy bóng dáng của Ninh Vi Cẩn đâu nữa.
Ninh Vi Cẩn lái xe đến công ty Trịnh Đinh Đinh, Trịnh Đinh Đinh từ thềm đá bước nhanh xuống, sắc mặt vẫn nặng nề như cũ.
"Chúng ta về nhà đi!" Ninh Vi Cẩn nhỏ giọng nói.
"Ừ." Ninh Vi Cẩn gật đầu một cái, hít một hơi thật sâu.
Đến nhà trọ của Trịnh Đinh Đinh, Ninh Vi Cẩn pha cho cô một ly sữa tươi nóng. Khi cô chậm rãi uống hết, cảm giác cả người ấm áp lên rất nhiều, để ly xuống bắt đầu nói chuyện.
"Em không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy. Ngàn vạn lần không ngờ tới cô ấy sẽ tự sát, lại còn từ trên tầng thượng công ty em tự sát, bắt em tận mắt chứng kiến hết. Cái này chứng tỏ cô ấy hận em nhiều như thế nào đây?" Trịnh Đinh Đinh cười cười tự giễu. Một lát sau, nụ cười nhanh chóng thu lại, giọng nói nghiêm nghị, "Hiện tại em cũng không biết bản thân mình sai ở chỗ nào! Em không hề xen vào tình cảm của bọn họ, cũng không gây tổn thương cho cô ấy. Lần này, em không hề thẹn với lương tâm. Em thừa nhận bây giờ thật khó chịu nhưng không cảm thấy áy náy hay chột dạ. Mà cảm thấy đáng thương cho cô ấy, cô ấy suy nghĩ quá tiêu cực."
"Thật ra thì em vẫn luôn tự trách trong lòng!" Ninh Vi Cẩn nói, "Nhưng theo anh thấy, cô ta có tự do cá nhân, tiếp tục sống hoặc kết thúc. Người ngoài không có quyền can thiệp. Chỉ có cô ta mới có trách nhiệm với bản thân, không liên quan đến em!"
Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.
"Đừng suy nghĩ nữa, quên hình ảnh đó đi, sống thật tốt. Nhớ kỹ, em chỉa cần chịu trách nhiệm với bản thân thôi là được rồi, không có ai có thể lo được tất cả mọi việc." Ninh Vi Cẩn siết chặt tay Trịnh Đinh Đinh.
Trịnh Đinh Đinh ngước mắt, nghiêm túc hỏi: "Ninh Vi Cẩn, anh để ý không?"
"Để ý chuyện gì?" Ninh Vi Cẩn bình tĩnh hỏi ngược lại. "Để ý tình sử em bị người khác mê hoặc sao?"
"Đúng! Anh để bụng sao?"
Ninh Vi Cẩn chậm rãi vuốt ve ngón tay mềm mại, sạch sẽ của cô, "Nói hoàn toàn không để bụng là điều không thể. Anh không phải là thánh nhân. Anh chỉ là một thằng đàn ông!"
". . . . . "
"Chỉ là, anh sẽ cố gắng để bản thân không nghĩ ngợi!" Tròng mắt đen của Ninh Vi Cẩn nhìn cô thể hiện rõ bản thân mình là một người đàn ông rộng rãi. "Chỉ một lần này, không có lần sau nữa!"
Trịnh Đinh Đinh im lặng cười, mở miệng nói: "Cảm ơn anh!"
"Dĩ nhiên anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy! Anh sẽ dùng phương thức khác để đòi bồi thường lại!"
". . . . . "
Cuối cùng, Ninh Vi Cẩn ôm Trịnh Đinh Đinh vào phòng ngủ, đặt cô nằm trên giường, tháo bỏ dây buộc tóc, cở tất chân, đắp kín chăn, nhỏ giọng dặn: "Cấm suy nghĩ lung tung. Bây giờ thì ngủ một giấc thật ngon đi!"
Trịnh Đinh Đinh vươn tay kéo tay áo anh một cái.
"Sao vậy? Anh không biết ru người khác ngủ đâu!"
"Vẫn còn cách khác mà!" Trịnh Đinh Đinh hơi đảo mắt một chút, hơi ngượng ngùng mà nói. "Khi em còn bé, lúc mẹ đi công tác. Trước khi đi ngủ, ba sẽ hôn. . . . . "
Chưa nói hết câu, Ninh Vi Cẩn đã cúi người xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, rồi nhìn cô: "Bây giờ có thể ngủ chưa?"
Trịnh Đinh Đinh ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Ninh Vi Cẩn tắt ngọn đèn ngủ đầu giường cho cô, rời khỏi phòng, đứng thẳng ở cửa ra vào, ánh mắt dần trở nên thâm thúy.
Bên kia, trong khu vực khoa cấp cứu.
Ôn Tử Hinh mở mắt nhìn thấy Trần Tuần lặng lẽ ngồi bên cạnh cô. Cô ta không cười cũng không khóc nữa. Cả khuôn mặt tái nhợt, sưng vù.
"Bây giờ em cảm thấy sao rồi?" Trần Tuần dịu dàng hỏi.
Ôn Tử Hinh quay đầu sang chỗ khác, lạnh lùng cười: "Không ngờ sau khi biết chân tướng anh vẫn còn ở đây!"
"Chân tướng gì?"
"Trịnh Đinh Đinh không thể nào chưa nói cho anh biết được. Đứa bé năm đó căn bản không phải là của anh. Ngay cả chuyện về sau em không thể mang thai nữa cũng không phải là trách nhiệm của anh!"
Trong đôi mắt của Trần Tuần phủ một tầng khiêp sợ. Bàn tay đặt lên đùi siết chặt thành quyền, rồi lại chậm rãi buông ra. Trong lòng bàn tay có một lớp mồ hôi mỏng.
"Bây giờ thì anh có lý do thoát khỏi em rồi." Ôn Tử Hinh cười có chút quỷ dị/ "Nếu không phải mẹ em lầm tưởng đứa bé kia là của anh. Lấy lý do đó uy hiếp anh thì căn bản anh sẽ không đến thành phố N chăm sóc em thời gian dài như vây!"
Trần Tuần nhắm lắt lại, trầm giọng nói: "Em đừng nói gì nữa. Việc quan trọng bây giờ là em phải nghỉ ngơi thật tốt. Những chuyện khác chờ em khỏe lên rồi nói sau."
"Còn nói gì nữa chứ? Anh sẽ không cần em nữa. Nói trăm lần, ngàn lần kết quả vẫn vậy mà thôi!" Ôn Tử Hinh thu lại ý cười, cay nghiệt nói: "Không bằng em chết đi cho xong. Chết đi chỉ còn một đống máu thịt thì cả đời này sẽ không vứt bỏ được em nữa!"
Trần Tuần mở trừng mắt. Tầm mắt nhìn vào túi nước biển treo phía trên. Dường như anh có thể nghe được tiếng "Tí tách" khi nó nhỏ xuống. Anh ta cảm thấy đau đầu, đưa tay day day huyệt thái dương, cảm thấy vừa phiền não trong lòng lại hối tiếc không thôi.
Trong lòng hắn biết rõ, Ôn Tử Hinh nói không sai. Nếu như ban đầu không phải mẹ Ôn thông báo cho hắn biết chuyện tình kia, dùng lý do này để đánh thức lương tâm anh ta thì bây giờ anh sẽ không có cảm giác tự trách mà chạy đến bên cạnh chăm sóc Ôn Tử Hinh một thời gian dài như vậy.
Quan trọng nhất là anh ta sẽ không buông tay Trịnh Đinh Đinh.
*
Trịnh Đinh Đinh nghỉ ngơi hai ngày. Sau khi quay trở lại làm việc tinh thần đã khôi phục lại không ít. Cũng có thể thản nhiên đối mặt đối với hội tám chuyện trong phòng nghỉ, ngay cả không ngại đối diện với anh mắt soi mói của Từ Vận.
Đến 17h30’, Trịnh Đinh Đinh tan sở. Đi ra khỏi tòa nhà, không ngờ lại nhìn thấy xe của Trần Tuần.
Trần Tuần đứng dựa vào cửa xe, mặc vest chỉnh tề, trông rất anh tuấn. Anh mắt chăm chú nhìn Trịnh Đinh Đinh, nhẹ giọng gọi tên cô.
Trịnh Đinh Đinh chần chờ một chút, chậm rãi đi xuống đến trước mặt anh ta, nói ngay vào điểm chính: "Ôn Tử Hinh sao rồi?"
"Cấp cứu thành công nhưng sau khi tỉnh lại tâm trạng vẫn không ổn định. Bác sĩ nói cô ấy cần phải nghỉ ngơi nhiều!" Trần Tuần nói ít mà ý nhiều.
"Anh tìm em có chuyện gì không?"
"Đinh Đinh, chuyện lần này anh xin lõi em. Anh bảo đảm không có lần sau đâu. Sẽ không để mẹ con cô ấy quấy rầy em nữa!" Ánh mắt Trần Tuần kiên định, trịnh trọng biểu đạt thái độ của mình.
"Anh không cần phải bảo đảm với em. . . . . "
"Anh nghiêm túc. Họ tuyệt đối không thể quấy rầy cuộc sống của em nữa!" Trần Tuần nói. "Đinh Đinh, tin anh một lần nữa đi. Lần này anh sẽ xử lý tốt chuyện Ôn Tử Hinh, không để cho bất cứ ai có cơ hội tổn thương em. Anh sẽ bảo vệ em!"
Trịnh Đinh Đinh sững sờ, sau đó thẳng thắn từ chối: "Anh cứ xử lý tốt chuyện của bản thân là được rồi, em không cần anh bảo vệ!"
Trần Tuần cười nhạt một tiếng, nói: "Đây là anh tình nguyện. Em có thể không chấp nhận, nhưng anh sẽ không từ bỏ."
Trịnh Đinh Đinh nghe hiểu được ý tứ trong câu nói kia, giải thích: "Trần Tuần, em nhắc lại với anh một lần nữa. Em đã có bạn trai, tụi em rất hòa hợp. Ngoại trừ anh ấy, em sẽ không để ý đến ai nữa. Xin anh đừng nói với em những điều tương tự như vậy!"
"Đinh Đinh, em hãy nghe anh nói!" Trần Tuần cầm lấy cổ tay Trịnh Đinh Đinh, "Nếu như anh nói trước kia anh có do dự với em vì bản thân anh cảm thấy mắc nợ Trịnh Đinh Đinh. Bây giờ thì không còn nữa rồi. Trần Tuần anh không thiếu cô ấy, anh hoàn toàn có quyền lựa chọn cô gái anh yêu. Anh có thể trịnh trọng nói cho em biết, người đàn ông khác có thể làm gì cho em, cho em cái gì thì anh đều có thể làm được. Thậm chí anh còn có thể cho em nhiều hơn. Em muốn cái gì, anh đều đáp ứng."
Trần Tuần chưa nói hết thì bên tai Trịnh Đinh Đinh đã vang lên một giọng nói bá đạo, lạnh lẽo thấu xương —
"Mời buông tay bạn gái tôi ra!"
Trịnh Đinh Đinh lập tức nghiêng đầu đã nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ninh Vi Cẩn đứng đằng sau cô. Cô gạt tay Trần Tuần ra, Trần Tuần vừa muốn dùng sức nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bài xích của cô, anh ta chỉ còn cách thỏa hiệp.
Ninh Vi Cẩn tiến lên trước, bàn tay đặt lên bả vai Trịnh Đinh Đinh, sắc mặt không đổi nhìn Trần Tuần: "Trần tiên sinh tìm bạn gái tôi có việc gì quan trọng sao? Nếu như có, hoàn toàn có thể nói trước mặt tôi!"
Trần Tuần cười lạnh: "Anh cũng nghe thấy rồi mà!"
"Thật xin lỗi, tôi không nghe rõ, anh có thể nhắc lại lần nữa!"
Trần Tuần nhìn thẳng Ninh Vi Cẩn, đôi mắt lóe sáng: "Đơn giản tôi chỉ muốn nói, tôi muốn theo đuổi cô ấy!"
"Hả? Cô ấy không độc thân! Vậy anh lấy tư cách gì để theo đuổi cô ấy?"
"Không ai có tư cách theo đuổi cô ấy hơn tôi. Tôi quen biết cô ấy đã mười năm. Đoạn tình cảm này không phải bất cứ người đàn ông nào có thể so được. Bao gồm cả anh, bác sĩ Ninh ạ!" Trần Tuần nói, "Thứ cho tôi nói thẳng. Tôi quen thuộc cô ấy, hiểu rõ cô ấy. Cũng có một khoảng thời gian tốt đẹp những người xa lạ không thể sánh bằng!"
"Mười năm! Trong mười năm đó, anh có chút xíu nào thích cô ấy, đặt cô ấy trong lòng không?" Ánh mắt Ninh Vi Cẩn kiên nghị, giọng nói bình tĩnh, từ từ mỉm cười. "Nếu có thì bây giờ tôi cũng không có chút cơ hội nào, không phải sao?"
Trần Tuần bị đâm trúng nỗi lòng, cảm giác như máu chảy đầm đìa.
"Cũng thứ cho tôi nói thẳng. Tôi hoàn toàn không nhìn thấy anh có tình cảm với cô ấy." Giọng nói của Ninh Vi Cẩn càng thêm lạnh lẽo. "Nếu như có, sẽ không để những thứ phiền nhiễu kia liên lụy đến cô ấy. Đem lại cho cô ấy bao điều phiền toái, khiến cô ấy chẳng biết làm sao! Cứ coi như anh thật sự có tình cảm với cô ấy thì anh cũng lực bất tòng tâm thôi. Nguyên nhân rất đơn giản, căn bản anh không có năng lực chăm sóc, bảo vệ cô ấy. Vậy thì anh có tư cách gì mà trở thành tình địch của tôi chứ?"
. . . . .
"Luôn miệng nói thời gian. Vậy tôi hỏi anh một câu. Rõ ràng trước đây anh có rất nhiều thời gian, vậy sao đến bây giờ mới nói ra?"
. . . . .
"Rất dễ nhận thấy, là một người đàn ông, năng lực của anh lại thấp như vậy thì không nên trách người khác nhanh chân đến trước!" Ninh Vi Cẩn lạnh giọng nói đồng thời siết cả người Trịnh Đinh Đinh vào lòng khiến Trịnh Đinh Đinh quay đầu nhìn anh. Sau khi xác định tròng mắt Trịnh Đinh Đinh vừa kinh ngạc vừa vui vẻ thì chậm rãi chuyển tầm mắt về phía Trần Tuần, "Đây là lần cuối cùng. Sau này đừng quấy rầy bạn gái của tôi nữa!"
Anh nhấn mạnh hai chữ "của tôi" khiến tim Trịnh Đinh Đinh loạn nhịp.
Trái tim cô vẫn đang lơ lửng trên không, tứ chi chết lặng, mơ hồ còn cảm thấy trong khoang miệng có mùi máu. Một lát sau, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống lầu. Xuống đến hiện trường đã tháy Ôn Tử Hinh được hai nhân viên cấp cứu đặt lên băng ca đưa lên xe cứu thương. Xe cứu thương đóng cửa rồi vội vàng di chuyển. Đằng sau xe có mấy chữ "Bệnh viện Nhân Dân số I" màu đỏ lớn. Mấy người đứng vậy xung quanh đang thở ngắn than dài: "Cũng may là đỡ được! Nếu không nhảy từ tầng thượng như vậy nhất định là mất mạng rồi. . . . . "
Trịnh Đinh Đinh cảm thấy run rẩy vội vàng lấy điện thoại gọi cho Trần Tuần.
Trần Tuần từ phòng họp ra thấy Trịnh Đinh Đinh gọi tới. Cảm giác căng thẳng lập tức được thả lỏng. Lúc nghe điện, khóe môi không tự chủ mà mỉm cười.
"Ôn Tử Hinh xảy ra chuyện rồi. Cô ấy nhảy lầu tự tử! Bây giờ đã được đưa đến bệnh viện Nhân Dân số I. Tình huống cụ thể như thế nào em cũng không rõ lắm. Anh mau liên lạc với mẹ cô ấy, đến bệnh viện xem như thế nào!"
"Em nói cái gì?" Trần Tuần giật mình đứng nguyên tại chỗ. Máu từ từ đọng lại, không thể tin hỏi lại, "Ôn Tử Hinh làm sao?"
Trịnh Đinh Đinh lên tiếng nhắc lại một lần nữa.
Trần Tuần thu điện thoại. Bàn tay vì dùng sức siết chặt di động mà trắng bệch. Sau vài giây anh ta chạy vội về hướng thang máy.
Trịnh Đinh Đinh cúp điện thoại thì sau lưng có người vỗ vỗ bả vai cô. Cô xoay người nhìn thấy hai đồng chí mặc cảnh phục.
"Có phải cô có quen biết với Ôn Tử Hinh – người vừa nhảy lầu không?" Một nữ cảnh sát hỏi.
". . . . . "
Nữ cảnh sát tỉnh táo, chuyên nghiệp quan sát vẻ mặt Trịnh Đinh Đinh, sau đó nói: "Cô nên phối hợp với chúng tôi để điều tra sự việc!"
. . . . .
Hôm sau, tin tức về Ôn Tử Hinh đã có mặt trên tờ báo buổi sáng. Đến cuối, tác giả chốt lại một câu "Mất đi tình yêu, áp lực lớn từ cuộc sống khiến cho tinh thần rối loạn nên lựa chọn tự tử!"
Mà chuyện này cũng trở thành tiêu điểm trên internet. Có một cô gái giấu tên: Cô tự nhận mình là y tá bệnh viện Nhân Dân số I nói rằng cô gái nhảy lầu tự sát kia chính là Ôn Tử Hinh – Bạn gái của CEO công ty Duyệt Hoạt Trần Tuần. Cô ấy tận mắt nhìn tấy Trần Tuần lo lắng đứng bên ngoài phòng cấp cứu. Sau khi Ôn Tử Hinh cấp cứu thành công, được nhân viên cứu hộ đẩy ra thì Trần Tuần trực tiếp xông lên, gọi lớn tên cô ta không ngừng.
Trịnh Đinh Đinh bị cảnh sát hỏi vài câu đã bị các đồng nghiệp trong công ty truyền ra ngoài, đủ mọi dị bản khác nhau. Cô cảm thấy thật u ám, tâm tình bị đè nén đến cực hạn.
Lúc Ninh Vi Cẩn điện thoại tới, Trịnh Đinh Đinh trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Em nên làm gì bây giờ? Em chẳng biết làm sao cả!"
Ninh Vi Cẩn biết được toàn bộ câu chuyện, câu đầu tiên anh nói là: "Bây giờ em đừng nghĩ gì cả, anh đến đón em!"
Đầu dây bên kia, Trịnh Đinh Đinh không nói câu nào.
Ninh Vi Cẩn bổ sung một câu, giọng nói êm dịu: "Anh đi về với em!"
Ninh Vi Cẩn thay áo blouse trắng, nói thêm mấy câu với bác sĩ Hà sau đó trực tiếp rời khỏi phòng khám, vào thang máy xuống lầu một. Lúc đi ngang qua phòng cấp cứu, vừa đúng lúc gặp Thư Di Nhiên.
"Ninh học trưởng!"
Ninh Vi Cẩn dừng bước, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thư Di Nhiên.
Thư Di Nhiên tò mò hỏi: "Hôm nay anh không phải trức đêm sao? Giờ này còn muốn đi đâu vậy?"
Trong đôi mắt đen của Ninh Vi Cẩn không có ý cười, chỉ lạnh nhạt, qua loa nói một câu: "Tôi đi đón bạn gái!"
Sắc mặt Thư Di Nhiên cứng đờ.
"Tôi đi trước!" Ninh Vi Cẩn khẽ gật đầu. Đang muốn bước đi thì ánh mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên hành lang phòng cấp cứu, không khỏi ngưng mắt nhìn.
Trần Tuần đang nói chuyện với một y tá.
Thư Di Nhiên nhìn theo tầm mắt Ninh Vi Cẩn, cười nhẹ: "Hai ngày nay khoa tụi em náo nhiệt hẳn lên chỉ vì một cô gái tự sát không thành. Sau khi được cấp cứu cũng không yên, khóc sướt mướt cả ngày. Đã thử hai lần tự sát, mẹ cô ấy chạy đến quỳ xuống trước mặt người bạn trai kia cầu xin anh ta đừng bỏ rơi cô ấy. . . . . Đúng rồi, người đàn ông cao cao mặc áo sơ mi màu xanh dương chính là bạn trai cô ấy. Nghe nói là tổng giám đốc công ty điện tử nào đó, còn rất nổi tiếng nha!"
Thư Di Nhiên quay đầu lại, nụ cười bên khóe môi cứng đờ, trước mặt không còn thấy bóng dáng của Ninh Vi Cẩn đâu nữa.
Ninh Vi Cẩn lái xe đến công ty Trịnh Đinh Đinh, Trịnh Đinh Đinh từ thềm đá bước nhanh xuống, sắc mặt vẫn nặng nề như cũ.
"Chúng ta về nhà đi!" Ninh Vi Cẩn nhỏ giọng nói.
"Ừ." Ninh Vi Cẩn gật đầu một cái, hít một hơi thật sâu.
Đến nhà trọ của Trịnh Đinh Đinh, Ninh Vi Cẩn pha cho cô một ly sữa tươi nóng. Khi cô chậm rãi uống hết, cảm giác cả người ấm áp lên rất nhiều, để ly xuống bắt đầu nói chuyện.
"Em không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy. Ngàn vạn lần không ngờ tới cô ấy sẽ tự sát, lại còn từ trên tầng thượng công ty em tự sát, bắt em tận mắt chứng kiến hết. Cái này chứng tỏ cô ấy hận em nhiều như thế nào đây?" Trịnh Đinh Đinh cười cười tự giễu. Một lát sau, nụ cười nhanh chóng thu lại, giọng nói nghiêm nghị, "Hiện tại em cũng không biết bản thân mình sai ở chỗ nào! Em không hề xen vào tình cảm của bọn họ, cũng không gây tổn thương cho cô ấy. Lần này, em không hề thẹn với lương tâm. Em thừa nhận bây giờ thật khó chịu nhưng không cảm thấy áy náy hay chột dạ. Mà cảm thấy đáng thương cho cô ấy, cô ấy suy nghĩ quá tiêu cực."
"Thật ra thì em vẫn luôn tự trách trong lòng!" Ninh Vi Cẩn nói, "Nhưng theo anh thấy, cô ta có tự do cá nhân, tiếp tục sống hoặc kết thúc. Người ngoài không có quyền can thiệp. Chỉ có cô ta mới có trách nhiệm với bản thân, không liên quan đến em!"
Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.
"Đừng suy nghĩ nữa, quên hình ảnh đó đi, sống thật tốt. Nhớ kỹ, em chỉa cần chịu trách nhiệm với bản thân thôi là được rồi, không có ai có thể lo được tất cả mọi việc." Ninh Vi Cẩn siết chặt tay Trịnh Đinh Đinh.
Trịnh Đinh Đinh ngước mắt, nghiêm túc hỏi: "Ninh Vi Cẩn, anh để ý không?"
"Để ý chuyện gì?" Ninh Vi Cẩn bình tĩnh hỏi ngược lại. "Để ý tình sử em bị người khác mê hoặc sao?"
"Đúng! Anh để bụng sao?"
Ninh Vi Cẩn chậm rãi vuốt ve ngón tay mềm mại, sạch sẽ của cô, "Nói hoàn toàn không để bụng là điều không thể. Anh không phải là thánh nhân. Anh chỉ là một thằng đàn ông!"
". . . . . "
"Chỉ là, anh sẽ cố gắng để bản thân không nghĩ ngợi!" Tròng mắt đen của Ninh Vi Cẩn nhìn cô thể hiện rõ bản thân mình là một người đàn ông rộng rãi. "Chỉ một lần này, không có lần sau nữa!"
Trịnh Đinh Đinh im lặng cười, mở miệng nói: "Cảm ơn anh!"
"Dĩ nhiên anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy! Anh sẽ dùng phương thức khác để đòi bồi thường lại!"
". . . . . "
Cuối cùng, Ninh Vi Cẩn ôm Trịnh Đinh Đinh vào phòng ngủ, đặt cô nằm trên giường, tháo bỏ dây buộc tóc, cở tất chân, đắp kín chăn, nhỏ giọng dặn: "Cấm suy nghĩ lung tung. Bây giờ thì ngủ một giấc thật ngon đi!"
Trịnh Đinh Đinh vươn tay kéo tay áo anh một cái.
"Sao vậy? Anh không biết ru người khác ngủ đâu!"
"Vẫn còn cách khác mà!" Trịnh Đinh Đinh hơi đảo mắt một chút, hơi ngượng ngùng mà nói. "Khi em còn bé, lúc mẹ đi công tác. Trước khi đi ngủ, ba sẽ hôn. . . . . "
Chưa nói hết câu, Ninh Vi Cẩn đã cúi người xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, rồi nhìn cô: "Bây giờ có thể ngủ chưa?"
Trịnh Đinh Đinh ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Ninh Vi Cẩn tắt ngọn đèn ngủ đầu giường cho cô, rời khỏi phòng, đứng thẳng ở cửa ra vào, ánh mắt dần trở nên thâm thúy.
Bên kia, trong khu vực khoa cấp cứu.
Ôn Tử Hinh mở mắt nhìn thấy Trần Tuần lặng lẽ ngồi bên cạnh cô. Cô ta không cười cũng không khóc nữa. Cả khuôn mặt tái nhợt, sưng vù.
"Bây giờ em cảm thấy sao rồi?" Trần Tuần dịu dàng hỏi.
Ôn Tử Hinh quay đầu sang chỗ khác, lạnh lùng cười: "Không ngờ sau khi biết chân tướng anh vẫn còn ở đây!"
"Chân tướng gì?"
"Trịnh Đinh Đinh không thể nào chưa nói cho anh biết được. Đứa bé năm đó căn bản không phải là của anh. Ngay cả chuyện về sau em không thể mang thai nữa cũng không phải là trách nhiệm của anh!"
Trong đôi mắt của Trần Tuần phủ một tầng khiêp sợ. Bàn tay đặt lên đùi siết chặt thành quyền, rồi lại chậm rãi buông ra. Trong lòng bàn tay có một lớp mồ hôi mỏng.
"Bây giờ thì anh có lý do thoát khỏi em rồi." Ôn Tử Hinh cười có chút quỷ dị/ "Nếu không phải mẹ em lầm tưởng đứa bé kia là của anh. Lấy lý do đó uy hiếp anh thì căn bản anh sẽ không đến thành phố N chăm sóc em thời gian dài như vây!"
Trần Tuần nhắm lắt lại, trầm giọng nói: "Em đừng nói gì nữa. Việc quan trọng bây giờ là em phải nghỉ ngơi thật tốt. Những chuyện khác chờ em khỏe lên rồi nói sau."
"Còn nói gì nữa chứ? Anh sẽ không cần em nữa. Nói trăm lần, ngàn lần kết quả vẫn vậy mà thôi!" Ôn Tử Hinh thu lại ý cười, cay nghiệt nói: "Không bằng em chết đi cho xong. Chết đi chỉ còn một đống máu thịt thì cả đời này sẽ không vứt bỏ được em nữa!"
Trần Tuần mở trừng mắt. Tầm mắt nhìn vào túi nước biển treo phía trên. Dường như anh có thể nghe được tiếng "Tí tách" khi nó nhỏ xuống. Anh ta cảm thấy đau đầu, đưa tay day day huyệt thái dương, cảm thấy vừa phiền não trong lòng lại hối tiếc không thôi.
Trong lòng hắn biết rõ, Ôn Tử Hinh nói không sai. Nếu như ban đầu không phải mẹ Ôn thông báo cho hắn biết chuyện tình kia, dùng lý do này để đánh thức lương tâm anh ta thì bây giờ anh sẽ không có cảm giác tự trách mà chạy đến bên cạnh chăm sóc Ôn Tử Hinh một thời gian dài như vậy.
Quan trọng nhất là anh ta sẽ không buông tay Trịnh Đinh Đinh.
*
Trịnh Đinh Đinh nghỉ ngơi hai ngày. Sau khi quay trở lại làm việc tinh thần đã khôi phục lại không ít. Cũng có thể thản nhiên đối mặt đối với hội tám chuyện trong phòng nghỉ, ngay cả không ngại đối diện với anh mắt soi mói của Từ Vận.
Đến 17h30’, Trịnh Đinh Đinh tan sở. Đi ra khỏi tòa nhà, không ngờ lại nhìn thấy xe của Trần Tuần.
Trần Tuần đứng dựa vào cửa xe, mặc vest chỉnh tề, trông rất anh tuấn. Anh mắt chăm chú nhìn Trịnh Đinh Đinh, nhẹ giọng gọi tên cô.
Trịnh Đinh Đinh chần chờ một chút, chậm rãi đi xuống đến trước mặt anh ta, nói ngay vào điểm chính: "Ôn Tử Hinh sao rồi?"
"Cấp cứu thành công nhưng sau khi tỉnh lại tâm trạng vẫn không ổn định. Bác sĩ nói cô ấy cần phải nghỉ ngơi nhiều!" Trần Tuần nói ít mà ý nhiều.
"Anh tìm em có chuyện gì không?"
"Đinh Đinh, chuyện lần này anh xin lõi em. Anh bảo đảm không có lần sau đâu. Sẽ không để mẹ con cô ấy quấy rầy em nữa!" Ánh mắt Trần Tuần kiên định, trịnh trọng biểu đạt thái độ của mình.
"Anh không cần phải bảo đảm với em. . . . . "
"Anh nghiêm túc. Họ tuyệt đối không thể quấy rầy cuộc sống của em nữa!" Trần Tuần nói. "Đinh Đinh, tin anh một lần nữa đi. Lần này anh sẽ xử lý tốt chuyện Ôn Tử Hinh, không để cho bất cứ ai có cơ hội tổn thương em. Anh sẽ bảo vệ em!"
Trịnh Đinh Đinh sững sờ, sau đó thẳng thắn từ chối: "Anh cứ xử lý tốt chuyện của bản thân là được rồi, em không cần anh bảo vệ!"
Trần Tuần cười nhạt một tiếng, nói: "Đây là anh tình nguyện. Em có thể không chấp nhận, nhưng anh sẽ không từ bỏ."
Trịnh Đinh Đinh nghe hiểu được ý tứ trong câu nói kia, giải thích: "Trần Tuần, em nhắc lại với anh một lần nữa. Em đã có bạn trai, tụi em rất hòa hợp. Ngoại trừ anh ấy, em sẽ không để ý đến ai nữa. Xin anh đừng nói với em những điều tương tự như vậy!"
"Đinh Đinh, em hãy nghe anh nói!" Trần Tuần cầm lấy cổ tay Trịnh Đinh Đinh, "Nếu như anh nói trước kia anh có do dự với em vì bản thân anh cảm thấy mắc nợ Trịnh Đinh Đinh. Bây giờ thì không còn nữa rồi. Trần Tuần anh không thiếu cô ấy, anh hoàn toàn có quyền lựa chọn cô gái anh yêu. Anh có thể trịnh trọng nói cho em biết, người đàn ông khác có thể làm gì cho em, cho em cái gì thì anh đều có thể làm được. Thậm chí anh còn có thể cho em nhiều hơn. Em muốn cái gì, anh đều đáp ứng."
Trần Tuần chưa nói hết thì bên tai Trịnh Đinh Đinh đã vang lên một giọng nói bá đạo, lạnh lẽo thấu xương —
"Mời buông tay bạn gái tôi ra!"
Trịnh Đinh Đinh lập tức nghiêng đầu đã nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ninh Vi Cẩn đứng đằng sau cô. Cô gạt tay Trần Tuần ra, Trần Tuần vừa muốn dùng sức nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bài xích của cô, anh ta chỉ còn cách thỏa hiệp.
Ninh Vi Cẩn tiến lên trước, bàn tay đặt lên bả vai Trịnh Đinh Đinh, sắc mặt không đổi nhìn Trần Tuần: "Trần tiên sinh tìm bạn gái tôi có việc gì quan trọng sao? Nếu như có, hoàn toàn có thể nói trước mặt tôi!"
Trần Tuần cười lạnh: "Anh cũng nghe thấy rồi mà!"
"Thật xin lỗi, tôi không nghe rõ, anh có thể nhắc lại lần nữa!"
Trần Tuần nhìn thẳng Ninh Vi Cẩn, đôi mắt lóe sáng: "Đơn giản tôi chỉ muốn nói, tôi muốn theo đuổi cô ấy!"
"Hả? Cô ấy không độc thân! Vậy anh lấy tư cách gì để theo đuổi cô ấy?"
"Không ai có tư cách theo đuổi cô ấy hơn tôi. Tôi quen biết cô ấy đã mười năm. Đoạn tình cảm này không phải bất cứ người đàn ông nào có thể so được. Bao gồm cả anh, bác sĩ Ninh ạ!" Trần Tuần nói, "Thứ cho tôi nói thẳng. Tôi quen thuộc cô ấy, hiểu rõ cô ấy. Cũng có một khoảng thời gian tốt đẹp những người xa lạ không thể sánh bằng!"
"Mười năm! Trong mười năm đó, anh có chút xíu nào thích cô ấy, đặt cô ấy trong lòng không?" Ánh mắt Ninh Vi Cẩn kiên nghị, giọng nói bình tĩnh, từ từ mỉm cười. "Nếu có thì bây giờ tôi cũng không có chút cơ hội nào, không phải sao?"
Trần Tuần bị đâm trúng nỗi lòng, cảm giác như máu chảy đầm đìa.
"Cũng thứ cho tôi nói thẳng. Tôi hoàn toàn không nhìn thấy anh có tình cảm với cô ấy." Giọng nói của Ninh Vi Cẩn càng thêm lạnh lẽo. "Nếu như có, sẽ không để những thứ phiền nhiễu kia liên lụy đến cô ấy. Đem lại cho cô ấy bao điều phiền toái, khiến cô ấy chẳng biết làm sao! Cứ coi như anh thật sự có tình cảm với cô ấy thì anh cũng lực bất tòng tâm thôi. Nguyên nhân rất đơn giản, căn bản anh không có năng lực chăm sóc, bảo vệ cô ấy. Vậy thì anh có tư cách gì mà trở thành tình địch của tôi chứ?"
. . . . .
"Luôn miệng nói thời gian. Vậy tôi hỏi anh một câu. Rõ ràng trước đây anh có rất nhiều thời gian, vậy sao đến bây giờ mới nói ra?"
. . . . .
"Rất dễ nhận thấy, là một người đàn ông, năng lực của anh lại thấp như vậy thì không nên trách người khác nhanh chân đến trước!" Ninh Vi Cẩn lạnh giọng nói đồng thời siết cả người Trịnh Đinh Đinh vào lòng khiến Trịnh Đinh Đinh quay đầu nhìn anh. Sau khi xác định tròng mắt Trịnh Đinh Đinh vừa kinh ngạc vừa vui vẻ thì chậm rãi chuyển tầm mắt về phía Trần Tuần, "Đây là lần cuối cùng. Sau này đừng quấy rầy bạn gái của tôi nữa!"
Anh nhấn mạnh hai chữ "của tôi" khiến tim Trịnh Đinh Đinh loạn nhịp.