Kể từ khi Ninh Vi Tuyền nói hết hành trình của Ninh Vi Cẩn cho Trịnh Đinh Đinh thì Trịnh Đinh Đinh luôn cố gắng tạo tình huống ‘vô tình gặp mặt’ với Ninh Vi Cẩn. Nhưng mà, hiểu quả cực thấp, phần lớn thời gian Ninh Vi Cẩn đều coi cô là một người qua đường xa lạ.
Vô luận ở bệnh viện, thư viện, trong phòng gym ở chung cư Thiên Thủy, Ninh Vi Cẩn vẫn không nhìn Trịnh Đinh Đinh một cái, cực kỳ chăm chú làm chuyện của bản thân.
Trịnh Đinh Đinh lần nào cũng thất bại thảm hại trở về. Tiêu Quỳnh đối với lần này cực kỳ khinh thường: "Tao nói này, chiến lược của mày có phải nên thay đổi không? Cứ ngồi đó chờ cũng không phải một cách hay. Mày nghĩ chờ anh ta có tâm trạng tốt thì mới nói chuyện. Vấn đề là mày thật sự nghĩ là anh ta có lúc nào tâm trạng tốt không hả?"
"Ít nhất cũng nên chọn một dịp anh ấy bằng lòng nghe tao nói, có như vậy nói chuyện mới có kết quả chứ!". Tâm trạng của Trịnh Đinh Đinh cực thấp, "Nếu tao cứ tùy tiện chủ động sẽ càng khiến anh ấy chán ghét mà thôi. Như vậy, anh ấy sẽ không nghiêm túc lắng nghe tao nói."
Tiêu Quỳnh im lặng, một lát sau đưa ra chủ ý: "Sao mày không thử giả bộ đáng thương một chút xem sao. Phần lớn tên đàn ông nào chẳng thích con gái như vậy?"
Đàn ông nào cũng thích con gái như vậy sao? Trịnh Đinh Đinh im lặng suy nghĩ. Nhưng mà, Ninh Vi Cẩn hiển nhiên không phải là đàn ông chiếm số đông đó.
"Ai, Trịnh Đinh Đinh, tao nói thật sự mày không thể không có anh ta sao? Tốn thời gian như vậy chi bằng quen người khác còn hơn đấy!"
"Ít nhất tao biết bản thân đang làm gì, sẽ không hối hận!" Trịnh Đinh Đinh nghiêm túc nói.
"Được rồi, được rồi! Tao biết ngay mày là người kiên trì mà. Người khác nói gì cũng không nghe!" Tiêu Quỳnh than thở, "Làm bạn thân của mày tao chỉ có thể chúc mày may mắn. Sớm ngày hạ gục được tên cao ngạo, lạnh lùng đó!"
Cúp điện thoại, Trịnh Đinh Đinh sửa lại chút ảnh chụp sản phẩm. Sau khi chỉnh xong, cô up lên trang ‘Manh Manh Đát’ của mình.
Làm xong xuôi hết thảy, Trịnh Đinh Đinh theo thường lệ viết một trang nhật ký, sau đó lên giường đi ngủ. Trước khi nhắm mắt, cô nghĩ đến một sự thật: Thật ra chẳng có ai là không sống được khi chia tay cả. Chỉ là, đối với cô mà nói, Ninh Vi Cẩn là người đầu tiên cô yêu. Trước khi gặp anh, thật sự cô chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu. Đối với cô mà nói, Ninh Vi Cẩn chính là tình yêu duy nhất, tình yêu của cô chính là Ninh Vi Cẩn.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Nếu không bỏ được, vậy thì việc gì phải buông tha?
*
Cứ cố gắng, lâu dần sẽ khiến anh động lòng thôi.
Ánh sáng xanh đỏ dần chuyện sang vị trí quầy rượu. Phản chiếu lên ly thủy tinh một thứ ánh sáng, diêm dúa, lẳng lơ, mi hoặc. Bên tai vang lên thứ âm nhạc êm dịu. Ở giữa sân khấu, có một cô gái ăn mặc khêu gợi đang nhẹ nhạc lắc lư theo điệu nhạc.
Ninh Vi Minh nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, lấy cúi chỏ chọc chọc vào cánh tay Ninh Vi Cẩn, cười nói: "Anh đúng là quá ác rồi! Người ta cũng đuổi đến tận đây, anh còn trưng ra vẻ mặt hờ hững với cô ấy như vậy sao?"
Ninh Vi Minh chỉ Trịnh Đinh Đinh đang ngồi ở chiếc bàn tròn nhỏ cách đó không xa ăn khoai tây chiên và uống nước trái cây.
Ninh Vi Cẩn trừng mắt, ngón tay thon dài giữ chặt lon nước tăng lực, nhẹ nhàng lắc lắc, vẻ mặt hờ hững.
"Đối với những cô gái khác làm như vậy thì cũng thôi đi. Nhưng đây là Đinh Đinh nha! Anh thật sự muốn tiếp tục làm như vậy sao?" Ninh Vi Minh thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Một cô gái có thể làm được những điều này là không dễ dàng rồi. Nếu thật sự cô ấy không có tình cảm với anh thì quả thật không làm được như vậy đâu!"
"Có tình cảm với anh?" Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt nói, "Cô ấy thực sự thích người khác, sao có thể có tình cảm với anh được chứ?"
"Rốt cuộc anh so đo với tên học trưởng của cô ấy cái gì chứ? Tên đó cũng là quá khứ rồi. Hoặc nói chính xác hơn, hắn ta chỉ là một đối tượng khi Đinh Đinh thích lúc đang còn đi học. Chẳng lẽ lúc còn đi học, anh không thích ai sao?" Ninh Vi Cẩn nói rồi nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Ninh Vi Cẩn, bổ sung thêm một câu, "Được rồi, có lẽ anh cũng không có kinh nghiệm trọng chuyện này. Nhưng phần lớn những người bình thường khác đều có, anh không thể lấy tiêu chuẩn của mình mà áp đặt lên Đinh Đinh được!"
Một bản nhạc kết thúc, ánh đèn tối dần, tiếng vỗ tay cùng tiếng huýt sáo vang lên.
"Về phần trong lúc sống còn, Trịnh Đinh Đinh lại chọn ở lại bên cạnh hắn ta, bản thân em thấy chuyện đó cũng là lẽ thường tình. Dù sao, đó cũng không phải chuyện nhỏ, từ chủ nghĩa nhân đạo, Trịnh Đinh Đinh cũng có thể giúp đỡ. Anh không thể nghĩ việc đó một cái đơn giản hơn sao?" Ninh Vi Minh lại nhìn sang Ninh Vi Cẩn, không khách khí mà nói thêm, "Khó trách anh vẫn chưa kiếm được cô nào!"
Ninh Vi Cẩn không nói gì thêm, yên lặng uống nước.
Trịnh Đinh Đinh uống xong ly nước trái cây, cũng ăn hết cả đĩa khoai tây chiên, cúi đầu nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, gần 20h30’ rồi.
Lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt cảm thấy một hơi thở đầy mùi bia rượu nóng hừng hực.
Một người đàn ông gầy tong teo, mặc áo sặc sỡ đi dựa sát vào bàn, ôn hòa hỏi: "Tiểu mỹ nữ, đi một mình thôi sao?"
Trịnh Đinh Đinh lắc đầu, thản nhiên mà nói láo: "Bạn trai tôi cũng đến, vừa đi vệ sinh rồi!"
"Thật sao?" Tên áo hoa lắc lắc ngón tay, ánh mắt đầy ý cười, "Vừa rồi anh ngồi ở bàn thứ 2 vẫn nhìn em. Từ lúc vào đây, vẫn chỉ có một mình em ăn uống linh tinh. Cho nên không có bạn trai!"
Trịnh Đinh Đinh liếc hắn ta một cái, không để ý tới nữa.
Ninh Vi Minh ngồi cách đó không xa, thấy rõ một cảnh tượng này, quay đầu nhỏ giọng nhắc nhở Ninh Vi Cẩn: "Có người tiếp cận Trịnh Đinh Đinh rồi, thật sự anh cảm thấy không sao cả à?"
Một giây kế tiếp, răng rắc một tiếng, Ninh Vi Cẩn bóp nát lon nước trong tay, quanh người tản ra khí lạnh thấu xương.
Ninh Vi Minh cười khẽ, đè bả vai anh, "Được rồi, người anh em giúp anh giải quyết!"
Ninh Vi Minh rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Trịnh Đinh Đinh giải vây giúp cô. Tên mặc áo sặc sỡ bất đắc dĩ thu tay lại, trên mặt vẫn không cam lòng mà rời đi. Ninh Vi Minh ngồi xuống tán gẫu với Trịnh Đinh Đinh vài câu. Lúc đi còn galant thanh toán giúp cô.
Trở về chỗ ngồi, Ninh Vi Minh làm như lơ đãng nói: "Một cô gái xinh đẹp, khả ái giống như Trịnh Đinh Đinh. Đi trên đường người gặp người thích, có người tiếp cận cũng là chuyện bình thường thôi. Nếu anh thật sự không cần cô ấy thì mau nói rõ với cô ấy đi. Đừng làm phí thời gian quý báu của người ta nữa."
"Anh đã nói rõ với cô ấy rồi!" Ninh Vi Cẩn bình tĩnh nói.
"A? Thiệt hay giả, em con tưởng anh đang ‘vờ tha để bắt thật’, đang hưởng thụ cảm giác có người theo đuổi chứ ?"
. . . . . .
Một lát sau, Ninh Vi Cẩn đứng dậy, lấy tiền đặt dưới ly thủy tinh, ra lệnh với Ninh Vi Minh, "Cậu đưa cô ấy về nhà!"
Ninh Vi Minh nhún vai cười một cái.
Mắt Trịnh Đinh Đinh thấy Ninh Vi Cẩn bước ra khỏi quán rượu, lập tức chạy đuổi theo, còn chưa đến cửa đã bị Ninh Vi Minh gọi lại.
"Đinh Đinh, đừng đuổi theo nữa. Hiện tại tâm trạng anh ấy không được tốt. Em nói cái gì anh ấy cũng không nghe đâu!"
Trịnh Đinh Đinh dừng bước, quay đầu, chán nản nhìn Ninh Vi Minh.
Ninh Vi Minh đi tới vỗ nhẹ bả vai cô: "Anh đưa em về nhà!"
Ngồi lên xe, Trịnh Đinh Đinh không nói một lời!
Ninh Vi Minh hơi đảo tay lái vừa hỏi: "Em rất thích Ninh Vi Cẩn sao?"
Trịnh Đinh Đinh sững sờ, sau đó gật đầu một cái: "Đúng vậy!"
"Vậy anh ấy biết em có tình cảm với anh ấy hay không?"
Trịnh Đinh Đinh bị hỏi. Vốn dĩ cô vẫn tưởng rằng Ninh Vi Cẩn nhất định biết, căn bản không hoài nghi về chuyện này. Nhưng lúc này đây, Ninh Vi Minh lại mở miệng hỏi cô chuyện này. Đột nhiên, cô không chắc chắn, có lẽ Ninh Vi Cẩn không biết cô có tình cảm với anh chăng?
Ninh Vi Minh miễn cưỡng cười: "Ninh Vi Cẩn cô độc, kiêu ngạo, thiên tài như vậy nhưng đối với tình cảm lại hoàn toàn không hiểu gì. Những thứ mà chúng ta đều hiểu những hành động đó là thể hiện cho cái gì nhưng có lẽ anh ấy lại hiểu theo cách khác. Cho nên, nếu thật sự em muốn quay lại với anh ấy, anh có môt đề nghị. Cứ nói rõ với anh ấy là em có tình cảm với anh ấy, anh ấy quan trọng với em như thế nào!"
"Ý anh nói là tỏ tình sao?"
"Đúng, thẳng thắn, trực tiếp mà tỏ tình!"
". . . . . " Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ một chút rồi nói, "Liệu tỏ tình có tác dụng sao? Em cảm thấy điều quan trọng là anh ấy hiểu lầm em!"
"Hiểu lầm thì cần giải thích rõ ràng. Chỉ là, người mà tâm trạng không tốt thì cũng không thích hợp để giải thích cho lắm. Ngay cả giải thích hợp tình hợp lý như thế nào đi chăng nữa đối phương cũng không chấp nhận nó. Đối với người như Ninh Vi Cẩn, nếu anh ấy nguyện ý tiếp nhận chuyện gì thì anh ấy sẽ tự tiếp nhận nó. Còn nếu không thì không ai có thể thuyết phục được anh ấy đâu! Em có thể nghĩ cách nào có thể khiến anh ấy cam tâm tình nguyện tiếp thu chuyện này, Có hiểu không?" Ninh Vi Minh kiên nhẫn bày cách cho Trịnh Đinh Đinh, "Dĩ nhiên, vấn đề quan trọng nhất là em xác định rõ vị trị của anh ấy trong lòng em là không thể thay thế được!"
Hôm sau là thứ bảy, theo tình báo của Ninh Vi Tuyền, giờ nghỉ trưa Ninh Vi Cẩn sẽ đến thư viện thành phố tra tài liệu.
Trịnh Đinh Đinh vì ngủ quên, lúc đến thư viện đã gần trưa rồi. Cô rất dễ tìm được Ninh Vi Cẩn. Anh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, yên lặng xem tài liệu.
Trịnh Đinh Đinh chọn một chỗ ngồi không xa anh lắm. Sau khi ngồi xuống, lấy quyển ‘Just Kidding’ mang theo ra đọc.
Gần giờ trưa, Ninh Vi Cẩn nhận được một cuộc điện thoại, anh đứng dậy, ra ngoài hành lang nói chuyện. Mà Trịnh Đinh Đinh nhân cơ hội này lấy hộp cơm giữ ấm, lấy một phần bánh sandwich tự làm, lặng lẽ mang đến chỗ ngồi của Ninh Vi Cẩn, đặt sandwich ở bên cạnh quyển sách anh đang đọc.
Làm xong tất cả, Trịnh Đinh Đinh làm bộ không có gì trở lại vị trí của mình, tiếp tục xem sách.
Không bao lâu, Ninh Vi Cẩn trở lại, khóe mắt Trịnh Đinh Đinh lập tức nhận ra bóng dáng thon dài của anh, khuôn mặt có góc cạnh hoàn hảo. Cô không biến sắc cố gắng rời tầm mắt nhưng vẫn quan sát phản ứng của anh.
Chỉ thấy Ninh Vi Cẩn dừng bước, cúi đầu nhìn phần sandwich tự làm ở bên cạnh. Dường như hơi suy nghĩ một chút, sau đó vươn tay cầm nó lên.
Đang lúc Trịnh Đinh Đinh nghĩ rằng anh sẽ mở lớp nilon, cắn một miếng thì anh lại đi lên trước vài bước, nhét miếng sandwich tự cô làm vào thùng rác để trong góc.
Trái tim Trịnh Đinh Đinh như chìm xuống tận đáy. . . . . .
Rõ rang trên phần sandwich đó cô còn kẹp một giờ giấy, viết ‘gửi Ninh Vi Cẩn’ rồi mà. Rõ ràng, cô còn làm theo đúng khẩu vị của anh, chay hoàn toàn, không thịt, không cho hương liệu, không chất bảo quản mà. Tại sao có thể như vậy?
Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên cô to gan lớn mật theo đuổi một người đàn ông. Chưa bao giờ gửi thư tình và tặng chocolate, lần đầu tiên Trịnh Đinh Đinh cảm nhận được sự thất bại.
Ninh Vi Cẩn trở lại chỗ ngồi, tắt điện thoại. Ánh tập trung trên trang sách, hoàn toàn không chú ý gì khác, bộ dạng không muốn ai làm phiền.
Bên tai Trịnh Đinh Đinh vang lên tiếng cười trộm khe khẽ. Cô quay đầu nhìn, mấy nam sinh đang nhìn cô che miệng cười. Có lẽ, đã nhìn thấy toàn bộ hành động của cô rồi. . . . . .
Xem ra, truyện tranh Nhật Bản đều nói dối cả. Hộp cơm tình yêu là hành động nên có khi hai người yêu nhau nồng nhiệt mà thôi. . . . . .
Vô luận ở bệnh viện, thư viện, trong phòng gym ở chung cư Thiên Thủy, Ninh Vi Cẩn vẫn không nhìn Trịnh Đinh Đinh một cái, cực kỳ chăm chú làm chuyện của bản thân.
Trịnh Đinh Đinh lần nào cũng thất bại thảm hại trở về. Tiêu Quỳnh đối với lần này cực kỳ khinh thường: "Tao nói này, chiến lược của mày có phải nên thay đổi không? Cứ ngồi đó chờ cũng không phải một cách hay. Mày nghĩ chờ anh ta có tâm trạng tốt thì mới nói chuyện. Vấn đề là mày thật sự nghĩ là anh ta có lúc nào tâm trạng tốt không hả?"
"Ít nhất cũng nên chọn một dịp anh ấy bằng lòng nghe tao nói, có như vậy nói chuyện mới có kết quả chứ!". Tâm trạng của Trịnh Đinh Đinh cực thấp, "Nếu tao cứ tùy tiện chủ động sẽ càng khiến anh ấy chán ghét mà thôi. Như vậy, anh ấy sẽ không nghiêm túc lắng nghe tao nói."
Tiêu Quỳnh im lặng, một lát sau đưa ra chủ ý: "Sao mày không thử giả bộ đáng thương một chút xem sao. Phần lớn tên đàn ông nào chẳng thích con gái như vậy?"
Đàn ông nào cũng thích con gái như vậy sao? Trịnh Đinh Đinh im lặng suy nghĩ. Nhưng mà, Ninh Vi Cẩn hiển nhiên không phải là đàn ông chiếm số đông đó.
"Ai, Trịnh Đinh Đinh, tao nói thật sự mày không thể không có anh ta sao? Tốn thời gian như vậy chi bằng quen người khác còn hơn đấy!"
"Ít nhất tao biết bản thân đang làm gì, sẽ không hối hận!" Trịnh Đinh Đinh nghiêm túc nói.
"Được rồi, được rồi! Tao biết ngay mày là người kiên trì mà. Người khác nói gì cũng không nghe!" Tiêu Quỳnh than thở, "Làm bạn thân của mày tao chỉ có thể chúc mày may mắn. Sớm ngày hạ gục được tên cao ngạo, lạnh lùng đó!"
Cúp điện thoại, Trịnh Đinh Đinh sửa lại chút ảnh chụp sản phẩm. Sau khi chỉnh xong, cô up lên trang ‘Manh Manh Đát’ của mình.
Làm xong xuôi hết thảy, Trịnh Đinh Đinh theo thường lệ viết một trang nhật ký, sau đó lên giường đi ngủ. Trước khi nhắm mắt, cô nghĩ đến một sự thật: Thật ra chẳng có ai là không sống được khi chia tay cả. Chỉ là, đối với cô mà nói, Ninh Vi Cẩn là người đầu tiên cô yêu. Trước khi gặp anh, thật sự cô chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu. Đối với cô mà nói, Ninh Vi Cẩn chính là tình yêu duy nhất, tình yêu của cô chính là Ninh Vi Cẩn.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Nếu không bỏ được, vậy thì việc gì phải buông tha?
*
Cứ cố gắng, lâu dần sẽ khiến anh động lòng thôi.
Ánh sáng xanh đỏ dần chuyện sang vị trí quầy rượu. Phản chiếu lên ly thủy tinh một thứ ánh sáng, diêm dúa, lẳng lơ, mi hoặc. Bên tai vang lên thứ âm nhạc êm dịu. Ở giữa sân khấu, có một cô gái ăn mặc khêu gợi đang nhẹ nhạc lắc lư theo điệu nhạc.
Ninh Vi Minh nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, lấy cúi chỏ chọc chọc vào cánh tay Ninh Vi Cẩn, cười nói: "Anh đúng là quá ác rồi! Người ta cũng đuổi đến tận đây, anh còn trưng ra vẻ mặt hờ hững với cô ấy như vậy sao?"
Ninh Vi Minh chỉ Trịnh Đinh Đinh đang ngồi ở chiếc bàn tròn nhỏ cách đó không xa ăn khoai tây chiên và uống nước trái cây.
Ninh Vi Cẩn trừng mắt, ngón tay thon dài giữ chặt lon nước tăng lực, nhẹ nhàng lắc lắc, vẻ mặt hờ hững.
"Đối với những cô gái khác làm như vậy thì cũng thôi đi. Nhưng đây là Đinh Đinh nha! Anh thật sự muốn tiếp tục làm như vậy sao?" Ninh Vi Minh thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Một cô gái có thể làm được những điều này là không dễ dàng rồi. Nếu thật sự cô ấy không có tình cảm với anh thì quả thật không làm được như vậy đâu!"
"Có tình cảm với anh?" Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt nói, "Cô ấy thực sự thích người khác, sao có thể có tình cảm với anh được chứ?"
"Rốt cuộc anh so đo với tên học trưởng của cô ấy cái gì chứ? Tên đó cũng là quá khứ rồi. Hoặc nói chính xác hơn, hắn ta chỉ là một đối tượng khi Đinh Đinh thích lúc đang còn đi học. Chẳng lẽ lúc còn đi học, anh không thích ai sao?" Ninh Vi Cẩn nói rồi nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Ninh Vi Cẩn, bổ sung thêm một câu, "Được rồi, có lẽ anh cũng không có kinh nghiệm trọng chuyện này. Nhưng phần lớn những người bình thường khác đều có, anh không thể lấy tiêu chuẩn của mình mà áp đặt lên Đinh Đinh được!"
Một bản nhạc kết thúc, ánh đèn tối dần, tiếng vỗ tay cùng tiếng huýt sáo vang lên.
"Về phần trong lúc sống còn, Trịnh Đinh Đinh lại chọn ở lại bên cạnh hắn ta, bản thân em thấy chuyện đó cũng là lẽ thường tình. Dù sao, đó cũng không phải chuyện nhỏ, từ chủ nghĩa nhân đạo, Trịnh Đinh Đinh cũng có thể giúp đỡ. Anh không thể nghĩ việc đó một cái đơn giản hơn sao?" Ninh Vi Minh lại nhìn sang Ninh Vi Cẩn, không khách khí mà nói thêm, "Khó trách anh vẫn chưa kiếm được cô nào!"
Ninh Vi Cẩn không nói gì thêm, yên lặng uống nước.
Trịnh Đinh Đinh uống xong ly nước trái cây, cũng ăn hết cả đĩa khoai tây chiên, cúi đầu nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, gần 20h30’ rồi.
Lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt cảm thấy một hơi thở đầy mùi bia rượu nóng hừng hực.
Một người đàn ông gầy tong teo, mặc áo sặc sỡ đi dựa sát vào bàn, ôn hòa hỏi: "Tiểu mỹ nữ, đi một mình thôi sao?"
Trịnh Đinh Đinh lắc đầu, thản nhiên mà nói láo: "Bạn trai tôi cũng đến, vừa đi vệ sinh rồi!"
"Thật sao?" Tên áo hoa lắc lắc ngón tay, ánh mắt đầy ý cười, "Vừa rồi anh ngồi ở bàn thứ 2 vẫn nhìn em. Từ lúc vào đây, vẫn chỉ có một mình em ăn uống linh tinh. Cho nên không có bạn trai!"
Trịnh Đinh Đinh liếc hắn ta một cái, không để ý tới nữa.
Ninh Vi Minh ngồi cách đó không xa, thấy rõ một cảnh tượng này, quay đầu nhỏ giọng nhắc nhở Ninh Vi Cẩn: "Có người tiếp cận Trịnh Đinh Đinh rồi, thật sự anh cảm thấy không sao cả à?"
Một giây kế tiếp, răng rắc một tiếng, Ninh Vi Cẩn bóp nát lon nước trong tay, quanh người tản ra khí lạnh thấu xương.
Ninh Vi Minh cười khẽ, đè bả vai anh, "Được rồi, người anh em giúp anh giải quyết!"
Ninh Vi Minh rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Trịnh Đinh Đinh giải vây giúp cô. Tên mặc áo sặc sỡ bất đắc dĩ thu tay lại, trên mặt vẫn không cam lòng mà rời đi. Ninh Vi Minh ngồi xuống tán gẫu với Trịnh Đinh Đinh vài câu. Lúc đi còn galant thanh toán giúp cô.
Trở về chỗ ngồi, Ninh Vi Minh làm như lơ đãng nói: "Một cô gái xinh đẹp, khả ái giống như Trịnh Đinh Đinh. Đi trên đường người gặp người thích, có người tiếp cận cũng là chuyện bình thường thôi. Nếu anh thật sự không cần cô ấy thì mau nói rõ với cô ấy đi. Đừng làm phí thời gian quý báu của người ta nữa."
"Anh đã nói rõ với cô ấy rồi!" Ninh Vi Cẩn bình tĩnh nói.
"A? Thiệt hay giả, em con tưởng anh đang ‘vờ tha để bắt thật’, đang hưởng thụ cảm giác có người theo đuổi chứ ?"
. . . . . .
Một lát sau, Ninh Vi Cẩn đứng dậy, lấy tiền đặt dưới ly thủy tinh, ra lệnh với Ninh Vi Minh, "Cậu đưa cô ấy về nhà!"
Ninh Vi Minh nhún vai cười một cái.
Mắt Trịnh Đinh Đinh thấy Ninh Vi Cẩn bước ra khỏi quán rượu, lập tức chạy đuổi theo, còn chưa đến cửa đã bị Ninh Vi Minh gọi lại.
"Đinh Đinh, đừng đuổi theo nữa. Hiện tại tâm trạng anh ấy không được tốt. Em nói cái gì anh ấy cũng không nghe đâu!"
Trịnh Đinh Đinh dừng bước, quay đầu, chán nản nhìn Ninh Vi Minh.
Ninh Vi Minh đi tới vỗ nhẹ bả vai cô: "Anh đưa em về nhà!"
Ngồi lên xe, Trịnh Đinh Đinh không nói một lời!
Ninh Vi Minh hơi đảo tay lái vừa hỏi: "Em rất thích Ninh Vi Cẩn sao?"
Trịnh Đinh Đinh sững sờ, sau đó gật đầu một cái: "Đúng vậy!"
"Vậy anh ấy biết em có tình cảm với anh ấy hay không?"
Trịnh Đinh Đinh bị hỏi. Vốn dĩ cô vẫn tưởng rằng Ninh Vi Cẩn nhất định biết, căn bản không hoài nghi về chuyện này. Nhưng lúc này đây, Ninh Vi Minh lại mở miệng hỏi cô chuyện này. Đột nhiên, cô không chắc chắn, có lẽ Ninh Vi Cẩn không biết cô có tình cảm với anh chăng?
Ninh Vi Minh miễn cưỡng cười: "Ninh Vi Cẩn cô độc, kiêu ngạo, thiên tài như vậy nhưng đối với tình cảm lại hoàn toàn không hiểu gì. Những thứ mà chúng ta đều hiểu những hành động đó là thể hiện cho cái gì nhưng có lẽ anh ấy lại hiểu theo cách khác. Cho nên, nếu thật sự em muốn quay lại với anh ấy, anh có môt đề nghị. Cứ nói rõ với anh ấy là em có tình cảm với anh ấy, anh ấy quan trọng với em như thế nào!"
"Ý anh nói là tỏ tình sao?"
"Đúng, thẳng thắn, trực tiếp mà tỏ tình!"
". . . . . " Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ một chút rồi nói, "Liệu tỏ tình có tác dụng sao? Em cảm thấy điều quan trọng là anh ấy hiểu lầm em!"
"Hiểu lầm thì cần giải thích rõ ràng. Chỉ là, người mà tâm trạng không tốt thì cũng không thích hợp để giải thích cho lắm. Ngay cả giải thích hợp tình hợp lý như thế nào đi chăng nữa đối phương cũng không chấp nhận nó. Đối với người như Ninh Vi Cẩn, nếu anh ấy nguyện ý tiếp nhận chuyện gì thì anh ấy sẽ tự tiếp nhận nó. Còn nếu không thì không ai có thể thuyết phục được anh ấy đâu! Em có thể nghĩ cách nào có thể khiến anh ấy cam tâm tình nguyện tiếp thu chuyện này, Có hiểu không?" Ninh Vi Minh kiên nhẫn bày cách cho Trịnh Đinh Đinh, "Dĩ nhiên, vấn đề quan trọng nhất là em xác định rõ vị trị của anh ấy trong lòng em là không thể thay thế được!"
Hôm sau là thứ bảy, theo tình báo của Ninh Vi Tuyền, giờ nghỉ trưa Ninh Vi Cẩn sẽ đến thư viện thành phố tra tài liệu.
Trịnh Đinh Đinh vì ngủ quên, lúc đến thư viện đã gần trưa rồi. Cô rất dễ tìm được Ninh Vi Cẩn. Anh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, yên lặng xem tài liệu.
Trịnh Đinh Đinh chọn một chỗ ngồi không xa anh lắm. Sau khi ngồi xuống, lấy quyển ‘Just Kidding’ mang theo ra đọc.
Gần giờ trưa, Ninh Vi Cẩn nhận được một cuộc điện thoại, anh đứng dậy, ra ngoài hành lang nói chuyện. Mà Trịnh Đinh Đinh nhân cơ hội này lấy hộp cơm giữ ấm, lấy một phần bánh sandwich tự làm, lặng lẽ mang đến chỗ ngồi của Ninh Vi Cẩn, đặt sandwich ở bên cạnh quyển sách anh đang đọc.
Làm xong tất cả, Trịnh Đinh Đinh làm bộ không có gì trở lại vị trí của mình, tiếp tục xem sách.
Không bao lâu, Ninh Vi Cẩn trở lại, khóe mắt Trịnh Đinh Đinh lập tức nhận ra bóng dáng thon dài của anh, khuôn mặt có góc cạnh hoàn hảo. Cô không biến sắc cố gắng rời tầm mắt nhưng vẫn quan sát phản ứng của anh.
Chỉ thấy Ninh Vi Cẩn dừng bước, cúi đầu nhìn phần sandwich tự làm ở bên cạnh. Dường như hơi suy nghĩ một chút, sau đó vươn tay cầm nó lên.
Đang lúc Trịnh Đinh Đinh nghĩ rằng anh sẽ mở lớp nilon, cắn một miếng thì anh lại đi lên trước vài bước, nhét miếng sandwich tự cô làm vào thùng rác để trong góc.
Trái tim Trịnh Đinh Đinh như chìm xuống tận đáy. . . . . .
Rõ rang trên phần sandwich đó cô còn kẹp một giờ giấy, viết ‘gửi Ninh Vi Cẩn’ rồi mà. Rõ ràng, cô còn làm theo đúng khẩu vị của anh, chay hoàn toàn, không thịt, không cho hương liệu, không chất bảo quản mà. Tại sao có thể như vậy?
Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên cô to gan lớn mật theo đuổi một người đàn ông. Chưa bao giờ gửi thư tình và tặng chocolate, lần đầu tiên Trịnh Đinh Đinh cảm nhận được sự thất bại.
Ninh Vi Cẩn trở lại chỗ ngồi, tắt điện thoại. Ánh tập trung trên trang sách, hoàn toàn không chú ý gì khác, bộ dạng không muốn ai làm phiền.
Bên tai Trịnh Đinh Đinh vang lên tiếng cười trộm khe khẽ. Cô quay đầu nhìn, mấy nam sinh đang nhìn cô che miệng cười. Có lẽ, đã nhìn thấy toàn bộ hành động của cô rồi. . . . . .
Xem ra, truyện tranh Nhật Bản đều nói dối cả. Hộp cơm tình yêu là hành động nên có khi hai người yêu nhau nồng nhiệt mà thôi. . . . . .