Hai người bước vào xe, sau khi thất dây an toàn xong, Doãn Gia Hoa quay sang hỏi Trương Lộ muốn ăn gì. Trương Lộ nghĩ nghĩ, rồi nũng nịu nói: “Hay là chúng ta đến nhà ngoại đi, hai hôm trước ngoại mới gọi điện thoại cho em bảo là nhớ chúng ta.”
Anh mới chợt nhớ ra, đã mấy hôm rồi anh chưa đến thăm ngoại.
***
Năm đó sau khi kiếm được tiền, anh định đón ngoại lên khu nhà cao cấp ở trung tâm thành phố sống cùng, nhưng khuyên mãi bà vẫn không đồng ý. Bà nói bà không quen sống ở những nơi nhà cao cửa rộng lạnh băng đấy, chỉ thích an hưởng tuổi già trong một căn nhà nhỏ có cây có vườn.
Anh không còn cách nào khác hơn là mua miếng đất ở trước, phá bỏ căn nhà cũ, xây lại một ngôi nhà mới.
Căn nhà mới xây lên khang trang hẳn ra, bà ngoại cảm thấy rất hài lòng. Anh suốt ngày bận rộn với công việc, không thể chăm sóc ngoại, nên đã thuê một tài xế và một bác gái đến chăm lo việc ăn uống hàng ngày cho bà. Ngày trước mỗi tuần anh đều đến chỗ ngoại, hai năm gần đây công việc ngày càng bận, thời gian nhớ tới bà cũng trở nên thưa dần.
**
Anh khởi động xe, tay điều khiển vô lăng, quay xe về hướng ngoại thành.
“Em gọi cho ngoại, nói bác Từ chúng ta đến đó ăn cơm.”
Vừa đưa ra ý kiến liền được tán thành, Trương Lộ vui vẻ lấy điện thoại ra gọi.
**
Nhìn bà ngoại nắm tay Trương Lộ vui vẻ cười tươi, Doãn Gia Hoa thầm thở dài.
Nói không rõ là vui mừng hay mất mát.
Cùng là bạn gái của anh, song thái độ của ngoại đối với người phụ nữ năm đó và đối với Trương Lộ hoàn toàn trái ngược nhau. Khi ấy anh cứng đầu không chịu nghe lời, mặc kệ ngoại phản đối cỡ nào, anh vẫn khăng khăng ở bên người phụ nữ kia, vì chuyện này không ít lần anh khiến cho ngoại tức giận và đau lòng. Lúc đó anh ngốc nghếch cho rằng, chỉ cần hai người họ có thể ở bên nhau, tất cả những gian nan khổ cực đều đáng giá, rồi có một ngày ngoại sẽ chấp nhận tình yêu của hai người.
Thế nhưng cuối cùng chỉ là cái kết thật mỉa mai.
Một năm sau, ngoại trở bệnh nặng, nghiêm trọng đến mức đã có lúc bác sĩ khuyên anh nên chuẩn bị sẵn tinh thần lo hậu sự cho bà.
Thời gian đó anh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nổi đau thất tình, lại đang ra sức xây dựng sự nghiệp, anh dường như kiệt sức, vẻ mặt hốc hác, mệt mỏi, tựa như sợi dây bị kéo căng, có thể đứt bất cứ lúc nào.
Bệnh tình của bà chính là liều thuốc thức tỉnh sự ngu muội trong anh. Anh không thể vì một người phụ nữ như vậy mà ngã xuống, anh còn có ngoại cần phải chăm sóc, anh biết ngoại ngã bệnh cũng là vì quá lo lắng cho anh. Tột cùng trong đáy lòng anh là tội lỗi áy náy.
Anh bừng bỉnh, cố gắng hết sức để lấy lại bản thân mình.
Bệnh của ngoại rốt cuộc cũng tốt lên, sự nghiệp của anh cũng dần khởi sắc. Cuộc sống của họ ngày càng tốt hơn. Thế nhưng anh hiểu được trong lòng ngoại vẫn không yên tâm, bà luôn nhìn anh rồi than thở. Mãi đến khi anh đưa Trương Lộ về nhà, hôm đó, cuối cùng anh cũng nhìn thấy nụ cười trở lại trên môi ngoại, bà cười rất thỏa mãn, tựa như cả đời chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như vậy.
Có đôi khi anh nghĩ, ngoại đã chừng này tuổi rồi, vì để nuôi anh khôn lớn mà bà đã vất vả làm lụng cả đời, ngoại còn được mấy năm hưởng thụ hạnh phúc nữa đâu? Để tận tâm báo hiếu, có lẽ anh nên chọn một người bà thích rồi cưới.
Thấy bà hạnh phúc nói cười bên Trương Lộ, anh vô thức cho tay vào túi tìm thuốc.
Đây đúng thật là một thói quen xấu.
Tuy vậy, mỗi lần đang có tâm sự buồn anh lại muốn tìm đến với làn khói thuốc để quên đi những ngột ngạt đau đớn trong lòng.
**
Ăn cơm xong, ngoại nói muốn uống chén trà với cô cháu dâu, rồi bảo Trương Lộ xuống nhà bếp.
Bà kéo tay Doãn Gia Hoa, sâu xa hỏi cháu trai: “Tiểu Gia, cháu mới mở nhà hàng à?”
Doãn Gia Hoa chau mày: “Lộ Lộ nói với ngoại à?”
Bà nhìn ra anh có chút không vui, vội vàng nói: “Sao, ngoại là người ngoài ư? Chuyện của con để ngoại biết cũng không được sao?”
Doãn Gia Hoa gấp gáp giải thích: “Cháu không có ý đó, ngoại, cháu chỉ là không muốn để ngoại bận tâm về chúng cháu nhiều quá!”
Bà cốc lên đầu cháu trai: “Tất cả vấn đề cũng là từ cháu mà ra cả! Cháu đừng trách Lộ Lộ, cũng là con bé vô tình nói ra. Vừa nãy ngoại và Lộ Lộ nói chuyện, con bé nói sau này sẽ đưa ta đến ăn bít tết ngon nhất thế giới ở nhà hàng Tây cháu mới khai trương, uống rượu vang cao cấp nhất do cháu mới nhận làm đại lý. Ta nghe loáng thoáng không rõ, muốn hỏi lại con bé có phải cháu vừa mới mở nhà hàng không, con bé lại kín như bưng, một lời cũng chẳng nói, lại còn dặn ta đừng nói với cháu, sợ cháu giận nó tội mách lẻo.”
Doãn Gia Hoa khẽ hừ: “Chẳng nhẽ không phải cô ấy đã mách lẻo ư?”
Bà ngoại không vui: “Cháu sao lại nói con bé như thế, cũng đâu phải con bé cố ý. Con bé lỡ lời thôi.”
“Hy vọng thế.” Doãn Gia Hoa nhàn nhạt nói.
Bà ngoại nắm lấy tay Doãn Gia Hoa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tiểu Gia, không phải là ngoại dọa cháu, ngoại già rồi, sống thêm được ngày nào hay ngày ấy, ngoại thật sự không thể sống lâu thêm được bao nhiêu nữa. Tiền cháu kiếm được quá nhiều rồi, nhà hàng hay rượu nhập khẩu gì đấy, dù không kinh doanh những thứ này cháu cũng không thiếu tiền tiêu. Ở cái tuổi gần đất xa trời như ngoại, ngoại chẳng có tâm nguyện gì hơn là có một đứa cháu để bồng bế. Tiểu Gia coi như là ngoại cầu xin cháu, đừng quá bán mạng vì công ty vì kinh doanh, mà nhanh chóng kết hôn với Lộ Lộ đi. Xem như là hoàn thành tâm nguyện cho ngoại.”
Doãn Gia Hoa nắm chặt tay ngoại: “Ngoại yên tâm đi, nhà hàng và đại lý rượu cũng không tiêu tốn nhiều công sức của cháu đâu. Thật đấy! Cháu cũng xin ngoại, sau này đừng bao giờ nói mấy câu kiểu như sống được một ngày là thêm một ngày, được không? Ngoại hứa với cháu rồi cháu mới hứa ngoại là nhanh chóng kiếm cháu cố cho ngoại bế.”
Ngoại cười rộ lên, xoa tay cháu trai: “Tiểu tử này, cháu thật biết ăn nói.”
Trương Lộ bưng trà nóng đến: “Hai bà cháu đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ thế?” Cô đặt cốc trà xuống cho ngoại, nũng nịu hỏi: “Ngoại, là chuyện gì thế, nói cho cháu biết đi để cháu vui cùng.”
Bà ngoại cười càng tươi: “Chuyện tốt, chuyện tốt! Ta và Tiểu Gia đang nói đến chuyện kết hôn.”
“Ngoại!” Khuôn mặt Trương Lộ đỏ lên, xấu hổ thẹn thùng nhìn qua Doãn Gia Hoa.
Doãn Gia Hoa nhìn thẳng vào mắt cô khiến khuôn mặt cô lại càng đỏ bừng hơn.
Ánh mắt anh lạnh lẽo không một gợn sóng, thậm chí mang theo một chút dò xét, như nhìn thấu được ý tứ trong câu nói.
Anh chỉ nhìn cô như vậy mà không nói lời nào.
**
Doãn Gia Hoa đưa cô về nhà, ngồi trên xe, Trương Lộ thỏ thẻ gọi anh: “Gia Hoa.”
Anh khẽ thở dài, nói với cô: “Lộ Lộ, sau này đừng có việc gì cũng nói với ngoại, anh không thích.”
Trương Lộ cắn môi, cúi đầu: “Dạ.”
Doãn Gia Hoa liếc nhìn qua, một giọt lệ rơi xuống váy cô.
Anh đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Anh thở dài, nói: “Lộ Lộ, anh cũng không có ý gì cả, chẳng qua là ngoại đã già, anh chỉ không muốn bà phải lo nghĩ quá nhiều.”
Trương Lộ thút thít ngẩng đầu, trên đôi mi dài vẫn còn vương những giọt lệ, song lại mỉm cười nói: “Dạ, em biết rồi. Sau này nói gì em sẽ chú ý, sẽ không lỡ lời nữa.”
Doãn Gia Hoa quay đầu nhìn cô. Bộ dạng khóc thương này, bộ dạng tủi thân nhưng lại cố gượng cười này rất giống với hình ảnh của người phụ nữ ấy năm đó.
Lòng anh bỗng chốc dịu lại.
Anh một tay nắm lấy vô lăng, tay kia nắm lấy tay cô.
Hai người bước vào xe, sau khi thất dây an toàn xong, Doãn Gia Hoa quay sang hỏi Trương Lộ muốn ăn gì. Trương Lộ nghĩ nghĩ, rồi nũng nịu nói: “Hay là chúng ta đến nhà ngoại đi, hai hôm trước ngoại mới gọi điện thoại cho em bảo là nhớ chúng ta.”
Anh mới chợt nhớ ra, đã mấy hôm rồi anh chưa đến thăm ngoại.
Năm đó sau khi kiếm được tiền, anh định đón ngoại lên khu nhà cao cấp ở trung tâm thành phố sống cùng, nhưng khuyên mãi bà vẫn không đồng ý. Bà nói bà không quen sống ở những nơi nhà cao cửa rộng lạnh băng đấy, chỉ thích an hưởng tuổi già trong một căn nhà nhỏ có cây có vườn.
Anh không còn cách nào khác hơn là mua miếng đất ở trước, phá bỏ căn nhà cũ, xây lại một ngôi nhà mới.
Căn nhà mới xây lên khang trang hẳn ra, bà ngoại cảm thấy rất hài lòng. Anh suốt ngày bận rộn với công việc, không thể chăm sóc ngoại, nên đã thuê một tài xế và một bác gái đến chăm lo việc ăn uống hàng ngày cho bà. Ngày trước mỗi tuần anh đều đến chỗ ngoại, hai năm gần đây công việc ngày càng bận, thời gian nhớ tới bà cũng trở nên thưa dần.
Anh khởi động xe, tay điều khiển vô lăng, quay xe về hướng ngoại thành.
“Em gọi cho ngoại, nói bác Từ chúng ta đến đó ăn cơm.”
Vừa đưa ra ý kiến liền được tán thành, Trương Lộ vui vẻ lấy điện thoại ra gọi.
Nhìn bà ngoại nắm tay Trương Lộ vui vẻ cười tươi, Doãn Gia Hoa thầm thở dài.
Nói không rõ là vui mừng hay mất mát.
Cùng là bạn gái của anh, song thái độ của ngoại đối với người phụ nữ năm đó và đối với Trương Lộ hoàn toàn trái ngược nhau. Khi ấy anh cứng đầu không chịu nghe lời, mặc kệ ngoại phản đối cỡ nào, anh vẫn khăng khăng ở bên người phụ nữ kia, vì chuyện này không ít lần anh khiến cho ngoại tức giận và đau lòng. Lúc đó anh ngốc nghếch cho rằng, chỉ cần hai người họ có thể ở bên nhau, tất cả những gian nan khổ cực đều đáng giá, rồi có một ngày ngoại sẽ chấp nhận tình yêu của hai người.
Thế nhưng cuối cùng chỉ là cái kết thật mỉa mai.
Một năm sau, ngoại trở bệnh nặng, nghiêm trọng đến mức đã có lúc bác sĩ khuyên anh nên chuẩn bị sẵn tinh thần lo hậu sự cho bà.
Thời gian đó anh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nổi đau thất tình, lại đang ra sức xây dựng sự nghiệp, anh dường như kiệt sức, vẻ mặt hốc hác, mệt mỏi, tựa như sợi dây bị kéo căng, có thể đứt bất cứ lúc nào.
Bệnh tình của bà chính là liều thuốc thức tỉnh sự ngu muội trong anh. Anh không thể vì một người phụ nữ như vậy mà ngã xuống, anh còn có ngoại cần phải chăm sóc, anh biết ngoại ngã bệnh cũng là vì quá lo lắng cho anh. Tột cùng trong đáy lòng anh là tội lỗi áy náy.
Anh bừng bỉnh, cố gắng hết sức để lấy lại bản thân mình.
Bệnh của ngoại rốt cuộc cũng tốt lên, sự nghiệp của anh cũng dần khởi sắc. Cuộc sống của họ ngày càng tốt hơn. Thế nhưng anh hiểu được trong lòng ngoại vẫn không yên tâm, bà luôn nhìn anh rồi than thở. Mãi đến khi anh đưa Trương Lộ về nhà, hôm đó, cuối cùng anh cũng nhìn thấy nụ cười trở lại trên môi ngoại, bà cười rất thỏa mãn, tựa như cả đời chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như vậy.
Có đôi khi anh nghĩ, ngoại đã chừng này tuổi rồi, vì để nuôi anh khôn lớn mà bà đã vất vả làm lụng cả đời, ngoại còn được mấy năm hưởng thụ hạnh phúc nữa đâu? Để tận tâm báo hiếu, có lẽ anh nên chọn một người bà thích rồi cưới.
Thấy bà hạnh phúc nói cười bên Trương Lộ, anh vô thức cho tay vào túi tìm thuốc.
Đây đúng thật là một thói quen xấu.
Tuy vậy, mỗi lần đang có tâm sự buồn anh lại muốn tìm đến với làn khói thuốc để quên đi những ngột ngạt đau đớn trong lòng.
Ăn cơm xong, ngoại nói muốn uống chén trà với cô cháu dâu, rồi bảo Trương Lộ xuống nhà bếp.
Bà kéo tay Doãn Gia Hoa, sâu xa hỏi cháu trai: “Tiểu Gia, cháu mới mở nhà hàng à?”
Doãn Gia Hoa chau mày: “Lộ Lộ nói với ngoại à?”
Bà nhìn ra anh có chút không vui, vội vàng nói: “Sao, ngoại là người ngoài ư? Chuyện của con để ngoại biết cũng không được sao?”
Doãn Gia Hoa gấp gáp giải thích: “Cháu không có ý đó, ngoại, cháu chỉ là không muốn để ngoại bận tâm về chúng cháu nhiều quá!”
Bà cốc lên đầu cháu trai: “Tất cả vấn đề cũng là từ cháu mà ra cả! Cháu đừng trách Lộ Lộ, cũng là con bé vô tình nói ra. Vừa nãy ngoại và Lộ Lộ nói chuyện, con bé nói sau này sẽ đưa ta đến ăn bít tết ngon nhất thế giới ở nhà hàng Tây cháu mới khai trương, uống rượu vang cao cấp nhất do cháu mới nhận làm đại lý. Ta nghe loáng thoáng không rõ, muốn hỏi lại con bé có phải cháu vừa mới mở nhà hàng không, con bé lại kín như bưng, một lời cũng chẳng nói, lại còn dặn ta đừng nói với cháu, sợ cháu giận nó tội mách lẻo.”
Doãn Gia Hoa khẽ hừ: “Chẳng nhẽ không phải cô ấy đã mách lẻo ư?”
Bà ngoại không vui: “Cháu sao lại nói con bé như thế, cũng đâu phải con bé cố ý. Con bé lỡ lời thôi.”
“Hy vọng thế.” Doãn Gia Hoa nhàn nhạt nói.
Bà ngoại nắm lấy tay Doãn Gia Hoa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tiểu Gia, không phải là ngoại dọa cháu, ngoại già rồi, sống thêm được ngày nào hay ngày ấy, ngoại thật sự không thể sống lâu thêm được bao nhiêu nữa. Tiền cháu kiếm được quá nhiều rồi, nhà hàng hay rượu nhập khẩu gì đấy, dù không kinh doanh những thứ này cháu cũng không thiếu tiền tiêu. Ở cái tuổi gần đất xa trời như ngoại, ngoại chẳng có tâm nguyện gì hơn là có một đứa cháu để bồng bế. Tiểu Gia coi như là ngoại cầu xin cháu, đừng quá bán mạng vì công ty vì kinh doanh, mà nhanh chóng kết hôn với Lộ Lộ đi. Xem như là hoàn thành tâm nguyện cho ngoại.”
Doãn Gia Hoa nắm chặt tay ngoại: “Ngoại yên tâm đi, nhà hàng và đại lý rượu cũng không tiêu tốn nhiều công sức của cháu đâu. Thật đấy! Cháu cũng xin ngoại, sau này đừng bao giờ nói mấy câu kiểu như sống được một ngày là thêm một ngày, được không? Ngoại hứa với cháu rồi cháu mới hứa ngoại là nhanh chóng kiếm cháu cố cho ngoại bế.”
Ngoại cười rộ lên, xoa tay cháu trai: “Tiểu tử này, cháu thật biết ăn nói.”
Trương Lộ bưng trà nóng đến: “Hai bà cháu đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ thế?” Cô đặt cốc trà xuống cho ngoại, nũng nịu hỏi: “Ngoại, là chuyện gì thế, nói cho cháu biết đi để cháu vui cùng.”
Bà ngoại cười càng tươi: “Chuyện tốt, chuyện tốt! Ta và Tiểu Gia đang nói đến chuyện kết hôn.”
“Ngoại!” Khuôn mặt Trương Lộ đỏ lên, xấu hổ thẹn thùng nhìn qua Doãn Gia Hoa.
Doãn Gia Hoa nhìn thẳng vào mắt cô khiến khuôn mặt cô lại càng đỏ bừng hơn.
Ánh mắt anh lạnh lẽo không một gợn sóng, thậm chí mang theo một chút dò xét, như nhìn thấu được ý tứ trong câu nói.
Anh chỉ nhìn cô như vậy mà không nói lời nào.
Doãn Gia Hoa đưa cô về nhà, ngồi trên xe, Trương Lộ thỏ thẻ gọi anh: “Gia Hoa.”
Anh khẽ thở dài, nói với cô: “Lộ Lộ, sau này đừng có việc gì cũng nói với ngoại, anh không thích.”
Trương Lộ cắn môi, cúi đầu: “Dạ.”
Doãn Gia Hoa liếc nhìn qua, một giọt lệ rơi xuống váy cô.
Anh đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Anh thở dài, nói: “Lộ Lộ, anh cũng không có ý gì cả, chẳng qua là ngoại đã già, anh chỉ không muốn bà phải lo nghĩ quá nhiều.”
Trương Lộ thút thít ngẩng đầu, trên đôi mi dài vẫn còn vương những giọt lệ, song lại mỉm cười nói: “Dạ, em biết rồi. Sau này nói gì em sẽ chú ý, sẽ không lỡ lời nữa.”
Doãn Gia Hoa quay đầu nhìn cô. Bộ dạng khóc thương này, bộ dạng tủi thân nhưng lại cố gượng cười này rất giống với hình ảnh của người phụ nữ ấy năm đó.
Lòng anh bỗng chốc dịu lại.
Anh một tay nắm lấy vô lăng, tay kia nắm lấy tay cô.