Cô đột nhiên đưa tay lên giữ anh lại, ngước đôi mắt long lanh, tha thiết nhìn anh: “Gia Hoa, em cho rằng anh…anh đã bỏ rơi em! Nghĩ đến đấy thôi lòng em vô cùng đau đớn, cảm thấy cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
Cô nhìn thấy Doãn Gia Hoa hơi xao động, đáy mắt anh hiện lên vẻ thương hại.
Cô biết, chỉ cần cô vờ yếu đuối khóc lóc trước mặt anh, anh sẽ mềm lòng.
Trầm mặc một hồi lâu, anh rút tay ra, nắm chặt lại tay cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, trước tiên em hãy mau khỏi bệnh đã.” Nói xong anh hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn là vuốt lại mái tóc cho cô.
Trương Lộ cảm thấy yên tâm.
Lần bệnh này đúng thật là trong rủi có may. Trước đó cô có linh cảm rằng, chỉ cần Doãn Gia Hoa mở miệng, là sẽ nói ra hai từ chia tay, cô vẫn đang đau đầu không biết nên làm thế nào, không ngờ rằng lần bệnh này lại kịp thời cứu vãn được mối quan hệ của hai người.
Đây là một bước ngoặc, cô tự nói với chình mình, nhất định phải giữ anh thật chặt.
**
Mấy hôm nay, Quan Hiểu mệt mỏi cũng chẳng buồn quan tâm đến vết thương trên trán, mặc cho vết thương sưng tấy lên và đau âm ỉ. Cô đã lên kế hoạch cho những ngày tháng sau này ngay khi rời thành phố A. Dẫu biết rằng so với thực tế trước mắt, tất thảy những ý tưởng tốt đẹp cô vạch ra hoàn toàn chỉ là lý thuyết suông, nhưng dù là như vậy cô vẫn muốn tiếp tục mơ mộng.
Nếu như bây giờ, ngay cả những ảo tưởng này cũng bị gạt bỏ, có lẽ cô sẽ gục ngã mất.
Sáu năm qua, cô luôn sống trong tiêu cực, thân thể hao mòn, khắc khổ như cái xác không hồn. Cô không nhớ nổi bản thân mình trước đây đã sống như thế nào.
Khi bố mẹ còn sống, điều kiện trong nhà cũng khá giả, gia đình vẫn còn của dư của để, đủ điều kiện cho cô qua Úc du học. Khi đó cô thật sự là một cô gái vui vẻ hoạt bát, những lúc không có tiết học, luôn có tiết mục khác lấp trống thời gian.
Khi đó bên cạnh cô bao nhiêu bạn bè bao quanh, mỗi cuối tuần hay kỳ nghỉ, họ lại hẹn cùng nhau đi cưỡi ngựa. Trong đám người cũng có người ngoại quốc, so với họ trông cô thật nhỏ bé và yếu ớt, nhưng chính vì vậy cô lại càng thu hút bao ánh nhìn, hầu như tất cả đều không thể nào dời mắt khỏi cô.
Khi đó cô trẻ trung, xinh đẹp, làn da trắng mịn mà không cần dùng đến bất cứ loai mỹ phẩm nào.
Cô không phải là người cưỡi ngựa giỏi nhất trong đám bạn, nhưng lúc nào cũng nhận được nhiều lời khen ngợi.
Khi đó cô có nhiều người theo đuổi, Trung Quốc hay ngoại quốc, người giàu sang kẻ nghèo hèn, người trẻ tuổi hay đứng tuổi đều đủ cả.
Khi đó khái niệm tình yêu với cô vẫn rất mơ hồ, cô không biết mình nên chọn người đàn ông như thế nào. Sau khi tốt nghiệp mẹ cô bị ốm nặng, bố bỏ lại tất cả công việc, đưa mẹ di dân sang Úc, mà khoảng thời gian ở Úc, hai người lại bắt đầu đi du lịch khắp nơi, bố hy vọng khi mẹ còn sống sẽ thỏa mãn giấc mơ du lịch vòng quanh thế giới của bà.
Sau đó, đột nhiên một ngày họ quay về Úc, mẹ cô tha thiết khẩn cầu, nói với cô rằng, thời gian bà còn sống có thể đếm trên đầu ngón tay, bà hy vọng một ngày được tận mắt chứng kiến cảnh cô bước lên xe hoa về nhà chống.
Cô vừa mới tốt nghiệp đại học ngành tài chính, lúc ấy đang thực tập trong một công ty lớn, tựa như “gió gặp nước”, ngay cả người phụ trách chi nhánh cũng bảo rằng tương lai của cô sau này chắc chắn sẽ rộng mở, thành tựu sẽ không tệ hơn người bản xứ mắt xanh mũi đỏ này đâu. Hơn nữa ông chủ và anh ta cũng là người Trung Quốc, người Trung Quốc theo người Trung Quốc, thật sự tương lai sáng lạn đang chờ đợi cô phía trước.
Nhưng vì mẹ, cô đã vứt bỏ đi cơ hội sự nghiệp, sau khi chính thức được tuyển dụng, cô thậm chí còn chưa đến báo cáo, đã phải về nước, đi gặp mặt theo sự sắp xếp của bố mẹ.
Đối tượng chính là Mạnh Đông Phi.
Khi đó hắn ta vẫn chưa bày ra hết bộ mặt đê tiện như bây giờ, khi đó hắn ta thật vẫn còn có thể xem là một người đàn ông phong độ, ga lăng.
Hắn ta lớn hơn cô, rất khéo nói chuyện, biết cách chọc cô cười.
Hắn ta là con trai của trợ thủ đắc lực của bố, mà bố cô vì để đưa mẹ đi khắp năm châu, nên đã giao lại toàn bộ công việc cho trợ thủ đắc lực nhất. Vì thế có thể nói rằng, gia đình hai bên miễn cưỡng cũng có thể được xem là môn đăng hộ đối. Bố cô rất xem trọng mối quan hệ lần này của hai người, ông ra sức tác hợp để hai người đến với nhau.
Khi đó, có lẽ Mạnh Đông Phi vẫn còn bị tuổi thanh xuân mơn mởn của cô hớp hồn, còn chưa bày ra bộ mặt hám gái như giờ, vẫn còn giả tạo chưa giở trò vòi tiền, sẵn sàng dành hết thời gian, tâm tư tình cảm cho cô.
Sau một thời gian qua lại, vì để bố mẹ vui, cô cảm thấy rằng cũng có thể kết hôn với hắn ta.
Thế nên hai người kết hôn, sau đám cưới, Mạnh Đông Phi vào công ty giúp đỡ, dự định sau này tiếp nhận công việc kinh doanh. Mà cô vì Mạnh Đông Phi nên cũng ở lại trong nước, không còn quay về Úc để báo danh với công ty đó nữa.
Không lâu sau, bố và mẹ chồng cô xảy ra tai nạn. Thiết bị phòng cháy chữa cháy của công ty có vấn đề, nhưng lại không có ai để ý. Vì một mẩu tàn thuốc, đã dẫn đến hỏa hoạn, bố chồng cô đã bị chết trong cuộc hỏa hoạn kia. Kể từ lúc đó mẹ chồng lúc nào cũng buồn rầu, sức khỏe ngày càng yếu, không lâu sau bà cũng qua đời. Sau khi đền bù thiệt hại, công ty vỡ nợ, cũng may bố mẹ cô vẫn còn để lại ít tiền, cô lấy đưa Mạnh Đông Phi tiếp tục làm ăn. Bố mẹ chồng qua đời là một đả kích lớn đối với Mạnh Đông Phi, hắn ta buồn bã trong một thời gian dài.
Hình như sự thay đổi của hắn ta chính là bắt đầu từ khi đó.
Hắn đổ lỗi cho bố cô vì mãi mê du ngoạn nước ngoài mà bỏ bê công ty, không xem xét lại việc tu sửa dẫn đến cai chết oan uổng của bố hắn.
Hắn ta bắt đầu trở nên lạnh nhạt với cô.
Thời gian sau đócô không ngừng bị bố mẹ thúc giục chuyện con cái, cô cũng nghe lời nhưng mãivẫn không thấy động tĩnh gì. Bố mẹ bảo hai người đi kiểm tra, hai người họ cảm thấy việc này thật xấu hổ, không muốn làm to chuyện, nên hắn ta đã tìm một bệnh viện nơi mà bạn hắn ta làm việc. Thật ra khi đó hắn ta cũng không tệ, bạn bè bên cạnh còn mấy người đứng đắn, không giống như bây giờ, một đám người đều chỉ biết có gái gú rượu chè.
Hai người đến bệnh viện, sau khi có kết quả kiểm tra, bác sĩ bảo sức khỏe cô có vấn đề, không thể sinh được. Lúc ấy cô tưởng chừng trời đất sụp đổ… không thể sinh con, cô còn được tính là phụ nữ ư? Cô đau khổ trong một thời gian dài. Khoảng thời gian đó cô rất không thích hắn ta chạm vào mình. Cô cảm thấy bản thân mình đã không có kết quả vậy còn ra sức cày bừa làm gì.
Cũng chính trong khoảng thời gian đó, hắn ta bắt đầu thay đổi. Cô chống đối chuyện chăn gối, hắn ta không được thỏa mãn, lại oán hận người nhà cô, bên cạnh còn có đám bạn giật dây xúi giục, hắn ta dần dần học thói hư tật xấu, bắt đầu ở bên ngoài uống rượu chơi gái, về đến nhà chỉ cần cô hỏi nhiều một câu, lại bắt đầu chửi cô là con gà không biết đẻ trứng, dựa vào cái gì mà quản chuyện hắn ta.
Những chuyện này cô lại không dám kể cho bố mẹ, cô sợ mẹ già yếu lại còn phải lo lắng cho cô. Cô tự mình chịu đựng những chuyện không vui.
Bố mẹ lại nghĩ rằng hai người yêu nhau đằm thắm không gì sánh bằng, song không lâu sau lại phát hiện ra manh mối. Họ là những người bảo thủ, không thể nào tiếp nhận được chuyện li hôn. Họ nghĩ tất cả mọi biện pháp để ràng buộc Mạnh Đông Phi, không để cô và hắn ta nói ra hai tiếng li hôn.
Đôi lúc cô nghĩ lại, nếu như bố mẹ không quá yêu thương cô, không phải làm tất cả để bảo vệ cô, có lẽ cô của hôm nay có thể tốt hơn một chút. Chính vì họ quá yêu cô vừa khéo lại là phương tiện của Mạnh Đông Phi. Hắn ta lợi dụng nó xiền xích cô sáu năm trời đằng đẵng.
Chỉ còn lại vài tháng, và rồi hai người họ ai nấy mỗi người một nơi, nghĩ đến đây bản thân cô lại phấn chấn hơn, cho dù là không thể quay trở về tuổi thanh xuân kia, ít nhất vẫn có thể sống vui vẻ mỗi ngày. Cô thật sự đã đau khổ nhiều rồi.
Cô suy nghĩ, hay là cô nên đến một thành phố mới tìm một công việc, thời đại học cô học hành cũng rất cừ, tuy không có kinh nghiệm làm việc, nhưng nếu dựa vào sự thông minh thiên bẩm, cô nhất định có thể làm tốt được.
Cô trước tiên sẽ làm việc một thời gian, đợi sau khi dồn được một ít tiền, thì mở một cửa hàng bánh mì, mái ngói nhọn, trên cửa còn treo một chiếc chuông gió, khi gió thổi qua ngôi nhà sẽ tràn ngập những âm thanh vui tai.
Mặc dù trong tiệm bánh mì không có người kia, thế nhưng cô nghĩ, cô sẽ cố gắng kinh doanh nó thật tốt, tựa như nó là chính là do hai người cùng nhau vun vén nên.
**
Trương Lộ phải truyền nước một tuần, cuối cùng cũng đã khỏe hơn. Trong tuần này mỗi ngày Doãn Gia Hoa đều đến nhà đưa cô đi bệnh viện.
Đợi khi Trương Lộ khỏe lại, anh lại suy nghĩ đến chuyện trước đó. Anh không ngừng tìm kiếm cơ hội để cùng cô dứt khoát nói lời chia tay.
Thế nhưng khi anh đang âm thầm chuẩn bị, lại xảy ra một chuyện khiến người ta không thể ngờ đến được.
Ngoại anh bị bệnh, rất nặng, phải nhập viện.
Lần bệnh này đến quá bất ngờ khiến anh trở tay không kịp. Trong nhất thời Doãn Gia Hoa chỉ biết một lòng chuyên tâm lo lắng cho ngoại, không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác.
Bác sĩ nói với Doãn Gia Hoa, ngoại anh đã lớn tuổi, trước kia lại làm lụng quá mức vất vả, các chức năng cơ quan trong cơ thể gần như suy kiệt. An dưỡng tốt thì có thể sống thêm một hai năm, nếu như gặp điều bất trắc thì có thể là mấy tháng vài ngày, không ai có thể nói chính xác được. Ông ta còn căn dặn Doãn Gia Hoa, tim của bà đã suy yếu nghiêm trọng, ngàn vạn lần không nên để bà kích động, nhất định không thể để bà tức giận.
Nghe lời căn dặn của bác sĩ, đêm đó Doãn Gia Hoa ngồi bên giường ngoại suốt đêm không ngủ. Lòng anh tràn ngập bi thương. Người anh yêu thương nhất lại sắp rời bỏ anh sao?
Nhìn khuôn mặt ngoại che kín vết nhăn, anh đau lòng rơi lệ. Đôi mắt ngân ngấn nhưng anh lại kìm nén không để chúng rơi xuống.
Đôi mắt vừa nóng lại vừa đau, anh cố kiên cường nhưng càng cố gắng kìm nén cảm xúc, lòng anh lại càng bi thương hơn.
Anh nhớ đến Quan Hiểu ngày đó, lại mơ hồ cảm nhận được sự đau lòng của cô hôm đó.
Cả đời này anh chỉ yêu hai người phụ nữ, bà ngoại và Quan Hiểu nhưng cả hai đều muốn bỏ anh mà rời đi.
Anh mệt mỏi không biết làm thế nào, trong chớp mắt, anh cảm thấy bản thân mình đã mất hết tất cả chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Anh thề với chính mình, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần ngoại anh vui vẻ, chỉ cần bà có thể sống thêm vài ngày, anh đều sẽ làm, anh nhất định sẽ làm.