Trang Bác Hào lựa chọn im lặng, đây không phải là chuyện anh nên tham dự, dù anh không đồng ý với cách làm này của Triệu Trạch Duệ.
“Tại sao? Vì ba em điều tra anh, nên anh muốn rời khỏi em sao?” Diệp Hiểu Hàm đi đến trước mặt anh, cô chỉ muốn biết tại sao anh lại độc ác như vậy.
“Không yêu là không yêu, không vì bất kỳ lý do nào khác!” Triệu Trạch Duệ biết mình nói vậy chắc chắn sẽ khiến cô đau lòng, cho nên anh không muốn nhìn thắng vào đôi mắt đẫm nước của cô, anh sợ mình sẽ mềm lòng.
Diệp Hiểu Hàm kích động nói: “Vậy tại sao anh lại đồng ý cho em làm bạn gái anh? Tại sao anh lại mặc cho em chiếm giữ tất cả của anh? Nếu không phải vì yêu thì anh sao anh lại đối với em như vậy?”
Triệu Trạch Duệ cười khinh miệt. “Cô nghĩ nhiều quá rồi, đó chẳng qua là vì cô tự dâng cho tôi, tôi hồi đáp một chút mà thôi, tôi thấy cô như không có tôi thì không được, mới có thể đối xử với cô tốt một chút, dù cô là bạn gái tôi, tôi cũng có thể nói rõ rằng tôi không thích cô.”
Cái gì? Diệp Hiểu Hàm cắn môi dưới, cô nghe được gì vậy? Tất cả của anh đều là giả sao? Từ đầu đến cuối anh đều không yêu cô, tất cả đều do cô tự mình đa tình? Cô cho là anh cũng có chút tình cảm với cô dù nhiều hay ít, nhưng bây giờ nghe anh nói, cô mới biết mình ngu ngốc thế nào.
Vì anh, cô trốn nhà; vè anh, cô đi Hongkong tìm anh; vì anh, cô chống đối lại người nhà, tự mình ngu ngốc đi nấu cơm cho anh, cố gắng làm một người phụ nữ anh yêu thích.
Kết quả là cô được cái gì, anh chưa từng nói lời yêu?
“Triệu Trạch Duệ, anh có biết anh đã làm tổn thương người khác rất nhiều không?” Trong mắt cô mang theo chút chờ đợi, hi vọng anh sẽ nói cho cô biết, điều anh vừa nói là giả, nhưng điều đó căn bản là không thể.
“Tôi biết, nhưng tôi muốn cho cô hiểu, tôi hoàn toàn không yêu cô, tôi đã nói từ lâu rồi, kể từ sau khi cô quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi đã nói rõ cho cô biết, tôi sẽ không yêu cô, nhưng cô lại tự mình xông vào, thậm chí còn nhất định phải đạt được mục đích, được! Tôi thỏa mãn cô, hiện tại đủ chưa?” Triệu Trạch Duệ nhìn cô, hơn nữa còn đứng lên nói với ô.
Trang Bác Hào phát hiện chuyện này đã đến mức không thể quay đầu lại rồi, chẳng lẽ Triệu Trạch Duệ thật sự không yêu Diệp Hiểu Hàm sao?
Nước mắt của Diệp Hiểu Hàm vẫn chưa thể ngừng lại, cô chưa bao giờ biết mình lại có nhiều nước mắt như vậy, cũng không biết thì ra lời anh nói lại có thể tổn thương cô sâu sắc thế nào.
“Vậy tại sau ban đầu anh không cự tuyệt?”
“Có ai muốn tự tuyệt một người phụ nữ chủ động dâng hiến?” Triệu Trạch Duệ hừ lạnh.
Thì ra cô chỉ là một người phụ nữ chủ động dâng hiến, cái gì cũng là lỗi của cô, thì ra anh hoàn toàn không yêu cô, cô cần gì phải lưu luyến nữa? Lời anh nói đã xong, cô không nên tiếp tục ngu ngốc vậy nữa.
Chỉ trách cô quá dễ dàng người khác, nhưng cô cũng có một chút oán hận anh, nếu như ban đầu anh kiên quyết không để ý đến cô, không cho cô chút hy vọng, cô cũng sẽ không đam đầu vào, hiện tại đợi đến lúc cô muốn nhiều hơn, anh lại keo kiệt không chịu cho nữa rồi.
“Được! Vậy thì kết thúc thôi! Triệu Trạch Duệ, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Triệu Trạch Duệ quay đầu, không trả lời cô.
Dù Diệp Hiểu Hàm mới mười tám tuổi, nhưng cô biết lòng tự trọng là gì, cô cần gì phải níu giữ, anh hoàn toàn không muốn đối tốt với cô nữa rồi.
Cô xoay người rời khỏi phòng anh, ngăn cách với tất cả trước kia.
Sau khi Triệu Trạch Duệ nghe thấy tiếng đóng cửa mới chậm rãi ngồi xuống salon.
“Duậ, cậu cũng không muốn vậy đúng không?” Có đối khi Trang bác Hào rất trẻ con, nhưng anh cũng biết trận cãi nhau vừa rồi là cố ý, là Triệu Trạch Duệ muốn ép cô rời đi.
Triệu Trạch Duệ không trả lời vấn đề này của anh, lại nói: “Đó vốn là chuyện không nên xảy ra.”
Trang Bác Hào biết tâm tình hiện tại của anh không tốt, muốn an ủi anh, nhưng Triệu Trạch Duệ lại muốn anh rời đi.
Triệu Trạch Duệ ngồi thật lâu mời rời khỏi phòng sách, lúc anh mới anh chú ý, trên bàn là một bữa tối thịnh soạn.
Anh tiến lại, thức ăn đã nguội, nhưng đây là do Diệp Hiểu Hàm làm, anh cầm đũa lên từ từ ăn.
Cô nấu canh này vì anh, anh chưa bao giờ được cảm nhận cuộc sống như thế.
Anh biết, bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ không được gặp lại Diệp Hiểu Hàm nữa rồi, giữa hai người thật sự đã kết thúc, dù như vậy rất quá đáng, nhưng anh thật không hy vọng sau này sẽ nghe cô oán trách, cũng không hi vọng quan hệ của của và người nhà sẽ thay đổi vì anh.
Dù anh đã yêu cô, nhưng từ lúc bắt đầu anh đã nói với cô, chuyện giữa hai người là không thể, cũng sẽ không thể thay đổi dù anh đã yêu.
Anh đang áy náy, là anh làm tổn thương cô, nhưng anh lại không thể không làm vậy, ba cô khẩn cầu anh, anh có thể không nghe sao? Thừa dịp bây giờ còn kịp, chấm dứt sớm một chút cũng tốt.
Nhưng tim của anh rất đau, một nỗi đau khi hoàn toàn mất đi cô, nếu như cô rời khỏi, vậy còn anh thì sao? Anh có thể không quan tâm đến cô nữa sao? Tình cảm của anh sẽ tan biến khi Diệp Hiểu Hàm rời đi sao?
Chủ nhật, như thường lệ, Diệp Hiểu Kiệt và Diệp Hiểu Yên đầu về nhà ăn cơm, nhưng Diệp Chấn Hồng lại không chút vui vẻ… là vì con gái nhỏ của ông.
Kể từ sau khi cô rời khỏi nhà của Triệu Trạch Duệ, dù ông nhìn thế nào cũng cảm thấy Diệp Hiểu Hàm là lạ.
Nhưng ông cũng đoán được một chút, vì người khiến Triệu Trạch Duệ chia tay với cô là ông, ông biết con gái ông thích cậu ta, nhưng cậu ta là người thế nào, cô biết không? Trong khoảng thời gian này, ông luôn cảm thấy cô đang gắng gượng, như không muốn để bọn họ thấy, cố gắng làm bộ như không có việc gì, nhưng ông vẫn chú ý đến sự thay đổi của cô.
Mọi người ngồi trên bàn ăn, người nói nhiều nhất là Diệp Hiểu Hàm.
“Chị hai, ở bệnh viện chị có bác sĩ đẹp trai không, chẳng phải chị còn chưa tính đến chuyện kết hôn sao? Cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, dù tuổi không lớn lắm, nhưng cũng phải tính toán rồi.” Diệp Hiểu Hàm nhiều chuyện nói.
Diệp Hiểu Yên lườm cô một cái. “Con nít thì biết gì? Bác sĩ không có ai đẹp trai hết, đều là ông già trọc đầu mà thôi.”
Diệp Hiểu Hàm mới không tin, những thứ này đều do Diệp Hiểu Yên nói mà thôi.
“Vậy anh hai thì sao? Công ty của anh cũng không có thực tập sinh nữ sao?” Diệp Hiểu Hàm lại đưa mắt lên người Diệp Hiểu Kiệt.
Diệp Hiểu Kiệt nhìn những người khác một chút, ý của anh đã rõ ràng, dù trước kia Diệp Hiểu Hàm đúng là như vậy, nhưng cô hồi phục quá nhanh chóng, rất khó không khiến người khác cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ cô xảy ra chuyện gì?
“Hàm Hàm, sao gần đây em không ra ngoài?” Diệp Hiểu Kiệt hỏi cô.
Diệp Hiểu Hàm sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Hết cách rồi, Gia Kỳ không rảnh đi cùng em, cho nên em phải ở một mình đó!”
Một mình? Vậy nghĩa là cô chia tay với anh ta rồi?
Diệp Chấn Hồng đã sớm biết, nhưng vấn nhìn về phía Diệp Hiểu Hàm.
Nét mắt của cô vừa nhìn qua là biết đang giả bộ, nhưng sao ông có thể để con gái mình ở với người đàn ông đó đây?
Diệp Hiểu Hàm rũ mặt xuống, dù trên khuôn mặt có nụ cười cũng không rực rỡ.
Cô biết cô nên quên người đàn ông đó đi, hơn nữa còn phải quên hoàn toàn, nhưng dù cô về đây bao nhiêu ngày, cô cũng không thể quên anh, thậm chí còn luôn nhớ tới.
Buổi tối cô ngủ không ngon, ban ngày cô càng không muốn đi học, nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ tự phá hủy chính mình.
Nhưng trong lòng cô, vị trí của anh quá quan trọng, khiến cô hoàn toàn không có cách nào lập tức quên anh, cô cố gắng khiến cuộc sống của mình trở lại như cũ, nhưng bắt đầu từ ngày anh xuất hiện, tất cả xung quanh cô đã thay đổi, khi rời khỏi anh cũng không thể quay lại được.
Có trời mới biết cô nhớ anh bao nhiêu, cô có nghĩ đến chuyện đến nơi gàn công ty anh quan sát nhưng lại không đủ dũng cảm, ban đầu cô nói không muốn gặp anh nữa, vậy cũng không nên gặp lại, cô phải làm gì đó mới được.
“Hàm Hàm, em không sao chứ?” Diệp Hiểu Yên lo lắng nhìn cô.
Diệp Hiểu Hàm cúi thấp đầu không nhìn cô, tiếp tục ăn cơm, nhưng thực ra nước mắt đã tràn đến hốc mắt, hoàn toàn không ngăn lại được.
Diệp Hiểu Yên nhìn về phía Diệp Hiểu Kiệt, ban đầu cô chỉ biết Diệp Chấn Hồng nhớ anh điều tra Triệu Trạch Duệ, không ngờ thật sự khiến hai người chia tay, hơn nữa còn khiến Diệp Hiểu Hàm đau lòng như vậy.
“Em no rồi, em về phòng đánh điện tử.” Diệp Hiểu Hàm thừa dịp mọt người không chú ý đứng dậy đi về phòng.
Sau khi cô rời đi, Diệp Hiểu Kiệt mới mở miệng.
“Ba, ba nói gì với Triệu Trạch Duệ, khiến anh ta sẵn sàng chia tay với Hàm Hàm?”
Diệp Hiểu Yên liền biết, hóa ra ba là người khiến bọn họ chia tay, dù ban đầu cô cũng muốn hai người đó chia tay, nhưng cô cũng nhìn ra Diệp Hiểu Hàm thật sự thích người đàn ông đó.
Diệp Chần Hồng cũng chỉ nói mấy câu mà thôi, người đàn ông đó trả lời là anh sẽ xử lý, sau đó Diệp Hiểu Hàm lập tức về nhà.
“Ba chỉ hỏi rốt cuộc thân phận của cậu ta là gì, ba không thể để con gái ở cùng một người có thân phận không rõ ràng, sau đó ba còn nói cậu ta làm vậy là làm trễ nải cuộc sống của Hàm Hàm, cậu ta nói cậu ta sẽ xử lý, chỉ đơn giản như vậy.”
Diệp Hiểu Yên không hiểu nguyên nhân bên trong. “Thân phận không rõ… không phải nói anh hai đi điều tra rồi sao, không tra được gì sao?”
Diệp Hiểu Kiệt cũng cảm thấy kỳ quái. “Trừ công ty bây giờ của anh ta ra, những tài liệu khác đều không đầy đủ, có cái là giả, anh không thể điều tra ra, nhưng văn phòng thám tử đều trả lại tiền đặt cọc, nói họ không thể điều tra ra được.”
Kỳ quái như vậy? Rốt cuộc em gái cô đang quen người thế nào?
“Hình như Hàm Hàm biết thân phận của người đàn ông đó, hôm mà những người đó xuất hiện, con bé cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, không phải sao?” Diệp Hiểu Yên nhớ lại ngày đó, thậm chí sau khi trở về từ Hongkong, trên tay Diệp Hiểu Hàm còn có vết thương, nhưng trên mặt luôn nở nụ cười, giống như biết bí mật gì đó.
Nhưng cũng có thể vì con bé ở cùng Triệu Trạch Duệ, mới có thể vui vẻ như vậy.
Diệp Hiểu Kiệt nhìn Diệp Chấn Hồng. “Chúng ta không nên làm vậy sao? Hiện tại Hàm Hàm đau lòng như vậy, bình thường con bé ghét nhất chuyện giả bộ, nhưng bây giờ lại đang che giấu tâm trạng của nó với chúng ta.”
Diệp Chấn Hồng lắc đầu. “Thôi quên đi! Dù sao thì kết quả là hai người đó đã chia tay, như vậy cũng tốt, đợi đến cũng con bé hết đau lòng là được.”
Diệp Hiểu Yên và Diệp Hiểu Kiệt liếc mắt nhìn nhau, thật sự đơn giản như vậy? Hơn nữa Diệp Chấn Hồng làm vậy, chẳng lẽ ông không sợ có một ngày Diệp Hiểu Hàm biết sẽ tức giận, hận ông sao?
Ba cũng không hiểu rõ Hàm Hàm, nếu như cô thật sự cho rằng, hoặc giả không thể đơn giản thay đổi như vậy, dù hiện tại đau lòng, cũng khó đảm bảo trong lòng của cô có chuyện gì.
Trang Bác Hào lựa chọn im lặng, đây không phải là chuyện anh nên tham dự, dù anh không đồng ý với cách làm này của Triệu Trạch Duệ.
“Tại sao? Vì ba em điều tra anh, nên anh muốn rời khỏi em sao?” Diệp Hiểu Hàm đi đến trước mặt anh, cô chỉ muốn biết tại sao anh lại độc ác như vậy.
“Không yêu là không yêu, không vì bất kỳ lý do nào khác!” Triệu Trạch Duệ biết mình nói vậy chắc chắn sẽ khiến cô đau lòng, cho nên anh không muốn nhìn thắng vào đôi mắt đẫm nước của cô, anh sợ mình sẽ mềm lòng.
Diệp Hiểu Hàm kích động nói: “Vậy tại sao anh lại đồng ý cho em làm bạn gái anh? Tại sao anh lại mặc cho em chiếm giữ tất cả của anh? Nếu không phải vì yêu thì anh sao anh lại đối với em như vậy?”
Triệu Trạch Duệ cười khinh miệt. “Cô nghĩ nhiều quá rồi, đó chẳng qua là vì cô tự dâng cho tôi, tôi hồi đáp một chút mà thôi, tôi thấy cô như không có tôi thì không được, mới có thể đối xử với cô tốt một chút, dù cô là bạn gái tôi, tôi cũng có thể nói rõ rằng tôi không thích cô.”
Cái gì? Diệp Hiểu Hàm cắn môi dưới, cô nghe được gì vậy? Tất cả của anh đều là giả sao? Từ đầu đến cuối anh đều không yêu cô, tất cả đều do cô tự mình đa tình? Cô cho là anh cũng có chút tình cảm với cô dù nhiều hay ít, nhưng bây giờ nghe anh nói, cô mới biết mình ngu ngốc thế nào.
Vì anh, cô trốn nhà; vè anh, cô đi Hongkong tìm anh; vì anh, cô chống đối lại người nhà, tự mình ngu ngốc đi nấu cơm cho anh, cố gắng làm một người phụ nữ anh yêu thích.
Kết quả là cô được cái gì, anh chưa từng nói lời yêu?
“Triệu Trạch Duệ, anh có biết anh đã làm tổn thương người khác rất nhiều không?” Trong mắt cô mang theo chút chờ đợi, hi vọng anh sẽ nói cho cô biết, điều anh vừa nói là giả, nhưng điều đó căn bản là không thể.
“Tôi biết, nhưng tôi muốn cho cô hiểu, tôi hoàn toàn không yêu cô, tôi đã nói từ lâu rồi, kể từ sau khi cô quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi đã nói rõ cho cô biết, tôi sẽ không yêu cô, nhưng cô lại tự mình xông vào, thậm chí còn nhất định phải đạt được mục đích, được! Tôi thỏa mãn cô, hiện tại đủ chưa?” Triệu Trạch Duệ nhìn cô, hơn nữa còn đứng lên nói với ô.
Trang Bác Hào phát hiện chuyện này đã đến mức không thể quay đầu lại rồi, chẳng lẽ Triệu Trạch Duệ thật sự không yêu Diệp Hiểu Hàm sao?
Nước mắt của Diệp Hiểu Hàm vẫn chưa thể ngừng lại, cô chưa bao giờ biết mình lại có nhiều nước mắt như vậy, cũng không biết thì ra lời anh nói lại có thể tổn thương cô sâu sắc thế nào.
“Vậy tại sau ban đầu anh không cự tuyệt?”
“Có ai muốn tự tuyệt một người phụ nữ chủ động dâng hiến?” Triệu Trạch Duệ hừ lạnh.
Thì ra cô chỉ là một người phụ nữ chủ động dâng hiến, cái gì cũng là lỗi của cô, thì ra anh hoàn toàn không yêu cô, cô cần gì phải lưu luyến nữa? Lời anh nói đã xong, cô không nên tiếp tục ngu ngốc vậy nữa.
Chỉ trách cô quá dễ dàng người khác, nhưng cô cũng có một chút oán hận anh, nếu như ban đầu anh kiên quyết không để ý đến cô, không cho cô chút hy vọng, cô cũng sẽ không đam đầu vào, hiện tại đợi đến lúc cô muốn nhiều hơn, anh lại keo kiệt không chịu cho nữa rồi.
“Được! Vậy thì kết thúc thôi! Triệu Trạch Duệ, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Triệu Trạch Duệ quay đầu, không trả lời cô.
Dù Diệp Hiểu Hàm mới mười tám tuổi, nhưng cô biết lòng tự trọng là gì, cô cần gì phải níu giữ, anh hoàn toàn không muốn đối tốt với cô nữa rồi.
Cô xoay người rời khỏi phòng anh, ngăn cách với tất cả trước kia.
Sau khi Triệu Trạch Duệ nghe thấy tiếng đóng cửa mới chậm rãi ngồi xuống salon.
“Duậ, cậu cũng không muốn vậy đúng không?” Có đối khi Trang bác Hào rất trẻ con, nhưng anh cũng biết trận cãi nhau vừa rồi là cố ý, là Triệu Trạch Duệ muốn ép cô rời đi.
Triệu Trạch Duệ không trả lời vấn đề này của anh, lại nói: “Đó vốn là chuyện không nên xảy ra.”
Trang Bác Hào biết tâm tình hiện tại của anh không tốt, muốn an ủi anh, nhưng Triệu Trạch Duệ lại muốn anh rời đi.
Triệu Trạch Duệ ngồi thật lâu mời rời khỏi phòng sách, lúc anh mới anh chú ý, trên bàn là một bữa tối thịnh soạn.
Anh tiến lại, thức ăn đã nguội, nhưng đây là do Diệp Hiểu Hàm làm, anh cầm đũa lên từ từ ăn.
Cô nấu canh này vì anh, anh chưa bao giờ được cảm nhận cuộc sống như thế.
Anh biết, bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ không được gặp lại Diệp Hiểu Hàm nữa rồi, giữa hai người thật sự đã kết thúc, dù như vậy rất quá đáng, nhưng anh thật không hy vọng sau này sẽ nghe cô oán trách, cũng không hi vọng quan hệ của của và người nhà sẽ thay đổi vì anh.
Dù anh đã yêu cô, nhưng từ lúc bắt đầu anh đã nói với cô, chuyện giữa hai người là không thể, cũng sẽ không thể thay đổi dù anh đã yêu.
Anh đang áy náy, là anh làm tổn thương cô, nhưng anh lại không thể không làm vậy, ba cô khẩn cầu anh, anh có thể không nghe sao? Thừa dịp bây giờ còn kịp, chấm dứt sớm một chút cũng tốt.
Nhưng tim của anh rất đau, một nỗi đau khi hoàn toàn mất đi cô, nếu như cô rời khỏi, vậy còn anh thì sao? Anh có thể không quan tâm đến cô nữa sao? Tình cảm của anh sẽ tan biến khi Diệp Hiểu Hàm rời đi sao?
Chủ nhật, như thường lệ, Diệp Hiểu Kiệt và Diệp Hiểu Yên đầu về nhà ăn cơm, nhưng Diệp Chấn Hồng lại không chút vui vẻ… là vì con gái nhỏ của ông.
Kể từ sau khi cô rời khỏi nhà của Triệu Trạch Duệ, dù ông nhìn thế nào cũng cảm thấy Diệp Hiểu Hàm là lạ.
Nhưng ông cũng đoán được một chút, vì người khiến Triệu Trạch Duệ chia tay với cô là ông, ông biết con gái ông thích cậu ta, nhưng cậu ta là người thế nào, cô biết không? Trong khoảng thời gian này, ông luôn cảm thấy cô đang gắng gượng, như không muốn để bọn họ thấy, cố gắng làm bộ như không có việc gì, nhưng ông vẫn chú ý đến sự thay đổi của cô.
Mọi người ngồi trên bàn ăn, người nói nhiều nhất là Diệp Hiểu Hàm.
“Chị hai, ở bệnh viện chị có bác sĩ đẹp trai không, chẳng phải chị còn chưa tính đến chuyện kết hôn sao? Cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, dù tuổi không lớn lắm, nhưng cũng phải tính toán rồi.” Diệp Hiểu Hàm nhiều chuyện nói.
Diệp Hiểu Yên lườm cô một cái. “Con nít thì biết gì? Bác sĩ không có ai đẹp trai hết, đều là ông già trọc đầu mà thôi.”
Diệp Hiểu Hàm mới không tin, những thứ này đều do Diệp Hiểu Yên nói mà thôi.
“Vậy anh hai thì sao? Công ty của anh cũng không có thực tập sinh nữ sao?” Diệp Hiểu Hàm lại đưa mắt lên người Diệp Hiểu Kiệt.
Diệp Hiểu Kiệt nhìn những người khác một chút, ý của anh đã rõ ràng, dù trước kia Diệp Hiểu Hàm đúng là như vậy, nhưng cô hồi phục quá nhanh chóng, rất khó không khiến người khác cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ cô xảy ra chuyện gì?
“Hàm Hàm, sao gần đây em không ra ngoài?” Diệp Hiểu Kiệt hỏi cô.
Diệp Hiểu Hàm sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Hết cách rồi, Gia Kỳ không rảnh đi cùng em, cho nên em phải ở một mình đó!”
Một mình? Vậy nghĩa là cô chia tay với anh ta rồi?
Diệp Chấn Hồng đã sớm biết, nhưng vấn nhìn về phía Diệp Hiểu Hàm.
Nét mắt của cô vừa nhìn qua là biết đang giả bộ, nhưng sao ông có thể để con gái mình ở với người đàn ông đó đây?
Diệp Hiểu Hàm rũ mặt xuống, dù trên khuôn mặt có nụ cười cũng không rực rỡ.
Cô biết cô nên quên người đàn ông đó đi, hơn nữa còn phải quên hoàn toàn, nhưng dù cô về đây bao nhiêu ngày, cô cũng không thể quên anh, thậm chí còn luôn nhớ tới.
Buổi tối cô ngủ không ngon, ban ngày cô càng không muốn đi học, nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ tự phá hủy chính mình.
Nhưng trong lòng cô, vị trí của anh quá quan trọng, khiến cô hoàn toàn không có cách nào lập tức quên anh, cô cố gắng khiến cuộc sống của mình trở lại như cũ, nhưng bắt đầu từ ngày anh xuất hiện, tất cả xung quanh cô đã thay đổi, khi rời khỏi anh cũng không thể quay lại được.
Có trời mới biết cô nhớ anh bao nhiêu, cô có nghĩ đến chuyện đến nơi gàn công ty anh quan sát nhưng lại không đủ dũng cảm, ban đầu cô nói không muốn gặp anh nữa, vậy cũng không nên gặp lại, cô phải làm gì đó mới được.
“Hàm Hàm, em không sao chứ?” Diệp Hiểu Yên lo lắng nhìn cô.
Diệp Hiểu Hàm cúi thấp đầu không nhìn cô, tiếp tục ăn cơm, nhưng thực ra nước mắt đã tràn đến hốc mắt, hoàn toàn không ngăn lại được.
Diệp Hiểu Yên nhìn về phía Diệp Hiểu Kiệt, ban đầu cô chỉ biết Diệp Chấn Hồng nhớ anh điều tra Triệu Trạch Duệ, không ngờ thật sự khiến hai người chia tay, hơn nữa còn khiến Diệp Hiểu Hàm đau lòng như vậy.
“Em no rồi, em về phòng đánh điện tử.” Diệp Hiểu Hàm thừa dịp mọt người không chú ý đứng dậy đi về phòng.
Sau khi cô rời đi, Diệp Hiểu Kiệt mới mở miệng.
“Ba, ba nói gì với Triệu Trạch Duệ, khiến anh ta sẵn sàng chia tay với Hàm Hàm?”
Diệp Hiểu Yên liền biết, hóa ra ba là người khiến bọn họ chia tay, dù ban đầu cô cũng muốn hai người đó chia tay, nhưng cô cũng nhìn ra Diệp Hiểu Hàm thật sự thích người đàn ông đó.
Diệp Chần Hồng cũng chỉ nói mấy câu mà thôi, người đàn ông đó trả lời là anh sẽ xử lý, sau đó Diệp Hiểu Hàm lập tức về nhà.
“Ba chỉ hỏi rốt cuộc thân phận của cậu ta là gì, ba không thể để con gái ở cùng một người có thân phận không rõ ràng, sau đó ba còn nói cậu ta làm vậy là làm trễ nải cuộc sống của Hàm Hàm, cậu ta nói cậu ta sẽ xử lý, chỉ đơn giản như vậy.”
Diệp Hiểu Yên không hiểu nguyên nhân bên trong. “Thân phận không rõ… không phải nói anh hai đi điều tra rồi sao, không tra được gì sao?”
Diệp Hiểu Kiệt cũng cảm thấy kỳ quái. “Trừ công ty bây giờ của anh ta ra, những tài liệu khác đều không đầy đủ, có cái là giả, anh không thể điều tra ra, nhưng văn phòng thám tử đều trả lại tiền đặt cọc, nói họ không thể điều tra ra được.”
Kỳ quái như vậy? Rốt cuộc em gái cô đang quen người thế nào?
“Hình như Hàm Hàm biết thân phận của người đàn ông đó, hôm mà những người đó xuất hiện, con bé cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, không phải sao?” Diệp Hiểu Yên nhớ lại ngày đó, thậm chí sau khi trở về từ Hongkong, trên tay Diệp Hiểu Hàm còn có vết thương, nhưng trên mặt luôn nở nụ cười, giống như biết bí mật gì đó.
Nhưng cũng có thể vì con bé ở cùng Triệu Trạch Duệ, mới có thể vui vẻ như vậy.
Diệp Hiểu Kiệt nhìn Diệp Chấn Hồng. “Chúng ta không nên làm vậy sao? Hiện tại Hàm Hàm đau lòng như vậy, bình thường con bé ghét nhất chuyện giả bộ, nhưng bây giờ lại đang che giấu tâm trạng của nó với chúng ta.”
Diệp Chấn Hồng lắc đầu. “Thôi quên đi! Dù sao thì kết quả là hai người đó đã chia tay, như vậy cũng tốt, đợi đến cũng con bé hết đau lòng là được.”
Diệp Hiểu Yên và Diệp Hiểu Kiệt liếc mắt nhìn nhau, thật sự đơn giản như vậy? Hơn nữa Diệp Chấn Hồng làm vậy, chẳng lẽ ông không sợ có một ngày Diệp Hiểu Hàm biết sẽ tức giận, hận ông sao?
Ba cũng không hiểu rõ Hàm Hàm, nếu như cô thật sự cho rằng, hoặc giả không thể đơn giản thay đổi như vậy, dù hiện tại đau lòng, cũng khó đảm bảo trong lòng của cô có chuyện gì.