Tại Luân Đôn, Khương Thừa vừa cười vừa chửi một tiếng rồi cất điện thoại vào túi.
"Bọn mình ở đây phí công lo lắng cho cậu ấy còn cậu ấy thì vui quên lối về ở đó." Khương Thừa tiện tay lấy hạt dẻ cười từ trong đĩa, anh ấy không ăn mà chỉ nghịch nó: "Được rồi, ai về nhà nấy đi, về tìm mẹ mình đi!"
Mấy người bọn họ còn chưa học lên cấp ba đã bị ba mẹ sắp xếp xong con đường tương lai, không chỉ vậy còn bị đưa ra nước ngoài, học các trường khác nhau. Ở nước ngoài không thuận tiện như ở trong nước, mọi người muốn hẹn nhau gặp mặt không phải là điều dễ dàng.
Những người khác thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù một trong số họ bị cha mẹ bắt không được liên lạc với Giang Dịch Hàn nhưng họ vẫn quan tâm đến anh. Dù sao có chuyện gì đi nữa thì họ cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ đến lớn, không giống như người lớn chỉ biết lợi dụng tính toán.
Ôn Nhã đang ngồi trong góc nhâm nhi sữa, đột nhiên hỏi: "Tại sao lại vui đến quên cả lối về?"
Khương Thừa sửng sốt: "Anh Hàn nói rằng có một cô gái thích anh ấy. Tôi hỏi cô gái ấy thế nào thì anh ấy nói rằng dáng dấp bình thường thôi."
"Có khi nghỉ hè tới khi chúng ta trở về nước sẽ có một chị dâu đó!"
"Tôi ngay cả bạn gái cũng không có, haizz, chỉ có chúng ta vẫn là cẩu độc thân, đau lòng quá."
Sắc mặt Ôn Nhã hơi tái.
Từ khi còn học mẫu giáo Giang Dịch Hàn đã không thiếu người theo đuổi, khi lên trung học cơ sở, ngày nào anh cũng nhận được thư tình, từ hoa khôi học đường cho đến cô bé nhút nhát trong lớp. Ai mà không động tâm khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai và độ nam tính của anh chứ?
Từ trước đến nay anh không thiếu người theo đuổi nhưng vẫn chưa bao giờ yêu ai.
Bạn bè hỏi anh, ngay cả hoa khôi còn từ chối thì tiêu chuẩn của anh cao đến mức nào?
Khi đó Giang Dịch Hàn đang nhai kẹo cao su trong miệng, cười bỡn cợt, anh chỉ đáp lại bằng hai chữ, không thích người xấu xí.
Dưới một tiêu chuẩn như vậy, khiến cho anh dùng từ "bình thường" để miêu tả con gái cũng khiến cho người ta trợn mắt há mồm. Mấy thằng bạn thân nóng lòng muốn mua vé máy bay về Trung Quốc xem cô nàng "bình thường" này xinh như thế nào.
Khương Thừa sắc mặt của Ôn Nhã đã trắng bệch, cuối cùng anh ấy cũng không đành lòng nói thêm những câu sau của Giang Dịch Hàn.
Nguyễn Khê học hành rất chăm chỉ. Cô biết rõ một điều, muốn kết hôn với một gia đình giàu có mà chỉ có một khuôn mặt đẹp là nằm mơ giữa ban ngày. Ngoại hình xinh đẹp mà không có chỉ số IQ thì quả là một thảm họa, cô tự mình hiểu được, dựa vào gia cảnh của mình, muốn kết hôn với gia đình thượng lưu là một giấc mơ viển vông. Chu Trừng thực sự là ứng cử viên lý tưởng cho chức vụ chồng của cô, trong nhà có tiền, nhưng không có quyền... Gia cảnh như vậy nếu ở một nơi như Bắc Kinh đâu đâu cũng là người giàu thì nhà họ Chu không được xem là cái gì.
Nhưng vậy thì sao, muốn kết hôn với gia đình giàu có thực sự thì cho dù cô có đầu thai lại từ trong bụng mẹ, cho dù có nỗ lực hết sức e rằng cũng không có hy vọng gì.
Trong một gia đình như nhà họ Chu, cô chỉ cần cố gắng một chút, cộng thêm tình cảm sâu đậm mà Chu Trừng dành cho cô, không phải cô sẽ không cưới thì tỷ lệ cô gả vào nhà họ Chu cũng rất cao.
Vì biết rõ vị trí của bản thân nên Nguyễn Khê từ nhỏ đã tập trung việc học, không có thời gian thư giãn, giờ cô đang học cấp ba. Nếu không thi vào một trường đại học lớn thì không phải cô đã phụ mọi cố gắng nhiều năm của mình sao?
Trước đây, cô đã tóm tắt những loại đàn ông mà phụ nữ thích, vậy những loại phụ nữ mà đàn ông ưa thích thì sao. Chẳng qua cũng chỉ có mấy loại như có trình độ học vấn cao, ngoại hình đẹp và xuất thân tốt.
Người có thể cùng lúc chiếm được cả ba loại là bạch phú mỹ loại người này kiếp trước đã cứu cả hệ ngân hà, đố kỵ không nổi, những người khác chỉ có thể đứng ở bên cạnh hô .
白富美 (Bái fùměi): Bạch Phú Mỹ: Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp): là mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.
: Trong tiếng Trung cụm số được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này sẽ là /liùliùliù/. Tuy nhiên cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/. Hàm ý của từ này là để khen ngợi người quá giỏi, khả năng cực kỳ "trâu bò".
Trên thực tế, chỉ cần có được một loại đã là rất may mắn rồi.
Cả hai đời cô chưa bao giờ có cơ hội được làm bạch phú mỹ, vì vậy cô sẽ nỗ lực để trở thành một phiên bản bạch phú mỹ. Cần phải bảo vệ khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên này và phải trau dồi trình độ cá nhân. Đây không phải là một vấn đề đơn giản, bây giờ cô vẫn còn là một học sinh, nơi làm việc cách cô rất xa vì vậy cô chỉ có thể chăm chỉ học tập và tiến bộ mỗi ngày để đậu vào một trường đại học danh tiếng.
mười giờ ba mươi phút tối, đèn trong phòng Nguyễn Khê vẫn sáng, cô chỉ cho phép mình suy nghĩ lung tung trong vòng mười phút, sau đó lại đâm đầu vào một biển câu hỏi, tiếp tục tính toán bài toán.
Khoảng mười một giờ, ba Nguyễn đến gõ cửa phòng cô và nhẹ nhàng nói: "Tiểu Khê, đi ngủ đi, mười một giờ rồi, sáng mai con còn phải đi học."
Không giống như những người khác sợ khoảng thời gian năm cuối cấp ba, Nguyễn Khê rất hưởng thụ quãng thời gian này.
Cô luôn cảm thấy rằng nếu cô cố gắng chăm chỉ hơn, cô sẽ tiến gần hơn ước mơ và mục tiêu của mình.
"Vâng, làm xong câu hỏi này con sẽ đi ngủ!"
Ngày hôm sau, Vương Mỹ Chi muốn đưa Giang Dịch Hàn đến trường để báo danh, Nguyễn Khê vừa xuống lầu, Vương Mỹ Chi đã mời cô lên xe: "Tiểu Khê, đúng lúc dì cũng đi đến trường học, cũng tiện đường nên để dì đưa con đi học. Giờ này xe buýt đông lắm."
Nếu không có Giang Diệc Phàm ở đó, chắc chắn Nguyễn Khê sẽ không khách sáo với bà ấy, nhưng Giang Dịch Hàn ở đó, cô không thể không lo lắng một chút.
Tuy nói ra thì có hơi khoa khoang nhưng cô thực sự là một người luôn làm người khác chú ý, bây giờ đi học chắc có nhiều người ở cổng trường, nếu người khác nhìn thấy cô xuống xe với trai đẹp thì có nghĩ suy nghĩ quá lên không? Mặc dù cô có nhiều "scandal" nhưng những người đó không thân thiết với cô, nếu chuyện này đến tai Chu Trừng, anh ấy sẽ nghĩ gì về cô?
Nguyễn Khê lắc đầu: "Không được đâu dì ơi, con có hẹn đi cùng với bạn học của con rồi ạ."
Giang Dịch Hàn ngẩng đầu lườm cô một cái, anh không hiểu tại sao cô lại từ chối.
Vương Mỹ Chi biết tính cách của Nguyễn Khê nên bà ấy cũng không tiếp tục kiên trì khuyên nữa.
Tuy tâm trí của Nguyễn Khê đều tập trung vào việc học và công lược Chu Trừng nhưng cô cũng đã nghe nói về những chiến tích của Giang Dịch Hàn.
Người này mới đến Nhất Trung một tháng đã xử lý trùm trường khóa trước và trở thành trùm trường mới của trường Nhất Trung. Không, không đúng, nói chính xác là anh đã trở thành trùm trường kiêm hot boy. Thực tế có ít người sẽ đồng thời trở thành trùm trường kiêm hot boy. Chính vì vậy, cái tên Giang Dịch Hàn ngày càng xuất hiện nhiều trên các diễn đàn của trường Nhất Trung, thậm chí có nhiều người từ các trường khác đến gặp anh.
Một số người trong trường còn nói rằng Giang Dịch Hàn là bộ mặt của Nhất Trung. Nguyễn Khê rất không hài lòng với việc này, chẳng lẽ đã quên cô rồi sao? Rõ ràng cô mới là bộ mặt của Nhất Trung.
Hôm nay là ngày tự học, Diệp Huyên Linh đến tìm Nguyễn Khê và đặt một chai Asam trên bàn của cô.
Nguyễn Khê không quen Diệp Huyên Linh, ngày trước năm lớp mười cùng học một lớp, sau này chia lớp, Diệp Huyên Linh học khoa văn, nghe nói bây giờ cô ấy đạt thành tích rất tốt. Tình bạn giữa hai người chỉ giới hạn ở việc chào hỏi khi gặp nhau trên đường, tại sao hôm nay cô ấy lại đến tìm cô? Còn mang theo một chai đồ uống tới, việc này khiến người ta rất tò mò.
Diệp Huyên Linh tỏ ra khá lịch sự với Nguyễn Khê, nhưng khi bước vào cô ấy rất hùng hổ, thu hút sự chú ý của nhiều người, trong đó có Chu Trừng.
"Nguyễn Khê, tôi nghe nói rằng cậu sống cùng một khu với Giang Dịch Hàn. Lúc trước còn có người nhìn thấy cậu ấy đi với cậu, có phải hai người đang hẹn hò không?" Diệp Huyên Linh hỏi thẳng thừng.
Thực ra, Diệp Huyên Linh không phải không biết hành vi của mình là bất lịch sự, nhưng cô ấy thực sự không thể chịu đựng được, là một nhan cẩu, cô ấy đã từng thích rất nhiều chàng trai. Họ đều có hai đặc điểm chung là cao ráo, đẹp trai nhưng điều khiến người ta buồn là nhưng người mà cô ấy thích hơn một nửa số đó thích Nguyễn Khê, bao gồm cả hot boy khóa trước.
Ngày đầu tiên khi Giang Dịch Hàn chuyển trường tới cô ấy đã chú ý tới anh. Kể từ lần đi đổ rác với bạn cùng bàn, sau khi đi ngang qua sân bóng rổ nhìn thấy anh đang dựa vào tường để đàn em châm thuốc cho anh, nói thế nào nhỉ, khi thấy anh hút thuốc cô ấy đã trúng tiếng sét ái tình ngay lập tức, cái gọi là vừa nhìn đã yêu chính là như thế này.
Diệp Huyên Linh không thích bọn con trai hút thuốc, cho rằng bọn họ đều muốn giả vờ lạnh lùng, nhưng thực ra lại rất low.
Nhưng Giang Dịch Hàn thì khác, anh có một đôi tay trắng nõn, thon thả, cầm điếu thuốc một cách thản nhiên và hững hờ hít một cái... Khi anh nhìn thấy các cô tới, anh thế mà bóp tắt điếu thuốc lá mà anh mới hít được hai lần, có vẻ như anh không muốn họ ngửi phải khói thuốc.
Đây là lần đầu tiên Diệp Huyên Linh nhìn thấy một nam sinh có thể kết hợp hai tính cách trái ngược nhau là lịch sự và kiêu ngạo.
Sắc mặt của Nguyễn Khê hơi thay đổi: "Đừng nói bừa."
Chồng tương lai của cô vẫn ngồi đây đó, xem anh ấy không tồn tại à! Lại muốn nhìn cô mang con dao mét ra thể hiện nữa à?
Sau khi nghe Nguyễn Khê giải thích, Diệp Huyên Linh không nhịn được nói: "Cậu sẽ thích cậu ấy chứ?"
Nếu Nguyễn Khê cũng thích Giang Dịch Hàn thì cô ấy làm gì có cơ hội chứ? Con trai đều không có ý chí kiên định, cho dù Giang Dịch Hàn thích Nguyễn Khê thì chỉ cần cô không có tình ý với anh, sau một thời gian dài anh sẽ từ bỏ thôi.
Nguyễn Khê liếc nhìn bóng lưng của Chu Trừng và nói thẳng: "Sẽ không."
Như một lời cảnh tỉnh cho Nguyễn Khê.
Hai người cùng thu hút ánh mắt của người khác khi đứng cạnh nhau sẽ càng thêm thu hút sự chú ý của người khác.
Hơn nữa, họ còn là hàng xóm của nhau, Giang Dịch Hàn vẫn ăn cơm ở nhà cô mỗi ngày! Nếu cô tiếp tục xem nhẹ, lần sau có người chụp được bức ảnh cô lên lầu cùng anh thì thật sự là cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch!
"Vậy hai người có quan hệ gì, người khác đã nhìn thấy hai người đi cùng nhau mấy lần."
Nguyễn Khê không chỉ là hoa khôi của lớp, mà còn là hoa khôi của trường, Diệp Huyên Linh cũng nói lớn tiếng, vào lúc này có rất nhiều học sinh xúm lại hóng chuyện.
"Chu Trừng, sao cậu lại lấy giấy thi của tôi làm nháp chứ!" Nam sinh đeo kính hét lên một tiếng.
Nguyễn Khê sửng sốt, tự hỏi mình có nên mừng thềm hay không, nhìn thấy biểu hiện này của Chu Trừng chắc anh ấy cũng đang dựng tai lên nghe câu trả lời của mình.
Chu Trừng vội vàng lấy tẩy ra tẩy, nhưng là tẩy lên tẩy xuống, phát ra thanh âm lớn càng làm lộ tâm tình của anh ấy.
Nguyễn Khê lần đầu tiên cảm thấy "scandal" của mình cũng có lúc hữu ích.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô đã nghĩ ra một lý do gần như không có lỗ hổng nào, một khi lý do này được sử dụng, sau này cô sẽ không có bất kỳ vụ lùm xùm nào với Giang Dịch Hàn.
Nhưng mà......
Nghĩ đến việc một tháng nay Giang Dịch Hàn dỗ mẹ cô khiến mẹ cô thay đổi xưng hô từ "Dịch Hàn" đổi thành "Tiểu Hàn", cô nghĩ nhờ vào mối quan hệ thân thiết này anh sẽ hiểu và phối hợp với cô.
Nguyễn Khê suy nghĩ một lúc và nói: "Đó là anh trai của tôi."
Bạn học vây xem đều sửng sốt: "... anh, anh trai của cậu?"
"Không phải anh ruột."
Cô nói đến đây thì dừng lại.
Phần còn lại để mọi người tự động não đi!
- -----oOo------