Nguyễn Khê không muốn phá hủy hình tượng mà cô đã dày công xây dựng. Tất cả các từ ngữ tốt đẹp thường dùng để miêu tả nữ thần, nếu cô vì một cái váy mà ăn miếng trả miếng đối chọi gay gắt, tính toán chi li với Thái Mộng Tuyết thì chẳng phải đang làm sụp đổ hình tượng của cô à. Nhưng muốn cô chịu đựng đóa hoa sen trắng này thì quả là ấm ức cho cô. Lúc này cô cần người đứng ra làm "sứ giả bảo vệ hoa". Chỉ là cô không ngờ Giang Dịch Hàn sẽ vì cô mà đứng ra.
"Bạn học Thái, thật ra buổi sáng ở căng tin có rất nhiều người, khi đi đường phải chú ý một chút. Váy bẩn chỉ là chuyện nhỏ, nếu lần sau cậu bị ngã sẽ là chuyện lớn." Giọng điệu của Nguyễn Khê nhẹ nhàng và am hiểu lòng người: "Lời của anh họ tôi cậu không cần phải để tâm, anh ấy chỉ bênh vực kẻ yếu và tốt, tôi cũng không sao cả, lần sau cậu cẩn thận một chút là được."
"Sứ giả bảo vệ hoa" Trần Lan Thanh bên cạnh cô nhếch miệng, giọng nói tuy nhỏ nhưng mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy: "Khê, cậu rộng lượng quá rồi, có phải cậu ta không cẩn thận mỗi lần này đâu, lần trước là trà sữa nóng, có khi là cố tình đó, nếu không phải như vậy thì tại sao lại đụng vào áo người khác chứ. Mình nghĩ chắc là do hai người đụng hàng nhau nên cậu ta ghen ghét đó."
Xứng đáng là "sứ giả bảo vệ hoa" bên cạnh cô! Tóm tắt sâu sắc và đúng trọng tâm.
Trong lòng Nguyễn Khê thầm dành một lời khen ngợi cho Trần Lan Thanh.
"Cậu nói cái gì vậy? Mộng Tuyết hoàn toàn không có cố ý, là cậu ta tự động đụng vào Mộng Tuyết đấy chứ!" Đương nhiên Thái Mộng Tuyết cũng có người bảo vệ, nhưng hiển nhiên trình độ này không cùng đẳng cấp với người bảo vệ bên cạnh cô.
Trần Lan Thanh nặng nề mà hừ một tiếng: "Thôi đi, hai cậu là thần tiên hay sao mà chúng tôi phải cố ý đụng vào hai cậu? Nghĩ chúng tôi đều là đồ ngốc chắc, không phải do Thái Mộng Tuyết thích Diêu Bách Nham mà Diêu Bách Nham chỉ thích Nguyễn Khê à? Nhìn cái mặt ghen tị của hai người trông thật xấu xí."
Tâm sự của Thái Mộng Tuyết cứ như vậy bị người khác nói ra khiến cô ta cảm thấy rất xấu hổ, dường như chuẩn bị khóc tới nơi rồi.
Nguyễn Khê cảm thấy rằng sự việc nên kết thúc ở đây, vì vậy cô kéo Trần Lan Thanh và nói: "Được rồi được rồi. Chúng ta đi thôi."
Giang Dịch Hàn nãy giờ không lên tiếng chắc cũng biết chuyện gì đang xảy ra, anh hận không thể trợn mắt một cái, đá văng hộp sữa đậu nành bị người không có tố chất ném xuống đất, nói nhỏ: "Nhàm chán, đi."
Mấy đàn em đi sau anh lập tức đi theo.
"Hóa ra đây là tranh giành tình yêu à."
"Con gái thật là nhàm chán, nhưng Diêu Bách Nham là một thằng đàn bà, chắc em họ của anh không thích loại người như vậy đâu."
Cuộc thảo luận không kiêng kỵ ai này khiến Thái Mộng Tuyết nắm tay thành nắm đấm, cô ta cúi đầu nói với Ruan Xi: "Tôi xin lỗi, tôi thực sự không cố ý."
Nguyễn Khê thu lại nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng nói: "Bạn học, lần sau hãy cẩn thận, dù sao thì lần trước khi cậu làm văng trà sữa vào tôi cũng nói như vậy rồi."
Nói thẳng ra là do bây giờ cô đã có mục tiêu, nếu không có mục tiêu thì ngay lần đầu tiên đóa hoa sen trắng này làm như vậy cô đã tát bay cô ta rồi, cô ta làm gì có cơ hội ở đây so sánh với cô?
Sau khi nói xong Nguyễn Khê xoay người rời khỏi căng tin, Trần Lan Thanh cũng đuổi theo, ôm lấy cánh tay của cô: "Bây giờ còn có nửa giờ nữa mới đến tiết học đầu tiên, hay là chúng ta đến ký túc xá mượn nước giặt rồi giặt một lúc, sau đó lại dùng máy sấy tóc sấy."
"Cũng chỉ còn cách này."
Có khá nhiều học sinh sống trong kí túc xá. Với sự nổi tiếng của Ruan Xi, không đến một lúc đã có người mang cô về kí túc xá.
Cô chỉ sống trong ký túc xá của trường trong năm đầu tiên vì phải học khóa huấn luyện quân sự. Đây là ký túc xá dành cho người, có phòng tắm riêng và ban công, không giới hạn lượng điện sử dụng nhưng sẽ tự động tắt đèn lúc giờ tối.
"Chắc chắn Thái Mộng Tuyết cố ý làm như vậy!" Trần Lan Thanh nói.
Sau khi Nguyễn Khê thổi khô váy, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Mình biết."
"Vậy sao cậu còn..."
"Tình huống vừa rồi nếu mình cãi nhau với cô ta người khác sẽ nghĩ chúng ta ỷ đông bắt nạt người khác." Nguyễn Khê nhìn Trần Lan Thanh cười: "Huống chi mình biết cậu sẽ bảo vệ mình."
Trần Lan Thanh mỉm cười đẩy cô một cái: "Đủng rồi, đúng rồi, mình không thể chịu đựng được khi nhìn vẻ mặt cô ta, cứ như thể chúng ta đang bắt nạt cô ta vậy."
"Đi thôi, sứ giả bảo vệ hoa ạ."
Trần Lan Thanh thực sự thích cái xưng hô này: "Nhưng mà vừa rồi anh họ của cậu thực sự rất đẹp trai nha, anh ấy có bạn gái chưa?"
"Sao thế, cậu thích anh ấy?"
"Mình thích tất cả nhưng người đẹp trai."
"Muốn mình giúp cậu hỏi anh ấy không?"
Trần Lan Thanh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Quên đi, mình cảm thấy anh ấy sẽ không thích mình đâu, mình không muốn làm việc vô ích, lãng phí tiền điện thoại của mình."
Học sinh yêu đương thì điện thoại di động là thứ không thể thiếu. Gửi tin nhắn văn bản và trò chuyện trên WeChat là vô cùng quan trọng.
"Nếu mình có nhan sắc giống cậu thì mình không phải lo lắng về việc mất tiền đầu tư rồi."
Khi nói về vấn đề này Trần Lan Thanh vẫn cảm thấy buồn một chút. Trước khi bước vào cấp ba, áp lực học hành không quá lớn, thậm chí cô ấy còn trêu đùa mấy nam sinh nhưng cuối cùng đều trắng tay, cô ấy đều đầu tư vào tiền điện thoại, mỗi lần cẩn thận tính toán thì những chi phí mà cô ấy đầu tư đủ để mua được bao nhiêu đôi giày rồi.
"Không phải thế đâu, thực ra cậu cũng có nét mặt khá đẹp." Nguyễn Khê vẫn xem Trần Lan Thanh là bạn tốt nên nói thêm mấy câu: "Chỉ là bây giờ mọi người vẫn còn trẻ và không biết thưởng thức cái đẹp, cậu có một khuôn mặt rất đẹp cậu biết không? Nhìn trông quý phái và quyến rũ."
Khuôn mặt và khí chất của Trần Lan Thanh đúng là có đặc điểm của một khuôn mặt đặc biệt, nhưng cô ấy vẫn còn quá trẻ, chưa đủ mười tám tuổi, nhà trường và gia đình không cho phép nữ sinh ăn mặc quá lố vì vậy trong trong mắt của mọi người cô ấy không phải là một người xinh đẹp.
Nghe thấy Nguyễn Khê nói như vậy, rần Lan Thanh lập tức trở nên vui vẻ: "Thật không? Sau này có người thưởng thức sao?"
"Minh không phải là người mà cậu ngưỡng mộ à?" Nguyễn Khê tự hào: "Cậu phải tin vào mắt thẩm mỹ của mình!"
Hai cô gái trở lại lớp học một cách vui vẻ và hoàn toàn không quan tâm đến Thái Mộng Tuyết người qua đường A này, nhưng trong năm cuối cấp ba tẻ nhạt này, một vấn đề như vậy cũng có thể được coi là một đề tài trò chuyện.
Năm cuối cấp ba áp lực cao, lại là tuổi ăn tuổi lớn nên nam sinh ăn tương đối nhiều, còn chưa tới giờ tan học buổi chiều, Chu Trừng đã bị người cùng bàn kéo đến căn tin mua cái xúc xích để ăn lót dạ.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, ngày mai bọn họ sẽ chào đón tuần lễ vàng tháng mười một. Dù đang là học sinh cuối cấp nhưng nhà trường đã ra thông báo nghỉ ba ngày.
Mặc dù giáo viên các bộ môn đã phát rất nhiều đề thi nhưng điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của học sinh.
Chu Trừng mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, dáng người vừa cao vừa gầy, giống như cây dương trong gió.
"Cậu không định ăn à?" Bạn ngồi cùng bàn vừa ăn xúc xích nướng vừa đợi dì ở căng tin mang gà rán ra thuận miệng hỏi anh ấy.
Chu Trừng lắc đầu, trong tay cầm một chai nước khoáng: "Không ăn, cậu ăn nhanh lên, tiết tiếp theo là của chủ nhiệm đấy."
"À đúng rồi, hôm nay Nguyễn Khê có mâu thuẫn với một cô gái trong khoa văn đó. Hình như là vì Diêu Bách Nham." Người bạn cùng bàn nhỏ giọng nói: "Nghe nói Diêu Bách Nham đã theo đuổi Nguyễn Khê từ lâu rồi. Vào đầu năm mới năm ngoái Nguyễn Khê nhận được một hộp Ferrero là do cậu ta tặng đấy."
Mí mắt Chu Trừng rũ xuống: "Ồ."
"Tôi nghe anh trai tôi nói nếu bây giờ tôi có thích ai thì mau chóng theo đuổi, đừng đợi học đại học." Bạn ngồi cùng bàn dừng lại: "Anh tôi hối hận đến xanh ruột rồi, lúc đâu anh trai tôi nghĩ cứ lên đại học sẽ có người yêu, kết quả thì... đến năm thứ tư đại học rồi vẫn là solo."
"Nhưng việc này cũng khá là mâu thuẫn, dù sao thì cũng là năm cuối cấp ba rồi, chỉ cần một tí dấu hiệu sẽ bị thầy cô và ba mẹ phát hiện, yêu nhau cũng rắc rối lắm. Không phải à, chỉ một buổi sáng mà chủ nhiệm đã biết chuyện xảy ra sáng nay rồi. Chắc chuẩn bị tìm Nguyễn Khê tâm sự đấy, Nguyễn Khê cũng quá khổ, cũng may chủ nhiệm cũng thích cô ấy chắc cũng không làm khó cô ấy đâu."
"Ây, Chu Trừng, cậu đi đâu đấy?" Bạn cùng bàn ngẩng đầu lên, phát hiện Chu Trừng đã sải bước ra khỏi nhà ăn liền hét lên một tiếng.
Chu Trừng quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Có việc."
Đứng trong văn phòng làm việc, Nguyễn Khê cũng rất đau đầu. Nếu như Nhất Trung là Weibo thì hầu như cứ vài ngày là cô lại lên hot search một lần. Mặc dù nói như vậy có vẻ ngứa đòn nhưng cô thực sự cảm thấy có quá nhiều người theo đuổi cũng rất phiền phức!
Chương Kiếm Ba là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên vật lý của lớp họ. Học sinh đều bí mật gọi ông ấy là Bo Bo.
Bo bo năm nay hơn tuổi, cao ,m và nặng .
Nghe nói trường học được lắp máy điều hòa nhiệt độ trong phòng học ông ấy chính là anh hùng lớn nhất, mỗi khi mùa hè đến, Bobo khó chịu nhất, trong phòng học chỉ có cái quạt trần, còn ông ấy thì rất mập mạp, phòng học như một cái lồng hấp, mấy lần ông ấy suýt nữa thì bị cảm nắng, thế là hàng năm ông ấy đều viết thư gửi cho hiệu trưởng, có một lần sau khi ông ấy bị cảm nắng té xỉu trong lớp học thì trong phòng học cuối cùng cũng được lắp máy lạnh.
Bo Bo vừa nói vừa nhâm nhi ly trà sữa lạnh: "Nguyễn Khê, em là đối tượng đặc biệt của lớp ta mà tôi cần phải bảo vệ, tại thời điểm mấu chốt này em không được phạm sai lầm. Trước khi thầy có một học sinh, em ấy cũng là một hạt giống tốt, kết quả yêu sớm thành tích tuột dốc, chỉ thi vào được top trường đại học. Lúc đó tôi đã thề rằng sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện như thế này nữa."
Đối với chuyện này Nguyễn Khê có thể thoải mái đối phó, ngay khi cô định thề như lần trước rằng sẽ không bao giờ phạm sai lầm trước kỳ thi tuyển sinh đại học thì một giọng nam trong trẻo vang lên từ ngoài cửa: "Báo cáo."
Bo Bo và Nguyễn Khê quay đầu lại, Chu Trừng đang đứng ở cửa ra vào.
"Hử, trò có chuyện gì sao?"
Chu Trừng bước vào, đứng bên cạnh Nguyễn Khê liếc cô một cái: "Thưa thầy, em muốn hỏi xem ở Hiệu sách Tân Hoa có bán năm ba đề câu hỏi không ạ?"
Rõ ràng Ba Ba ngơ ngác một chút: "Hiệu sách nào cũng bán."
"Vâng ạ." Chu Trừng lại liếc nhìn Nguyễn Khê một cái: "Vừa nãy cô Vương tìm cậu."
Cô Vương là cô giáo dạy Văn, cô ấy rất thích Nguyễn Khê, bây giờ sắp nghỉ nên cô ấy tìm cô là chuyện bình thường.
Bo Bo lập tức nói ra: "Vậy thì Nguyễn Khê đi đi, trò phải tiếp thu những gì vừa rồi tôi đã nói và đừng có lấy tương lai của mình ra đùa giỡn.
Nguyễn Khê cùng Chu Trừng rời khỏi văn phòng, hai người song vai đi cạnh nhau.
"Cô Vương thật sự đang tìm mình à?" Cô hỏi.
Trong mắt Chu Trừng mang theo ý cười: "Mình nhớ nhầm."
Nguyễn Khê bật cười.
Tâm tư của thiếu nam thiếu nữ ai mà không biết
Tiết học cuối cùng là tiết vật lý của Bobo, miễn là tiết của ông ấy thì chẳng mấy ai dám trốn tiết.
Trong khi Nguyễn Khê đang ghi chép bỗng nhiên trên bàn cô xuất hiện một mảnh giấy, nói thì chậm mà việc xảy ra thì nhanh, thừa lúc Bobo đang viết công thức lên bảng đen, Nguyễn Khê ngay lập tức nhặt mảnh giấy đó lên và đặt dưới ngăn bàn mở ra xem.
"Hôm trước có bàn về việc dắt chó đi dạo. Chiều mai cậu có thời gian không? Chu Trừng."
- -----oOo------