Tôi đá bóng trên đầu Phó tổng
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Còn chưa được cho một cơ hội để hoàn hồn, Chung Thanh cứ thế bị ném khỏi xe.
Nhìn đuôi xe rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt, sau khi phản ứng lại, Chung Thanh tức giận đến xù lông.
Đù má ý gì đây?! Ít nhất thì cũng phải đưa người ta về đoàn phim đã chứ?
Ở cái nơi chim không thèm ỉ này muốn tìm một trạm giao thông công cộng đâu phải dễ! Tiền gọi taxi cũng đủ để tôi ăn vài bữa cơm đấy?!
Vừa đảo mắt nhìn xung quanh, vừa mắng rủa Phó Sơn Hách gần mười phút, đang lo lắng không biết phải làm sao thì bỗng thấy chiếc Maybach vừa mới biến mất trước mặt mình không lâu lại xuất hiện trong tầm nhìn.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra anh giai đầu đinh đang mỉm cười: "Mau lên đi, Phó thiếu không ở đây."
Chung Thanh cảm động suýt thì rơi nước mắt, cẩn thận từng li từng tí chui vào trong xe, bên trong quả thực chỉ có mỗi anh giai đầu đinh.
"Vậy......!Phó tổng nhà các anh đâu rồi?"
"Phó thiếu bảo tôi đưa ngài ấy tới khách sạn gần đây để tắm."
"Tắm?!"
"Tôi cũng không rõ lắm, lúc ấy Phó thiếu vẫn luôn kỳ đi kỳ lại tai và chân, hình như là dính phải thứ đồ bẩn gì đó."
"......" Thân là một thứ đồ bẩn trong lời của người ta, Chung Thanh cực kỳ muốn đánh người.
Người đàn ông đầu đinh liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu: "Đừng mặt ủ mày ê như vậy, thực ra chuyện này cũng không tệ như cậu nghĩ, ban đầu chắc chắn lão gia tử sẽ phái người tới giám sát cậu, nhưng cũng sẽ không dành quá nhiều thời gian đặt lên người cậu đâu, cùng lắm chỉ đến một tháng thôi.
Trong một tháng này, cậu cứ thoải mái nghỉ ngơi ở bệnh viện tư mà tôi đã sắp xếp là được, tiền cho cậu cũng sẽ không ít."
Chung Thanh vừa nghe anh ta nói xong liền kinh ngạc: "Anh bảo tôi nằm ở bệnh viện một tháng?! Sao lúc trước anh không nói?"
"Thì cũng đâu phải ngày nào cũng nằm đâu, cậu cứ coi như là nghỉ phép đi, còn có thể lấy tiền, lại chẳng phải lao động khổ sai gì."
"......"
Đối phương dẫn dụ anh từng bước một: "Hơn nữa, Phó thiếu cũng không tệ như cậu nghĩ đâu, bằng không thì ngài ấy sao có thể bảo tôi đưa ngài ấy đến khách sạn rồi lại dặn tôi quay lại đây đón cậu chứ, tuy rằng không biết lúc ấy vì sao mà ngài ấy tức giận, nhưng cũng không thực sự bở mặc cậu mà.
Chờ thêm một tháng này, cậu muốn như nào thì sẽ có như vậy, Phó thiếu tuyệt đối sẽ không làm khó dễ cậu, mối làm ăn này không lỗ."
Ờ hình như là không lỗ, nghe anh ta nói như vậy, Chung Thanh cũng cảm thấy bản thân mình sắp kiếm được ối tiền rồi!
Một tháng sau khi vở kịch bệnh nhân này kết thúc, số tiền mà Phó Sơn Hách đưa cho anh về cơ bản sẽ lấp được khoản nợ.
Đến lúc đó anh sẽ không cần phải gặm bánh bao qua ngày nữa......!
Nghĩ ngợi một lát, cơn tức giận ban nãy đã tiêu tan đi chút ít.
Chỉ cần không nghĩ tới cái mặt thúi của Phó Sơn Hách, tất cả đều rất tốt!
......!
Sau ngày hôm đó, Chung Thanh chính thức bắt đầu nằm để kiếm tiền.
Đương nhiên, nằm này không giống như nằm nào đó......!
Bệnh viện bên kia đã được anh giai đầu đinh chuẩn bị đâu vào đấy, thuốc của anh đều đổi thành các loại vitamin, dịch dinh dưỡng, thậm chí còn có cả kẹo......!
Thức ăn cũng là cơm dinh dưỡng được làm riêng, ngon hơn bánh bao nhiều lắm!
Tuy rằng mùi nước sát trùng rất khó ngửi, nhưng không cần phải vất vả đóng phim, mỗi ngày vừa há mồm là có cơm ăn, sảng khoái vô cùng! Phòng bệnh có mạng có tivi, Chung Thanh cũng nhân cơ hội lần này bắt đầu dành phần lớn thời gian để xem một số phim điện ảnh hot và có danh tiếng tốt gần đây, thuận đường chuẩn bị một số thứ để sau khi xuất viện tiếp tục công việc đóng phim.
Khi nào nhàm chán lại đi lướt Weibo, tìm hiểu thêm về các loại tin tức lớn nhỏ trong giới giải trí......!
Nhân khí gần đây của Liên Phi vẫn đang phát triển lên, đợt nọ cậu ta diễn nam chính cho một bộ phim thần tượng ngược luyến, hot lên một chút, khoảng thời gian này vì đang muốn tạo đà cho bộ phim mới nên thường xuyên tham gia các loại show tạp kỹ.
Trong đó có một bài phỏng vấn của cậu ta đã lên hot search Weibo.
Sau khi Chung Thanh xem xong, một lời khó nói hết được.
Trong video, phóng viên hỏi: "Nghe nói lúc trước đạo diễn chỉ vừa liếc mắt một cái đã chọn cậu cho vai nam chính của bộ phim này, còn nhận xét rằng cậu chính là người bước ra từ trong bộ phim đó, vẫn luôn rất vừa lòng về cậu, chuyện này có đúng không ạ?"
Liên Phi thẹn thùng cười trừ: "Đúng vậy.
Rất cảm ơn đạo diễn đã tín nhiệm tôi."
Phóng viên: "Đoạn video cậu có mấy lần khóc trong khi đang đóng phim đã được truyền trên mạng, nhưng mấy cảnh diễn đó vốn dĩ cậu không cần khóc, rất nhiều người đoán rằng bởi vì khoảng thời gian ấy cậu đã gặp phải vấn đề gì đó có phải không ạ?"
Liên Phi chợt thu lại nụ cười, thở dài nói: "Khoảng thời gian ấy, có một người rất quan trọng đối với tôi đã bị tai nạn xe, thực sự tôi khó mà chấp nhận nổi......!Rất nhiều lúc tôi đã từng nghĩ, một con người sống ở trên đời này rốt cuộc là vì cái gì? Người quan trọng nhất không còn nữa, nên làm thế nào mới có thể tiếp tục truy tìm ý nghĩa cuộc sống? Tuy rằng rất đau lòng, rất hoang mang, nhưng cuối cùng tôi cũng coi như đã thoát khỏi, ngay tại đây, tôi vẫn muốn cảm ơn cả đoàn phim khi đó đã quan tâm chăm sóc và an ủi tôi! Cảm ơn!"
Dứt lời, trên màn hình, đôi mắt xinh đẹp rung động kia rơi xuống một giọt nước mắt.
Phóng viên nghe thấy cậu ta nói như vậy, cho rằng người trong lời cậu ta đã qua đời, chua xót an ủi một câu: "Rất xin lỗi, xin hãy nén bi thương, tôi tin rằng con đường tương lai của cậu nhất định sẽ càng ngày càng tốt lên, cố lên."
Liên Phi rưng rưng nước mắt, cười khổ không nói gì thêm.
......!
Từ lúc đoạn video này tung lên tới thời điểm hiện tại đã thu về mấy vạn bình luận, mấy bình luận hot nhất đều là cái dạng này:
"Phi Phi bảo bảo đừng khóc nha! Tất cả đều đã qua rồi, chúng em vĩnh viễn yêu anh!"
"Account marketing rác rưởi hôm nọ còn ngồi cả ngày bịa đặt rằng Phi Phi và Phó tổng của truyền thông Nguyên Dược ở bên nhau, antifan còn lấy cớ này để hắc Phi Phi nhà chúng tôi bị bao dưỡng! Mời các người xem video này đi! Phi Phi nhà chúng tôi có người mình thích rồi! Người kia bị tai nạn xe! Mà bây giờ Phó tổng vẫn còn đang rất khoẻ mạnh!"
"Phi Phi thực sự là người chung tình, người được cậu ấy thích như vậy chắc chắn là người rất tốt, hy vọng cậu ấy kiên cường lên."
"Cái đám mù quáng bịa đặt về Phi Phi của tụi này cút hết đi!"
"Ôm Phi Phi nhà chúng ta đi, cuộc sống riêng tư xin đừng quấy rầy."
"Chỉ có em cảm thấy anh ấy rơi lệ trông rất xinh đẹp sao? Nhan khống điên cuồng lim màn hình!"
......!
Chung Thanh hút dịch dinh dưỡng thoát Weibo.
Liên Phi này lúc trước đã bỏ rơi nam hai Chung Thanh trong nguyên văn thì cũng thôi đi, dù sao anh ta cũng là người thực vật, bác sĩ nói rằng không có khả năng tỉnh lại......!Nhưng nếu đã từ bỏ rồi, bây giờ lại lôi anh ra lăng xê, thậm chí còn ám chỉ là anh đã qua đời, điều này có vẻ hơi trơ trẽn!
Anh không chỉ còn sống, mà sống rất tốt là đằng khác!
Trong khoảng thời gian này, dưới sự điều dưỡng tận tình của bệnh viện, Chung Thanh đã chữa trị thân thể của mình tốt lên rất nhiều.
Không còn quầng thâm mắt, khí sắc cũng đã trở lại, cân nặng tuy vẫn nhẹ nhưng đã hoàn toàn không cần dùng đến từ ngữ như "cương thi" để hình dung, đôi khi soi gương, Chung Thanh sẽ thoáng cảm thán về gương mặt này.
Chiều cao của nguyên chủ không khác biệt lắm so với anh ở kiếp trước, đều hơn m, ngoại hình hoàn mỹ, mũi cao thẳng, đường cong quai hàm vô cùng gợi cảm, dưới tóc mái loà xoà là đôi mắt đào hoa điển hình, chỉ cần vuốt tóc mái lên là có thể nhìn thấy một đôi đồng tử rất sâu rất mê người.
Cặp chân dài tuy hiện tại vẫn có chút gầy, nhưng sau này chăm chỉ rèn luyện lại, sớm muộn gì cũng có thể được coi là ngoại hình nam thần.
Nói tóm lại, trên lĩnh vực thị giác, người này có thể xưng là một người đàn ông khôi ngô tuấn tú.
Một người thi thoảng sẽ trông mặt mà bắt hình dong như Chung Thanh cũng có thể hiểu được vì sao trong nguyên văn Liên Phi lại yêu anh ta.
Chỉ là với tình cảnh hiện giờ, xem ra tình yêu như vậy có vẻ rất châm chọc.
Chung Thanh luôn cảm thấy rằng nguyên chủ trong tiểu thuyết sau vụ tai nạn kia bị biến thành người thực vật, thông qua ý thức biết được người duy nhất quan tâm tới mình đã rời đi, sau đó có lẽ anh ta đã thực sự chết.
Anh cảm thấy anh cần phải làm một số điều gì đó nằm trong khả năng cho phép để an ủi nam hai đáng thương này.
Anh mở Weibo ra lần nữa, đăng ký thêm một tài khoản mới.
Còn lấy một cái tên id rất duyên dáng: "Tôi đá bóng trên đầu Phó tổng".
Sau đó anh lại lần mò tìm tới video phỏng vấn đang hót hòn họt trên Weibo kia, hai mắt nheo lại, liên tục gửi đi mấy câu bình luận điên rồ, chẳng hạn như "Nếu lúc trước si tình vậy thì sao còn muốn dây dưa không rõ ràng với Phó Sơn Hách", "Xinh đẹp cái chym, nước mắt cá sấu còn kém xa trình độ này", "Tôi thấy mấy vụ scandal đợt trước chưa chắc đã là bịa đặt đâu"......!
Như dự đoán, rất nhanh đã bị đám fans của Liên Phi chạy tới công kích.
Có một id mắng xong một lượt mười tám đời tổ tông nhà anh, sau đó còn bồi thêm một câu "Hy vọng rằng các trận tập kích khủng bố ở nước ngoài đều tới để tập kích cái thứ rác rưởi như mày vậy".
Chung Thanh phá công hộc máu trong nháy mắt!
Y tá tới kiểm tra "định kỳ" cho anh nhìn thấy dáng vẻ tức giận vò đầu dẩu mỏ của anh, tốt bụng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
"Không sao, nói chuyện phiếm với đám học sinh tiểu học thôi mà!"
"......"
Cũng không biết có phải là do bị chọc tức hay không mà bụng Chung Thanh hơi đau đau, anh vội vàng ngâm nga khúc ca bình tĩnh rồi vào nhà vệ sinh.
Vừa mới ngồi xuống bồn cầu, đang định phát lực, bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài truyền đến.
"Anh Dương, anh thực sự nhìn thấy Phó......!nhìn thấy hắn đưa người tới nơi này?"
Chung Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên.