Mùi hương cỏ xanh xộc vào mũi, Lục Cẩm Diên run run lông mi, từ từ mở mắt.
Đập vào mắt là một mảng màu xanh lục xa lạ, những ngọn cỏ xanh cao quá đầu nàng mang theo hơi ẩm ướt của sương sớm và sau cơn mưa phùn.
Nàng ngơ ngác mở to mắt, không khỏi giật mình, không hiểu vì sao mình lại nằm trên đồng cỏ ẩm ướt xa lạ này.
Chuyện… chuyện gì xảy ra đây?!
Đầu nàng vẫn còn choáng váng hơi đau đớn, ánh nắng sớm hiền hòa ấm áp chiếu xuống người, Lục Cẩm Diên cố gắng đứng dậy, nhưng lảo đảo một chút lại phát hiện ra, hai chân mình mềm nhũn như đang dẫm lên hai cái đệm mềm mại êm ái vậy…
Nàng hoang mang cúi đầu, ai ngờ lại nhìn thấy bốn bàn chân mèo đầy lông.
Mảng lông xù trước ngực trắng như tuyết, nhưng trên bốn chiếc chân nhỏ lại có hai viền lông màu vàng như hoa văn. Lúc này, hai chân nho nhỏ run run rẩy rẩy đứng trên đất bùn, hai chân trước gập lại giơ lên, lộ ra lớp đệm thịt màu hồng như hình quả mơ rất xinh xắn trong lòng bàn tay.
Lục Cẩm Diên hít một hơi lạnh, nhấc tay phải lên, chỉ nhìn thấy một bên chân nho nhỏ run run nhấc lên.
“Meo meo —!!!”
“Cốp —” Đầu đập trúng một cục đá khiến Lục Cẩm Diên chật vật ngã xuống bùn bật kêu lên một tiếng đau đớn. Ai ngờ trong miệng phát ra lại không phải giọng nói bình thường như trước kia, mà là những tiếng kêu meo meo thê thê thảm thảm. Còn hai tay của nàng, rõ ràng ôm đầu đau đớn, nhưng hai chiếc móng nhỏ lại chạm phải bộ lông mềm mại và hai lỗ tai lông lá mượt mà.
Giật mình một cái, Lục Cẩm Diên kêu lên hai tiếng meo meo thảm thương, đầu cứng ngắc nhìn về phía sau, trợn trừng mắt thấy một chiếc đuôi lông dài trắng như tuyết dựng thẳng lên, lắc trái, lắc phải…
Mơ… là mơ… chắc chắn là mơ!!!
Sau nửa nén hương, hai mắt Lục Cẩm Diên đẫm lệ, ôm đầu lảo lảo nhìn xuống mặt hồ.
Trên mặt nước lập tức hiện lên hình ảnh một con mèo nho nhỏ chỉ khoảng bốn năm tháng tuổi đang nằm rạp xuống cạnh hồ.
Bộ lông xù trắng mềm mại xen lẫn những vệt vân màu vàng của nó lúc này vô cùng bẩn thỉu, dính đầy bùn đất. Đôi mắt màu lam nhạt tròn xoe mở thật to, cái đầu nhỏ xinh run rẩy không dám tin, hai móng vuốt lông lá hoảng sợ ôm lấy cái tai lông xù của mình, hai chiếc chân nhỏ còn lại chụm vào một chỗ, chỉ có chiếc đuôi nhỏ trắng tuyết kia là dựng thẳng lên không tin nổi.
“Meo meo meo meo?”
Lại nghe một tiếng mèo meo meo nữa khiến tim Lục Cẩm Diên đập mạnh, lông trên khắp cơ thể dựng đứng lên vì sợ hãi, móng vuốt cong sắc bén đưa lên theo phản xạ, vừa vặn đập trúng vào đầu mình. Hành vi tự hại mình vô cùng ngu ngốc đó khiến nàng đau đến mức lăn lộn kêu gào trong sân cỏ, làm thế nào cũng không tỉnh dậy thoát ra khỏi cơn mơ kỳ quái này, ngược lại còn suýt nữa ngã xuống hồ.
“Meo meo hu hu hu…”
Hai cái tai lông xù mềm mại rũ xuống, Lục Cẩm Diên dùng móng vuốt hất một vốc nước lên rửa mặt, cố gắng làm cho mình bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng này, nhưng cảm xúc lạnh như băng chân thật cùng với ý thức hoàn toàn tỉnh táo lại khiến cho nàng vốn đang muốn tự lừa dối bản thân càng khóc không ra nước mắt, hoàn toàn không còn biết dùng từ nào để miêu tả cảm xúc của nàng lúc này…
Không phải mơ…
Nàng thực sự biến thành một con mèo con chân ngắn…
Sự đả kích quá lớn cũng với chân tướng đáng sợ đến mức không thể tưởng tượng nổi khiến Lục Cẩm Diên không biết phải làm sao, nàng cố gắng muốn lý giải hết mọi nguyên nhân hậu quả, nhưng trí nhớ của nàng như bị cắt đứt từng đoạn vậy, chỉ có thể láng máng suy đoán có lẽ mình gặp phải chuyện kỳ bí gì đó.
Từ nhỏ nàng đã thích đọc sách, nhất là những cuốn tiểu thuyết về mấy chuyện thần tiên ma quái này nọ, trong đó, ký ức gần đây nhất chính là quyển sách nói về yêu quái nhập xác người gây ra đủ chuyện kỳ quái.
Cứ tưởng rằng những chuyện ma quỷ đó chỉ là chuyện trong hư cấu, tưởng tượng của tác giả, không ngờ có một ngày, chính mình lại nhập vào thân một con mèo con.
Có điều, nàng biến thành mèo thế này, còn cơ thể của nàng thì sao? Hôn mê bất tỉnh chờ hồn nàng quay lại, hay mình hoàn toàn biến thành yêu quái mèo?
Nguyên cả nửa canh giờ, Lục Cẩm Diên cứ nằm rạp xuống cạnh hồ không nói lời nào. Nhưng dần dần, dù trong lòng nàng vẫn sợ hãi bất an, dù vẫn không chấp nhận được chuyện mình tỉnh dậy thực sự biến thành mèo, nhưng cũng biết mình không thể tiếp tục mất tinh thần thế này được. Nàng phải mau mau quay về nhà, tháo gỡ tất cả những bí ẩn này.
Nghĩ vậy, Lục Cẩm Diên cố gắng kiềm chế tâm trạng hoảng loạn của mình, sau khi tự cổ vũ mình tỉnh táo lại, liền ôm thái độ lạc quan lắc lắc cơ thể bẩn thỉu của mình, nghiêm mặt đứng dậy.
Nhưng mà —
Thói quen đứng bằng hai chân của con người đối với cơ thể mèo mà nói, thì thực sự không thể nào giữ thăng bằng được. Lục Cẩm Diên thảm hại lao đầu xuống nhiều lần mới đành phải đổi tư thế, chống bốn chân xuống đất, miễn miễn cưỡng cưỡng đứng dậy đi lại.
Vừa đi được mấy bước, tự dưng có thêm một chiếc đuôi phe qua phẩy lại khiến Lục Cẩm Diên chỉ lo chú ý đến bốn cái chân nhất thời không để ý, đạp mạnh một cước vào đuôi, lập tức kêu meo meo thảm thiết, cơ thể co rúm lại, nước mắt chảy dài.
— Đau quá!!!
“Meo meo hu hu —”
Lần thứ hai tập bước đi, Lục Cẩm Diên sợ mình lại đạp phải chiếc đuôi vướng bận kia lần nữa liền dựng thẳng đuôi lên theo bản năng rồi mới bước đi, nhưng đằng sau mông lành lạnh khiến vị tiểu thư khuê các này chợt ý thức được rằng, hiện giờ mình đang đi trong trạng thái khỏa thân!!!
Nàng lập tức đỏ mặt tía tai, kẹp chặt đuôi, xấu xấu hổ hổ hái hai cái lá cây che vào sau hoa cúc nhỏ của mình, sau đó lăn vài vòng trên mặt đất, toàn thân dính đầy cỏ dại mới tạm thời an ủi được tâm hồn bé nhỏ đang cảm thấy xấu hổ phát cuồng của mình rằng trên người có lông, có cỏ dại, cũng không phải là trần nhồng nhộng…
Cứ như vậy, lại thêm một khoảng thời gian nữa, Lục Cẩm Diên mới chậm rãi thích ứng với cơ thể mèo này. Sau khi đi lạc trong sân cỏ một lúc lâu, cuối cùng nàng mang cơ thể đầy cỏ dại đứng trước mặt một bức tường cao.
Bức tường này cao khoảng hai thước, nếu bây giờ nàng là người, chắc chắn có thể đứng lên ghế rồi trèo tường ra ngoài. Nếu là một con mèo bình thường, cũng có thể dựa vào phản xạ thần kinh siêu phàm của mình hơi thay đổi vị trí đuôi và độ cao để đạt được sự thăng bằng của cơ thể, vận dụng cơ bắp tráng kiện của chân sau cùng với những các khớp xương linh hoạt của mình để nhảy lên, dễ dàng leo qua bức tường kia.
Dù bị tuột chân giữa đường, cũng có thể thay đổi tư thế cơ thể ngay trên không trung, dùng đuôi điều chỉnh sự cân bằng, sau đó dùng bốn chân đệm mềm mại để đáp chính xác xuống đất.
Nhưng đối với con mèo giả Lục Cẩm Diên tay chân không linh hoạt này mà nói, thì dù có thử đủ các phương pháp dùng móng vuốt bám vào tường, cũng đều chỉ vì sợ cao mà run lập cập ngã xuống đất. Trong mắt nàng, bức tường trắng cao hai thước chặn trước mặt đây, đúng là không nhìn thấy điểm cuối nữa…
Sau đó, Lục Cẩm Diên vô cùng uất ức bỏ qua đường tắt là trèo tường, ngoan ngoãn đi dọc theo bức tường để tìm lối ra.
Nàng nghĩ, bây giờ mình biến thành mèo, không biết là mèo nhà hay mèo hoang, cứ ngang nhiên đi ra ngoài như thế này, hy vọng sẽ thuận lợi…
Đi hơn nửa canh giờ, Lục Cẩm Diên mệt mỏi thở hồng hộc nhưng vẫn chưa tìm thấy lối ra, ngược lại còn ngã lên ngã xuống ở ngay khoảnh đất bằng phẳng này.
Nàng toát mồ hôi đầm đìa, bộ lông toàn thân ướt nhẹp dính vào người, đang nằm sấp xuống đất định nghỉ ngơi một chút, nàng lại chợt nhanh mắt phát hiện ra có một lỗ hổng nhỏ ẩn dưới tán hoa lá sum suê trong góc tường cách đó không xa.
Cái lỗ này tuy nhỏ, nhưng với cơ thể mèo hiện giờ chỉ vừa mấy tháng tuổi của Lục Cẩm Diên thì hoàn toàn có thể chui lọt được.
Tưởng đã mất hết đường thoát, ai ngờ lại nhìn thấy ánh sáng le lói cuối đường hầm.
Vì khó tìm được lối ra, Lục Cẩm Diên đã sớm sinh ra cảm giác mịt mờ lập tức kích động chạy tới. Sau khi uất ức tròn hai canh giờ, lần đầu tiên tâm trạng của nàng thoải mái tươi sáng thế này, cứ như trước mắt đã xuất hiện ánh sáng rực rỡ của đường về nhà vậy.
bg-ssp-{height:px}
Phía tây phủ là Phù Khúc các, bốn bức tường cao bao xung quanh, liễu xanh rủ xuống, hoa lá cỏ cây trong sân rất tươi tốt, núi đá điểm tô, nơi nơi đều toát lên sự trang nhã, thanh u tĩnh mịch.
Nhưng vào lúc này, khác hẳn với bầu không khí tươi vui rực rỡ ở bên ngoài, Phù Khúc các rất lạnh lẽo, vắng vẻ, một người thanh niên mặc cẩm bào đen tuyền ngồi ngay ngắn trong lầu các. Đầu hắn đội kim ngọc quan màu tím, mái tóc dài đen như mực xõa xuống sau lưng, chiếc mặt nạ hung thần che đi nửa khuôn mặt hắn, chỉ để lộ ra đôi mắt đen như mực sắc bén như chim ưng, cùng với một đôi môi mỏng hơi trắng bệch như nước.
“Vương gia, đúng như ngài dự đoán, trên đường về kinh đã có tử sĩ và cung tiễn thủ mai phục sẵn.” Hai thuộc hạ quỳ gối trước mặt người thanh niên, bọn họ cũng đã quá quen với luồng khí lạnh lùng toát ra từ chủ nhân, nên không nói gì nhiều, chỉ chú tâm bẩm báo nhiệm vụ của mình.
“Biết bản vương chiến thắng hồi kinh, quả nhiên đã lo cuống lên rồi.” Vệ Cảnh Hành châm chọc hơi nheo đôi mắt phượng hẹp dài nguy hiểm của mình lại, nhếch đôi môi mỏng lên, giọng nói lạnh thấu xương: “Tiến hành theo kế hoạch.”
“Vâng, Vương gia.”
Một ám vệ áo xanh lẳng lặng đứng dậy, vẫn không lui ra ngoài mà dừng lại nửa khắc, thấy sắc mặt chủ nhân hiện rõ vẻ nhợt nhạt ốm yếu, không khỏi quan tâm nói: “Vương gia, trời đã tạnh mưa rồi, không biết cơ thể của ngài có bình phục không? Hôm qua…”
Lần này, kế hoạch của chủ nhân là để ám vệ đóng giả mình đi trước đánh lạc hướng thích khách, sau đó bản thân đi đường khác về kinh. Ai ngờ rẽ sang đường này lại gặp mưa to, không chỉ trì hoãn hành trình, còn hại chủ nhân phát bệnh tim.
Ám vệ áo xanh tên Tần Ly, là người đứng đầu trong mười hai thiết kỵ của Vệ Cảnh Hành, võ công cao cường, ít nói lạnh lùng, nhưng luôn trung thành tận tụy và tuyệt đối bảo vệ Vệ Cảnh Hành.
Ba ngày trước, y phụng mệnh đánh lạc hướng thích khách, không đồng hành cùng chủ nhân, ai ngờ sáng nay vừa quay về đã nghe tin bệnh của chủ nhân tái phát, hôn mê suốt đêm, trong lòng y vô cùng lo lắng.
“Không nghiêm trọng.” Nhớ đến cơn mưa giông đêm qua, ngực Vệ Cảnh Hành lại nhói đau. Hắn khẽ nhíu mày, giọng nói vốn lạnh lùng giờ càng không có chút hơi ấm nào, tăng thêm vẻ tiêu điều, xơ xác.
“Bản vương —”
Ngay khi giọng nói lạnh lẽo của Vệ Cảnh Hành vang lên, trong bụi cỏ bên ngoài lầu các đột nhiên phát ra một vài tiếng động khác thường.
Dù tiếng động này cực kỳ nhỏ, nhưng thị vệ trong lầu các đều là những người có võ công cao cường, thính lực hơn hẳn người bình thường. Vì vậy, vừa nghe thấy tiếng động, ánh mắt Tần Ly lạnh đi, búng nhẹ ngón tay, một mũi ám khí bắn từ đầu ngón tay ra, lao nhanh về phía bụi cỏ.
Lục Cẩm Diên cuộn cơ thể nhỏ bé lại, thở hổn hển chui qua lỗ nhỏ đầy cỏ dại kia. Nàng vừa chui ra khỏi lỗ, chưa kịp thở đã cảm giác có luồng gió lạnh sắc bén lao thẳng về phía mình, một mũi ám khí màu đen đầy sát khí lao vút qua đỉnh đầu mình. Cảm xúc lạnh như băng chạm vào da thịt, một dúm lông trắng nho nhỏ chậm rãi rụng lả tả…
Lục Cẩm Diên thấy đỉnh đầu lạnh buốt, trước mắt tối sầm lại, hoảng sợ kêu hai tiếng ‘meo meo’ vô cùng thảm thiết.
Tiếng mèo kêu thê lương vang khắp Phù Khúc các, Tần Ly vừa bắn ra ám khí chợt sửng sốt, lập tức phi thân tới bên cạnh tường bao.
Thích khách thường dùng tiếng mèo kêu để che giấu, nên dù nghe thấy tiếng mèo kêu, Tần Ly cũng không buông lỏng cảnh giác. Y nhìn khắp bốn phương, xác định chắc chắn không có người nghe lén mới bực bội nhìn con mèo vàng nhỏ đang sợ ngẩn người kia, sau đó nhíu mày hướng về phía Vệ Cảnh Hành bẩm báo: “Vương gia, không phải thích khách, là A Nhiên.”
Nghe thấy hai chữ “A Nhiên”, đôi lông mày đang nhíu chặt của Vệ Cảnh Hành cũng giãn ra, khuôn mặt lạnh lùng bỗng hiện lên vẻ ấm áp khó nói rõ thành lời, nhưng vì lúc nào hắn cũng đeo mặt nạ Tà thần hung dữ, nên hoàn toàn không có ai nhìn thấy được nét mặt lạ thường của hắn hiện giờ. Lục Cẩm Diên cũng chỉ thấy một người thanh niên áo đen dáng người cao to tuấn tú bước như bay về phía mình.
Làm một con mèo nhỏ, lúc này trong mắt nàng, người thanh niên vô cùng khí thế từ trên trời giáng xuống kia y như một kẻ khổng lồ vậy!
À không, phải là ác quỷ hung dữ tới đòi mạng mới đúng!
Chiếc mặt nạ Tà thần màu vàng sẫm nanh ác kia của hắn lập lòe dưới ánh mặt trời nhìn vô cùng sống động, toát ra hơi lạnh khiến người ta run rẩy.
Dù không có câu “Vương gia” kia, Lục Cẩm Diên cũng có thể đoán được thân phận cao quý của đối phương từ chiếc mặt nạ này — Chiến thần mạnh nhất nước Tây Tấn, Tần vương điện hạ tàn ác hung bạo khát máu!
Đối với những sự tích về vị hung thần này, tuy nàng chưa từng gặp Tần vương bao giờ, nhưng nhờ những lời xì xào ngoài đường ngoài phố mà cũng biết một biết hai.
Hắn là con trai thứ ba của Tấn Vũ đế, mười hai tuổi theo Trấn Bắc đại tướng quân chinh chiến Nam Bắc, dần mờ nhạt đi trong ánh mắt của các quan lại ở kinh thành.
Nhưng ba năm trước, mười vạn đại quân Nam Sở bất ngờ đánh vào Ngọc môn quan, vị Tam hoàng tử đã bị người ta lãng quên từ lâu này lại vung một kiếm chém chết đại tướng quân Nam Sở ngay khoảnh khắc nguy cấp nhất, sau đó khí thế hừng hực dẫn đại quân phản công chiếm lấy ba tòa thành ở Đông Đô Nam Sở, dùng mặt nạ Tà thần hung hãn cùng với võ công cao cường không ai sánh kịp để uy chấn thiên hạ, cũng được Tấn Vũ đế phong làm Tần vương. Trong lịch sử phong vương của triều đại, hắn giành lấy phong hào cao quý nhất trong bốn người “Tần, Tấn, Tề, Sở”, có thể thấy Tấn Vũ Đế kỳ vọng vào hắn nhiều như thế nào.
Vì thế, vị Tam Hoàng tử chiến công hiển hách vừa được phong là Tần vương này, chẳng khác nào chiến thần trong lòng dân chúng, ngày chiến thắng trở về, chiêng trống ngập trời, pháo nổ khắp nơi.
Nhưng ngày đó, vị Vương gia này lại ra tay giết hại hai người dân vô tội ở ngay trên đường, máu nhuộm đỏ cả con đường đón đại quân, hành động lạm sát người vô tội như vậy thực sự khiến dân chúng nhiệt liệt chào đón trong kinh thành sợ đến choáng váng.
Tuy Lục Cẩm Diên không nhìn thấy tận mắt, nhưng chuyện này đã truyền khắp các nẻo đường, ngõ hẻm từ lâu, dù Tấn Vũ đế muốn trấn áp đi cũng không trấn áp được, ngược lại, trong phủ Tần vương lại luôn có rất nhiều người chết một cách khó hiểu, khiến các lời đồn đại bôi nhọ càng lúc càng nhiều hơn, nói rằng mấy năm nay ở biên cương, Tần vương vẫn luôn hung dữ tàn bạo, giết người không chớp mắt như vậy.
Lòng người dân trong kinh thành nhất thời hoang mang, chỉ sợ mình không cẩn thận lại đụng độ vị sát thần này.
Nhưng rất may, Tần vương chỉ ở lại kinh thành nửa tháng đã lại bị Tấn Vũ đế phái đi bảo vệ biên cương Tây Bộ.
Mấy năm nay, các nước đối địch chỉ cần vừa nhìn thấy mặt nạ Tà thần hung dữ đã sợ chết khiếp! Hiển nhiên vị này là đối tượng không thể ngỗ ngược, không thể chọc vào được! Dám đụng vào, chỉ có đường chết mà thôi!
Thế nên, lúc này nhìn thấy một vị kinh khủng như vậy đang bước từng bước về phía mình, phản ứng đầu tiên của Lục Cẩm Diên chính là mình tự tiện vào nhầm phủ Tần vương mất rồi! Mà vừa rồi, nếu không phải người mình chỉ cao có chừng đó, thì bây giờ đã người một nơi, thân một nẻo.
Nghĩ đến chuyện mình vừa ở ngay ranh giới sống chết, Lục Cẩm Diên không khỏi hít sâu thêm mấy hơi.
Nàng sợ hãi cụp đuôi như gặp kẻ thù, hai chân run lẩy bẩy, muốn chạy trốn, nhưng lại phát hiện ra mình hoàn toàn không nhúc nhích được lấy nửa bước, chỉ có thể trợn mắt nhìn Tần vương cao to đứng trước mặt nàng, ánh mắt thâm sâu nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nhìn nàng, cảm giác lạnh lẽo sắc bén vô cùng đáng sợ.
Lục Cẩm Diên trợn trừng hai mắt, trong đáy lòng không khỏi sinh ra cảm giác hoảng sợ và hoang mang.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bây giờ nàng là con mèo, là con mèo!
Dù Tấn vương điện hạ có tàn bạo đến mấy đi chăng nữa, cũng sẽ không chấp vặt với một con mèo…
Không không không! Những kẻ khát máu tàn nhẫn ban đầu đều giết mèo con chó con để thỏa mãn tâm lý biến thái của mình mà!
Chưa biết chừng Tần vương điện hạ lại có sở thích ngược đãi vật nuôi ấy chứ!!!
Trái tim nhỏ bé của Lục Cẩm Diên run lên bần bật, trong đầu suy nghĩ lung tung, cứ cảm thấy ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo kia như nhìn xuyên thấu linh hồn nàng vậy, trái tim cũng đập liên hồn như trống bỏi.
“A Nhiên.”
Vệ Cảnh Hành gọi mấy tiếng, cũng không thấy con mèo vàng nhỏ kia thân mật chạy như bay về phía mình như trước, mà là sợ hãi đến dựng lông giơ hai cái chân nhỏ đằng trước che lên mặt, hai chân sau lùi từng bước từng bước về đằng sau.
Khi lùi đến không lùi được nữa, nó sợ hãi dựa vào tường, đôi mắt màu lam nhạt trợn tròn lên.
Nhìn thấy rõ hành động lén lút của con mèo nhỏ nhà mình, khóe mắt Vệ Cảnh Hành khẽ giật giật, lẳng lặng tiến lại gần một chút: Xem ra A Nhiên bị ám khí dọa sợ mất hồn rồi, sợ đến mức đi bằng hai chân kìa…