Lá thư qua ba ngày hai đêm mới đến được tay Trác Vũ Hạo.Lúc hắn đang ở thư phòng đọc sách đã thoáng nghe tiếng lộc cộc to dần rồi chợt dừng lại. Hắn nghiêng người xích qua cửa sổ một chút,hơi nheo mắt lại vì nắng.Một cỗ xe ngựa bình thường đến không thể bình thường hơn,từ trong buồng lại bước ra một nữ nhân mặc thanh y bình thường nhưng dáng vẻ lại không tầm thường chút nào.
-Xung Tự.-Trác Vũ Hạo khẽ nhắc.
Y theo lệnh bước ra ngoài.Trác Vũ Hạo nhìn qua cửa sổ thấy Xung Tự và thanh y nữ nhân nói chuyện nhưng không rõ họ đang nói gì.Lát sau cỗ xe kia cũng rời đi,một phong thư được chuyển đến tay Vũ Hạo:
-Là ai gửi nó đến đây?
-Bẩm Thuần vương,là Hoàng thái phi.
Vẫn cái dáng vẻ tao nhã,hắn đặt quyển sách xuống bàn rồi cầm bức thư lên xem.Đôi mắt lướt qua thư một lượt, bỗng nhiên chân mày nhíu lại,vẻ mặt như có như không lo lắng.Xung Tự nhìn biểu cảm của Trác Vũ Hạo thì không khỏi sốt ruột:
-Thuần vương,trong cung đã xảy ra việc gì rồi sao?
Trác Vũ Hạo chẳng nói chẳng rằng đưa lá thư lại gần ngọn nến trên kệ.Ngọn lửa liếm một vệt đỏ rực lên tờ giấy, tham lam lan ra ngày một lớn đến khi lá thư chỉ còn lại tro vụn bay lả tả,nằm im lặng một cách đáng sợ dưới chân hắn...
-Ngươi về hoàng cung một chuyến,bảo vệ Hoàng thái phi.
-Hoàng thượng,Trác Dạ Hàn,lẽ nào...
-Chớ hỏi nhiều,Dạ Hàn thâm độc,ta không chắc rằng kẻ biết được bí mật của hắn có thể sống yên ổn.
-Vậy thuộc hạ sẽ lên đường vào ngày mai.
-Đi ngay đi,chậm trễ đừng trách ta.
Điện Khả Nhiên
Trác Dạ Hàn tinh thần rất tệ,mấy ngày này không hiểu sao đột nhiên mất ngủ,mọi phương pháp chữa trị đều vô hiệu.Chỉ khổ mấy thái y trong cung bị làm tình làm tội đến mất ăn mất ngủ theo Dạ Hàn,ngày đêm lo tìm cách chữa trị mà vẫn không sao đúng ý Hoàng thượng.Triệu Tử Mai mấy lần khuyên hắn nên dẹp chính sự sang một bên,sức khoẻ là quan trọng nhất nhưng cứ hễ đặt lưng xuống là khó chịu,trằn trọc suốt mấy canh giờ,cuối cùng lại mò đến điện Khả Nhiên giải quyết nốt công việc còn dang dở.
Mộc Hoan thấy hai mắt hắn trắng dã, dáng vẻ mệt mỏi như đã không ngủ hàng thế kỉ nên đành lên tiếng:
-Hoàng thượng,người ở điện Khả Nhiên này đã lâu vậy rồi cũng nên nghỉ ngơi chút đi.
-Công việc còn nhiều,dù gì ta cũng không ngủ được,chi bằng dành thời gian phê duyện hết số tấu chương này còn có ích hơn.-Hắn lắc đầu.
-Hoàng thượng,sức khoẻ quan trọng nhất.Đừng gắng sức nữa.Triệu Hoàng hậu mà biết thần để cho Hoàng thượng làm việc quá sức thế này sẽ tức điên lên mất.
Đúng lúc đó bên ngoài Lương công công bẩm báo:
-Hoàng thượng,Hoàng hậu nương nương xin diện kiến.
Triệu Tử Mai cậy mình có hậu thuẫn vững chắc,thêm Trác Dạ Hàn cũng kiêng nể vài phần nên chẳng đợi hắn cho phép liền tự ý xông vào điện Khả Nhiên.
Bằng những bước chân uyển chuyển, Tử Mai tiến đến chỗ Dạ Hàn đang ngồi, giọng ngọt ngào như đường mật:
-Hoàng thượng !!!
Mộc Hoan đứng phía sau Dạ Hàn thấy nàng ta không hiểu phép tắc liền nhíu mày,nhưng y chỉ là một kẻ mọn,không tiện nhiều lời nhắc nhở.Y chưa kịp làm gì Dạ Hàn đã lên tiếng trước:
-Hoàng hậu có biết đây là nơi nào không?!Tự tiện xông vào,e đã vượt quá quyền hạn của Hoàng hậu rồi.
Triệu Tử Mai không chút sợ hãi từ tốn đáp:
-Tự tiện vào điện Khả Nhiên, thiếp thật đáng chết,mong Hoàng thượng tha tội. Nhưng chỉ tại muốn Hoàng thượng được thư giãn nên mới mong được cùng người đi dạo,Lương công công nói rằng sức khoẻ Hoàng thượng sa sút vì mất ngủ,thiếp thực sự lo lắng.
-Hoàng hậu đã phải lo lắng nhiều rồi.
Được,trẫm sẽ đi.Lâu rồi chúng ta chưa cùng tâm sự với nhau,cũng nên dành nhiều thời gian cho Hoàng hậu hơn.
Nàng ta vẫn thấy cách xưng hô xa cách thì không vui nhưng dù sao trước giờ hắn chưa hề đồng ý với nàng ta nhưng hôm nay lại vui vẻ nhận lời nên trong lòng cũng không để bụng mấy:
-Hoàng thượng,hay là tối nay người ở lại điện Ngân Bích,thiếp còn nhiều chuyện cần tâm sự với người.
-Được rồi,trẫm sẽ đến.
-Tạ ơn bệ hạ.
Hai người bọn họ cùng nhau đi dạo trong khuôn viên chính,theo sau còn có Mộc Hoan,Yên Lăng và đoàn tuỳ tùng. Triệu Tử Mai luôn cười cười nói nói, trong khi đó hắn phải cắn răng chịu đựng để không đá bay nàng ta đi xa hàng trăm dặm.Sở dĩ hắn chiều lòng nàng ta như vậy vì Triệu tướng quân sau buổi triều sớm hôm trước có nhắc nhở Dạ Hàn phải quan tâm đến Tử Mai một chút.Nàng ta hễ gặp Triệu Mạc là khóc lóc,kể lể rằng hắn lạnh nhạt với mình như thế nào.Triệu Mạc coi Triệu Tử Mai như bảo vật nên dỗ dành mãi, lại còn không tiếc lời bảo Trác Dạ Hàn rằng phải đối xử tốt với bảo bối của lão ta.
Triệu Tử Mai tâm trạng đang rất vui vẻ bỗng nhiên nhìn thấy có bóng người quen quen thấp thoáng sau mấy khóm hồng nhung,rồi nhận ra một giọng nói trong trẻo,mềm mại như nước:
-Mẫu phi,người xem hoa đã nở đẹp như thế này rồi.
Trác Diễm Cơ và mẫu phi cùng lúc đến khuôn viên chính,bắt gặp Triệu Tử Mai và Trác Dạ Hàn.Nhận ra sự hiện hiện của họ,nàng và bà hơi cúi đầu hành lễ:
-Bái kiến Hoàng thượng,Hoàng hậu.
Trác Dạ Hàn không ngờ Diễm Cơ cũng đến chỗ này,trong lòng bực bội bỗng biến vui vẻ.Hắn dịu dàng mỉm cười:
-Hai người đứng lên đi.
Trác Diễm Cơ từ lúc nghe tin Trác Hướng Hằng chết thì trong lòng luôn mang một mối nghi ngờ với Dạ Hàn.Nàng đã bao lần muốn gặp quản ngục để hỏi rõ nguyên nhân cái chết nhưng năm lần bảy lượt đều không gặp được,còn vòng vo giấu giấu giếm giếm đến bực mình.Vừa tin vừa không muốn tin,tâm trạng của nàng lúc này rối như tơ vò,thật không biết phải xử lí ra sao.
Còn Hoàng thái phi,từ lúc ở rừng trúc về thì bà luôn nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng phải cẩn trọng đề phòng,chỉ sợ nếu Trác Dạ Hàn biết được thì cái mạng của bà coi như xong.
Hoàng thái phi đưa mắt nhìn trộm hắn,bỗng bắt gặp ánh mắt khác đang trừng trừng nhìn lại mình.Là tên cận vệ đứng sau Dạ Hàn.Trông hắn có vẻ rất nguy hiểm.
Hoàng thái phi giật nhẹ ống tay áo Diễm Cơ.Nàng nhận được tín hiệu nhưng không thể hiểu nổi bà muốn cái gì.
"Mẫu phi làm gì vậy?Cơ nhi không hiểu."
Cuối cùng Hoàng thái phi đành mạo muội:
-Hoàng thượng,ta trong người đang không khoẻ,chỉ có thể gắng gượng đến đây đi dạo một lát.Bây giờ cũng nên hồi cung rồi.
Trác Diễm Cơ thấy bà thoái thác liền biết có điều khó nói nên cũng cúi đầu cười trừ:
-Nhị ca,muội đưa mẫu phi về cung Nguyệt Hân,lúc khác sẽ gặp huynh sau.
Ngay sau đó liền chạy theo Hoàng thái phi đằng trước.Nàng cảm thấy thật khó xử,vừa nãy mẫu phi nàng bảo rằng đã khoẻ lại,vậy mà bây giờ đã lấy lí do để tránh mặt Dạ Hàn.Diễm Cơ tò mò níu lấy tay bà:
-Mẫu phi,lúc nãy người nói dối,rõ ràng là người tìm lí do trốn tránh nhị ca.Có phải người biết được gì nên mới cư xử như vậy phải không, người mau nói cho Diễm Cơ biết đi !
-Cơ nhi !Không có chuyện mẫu phi giấu con,chỉ là lúc nãy bỗng dưng ta thấy đau đầu nên cáo lui trước thôi. Đừng suy đoán lung tung.
Trác Diễm Cơ để ý lúc bà đáp đôi mắt nháy liên hồi liền biết ngay bà đang nói dối:
-Mẫu phi,người đang giấu Cơ nhi.Nếu người mà không nói Cơ nhi sẽ giận không đến cung Nguyệt Hân nữa đấy !
-Cơ nhi !-Bà trách.
-Mẫu phi...-Nàng nũng nịu.
-Được rồi,được rồi !-Hoàng thái phi thở dài-Thực sự sợ Cơ nhi liên luỵ nên không dám kể,có điều chắc cũng không thể giấu mãi được...Tuyệt đối không được kể cho ai đấy nhé.
-Mẫu phi yên tâm.
Đêm khuya,Trác Dạ Hàn một mình đi đến rừng trúc phía sau hoàng cung. Hắn đem theo một bó vạn thọ thật rực rỡ,còn vẻ mặt của hắn thì ngược lại. Hôm nay,tròn hai năm Từ Thục phi mất.Trác Dạ Hàn không an táng ở lăng tẩm hoàng thất mà cho người xây một ngôi mộ giản dị ở giữa nơi yên tĩnh này.
Trác Dạ Hàn vẫn nhớ như in cái ngày hắn xuống tay với bà.Trước lúc đưa ra quyết định,Dạ Hàn phải suy nghĩ rất lâu đến mức mất ăn mất ngủ.Cuối cùng hắn đã chọn hi sinh mẫu phi để đổi lấy ngai vàng.
Và Dạ Hàn đã thắng...
...đã bước lên đỉnh cao của quyền lực.
Nhưng hắn lại phải trả giá bằng sự dằn vặt,đau đớn suốt phần đời còn lại.
Hằng đêm,mỗi lần chợp mắt là Trác Dạ Hàn lại mơ thấy Thục phi.Trong giấc mơ,bà mỉm cười dịu dàng,còn dang tay ôm lấy hắn,gọi:"Hàn nhi".Rồi bỗng dưng trên khuôn mặt ấy xuất hiện những tia máu đỏ thẫm chảy xuống.Bà mờ dần,cuối cùng là biến mất.Hắn giật mình choàng tỉnh.
Đã không biết bao nhiêu lần,hắn thức trắng đêm cùng với nỗi kinh hoàng đầy ám ảnh ấy.
Giờ đây Trác Dạ Hàn đã đủ dũng khí đối diện với bà.Hắn đặt bó hoa xuống cạnh mộ rồi châm một nén nhang,cẩn thận cắm vào bát hương:
-Mẫu phi,lâu rồi nhi thần không đến thăm người.Mẫu phi có giận không?Người ở rừng trúc lạnh lẽo này một mình chắc hẳn rất cô đơn.Sau này nhi thần sẽ đến thăm người thường xuyên hơn...thăm cả phần của Vũ Hạo nữa.
Hắn đứng yên một lúc lâu trước mộ Từ Thục phi.Sương đêm đọng lại trên tóc hắn,long lanh như đính hàng vạn viên minh châu tí hon.Dạ Hàn chẳng buồn để ý.
-Mẫu phi,giờ nhi thần đã trở thành thiên tử đầy uy quyền giống phụ hoàng năm xưa rồi.Chỉ tiếc mẫu phi không thể chứng kiến.Những năm qua con đều không đủ dũng khí đối diện với người,nhưng cũng không thể trốn tránh sự thực được mãi.Nhi thần đến đây không cầu xin mẫu phi tha thứ những việc nhi thần gây ra cho người và Vũ Hạo,chỉ mong người sớm quên hết mọi việc kiếp này,bắt đầu cuộc sống mới.Mẫu phi rất tốt,đáng tiếc nhi thần chưa báo hiếu đã đắc tội bất hiếu nên cảm thấy vô cùng hổ thẹn với phụ hoàng và người.Nếu có kiếp sau,chỉ cầu lại được làm hài tử của người lần nữa.
Không gian yên tĩnh bỗng từ đâu phát ra tiếng sột soạt của y phục khiến Dạ Hàn chú ý.Hắn chỉ kịp nhìn thấy một vạt áo thêu hoa ngũ sắc lướt qua rồi biến mất sau những khóm trúc dày đặc sương đêm.Tiếng chân dồn dập nện xuống nền đất nhỏ dần,nhỏ dần,cuối cùng trở lại yên tĩnh như lúc đầu.
Trác Dạ Hàn như phản xạ liền định đuổi theo nhưng không may giẫm phải đĩa hoa quả,mọi thứ văng tung toé ra đất. Hắn chần chừ rồi lại thở dài,quyết định ngồi nhặt lại đồ ăn,còn cái kẻ to gan kia để sau tính.
Dạ Hàn không có ý định đuổi theo kẻ kia nữa mà trở về điện Vĩ Tuyên ngay sau đó.
Đợi khi Dạ Hàn vừa rời đi,một nam nhân khác nấp trong bụi cây gần đó xuất hiện,mang theo vẻ mặt âm lãnh tột cùng nhìn về phía con đường mà kẻ mới nãy đi qua.
Một nữ nhân chạy ra khỏi rừng trúc với vẻ mặt hốt hoảng.Những bước chân xiêu vẹo tưởng chừng như cả cơ thể ấy có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào.Nữ nhân đó chống tay xuống đất, khuôn mặt trắng nhợt nhạt như tử thi,hơi thở gấp gáp và ngắt quãng vang lên trong bóng đêm.
Nàng ta vừa nghe được bí mật kinh khủng nhất và có lẽ sợ rằng Trác Dạ Hàn đã phát hiện ra.Nhưng không phải nàng ta có ý định nghe lén mà chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi,nào ngờ lại gặp đúng chuyện đáng sợ này.
Phía xa xa,một lúc sau có người mặc đồ cung nữ tay cầm đèn lồng đi loanh quanh,cuối cùng phát hiện ra chỗ nữ nhân kia ngồi,vội vàng chạy tới:
-Nương nương,đêm khuya nương nương không ở trong cung Nguyệt Hân mà đến đây làm gì?Nô tì chạy khắp hoàng cung cũng không ngờ nương nương lại đến rừng trúc này.Ở đây đêm rất lạnh,để nô tì dìu nương nương về.
Nữ nhân kia thấy có nữ tì hầu cận đến cũng bớt chút sợ hãi,vội vàng vịn tay vào vai nữ tì rồi khập khiễng bước đi. Nữ tì đó cảm thấy chủ tử rất kì lạ,có vẻ như nương nương đang sợ hãi nhưng vì trước khi vào cung được dặn là không được tò mò hay lắm lời nên đành im lặng theo chủ tử hồi cung.
Sáng hôm sau,Cửu Quận chúa nghe cung nữ trong cung Nguyệt Hân nói rằng Hoàng thái phi không được khoẻ nên đã đến vấn an từ rất sớm.
Vừa thấy bà,nàng ngay lập tức sà vào lòng như chú chim bé nhỏ,thỏ thẻ hỏi thăm:
-Mẫu phi không khoẻ ư?Cơ nhi nghe được đã chạy ngay đến đây thăm người đấy.
Hoàng thái phi xoa đầu nàng,giọng nói đầy yêu thương nhưng vẫn cảm nhận được một chút mệt mỏi lẫn trong đó.
-Cơ nhi thật đúng là hảo hài tử của mẫu phi.
Nàng để ý thấy khuôn mặt bà hôm nay thật kém sắc,hai mắt trũng sâu,thâm quầng như bị mất ngủ.Nàng đau lòng đặt tay của mình lên tay bà:
-Đêm qua mẫu phi mất ngủ phải không?Hai mắt người thâm lại rồi kìa.Nếu người thấy không khoẻ thì nên tuyên thái y đến,đừng để bị trông thấy bộ dạng này lần nữa mà khiến Cơ nhi lo lắng.
-Ân.Cơ nhi này...
-Mẫu phi có gì dặn dò?
-À,không.Mẫu phi cần nghỉ ngơi,Cơ nhi lui ra trước đi.
-Vậy...để lần sau Cơ nhi đến.Mẫu phi phải cố gắng mau khoẻ lại đấy.
Bà định chợp mắt một lát nhưng rất lâu sau đó vẫn không ngủ được,cứ nhắm mắt là bên tai lại nghe thấy giọng của Trác Dạ Hàn.Câu chuyện kia cứ ám ảnh bà suốt từ qua đến giờ,khiến cho trong lòng không thể yên tâm được.Bà đã tiếp xúc với Dạ Hàn từ khi hắn còn là một tiểu hài tử nên chắc rằng hắn là một người thông minh,tài giỏi,có tố chất của kẻ đứng đầu,hơn nữa hắn đối với Cơ nhi của bà rất tốt,chưa bao giờ bà nghi ngờ hắn.Đến tận đêm qua,sau khi tận tai nghe Dạ Hàn thú tội trước mộ Thục phi bà mới vỡ lẽ ra rằng hắn không giống những gì bà trông thấy. Một kẻ như vậy,để Cơ nhi của bà tiếp xúc quá nhiều e rằng bảo bối của bà sẽ bị liên luỵ.Lúc nãy bà định bảo Cơ nhi đề phòng nhưng không muốn làm mất hình tượng vị ca ca tốt nhất trên đời của nàng nên không dám nói.
Buổi triều sớm kết thúc,Trác Dạ Hàn cũng đến thăm bà bởi bà là người đối xử tốt với hắn sau mẫu phi,lúc nào cũng coi Dạ Hàn như con ruột của mình.Phần vì bà là mẫu phi của Diễm Cơ nên hắn càng phải đến thăm.
-Nương nương,Hoàng thượng đến thăm nương nương.
Bà không khỏi kinh sợ khi nghĩ lại tối qua,cộng thêm "kẻ đó" đang trên đường đến đây.Bà nhanh chóng sửa soạn lại y phục,trang điểm che đi sắc mặt nhợt nhạt và quầng thâm ở mắt, cùng lúc Trác Dạ Hàn đến.
Bên ngoài truyền vào tiếng Lương công công:
-Hoàng thượng giá lâm!!!
Trác Dạ Hàn một thân cẩm bào bước vào,mang theo bộ mặt lo lắng.
-Tham kiến Hoàng thượng !
-Hoàng thái phi đang bệnh,không cần đa lễ.
-Tạ Hoàng thượng.
Trác Dạ Hàn phất tay ra lệnh cho tất cả lui xuống,bầu không khí lúc này bỗng trở nên gượng gạo và có chút căng thẳng.Không giống mọi lần khi Dạ Hàn đến thăm,hôm nay bà cố ý ngồi cách xa hơn bình thường.
Nét mặt lo âu của bà khiến hắn chú ý:
-Hoàng thái phi sợ trẫm ăn thịt sao?!Cái vẻ mặt lo sợ đó có nghĩa gì cơ chứ?
Hắn đùa.Nhưng người ngồi ở kia lại không cho là thế.Lời nói bông đùa khi qua tai bà lại trở thành một ý nghĩa khác.
Hoàng thái phi bất giác đưa tay sờ lên mặt:
-Hoàng thượng thứ lỗi.Tại ta mất ngủ nên...
-Thì ra là Hoàng thái phi mất ngủ.Lát nữa trẫm sẽ sai người đem đến cung Nguyệt Hân vài loại thảo dược quý trị chứng mất ngủ,hi vọng có thể giúp người bớt mệt mỏi.
Bà vội xua tay:
-Lần trước Hoàng thượng ban tặng ta vẫn còn rất nhiều,thật sự không cần thiết phải thêm.
-Vậy nếu cần gì cứ nói,trẫm sẽ đáp ứng cho người.Hôm nay trẫm rất bận,hôm khác sẽ đến cung Nguyệt Hân thăm Hoàng thái phi sau.
-Cung tiễn Hoàng thượng.
Hoàng thái phi thần hồn nát thần tính,mỗi lời Dạ Hàn nói đều quy ra cùng một ý nghĩa đe doạ nên tưởng rằng hắn đang có ý nhắc nhở bà.Hoàng thái phi phân vân không biết nên xử lí chuyện này thế nào thì bỗng nhớ ra một người-kẻ duy nhất khắc chế được Dạ Hàn,nhưng tiếc là hắn không còn ở trong hoàng cung mà đã bị đày đến Yên Châu tù hai năm trước.
Bà ngồi vào bàn,viết một hồi mấy trang dài dằng dặc,gấp nhỏ lại,giao cho tâm phúc của mình và dặn dò:
-Chuyển lá thư này đến Yên Châu càng sớm càng tốt.Hành sự phải cẩn trọng, nếu để đến tai Hoàng thượng thì liệu chừng.
-Vâng,nương nương.