Trác Diễm Cơ cho xe dừng ở nơi khuất người, cách cổng Tây không xa, một mình chạy về. Tưởng chừng như đã trót lọt, nàng mới thở nhẹ một cái, sửa sang lại y phục rồi từ tốn bước đi như không có gì xảy ra. Nào ngờ Trác Dạ Hàn lù lù từ điện Cẩm Ngọc đi ra, khi đó nàng còn chưa qua khỏi cổng.
Dạ Hàn xong việc đã ngay lập tức đến thăm nàng. Điện Cẩm Ngọc không thấy, cung nữ cũng không biết chủ tử đi đâu, hắn lại đi vài vòng tìm nàng cũng không thấy. Trong cái hoàng cung này, nàng có thể đi đâu được cơ chứ.
Cuối cùng nghĩ ngợi thế nào, hắn ở điện Cẩm Ngọc đợi nàng. Rốt cuộc Dạ Hàn nhìn thấy nàng từ ngoài về, lại không cho người hầu hạ trong tẩm điện biết nên tò mò:
-Tiểu Hạ, nàng vừa ra ngoài?!
Diễm Cơ bối rối nhìn hắn, không biết nên nói thế nào cho phải.
-Tiểu Hạ?!-Dạ Hàn gọi tên nàng.
-Ta...ta...Nhị Vương phi có mời ta đến phủ chơi. -Nàng nhanh chóng nghĩ ra một lí do nào đó phù hợp.
Trác Dạ Hàn lặng lẽ nhìn nàng, Diễm Cơ không có gan nhìn hắn bởi lẽ đôi mắt nàng có thể hiện lên tất cả. Dạ Hàn lại là người giỏi đọc suy nghĩ của người khác, nàng không muốn để hắn nhìn vào mắt nàng mà đoán ra nàng đang nói dối.
Ánh mắt gay gắt của hắn chợt dịu lại. Dạ Hàn nắm lấy cánh tay kéo nàng lại gần, giọng nhẹ bẫng:
-Sao nàng không nói ngay từ đầu?! Có phải nàng buồn chán nên mới đến phủ Nhị Vương gia đúng không? Thế mà ta cứ tưởng...
-Tưởng gì?!
-Không có gì. Nàng quay về là tốt rồi.
Đúng vào thời khắc nàng thở phào nhẹ nhõm thì Thẩm Lưu Ly không biết từ đâu xuất hiện, bên cạnh còn có Lý Uyển Khánh.
Thẩm Lưu Ly thấy nàng thì không còn dáng vẻ vồ vập, phấn khởi như trước, trái lại còn có vẻ chán ghét nàng. Uyển Khánh cùng Lưu Ly cúi đầu hành lễ với hắn:
-Hoàng thượng vạn tuế !
Dạ Hàn quay sang hỏi nàng:
-Tiểu Hạ, vừa nãy nàng bảo đến phủ Nhị Vương gia tâm sự cùng Vương phi, sao Vương phi lại đã ở đây rồi?! Lẽ nào trò chuyện chưa đủ?
Thẩm Lưu Ly liếc nàng một cái, lạnh lùng nói:
-Bẩm Hoàng thượng, đúng là Hiền phi nương nương có đến phủ thần thiếp. Lúc nương nương về có bỏ quên một món đồ, thần thiếp tìm đến điện Cẩm Ngọc trả cho nương nương. Nếu được Hoàng thượng cho thần thiếp "mượn" Hiền phi một lát.
Dạ Hàn thấy ánh mắt Lưu Ly khác lạ nên không khỏi chột dạ. Lúc này Diễm Cơ nhẹ nhàng bảo:
-Cảm ơn Nhị Vương phi ! Chúng ta đi thôi.
Lưu Ly quay đầu đi phía trước, Diễm Cơ từ tốn đi sau. Trác Dạ Hàn nhìn theo hai người bọn họ, miệng hỏi người bên cạnh:
-Uyển Khánh, nàng đã nói gì với Thẩm Lưu Ly?!
Lý Uyển Khánh hơi cúi đầu, chỉ cười cười hỏi rằng:
-Hoàng thượng nghi ngờ thiếp nói xấu Hiền phi ư?
Thẩm Lưu Ly đi rất nhanh, một sải chân bằng ba bước của nàng. Nàng ta trông có vẻ rất tức giận, cả quãng đường đi chẳng hé miệng lần nào. Khi biết đám Dạ Hàn đã ở rất xa, và không có một ai ở đó, Thẩm Lưu Ly đột nhiên quay phắt lại, tát một cái thật mạnh vào má nàng.
Trác Diễm Cơ quay cuồng, suýt nữa ngã dúi dụi xuống đất. Nàng ôm mặt, không hiểu mình bị đánh vì lí do gì.
Thẩm Lưu Ly ném cho nàng cái nhìn đầy khinh bỉ:
-Ngươi là đồ nữ nhân đê tiện nhất mà ta từng gặp. Lúc đầu ta còn tưởng ngươi hiền lành, biết đạo lý, hoá ra cũng chỉ là phường lẳng lơ ! Vô liêm sỉ !
Bị xúc phạm, Diễm Cơ từ ngạc nhiên chuyển thành giận dữ. Nàng dùng hết sức nắm lấy cổ áo Thẩm Lưu Ly nhấc lên, mắt sắc như dao găm:
-Ngươi vừa nói cái gì?! Nói lại lần nữa cho ta nghe !!!
Trác Diễm Cơ cao hơn Thẩm Lưu Ly gần cả cái đầu nhưng chẳng khoẻ hơn là bao, lúc nắm cổ áo xốc lên hai tay còn run run, thực sự trông quá yếu ớt. Vậy mà ánh mắt kia đáng sợ vô cùng. Đôi mắt sâu thăm thẳm ấy đang nổi sóng, một cơn sóng có thể cuốn phăng bất cứ ai và bất cứ lúc nào.
Thẩm Lưu Ly nào ngờ nàng lại biến ra thế này, trong lòng có phần sợ hãi nhưng nghĩ đến cảnh phu quân mình tình nồng ý mật với người trước mặt, nàng ta lại không kìm được.
-Ngươi chưa nghe rõ? Được. Ta nói lại cho ngươi nghe ! Ngươi là một nữ nhân vô liêm sỉ nhất mà ta từng gặp. Ngươi đã bất tuân cung quy, làm trái đạo lý, quyến rũ ca ca ruột, làm bại hoại thanh danh hoàng tộc. Ngươi chưa thoả mãn, giờ lại tiếp tục đùa giỡn với phu quân ta ! Vì ngươi mà trong lòng chàng chẳng còn chỗ cho ta nữa rồi!!!
Cái cảm giác ghê tởm lại ứ nghẹn cổ họng. Mỗi lần nghe người khác nhắc đến, nàng lại buồn nôn. Nhưng lần này nàng nôn không nổi, trái lại còn buông cổ áo nàng ta ra, che miệng cười ngặt nghẽo.
-Ngươi cười cái gì mà cười?! -Lưu Ly bất giác lùi về hai bước.
Trác Diễm Cơ cười rất lớn, sau đó nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt. Nàng không cười nữa. Nàng ngước đôi mắt hạnh nhìn Lưu Ly:
-Nhị Vương phi, ngươi nói ta đê tiện, nhưng ngươi lại ghen với ta, hoá chẳng phải là thèm muốn thói đê tiện của ta sao?! Phải đấy. Nhờ đê tiện nên ta mới có những thứ ta muốn. Ta lẳng lơ nhưng vẫn có người yêu ta. Còn ngươi ? Ngươi thì sao?! Ngươi đến phu quân mình còn chẳng giữ được, lấy đâu ra tư cách nói người khác !!!
-Nhưng...nhưng họ đều là ca ca của ngươi. Ngươi vì mất trí nhớ mà Hoàng thượng thương hại lấy ngươi, chúng ta không trách. Giờ ngươi đã biết, mau chóng rời xa Vương gia, nếu không thì ta sẽ tố cáo mối quan hệ này của ngươi.
Nàng lại bật cười trước đề nghị vớ vẩn này. Mất trí? Thương hại? Tố cáo? Chẳng biết Lý Uyển Khánh đã nói cho Thẩm Lưu Ly kia biết những gì mà nàng ta dám hùng hồn tuyên bố như vậy.
-Có vẻ ngươi lầm rồi. Nhưng nếu ngươi thích tố cáo ta đến vậy thì mau làm đi. Có điều hậu quả thế nào bất quá cũng chỉ mình ngươi gánh. Đừng quên sau lưng ta có cả Hoàng thượng và Nhị Vương gia chống đỡ.
-Ngươi...rõ ràng ta đã có lòng tốt cho ngươi biết, ngươi lại không chịu tiếp thu. Nhị Vương gia là ca ca của ngươi, ngươi lại vô sỉ yêu Vương gia, đến giờ ngươi vẫn không chịu chấp nhận sự thật ngươi là muội muội của bọn họ ! Tỉnh lại đi, bọn họ chỉ đang thương hại ngươi thôi !!!
Diễm Cơ gắt lên:
-Ta chưa bao giờ yêu bọn họ, trước đó cũng vậy, ta thành thân với Trác Dạ Hàn chỉ vì bị ép buộc, ta không thể làm khác. Còn Nhị Vương gia, ta luôn coi huynh ấy là ca ca thôi !
Nói xong nàng mới biết mình lỡ lời. Lưu Ly giận run người, chỉ tay vào mặt nàng:
-Thì ra ngươi giả vờ mất trí nhớ. Ta...ta sẽ bẩm báo lên Hoàng thượng.
Nàng ta vùng chạy về phía chính điện. Trác Diễm Cơ vội vàng đuổi theo. Nếu để Dạ Hàn biết coi như công sức mấy năm nay tan thành mây khói. Khó khăn lắm mới có thể qua mặt một kẻ đa nghi như Dạ Hàn, nhất định không thể để bất cứ ai phá hỏng !
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, trong lúc cấp bách, Trác Diễm Cơ rướn người đẩy mạnh nàng ta một cái...
Thẩm Lưu Ly mất đà ngã chúi về phía trước, đập đầu vào phiến đá cảnh. Trước trán lõm xuống,máu từ vết thương chảy lênh láng. Hai con ngươi trợn tròn.
Trác Diễm Cơ giật mình.
Khi nhận thức được mọi chuyện, Thẩm Lưu Ly đã nằm im bất động. Diễm Cơ hồn vía lên mây, luống cuống không biết làm thế nào để thoát tội bởi đi với Lưu Ly chỉ có nàng, nàng không thoát được tội giết người.
Đang lo sợ thì chợt nhớ ra trong người còn đoản dao phòng thân, nàng rút đoản dao giơ lên, lưỡng lự một chút.
Trác Diễm Cơ nhắm mắt, tay phải cầm chắc chuôi dao, nhắm đâm thẳng một phát vào bả vai trái.
Phập !!!
Đầu nhọn cắm vào da thịt tứa máu tươi, trán chảy mồ hôi ròng ròng. Nàng nhịn đau cố hết sức hét lên:
-Người đâu ! Thẩm Lưu Ly định giết ta ! Cứu với !!!
Sau đó, nàng khuỵu xuống đất, tay giữ chặt vết thương. Máu từ miệng vết đâm nhỏ giọt rơi xuống y phục trắng tinh của nàng, loang ra thành một vệt cong kì quái giống hệt nụ cười quỷ dị vừa thoáng qua trên gương mặt trắng bệch của nàng.
Khi tận mắt nhìn thấy người ta khiêng xác Thẩm Lưu Ly đi, nàng mới yên tâm để Trác Dạ Hàn bế về.
Con dao đã được lấy ra, nàng đề nghị rửa sạch và giữ lại bên mình. Hắn hỏi tại sao nàng còn muốn để lại vật suýt lấy đi tính mạng mình, nàng trả lời rằng đoản dao ấy là di vật của Thẩm Lưu Ly, nàng không muốn vứt đi bởi bọn họ từng là tỷ muội tốt.
Đương nhiên Trác Dạ Hàn rất hài lòng, còn khen nàng vị tha,độ lượng.
Thượng thư Thẩm Khương biết tin con gái ngã vỡ đầu chết không cầm được nước mắt, lúc trao trả thi hài về gia đình ông khóc như mưa như gió, Thẩm phu nhân ngất lên ngất xuống.
Thẩm Khương chỉ có mỗi một nữ nhi duy nhất mà lại chết oan uổng, ông quyết sống quyết chết đòi lại công bằng cho con. Nghe người ta kháo nhau rằng Hiền phi vì đem lòng yêu Nhị Vương gia nên khi Thẩm tiểu thư được lập làm Nhị Vương phi đã sinh lòng ghen tức, rắp tâm hãm hại nàng ta. Thẩm Khương liên tục dâng sớ tố cáo Trác Diễm Cơ, ông luôn miệng đòi giết nàng bằng được.
Diễm Cơ không dám bước chân khỏi tẩm điện nửa bước như thể sợ rằng mọi người sẽ làm hại nàng. Ban đêm cũng liên tục bị ám ảnh, cứ đặt lưng xuống lại mơ thấy Thẩm Lưu Ly mặc áo nhuộm màu máu tươi,trán lõm biến dạng,mồm liên tục kêu gào đòi mạng. Nàng mất ăn mất ngủ, cả người gầy rộc. Trác Vũ Hạo đến thăm, nàng không dám đối mặt, hắn cứ đợi chán rồi lại về.
Cả hoàng cung xôn xao bàn tán, trước đây mọi người đã không ưa nàng, nay cộng thêm án giết Thẩm tiểu thư của Thượng thư Thẩm Khương, đồng thời là Nhị Vương phi, nàng càng bị mọi người xa lánh, lăng mạ sau lưng. Tất cả đại thần trong triều đều nhân cơ hội này dâng tấu xin phế nàng, đến cả Triệu tướng quân cũng là một trong số đó. Ông nghĩ rằng không có Trác Diễm Cơ, ông vẫn có khả năng giúp Trác Vũ Hạo, nếu cứ để Trác Diễm Cơ ở lại trong cung thì e là con gái ông sẽ phải chịu khổ, huống hồ bây giờ Diễm Cơ đã mất trí nhớ.
Triệu Mạc khi biết Diễm Cơ vì mất trí nhớ nên mới đồng ý gả cho Dạ Hàn mới nhận ra mình đã hiểu nhầm,gây ra cơ sự như ngày hôm nay.Đáng ra hôm đó ông không nên nói đỡ cho Diễm Cơ, nếu ông không làm vậy thì hậu cung giờ đã chẳng có Hạ phi nào tranh sủng với con gái ông nữa rồi.
Diễm Cơ biết Tử Mai ngoài miệng nạt nộ Thẩm Lưu Ly nhưng thực ra ngầm cảnh cáo nàng đừng giở trò. Quả thực nàng chẳng có lí do gì để hãm hại hai mẫu tử bọn họ, và nàng cũng ước rằng mình sẽ không hạ thủ với họ. Ít nhất là khi Tử Mai không cản đường nàng hay gây khó dễ cho kế hoạch của nàng.
Trác Diễm Cơ đứng ra giải vây cho Lưu Ly:
-Hoàng hậu chẳng phải kêu đau bụng sao? Ta khuyên Hoàng hậu nên tuyên thái y đến điện Ngân Bích kiểm tra đi. Nhị Vương phi đã nhận lỗi rồi, nếu có gì xảy ra, nàng ta sẽ tạ tội với Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Tử Mai cũng hơi chột dạ, không biết đứa bé trong bụng có làm sao không.
-Lần sau bản cung sẽ không nhân nhượng nữa đâu. Coi như hôm nay các ngươi thoát được một lần.
Nói rồi vịn tay Yên Lăng cẩn thận bước từng bước một.
Đến hôm sau Trác Dạ Hàn gọi Thẩm Lưu Ly vào cung. Trác Vũ Hạo nhân đó đưa nàng ta đi, thực chất để đến gặp Trác Diễm Cơ. Không ngờ là Trác Diễm Cơ cũng ở điện Ngân Bích với Dạ Hàn và Triệu Tử Mai.
Trác Vũ Hạo đẩy cửa vào, theo sau là Thẩm Lưu Ly. Hắnthấy Dạ Hàn đứng ở cuối giường cùng Diễm Cơ, có vẻ như rất mệt mỏi. Trên giường Triệu Tử Mai cứ ôm bụng kêu đau, vị thái y mái tóc hoa râm toát mồ hôi quỳ sụp dưới chân Dạ Hàn nói:
-Bẩm Hoàng thượng ! Hạ quan vô dụng, không làm sao hiểu được Hoàng hậu chỉ bị đụng nhẹ lại đau bụng đến mức chết đi sống lại thế này?!
Thẩm Lưu Ly đứng sau Vũ Hạo tái mét, mặt cắt không còn giọt máu. Rõ ràng nàng ta nhớ rằng Triệu Tử Mai hôm trước còn hùng hổ mắng nàng, hôm nay đã như con mèo bệnh lăn lộn trên giường.
-Nhị Vương gia và Vương phi đến thật đúng lúc, vừa hay thái y chẩn bệnh cho Hoàng hậu xong.
Trác Diễm Cơ thản nhiên nhìn Triệu Tử Mai. Nàng biết là giả vờ, bởi nếu là thật thì Tử Mai đã bù lu bù loa đòi thái y tìm cho bằng ra nguyên nhân và phương pháp chữa trị. Đằng này chỉ rên rỉ ôm bụng hòng dồn Thẩm Lưu Ly vào chỗ chết. Có lẽ Trác Dạ Hàn cũng chẳng tha thiết hay quan tâm cho lắm. không muốn nói ra chắc vì để giữ thể diện cho Triệu Tử Mai mà thôi.
Vũ Hạo nghiêm mặt nhìn Lưu Ly:
-Nàng biết Hoàng thượng gọi nàng đến vì có liên quan đến Hoàng hậu đúng không?
Lưu Ly không nói gì, khẽ gật đầu, mặt cúi gằm xuống đất trông rất tội nghiệp. Vũ Hạo đẩy nhẹ nàng ta về phía trước:
-Mau quỳ xuống nhận tội đi !
Thẩm Lưu Ly mắt đỏ hoe quỳ xuống chân Dạ Hàn, cả người run rẩy khiếp sợ lén nhìn Diễm Cơ cầu cứu. Dạ Hàn cao giọng:
-Nhị Vương phi Thẩm Lưu Ly,ngươi đã biết tội của mình chưa?
-Hoàng thượng tha mạng ! Hoàng hậu tha mạng ! Lưu Ly biết lỗi rồi ! Là Lưu Ly lỡ gây ra sự tình này.Nhưng thực sự Lưu Ly không hề cố ý !!! Nếu không tin Hạ Cơ tỷ tỷ có thể làm chứng !
-Đứng dậy đi. -Dạ Hàn đỡ nàng ta lên. -Nhị Vương phi biết lỗi là tốt. Ngươi tội đáng trách, nhưng xét cho cùng chỉ là vô tình. Hơn nữa có Hạ Cơ làm chứng, ngươi chỉ đụng khẽ, chưa đến nỗi gây ra nguy hiểm. Hoàng hậu cũng hơn một ngày sau mới đau bụng, ắt hẳn là có nguyên do khác. Chuyện này đến đây là chấm dứt, từ nay về sau không nhắc đến nữa. Về phần Hoàng hậu, trẫm đã ra lệnh cho thái y dốc sức điều trị, Vương phi cũng đừng quá áy náy.
Triệu Tử Mai đang giả vờ ôm bụng nghe vậy liền bật dậy:
-Hoàng thượng ! Không thể tha thứ dễ dàng vậy được !!!
Trác Vũ Hạo nãy giờ đứng ngoài xem kịch,bấy giờ mới cười như không cười:
-Hoàng hậu hết đau bụng rồi ư?
Tử Mai xấu hổ không dám nói thêm một lời, nhanh chóng bị mọi người phát hiện ra là giả vờ. Nàng ta chỉ có thể lấp liếm bằng việc nói là đã đỡ hơn. Trác Dạ Hàn nhếch miệng cười:
-Hoàng hậu thấy đỡ hơn là tốt rồi. Tạm thời trẫm và mọi người không nên làm phiền Hoàng hậu tịnh dưỡng nữa.
Đoạn hắn quay lại cầm tay Diễm Cơ:
-Tiểu Hạ, nàng đứng lâu như vậy mỏi chân không? Ta đưa nàng về.
Mộc Hoan ở cửa điện nhắc nhở:
-Hoàng thượng, ở chính điện còn Lý tướng quân và Tể tướng đang đợi.
-Dạ Hàn, chàng mau đi đi, ta sẽ về một mình. -Diễm Cơ gỡ tay hắn ra.
Trác Vũ Hạo quay qua nhìn Thẩm Lưu Ly rồi nhanh chóng bước đến:
-Hoàng thượng, chính sự quan trọng hơn, ta đưa Hạ phi về.
Trác Diễm Cơ chớp chớp mắt nói:
-Chẳng phải còn Thẩm Vương phi hay sao?! Vương gia cũng cần đưa nàng ấy về.
-Xe đợi sẵn trước cổng, Lưu Ly có thể đi trước đợi ta.
Dạ Hàn chưa kịp mở lời phản đối, Vũ Hạo đã kéo nàng đi, để Dạ Hàn cùng Lưu Ly ngơ ngác nhìn theo. Mộc Hoan sốt ruột giục:
-Đi thôi Hoàng thượng !!!
Dạ Hàn nghiến răng tự nhủ:
-Giỏi thì thử đụng vào tiểu Hạ của ta xem.Ta cho tên "hoàng đệ" ngông cuồng nhà ngươi sống không bằng chết !
Về phần Thẩm Lưu Ly, nàng ta vẫn còn đang sốc vì phu quân bỏ mình bơ vơ một mình, lại dám nắm tay hoàng tẩu trước mặt bao nhiêu người kéo đi như vậy. Từ lúc kết hôn, Vũ Hạo chưa bao giờ chủ động nắm tay hay hôn nàng ta.
Đột nhiên trong lòng trở nên khó chịu.
Trác Diễm Cơ được Trác Vũ Hạo "tháp tùng" về điện Cẩm Ngọc. Đi bên cạnh nàng, Vũ Hạo có cảm giác bình yên khó tả. Con đường phía trước như trải dài vô tận.
-Này... -Vũ Hạo đột nhiên mở lời.
-Cái gì?
-Nàng...trông gầy hơn trước. Nước da cũng có phần nhợt nhạt. Hoàng thượng không quan tâm đến nàng ư?
Diễm Cơ phì cười:
-Vương gia để ý kĩ đến vậy sao? Chính ta còn chẳng nhận ra điều đó nữa là.
-Ta để ý đến nàng rất lâu rồi.
-Rất lâu là bao lâu?
-Lâu đến mức ta cũng không thể nhớ chính xác được ta để ý nàng từ khi nào. Chỉ nhớ rằng ngày nào ta không trông thấy nàng ngày đó sẽ không yên.
Nàng lặng thinh một lúc lâu. Bước chân có phần chậm dần. Vũ Hạo theo nàng chậm lại. Hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau, chưa hề rời khỏi một khắc. Vũ Hạo ngượng ngùng xoa đầu nàng như Trác Dạ Hàn và hắn xưa vẫn thường làm:
-Thật là ngốc !
Trên đầu, hoa sưa đã nở trắng xoá. Gió cuốn theo màu trắng dịu dàng và tinh khiết đáp lên tóc nàng. Khoảnh khắc môi hắn chạm vào môi nàng, thời gian như dừng lại vĩnh viễn...
Trác Vũ Hạo trở ra xe, Thẩm Lưu Ly đã đứng sẵn ở đó. Nàng ta chạy lại ôm lấy tay hắn:
-Nhị gia, chàng đi lâu quá, thiếp tìm mà chẳng thấy đâu.
Vũ Hạo như kẻ mất hồn, hất tay Lưu Ly ra vén màn bước lên xe. Mắt hắn nhắm nghiền, chẳng thèm nói năng gì, ngồi bất động đến khi xe dừng lại trước cổng phủ.
Tối cũng đóng cửa nằm trong phòng, cơm nước không hề đụng đến. Xung Tự qua lời kể của Lưu Ly biết ngay là có chuyện. Y tức tốc mở cửa vào phòng hắn hỏi:
-Nhị Vương gia, có phải người...?!
Vũ Hạo đang mân mê con hạc gấp bằng giấy vàng trên tay, nghe y hỏi liền gật đầu xác nhận.
-Ta suy cho cùng cũng giống như Trác Dạ Hàn mà thôi. Thật nực cười phải không? Ta luôn cho rằng mọi việc ta làm đều đúng, mọi thứ ta nghĩ đều không sai, đến hôm nay ta đã hoàn toàn không tin tưởng bản thân được nữa rồi.
-Vương gia có nói gì với Cửu Quận chúa không?
-Nàng nghe hay không đâu còn quan trọng. Nàng biết ta có ý niệm dơ bẩn đó rồi !
Thẩm Lưu Ly đứng ngoài cửa phòng đã nghe thấy tất cả. Nàng ta lo cho Vũ Hạo nên nhờ nhà bếp làm cơm bưng lên tận phòng, nào ngờ vô tình biết được cuộc đối thoại này.
Nhưng Cửu Quận chúa là ai? Nàng ta đâu biết. Nhưng nghe giọng điệu của Vũ Hạo có lẽ rất yêu vị Cửu Quận chúa đó. Hoá ra lại yêu chính muội muội, Lưu Ly thật không ngờ đến. Thảo nào muốn đưa Hiền phi tỷ tỷ về, thì ra để tách nàng ta đi gặp Cửu Quận chúa.
Lưu Ly rón rén quay xuống nhà bếp, thầm nghĩ phải hỏi Hiền phi tỷ tỷ về Cửu Quận chúa kia mới được.
Vùng Khương Ích xảy ra hạn hán, Dạ Hàn nhân cơ hội đẩy Trác Vũ Hạo ra xa khỏi nàng. Lần này có Lý tướng quân, Tứ Vương gia và Vũ Hạo đi ứng cứu, tầm khoảng một, hai tháng mới trở về được.
Trước khi đi, Diễm Cơ có đến tìm hắn nhưng không cho Dạ Hàn biết. Vùng Khương Ích quanh năm dân nghèo khổ lại thêm đợt hạn hán này càng hung hăng hơn. Lần này đi không biết Vũ Hạo còn gặp phải bao nhiêu nguy hiểm nữa đây. Nàng lo lắng vô cùng. Diễm Cơ nghĩ rằng mình phải đến, không vì bị cưỡng hôn mà e ngại gặp mặt. Đối với một kẻ đã ở dưới đáy bùn dơ bẩn như nàng thì còn gì để mất nữa chứ.
Nàng đến. Vũ Hạo lại cư nhiên trốn tránh nàng. Xung Tự thay hắn cảm ơn, sau đó nhân tiện bàn bạc với nàng.
-Triệu tướng quân dạo này đổi ý, có vẻ không muốn gặp mặt chúng ta. Có lẽ vì con gái Triệu tướng quân đang mang thai, ông không muốn lúc này lại làm liên luỵ đến nàng ta.
Diễm Cơ không mấy ngạc nhiên, bởi lựa chọn của lão không phải là không đúng. Dù sao lão cũng không nỡ đánh đổi cuộc sống đứa con yêu quý của lão chỉ để giúp người khác tranh quyền đạt vị.
-Triệu tướng quân biết nhiều như vậy, ngươi vẫn tin rằng kế hoạch sẽ không lộ ra ngoài?!
-Lão không giúp cũng sẽ không hại. Tiểu nhân chắc chắn. Có điều tình hình bất lợi rồi. Triệu Mạc rút lui, Triệu Tử Mai mang long thai. Nếu một công chúa thì còn đỡ, là hoàng tử thì ắt sẽ thành Thái tử tương lai. Trác Dạ Hàn có người kế thừa hợp pháp, chỉ cần Thái tử còn sống thì long ấn nhất định phải được Hoàng thượng trực tiếp giao lại mới có giá trị. Chiếu theo tính cách Dạ Hàn, có chết cũng không cam chịu đưa cho Vương gia đâu.
-Nếu Thái tử không tồn tại chẳng phải mọi chuyện được giải quyết hay sao?!
Xung Tự bất ngờ:
-Quận chúa nghĩ vậy à? Quả là Quận chúa thay đổi đến chóng mặt !
-Ta cũng rất muốn có dũng khí để thực hiện ý nghĩ ấy nhưng e là ngươi phải lợi dụng ta theo cách khác thôi.
-Tiểu nhân biết, Trác Dạ Hàn không muốn giao quyền cho Vương gia nhưng theo truyền thống hoàng thất từ xưa đến giờ, Hoàng thượng mất khi chưa lập Thái tử vẫn có thể nhượng quyền cho Hoàng hậu, giống tiên đế với cố hậu Lưu thị.
-Nhưng ta đâu phải Hoàng hậu? Ngươi nói với ta phỏng có ích gì?
Xung Tự nở nụ cười đầy ẩn ý. Nàng rõ ràng không phải không hiểu, chỉ là muốn y trực tiếp nói ra. Xung Tự úp úp mở mở:
-Có ích hay không, tất cả đều nhờ vào Quận chúa. À không, phải gọi là Hiền phi nương nương tôn quý mới đúng.