Việc ăn uống của nàng được kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.Mỗi lần đều phải có người thử độc trước, nếu không có biểu hiện gì bất thường thì coi như đã an toàn.Chính vì vậy, Linh Lam biết cơ hội hành động là rất hiếm.
Xung quanh bao vây toàn người hầu kẻ hạ, thức ăn qua năm lần bảy lượt kiểm tra. Một mình Linh Lam làm sao có thể lọt qua chứ?!
Nàng ta mất rất lâu suy nghĩ, cuối cùng lại mạo hiểm chọn ngay hôm đến phiên mình bưng đồ lên điện Cẩm Ngọc để ra tay.
Nàng ta thay tất cả bát, đĩa,...bạc bằng sứ, đến đũa cũng đổi thành đũa trúc để đề phòng độc tố không làm xỉn màu đồ dùng.
Linh Lam hồi hộp bưng đồ lên điện Cẩm Ngọc. Trác Diễm Cơ khi ấy đang tỉa mấy chậu cây trưng ngoài sảnh.
-Nương nương, bữa trưa đã đem lên rồi, nương nương dùng luôn hay là để lát nữa?
Nàng nhìn mấy khay đồ ngập thịt cá, phút chốc ngao ngán buông kéo ra, rửa tay sạch sẽ rồi bảo:
-Để nguội đi càng dở tệ.
Người thử độc hôm nay không hiểu sao chẳng thấy, kim bạc cũng không đầy đủ, nô tỳ định đi tìm thì bị nàng ngăn lại:
-Được rồi. Không cần nữa. Ra ngoài hết cho ta.
Đám nô tỳ lủi thủi bước ra, riêng Linh Lam toan đi thì bị nàng gọi giật lại:
-Ngươi. Ở lại.
Linh Lam hơi chột dạ nhưng không nghĩ rằng nàng có bản lĩnh phát hiện nhanh như vậy.
-Nương nương có gì phân phó?
-Ta chán ngấy những thức cao lương mĩ vị rồi. Nếu bỏ bữa Dạ Hàn sẽ trách ta mất. Chi bằng ngươi ngồi xuống đây, ăn giúp ta. Ta thấy từ sáng đến giờ chắc ngươi cũng đói rồi.
Thực ra cái này chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Nàng không có ý nghi ngờ Linh Lam, chỉ tại nàng chán ngấy mấy món này nên muốn có người ăn hộ. Nàng nghĩ Linh Lam vào cung nhưng chưa chắc đã được ăn ngon, để Linh Lam hưởng một chút vẫn hơn là đổ hết đi.
Nhưng Linh Lam nào đâu nghĩ vậy. Nàng ta tưởng rằng Diễm Cơ đã nhận ra trong thức ăn có độc.
-Nương nương...Không được đâu. Đây là những thứ dành riêng cho nương nương ,kẻ làm nô tỳ như Linh Lam sao dám đụng vào?
-Không sao, ngoài ta với ngươi không ai biết cả.
Linh Lam cố gắng nài nỉ:
-Nương nương, nếu không ăn sẽ ốm mất. Nương nương càng không thể để người khác ăn hộ.
Diễm Cơ thấy hơi lạ.
Mọi ngày Linh Lam có vẻ không ưa nàng, việc sinh hoạt cũng chẳng bao giờ nhúng tay vào, dùng bữa lúc nào, nghỉ ngơi lúc nào đều không quan tâm, mặc kệ nàng quyết định. Hôm nay tự nhiên lại quan tâm đến thế.
Nàng có dự cảm không lành.
-Nếu không ăn thì đem đổ đi. Đừng đứng đực ra đấy nữa.
Linh Lam thoát chết trong gang tấc.
Nàng ta như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, cuống quýt thu dọn bàn ăn rồi rời đi.
Chỗ thức ăn đó, Linh Lam bí mật đưa vào Lãnh đình-nơi tội nhân bị giam cầm.
Su một đêm, lính gác đến kiểm tra đã chết gần chục người. Chẳng một ai biết lí do. Cũng chẳng ai muốn biết.
Trác Diễm Cơ thoát được một lần.
Linh Lam vẫn chưa từ bỏ. Mỗi giây phút nàng còn sống, mỗi giây phút Linh Lam còn phải hầu hạ Diễm Cơ là một lần lòng ghen tỵ phá huỷ cơ thể nàng ta.
Trong lúc này, Trác Diễm Cơ vẫn hoàn toàn chưa biết gì.
Thứ duy nhất nàng phát hiện ra chính là thái độ khó chịu của Linh Lam với mình. Không ngờ đó chính là nguyên nhân khiến nàng phải đối mặt với nguy hiểm từ lưỡi dao mang tên "Đố kỵ".
Trác Dạ Hàn nhận được tin báo rằng gần biên giới xảy ra bạo loạn.
Hắn nhân cơ hội đẩy Trác Vũ Hạo đi, không đoái hoài gì đến việc Vũ Hạo đã giúp hắn trước kia.
Trong thâm tâm, Dạ Hàn có lẽ sẽ chẳng bao giờ dám đem tình nghĩa huynh đệ ra đặt cược vào quyền lực. Lần này đi, nếu thất bại, Vũ Hạo sẽ phải bỏ mạng ở vùng biên cương lạnh lẽo ấy, hoặc ít nhất bị trị tội khi về.
Ngược lại, nếu thành công, coi như lập công lớn cho Nam Vân quốc, hắn sẽ có lí do giám sát Vũ Hạo chặt chẽ hơn, cách li Vũ Hạo ra khỏi Xung Tự và đám quân "phản quốc" kia.
Một mũi tên trúng hai đích.
Thế nhưng mọi chuyện không được như theo ý muốn của Dạ Hàn.
-Thế này là thế nào?!
Trác Dạ Hàn một thân long bào lộng lẫy uy nghiêm ngự trên ngai vàng, vẻ mặt anh tuấn không giấu nổi vẻ giận dữ.
Đại thần trong triều hai hàng nghiêm chỉnh, tất cả đều không dám hé răng nói một tiếng, căng thẳng chờ xem thái độ của thiên tử.
Trác Vũ Hạo ngay khi vừa được khôi phục tước vị đã lập được công lớn, dù có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng chỉ thấy một Nhị Vương gia tận tuỵ, hết lòng phò tá Hoàng thượng.Trác Dạ Hàn cũng hứa ban cho hắn một nguyện vọng. Chỉ cần nằm trong khả năng Dạ Hàn có thể đáp ứng. Nhưng Vũ Hạo chưa vội. Hắn nói khi nào quyết định xong sẽ truyền đạt lại cho Lương công công.
Hôm nay,Vũ Hạo làm đúng theo lời hứa, giao cho Lương công công tấu sớ dâng lên Dạ Hàn.
Trong đó viết rằng việc Dạ Hàn giao cho liên quan đến sự an nguy của một quốc gia, không thể làm qua loa đại khái, càng không thể tuỳ tiện giao cho bất kì ai.
Trác Vũ Hạo tự nhận mình còn non kém, kinh nghiệm chưa thể bằng các võ tướng khác, sợ sẽ múa rìu qua mắt thợ.
Hơn nữa,Vũ Hạo lấy lí do Nhị Vương phi quy tiên chưa lâu, không hợp để ra ngoài. Vì vậy mong Dạ Hàn sẽ thu hồi mệnh lệnh.
Tấu chương viết riêng cho mình Dạ Hàn, dưới cùng còn đề thêm một dòng chữ nho nhỏ:"Hoàng huynh là thiên tử, tại sao không thử làm gương cho người đệ này học hỏi?!"
Trác Dạ Hàn không thể nào phản bác.
Những lời Trác Vũ Hạo nói đều là sự thật, và đều có lí lẽ. Nhưng thánh chỉ đâu phải vật có thể tuỳ tiện ban ra rồi thu hồi lại?
Nếu để giải thích cho động cơ dâng tấu này, chỉ có thể hiểu rằng tên Trác Vũ Hạo này chẳng coi hắn ra gì.
Lương công công nhắc nhở:
-Hoàng thượng, Nhị Vương gia kháng chỉ, có thể quy vào tội chết !
-Ta không thể nuốt lời.
-Vậy...Hoàng thượng có chủ ý thế nào?!
Trác Dạ Hàn nghĩ ngợi hồi lâu.
Triệu Mạc và Lý Trình giữ số quân như nhau, nếu giờ một trong hai đi thì thế lực còn lại chắc chắn sẽ nhân cơ hội chiếm đoạt quyền lực của thế lực còn lại.
Vả lại bọn họ đang không ở kinh thành, bỗng nhiên lại gọi về thì không hợp cho lắm. Hơn nữa, ngoài hai người bọn họ, các võ tướng, võ quan khác đều thuộc dạng hữu dũng vô mưu, kẻ lắm mưu mẹo thì lại nhát gan, không dám ló mặt ra ngoài kia.
Cuối cùng,hắn phải nghiến răng bảo:
-Các vị khanh gia, Nhị Vương gia hiện giờ trẫm nghĩ không thích hợp để nhận trọng trách này. Tả Hữu tướng quân cũng đang không ở kinh thành, lần này trẫm quyết định tự mình thân chinh.
Đám người kia kinh hãi dập đầu:
-Hoàng thượng là đấng thiên tử, làm sao kẻ bề tôi chúng thần lại để Hoàng thượng đích thân chinh chiến nơi biên cương hẻo lánh nguy hiểm kia được?! Vẫn nên để người khác đi thay.
-Không cần !!!-Hắn đứng dậy bãi triều ngay lập tức.
Lương công công không biết chữ, Dạ Hàn đọc thế nào thì biết thế đó, đương nhiên không biết dòng chữ nhỏ dưới cùng kia có nghĩa là gì. Càng không biết lí do hắn quyết định đi thay Vũ Hạo.
Sau khi bãi triều, Mộc Hoan cuối cùng đã được phép vào chính điện.
Ngày xưa y vẫn tự do ra vào nhưng từ khi vấp phải sự phản đối từ các đại thần trong triều, chỉ ngoài giờ thượng triều y mới được vào trong.
-Thuộc hạ nghe các vị đại nhân kháo nhau rằng Hoàng thượng đích thân thân chinh đến biên cương dẹp loạn. Có thật là như thế không?
-Phải.
-Thuộc hạ tưởng Hoàng thượng điều Nhị Vương gia Trác Vũ Hạo?! Hắn ta đã làm gì ư?
-Im miệng ! -Trác Dạ Hàn không muốn nghe bất cứ lời nào nhắc đến Vũ Hạo nữa.
Lương công công thấy không khí căng thẳng liền mạo phạm chen ngang,đánh trống lảng sang chuyện khác:
-Hoàng thượng thứ lỗi cho nô tài lắm lời. Nô tài nhớ đã lâu Hoàng thượng chưa đến điện Ngân Bích. Vừa hay hôm trước Hoàng hậu nương nương có gửi lời mời Hoàng thượng nhưng do thấy Hoàng thượng còn bận nhiều chuyện nên nô tài chưa dám chuyển lời.
-Thật là như thế sao?
-Vâng.Hoàng thượng...sẽ đến chứ?!
Điện Ngân Bích.
Triệu Tử Mai bế đứa bé ngồi chơi bên hồ, cá cảnh nhiều màu sặc sỡ ẩn hiện dưới làn nước trong xanh. Đứa bé có vẻ rất vui, thỉnh thoảng lại cựa mình, đưa bàn tay mũm mĩm lên sờ chóp mũi Tử Mai. Nàng ta nắm lấy một ngón tay ngắn ngủn của đứa bé cười bảo:
-Quân nhi, con có thích không? Ngày nào mẫu hậu cũng đưa con ra ngoài này chơi nhé !
Yên Lăng nhẩm tính đã rất lâu Hoàng thượng chưa đến điện Ngân Bích, số lần thăm Hoàng hậu và tiểu hoàng tử đếm trên đầu ngón tay. Yên Lăng cảm thấy xót xa thay cho chủ tử, ngày nào cũng thui thủi có mỗi một mình.
-Hoàng hậu !!! Hoàng hậu !!!
Một cung nữ hớt hải chạy đến la to khiến đứa bé giật mình khóc thét lên. Yên Lăng cho người kia một cái bạt tai:
-Ngươi làm kinh động đến tiểu hoàng tử, ngươi thật có lá gan lớn quá mà.
-Nô tỳ không dám, Yên Lăng tỷ tỷ.
-Có chuyện gì trông ngươi có vẻ hớt hải vậy?Nói mau.
Cung nữ kia vâng vâng dạ dạ:
-Hoàng thượng...Hoàng thượng đến thăm Hoàng hậu. Hiện đang đợi ngoài kia.
Triệu Tử Mai dỗ dàng đứa bé, tiếng khóc của nó át cả tiếng của cung nữ kia:
-Ngươi nói lại đi, bản cung nghe không rõ.
-Hoàng thượng đang ở trong điện Ngân Bích.-Người kia nhanh chóng nói lại.
Triệu Tử Mai đứng phắt dậy, trao tiểu hoàng tử cho nhũ mẫu rồi cùng Yên Lăng chạy vào phía sảnh trong. Nàng ta còn không tin cho đến khi tận mắt nhìn thấy một Trác Dạ Hàn bằng xương bằng thịt đứng trước mặt mình.
Triệu Tử Mai quá đỗi ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột này. Giọng nàng ta hơi run run:
-Hoàng thượng, chàng đến đây có việc gì?
Không giống như dự đoán của nàng ta, Trác Dạ Hàn chắp hai tay sau lưng, nói bằng giọng lãnh đạm:
-Đã lâu rồi trẫm không đến điện Ngân Bích thăm Hoàng hậu và Phù Quân. Hôm nay có thời gian, trẫm nghĩ cũng là nên ghé qua một chút.
Nửa đêm là khoảng thời gian thân mật nhất của hai người. Sau tấm rèm mỏng là cảnh tượng xuân sắc mê người.
Trác Diễm Cơ nằm dưới thân Dạ Hàn, thi thoảng lại rên lên khe khẽ. Làn da non mịn trắng bóc kia xuất hiện những mẩn đỏ hoan ái, càng làm cho nàng trở nên gợi tình, kích thích thú tính trong cơ thể bùng phát.
Dạ Hàn gần như phủ phục lên cơ thể nàng, gắt gao ôm hôn nàng từ phía sau, tóc đen vấn vít hoà làm một. Diễm Cơ lim dim mắt, tưởng chừng như nàng đã bị nhấn chìm hoàn toàn vào khoái cảm khi hắn tàn phá bên trong. Nàng gần như thở không ra hơi, gò bồng đảo phập phồng, thi thoảng lại yếu ớt đẩy nhẹ hắn ra nhằm tìm cho mình chút không khí. Hầu như giữa nàng và hắn không hề có khoảng cách.
-A...a...
Trác Diễm Cơ xoay người lại, cảm giác hạ thân ê ẩm như mới đầu chưa hoàn toàn biến mất, thêm vào đó là đôi tay nóng bỏng không an phận di chuyển khắp cơ thể bằng một lực rất mạnh nhưng nàng chẳng hề cảm thấy có chút đau đớn, ngược lại cơ thể nàng còn muốn tiếp nhận nhiều hơn thế nữa.
Rõ ràng lý trí bảo không được nhưng cơ thể lại không làm theo, một mực muốn đắm chìm trong sự sung sướng triền miên, có muốn dứt ra cũng chẳng thể.
Cứ mỗi lần khi nàng có lại ý chí, chỉ cần một cái chạm nhẹ vào nơi mẫn cảm hay một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước cũng đủ khiến đầu óc nàng trở nên quay cuồng.
-Tiểu Hạ...tiểu Hạ...-Dạ Hàn gọi tên nàng âu yếm.
Hắn trân trọng từng khoảnh khắc được ở bên cạnh nàng, hoan hỉ nghe hơi thở nóng bỏng, ngắt quãng và dồn dập phả từng đợt vào tai.
Cùng nàng ân ái, hắn chỉ mong thời gian vĩnh viễn dừng lại, mãi mãi không bao giờ trôi...
Trác Diễm Cơ nằm trong vòng tay rắn chắc của hắn, hai mắt nhắm chặt. Cứ thế bọn họ không hề hé miệng nửa lời, im lặng cho đến lúc thiếp đi.
Trời sáng.
Trác Dạ Hàn vận y phục chỉnh tề, lập tức ra ngoài. Nhưng hắn không vội lên chính điện thượng triều mà nấp ở một nơi nào đó khuất tầm nhìn, lén lút theo dõi.
Một tiểu nha đầu khoảng mười hai tuổi rón rén đi vào điện Cẩm Ngọc, nhìn trước nhìn sau xem có kẻ nào bám theo không rồi chạy tót vào phòng Diễm Cơ. Trên tay có cầm một chiếc bát gốm sứ.
Dạ Hàn cảm thấy nghi ngờ. Tiểu nha đầu kia hắn chưa hề nhìn thấy, hơn nữa quần áo cũng là đồ ở bên Ty dược. Một kẻ như thế thì chạy vào điện Cẩm Ngọc để làm gì?
Trừ khi có người cần đến.
Hắn như ngộ ra điều gì, xông vào tẩm điện mở của phòng Diễm Cơ khiến nàng không kịp trở tay, tay bê chiếc bát gốm trắng khựng lại giữa không trung.
Trác Diễm Cơ có vẻ hơi hoảng:
-Dạ Hàn, sao chàng còn quay lại?
Hắn hết nhìn thứ chất lỏng màu nâu đỏ đặc quánh trong bát lại nhìn tiểu nha đầu kia mặt mày tái xanh sợ sệt.
-Ta để quên lệnh bài. Sao thế, làm nàng giật mình à?!
-Không...tại chàng xuất hiện đột ngột.
Diễm Cơ nghe giọng điệu bình thản kia mà lòng lại hồi hộp không thôi, lồng ngực đánh trống liên hồi. Hắn có sốt sắng hỏi như thường ngày nàng còn đỡ sợ, đằng này cứ làm mặt lạnh tanh chẳng chút cảm xúc. Có vẻ như lần này hắn đã coi là cực kì nghiêm trọng.
Dạ Hàn không nhìn nàng nữa, quay sang nhìn tiểu tỳ nữ kia. Lần đầu tiên gặp thiên tử nhưng lại đúng cái lúc làm chuyện lén lút, thần kinh căng lên như dây đàn. Nó sợ rằng nếu ngửng đầu lên thiên tử sẽ không còn được nhìn thấy lão thiên nữa.
-Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng !!!
-Ngươi ở Ty dược?!
Việc này không thể chối cãi, tiểu nha đầu cúi nhìn y phục rồi lặng lẽ gật đầu.
-Ngươi đem thuốc gì cho Hiền phi uống vậy? Ty dược sai ngươi?
Trác Diễm Cơ căng thẳng nhìn nó, đưa mắt ra hiệu nhưng tiểu nha đầu lại không thấy được ám hiệu của nàng, lúc sợ hãi lại đi nói lung tung với hắn:
-Không phải nô tỳ ! Nô tỳ không biết ! Không phải Ty dược điều đến !
-Thế tại sao ngươi lại đem đến trong khi không có sự cho phép của trưởng quản sự ở Ty dược? Mà trẫm cũng không hề hay biết?!
Tiểu nha đầu ngớ người ra, biết mình đã hồ đồ nói ra những điều không nên nói, vô tình "lạy ông tôi ở bụi này".
Tuy nhiên, khác với những gì nó tưởng tượng, vị Hoàng thượng này lại dễ dàng bỏ qua, không truy cứu nữa, ra lệnh cho nó quay lại Ty dược làm việc.
Tiểu nha đầu vẫn còn nghĩ mình đang mơ, trong lòng sung sướng vì may mắn thoát chết. Còn vị Hiền phi kia phải ở lại chịu trận thay nó, nghĩ đến dáng vẻ của Hoàng thượng lúc nãy, tiểu nha đầu không khỏi cho chút thương xót.
May mà Hoàng thượng không truy ra nó đã đem thuốc đến điện Cẩm Ngọc bao nhiêu hôm, nếu truy ra nó nhẩm tính cũng phải quá hai mươi lượt.
-Nàng bị bệnh sao không nói cho ta biết, ta sẽ đem loại thuốc tốt nhất cho nàng. Nàng không tin tưởng ta đến thế sao?! Hay...căn bản thuốc này không dùng để chữa bệnh?!
Trác Diễm Cơ biết mình không thể nào chối cãi được nữa, tang chứng vật chứng rõ rành rành, chỉ cần đưa cho Ty dược kiểm chứng sẽ ra ngay. Đến lúc đó còn thêm tội lừa dối, không biết chừng tội chồng thêm tội.
Nàng đã định tự thú, nhưng không hiểu sao nàng lại không đủ can đảm. Nàng từ bao giờ lại hèn nhát đến mức này? Hay là trước đây vì nàng chưa từng làm chuyện gì lén lút sau lưng người khác?!
-Chàng nói thế là có ý gì? Chàng nghi ngờ sao? Cái này...-Nàng vừa nói vừa giơ bát thuốc lên.-...là thuốc bổ.
-Thuốc bổ?
-Phải, nha đầu đó bảo do chính mẫu thân ta ở kinh thành gửi đến Ty dược, nhờ họ sắc cho ta uống. Nó còn thuật lại lời mẫu thân, dặn ta đủ thứ.
Trác Diễm Cơ nói không chút ngập ngừng, đôi mắt long lanh ngước nhìn hắn, tuyệt chẳng có chút giả dối nào được che giấu.
Dạ Hàn né tránh ánh nhìn của nàng, trong lòng cũng dịu đi đôi chút. Ít nhất nàng vẫn còn thanh minh, hắn vẫn còn lí do để tin tưởng nàng.
-Được rồi.-Hắn cầm lấy bát thuốc của nàng.-Cái này nàng không cần uống nữa. Ta sẽ sai người đem cho nàng khi khác. Giờ ta có chút việc, không ở lại đây nữa.
Nàng rất bình tĩnh gật đầu,sau đó còn chìa tay trước mặt hắn:
-Lệnh bài của chàng !
-Phải rồi,cảm ơn.-Hắn nhận lấy rồi quay ngoắt đi,tuyệt nhiên không ngoái đầu nhìn lại.
Hắn đi rồi, trong phòng cũng không còn người, nàng mới đổ người xuống sàn, lấy ống tay áo dài rộng che miệng cười.
Diễm Cơ lúc đầu còn khúc khích, lúc sau mới phá lên ngặt nghẽo, nụ cười theo đó cũng méo mó đi.
Nàng không ngờ mình lại có thể diễn đạt đến thế, có thể nói dối không chớp mắt, đổ tội cho người khác như một bản năng. Nàng ghê tởm chính bản thân. Thế nhưng nếu nàng không tự cứu mình thì ai sẽ cứu bản thân nàng đây?!
Tiếng cười quái dị như nuốt trọn cả không gian, ngoài kia bầu trời giống đã đen thêm mấy phần.
Tiểu nha đầu tưởng mình đã thoát nên rất vui. Nó mới được tuyển vào cung cách đây không lâu, thực sự không có gan làm mấy chuyện sau lưng thiên tử như vậy nếu không bị đống vàng mà vị Hiền phi kia đem đến làm mờ mắt.
Nó nghe nói Hiền phi rất được Hoàng thượng sủng ái, lại thấy nàng có vẻ hiền lành thật thà nên nhận lời.
Tiểu nha đầu theo phân phó đến chỗ vườn thuốc đào mấy củ tam thất, gần đến nơi thì thấy Diễm Cơ từ từ đi ra. Nha đầu vui vẻ hỏi thăm nàng:
-Nô tỳ tham kiến Hiền phi nương nương ! Hoàng thượng không truy cứu nương nương chứ? Vừa nãy thực là nguy hiểm, nô tỳ lo cho nương nương quá !
Nàng mỉm cười hiền hậu:
-Thật sao? Ngươi thật biết lo lắng cho ta. Lúc nãy quả là nguy hiểm.
-Phải rồi !!!-Nó tán thành.
-Nếu như không có ngươi, mọi chuyện còn an toàn hơn gấp nhiều lần.
Tiểu nha đầu đánh rơi cái "bộp" giỏ thuốc, mặt mày tái xanh, vội sụp xuống chân nàng, ngước đôi mắt trong veo nhìn người trước mặt:
-Nương nương...
-Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi đâu. Chỉ là phòng hờ thôi. Nếu bị ép đến mức đường cùng, hãy tự giải quyết bằng cái này.
Bàn tay trắng trẻo chìa ra gói thuốc, nhẹ nhàng nhét trước ngực áo nó. Đoạn, nàng tiếp:
-Ngươi nhất định phải giữ miệng, nếu ngươi có mệnh hệ gì, gia đình ngươi đã có ta, đảm bảo họ sẽ được hưởng cuộc sống sung sướng. Ngươi giúp ta, coi như là ân nhân của ta, mà ta không phải là hạng ăn cháo đá bát. Ta xin lỗi ! Thực ta cũng rất muốn giữ ngươi lại,tại hoàn cảnh không cho phép nên bắt buộc ta mới phải dùng đến cách này.
-Nhưng mà...
-Đừng sợ. Chỉ là một giấc ngủ thôi.
Tiểu nha đầu nước mắt ngắn nước mắt dài, mãi không thốt ra nổi một từ. Nó còn nhỏ như vậy đã phải chết. Người ta nói tiến cung như vào hang cọp quả không sai. Thảo nào mẫu thân nó lại khóc lóc thảm thiết đến vậy.
Biết mình không thể tránh khỏi, nó nuốt nước mắt hỏi nàng:
-Nương nương, có thể cho nô tỳ gặp lại mẫu thân không?
-Không thể ! Nhưng ta có thể hứa sẽ trao trả ngươi toàn vẹn về gia quyến.
Quả nhiên sau đó, Ty dược báo cáo lên Dạ Hàn, trong bát thuốc có một lượng mã tiền rất rất nhỏ, tuy không đủ giết người nhưng lại đủ để làm nữ nhân không thể hoàn thai. Dạ Hàn cho lục soát chỗ ở của tiểu nha đầu kia nhưng không thấy gì, trước lúc bị áp giải đi đã được phát hiện tự cắt cổ tự vẫn ngay tại phòng.
Dù không điều tra ra bất cứ điều gì chứng minh nàng chủ mưu hay bị hại nhưng Dạ Hàn không hề quan tâm, điều duy nhất hắn chú ý chính là thái độ của nàng. Nàng không hề có bất cứ biểu hiện gì lo lắng, sợ hãi hay hối hận khi nghe tin tiểu nha đầu kia chết vì sợ dụng hình. Hắn thật không biết phải xử trí thế nào trước cái thái độ vô cảm như vậy.
Trác Diễm Cơ không phải là vô cảm mà nàng sợ phải bộc lộ cảm xúc của mình. Quả thật nhất nhất cũng không ngờ tiểu nha đầu kia lại dũng cảm tự vẫn bằng cách cắt cổ. Thứ thuốc nàng đưa tchỉ có tác dụng làm người uống chết giả, vài canh giờ là tỉnh lại. Nàng định sau khi tiểu nha đầu rơi vào trạng thái chết giả sẽ bí mật đưa về gia đình.Nào ngờ, con bé hiểu lầm, sự việc lại thành thế này...
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Dạ Hàn ra lệnh cho Linh Lam theo dõi nàng thật chặt, nhất cử nhất động đều phải báo lại. Hắn biết làm thế này có lỗi với nàng nhưng hắn lại không yên tâm.
Còn Linh Lam, nàng ta nghĩ đã thông, mặc dù phải làm trái lệnh hắn nhưng vì tương lai của mình nàng ta chấp nhận. Linh Lam không thể để yên cho Diễm Cơ. Nàng ta không cam lòng.
Dù có làm quân cờ dưới tay Triệu Tử Mai cũng đáng.