-Bẩm, Hoàng thượng đã trở về rồi.
Vũ lâm vệ ba chân bốn cẳng chạy vào chính điện báo tin. Tất cả mọi người có mặt ở đó, bao gồm cả Trác Vũ Hạo đều phải nhanh chóng đến cổng chính nghênh đón Dạ Hàn.
Triệu Tử Mai và Lý Uyển Khánh được báo tin từ sáng sớm, đã đứng đợi sẵn ở trên lầu cao trước cổng hoàng cung rồi.
Cổng thành được kéo lên, người ngựa lần lượt tiến vào nhưng ai nấy mặt mũi đều như đưa đám, chẳng có vẻ gì là vui mừng khi được trở về từ biên cương cách xa vạn dặm đường.
Bọn họ cứ ngóng mãi vẫn chưa thấy bóng dáng vị Hoàng đế tôn kính đâu.
Thông thường Trác Dạ Hàn phải dẫn đầu, chẳng lẽ hôm nay lại lui về sau cùng sao?
Người cuối cùng đã đặt chân vào thành, cổng cũng đã được khép lại mà vẫn chưa thấy thiên tử.
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?
Mọi người vô cùng hoang mang.
Trung tướng vừa trèo xuống lưng ngựa đã quỳ phủ phục dưới đất, than khóc như mưa:
-Là mạt tướng bất tài vô dụng, không thể bảo vệ chu toàn cho Hoàng thượng khỏi đám tiểu nhân đê hèn đánh lén. Ôi ! Dù mạt tướng có mấy trăm cái đầu để chém, có mấy trăm cái mạng để đổi, cũng không thể đền hết tội trạng của mình !!!
Ai nấy phút chốc liền hiểu ra vấn đề. Có người bàng hoàng. Có người đau buồn. Cũng có kẻ cười thầm trong bụng. Tuy nhiên trong lòng ai cũng thắc mắc: Lẽ nào lại trùng hợp đến như vậy?
Một lần nữa mọi nghi ngờ lại đổ dồn về phía Trác Vũ Hạo. Có điều mọi người không biết rằng, hắn cũng bất ngờ.
Vô cùng bất ngờ.
Bởi lẽ hắn không phải là kẻ ra tay.
Triệu Tử Mai thấy tình hình dưới kia không rõ ràng, lại thấy Trung tướng kêu khóc thảm thiết, trong lòng bội phần hoang mang, lồng ngực như thiêu đốt.
-Hoàng thượng đâu? Sao bản cung không thấy chàng?
Tiểu bạch miêu trong lòng Uyển Khánh kêu ngao ngao như cũng muốn hỏi. Lý Uyển Khánh lần đầu biết sợ hãi là gì.
-Hay là chúng ta xuống dưới đó?-Nàng ta đề nghị.
Triệu Tử Mai cũng lo lắng không kém, chân trước chân sau bước xuống cầu thang chạy lại chỗ đám đông đang nhốn nháo ở kia. Hai người rẽ đám đông chen vào chỗ Trung tướng đang quỳ mà hỏi:
-Trung tướng sao lại khóc lóc thảm thiết như vậy? Hoàng thượng đâu rồi?
Trung tướng ngẩng đầu lên, giọng càng lạc đi:
-Hoàng hậu nương nương ! Quý phi nương nương ! Hoàng thượng...Người bị đánh lén...Rơi xuống vực rồi !!!
Triệu Tử Mai nghe tiếng sét nổ "đoàng" bên tai. Nàng ta mặt mũi tối sầm, chân mềm nhũn khuỵu xuống đất, may mà Lý Uyển Khánh ở ngay phía sau nhanh tay đỡ lấy.
-Hoàng hậu ! Hoàng hậu !
Tin Hoàng thượng bị rơi xuống vực sâu đã lan truyền ra khắp hoàng cung.
Ai cũng không tin đó là ngẫu nhiên, lén kháo nhau rằng đây là bẫy của Nhị Vương gia tạo ra nhằm chiếm giữ lấy ngai vàng.
Trác Vũ Hạo đi đâu cũng bị người ta bàn tán, nói to nói nhỏ sau lưng. Hắn biết nhưng cũng đành chịu, bởi lẽ có giải thích bọn họ cũng cho là hắn nguỵ biện.
Trác Vũ Hạo suy nghĩ rất lâu mà vẫn chẳng đoán ra được kẻ nào lại có động cơ để hành động như vậy. Nếu chính hắn không phải là Trác Vũ Hạo, hắn cũng sẽ nghĩ do Vũ Hạo làm.
Ngoài hoàng đệ của Hoàng đế, còn ai vào đâu nữa cơ chứ?
Vũ Hạo thấy nếu bỏ qua những lời gièm pha kia thì đây quả là cơ hội ngàn năm có một. Thế nhưng bây giờ Vũ Hạo cũng chưa thể có hành động gì, kể cả phát tang. Lúc này làm gì cũng chỉ khiến mọi người nghi ngờ thêm thôi.
Mộc Hoan xin Tể tướng và Nhị Vương gia cắt cử người đến khu vực vách núi kia tìm kiếm, được Vũ Hạo chấp nhận.
Một phần là để chứng tỏ mình là người rộng lượng.
Một phần vì Vũ Hạo biết vách núi đó hiểm trở vô cùng. Đừng nói là một thiên tử, dù có mười thiên tử rơi xuống cũng chỉ tan xương nát thịt mà thôi.
Một điều nữa cũng khiến Vũ Hạo bận tâm, đó là thái độ của Trác Diễm Cơ. Kể từ ngày cứu nàng, hắn chưa từng gặp thêm lần nào, bây giờ càng không dám gặp vì tin đồn mưu hại giết Hoàng đế.
Trác Vũ Hạo tưởng tượng ra rất nhiều thứ, nhưng đến khi trực tiếp đối diện với nàng lại hoàn toàn không có bất cứ gì giống như trong tưởng tượng.
Nàng không oán trách. Cũng chẳng buồn bã, khóc lóc. Giọng nàng nhẹ bẫng, nghe được chút gì đó thanh thản và vô tư:
-Nhị Vương gia chắc hẳn những ngày qua ngài đã rất bận rộn tiếp quản chính sự.
-Nàng không oán trách gì ư?
Diễm Cơ cười nhạt:
-Oán trách? Trách ai? Trách cái gì?Mệnh trời đã định, có trách cũng chỉ có thể trách số Hoàng thượng đã tận. Ngài vẫn còn bận tâm vì cái chết của Hoàng thượng sao?
Trác Vũ Hạo hoàn toàn bất ngờ trước lời nói của Diễm Cơ. Hắn không biết trái tim nàng làm từ sắt đá hay nàng chỉ đang che giấu vẻ yếu đuối bằng những lời nói sắt đá kia.
-Thật sự là không sao chứ?!
-Yên tâm đi.-Trác Diễm Cơ mỉm cười.
Khi nghe tin Trác Dạ Hàn rơi xuống vực, đáng lẽ nàng phải thấy vui. Rất vui là đằng khác. Nhưng niềm vui ấy chẳng bao lâu lại biến thành nỗi khó chịu, tức tối trong lòng.
Chẳng lẽ Dạ Hàn chết quá dễ dàng nên nàng mới không cam chịu?
Diễm Cơ không nghĩ như vậy. Nhưng nàng cũng không thể lí giải nổi thứ cảm giác kì lạ này. Có một chút vui. Một chút buồn. Một chút mất mát...
Rốt cuộc nàng đang bị làm sao vậy?
Ngay cả bản thân nàng cũng chẳng hiểu nổi.
Triệu Tử Mai được đưa về điện Ngân Bích, xúc động đến nỗi ngất đi hơn một ngày trời. Khi tỉnh dậy tinh thần bất ổn, vẫn luôn miệng gào lên đòi Trác Dạ Hàn. Đứa bé trong nôi quấy khóc cũng chẳng thèm để ý, Tử Mai thẫn thờ tựa lưng vào đầu giường trông ra cửa sổ.
Những tia nắng hiếm hoi cuối ngày gần như bị dập tắt, càng làm cho cảnh hoàng hôn trở nên heo hút ảm đạm đến sầu thảm.
Các Vương gia và những vị hoàng thân quốc thích trước kia bị Dạ Hàn điều đi xa khỏi kinh thành, nay từ nhiều vùng khác nhau trở về hoàng cung, dựa vào việc ngai vàng bị bỏ trống mà tạo nên một cuộc nội loạn chưa từng xảy ra trong lịch sử.
Mọi hoạt động của hoàng cung đều cấm truyền bên ngoài. Nhưng ít nhiều các nước lân bang đã có nội gián báo mật tin, ý định thừa nước đục thả câu dần được hình thành.
Là người giữ long ấn, cũng là hoàng đệ ruột của Hoàng đế, Trác Vũ Hạo luôn giữ vững vị trí của mình, thẳng tay diệt trừ bất cứ kẻ nào dám uy hiếp mình.
Nhưng không phải lúc nào cũng tốt. Bọn họ nhận ra thế lực của Vũ Hạo rất mạnh, đánh riêng lẻ không thể nào thắng được bèn ngấm ngầm liên thủ với nhau chống lại Vũ Hạo. Lúc đầu chỉ là hai, ba người; Lúc sau đã lên tới hơn chục người, Trác Vũ Hạo mỗi ngày đều rất khó khăn tiếp nhận từng đợt tấn công cũng như sức ép bọn họ tạo ra.
Trên chính điện lúc này không khác chiến trường là bao.
Hậu cung không còn Hoàng đế làm chỗ dựa nhưng trước giờ cũng không can dự vào việc triều chính của nam nhân, hiện tại không có ảnh hưởng gì lớn. Triệu Tử Mai thân làm chủ hậu cung nhưng vì đang còn sốc trước cái chết của Dạ Hàn nên đã đóng cửa tẩm điện, nhất quyết không chịu ló mặt ra ngoài.
Dương Thần phi quá bi quan lo sợ đã thắt cổ tự tử trong phòng riêng. Còn lại Lý Uyển Khánh là Quý phi chỉ đứng sau Hoàng hậu, cũng coi như người lớn tuổi nhất ở hậu cung này, đang cố gắng trấn tỉnh những phi tần khác.
Riêng điện Cẩm Ngọc vẫn yên tĩnh như cũ, kẻ hầu người hạ dường như không có một chút để tâm đến tình hình bên ngoài.
Trác Diễm Cơ ngồi bên bàn trang điểm chải tóc.
Bây giờ Trác Dạ Hàn đã chết, mục tiêu trả thù của nàng cũng tan biến theo, những việc xung quanh nàng không còn bận tâm nữa. Mỗi ngày dậy ngắm bình minh, tối đến bầu bạn cùng trăng sáng, sống hết cuộc đời trong chiếc lồng son cô độc này.
Cứ khoảng bốn, năm ngày lại có người đến dọn dẹp cung tẩm nào đấy, an táng cho những phi tần buồn rầu sinh bệnh mà chết. Cảnh lặp lại nhiều thành quen, riết rồi không ai buồn nhắc đến nữa.
Lại nói đến Mộc Hoan.
Từ ngày Trác Dạ Hàn mất tích, y vẫn huy động quân lính dốc sức tìm kiếm. Dù ngày nắng hay ngày mưa vẫn kiên trì từng chút một. Mộc Hoan không hi vọng Dạ Hàn còn sống nhưng chí ít vẫn thân xác còn giữ được nguyên vẹn.
Lại một ngày công cốc trở về. Yên Lăng đợi ở cổng thành từ rất lâu rồi, mãi mới thấy bọn họ trở về. Yên Lăng lân la lại đám lính hỏi chuyện:
-Thế nào rồi các vị đại ca?
Rốt cuộc câu trả lời cũng chỉ là một cái lắc đầu. Yên Lăng thở dài một cái, buồn bã nói:
-Tội nghiệp Hoàng hậu ! Hoàng hậu ngày nào cũng cầu nguyện cho Hoàng thượng bình an trở về, liền mấy ngày trời không ăn không ngủ, người gầy rộc xanh xao trông thấy.
Mộc Hoan đứng gần đó nghe xong cũng chỉ đáp lại hời hợt:
-Ngươi về hãy động viên Hoàng hậu, bảo nương nương cố gắng giữ gìn sức khoẻ. Hoàng thượng sẽ không sao đâu.
-Vâng.Nô tỳ sẽ dặn Hoàng hậu như vậy.
-Khoan đã !-Mộc Hoan bỗng gọi giật.
-Đại nhân còn gì muốn nói?
Mộc Hoan biết là không nên hỏi nhưng y không thể tự tiện vào hậu cung, đành phải thông qua Yên Lăng.
-Hiền phi nương nương...thì thế nào?
Nhắc đến Trác Diễm Cơ, Yên Lăng lại không giấu nổi vẻ mỉa mai:
-Hiền phi? Hiện tại Hiền phi đang nhàn nhã ngồi thưởng nguyệt sau hậu viên điện Cẩm Ngọc. Nhìn vào trông rất vui vẻ thoải mái. Đại nhân không cần phải lo lắng cho sức khoẻ của Hiền phi đâu.
Mộc Hoan nắm chặt hai tay, vội vàng quay đi vì không muốn cho người khác thấy vẻ mặt lúc này của mình:
-Vậy cũng tốt.
Trác Vũ Hạo gần đây về phủ khuya, hầu hết thời gian đều ở trong hoàng cung. Gia nhân trong phủ nhắc nhở hắn mới nhớ ra đã đến ngày giỗ đầu của Thẩm Lưu Ly. Thực ra bọn họ đã làm xong xuôi hết rồi, chỉ nhắc hắn thắp một nén nhang an ủi linh hồn Thẩm Lưu Ly thôi.
Nếu không nói, Vũ Hạo chắc cũng không nhớ trong phủ đã từng có một Nhị Vương phi tên là Thẩm Lưu Ly. Nói là Vương phi nhưng chưa một lần chung chăn gối. Tuổi thanh xuân của nữ nhân tội nghiệp ấy đã chôn chặt dưới nấm mồ cô quạnh.
Hắn cắm nén nhang lên lư hương, thở dài nhìn bài vị trên bàn thờ. Thẩm Lưu Ly từ ngoại hình, tính cách đến gia thế đều không chê vào đâu được. Có điều số không tốt, vô phúc gả cho một người không yêu mình.
Trác Vũ Hạo định phủi áo đứng dậy, ai dè lại nghe thấy giọng nói quen quen phát ra từ buồng bên cạnh.
Hắn áp tai vào tường nghe cho kĩ
Tể tướng đứng cùng Trác Vũ Hạo bấy giờ mới từ tốn rẽ đám đông tiến về phía trước. Lão một tay đặt sau lưng, tay kia vuốt chòm râu bạc, chậm rãi thốt ra từng từ:
-Ngươi nói ngươi giống Hoàng thượng nhưng ngoài việc ngươi giữ long ấn thì còn có điểm nào chung nữa không? Cho dù Hoàng thượng có tin tưởng mà giao long ấn cho ngươi,ngươi cũng không có quyền điều hành chính sự, nhất là khi trong triều còn biết bao nhiêu người bất mãn với cách thức và suy nghĩ của ngươi. Ta biết Hoàng thượng rất coi trọng ngươi, nhưng điều đó không có nghĩa ngươi được phép coi chúng ta là không khí. Tốt hơn hết, ngươi nên giao quyền lại cho một người có năng lực làm vừa lòng tất cả ở đây.
Mộc Hoan không thể nào đáp lại lí lẽ của Tể tướng. Trong lòng y lúc này vừa có chút nể phục vừa có chút kinh sợ. Nếu cứ ngoan cố không giao ra, chắc chắn phần thiệt sẽ thuộc về y. Nhưng nếu bắt buộc nhượng quyền lại cho người hợp ý tất cả ở đây, tất cả đều có thể, trừ Trác Vũ Hạo. Hoàng thượng đã dặn không được để long ấn rơi vào tay hắn.
-Chẳng hay theo Tể tướng, người nào mới được coi là phù hợp đây?
Mắt lão đầy ý cười, nheo nheo nhìn thẳng vào Mộc Hoan:
-Ta không cần nói thì hẳn lòng ngươi cũng đã rõ. Phần còn lại, ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ đi rồi quyết định.
Nói đoạn, lão quay lưng một mạch bỏ đi. Mọi người cũng tản dần, điện Khả Nhiên trở lại yên tĩnh. Mộc Hoan đứng bất động trước cửa điện. Mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi y không xử lí kịp.
Lúc bấy giờ Trác Vũ Hạo mới khoan thai đi đến, vỗ vỗ vai Mộc Hoan cười bảo:
-Ngươi chỉ là một cận vệ nhỏ nhoi trong hoàng cung này, Hoàng thượng quá đề cao ngươi rồi. Tốt hơn hết hãy từ bỏ cái hi vọng viễn vông ấy đi. Bởi lẽ ngươi sẽ không trụ lâu thêm được nữa đâu. Bản vương đợi tin tốt của ngươi.
Trác Diễm Cơ biết chuyện hôm nay xảy ra ở điện Khả Nhiên là do Xung Tự truyền đạt lại. Nàng không trực tiếp lộ mặt bởi lẽ nỗi lo sợ sẽ bị người khác nhìn thấy mà nghi ngờ. Trác Diễm Cơ đột nhiên nhếch môi cười ,A Xuân tưởng nàng vui bèn lên tiếng:
-Nương nương, người thường ngày không hay cười, đây là lần đầu tiên nô tỳ thấy người cười đó. Sau này nương nương phải cười nhiều một chút, đừng ủ dột sẽ sinh tâm bệnh mất.
Nàng bật cười thành tiếng trước lời lẽ thật thà của A Xuân. Tâm trạng tốt hơn một chút, nàng định đàn cho A Xuân nghe thì nàng ta bỗng lắc đầu nguầy nguậy:
-Nương nương ! Hôm nay nô tỳ bận rồi, không có phúc được nghe người đàn. Để hôm khác có được không?
Nàng thoáng ngừng lại một lát, nhưng rất nhanh đôi tay đã đã lấy lại nhịp ban đầu. A Xuân lặng lẽ đi ra ngoài, buông rèm khép cửa cho nàng. Tiếng đàn vẫn vang vọng lên thứ âm thanh trong trẻo và mãnh liệt giữa đêm khuya thanh tịnh.
-Nương nương, nô tỳ vào thay hương liệu trong đỉnh.
Trác Vũ Hạo chưa vội về phủ, hắn cứ đi xung quanh hoàng cung, dự định nán lại đến cuối giờ Tuất. Vũ Hạo đi lang thang trên đường dẫn đến cổng phía Tây, chợt nghe văng vẳng thứ âm thanh quen thuộc đến lạ kỳ. Tiếng đàn tranh vừa êm ái vừa dạt dào, khuấy động bên trong tiềm thức của hắn những kỉ niệm thơ ấu. Vũ Hạo nhận ra là khúc nhạc ngày xưa hắn dạy nàng, cũng chính là khúc nhạc hắn đã đàn cho nàng nghe không biết bao lần.
Bóng người in rõ lên cánh cửa. Nàng và hắn chỉ cách chỉ một bức tường nhưng Vũ Hạo lại thấy vô cùng xa vời. Hắn muốn lại gần nàng, muốn ngắm nhìn vẻ chăm chú khi đánh đàn. Nhưng tốt hơn hết, những gì Vũ Hạo nên làm lúc này chỉ là yên lặng dõi theo bóng nàng từ xa.
Bỗng một âm thanh chói tai vang lên đánh thẳng vào tai Vũ Hạo. Tiếp đó là tiếng của một vật va chạm với mặt đất. Trác Vũ Hạo dán mắt vào khung cửa, bóng nàng đã biến mất chỉ trong tích tắc .Lính canh cũng nghe thấy giống Vũ Hạo, xông đến trước cửa hỏi vọng vào nhưng không có tiếng đáp trả.
Biết xảy ra chuyện chẳng lành, Vũ Hạo lập tức xô cửa.
Cửa đã bị khoá trong.
Trác Vũ Hạo trong lòng như lửa đốt liền một cước đạp tung cửa phòng trước sự ngỡ ngàng của đám lính canh. Tiếng kim loại rơi xuống "cạch" một cái.
-Diễm Cơ !!!
Trác Vũ Hạo thấy nàng nằm im bất động trên mặt sàn, bên cạnh là cây đàn tranh bằng gỗ Tử Đàn-món quà hắn tặng nàng ba năm về trước. Căn phòng tràn ngập một mùi hương ngọt dịu khiến đầu óc Vũ Hạo lâng lâng. Hắn sực tỉnh, nhanh chóng bế xốc nàng lên, để đầu nàng tựa vào ngực rồi chạy ra ngoài.
Cây đàn tranh nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Trác Diễm Cơ sau khi nhận ra mùi hương bất thường toả ra từ đỉnh thì đã muộn. Hai mí mắt nặng trĩu, cơ thể bỗng cứng đờ, mất thăng bằng rồi đổ ập xuống sàn lạnh lẽo. Nàng trong lòng vô cùng hoảng loạn, chỉ nhớ mang máng giọng của cung nữ đã vào phòng thay hương liệu trong đỉnh cho nàng. Trác Diễm Cơ biết thứ này không đơn giản chỉ là mê dược khiến đầu óc rơi vào trạng thái hỗn loạn mà còn là một chất độc, khi hít vào sẽ làm cho các cơ quan tê liệt dẫn đến tử vong. Bằng chứng là nàng đang cảm thấy khó thở vô cùng. Muốn lên tiếng kêu cứu nhưng không tài nào phát ra thành tiếng được. Cứ như thế nàng dần dần mất đi sự tỉnh táo...
Lúc tỉnh dậy Trác Diễm Cơ đã nằm yên vị trên giường. Trên người còn có tấm chăn mỏng đắp ngang ngực. Rèm buông tứ phía. Phòng đã không còn chút dấu hiệu của mê hương kia.
Là ai đã cứu nàng?!
Diễm Cơ không hề biết. Điều duy nhất nàng nhận thức được vào lúc này chính là mình vẫn còn sống. Nàng cảm thấy việc mình còn sống sót sau khi trúng mê hương trong một căn phòng khoá kín là quá thần kì.
Khẽ trở mình lật dậy, cả người ê ẩm vì giữ nguyên một tư thế khá lâu. Diễm Cơ nhăn mặt, chống tay ngồi dậy, lờ mờ nhìn qua cửa sổ thấy trời đã sáng từ lâu. Nàng hấp tấp xuống giường, vớ lấy ngoại sam vắt trên tấm bình phong rồi mở cửa bước ra.
Cung nữ đứng canh bên ngoài vội chạy lại đỡ nàng:
-Nương nương đã tỉnh rồi?
-Tối qua là ai đã cứu ta?
-Bẩm, tối qua khi nghe động,Nhị Vương gia đã xông vào cứu nương nương đang bất tỉnh ra ngoài. Lúc ấy đã bắt đầu sang giờ Hợi, mọi người gần như đã ngủ cả. May mà có Nhị Vương gia...
Nàng giơ ngón trỏ đặt lên miệng ý bảo im lặng. Cung nữ kia không dám ho he nửa lời.
-Trong cung có biến gì không?-Diễm Cơ đột nhiên hỏi.
Cung nữ kia lắc đầu.
-Có hỏi chưa chắc ngươi đã biết. Thôi được rồi, ta muốn ra ngoài hít thở không khí một lát. Ngươi không cần đi theo ta đâu.
Trác Diễm Cơ vừa đi được vài bước đã nhìn thấy Vũ Hạo từ xa lại gần.
-Diễm Cơ !-Vũ Hạo không kìm được nói lớn, sau lại nhớ ra không được nhắc đến cái tên này đành sửa lại.-Hạ Cơ ! Nàng đã tỉnh rồi sao?
-Thì ra là Nhị Vương gia. Cảm ơn ngài đã cứu mạng.-Nàng khách sáo, chắp tay bái tạ.
-Nàng không cần phải như vậy. Người ta giúp đỡ nhau là chuyện thường tình mà. Không cần khách sáo.
Hai người họ chẳng còn gì để nói với nhau, đứng đây chỉ càng thêm ngượng ngùng.
-Chắc Vương gia còn việc quan trọng cần làm, vậy ta không dám làm phiền nữa.
Nói rồi nàng lập tức quay lưng bỏ đi. Vũ Hạo biết tính nàng nên cũng không muốn giữ lại, cùng Xung Tự đến chính điện ngay sau đó.
Không nằm ngoài dự đoán của mọi người, long ấn cuối cùng cũng đã được giao lại cho Trác Vũ Hạo. Những kẻ đi theo Dạ Hàn muốn phản đối nhưng không thể mở miệng ngăn cản. Bọn họ sợ rằng một khi Trác Vũ Hạo lên nắm quyền sẽ lần lượt thanh trừng tất cả, cái mạng cỏn con của mình không biết sẽ bị xoá sổ bất cứ lúc nào.
Quyền hành nằm chắc trong tay, Trác Vũ Hạo không khác gì một vị Hoàng đế thực sự. Cho dù Vũ Hạo không ngồi lên ngai vàng, cũng không được quyền điều hành buổi thiết triều giống Dạ Hàn nhưng mọi việc lớn nhỏ đều phải qua tay Vũ Hạo, có sự đồng ý của hắn mới được thực hiện. Dần dần triều đình bị hắn chi phối toàn bộ, hoạt động của quan lại cũng nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Mộc Hoan tìm mọi cách báo tin cho Trác Dạ Hàn, khó khăn lắm mới có một bức thư lọt tai mắt mà Vũ Hạo dày công tạo ra nhằm ngăn cản liên lạc với bên ngoài.
Lá thư đến tay Dạ Hàn, đúng lúc mọi việc ở biên cương đã sắp hoàn tất. Lời lẽ ngắn gọn, chỉ có hai, ba dòng, có lẽ viết trong tình huống vô cùng cấp bách nhưng Dạ Hàn vẫn nắm rõ được tình hình.
Trác Dạ Hàn nghiến răng ken két, giận đến nỗi bóp nát chén trà trong tay. Binh lính hoảng hốt nhắc nhở:
-Hoàng thượng, máu...
Hắn không biết đau đớn là gì, chỉ kịp lau cái thứ đo đỏ đang chảy từ vết thương ở lòng bàn tay vào áo rồi tức tốc sai người chuẩn bị ngựa, thu quân về thẳng tiến đến hoàng cung.
Trung tướng làm theo mệnh lệnh mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
-Hoàng thượng ! Về gấp như vậy. Làng mạc còn sửa sang hoàn tất, lương thực mới cấp phát được một nửa. Bỏ về giữa chừng thì có hơi...
Hắn tức mình gắt lên:
-Trên triều đình có biến, trẫm ra lệnh toàn quân rút về. Ngươi có giỏi thì một mình ở lại mà giúp bọn họ !!!
Trung tướng vừa nghe triều đình có biến, mặt mũi lập tức tái xanh. Ông ta là người đi theo Trác Dạ Hàn, ai cũng biết, sợ nhất là người chống lưng bị thất thế. Giờ Dạ Hàn không ở trong cung, việc tranh quyền đoạt vị ắt sẽ xảy đến, mà đối thủ đáng gờm nhất không ai khác ngoài Nhị Vương gia Trác Vũ Hạo.
Biên cương doanh trại mọc lên như nấm, chớp mắt đã thành bãi hoang không còn một mống người. Dạ Hàn thu quân trở về còn chưa đến một canh giờ.
Cả đoàn kị binh phóng như vũ bão, hộc tốc trở về hoàng cung. Trác Dạ Hàn mặc giáp, cả người gần như phủ phục trên lưng ngựa, hai mắt đỏ ngầu thét ngựa phi nước đại. Trong lòng hỗn loạn khi nghĩ đến cục diện trước mắt, lại thầm chử rủa Mộc Hoan bất tài vô dụng, uổng công hắn tin tưởng y bấy lâu. Nhưng cũng may là Trác Vũ Hạo nên tạm thời hậu cung chắc chắn chưa bị ảnh hưởng, Cơ nhi cũng sẽ an toàn.
Tất cả đều dồn mọi tâm trí và tầm nhìn vào con đường trước mặt, không ai để ý đến hai bên đường cây cối um tùm, vách núi hiểm trở, cứ thế lao đi với tốc độ kinh hoàng cho đến khi Trung tướng bâdt chợt la lên:
-Hoàng thượng cẩn thận !!!
Trước khi nghe trọn câu nói kia, ngực trái của Dạ Hàn đã nhói lên. Một mũi tên xuyên qua giáp, cắm sâu vào ngực. Trác Dạ Hàn mặt mũi tối sầm, mất thăng bằng ngã từ lưng ngựa, rơi xuống vách núi sâu hun hút không thấy đáy trước sự chứng kiến của mọi người.
-Hoàng thượng !!!