Trác Vũ Hạo thấy thời cơ đã chín muồi, lại nhận được mật báo Mộc Hoan đã hoàn toàn bỏ cuộc, dự định ngày mai sẽ hạ cờ.
Quốc tang.
Hoàng cung độc một màu trắng u uất. Các vị đại thần từ nhất phẩm đến bát phẩm trên người đều bận vải trắng, nối đuôi nhau xếp hàng quỳ trước Diệp Lộ đài. Phi tử trong hậu cung, đứng đầu là Hoàng hậu Triệu Tử Mai cũng chỉ mặc bạch phục, trên đầu toàn bộ trang sức đều được trút bỏ. Các Vương gia, Quận chúa, các vị hoàng thân quốc thích có người đến, có người không, lũ lượt ra vào thắp nhang.
Trác Vũ Hạo đương nhiên là người chỉ đạo ở Diệp Lộ đài, lúc này đang đứng trên chỗ cao nhất nhìn xuống dưới, chuẩn bị bắt đầu nghi thức tang lễ.
Triệu Tử Mai khóc lên khóc xuống, biển nước mịt mù, khóc đến thê lương khiến ai nấy đều cảm động thay cho tình cảm sâu sắc thuỷ chung của Hoàng hậu dành cho Dạ Hàn.
Giọng Trác Vũ Hạo vang lên:
-Hoàng đế là một minh quân sáng suốt, hết lòng vì con dân, đã lập nên bao nhiêu chiến tích vĩ đại, phát triển Nam Vân quốc thành một đế chế hùng mạnh như bây giờ. Nay Hoàng đế đã quy tiên...
Hắn nhường chỗ cho vị công công đã trạc tuổi bước lên Diệp Lộ đài, mở thánh chỉ đọc to:
-Nay Hoàng Thần Đại Đế đã quy tiên, tất phải có một tân đế khác thay thế. Tuyên theo phượng chỉ của Triệu Thái hậu, tuyên bố lập Nhị Vương gia...
-Khoan đã !!!
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía sau, ngay cả Vũ Hạo đang tiến lên Diệp Lộ đài nhận thánh chỉ cũng phải dừng bước.
Trác Dạ Hàn từ tốn đi giữa hai hàng người, nét mặt bình thản ấy hiện hữu chút ý cười đắc ý. Hắn dẫn theo một đoàn quân tinh nhuệ trang bị vũ khí tiến vào Diệp Lộ đài. Mọi người không thể tin nổi vào mắt mình. Mộc Hoan chưa kịp để mọi người định hình đã quát to:
-Thiên tử trước mắt còn không mau cúi đầu hành lễ !!!
Tất cả quỳ rạp xuống đất, mặt mũi ai nấy đều bàng hoàng:
-Hoàng thượng vạn tuế !!! Vạn tuế !!! Vạn vạn tuế !!!
Trác Vũ Hạo nhìn Dạ Hàn như thể hắn là một sinh vật lạ. Cái nhìn mang theo sự nghi ngờ lẫn ghen ghét. Chợt Dạ Hàn nhếch miệng cười:
-Các khanh thật là chu đáo, đã chuẩn bị hậu sự cho trẫm cơ đấy ! Rồi còn lôi cả niên hiệu Hoàng Thần Đại Đế của trẫm ra thờ nữa ! Quả là rất có lòng. Nhưng tiếc rằng trẫm chưa chết.giờ trẫm đã hồi cung, mau dừng tất cả lại, kể cả việc lập tân đế kia đi. Đến lúc long ấn trả về chủ rồi đấy !
Xung Tự không ngờ Mộc Hoan đã tìm thấy Trác Dạ Hàn, hơn nữa còn lành lặn không một vết xước. Lão thiên thật thích trêu ngươi mà.
Xung Tự không thể để Dạ Hàn phục vị. Thức ăn dâng đến miệng rồi lẽ nào lại để đổ mất?
Không được !
-Triệu Thái hậu đã ban ra thánh chỉ, không thể tuỳ tiện thu hồi. Mong rằng Hoàng Thần Đại Đế sẽ suy xét lại, lập Nhị Vương gia làm tân đế.
Trác Dạ Hàn không cười nữa, đổi thành vẻ mặt hung ác vô cùng:
-CÂM MỒM !!! TRẪM VẪN CÒN SỐNG, VẪN CÒN GIỮ LỆNH BÀI KIM ĐẾ*, DỰA VÀO CÁI GÌ MÀ NGƯƠI DÁM GỌI HOÀNG HẬU LÀ TRIỆU THÁI HẬU, ÉP HOÀNG HẬU LẬP NHỊ VƯƠNG GIA LÀM TÂN ĐẾ?!!!
Lệnh bài Kim Đế-ấn tín hoàng gia, tượng trưng cho quyền lực và địa vị của đương kim Hoàng đế. Năm xưa, để tránh việc tranh chấp ngôi vị, Nam Vân Thái Tổ đã đặt làm lệnh bài này, chỉ có Hoàng đế mới biết chỗ cất giấu. Người nào vẫn còn giữ ấn tín này thì vẫn còn là thiên tử, không ai có thể truất ngôi được, trừ khi là tự nguyện giao cho người kế nhiệm.
Xung Tự không dám nói gì thêm, bất lực ngước nhìn Vũ Hạo. Hắn cũng sơ ý chưa tính đến tình huống này, quả thực là một bước đi sai lầm.
Ván cờ này hắn lại tiếp tục bại dưới tay Dạ Hàn nữa rồi.
-Huỷ đi.
-Dạ?
-Ta bảo ngươi huỷ thánh chỉ này đi !!!
Lão công công ngơ ngác vâng vâng dạ dạ, cuộn thánh chỉ lại rồi giao cho tiểu thái giám huỷ đi. Trác Vũ Hạo bước xuống, cay đắng quỳ trước mặt Dạ Hàn:
-Hoàng thượng nghênh giá !
-Nghênh giá !!!
Tất cả đối với Triệu Tử Mai như là một giấc mơ. Người đã mất tích hơn nửa tháng đột ngột trở về, đứng ngay trước mặt nàng ta. Tử Mai không kìm được xúc động, vứt bỏ lễ nghi thông tục, nhào đến ôm chầm lấy Dạ Hàn:
-Hoàng thượng ! Chàng đã về rồi !
Trác Dạ Hàn vỗ vỗ vào lưng nàng ta:
-Ân. Trẫm về rồi.
-Thần thiếp cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại chàng nữa. Thiếp rất sợ. Sợ đến nỗi không ngủ được. Đêm nào cũng gặp ác mộng.
-Được rồi, buông trẫm ra đi, văn võ bá quan đều đang nhìn chúng ta đấy.
Triệu Tử Mai như bừng tỉnh, vội buông hắn ra. Dạ Hàn sai Yên Lăng đưa nàng ta về điện Ngân Bích nghỉ ngơi.
-Hoàng thượng nhớ phải đến thăm Quân nhi đấy. Nó cũng rất nhớ chàng.-Triệu Tử Mai lưu luyến không rời.
-Được. Trẫm khi khác sẽ đến.
Triệu tướng quân đang làm nhiệm vụ nên không thể có mặt, hôm nay chỉ có Lý tướng quân đến. Ông ta lại trước mặt Trác Dạ Hàn, chắp tay bảo:
-Hoàng thượng an toàn trở về là phúc muôn dân. Lần này may mà cục diện không bị hoán đổi.
Lý Uyển Khánh đứng sau Lý Trình nãy giờ đột ngột xuất hiện:
-Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng ! Lần này quả thật rất nguy hiểm, Hoàng thượng có thể vượt qua đúng là vận khí tốt.
-Thời gian qua ở hậu cung có chuyển biến gì không?
-Bẩm, Dương Thần phi đã treo cổ tự vẫn vì kích động. Trọng Tiệp dư, Hoa Mỹ nhân và Vũ Chiêu nghi do quá đau buồn nên đã lâm bệnh qua đời.
Dạ Hàn không ngờ lại có loại nữ nhân ngu ngốc đến mức chết vì một nam nhân đến mặt mũi ngang dọc thế nào cũng chẳng biết. Ngược lại Dạ Hàn cũng chẳng hề biết họ là ai, thậm chí cái tên cũng chưa nghe qua lần nào. Nhưng dù gì bọn họ đều là những tiểu thư các phủ, không thể để mặc như vậy.
-Vậy phiền Quý phi cử hành tang lễ cho bọn họ chu đáo, những việc này một phần lỗi cũng do trẫm.
-Hoàng thượng không cần bận tâm. Đã vào hậu cung thì đều là người của Hoàng thượng, sống chết của họ đều nằm trong tay Người.
Trác Dạ Hàn bỗng nhớ ra, vội hỏi Lý Uyển Khánh:
-Quý phi, nàng có thấy Hiền phi không?
-Hiền phi? Lúc nãy còn đứng cạnh thần thiếp, thoáng một cái đã không thấy đâu nữa. Hoàng thượng...
Lý Uyển Khánh quay lại đã không thấy Trác Dạ Hàn đâu nữa. Có lẽ lại chạy đi tìm Diễm Cơ rồi.
Trác Diễm Cơ đi thẳng một mạch từ Diệp Lộ đài về điện Cẩm Ngọc trong trạng thái sốc cực độ. Mặt nàng tái xanh trông nhợt nhạt hệt như một u linh.
Dạ Hàn trở về rồi.
Dạ Hàn trở về rồi.
Dạ Hàn trở về rồi.
Hắn đã thực sự quay lại rồi !!!
-Đáng ghét !
Nàng căm hận tại sao hắn lại tốt số đến như vậy? Đáng lẽ hắn đã phải trở thành một bộ xương mục ở chốn hoang vu nào rồi, sao lại có thể đường hoàng quay trở lại như vậy? Nàng oán trách lão thiên không có mắt. Một kẻ độc ác giết hại biết bao nhiêu người vô tội lại nhởn nhơ sống, dễ dàng qua khỏi bao kiếp nạn. Nhưng...
Có phải lão thiên đang trêu đùa nàng không?! Khi mà tận sâu trong trái tim, ẩn trong sự tức giận căm ghét xấu xa ấy nàng vẫn cảm nhận thấy có chút khác lạ.
Phải chăng đó là một phần còn sót lại trong nhân cách vốn có của nàng?
Dạ Hàn đoán lúc này Diễm Cơ đã trở về tẩm điện nên liền chạy đến đó. Quả nhiên thấy nàng đi cùng một cung nữ nhưng không phải là Linh Lam.
Dạ Hàn chạy đến, ôm lấy nàng vào lòng:
-Ôi ! Tiểu Hạ ! Tiểu Hạ của ta ! Ta đã rất nhớ nàng ! Ta cứ nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp lại nàng nữa.
Trác Diễm Cơ đột ngột xô hắn ra, bỏ chạy vào trong điện Cẩm Ngọc, đóng sầm cửa lại. Hắn không biết tại sao nàng lại có hành động cự tuyệt hắn, chả lẽ việc hắn trở về lại khiến nàng sốc như thế sao?!
Hắn nghiêm mặt quay sang nhìn cung nữ bên cạnh:
-Ngươi tên là gì? Linh Lam đâu? Hiền phi không khoẻ ở điểm nào à?
Hắn hỏi quá nhiều nên A Xuân chỉ có thể từ từ trả lời từng ý một:
-Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ là A Xuân. Linh Lam tỷ tỷ đã bị Hiền phi nương nương phạt đến Lãnh đình một tháng, hiện nô tỳ đang thay thế Linh Lam tỷ tỷ.
Trác Dạ Hàn nghĩ ngợi một lát, thầm đánh giá A Xuân qua vẻ ngoài, thấy nàng ta chắc cũng vô hại nên ra lệnh:
-Ngươi thay Linh Lam nhớ chăm sóc Hiền phi cho tốt, bằng không đừng trách trẫm.
Nói xong hắn liền bỏ đi. A Xuân khúm núm nhìn theo mãi đến lúc không còn thấy người đâu nữa.
Nhạc Tố Liên sau khi bị tống lên xe ngựa về hoàng cung liên tục gào thét đòi quay về. Đám lính cứ làm thinh, áp giải nàng ta vào nội cung.
Triệu Tử Mai cùng các phi tần đang thưởng ngoạn ở gần đó, nhìn thấy cảnh một nữ nhân ăn mặc tầm thường bị đám người áp giải lại luôn miệng kêu la sợ hãi thì tặc lưỡi bảo rằng:
-Chậc chậc, chỉ là một nô tỳ, không biết ả đã gây ra chuyện gì khiến Nội phủ phải điều cả một toán lính áp giải như vậy?!
-Hoàng hậu nương nương đâu cần bận tâm đến cái con tiện tỳ kia. Hôm nay là ngày vui, tỷ muội chúng ta nên dành thời gian để tụ tập cùng nhau mới phải chứ !
-Phải ! Muội ấy nói đúng ! Mà Nội phủ thật sai sót khi để chuyện này cắt đứt mạch vui của tỷ muội chúng ta.
Thế rồi không ai còn để ý đến Tố Liên. Nàng ta bị lôi xềnh xệch vào một tẩm cung, nhờ trước kia bái sư học nghệ, đi lang bạt khắp nơi nên cũng biết chút ít chữ nghĩa, đọc được chữ trên tấm bảng kia trước khi bị kéo hẳn vào trong: Thuỷ Kính cung.
Tố Liên còn chưa hết sợ hãi lại tiếp tục bị doạ cho giật mình. Có đến bốn nữ nhân mặc thanh y cùng nhau tiến lại, thêm một nam nhân dẫn đầu:
-Chúng nô tham kiến Nhạc cô nương !
Tố Liên nghi ngờ chỉ tay vào mình:
-Các người bảo ta sao?
-Vâng !-Mặt mũi ai nấy đều hớn hở.
Cùng lúc đó, một vị công công già đem đến thánh chỉ, Tố Liên được nhắc nhở phải quỳ xuống. Lão công công giở ra, cẩn thận đọc từng từ:
-Nhạc Tố Liên tuy xuất thân là thường dân nhưng hiểu rõ lễ nghĩa, tài sắc vẹn toàn, biết lấy chữ "đạo" làm trọng, đã có công cứu giá Hoàng đế Nam Vân quốc, làm rạng rỡ tổ tiên. Nay được đặc ân tuyển vào cung hầu hạ thiên tử, sắc phong làm Nhạc tiệp dư. Khâm thử.
Công công đưa nó cho Tố Liên, nàng ta ngờ vự đón lấy, tự hỏi đây liệu có phải một trò đùa hay không. Có công cứu giá?Hoàng đế Nam Vân quốc? Hầu hạ thiên tử?
Lẽ nào...
Nàng ta mới nghĩ đến đây, những cung nữ và thái giám đột ngột quỳ xuống:
-Cung hỉ Nhạc Tiệp dư nhận được ân sủng của Hoàng thượng !!!
-Vậy, nơi này chính là...
-Bẩm Tiệp dư, là hoàng cung ạ.
Giọng nhỏ như muỗi kêu, Vũ Hạo phải căng tai lên mới nghe được người phòng bên cạnh đang nói gì.
-Mọi việc ngươi cần chúng ta đã làm xong, mau giao tiền ra đây.
-Nhưng ta cần biết chính xác hắn đã chết hay vẫn còn sống. Ngộ nhỡ hắn vẫn còn sống, Mộc Hoan tìm được thì mọi chuyện chẳng phải đổ xuống sông xuống biển hết sao?!
-Đừng lo. Rơi từ chỗ cao như vậy không tan xương nát thịt thì cũng bị thú rừng xé xác. Chúng ta đảm bảo Hoàng thượng có ba đầu sáu tay cũng không thể sống sót mà quay về được đâu.
-Sau khi tìm ra xác hắn, ta sẽ trả tiền cho ngươi. Còn bây giờ ngươi mau đi đi, đừng đứng ở đây kì kèo với ta, Nhị Vương gia mà phát hiện thì ta với ngươi coi như xong.
Trác Vũ Hạo rõ ràng nghe ra tiếng của Xung Tự.
Hắn toát mồ hôi.
Lẽ nào tất cả đều do Xung Tự dàn xếp?
Hắn không ngờ Xung Tự lại dám làm cái việc tày trời này. Thậm chí còn chẳng thèm hỏi ý kiến hắn.
Vũ Hạo định tóm gọn cả hai người bọn họ nhưng không may quơ tay đụng phải giá nến, gây ra tiếng động lớn.
Đến khi Vũ Hạo nhìn vào đã chẳng còn một bóng người.
-Chết tiệt !!!
Dưới vách núi là dòng sông đang mùa chảy xiết, bất kể có thoát khỏi cảnh thịt nát xương tan cũng sẽ bị nước cuốn đi ra biển.
Mộc Hoan phán đoán như vậy, ra lệnh cho quân lính tìm dọc từ thượng nguồn trở xuống, điều động thuyền bè khuấy đảo một vùng.
Nhưng, người tính không bằng trời tính, Trác Dạ Hàn sau khi rơi xuống đã vướng vào cành cây, cả người được giữ lại nhưng bị treo lơ lửng giữa vách núi toàn đá nhọn lởm khởm.
Dạ Hàn mất máu khá nhiều, mắt mũi cứ mờ dần đi, hầu không còn khả năng cử động, đành phó mặc cho số phận đưa đẩy.
Nằm ở trên cành cây đó gần hai ngày trời không được chút gì bỏ bụng, Dạ Hàn hấp hối chỉ còn chút hơi tàn. Máu khô đi,thâm đen đóng mảng trên bộ giáp mà mũi tên vẫn chưa được rút bỏ. May mà mũi tên không ngắm trúng tim hay chỗ hiểm, nếu không giờ ắt hẳn hắn chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo.
Vết thương sâu, Dạ Hàn lo sẽ bị nhiễm trùng. Dạ Hàn cảm tưởng như đang có thứ gì đó đang quẫy đạp trong vết thương, dần dần bòn khoét xuống tận xương tuỷ.
Hắn lấy hết chút sức tàn còn sót lại, chật vật cựa mình nhưng lại sợ cành cây không đủ sức bám trụ sẽ gãy làm đôi. Mất một khoảng thời gian khá lâu, hắn mới đặt chân được lên đất, nằm vật ra rìa vực thở dốc. Dạ Hàn chưa hề nghĩ tới việc có thể trèo vào, nhưng bằng tinh thần thép và ý chí phi thường hắn đã làm được.
Ngay sau đó, Dạ Hàn lại nhận ra nơi này cũng là một cánh rừng, căn bản là không có người qua lại, có bò được vào cũng chỉ chờ chết, làm mồi cho thú dữ thôi.
Trác Dạ Hàn nhắm nghiền mắt lại, tự cười chế giễu mình. Đường đường là một Hoàng đế tối cao nắm trong tay quyền sinh tử, không ngờ lại có ngày chết thê thảm giữa nơi rừng núi hoang vu này. Điều hối hận hơn nữa là hắn sẽ không còn được gặp lại Trác Diễm Cơ nữa.
Ý thức dần dần mất đi. Hơi thở yếu ớt ngắt quãng. Trong giây phút cuối cùng khi còn nhận thức, hắn bắt gặp một bàn tay đang sờ trán mình.
Hơi ấm từ bàn tay ấy truyền đi khắp cơ thể làm hắn dễ chịu hơn rất nhiều, vết thương cũng đỡ nhức nhối.
"Diễm...Cơ..."
Nhạc Tố Liên sống một mình, ngày ngày kiếm củi đổi lấy lương thực sống qua ngày. Nàng ta trước đây có theo học một vị dược sư, cũng biết chút ít y thuật, thỉnh thoảng vào rừng hái thuốc chữa bệnh cho dân làng dưới chân núi.
Hôm trước trong nhà đã hết gạo, Tố Liên dự định sẽ xuống chân núi hành nghề kiếm chút tiền. Vừa hay khi đi thu thập cây thuốc liền phát hiện có một nam nhân nằm bên rìa vực. Tố Liên lại gần mới biết hắn ta bị thương, hơn nữa còn rất nặng. Đang hấp hối.
Tố Liên không thể bỏ mặc làm ngơ liền đỡ hắn ta về nhà trị thương.
Nhân lúc hắn còn chưa tỉnh, Tố Liên đã cởi bỏ giáp phục, mạnh tay rút mũi tên ra rồi băng bó cẩn thận. Xong xuôi đâu đấy mới chạy xuống chân núi vay ít gạo về nấu cháo cho hắn ăn khi tỉnh dậy.
Trác Dạ Hàn nằm mê man trên giường tre hơn một ngày đêm vẫn chưa tỉnh lại. Tố Liên lo lắng bởi bất tỉnh lâu như vậy sẽ có khả năng bị mất trí mất. Nàng ta không còn cách nào khác, đành dùng đến phương pháp châm cứu xem có thể thức tỉnh được hắn không.
Ba canh giờ sau, may mắn là đã hiệu quả. Trác Dạ Hàn dần dần đã có nhận thức trở lại.
Tố Liên vui mừng huơ huơ bàn tay trước mặt hắn:
-Này, ngươi có nhìn thấy rõ không?
Dạ Hàn sau khi khẳng định mình vẫn còn sống thì hết sức vui mừng, không quên cảm ơn nàng ta. Tố Liên cười bảo:
-Ngươi không cần cảm ơn. Ta là thầy thuốc, cứu người là lẽ đương nhiên.
Thấy Dạ Hàn vẫn còn mệt, Tố Liên dặn dò thêm dăm ba câu nữa rồi đi ra ngoài để hắn nghỉ ngơi.
Tối đến, Tố Liên bưng cháo lên, múc cho hắn một bát đầy. Dạ Hàn lần đầu nếm thử, cảm thấy rất khó nuốt bởi cái vị nhạt nhẽo vô cùng, khác xa với những thứ trong hoàng cung.
Nhưng hắn không nói gì, bởi hắn biết giữa nơi hoang vắng này, kiếm được một bữa ăn thật chẳng dễ dàng.
Tối đi ngủ, cả căn nhà nhỏ chỉ độc một chiếc giường tre, Dạ Hàn ngại không muốn tranh chỗ, có ý muốn để Tố Liên nằm nhưng nàng ta vội xua đi, bảo rằng người bệnh nên được ưu tiên.
Cứ như thế, Dạ Hàn lưu lại chỗ Tố Liên gần tháng trời, vết thương cũng đã lành miệng.
Ngày ngày Tố Liên ra ngoài kiếm kế sinh nhai, khi về đã quen có một hình bóng khác đợi sẵn ở nhà. Lâu cũng thành quen, Tố Liên ngày càng cảm thấy sống chung với Dạ Hàn cũng là một loại hạnh phúc vui vẻ.
Dạ Hàn ở nhà một mình chẳng biết phải làm gì. Hắn nôn nóng muốn được về hoàng cung, hoặc chí ít phải tìm cách liên lạc với Mộc Hoan.
Tố Liên một hôm trở về nhà đã thấy Dạ Hàn đang chuẩn bị rời đi.
-Huynh định đi đâu?
-Ta có việc quan trọng cần làm.-Hắn đáp.
-Nhưng vết thương của huynh chưa chắc đã khỏi hẳn, huynh đi như vậy sẽ gặp nguy hiểm mất.
Tố Liên ở chung với Dạ Hàn, ban đầu chỉ là thấy kẻ gặp nạn thì tương trợ cứu giúp nhưng sau đã bị vẻ ngoài của hắn cuốn hút, đem lòng yêu mến Dạ Hàn. Nàng ta giữ hắn lại, không đơn thuần chỉ vì lo cho vết thương tái phát mà vì muốn giữ hắn bên cạnh. Sợ rằng hắn đi rồi, cả đời này sẽ không tìm được người thứ hai như vậy.
Nhưng Dạ Hàn trong đầu chỉ nghĩ đến việc tìm cách quay lại hoàng cung, đối với những lời nói của Tố Liên cũng chỉ có chút cảm kích thông thường.
-Đa tạ cô nương đã quan tâm. Sau này gặp lại ắt sẽ báo đáp.
Trác Dạ Hàn nói xong liền mở cửa bước đi. Nào ngờ Tố Liên nhanh tay ôm lấy Dạ Hàn:
-Đừng đi, Dạ Hàn ! Muội không cho huynh đi đâu cả. Ở lại đây với muội. Nếu huynh muốn báo đáp thì hãy ở lại đây cưới muội. Chúng ta sẽ sống hạnh phúc.Muội sẽ sinh cho huynh thật nhiều đứa con !
Trác Dạ Hàn bị Tố Liên ôm bất ngờ liền xô nàng ta ra:
-Xin lỗi cô nương, ta đã có thê tử rồi.
-Nam nhân có tam thê tứ thiếp là điều bình thường. Muội không trách huynh. Chỉ cần huynh bằng lòng ở lại.
-Xin lỗi. Ta mang ơn cô rất nhiều, ta sẽ trả ơn. Cô nương muốn gì cũng được nhưng trừ điều này là không thể.
Bị cự tuyệt thẳng thừng, Tố Liên ôm mặt khóc lóc, vụt chạy vào trong rừng. Dạ Hàn định đuổi theo nhưng nghĩ lại việc trở về không thể chậm trễ, thiết nghĩ tình cảm của Tố Liên chỉ là bồng bột, đợi qua một thời gian tự nhiên sẽ biến mất nên đã bỏ đi ngay sau đó.
Trác Dạ Hàn chật vật tìm đường xuống phía dưới chân núi, hi vọng Mộc Hoan sẽ cắt cử người tìm kiếm ở gần đó.
Trời ngả về chiều, mặt trời trải sắc đỏ thẫm bao phủ toàn bộ ngọn núi và mặt sông, hiện lên cái vẻ ảm đạm của một ngày sắp tàn.
Mộc Hoan thu kiếm, ra lệnh cho binh lính ngừng lại. Y nhẩm tính gần một tháng trôi qua, chắc giờ tìm nữa cũng vô dụng bèn ra lệnh thu quân hoàn toàn, dừng mọi hoạt động tìm kiếm lại.
Định leo lên ngựa trở về hoàng cung, bỗng nghe tiếng loạt soạt sau lưng, Mộc Hoan quay lại đã thấy Trác Dạ Hàn đang rẽ lối bước ra.
-Hoàng thượng !!!-Mộc Hoan hét lên.
Tất cả binh lính đều ngoái đầu nhìn về sau, bỗng chốc sững người, nhất loại quỳ xuống:
-Hoàng thượng vạn tuế ! Vạn tuế ! Vạn vạn tuế !!!
Mộc Hoan không thể tin nổi.
Một người mất tích gần một tháng giờ đã trở về. Hơn nữa còn hoàn toàn lành lặn. Mộc Hoan tưởng mình đang mơ, nhưng thực sự người đó hiện tại đang đứng ngay trước mặt y.
Dạ Hàn trở về vừa kịp lúc nhưng do quá gắng sức, vết thương cũ lại nứt toác ra, máu rỉ ra y phục:
-Hoàng thượng sao lại bị thương thế này? Mau đưa Hoàng thượng hồi cung !!!
Dạ Hàn khập khiễng bước dựa vào người Mộc Hoan. Lúc bước lên xe Mộc Hoan có nói:
-Hoàng thượng từ cõi chết trở về quả là không dễ dàng gì. May mà lão thiên phù hộ.
-Quả là vậy.
-À, phải rồi. Những ngày qua Hoàng thượng đã ở đâu vậy?
Trác Dạ Hàn sực nhớ, ghé tai Mộc Hoan thì thầm. Chỉ thấy sắc mặt y biến chuyển vô cùng kinh ngạc, lập tức đốt đuốc cho người lên núi.
Tố Liên khóc sắp cạn nước mắt, khóc đến nỗi hai mắt sưng húp, mũi đỏ lựng. Nàng ta trách Dạ Hàn quá vô tình. Cố sống cố chết rời bỏ nàng ta, dù cho có hạ mình xin gả cho hắn thì hắn cũng chẳng mảy may động lòng.
-Huynh nói huynh đã có thê tử, chẳng lẽ không được phép cưới thêm nữ nhân khác ư? Thê tử của huynh đã làm được những gì mà khiến huynh say đắm đến mức không màng hiểm nguy để được trở về bên nàng ta? Muội cứu sống huynh. Ngày ngày chăm sóc cho huynh. Cơm huynh ăn là do muội nấu. Áo huynh mặc là do muội dệt. Chẳng lẽ tất cả những việc muội làm chẳng bằng thê tử của huynh sao?! Huynh mau trả lời muội đi chứ !!!
Đáp lại nàng ta chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua mái tranh, bốn bề trống vắng. Tố Liên tủi thân, lại ôm mặt khóc oà lên nức nở:
-Dạ Hàn đáng ghét ! Muội cô đơn lắm ! Huynh mau quay lại đây với muội !
Bỗng nhiên Tố Liên nghe văng vẳng từ xa có tiếng người, chạy ra xem thì thấy một toán người đốt đuốc sáng trưng, còn luôn miệng gào tên nàng ta:
-Tố Liên cô nương ! Tố Liên cô nương !
Tố Liên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, định không ra mặt nhưng lại có kẻ tinh mắt nhanh chóng phát hiện ra:
-Cô nương khoan đi đã !
Đám lính hồ hởi tiến lại phía Tố Liên, Mộc Hoan nhìn nàng ta rồi lên tiếng:
-Xin hỏi có phải cô nương là Tố Liên?
Tố Liên e dè gật đầu.
-Vậy tốt quá, mời cô nương theo chúng tôi.
Tố Liên chưa kịp phản ứng thì đã bị đám lính xông đến "áp giải" xuống chân núi, đẩy lên xe rồi chở thẳng về hoàng cung.