Việc lấy đầu đạn ra rất thuận lợi, truyền máu, y tá đưa Đông Huyên Xuyên đang ngủ say lên giường bệnh. Một dàn vệ sĩ đi theo phía sau Đông Tễ Tương tiến vào phòng bệnh dành cho hai người.
Sau khi nhóm y tá đưa Đông Huyên Xuyên lên giường bệnh liền muốn đưa Đông Tễ Tương lên chiếc giường bệnh còn lại.
Đông Tễ Tương ngăn cản y tá: “Không cần, chờ một lúc nữa bọn họ sẽ giúp tôi lên đó.”
Vì thế, nhóm y tá rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này Đông Tễ Tương mới trầm mặt, lạnh lùng hỏi: “Trạm Dật đâu?”
Từ lúc tiến vào phòng bệnh tới bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng Trạm Dật.
“Vừa rồi Trạm Dật đi bàn bạc với cảnh sát về việc chúng ta bị bắn lén. Lúc chúng tôi tới phòng bệnh, anh ấy nói chờ một lúc nữa sẽ đi triệu tập người, thuận tiện điều tra xem lần này là do kẻ nào giở trò.” Trương Phong, vệ sĩ thứ hai bên cạnh Đông Huyên Xuyên trả lời.
“Lạc Lực có quan hệ gì tới sự kiện lần này?” Đông Tễ Tương cố ý nhắc tới Lạc Lực, lạnh lùng hỏi. Y muốn tận dụng cơ hội này để moi thông tin về hắn.
Câu hỏi này khiến đám vệ sĩ khó hiểu, ai cũng tỏ ra hoài nghi, chẳng nhiều thì ít.
Trần Thượng Nghĩa nói: “Không thể nào có liên quan được…”
“Vì sao?” Đông Tễ Tương vẫn duy trì âm điệu lạnh lùng.
“Một năm trước Lạc Lực đã bị chém eo, kêu la inh ỏi khi bị nhét vào thùng xăng rồi bị đạp xuống biển mà, không phải sao?”
Tên vệ sĩ trả lời câu hỏi này có vẻ trẻ tuổi, còn mấy người vệ sĩ đang ở đây, trước kia Đông Tễ Tương chưa từng nhìn thấy bọn họ. Chẳng lẽ bọn họ đều bí mật nấp ở nơi nào đó?
Tên vệ sĩ trả lời y bị Trương Phong và Trần Thượng Nghĩa trừng mắt một cái, lúc này hắn mới biết mình nhiều lời, lập tức ôm miệng, vẻ mặt hối hận.
Đông Tễ Tương trừng Trương Phong, Trương Phong cũng nhìn lại Đông Tễ Tương, chẳng bao lâu sau, khí thế của hắn dần yếu đi, cụp mi trốn tránh ánh mắt sắc bén của y.
“Tiểu Trần, đẩy tôi ra ngoài, chúng ta ra đó nói chuyện.” Đông Tễ Tương hạ lệnh.
Lão đại bị thương đang ngủ, Trạm Dật lại không có mặt ở đây, quần long mất đầu khiến đám vệ sĩ lập tức hành động theo bản năng, đó là… nghe theo mệnh lệnh minh chủ phu nhân.
(Minh chủ phu nhân: Vợ của người đứng đầu, vợ của lão đại, thường thì gọi là chị hai)
Đến ngoài hành lang, vòng qua khu phòng bệnh hạng nhất liền thấy một vườn hoa, Đông Tễ Tương hạ lệnh cho bọn họ đưa mình tới bên cạnh đài phun nước.
“Trương Phong, nói cho tôi biết việc của Lạc Lực. Vì sao hắn bị chém ngang eo rồi dìm xuống đáy biển?” Lời nói Đông Tễ Tương vừa thốt lên mang theo quyền uy và sức mạnh khiến người ta không cách nào phản kháng.
Trương Phong do dự một hồi lâu mới hít sâu, không muốn để “chị hai” tiếp tục hiểu lầm lão đại. Hắn biết trong lòng Đông Tễ Tương vẫn canh cánh về vụ tai nạn đó.
Kỳ thật mọi người cao thấp trong Thiên Địa Minh đều đã biết chuyện này, cũng bị cấm nhắc tới. Sau khi kết hôn, lão đại lập tức căn dặn tất cả mọi người trong bang rằng đây là vấn đề đấu tranh nội bộ, không được đề cập nửa từ trước mặt minh chủ phu nhân.
Thế nhưng hiện tại, tên ngu ngốc kia lại lỡ miệng để lộ ra, Trương Phong nghĩ nên nói rõ cho Đông Tễ Tương hiểu. Bởi vì hắn cũng không thể nhìn lão đại nhà mình phải chịu oan uổng.
“Lạc Lực vốn là đường chủ của Tĩnh Thủy Đường. Hắn phạm tội gây ra tai nạn xe cộ lần đó. Theo cách nói của hắn thì hắn muốn diệt trừ ngài và đường chủ Tòng Dung…”
“… Tòng Dung… đường chủ?” Đông Tễ Tương ngắt lời Trương Phong, y không nghe sai chứ? Tòng Dung là đường chủ của Thiên Địa Minh?
“Phải, đường chủ Tòng Dung, đường chủ của Thấm Hương Đường thuộc Thiên Địa Minh.”
“Là bạn gái đã mất của tôi?… Tòng Dung?”
“Đúng, là bạn gái đã mất của ngài, đường chủ Tòng Dung.”
Áp chế cơn hoảng loạn đột nhiên đánh tới, Đông Tễ Tương khẽ khép mắt, thấp giọng: “Tiếp tục nói.”
“Đường chủ Tòng Dung và Lực Lạc vốn là vợ chồng. Hai người từng là người của bang Hắc Long. Bảy năm trước, sau khi bang Hắc Long bị nhập vào Thiên Địa Minh, biểu hiện của hai người bọn họ không hề tầm thường, được minh chủ đời trước trọng dụng, sau đó dần được thăng lên chức đường chủ.
Minh chủ đời trước bị ám sát, trước khi qua đời đã kêu Đông Huyên Xuyên, đường chủ của Tiềm Long Đường tiếp nhận vị trí minh chủ của Thiên Địa Minh.
Lúc ấy có rất nhiều đường chủ không phục, bên trong đều âm thâm sai tâm phúc và đám thủ hạ dưới tay tìm cách ngáng đường, lật đổ Đông gia.
Tòng Dung và Lạc Lực cùng nhau lập mưu, tiếp theo Tòng Dung tìm cách tiếp cận tiên sinh, chủ yếu là ngắm tới di sản thừa kế của tiên sinh, chỉ cần tiên sinh và ả kết hôn, đợi một thời gian, ả có thể trù tính cách tử vong của Đông lão gia, thậm chí là lấy tính mạng của tiên sinh để uy hiếp minh chủ giao Thiên Địa Minh ra. Nếu kế này không thành công thì ả sẽ lập mưu khiến tiên sinh chết, tiện đà chiếm lấy tập đoàn Đông thị. Có tài sản khổng lồ trên tay, ả và Lạc Lực có thể thoát ly khỏi Thiên Địa Minh, tự mình thành lập một thế lực riêng.”
Đông Tễ Tương nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt bi phẫn trên gương mặt y khiến Trương Phong không đành lòng nói tiếp.
“…Anh không lừa tôi chứ? Tòng Dung thật sự… thật sự là người mưu mô ác độc? Khi ở bên cạnh tôi, cô ấy là người dịu dàng đáng yêu, lễ phép… chuyện này khiến tôi khó lòng tin tưởng…” Nhớ tới tất cả những thứ về Tòng Dung, chẳng lẽ tất cả đều là đóng kịch? Tại sao có thể giả vờ giống tới vậy? Vô cùng chân thành…
“Thấm Hương Đường của Thiên Địa Minh là trung tâm dành cho nữ gián điệp. Mấy người ở đó ít nhất cũng tốt nghiệp đại học. Tòng Dung là người phụ nữ thông minh với IQ 169, hai mươi tuổi đã học xong bằng thạc sĩ về tâm lý. Cha của ả là bang chủ của bang Hắc Long, còn Lạc Lực là bạn từ thuở nhỏ của ả.”
Ra vậy, bằng cấp Tòng Dung nói với Tễ Tương lúc trước không phải là giả dối.
Ngẫm lại, y chỉ cảm thấy chua xót.
“Thì ra tình cảm cô ấy dành cho tôi đều là giả dối…”
“Lúc mới bắt đầu có lẽ đúng là như vậy, nhưng căn cứ theo lời khai của Lạc Lực thì Tòng Dung vì yêu tiên sinh thật lòng nên mới quyết định từ bỏ Lạc Lực. Hắn không cam lòng và quá hận nên mới sai thủ hạ đi tìm một xe container đến, tự mình điều khiển rồi lao vào xe của hai người để báo thù.”
“Thì ra tình cảm Tòng Dung dành cho mình cũng không phải giả dối…” Đông Tễ Tương buồn bã.
“Tòng Dung hẹn hò với tôi gần hai năm, chắc Huyên Xuyên không biết đâu?”
“Từ lúc ngài và Tòng Dung bắt đầu tiếp xúc, Đông gia đã biết hết thảy. Đông gia còn từng cảnh báo Tòng Dung không được đùa bỡn tình cảm của tiên sinh.
Đông gia biết ngài bị tai nạn phải nhập viện, mặc dù không tới thăm nhưng sau khi biết được tình trạng thân thể của ngài liền cho người âm thầm điều tra nguyên nhân tai nạn, cuối cùng tìm ra Lạc Lực từng cho thủ hạ thuê container.
Huống hồ, sau khi ngài bị tai nạn, Lạc Lực đã bỏ trốn, Đông gia hạ lệnh cho Bạch Ảnh Đường tung toàn lực truy bắt hắn. Bạch Ảnh Đường là nơi chuyên điều tra tin tức.
Bốn tháng sau, Bạch Ảnh Đường tìm ra nơi ẩn náu của Lạc Lực ở một làng chài nhỏ gần vùng duyên hải. Đông gia tự mình tới đó, bắt được Lạc Lực liền mang về hình đường tra hỏi, sau khi hắn phun ra sự thật thì Đông gia mới biết được nguyên nhân hoàn chỉnh.”
(Hình đường: nơi xét xử.)
“Khi Huyên Xuyên tìm được Lạc Lực, toàn bộ quá trình đó anh đều ở bên cạnh?”
“Đúng vậy, thưa tiên sinh.”
“Tại sao anh ấy lại dùng cực hình như vậy với Lạc Lực? Chém ngang eo rồi dìm xuống biển?” Chỉ cần nghĩ tới đó là từng mạch máu của y đều cảm thấy lạnh lẽo.
“Chém eo là muốn cho Lạc Lực biết nửa người không có cảm giác thì mùi vị ra sao. Sau khi chém lập tức dìm xuống biển là nhanh chóng chấm dứt đau khổ cho hắn.”
Gương mặt tái nhợt của Đông Tễ Tương càng thêm trắng bệch.
“Tại sao lại vì tôi mà làm cái việc giết người như vậy?” Giọng nói trầm thấp Đông Tễ Tương thốt ra đủ nhỏ khiến người ta thiếu chút nữa sẽ không nghe thấy.
Trầm mặc một hồi lâu, Trương Phong nói tiếp.
“Sau khi Đông gia ngồi lên vị trí minh chủ, việc đầu tiên Đông gia làm là báo cho toàn bộ người trong bang biết: hắn thích bao che cho người của mình, vậy nên có ai đụng vào người của hắn thì không chỉ bị gậy ông đập lưng ông mà còn phải nhận lại hậu quả gấp bội, khiến cho những tên biết rõ còn cố tình làm chết không có chỗ chôn.”
Thể xác và tinh thần Đông Tễ Tương đều run rẩy. Huyên Xuyên chưa bao giờ phản bội y, thậm chí còn dùng sức mạnh của mình để bảo vệ gia tộc họ Đông.
“Anh ấy không tới gặp tôi, tại sao lại biết được tình trạng của tôi? Không cho tôi biết sự thật là có ý gì?”
“Việc này thì tôi* cũng không biết.”
(Vốn từ gốc của nó là “thuộc hạ”, nhưng nghe cổ trang quá, để từ minh chủ và minh chủ phu nhân… đã nghe cổ trang rồi, vậy nên Vũ lược bớt đi đây. Nếu mọi người thích để nguyên bản thì Vũ sẽ sửa lại.)
“Thì ra đây mới là sự thật… sự thật này thực sự… Hóa ra mình có dính dáng đến tranh chấp nội bộ của Thiên Địa Minh. Khó trách mình luôn không hiểu.” Đông Tễ Tương thở dài, trong lòng đầy phiền muộn.
Ngẩng đầu nhìn nhóm vệ sĩ.
“Mọi người không bị thương chứ? Vừa rồi đọ súng…”
“Không có, cảm ơn tiên sinh quan tâm.” Nhóm vệ sĩ trăm miệng một lời.
“Vậy thì tốt. Mọi người cũng mệt rồi, trước tiên đưa tôi về phòng bệnh, nâng tôi lên giường. Tôi không biết tiếp theo mọi người nên làm những gì, nhưng tôi nghĩ mọi người tự biết cách giải quyết. Nếu có việc thì cứ làm đi.”
“Vâng thưa tiên sinh.”
Trần Thượng Nghĩa đưa Đông Tễ Tương vào phòng bệnh, bế y lên giường cẩn thận, sau đó cùng Ngũ Đình ở lại phòng bệnh để tiện chăm sóc.
Những người khác rời khỏi phòng bệnh, bắt đầu triển khai phòng vệ, chuẩn bị trước khi gặp tình huống nguy hiểm.
Sau khi nhóm y tá đưa Đông Huyên Xuyên lên giường bệnh liền muốn đưa Đông Tễ Tương lên chiếc giường bệnh còn lại.
Đông Tễ Tương ngăn cản y tá: “Không cần, chờ một lúc nữa bọn họ sẽ giúp tôi lên đó.”
Vì thế, nhóm y tá rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này Đông Tễ Tương mới trầm mặt, lạnh lùng hỏi: “Trạm Dật đâu?”
Từ lúc tiến vào phòng bệnh tới bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng Trạm Dật.
“Vừa rồi Trạm Dật đi bàn bạc với cảnh sát về việc chúng ta bị bắn lén. Lúc chúng tôi tới phòng bệnh, anh ấy nói chờ một lúc nữa sẽ đi triệu tập người, thuận tiện điều tra xem lần này là do kẻ nào giở trò.” Trương Phong, vệ sĩ thứ hai bên cạnh Đông Huyên Xuyên trả lời.
“Lạc Lực có quan hệ gì tới sự kiện lần này?” Đông Tễ Tương cố ý nhắc tới Lạc Lực, lạnh lùng hỏi. Y muốn tận dụng cơ hội này để moi thông tin về hắn.
Câu hỏi này khiến đám vệ sĩ khó hiểu, ai cũng tỏ ra hoài nghi, chẳng nhiều thì ít.
Trần Thượng Nghĩa nói: “Không thể nào có liên quan được…”
“Vì sao?” Đông Tễ Tương vẫn duy trì âm điệu lạnh lùng.
“Một năm trước Lạc Lực đã bị chém eo, kêu la inh ỏi khi bị nhét vào thùng xăng rồi bị đạp xuống biển mà, không phải sao?”
Tên vệ sĩ trả lời câu hỏi này có vẻ trẻ tuổi, còn mấy người vệ sĩ đang ở đây, trước kia Đông Tễ Tương chưa từng nhìn thấy bọn họ. Chẳng lẽ bọn họ đều bí mật nấp ở nơi nào đó?
Tên vệ sĩ trả lời y bị Trương Phong và Trần Thượng Nghĩa trừng mắt một cái, lúc này hắn mới biết mình nhiều lời, lập tức ôm miệng, vẻ mặt hối hận.
Đông Tễ Tương trừng Trương Phong, Trương Phong cũng nhìn lại Đông Tễ Tương, chẳng bao lâu sau, khí thế của hắn dần yếu đi, cụp mi trốn tránh ánh mắt sắc bén của y.
“Tiểu Trần, đẩy tôi ra ngoài, chúng ta ra đó nói chuyện.” Đông Tễ Tương hạ lệnh.
Lão đại bị thương đang ngủ, Trạm Dật lại không có mặt ở đây, quần long mất đầu khiến đám vệ sĩ lập tức hành động theo bản năng, đó là… nghe theo mệnh lệnh minh chủ phu nhân.
(Minh chủ phu nhân: Vợ của người đứng đầu, vợ của lão đại, thường thì gọi là chị hai)
Đến ngoài hành lang, vòng qua khu phòng bệnh hạng nhất liền thấy một vườn hoa, Đông Tễ Tương hạ lệnh cho bọn họ đưa mình tới bên cạnh đài phun nước.
“Trương Phong, nói cho tôi biết việc của Lạc Lực. Vì sao hắn bị chém ngang eo rồi dìm xuống đáy biển?” Lời nói Đông Tễ Tương vừa thốt lên mang theo quyền uy và sức mạnh khiến người ta không cách nào phản kháng.
Trương Phong do dự một hồi lâu mới hít sâu, không muốn để “chị hai” tiếp tục hiểu lầm lão đại. Hắn biết trong lòng Đông Tễ Tương vẫn canh cánh về vụ tai nạn đó.
Kỳ thật mọi người cao thấp trong Thiên Địa Minh đều đã biết chuyện này, cũng bị cấm nhắc tới. Sau khi kết hôn, lão đại lập tức căn dặn tất cả mọi người trong bang rằng đây là vấn đề đấu tranh nội bộ, không được đề cập nửa từ trước mặt minh chủ phu nhân.
Thế nhưng hiện tại, tên ngu ngốc kia lại lỡ miệng để lộ ra, Trương Phong nghĩ nên nói rõ cho Đông Tễ Tương hiểu. Bởi vì hắn cũng không thể nhìn lão đại nhà mình phải chịu oan uổng.
“Lạc Lực vốn là đường chủ của Tĩnh Thủy Đường. Hắn phạm tội gây ra tai nạn xe cộ lần đó. Theo cách nói của hắn thì hắn muốn diệt trừ ngài và đường chủ Tòng Dung…”
“… Tòng Dung… đường chủ?” Đông Tễ Tương ngắt lời Trương Phong, y không nghe sai chứ? Tòng Dung là đường chủ của Thiên Địa Minh?
“Phải, đường chủ Tòng Dung, đường chủ của Thấm Hương Đường thuộc Thiên Địa Minh.”
“Là bạn gái đã mất của tôi?… Tòng Dung?”
“Đúng, là bạn gái đã mất của ngài, đường chủ Tòng Dung.”
Áp chế cơn hoảng loạn đột nhiên đánh tới, Đông Tễ Tương khẽ khép mắt, thấp giọng: “Tiếp tục nói.”
“Đường chủ Tòng Dung và Lực Lạc vốn là vợ chồng. Hai người từng là người của bang Hắc Long. Bảy năm trước, sau khi bang Hắc Long bị nhập vào Thiên Địa Minh, biểu hiện của hai người bọn họ không hề tầm thường, được minh chủ đời trước trọng dụng, sau đó dần được thăng lên chức đường chủ.
Minh chủ đời trước bị ám sát, trước khi qua đời đã kêu Đông Huyên Xuyên, đường chủ của Tiềm Long Đường tiếp nhận vị trí minh chủ của Thiên Địa Minh.
Lúc ấy có rất nhiều đường chủ không phục, bên trong đều âm thâm sai tâm phúc và đám thủ hạ dưới tay tìm cách ngáng đường, lật đổ Đông gia.
Tòng Dung và Lạc Lực cùng nhau lập mưu, tiếp theo Tòng Dung tìm cách tiếp cận tiên sinh, chủ yếu là ngắm tới di sản thừa kế của tiên sinh, chỉ cần tiên sinh và ả kết hôn, đợi một thời gian, ả có thể trù tính cách tử vong của Đông lão gia, thậm chí là lấy tính mạng của tiên sinh để uy hiếp minh chủ giao Thiên Địa Minh ra. Nếu kế này không thành công thì ả sẽ lập mưu khiến tiên sinh chết, tiện đà chiếm lấy tập đoàn Đông thị. Có tài sản khổng lồ trên tay, ả và Lạc Lực có thể thoát ly khỏi Thiên Địa Minh, tự mình thành lập một thế lực riêng.”
Đông Tễ Tương nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt bi phẫn trên gương mặt y khiến Trương Phong không đành lòng nói tiếp.
“…Anh không lừa tôi chứ? Tòng Dung thật sự… thật sự là người mưu mô ác độc? Khi ở bên cạnh tôi, cô ấy là người dịu dàng đáng yêu, lễ phép… chuyện này khiến tôi khó lòng tin tưởng…” Nhớ tới tất cả những thứ về Tòng Dung, chẳng lẽ tất cả đều là đóng kịch? Tại sao có thể giả vờ giống tới vậy? Vô cùng chân thành…
“Thấm Hương Đường của Thiên Địa Minh là trung tâm dành cho nữ gián điệp. Mấy người ở đó ít nhất cũng tốt nghiệp đại học. Tòng Dung là người phụ nữ thông minh với IQ 169, hai mươi tuổi đã học xong bằng thạc sĩ về tâm lý. Cha của ả là bang chủ của bang Hắc Long, còn Lạc Lực là bạn từ thuở nhỏ của ả.”
Ra vậy, bằng cấp Tòng Dung nói với Tễ Tương lúc trước không phải là giả dối.
Ngẫm lại, y chỉ cảm thấy chua xót.
“Thì ra tình cảm cô ấy dành cho tôi đều là giả dối…”
“Lúc mới bắt đầu có lẽ đúng là như vậy, nhưng căn cứ theo lời khai của Lạc Lực thì Tòng Dung vì yêu tiên sinh thật lòng nên mới quyết định từ bỏ Lạc Lực. Hắn không cam lòng và quá hận nên mới sai thủ hạ đi tìm một xe container đến, tự mình điều khiển rồi lao vào xe của hai người để báo thù.”
“Thì ra tình cảm Tòng Dung dành cho mình cũng không phải giả dối…” Đông Tễ Tương buồn bã.
“Tòng Dung hẹn hò với tôi gần hai năm, chắc Huyên Xuyên không biết đâu?”
“Từ lúc ngài và Tòng Dung bắt đầu tiếp xúc, Đông gia đã biết hết thảy. Đông gia còn từng cảnh báo Tòng Dung không được đùa bỡn tình cảm của tiên sinh.
Đông gia biết ngài bị tai nạn phải nhập viện, mặc dù không tới thăm nhưng sau khi biết được tình trạng thân thể của ngài liền cho người âm thầm điều tra nguyên nhân tai nạn, cuối cùng tìm ra Lạc Lực từng cho thủ hạ thuê container.
Huống hồ, sau khi ngài bị tai nạn, Lạc Lực đã bỏ trốn, Đông gia hạ lệnh cho Bạch Ảnh Đường tung toàn lực truy bắt hắn. Bạch Ảnh Đường là nơi chuyên điều tra tin tức.
Bốn tháng sau, Bạch Ảnh Đường tìm ra nơi ẩn náu của Lạc Lực ở một làng chài nhỏ gần vùng duyên hải. Đông gia tự mình tới đó, bắt được Lạc Lực liền mang về hình đường tra hỏi, sau khi hắn phun ra sự thật thì Đông gia mới biết được nguyên nhân hoàn chỉnh.”
(Hình đường: nơi xét xử.)
“Khi Huyên Xuyên tìm được Lạc Lực, toàn bộ quá trình đó anh đều ở bên cạnh?”
“Đúng vậy, thưa tiên sinh.”
“Tại sao anh ấy lại dùng cực hình như vậy với Lạc Lực? Chém ngang eo rồi dìm xuống biển?” Chỉ cần nghĩ tới đó là từng mạch máu của y đều cảm thấy lạnh lẽo.
“Chém eo là muốn cho Lạc Lực biết nửa người không có cảm giác thì mùi vị ra sao. Sau khi chém lập tức dìm xuống biển là nhanh chóng chấm dứt đau khổ cho hắn.”
Gương mặt tái nhợt của Đông Tễ Tương càng thêm trắng bệch.
“Tại sao lại vì tôi mà làm cái việc giết người như vậy?” Giọng nói trầm thấp Đông Tễ Tương thốt ra đủ nhỏ khiến người ta thiếu chút nữa sẽ không nghe thấy.
Trầm mặc một hồi lâu, Trương Phong nói tiếp.
“Sau khi Đông gia ngồi lên vị trí minh chủ, việc đầu tiên Đông gia làm là báo cho toàn bộ người trong bang biết: hắn thích bao che cho người của mình, vậy nên có ai đụng vào người của hắn thì không chỉ bị gậy ông đập lưng ông mà còn phải nhận lại hậu quả gấp bội, khiến cho những tên biết rõ còn cố tình làm chết không có chỗ chôn.”
Thể xác và tinh thần Đông Tễ Tương đều run rẩy. Huyên Xuyên chưa bao giờ phản bội y, thậm chí còn dùng sức mạnh của mình để bảo vệ gia tộc họ Đông.
“Anh ấy không tới gặp tôi, tại sao lại biết được tình trạng của tôi? Không cho tôi biết sự thật là có ý gì?”
“Việc này thì tôi* cũng không biết.”
(Vốn từ gốc của nó là “thuộc hạ”, nhưng nghe cổ trang quá, để từ minh chủ và minh chủ phu nhân… đã nghe cổ trang rồi, vậy nên Vũ lược bớt đi đây. Nếu mọi người thích để nguyên bản thì Vũ sẽ sửa lại.)
“Thì ra đây mới là sự thật… sự thật này thực sự… Hóa ra mình có dính dáng đến tranh chấp nội bộ của Thiên Địa Minh. Khó trách mình luôn không hiểu.” Đông Tễ Tương thở dài, trong lòng đầy phiền muộn.
Ngẩng đầu nhìn nhóm vệ sĩ.
“Mọi người không bị thương chứ? Vừa rồi đọ súng…”
“Không có, cảm ơn tiên sinh quan tâm.” Nhóm vệ sĩ trăm miệng một lời.
“Vậy thì tốt. Mọi người cũng mệt rồi, trước tiên đưa tôi về phòng bệnh, nâng tôi lên giường. Tôi không biết tiếp theo mọi người nên làm những gì, nhưng tôi nghĩ mọi người tự biết cách giải quyết. Nếu có việc thì cứ làm đi.”
“Vâng thưa tiên sinh.”
Trần Thượng Nghĩa đưa Đông Tễ Tương vào phòng bệnh, bế y lên giường cẩn thận, sau đó cùng Ngũ Đình ở lại phòng bệnh để tiện chăm sóc.
Những người khác rời khỏi phòng bệnh, bắt đầu triển khai phòng vệ, chuẩn bị trước khi gặp tình huống nguy hiểm.