Về nước.
Đông Tễ Tương vô cùng bận rộn, Đông Huyên Xuyên bảo vệ y, bất luận đi làm hay tới kiểm tra từng bộ phận trong công ty, nhà xưởng thì hắn cũng dính lấy y như hình với bóng.
Giới hắc đạo trong nước chiến với nhau một trần trời long đất lở, khi Đông Huyên Xuyên về nước đều dần dần bỉnh ổn xuống.
Hiện tại, bản đồ thế lực của hắc đạo cơ hồ phải chỉnh lại toàn bộ. Đông Huyên Xuyên xuất ngoại một chuyến ngược lại còn khiến bản đồ của Thiên Địa Minh được mở rộng.
Hải Dương Hội Xã, Tùng Liên Bang, cả hai bang phái này đều có người mang theo cán bộ và anh em trong hội xin vào Thiên Địa Minh, rất nhiều địa bàn chủ lực cũng bị Thiên Địa Minh bao quát.
Đương nhiên Đông Huyên Xuyên vẫn đứng vững trên đỉnh tháp vàng son của giới hắc đạo, bản thân không cần nhúng tay vào bất kể việc gì, chỉ cần bày mưu tính kế là ổn.
Sau một tháng về nước, Đông Tễ Tương đã kiểm tra xong toàn bộ doanh nghiệp trong nước, đồng thời khói bụi giới hắc đạo cũng lắng xuống.
Trong một tháng này, Lương Băng đành phải dâng quyền lợi ở bên cạnh Đông Tễ Tương cho Đông Huyên Xuyên, chỉ cần Đông Huyên Xuyên không ở bên cạnh y, hắn nhất định sẽ ở bên cạnh y.
Tuy rằng nghe lệnh ở bên cạnh Đông Tễ Tương, nhưng mỗi ngày Lương Băng cũng chỉ ở bên y được một thời gian ngắn, từ bữa sáng cho tới trước bữa tối. Thời gian còn lại hắn đều phải ở trong phòng mình.
Lương Băng vô cùng vui vẻ, nhưng điều này cũng khiến hắn thêm phản cảm với Đông Huyên Xuyên.
Hắn cảm nhận được, thái độ của Đông Tễ Tương đối với Đông Huyên Xuyên đã thay đổi như hai cực bán cầu, rất rõ ràng.
Hắn cũng nghi ngờ trong khoảng thời gian bọn họ xuất ngoại đã xảy ra chuyện gì đó.
Đông Huyên Xuyên và Đông Tễ Tương vô cùng thân thiết khiến cho hắn đỏ mắt, nhưng hắn chỉ là y tá, cũng chẳng phải người nào đó của y, vốn không thể mang ghen tị, bất mãn của bản thân biểu hiện ra ngoài.
Còn nữa, hai người là anh em họ, hơn thế còn có quan hệ hôn nhân buộc lấy, hắn chỉ là người ngoài làm công ăn lương, làm gì có tư cách hoặc thân phận để xen chân vào.
Oán hận đối với Đông Huyên Xuyên trong lòng Lương Băng càng sâu, lại càng không cam tâm người mình yêu ba năm liền cứ bị cướp đi như thế này.
Lương Băng là người mưu mô, hắn đang chờ đợi cơ hội, chờ cơ hội hắn có thể đoạt lại Đông Tễ Tương.
Tuy rằng Lương Băng ở bên cạnh Đông Tễ Tương nhưng y chưa từng nói cho hắn biết tình trạng phục hồi của mình. Y cho rằng hiện tại Đông Huyên Xuyên đã tiếp nhận công việc hồi phục cho mình, bản thân cũng trở nên dị thường thân thiết với hắn. Vì Đông Huyên Xuyên, y không muốn cho những người khác chạm vào mình.
Nói đi nói lại, tình trạng phục hồi của bản thân khá tốt, hiện tại y đã cảm nhận được nhu cầu đại, tiểu tiện, cho nên mỗi khi muốn lên WC, y sẽ kêu Đông Huyên Xuyên giúp mình chứ không muốn làm phiền tới Lương Băng. Nếu Huyên Xuyên có việc cần phải tạm thời rời đi, Tễ Tương sẽ chịu đựng, nếu Huyên Xuyên đi rất lâu, y sẽ kêu hắn trang bị dụng cụ dẫn tiểu cho mình, tự y giải quyết là được.
Cho nên Lương Băng vẫn không biết việc phục hồi của Đông Tễ Tương đã đạt tới trình độ có cảm giác, hơn nữa y vẫn luôn ngồi trên xe lăn, bởi vậy hắn nghĩ tình trạng của y cũng không mấy khác biệt so với trước lúc xuất ngoại.
Hôm nay, Thiên Địa Minh hạ bệ một doanh nghiệp lớn. Công ty Thiên Địa, tầng ba mươi của tòa cao ốc, phòng hội nghị, mọi người trong bang bắt đầu cuộc họp thường niên.
Đông Huyên Xuyên thân là minh chủ, nhất định phải tham dự. Vì vậy hắn sai vài người trong chín vệ sĩ của mình ở lại bên cạnh Đông Tễ Tương, kêu Lương Băng chăm sóc y, và những vệ sĩ còn lại phải theo sát y khi đi làm.
Tan ca, về nhà, dùng xong bữa tối vẫn chưa thấy Đông Huyên Xuyên trở về.
Lương Băng ở bên cạnh Đông Tễ Tương, trong lòng bắt đầu mong đợi, có lẽ hôm nay hắn có thể giúp y tắm rửa.
Đông Tễ Tương ngồi xem TV một lúc vẫn cảm thấy không yên tâm, y đã quen dùng bữa cùng Đông Huyên Xuyên, cùng hắn ngồi trên sô pha xem TV. Hiện tại ngồi trên xe lăn xem TV khiến y cảm thấy không thoải mái.
Y lấy chiếc di động trên đùi, bấm số.
Chuông đổ hai tiếng, Đông Huyên Xuyên tiếp điện thoại.
“Tễ Tương?” Đầu dây bên kia có rất nhiều tiếng tranh cãi.
“Uhm, anh có ổn không?” Đông Tễ Tương lo lắng.
“Không có việc gì đâu.”
“Khi nào mới về?”
“Nhớ anh sao?”
“Ừ…”
“Xử lý xong chuyện bên này là có thể về rồi.”
“Còn bao lâu nữa?”
Đầu dây bên kia chần chờ chốc lát, tiếp theo, không khí lập tức yên lặng.
“Sự vụ hôm nay có chút phức tạp, nếu có thể thì anh sẽ buộc bọn họ phải đàn phán ổn thỏa trong vòng hai tiếng nữa.”
“Uhm… Nhanh trở về đấy.”
“Anh cố gắng. Em không cần chờ anh đâu, nếu mệt thì cứ đi ngủ trước đi.”
“Em không sao, em sẽ chờ anh.”
“Nghe lời đi mà.”
“Dù sao anh cũng sắp về rồi.”
“Uhm, đi nghỉ đi.”
“Vâng…”
Đông Tễ Tương gác máy, nhìn di động, đặt lên đùi, tự mình đẩy xe lăn vào thư phòng.
Lương Băng vẫn chú ý tới Đông Tễ Tương, giọng điệu ỷ lại khi y nói chuyện qua điện thoại khiến hắn rất khó chịu.
Đi theo Đông Tễ Tương vào thư phòng hắn nhìn chằm chằm lên vai y, trong lòng đau khổ không cách nào diễn tả.
“Lương Băng, cậu giúp tôi lấy bảng mã Cataloge ở phía sau đến đây.”
“Vâng, Đông tiên sinh.”
Lương Băng đưa sách cho Đông Tễ Tương, đột nhiên nắm chặt cổ tay y không buông.
“Lương Băng, cậu…”
“Anh yêu em!”
Đông Tễ Tương nhíu chặt mày, bắt đầu giãy dụa muốn thoát khỏi tay Lương Băng lại không cách nào làm được.
Bàn tay mạnh mẽ của Lương Băng khiến Đông Tễ Tương hoảng sợ.
Một anh chàng trí thức nhã nhặn, thậm chí còn gầy yếu hơn mình trước khi bị thương, vì sao lại có sức mạnh lớn đến thế? Cổ tay bị nắm rất đau, xương cổ tay giống như sắp bị bẻ gẫy đến nơi.
Đông Tễ Tương không tiếp tục cử động, càng dãy dụa thì đau đớn càng nhiều.
“Lương Băng, buông ra.”
“Chẳng lẽ em đã yêu Đông Huyên Xuyên?”
Ánh mắt Lương Băng bình tĩnh, ngữ khí mềm nhẹ nhưng khiến sau lưng Đông Tễ Tương bất giác lạnh lẽo.
“Anh ấy là anh họ của tôi.”
“Anh mới là người yêu em trước… anh mới là người yêu em trước…” Lương Băng nhẹ nhàng nỉ non.
Hắn vươn tay còn lại muốn vuốt lên gương mặt Đông Tễ Tương lại bị y dùng tay kia đẩy ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
Lương Băng lập tức bắt lấy cánh tay kia của Tễ Tương, hai tay y đều bị nắm chặt.
Y lại bắt đầu vung ra, giãy dụa.
“Anh yêu em như vậy, tại sao em lại đi yêu hắn? Từ lúc ông nội em nằm viện đến khi em cùng ông trị liệu bằng hóa chất thì anh đã yêu em rồi! Tại sao em lại yêu hắn?” Gương mặt Lương Băng càng thêm đau khổ.
“Lương Băng, cậu buông ra. Có việc gì thì ngồi xuống bình tĩnh nói.”
Hiện tại Lương Băng đã rơi vào trạng thái cố chấp đến mất lí trí. Hắn si mê nhìn Đông Tễ Tương, chỉ muốn thổ lộ tình yêu, bất kể ngôn ngữ nào cũng không thể lọt vào tai hắn.
“Có thể trở thành người chăm sóc em, anh rất vui, nhưng em lại không hề hiểu tình cảm của anh một chút nào. Cuối cùng em lại kết hôn với Đông Huyên Xuyên, để cho hắn hôn em… Đáng lẽ em phải thuộc về anh, cùng anh kết hôn, cùng anh hôn môi, cùng anh ngủ trên một chiếc giường…”
Lương Băng vốn không phải người xấu, tuy nhiên hắn vẫn khiến thâm tâm Đông Tễ Tương dâng lên từng đợt khí lạnh.
Đông Tễ Tương mới chỉ cảm nhận được cảm giác sợ hãi khiến người ta không kiềm được run rẩy này từ Đông Huyên Xuyên, nhưng đó là trước khi y biết chuyện Tòng Dung bị sát hại, là lúc y vẫn căm thù Đông Huyên Xuyên, luôn thấy hắn lạnh lùng nên mới sinh ra suy nghĩ như vậy. Tuy nhiên, vì sao với Lương Băng luôn tận tâm chăm sóc mình mà y cũng sợ hãi như vậy?
“Đáng lẽ em đã yêu anh chứ không phải hắn, là do hắn quyến rũ em đúng không? Là do hắn lừa gạt tình cảm của em, đúng không? Tễ Tương, chúng ta có thể cùng nhau bỏ trốn. Anh sẽ chăm sóc em, anh sẽ mãi mãi là của em…”
Lương Băng càng nói càng nhỏ, đầu dựa vào càng gần.
Đông Tễ Tương ngửa cổ, lắc đầu trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi hắn.
“Điên rồi! Lương Băng điên rồi!”
Không phải y không phát hiện ra Lương Băng muốn hôn mình.
Đột nhiên nhớ tới vệ sĩ trong phòng này, Đông Tễ Tương cất giọng hô lên: “Ngũ Đình!”
Đông Tễ Tương vô cùng bận rộn, Đông Huyên Xuyên bảo vệ y, bất luận đi làm hay tới kiểm tra từng bộ phận trong công ty, nhà xưởng thì hắn cũng dính lấy y như hình với bóng.
Giới hắc đạo trong nước chiến với nhau một trần trời long đất lở, khi Đông Huyên Xuyên về nước đều dần dần bỉnh ổn xuống.
Hiện tại, bản đồ thế lực của hắc đạo cơ hồ phải chỉnh lại toàn bộ. Đông Huyên Xuyên xuất ngoại một chuyến ngược lại còn khiến bản đồ của Thiên Địa Minh được mở rộng.
Hải Dương Hội Xã, Tùng Liên Bang, cả hai bang phái này đều có người mang theo cán bộ và anh em trong hội xin vào Thiên Địa Minh, rất nhiều địa bàn chủ lực cũng bị Thiên Địa Minh bao quát.
Đương nhiên Đông Huyên Xuyên vẫn đứng vững trên đỉnh tháp vàng son của giới hắc đạo, bản thân không cần nhúng tay vào bất kể việc gì, chỉ cần bày mưu tính kế là ổn.
Sau một tháng về nước, Đông Tễ Tương đã kiểm tra xong toàn bộ doanh nghiệp trong nước, đồng thời khói bụi giới hắc đạo cũng lắng xuống.
Trong một tháng này, Lương Băng đành phải dâng quyền lợi ở bên cạnh Đông Tễ Tương cho Đông Huyên Xuyên, chỉ cần Đông Huyên Xuyên không ở bên cạnh y, hắn nhất định sẽ ở bên cạnh y.
Tuy rằng nghe lệnh ở bên cạnh Đông Tễ Tương, nhưng mỗi ngày Lương Băng cũng chỉ ở bên y được một thời gian ngắn, từ bữa sáng cho tới trước bữa tối. Thời gian còn lại hắn đều phải ở trong phòng mình.
Lương Băng vô cùng vui vẻ, nhưng điều này cũng khiến hắn thêm phản cảm với Đông Huyên Xuyên.
Hắn cảm nhận được, thái độ của Đông Tễ Tương đối với Đông Huyên Xuyên đã thay đổi như hai cực bán cầu, rất rõ ràng.
Hắn cũng nghi ngờ trong khoảng thời gian bọn họ xuất ngoại đã xảy ra chuyện gì đó.
Đông Huyên Xuyên và Đông Tễ Tương vô cùng thân thiết khiến cho hắn đỏ mắt, nhưng hắn chỉ là y tá, cũng chẳng phải người nào đó của y, vốn không thể mang ghen tị, bất mãn của bản thân biểu hiện ra ngoài.
Còn nữa, hai người là anh em họ, hơn thế còn có quan hệ hôn nhân buộc lấy, hắn chỉ là người ngoài làm công ăn lương, làm gì có tư cách hoặc thân phận để xen chân vào.
Oán hận đối với Đông Huyên Xuyên trong lòng Lương Băng càng sâu, lại càng không cam tâm người mình yêu ba năm liền cứ bị cướp đi như thế này.
Lương Băng là người mưu mô, hắn đang chờ đợi cơ hội, chờ cơ hội hắn có thể đoạt lại Đông Tễ Tương.
Tuy rằng Lương Băng ở bên cạnh Đông Tễ Tương nhưng y chưa từng nói cho hắn biết tình trạng phục hồi của mình. Y cho rằng hiện tại Đông Huyên Xuyên đã tiếp nhận công việc hồi phục cho mình, bản thân cũng trở nên dị thường thân thiết với hắn. Vì Đông Huyên Xuyên, y không muốn cho những người khác chạm vào mình.
Nói đi nói lại, tình trạng phục hồi của bản thân khá tốt, hiện tại y đã cảm nhận được nhu cầu đại, tiểu tiện, cho nên mỗi khi muốn lên WC, y sẽ kêu Đông Huyên Xuyên giúp mình chứ không muốn làm phiền tới Lương Băng. Nếu Huyên Xuyên có việc cần phải tạm thời rời đi, Tễ Tương sẽ chịu đựng, nếu Huyên Xuyên đi rất lâu, y sẽ kêu hắn trang bị dụng cụ dẫn tiểu cho mình, tự y giải quyết là được.
Cho nên Lương Băng vẫn không biết việc phục hồi của Đông Tễ Tương đã đạt tới trình độ có cảm giác, hơn nữa y vẫn luôn ngồi trên xe lăn, bởi vậy hắn nghĩ tình trạng của y cũng không mấy khác biệt so với trước lúc xuất ngoại.
Hôm nay, Thiên Địa Minh hạ bệ một doanh nghiệp lớn. Công ty Thiên Địa, tầng ba mươi của tòa cao ốc, phòng hội nghị, mọi người trong bang bắt đầu cuộc họp thường niên.
Đông Huyên Xuyên thân là minh chủ, nhất định phải tham dự. Vì vậy hắn sai vài người trong chín vệ sĩ của mình ở lại bên cạnh Đông Tễ Tương, kêu Lương Băng chăm sóc y, và những vệ sĩ còn lại phải theo sát y khi đi làm.
Tan ca, về nhà, dùng xong bữa tối vẫn chưa thấy Đông Huyên Xuyên trở về.
Lương Băng ở bên cạnh Đông Tễ Tương, trong lòng bắt đầu mong đợi, có lẽ hôm nay hắn có thể giúp y tắm rửa.
Đông Tễ Tương ngồi xem TV một lúc vẫn cảm thấy không yên tâm, y đã quen dùng bữa cùng Đông Huyên Xuyên, cùng hắn ngồi trên sô pha xem TV. Hiện tại ngồi trên xe lăn xem TV khiến y cảm thấy không thoải mái.
Y lấy chiếc di động trên đùi, bấm số.
Chuông đổ hai tiếng, Đông Huyên Xuyên tiếp điện thoại.
“Tễ Tương?” Đầu dây bên kia có rất nhiều tiếng tranh cãi.
“Uhm, anh có ổn không?” Đông Tễ Tương lo lắng.
“Không có việc gì đâu.”
“Khi nào mới về?”
“Nhớ anh sao?”
“Ừ…”
“Xử lý xong chuyện bên này là có thể về rồi.”
“Còn bao lâu nữa?”
Đầu dây bên kia chần chờ chốc lát, tiếp theo, không khí lập tức yên lặng.
“Sự vụ hôm nay có chút phức tạp, nếu có thể thì anh sẽ buộc bọn họ phải đàn phán ổn thỏa trong vòng hai tiếng nữa.”
“Uhm… Nhanh trở về đấy.”
“Anh cố gắng. Em không cần chờ anh đâu, nếu mệt thì cứ đi ngủ trước đi.”
“Em không sao, em sẽ chờ anh.”
“Nghe lời đi mà.”
“Dù sao anh cũng sắp về rồi.”
“Uhm, đi nghỉ đi.”
“Vâng…”
Đông Tễ Tương gác máy, nhìn di động, đặt lên đùi, tự mình đẩy xe lăn vào thư phòng.
Lương Băng vẫn chú ý tới Đông Tễ Tương, giọng điệu ỷ lại khi y nói chuyện qua điện thoại khiến hắn rất khó chịu.
Đi theo Đông Tễ Tương vào thư phòng hắn nhìn chằm chằm lên vai y, trong lòng đau khổ không cách nào diễn tả.
“Lương Băng, cậu giúp tôi lấy bảng mã Cataloge ở phía sau đến đây.”
“Vâng, Đông tiên sinh.”
Lương Băng đưa sách cho Đông Tễ Tương, đột nhiên nắm chặt cổ tay y không buông.
“Lương Băng, cậu…”
“Anh yêu em!”
Đông Tễ Tương nhíu chặt mày, bắt đầu giãy dụa muốn thoát khỏi tay Lương Băng lại không cách nào làm được.
Bàn tay mạnh mẽ của Lương Băng khiến Đông Tễ Tương hoảng sợ.
Một anh chàng trí thức nhã nhặn, thậm chí còn gầy yếu hơn mình trước khi bị thương, vì sao lại có sức mạnh lớn đến thế? Cổ tay bị nắm rất đau, xương cổ tay giống như sắp bị bẻ gẫy đến nơi.
Đông Tễ Tương không tiếp tục cử động, càng dãy dụa thì đau đớn càng nhiều.
“Lương Băng, buông ra.”
“Chẳng lẽ em đã yêu Đông Huyên Xuyên?”
Ánh mắt Lương Băng bình tĩnh, ngữ khí mềm nhẹ nhưng khiến sau lưng Đông Tễ Tương bất giác lạnh lẽo.
“Anh ấy là anh họ của tôi.”
“Anh mới là người yêu em trước… anh mới là người yêu em trước…” Lương Băng nhẹ nhàng nỉ non.
Hắn vươn tay còn lại muốn vuốt lên gương mặt Đông Tễ Tương lại bị y dùng tay kia đẩy ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
Lương Băng lập tức bắt lấy cánh tay kia của Tễ Tương, hai tay y đều bị nắm chặt.
Y lại bắt đầu vung ra, giãy dụa.
“Anh yêu em như vậy, tại sao em lại đi yêu hắn? Từ lúc ông nội em nằm viện đến khi em cùng ông trị liệu bằng hóa chất thì anh đã yêu em rồi! Tại sao em lại yêu hắn?” Gương mặt Lương Băng càng thêm đau khổ.
“Lương Băng, cậu buông ra. Có việc gì thì ngồi xuống bình tĩnh nói.”
Hiện tại Lương Băng đã rơi vào trạng thái cố chấp đến mất lí trí. Hắn si mê nhìn Đông Tễ Tương, chỉ muốn thổ lộ tình yêu, bất kể ngôn ngữ nào cũng không thể lọt vào tai hắn.
“Có thể trở thành người chăm sóc em, anh rất vui, nhưng em lại không hề hiểu tình cảm của anh một chút nào. Cuối cùng em lại kết hôn với Đông Huyên Xuyên, để cho hắn hôn em… Đáng lẽ em phải thuộc về anh, cùng anh kết hôn, cùng anh hôn môi, cùng anh ngủ trên một chiếc giường…”
Lương Băng vốn không phải người xấu, tuy nhiên hắn vẫn khiến thâm tâm Đông Tễ Tương dâng lên từng đợt khí lạnh.
Đông Tễ Tương mới chỉ cảm nhận được cảm giác sợ hãi khiến người ta không kiềm được run rẩy này từ Đông Huyên Xuyên, nhưng đó là trước khi y biết chuyện Tòng Dung bị sát hại, là lúc y vẫn căm thù Đông Huyên Xuyên, luôn thấy hắn lạnh lùng nên mới sinh ra suy nghĩ như vậy. Tuy nhiên, vì sao với Lương Băng luôn tận tâm chăm sóc mình mà y cũng sợ hãi như vậy?
“Đáng lẽ em đã yêu anh chứ không phải hắn, là do hắn quyến rũ em đúng không? Là do hắn lừa gạt tình cảm của em, đúng không? Tễ Tương, chúng ta có thể cùng nhau bỏ trốn. Anh sẽ chăm sóc em, anh sẽ mãi mãi là của em…”
Lương Băng càng nói càng nhỏ, đầu dựa vào càng gần.
Đông Tễ Tương ngửa cổ, lắc đầu trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi hắn.
“Điên rồi! Lương Băng điên rồi!”
Không phải y không phát hiện ra Lương Băng muốn hôn mình.
Đột nhiên nhớ tới vệ sĩ trong phòng này, Đông Tễ Tương cất giọng hô lên: “Ngũ Đình!”