Khi tới Luân Đôn thì nơi này đã là rạng sáng.
Bọn họ ngồi trên máy bay xem phim giết thời gian đã gần năm tiếng đồng hồ, sau khi xuống máy bay lại có một đội ngũ đặc biệt đón tiếp, đưa bọn họ đến khách sạn hoàng gia vô cùng sang trọng.
Bởi vì trên máy bay Đông Huyên Xuyên đã giúp Đông Tễ Tương thực hiện việc hồi phục hai lần nên vừa tới khách sạn, hắn lập tức giúp y tắm rửa, cuốn trôi bao mệt mỏi khó chịu của chuyến bay, giúp cho y có thể thoải mái tiến vào giấc ngủ.
Khi Đông Huyên Xuyên cũng rửa sạch đám bụi bẩn trên người, nằm xuống bên cạnh Đông Tễ Tương, thực không ngờ y đã tỉnh dậy từ trước.
“Người gây chuyện khiến tôi bại liệt là do chính anh sai khiến sao?”
Đông Huyên Xuyên chậm rãi nằm xuống, đưa lưng về phía Đông Tễ Tương, nghiêng người nằm xong, kéo chăn lên. Trong lòng không ngừng thở dài.
“Cậu nghĩ sao?” Đông Huyên Xuyên bình tĩnh hỏi lại.
“Tôi không tin anh sẽ làm ra những chuyện như vậy.”
Qua một lúc lâu, Đông Tễ Tương cảm thấy nhất định Đông Huyên Xuyên đã ngủ thì đột nhiên nghe được thanh âm trấn tĩnh của hắn. Những lời này khiến y không hiểu.
“Sự tín nhiệm của con người có thể tạo thành sức mạnh, sức mạnh này thật sự có khả năng thao túng con người. Cậu muốn tin tưởng vào điều gì thì cứ tin tưởng đi. Chứng liệt nửa người này của cậu là sự thực, cậu truy cứu người tạo thành việc này thì có nghĩa gì? Điều cậu nên suy nghĩ bây giờ là làm thế nào mới mau chóng chữa khỏi đôi chân mình.”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo! Đông Tễ Tương nhíu mày. Đông Huyên Xuyên thực sự có thể khiến y dễ dàng nổi giận.
“Muốn tôi nhanh chóng chữa khỏi cơ thể? Vậy tại sao lúc trước còn biến tôi thành như vậy, rồi lại phải tiêu phí tiền tài vào việc này? Tôi thực sự không tin anh đã phái sát thủ ám hại tôi!”
“Tôi chỉ muốn biết có phải anh làm hay không! Phải hoặc không phải, chỉ đơn giản như vậy thôi!” Đông Tễ Tương căm giận nói nhỏ.
Qua một lúc lâu sau Đông Huyên Xuyên mới xoay người lại đối diện với Đông Tễ Tương, mặt không biến sắc: “Tôi nói không phải thì cậu sẽ tin sao?”
Tôi tin! Quả nhiên không phải Huyên Xuyên… Nhưng Đông Tễ Tương không nói ra khỏi miệng, chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm lên gương mặt hắn.
Đông Huyên Xuyên yên lặng nhìn Đông Tễ Tương chăm chú một hồi lâu mới nói: “Muộn rồi, ngủ đi.”
Xoay người nằm thoải mái, lại nói tiếp: “Chẳng phải cậu vẫn hận tôi sao? Tôi khuyên cậu cứ tiếp tục hận đi.”
“Tôi thực sự không thoát khỏi liên can tới việc khiến cậu bị liệt. Dù sao người tổn thương tới cậu cũng là Lạc Lực, đường chủ của phân đường Minh Hạ dưới chướng của tôi. Có điều, tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội làm hại cậu nữa. Có tôi ở đây, kẻ nào dám khiến anh em của tôi gặp bất lợi, tôi tuyệt đối cho hắn rơi đầu!” Đông Huyên Xuyên quả quyết trong lòng.
Đông Tễ Tương nhìn theo bóng lưng rộng lớn kia, trong lòng đột nhiên có cảm giác tấm lưng ấy đang vác trên vai rất nhiều trọng trách và gánh nặng.
Tâm trí Đông Tễ Tương bị đè nặng, nháy mắt, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
“Vì mình hận Huyên Xuyên nên hắn mới cố gắng chịu đựng bao ghẻ lạnh mình dành cho hắn?”
Nâng tay, huých lên bờ vai trần trụi đang mang rất nhiều sức nặng kia.
“Nói cho tôi biết chân tướng đi.”
Nhìn bờ vai rắn chắc kia, Đông Tễ Tương chờ Đông Huyên Xuyên cất tiếng.
“Không có gì để nói cả. Cậu mau ngủ đi, sáng sớm mai còn phải tới bệnh viện.”
“Tại sao không nói? Chẳng lẽ Huyên Xuyên còn có nguyên nhân khó thốt ra? Hoặc là… hắn chính là người đã hại mình, hắn đang lừa dối mình?”
Không thể chống lại mệt mỏi cùng áp lực, Đông Tễ Tương mang theo bao nghi vấn cùng bất an trong lòng cùng chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ y còn nghĩ tới việc mình bị hại, chắc chắn những người chung quanh Đông Huyên Xuyên cũng biết… Đông Huyên Xuyên không muốn nói, có lẽ bản thân y nên tìm cơ hội hỏi Trạm Dật… việc này không thể không làm cho rõ ràng!
Đông Huyên Xuyên mang theo bệnh án của Đông Tễ Tương, cùng y tới bệnh viện hoàng gia chuyên về vấn đề xương sống của Anh, bước vào phòng khám của bác sĩ uy tín nhất, lúc này mới phát hiện bác sĩ là người Trung Quốc, xem chừng chưa tới ba mươi tuổi.
Sau khi xem qua bệnh án, Phí Lâm bắt đầu chẩn đoán bệnh cho Đông Tễ Tương. Vừa bắt mạch vừa hỏi y một vài vấn đề.
Khi Phí Lâm nói tiếng trung, âm thanh rất giống người tới từ phương nam.
Bắt mạch xong, Phí Lâm suy nghĩ một lúc lâu.
“Hệ tiêu hóa và bài tiết của Đông tiên sinh vẫn hoạt động bình thường, chỉ không có cảm giác muốn đi tiểu hoặc bài tiện, từ phần eo trở xuống cũng không có cảm giác, không thể cử động. Theo như kinh nghiệm của tôi, chắc chắn phần cột sống của Đông tiên sinh đã bị tổn thương trong vụ tai nạn. Hệ thần kinh trên xương sống đã bị hủy hoại hoặc bị tắc nghẽn khiến nửa người dưới không có cảm giác cũng như không thể cử động. Tôi nghĩ đây chính là cách giải thích của các bác sĩ khác sau khi khám bệnh cho ngài.”
“Đúng… nhưng bọn họ không giải thích tường tận như ngài. Bọn họ chỉ nói xương sống của tôi bị tổn thương, còn về việc bị tổn thương như thế nào thì không ai dám kết luận, chỉ luôn bắt tôi phải làm công tác khôi phục cơ chân. Nhưng đã một năm rưỡi rồi mà kết quả vẫn như cũ, chưa có chút hiệu quả nào xuất hiện…”
“Đúng, chỉ thực hiện cho vùng thắt lưng và chân thì đương nhiên không có hiệu quả. Việc tổn thương này liên quan tới xương sống, không điều trị theo bài bản, đương nhiên không đem đến kết quả như mong đợi.” Phí Lâm cười nói.
Những lời Phí Lâm vừa nói khiến cho người ta có cảm giác vết thương này chắc chắn có thể trị khỏi.
“Chẳng lẽ cần phải phẫu thuật sao? Chữa bệnh bằng cách tác động lên xương sống?” Đông Xuyên Huyên xen vào nói, trong mắt hiện lên chút lo lắng.
“Phẫu thuật cũng không trị hết được, chỉ khiến trên người có thêm vài vết thương. Còn nữa, việc phẫu thuật càng dễ dàng tổn thương hệ thần kinh chung quanh xương sống, đó là cách chữa bệnh khiến vết thương ngày càng xấu.”
Đông Tễ Tương được đốt thêm hi vọng, cảm giác hưng phấn càng mãnh liệt: “Nghe bác sĩ nói như vậy thì tôi có thể khôi phục?”
“Có thể, nhưng mọi người cần phải chuẩn bị mọi chuyện để nghỉ ngơi tại Anh thêm một năm rưỡi nữa.”
“Chỉ cần có thể tốt lên thì thời gian không thành vấn đề!” Trong giọng nói của Đông Huyên Xuyên cũng pha vài phần kích động.
Phí Lâm nhìn về phía Đông Huyên Xuyên, trên mặt là nụ cười điềm đạm: “Bình thường ngài vẫn trả lời giúp Đông tiên sinh sao?”
“Đúng.”
“Tôi cần phải xưng hô với ngài như thế nào đây?”
“Tôi là Đông Huyên Xuyên, anh họ của Tễ Tương, cũng là họ Đông. Tuyên trong tuyên truyền, xóa phần đầu của từ bảo, bên trái thêm bộ hỏa, chữ còn lại đọc là tuyển, Xuyên trong hà xuyên.”
(Hà xuyên: sông ngòi.)
“Cũng là Đông tiên sinh sao… Vậy tôi gọi ngài là Đông đại tiên sinh vậy. Nếu ngài học được phương thức phục hồi của tôi thì mọi người không cần ở lại Anh nữa. Ba tháng tới đây tái khám một lần là được.”
“Tễ Tương, cậu nghĩ sao?” Đông Huyên Xuyên hỏi ý kiến em họ.
Dù sao người phải trị liễu cũng là Tễ Tương, đương nhiên sẽ do y quyết định xem nên ở lại Anh trị liệu hay là về nước để cho ông anh họ này giúp y làm công tác phục hồi. Tuy nhiên, để bác sĩ đích thân giúp y thực hiện việc phục hồi này là lựa chọn tốt nhất…
Đông Tễ Tương nằm trên giường bệnh nhìn Đông Huyên Xuyên, y cảm thấy việc hắn để cho mình tự ý quyết định thực sự rất kỳ lạ. Bởi vì sau khi kết hôn, tên này luôn làm mọi việc theo ý mình, đuổi Lương Băng ra thật xa, bất kể việc gì cũng chưa từng chưng cầu ý kiến của y.
“Như vậy đi, mọi người trở về từ từ bàn bạc, nếu muốn thực hiện phục hồi thì phải thực hiện theo các giai đoạn phục hồi của tôi. Thời gian dành cho mọi người hôm nay cũng chỉ dùng để chẩn đoán bệnh, vẫn chưa sắp xếp tiến trình trị liệu phục hồi, cho nên không thể kéo dài nữa. Tôi sẽ nói với trợ lí của mình sắp xếp đợt trị liệu phục hồi đầu tiên, đến lúc đó mọi người hãy tới đây để đưa ra đáp án. Đương nhiên, bất luận thế nào thì Đông đại tiên sinh vẫn có thể học tập phương pháp phục hồi này. Học xong, lúc nào ngài cũng có thể giúp Đông tiên sinh thực hiện phục hồi. Công tác phục hồi này làm càng nhiều thì tốc độ phục hồi càng nhanh.”
Lần đầu tiên Đông Tễ Tương nghe được một câu khẳng định từ phía bác sĩ, tâm tình kích động đều thể hiện hết lên gương mặt.
Nghe xong Phí Lâm nói như vậy, bao nhiêu nút thắt cùng chua xót trong lòng Đông Huyên Xuyên bấy lâu nay đã vơi đi rất nhiều. Rốt cuộc… rốt cuộc bọn họ cũng đã tìm thấy phương pháp khôi phục rồi sao?
Trong lòng hai người đều không ngừng cầu nguyện những lời Phí Lâm nói đều trở thành sự thật.
Bọn họ ngồi trên máy bay xem phim giết thời gian đã gần năm tiếng đồng hồ, sau khi xuống máy bay lại có một đội ngũ đặc biệt đón tiếp, đưa bọn họ đến khách sạn hoàng gia vô cùng sang trọng.
Bởi vì trên máy bay Đông Huyên Xuyên đã giúp Đông Tễ Tương thực hiện việc hồi phục hai lần nên vừa tới khách sạn, hắn lập tức giúp y tắm rửa, cuốn trôi bao mệt mỏi khó chịu của chuyến bay, giúp cho y có thể thoải mái tiến vào giấc ngủ.
Khi Đông Huyên Xuyên cũng rửa sạch đám bụi bẩn trên người, nằm xuống bên cạnh Đông Tễ Tương, thực không ngờ y đã tỉnh dậy từ trước.
“Người gây chuyện khiến tôi bại liệt là do chính anh sai khiến sao?”
Đông Huyên Xuyên chậm rãi nằm xuống, đưa lưng về phía Đông Tễ Tương, nghiêng người nằm xong, kéo chăn lên. Trong lòng không ngừng thở dài.
“Cậu nghĩ sao?” Đông Huyên Xuyên bình tĩnh hỏi lại.
“Tôi không tin anh sẽ làm ra những chuyện như vậy.”
Qua một lúc lâu, Đông Tễ Tương cảm thấy nhất định Đông Huyên Xuyên đã ngủ thì đột nhiên nghe được thanh âm trấn tĩnh của hắn. Những lời này khiến y không hiểu.
“Sự tín nhiệm của con người có thể tạo thành sức mạnh, sức mạnh này thật sự có khả năng thao túng con người. Cậu muốn tin tưởng vào điều gì thì cứ tin tưởng đi. Chứng liệt nửa người này của cậu là sự thực, cậu truy cứu người tạo thành việc này thì có nghĩa gì? Điều cậu nên suy nghĩ bây giờ là làm thế nào mới mau chóng chữa khỏi đôi chân mình.”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo! Đông Tễ Tương nhíu mày. Đông Huyên Xuyên thực sự có thể khiến y dễ dàng nổi giận.
“Muốn tôi nhanh chóng chữa khỏi cơ thể? Vậy tại sao lúc trước còn biến tôi thành như vậy, rồi lại phải tiêu phí tiền tài vào việc này? Tôi thực sự không tin anh đã phái sát thủ ám hại tôi!”
“Tôi chỉ muốn biết có phải anh làm hay không! Phải hoặc không phải, chỉ đơn giản như vậy thôi!” Đông Tễ Tương căm giận nói nhỏ.
Qua một lúc lâu sau Đông Huyên Xuyên mới xoay người lại đối diện với Đông Tễ Tương, mặt không biến sắc: “Tôi nói không phải thì cậu sẽ tin sao?”
Tôi tin! Quả nhiên không phải Huyên Xuyên… Nhưng Đông Tễ Tương không nói ra khỏi miệng, chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm lên gương mặt hắn.
Đông Huyên Xuyên yên lặng nhìn Đông Tễ Tương chăm chú một hồi lâu mới nói: “Muộn rồi, ngủ đi.”
Xoay người nằm thoải mái, lại nói tiếp: “Chẳng phải cậu vẫn hận tôi sao? Tôi khuyên cậu cứ tiếp tục hận đi.”
“Tôi thực sự không thoát khỏi liên can tới việc khiến cậu bị liệt. Dù sao người tổn thương tới cậu cũng là Lạc Lực, đường chủ của phân đường Minh Hạ dưới chướng của tôi. Có điều, tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội làm hại cậu nữa. Có tôi ở đây, kẻ nào dám khiến anh em của tôi gặp bất lợi, tôi tuyệt đối cho hắn rơi đầu!” Đông Huyên Xuyên quả quyết trong lòng.
Đông Tễ Tương nhìn theo bóng lưng rộng lớn kia, trong lòng đột nhiên có cảm giác tấm lưng ấy đang vác trên vai rất nhiều trọng trách và gánh nặng.
Tâm trí Đông Tễ Tương bị đè nặng, nháy mắt, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
“Vì mình hận Huyên Xuyên nên hắn mới cố gắng chịu đựng bao ghẻ lạnh mình dành cho hắn?”
Nâng tay, huých lên bờ vai trần trụi đang mang rất nhiều sức nặng kia.
“Nói cho tôi biết chân tướng đi.”
Nhìn bờ vai rắn chắc kia, Đông Tễ Tương chờ Đông Huyên Xuyên cất tiếng.
“Không có gì để nói cả. Cậu mau ngủ đi, sáng sớm mai còn phải tới bệnh viện.”
“Tại sao không nói? Chẳng lẽ Huyên Xuyên còn có nguyên nhân khó thốt ra? Hoặc là… hắn chính là người đã hại mình, hắn đang lừa dối mình?”
Không thể chống lại mệt mỏi cùng áp lực, Đông Tễ Tương mang theo bao nghi vấn cùng bất an trong lòng cùng chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ y còn nghĩ tới việc mình bị hại, chắc chắn những người chung quanh Đông Huyên Xuyên cũng biết… Đông Huyên Xuyên không muốn nói, có lẽ bản thân y nên tìm cơ hội hỏi Trạm Dật… việc này không thể không làm cho rõ ràng!
Đông Huyên Xuyên mang theo bệnh án của Đông Tễ Tương, cùng y tới bệnh viện hoàng gia chuyên về vấn đề xương sống của Anh, bước vào phòng khám của bác sĩ uy tín nhất, lúc này mới phát hiện bác sĩ là người Trung Quốc, xem chừng chưa tới ba mươi tuổi.
Sau khi xem qua bệnh án, Phí Lâm bắt đầu chẩn đoán bệnh cho Đông Tễ Tương. Vừa bắt mạch vừa hỏi y một vài vấn đề.
Khi Phí Lâm nói tiếng trung, âm thanh rất giống người tới từ phương nam.
Bắt mạch xong, Phí Lâm suy nghĩ một lúc lâu.
“Hệ tiêu hóa và bài tiết của Đông tiên sinh vẫn hoạt động bình thường, chỉ không có cảm giác muốn đi tiểu hoặc bài tiện, từ phần eo trở xuống cũng không có cảm giác, không thể cử động. Theo như kinh nghiệm của tôi, chắc chắn phần cột sống của Đông tiên sinh đã bị tổn thương trong vụ tai nạn. Hệ thần kinh trên xương sống đã bị hủy hoại hoặc bị tắc nghẽn khiến nửa người dưới không có cảm giác cũng như không thể cử động. Tôi nghĩ đây chính là cách giải thích của các bác sĩ khác sau khi khám bệnh cho ngài.”
“Đúng… nhưng bọn họ không giải thích tường tận như ngài. Bọn họ chỉ nói xương sống của tôi bị tổn thương, còn về việc bị tổn thương như thế nào thì không ai dám kết luận, chỉ luôn bắt tôi phải làm công tác khôi phục cơ chân. Nhưng đã một năm rưỡi rồi mà kết quả vẫn như cũ, chưa có chút hiệu quả nào xuất hiện…”
“Đúng, chỉ thực hiện cho vùng thắt lưng và chân thì đương nhiên không có hiệu quả. Việc tổn thương này liên quan tới xương sống, không điều trị theo bài bản, đương nhiên không đem đến kết quả như mong đợi.” Phí Lâm cười nói.
Những lời Phí Lâm vừa nói khiến cho người ta có cảm giác vết thương này chắc chắn có thể trị khỏi.
“Chẳng lẽ cần phải phẫu thuật sao? Chữa bệnh bằng cách tác động lên xương sống?” Đông Xuyên Huyên xen vào nói, trong mắt hiện lên chút lo lắng.
“Phẫu thuật cũng không trị hết được, chỉ khiến trên người có thêm vài vết thương. Còn nữa, việc phẫu thuật càng dễ dàng tổn thương hệ thần kinh chung quanh xương sống, đó là cách chữa bệnh khiến vết thương ngày càng xấu.”
Đông Tễ Tương được đốt thêm hi vọng, cảm giác hưng phấn càng mãnh liệt: “Nghe bác sĩ nói như vậy thì tôi có thể khôi phục?”
“Có thể, nhưng mọi người cần phải chuẩn bị mọi chuyện để nghỉ ngơi tại Anh thêm một năm rưỡi nữa.”
“Chỉ cần có thể tốt lên thì thời gian không thành vấn đề!” Trong giọng nói của Đông Huyên Xuyên cũng pha vài phần kích động.
Phí Lâm nhìn về phía Đông Huyên Xuyên, trên mặt là nụ cười điềm đạm: “Bình thường ngài vẫn trả lời giúp Đông tiên sinh sao?”
“Đúng.”
“Tôi cần phải xưng hô với ngài như thế nào đây?”
“Tôi là Đông Huyên Xuyên, anh họ của Tễ Tương, cũng là họ Đông. Tuyên trong tuyên truyền, xóa phần đầu của từ bảo, bên trái thêm bộ hỏa, chữ còn lại đọc là tuyển, Xuyên trong hà xuyên.”
(Hà xuyên: sông ngòi.)
“Cũng là Đông tiên sinh sao… Vậy tôi gọi ngài là Đông đại tiên sinh vậy. Nếu ngài học được phương thức phục hồi của tôi thì mọi người không cần ở lại Anh nữa. Ba tháng tới đây tái khám một lần là được.”
“Tễ Tương, cậu nghĩ sao?” Đông Huyên Xuyên hỏi ý kiến em họ.
Dù sao người phải trị liễu cũng là Tễ Tương, đương nhiên sẽ do y quyết định xem nên ở lại Anh trị liệu hay là về nước để cho ông anh họ này giúp y làm công tác phục hồi. Tuy nhiên, để bác sĩ đích thân giúp y thực hiện việc phục hồi này là lựa chọn tốt nhất…
Đông Tễ Tương nằm trên giường bệnh nhìn Đông Huyên Xuyên, y cảm thấy việc hắn để cho mình tự ý quyết định thực sự rất kỳ lạ. Bởi vì sau khi kết hôn, tên này luôn làm mọi việc theo ý mình, đuổi Lương Băng ra thật xa, bất kể việc gì cũng chưa từng chưng cầu ý kiến của y.
“Như vậy đi, mọi người trở về từ từ bàn bạc, nếu muốn thực hiện phục hồi thì phải thực hiện theo các giai đoạn phục hồi của tôi. Thời gian dành cho mọi người hôm nay cũng chỉ dùng để chẩn đoán bệnh, vẫn chưa sắp xếp tiến trình trị liệu phục hồi, cho nên không thể kéo dài nữa. Tôi sẽ nói với trợ lí của mình sắp xếp đợt trị liệu phục hồi đầu tiên, đến lúc đó mọi người hãy tới đây để đưa ra đáp án. Đương nhiên, bất luận thế nào thì Đông đại tiên sinh vẫn có thể học tập phương pháp phục hồi này. Học xong, lúc nào ngài cũng có thể giúp Đông tiên sinh thực hiện phục hồi. Công tác phục hồi này làm càng nhiều thì tốc độ phục hồi càng nhanh.”
Lần đầu tiên Đông Tễ Tương nghe được một câu khẳng định từ phía bác sĩ, tâm tình kích động đều thể hiện hết lên gương mặt.
Nghe xong Phí Lâm nói như vậy, bao nhiêu nút thắt cùng chua xót trong lòng Đông Huyên Xuyên bấy lâu nay đã vơi đi rất nhiều. Rốt cuộc… rốt cuộc bọn họ cũng đã tìm thấy phương pháp khôi phục rồi sao?
Trong lòng hai người đều không ngừng cầu nguyện những lời Phí Lâm nói đều trở thành sự thật.