Chuyển mùa, thời tiết lại trở nên khốc nhiệt không chịu nổi, không có điều hòa không khí trong phòng thiệt muốn khiến cho con người ta phát điên nha.
﹁ Ân~ ﹂ Phí Dĩ Ái ngồi ở trong phòng mình, cơn nóng khiến anh không thể đi vào giấc ngủ.
Thi xong, anh như trút được gánh nặng. Giống như cái cây bị dây buộc chặt, sức sống dần mất đi, suốt ngày chỉ ngồi ngốc ở nhà, chỗ nào cũng không muốn đi.
Gần đây cha mẹ làm việc rất vất vả, cùng rất hào phóng thả cho anh mấy ngày nghỉ, vì thế anh liền ngủ nhiều hơn. Chẳng qua, thật sự nóng quá!
﹁ Học trưởng, học trưởng! ﹂
Gọi hồn a! Mấy ngày nay tới giờ này, ruồi bọ vây quanh anh không ít, cả ngày ghé vào lỗ tai anh ong ong kêu, phiền chết người!
Phí Dĩ Ái lấy gối đầu che lỗ tai, muốn ngăn lại tạp âm chói tai kia, nhưng vọng tưởng chung quy vẫn là vọng tưởng.
﹁ Ồn chết người, làm cái gì vậy hả? ﹂ Phí Dĩ Ái đối đãi với Tống Công Tắc rất khác với người ngoài hoặc người nhà, khẩu khí luôn không tốt như vậy, ở trước mặt hắn, anh đặc biệt không biết cái gì gọi là chừng mực.
﹁ Học trưởng, em thật cao hứng! Những nỗ lực của em cuối cùng cũng được hồi báo rồi, đều phải cảm tạ học trưởng đó. ﹂
﹁ Mi rốt cuộc đang nói cái gì? ﹂ Dám phá giấc ngủ của anh, còn không mau nói cho rõ ràng một chút, tiểu tử này muốn chết sao?
﹁ Học trưởng, chúng ta được nhận vào cùng một khoa nha, hơn nữa lại là trường công lập! ﹂
﹁ Thật sao! ﹂ Mặc dù thời gian này đã có bảng điểm để thí sinh tự ước chừng số điểm nhưng thực tế sau khi xác nhận, Phí Dĩ Ái vẫn là cao hứng vạn phần, tuy rằng trong đó có chút khuyết điểm nho nhỏ —— chính là cùng Tống Công Tắc nghiệt duyên cùng nhau đi học liên tục trong bốn năm liền.
﹁ Thật sự? Mẹ bọn trẻ, đứa ngốc của chúng ta đậu rồi, đậu rồi a! ﹂ Vừa vặn đi ngang qua cửa phòng của đứa con, Phí Hoành Kính nghe được tin tức tốt, hưng phấn mà tìm lão bà chia sẻ.
﹁ Oa, quá tuyệt vời! Quả nhiên là đứa con của mẹ, đều thông minh như nhau! ﹂
Please, lão mẹ, chuyện này thật sự cùng mẹ có quan hệ sao? Mẹ đang khen con hay khen chính mình vậy? Phí Dĩ Ái không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, nhưng khóe miệng vẫn không giấu được ý cười.
Tống Công Tắc đương nhiên cũng hưng phấn vô cùng, nhưng anh cảm thấy được trong ánh mắt của Tống Công Tắc bao hàm sủng nịch. Quái lạ! Anh cũng không phải bạn gái hắn nha.
Ban đêm, Từ Văn Tú nấu một bàn tiệc xa hoa, tuy rằng so với sự cao cấp bên ngoài có thua một chút nhưng đây chính là bữa ăn xa hoa nhất trong mười năm nay tại Phí gia nha. Nàng thậm chí ngay cả trong đồ vật sang trọng trong cửa hàng là chai rượu ngon năm xưa đều lấy ra, trừ vài thành viên nhà nàng chưa đủ tuổi uống, còn những người khác được nàng cho một ly đã ghiền.
Vui chơi đến khuya, trừ những người uống say được đám nhỏ dìu về phòng, những người khác còn tiếp tục không biết tiết chế mà uống rượu chè chén quá độ. Dù sao cũng là cơ hội hiếm có!
Năm trước đã tốt nghiệp đại học, lão đại Phí Dĩ Trung tuân theo mệnh lệnh của cha mẹ ra ngoài làm ăn cũng nhanh chóng trở về, đang được nghỉ hè, lão nhị Phí Dĩ Hiếu cũng xin phép chỗ làm về nhà, mọi người cũng nhau vui vẻ ăn mừng.
Phí Dĩ Ái thừa dịp cha mẹ không chú ý thì uống rượu, cũng thường uy hiếp Tống Công Tắc về nhà mình lấy mấy chai rượu tốt mà hiếu kính với anh, cho nên trong nhà, tửu lượng của anh vô tình lại tốt nhất.
﹁ Dĩ Ái à, lúc em mới về nhà mình, gầy teo lại nho nhỏ, anh còn sợ em thở không nổi, về sau không bao giờ dám chọc em khóc nữa. ﹂ Phí Dĩ Trung say khướt nói, vẻ mặt như là nhớ lại quá khứ.
﹁ Đúng vậy! Anh còn nghĩ như thế nào đột nhiên lòi ra thằng em trai xấu xí như vậy chứ, nhịn không được mà bắt nạt em. Khi đó em rất ít khóc, cho nên mỗi khi anh chọc em khóc, nhất định sẽ bị ba mẹ mắng, nhưng anh vẫn rất rất đắc ý đó. ﹂ Con ma men Phí Dĩ Hiếu nói tiếp.
﹁ Đại ca, nhị ca, các anh nói giống như kiểu em từ tảng đá chui ra vậy, chẳng lẽ em không phải do ba mẹ sinh à? ﹂
﹁ A! Sao con biết? ﹂ Vốn say rượu ngồi trên ghế đã muốn ngủ say, Từ Văn Tú bị câu nói kia sợ tới mức hoàn toàn tỉnh táo lại.
﹁ Mẹ, mẹ đừng đùa, loại chuyện này chẳng có gì vui đâu. ﹂
﹁ Phải, phải, mẹ hay nói giỡn. Đúng không chồng? ﹂ Từ Văn Tú cười đến cực mất tự nhiên.
Phí Hoành Kính say như chết căn bản không có nghe thấy nàng đang nói cái gì.
﹁ Ba à, mẹ nói con không phải hài tử của các người. ﹂ Phí Dĩ Ái căn bản không tin chuyện ác liệt như vậy mà có thể đem ra đùa.
Phí Hoành Kính cả kinh, từ trên ghế ngã xuống.
﹁ Cái bà này, chúng ta không phải nói rằng cả đời cũng không có thể nói ra sao? Từ ngày đó quyết định chăm sóc nuôi nấng Dĩ Ái, chúng ta đã cùng nhau hứa hẹn sẽ vĩnh viễn bảo vệ bí mật này mà, sao có thể nói ra a...... ﹂ Tay của vợ nhanh chóng bịt miệng Phí Hoành Kính.
Bọn họ cũng quá mức kì quái rồi. Tuy rằng ban đầu một nhà còn say đến bất tỉnh nhân sự, nhất thời toàn bộ người nhà vì đề tài mà thanh tỉnh.
Phí Hoành Kính kéo tay vợ yêu xuống, khó hiểu mà trách cứ, nhìn người bạn đời của mình đang lắc đầu.
﹁ Như thế nào không cùng anh thương lượng một chút liền tự tiện nói cho Dĩ Ái biết vậy? Nó vừa mới thi đại học xong nha, còn chưa có năng lực một mình kiếm sống, em hiện tại lại nói cho con biết, chính là làm cho nó khổ sở thêm mà thôi, vì sao lại không cùng nhau bảo vệ bí mật này hả? ﹂
﹁ Không phải em, là anh đó! Anh toàn bộ đều nói ra hết cả rồi, em vốn vờ nói giỡn để lừa dối, hiện tại căn bản đã thành chuyện không thể vãn hồi. Đồ ngu ngốc này! ﹂
﹁ Bà già thối, chỉ cần em không nói, không phải chuyện gì cũng chưa xảy ra sao? ﹂
﹁ Anh là đồ ngu ngốc! ﹂ Vợ chồng mắng đến mắng đi, không ai chịu ai.
Phí Dĩ Ái ngồi một bên cảm thấy tình hình này không thích hợp, anh thật sự không phải đứa con của bọn họ sao?
Ánh mắt của anh bay đến hai vị anh trai nhà mình nhưng thấy hai người bọn họ mang theo ánh mắt xin lỗi từ cõi lòng, né tránh ánh mắt của anh, mà cha mẹ cứ thay phiên mà đổ lỗi cho nhau...... Chẳng lẽ bọn họ nói không phải giả!?
Cũng không phải đang diễn phim bộ! Nhưng mà......
﹁ Ba, mẹ! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy, các người nói cho con biết được không. ﹂ Phí Dĩ Ái rống giận làm cho hai vợ chồng đang tranh cãi phải dừng lại, từ trong ánh mắt của đối phương mà sáng tỏ, cũng đã đến lúc nói cho Phí Dĩ Ái biết chân tướng sự thật.
﹁ Ai, mọi người đều ngồi xuống đi! ﹂
﹁ Dì, chú, con nghĩ mình nên về trước. ﹂
﹁ Không cần đâu, con cứ ở lại. ﹂
Biết Tống Công Tắc ngượng ngùng khi tham gia vào chuyện bí mật của nhà người khác, loại săn sóc này khiến cho Từ Văn Tú đem hắn trở thành người trong nhà, cũng không để ý sự tồn tại của hắn; mà Phí Dĩ Ái vào lúc này này cũng không muốn một mình đối mặt với chuyện làm anh khó có thể chấp nhận được, anh hy vọng có một người tín nhiệm ở bên cạnh mình.
Hơn nữa, tại thời điểm này mà nói, tựa hồ ngay cả người nhà thân thiết nhất cũng không đáng tín nhiệm.
Tống Công Tắc tự ngồi xuống bàn trà rồi nắm tay Phí Dĩ Ái, muốn truyền cho anh sức mạnh để đối diện với sự thật.
﹁ Dĩ Ái, con quả thật không phải là đứa con do mẹ sinh ra, mà là con của chị gái của mẹ. ﹂ Phí Dĩ Ái không tự giác nắm chặt tay Tống Công Tắc hơn, lực đạo quá mạnh mà anh cũng không hay biết.
Tống Công Tắc ngồi bên cạnh chỉ muốn kéo anh vào trong lòng mà an ủi.
﹁ Năm đó chị gái cùng anh rể là một đôi uyên ương quyến lữ, nhưng một ngày vô tình bị tai nạn giao thông đã đoạt đi tính mạng quý giá của bọn họ, chị ấy liều mạng đem con bảo hộ trong ngực, mà con giống như kì tích sống sót nhưng do bị kích thích quá lớn, thời gian sau đó, ngay cả nói thế nào con cũng đã quên ﹂
﹁ Sau đó có một ngày, đứa con này của chúng ta, cũng là anh họ nghịch ngợm thích gây sự của con, chọc ai không chọc, lại đi chọc con, làm cho con khóc thật nhiều. Sau đó con mới chậm rãi có phản ứng với lời nói của mọi người, chúng ta liền quyết định đem con nhập vào hộ khẩu để con trở thành đứa nhỏ nhà chúng ta. Cũng là bởi vì lo lắng cho bệnh tình của con nên con so với người khá đi học trễ một năm. ﹂
Phí Hoành Kính rưng rưng nói với Phí Dĩ Ái. Ông thật sự coi anh là con trai ruột thịt của mình, đối xử với anh không khác gì những đứa con của mình, ông rất hi vọng anh là con của ông. Mà bọn họ kì thật cùng chung huyết thống, không phải sao?
﹁ Đây là ảnh chụp cha mẹ ruột của con, chúng ta vốn định vẫn bảo vệ bí mật này, dù sao ngay cả mẹ rất nhanh đã quên có chuyện này xảy ra, mẹ từ lâu đã nghĩ con chính là đứa nhỏ mẹ mang thai mười tháng sinh ra. Ô...... ﹂ Từ Văn Tú rúc trong lồng ngực lão công mà khóc, nàng hi vọng Dĩ Ái không biết điều này, càng hi vọng bọn họ có thể mãi mãi là người một nhà thân thiết, vui vẻ mà sống.
﹁ Để cho con suy nghĩ đã. ﹂ Phí Dĩ Ái quá mức khiếp sợ, thật sự không hiểu được mình hiện tại nên bày ra biểu tình gì, anh không muốn làm tổn thương ba mẹ, lại không biết từ lúc đó, chính mình làm sao mà sống trong căn nhà này.
Anh bị bọn họ lừa lâu như vậy, nhìn thấy biểu tình thương tâm của mọi người, anh cần một ít thời gian để điều chỉnh cảm xúc.
Phí Dĩ Ái đứng dậy, tự nhốt mình trong phòng, tạm thời không muốn nhìn thấy bất cứ ai.
Nhưng Tống Công Tắc rất nhanh lẻn vào trong phòng anh, ôm anh trong lồng ngực, để cho anh ở trong vòng tay mình mà khóc.
﹁ Ân~ ﹂ Phí Dĩ Ái ngồi ở trong phòng mình, cơn nóng khiến anh không thể đi vào giấc ngủ.
Thi xong, anh như trút được gánh nặng. Giống như cái cây bị dây buộc chặt, sức sống dần mất đi, suốt ngày chỉ ngồi ngốc ở nhà, chỗ nào cũng không muốn đi.
Gần đây cha mẹ làm việc rất vất vả, cùng rất hào phóng thả cho anh mấy ngày nghỉ, vì thế anh liền ngủ nhiều hơn. Chẳng qua, thật sự nóng quá!
﹁ Học trưởng, học trưởng! ﹂
Gọi hồn a! Mấy ngày nay tới giờ này, ruồi bọ vây quanh anh không ít, cả ngày ghé vào lỗ tai anh ong ong kêu, phiền chết người!
Phí Dĩ Ái lấy gối đầu che lỗ tai, muốn ngăn lại tạp âm chói tai kia, nhưng vọng tưởng chung quy vẫn là vọng tưởng.
﹁ Ồn chết người, làm cái gì vậy hả? ﹂ Phí Dĩ Ái đối đãi với Tống Công Tắc rất khác với người ngoài hoặc người nhà, khẩu khí luôn không tốt như vậy, ở trước mặt hắn, anh đặc biệt không biết cái gì gọi là chừng mực.
﹁ Học trưởng, em thật cao hứng! Những nỗ lực của em cuối cùng cũng được hồi báo rồi, đều phải cảm tạ học trưởng đó. ﹂
﹁ Mi rốt cuộc đang nói cái gì? ﹂ Dám phá giấc ngủ của anh, còn không mau nói cho rõ ràng một chút, tiểu tử này muốn chết sao?
﹁ Học trưởng, chúng ta được nhận vào cùng một khoa nha, hơn nữa lại là trường công lập! ﹂
﹁ Thật sao! ﹂ Mặc dù thời gian này đã có bảng điểm để thí sinh tự ước chừng số điểm nhưng thực tế sau khi xác nhận, Phí Dĩ Ái vẫn là cao hứng vạn phần, tuy rằng trong đó có chút khuyết điểm nho nhỏ —— chính là cùng Tống Công Tắc nghiệt duyên cùng nhau đi học liên tục trong bốn năm liền.
﹁ Thật sự? Mẹ bọn trẻ, đứa ngốc của chúng ta đậu rồi, đậu rồi a! ﹂ Vừa vặn đi ngang qua cửa phòng của đứa con, Phí Hoành Kính nghe được tin tức tốt, hưng phấn mà tìm lão bà chia sẻ.
﹁ Oa, quá tuyệt vời! Quả nhiên là đứa con của mẹ, đều thông minh như nhau! ﹂
Please, lão mẹ, chuyện này thật sự cùng mẹ có quan hệ sao? Mẹ đang khen con hay khen chính mình vậy? Phí Dĩ Ái không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, nhưng khóe miệng vẫn không giấu được ý cười.
Tống Công Tắc đương nhiên cũng hưng phấn vô cùng, nhưng anh cảm thấy được trong ánh mắt của Tống Công Tắc bao hàm sủng nịch. Quái lạ! Anh cũng không phải bạn gái hắn nha.
Ban đêm, Từ Văn Tú nấu một bàn tiệc xa hoa, tuy rằng so với sự cao cấp bên ngoài có thua một chút nhưng đây chính là bữa ăn xa hoa nhất trong mười năm nay tại Phí gia nha. Nàng thậm chí ngay cả trong đồ vật sang trọng trong cửa hàng là chai rượu ngon năm xưa đều lấy ra, trừ vài thành viên nhà nàng chưa đủ tuổi uống, còn những người khác được nàng cho một ly đã ghiền.
Vui chơi đến khuya, trừ những người uống say được đám nhỏ dìu về phòng, những người khác còn tiếp tục không biết tiết chế mà uống rượu chè chén quá độ. Dù sao cũng là cơ hội hiếm có!
Năm trước đã tốt nghiệp đại học, lão đại Phí Dĩ Trung tuân theo mệnh lệnh của cha mẹ ra ngoài làm ăn cũng nhanh chóng trở về, đang được nghỉ hè, lão nhị Phí Dĩ Hiếu cũng xin phép chỗ làm về nhà, mọi người cũng nhau vui vẻ ăn mừng.
Phí Dĩ Ái thừa dịp cha mẹ không chú ý thì uống rượu, cũng thường uy hiếp Tống Công Tắc về nhà mình lấy mấy chai rượu tốt mà hiếu kính với anh, cho nên trong nhà, tửu lượng của anh vô tình lại tốt nhất.
﹁ Dĩ Ái à, lúc em mới về nhà mình, gầy teo lại nho nhỏ, anh còn sợ em thở không nổi, về sau không bao giờ dám chọc em khóc nữa. ﹂ Phí Dĩ Trung say khướt nói, vẻ mặt như là nhớ lại quá khứ.
﹁ Đúng vậy! Anh còn nghĩ như thế nào đột nhiên lòi ra thằng em trai xấu xí như vậy chứ, nhịn không được mà bắt nạt em. Khi đó em rất ít khóc, cho nên mỗi khi anh chọc em khóc, nhất định sẽ bị ba mẹ mắng, nhưng anh vẫn rất rất đắc ý đó. ﹂ Con ma men Phí Dĩ Hiếu nói tiếp.
﹁ Đại ca, nhị ca, các anh nói giống như kiểu em từ tảng đá chui ra vậy, chẳng lẽ em không phải do ba mẹ sinh à? ﹂
﹁ A! Sao con biết? ﹂ Vốn say rượu ngồi trên ghế đã muốn ngủ say, Từ Văn Tú bị câu nói kia sợ tới mức hoàn toàn tỉnh táo lại.
﹁ Mẹ, mẹ đừng đùa, loại chuyện này chẳng có gì vui đâu. ﹂
﹁ Phải, phải, mẹ hay nói giỡn. Đúng không chồng? ﹂ Từ Văn Tú cười đến cực mất tự nhiên.
Phí Hoành Kính say như chết căn bản không có nghe thấy nàng đang nói cái gì.
﹁ Ba à, mẹ nói con không phải hài tử của các người. ﹂ Phí Dĩ Ái căn bản không tin chuyện ác liệt như vậy mà có thể đem ra đùa.
Phí Hoành Kính cả kinh, từ trên ghế ngã xuống.
﹁ Cái bà này, chúng ta không phải nói rằng cả đời cũng không có thể nói ra sao? Từ ngày đó quyết định chăm sóc nuôi nấng Dĩ Ái, chúng ta đã cùng nhau hứa hẹn sẽ vĩnh viễn bảo vệ bí mật này mà, sao có thể nói ra a...... ﹂ Tay của vợ nhanh chóng bịt miệng Phí Hoành Kính.
Bọn họ cũng quá mức kì quái rồi. Tuy rằng ban đầu một nhà còn say đến bất tỉnh nhân sự, nhất thời toàn bộ người nhà vì đề tài mà thanh tỉnh.
Phí Hoành Kính kéo tay vợ yêu xuống, khó hiểu mà trách cứ, nhìn người bạn đời của mình đang lắc đầu.
﹁ Như thế nào không cùng anh thương lượng một chút liền tự tiện nói cho Dĩ Ái biết vậy? Nó vừa mới thi đại học xong nha, còn chưa có năng lực một mình kiếm sống, em hiện tại lại nói cho con biết, chính là làm cho nó khổ sở thêm mà thôi, vì sao lại không cùng nhau bảo vệ bí mật này hả? ﹂
﹁ Không phải em, là anh đó! Anh toàn bộ đều nói ra hết cả rồi, em vốn vờ nói giỡn để lừa dối, hiện tại căn bản đã thành chuyện không thể vãn hồi. Đồ ngu ngốc này! ﹂
﹁ Bà già thối, chỉ cần em không nói, không phải chuyện gì cũng chưa xảy ra sao? ﹂
﹁ Anh là đồ ngu ngốc! ﹂ Vợ chồng mắng đến mắng đi, không ai chịu ai.
Phí Dĩ Ái ngồi một bên cảm thấy tình hình này không thích hợp, anh thật sự không phải đứa con của bọn họ sao?
Ánh mắt của anh bay đến hai vị anh trai nhà mình nhưng thấy hai người bọn họ mang theo ánh mắt xin lỗi từ cõi lòng, né tránh ánh mắt của anh, mà cha mẹ cứ thay phiên mà đổ lỗi cho nhau...... Chẳng lẽ bọn họ nói không phải giả!?
Cũng không phải đang diễn phim bộ! Nhưng mà......
﹁ Ba, mẹ! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy, các người nói cho con biết được không. ﹂ Phí Dĩ Ái rống giận làm cho hai vợ chồng đang tranh cãi phải dừng lại, từ trong ánh mắt của đối phương mà sáng tỏ, cũng đã đến lúc nói cho Phí Dĩ Ái biết chân tướng sự thật.
﹁ Ai, mọi người đều ngồi xuống đi! ﹂
﹁ Dì, chú, con nghĩ mình nên về trước. ﹂
﹁ Không cần đâu, con cứ ở lại. ﹂
Biết Tống Công Tắc ngượng ngùng khi tham gia vào chuyện bí mật của nhà người khác, loại săn sóc này khiến cho Từ Văn Tú đem hắn trở thành người trong nhà, cũng không để ý sự tồn tại của hắn; mà Phí Dĩ Ái vào lúc này này cũng không muốn một mình đối mặt với chuyện làm anh khó có thể chấp nhận được, anh hy vọng có một người tín nhiệm ở bên cạnh mình.
Hơn nữa, tại thời điểm này mà nói, tựa hồ ngay cả người nhà thân thiết nhất cũng không đáng tín nhiệm.
Tống Công Tắc tự ngồi xuống bàn trà rồi nắm tay Phí Dĩ Ái, muốn truyền cho anh sức mạnh để đối diện với sự thật.
﹁ Dĩ Ái, con quả thật không phải là đứa con do mẹ sinh ra, mà là con của chị gái của mẹ. ﹂ Phí Dĩ Ái không tự giác nắm chặt tay Tống Công Tắc hơn, lực đạo quá mạnh mà anh cũng không hay biết.
Tống Công Tắc ngồi bên cạnh chỉ muốn kéo anh vào trong lòng mà an ủi.
﹁ Năm đó chị gái cùng anh rể là một đôi uyên ương quyến lữ, nhưng một ngày vô tình bị tai nạn giao thông đã đoạt đi tính mạng quý giá của bọn họ, chị ấy liều mạng đem con bảo hộ trong ngực, mà con giống như kì tích sống sót nhưng do bị kích thích quá lớn, thời gian sau đó, ngay cả nói thế nào con cũng đã quên ﹂
﹁ Sau đó có một ngày, đứa con này của chúng ta, cũng là anh họ nghịch ngợm thích gây sự của con, chọc ai không chọc, lại đi chọc con, làm cho con khóc thật nhiều. Sau đó con mới chậm rãi có phản ứng với lời nói của mọi người, chúng ta liền quyết định đem con nhập vào hộ khẩu để con trở thành đứa nhỏ nhà chúng ta. Cũng là bởi vì lo lắng cho bệnh tình của con nên con so với người khá đi học trễ một năm. ﹂
Phí Hoành Kính rưng rưng nói với Phí Dĩ Ái. Ông thật sự coi anh là con trai ruột thịt của mình, đối xử với anh không khác gì những đứa con của mình, ông rất hi vọng anh là con của ông. Mà bọn họ kì thật cùng chung huyết thống, không phải sao?
﹁ Đây là ảnh chụp cha mẹ ruột của con, chúng ta vốn định vẫn bảo vệ bí mật này, dù sao ngay cả mẹ rất nhanh đã quên có chuyện này xảy ra, mẹ từ lâu đã nghĩ con chính là đứa nhỏ mẹ mang thai mười tháng sinh ra. Ô...... ﹂ Từ Văn Tú rúc trong lồng ngực lão công mà khóc, nàng hi vọng Dĩ Ái không biết điều này, càng hi vọng bọn họ có thể mãi mãi là người một nhà thân thiết, vui vẻ mà sống.
﹁ Để cho con suy nghĩ đã. ﹂ Phí Dĩ Ái quá mức khiếp sợ, thật sự không hiểu được mình hiện tại nên bày ra biểu tình gì, anh không muốn làm tổn thương ba mẹ, lại không biết từ lúc đó, chính mình làm sao mà sống trong căn nhà này.
Anh bị bọn họ lừa lâu như vậy, nhìn thấy biểu tình thương tâm của mọi người, anh cần một ít thời gian để điều chỉnh cảm xúc.
Phí Dĩ Ái đứng dậy, tự nhốt mình trong phòng, tạm thời không muốn nhìn thấy bất cứ ai.
Nhưng Tống Công Tắc rất nhanh lẻn vào trong phòng anh, ôm anh trong lồng ngực, để cho anh ở trong vòng tay mình mà khóc.