“Ngày bảy tháng bảy Trường Sinh điện, giữa đêm lặng người nguyện thề chung. Lên trời xin làm chim liền cánh, xuống đất mong làm cây liền cành.” Mai phi đọc bài thơ, kinh ngạc đến tròn mắt: “Không ngờ hoàng thượng lại tặng cho muội bài thơ thâm tình dường này. Tư Kỳ, tỷ cũng có phần ước ao với muội, nhưng sao muội lại từ chối hoàng thượng?”
Tư Kỳ không đáp, nhìn hoa rơi bay loạn, ánh mắt chỉ mang một sắc mơ màng: “Bởi vì ở thời khắc đó, đột nhiên muội phát hiện ra mỗi khi mình đánh cờ hay tán gẫu cùng người, trong đầu đều hiện lên bóng hình của một người khác. Mai phi tỷ tỷ, có lẽ muội sắp phải rời khỏi nơi này rồi.”
Mai phi lắc đầu: “Hoàng thượng sẽ không cho muội đi đâu, nơi này là chốn thâm cung…” Lời nàng nói còn chưa xong đã thấy ý cười mang chút khinh thường hiện trên cặp môi lạnh lẽo của Tư Kỳ, nàng thậm chí còn hoài nghi mình nhìn nhầm, bởi Tư Kỳ trước mặt nàng tựa như một kiếm khách lãnh diễm kiêu ngạo, mang theo ba phần tiêu sái, ba phần tao nhã, ba phần phiền muộn cùng một phần ngông cuồng.
Từ sau khi bị Tư Kỳ đánh bại thẳng thừng trên bàn cờ, Đường Minh Hoàng bừng tỉnh từ thế giới cờ vây, cho rằng dù mình có luyện thêm mười năm cũng không đạt được trình độ cao thâm như vậy, do đó mới nhìn thẳng vào nữ tử này, phát hiện nàng thanh lệ tuyệt tục biết bao, không khỏi tặng nàng bài thơ kia, nào ngờ nàng lại từ chối mình. Sau khi cảm giác mới mẻ trôi qua, y dần quên đi U Bình hiên, cũng quên đi giai nhân ôm trăng thưởng trà. Đã một tháng rồi hoàng thượng chưa ghé thăm.
Tư Kỳ thay một bộ đồ trắng như tuyết, đó là trang phục khi nàng tiến cung. Ngày ấy mưa phùn lất phất, sương giăng trăng mờ, nàng được Ngạo Bạch hộ tống đến U Bình hiên. Tay áo phất phới, mái tóc dài cũng theo gió tung bay, giữa hàng mi thầm mang niềm u oán, ngưng đọng không biết bao nhiêu tưởng niệm mơ hồ. Ngạo Bạch đứng trong mưa nhìn nàng bước vào hiên phòng, hai bóng áo trắng ở hai bên cửa sổ đối diện thật lâu, cuối cùng Ngạo Bạch vung tay, lia một quân cờ ngọc màu trắng đến cửa sổ, đó là tín vật của đệ nhất sát thủ. Quân cờ màu đen xuất hiện sẽ cướp đi tính mạng, mà giờ phút đó là lần đầu tiên quân trắng được đưa ra, nó đại biểu cho hứa hẹn vĩnh viễn của Lãnh kiếm Ngạo Bạch: Huynh sẽ bảo vệ muội một đời một kiếp.
Nay, hứa hẹn của huynh có còn chăng? Tư Kỳ nắm chặt quân cờ trắng trong tay, nàng đứng bên song cửa lạnh lẽo hắt bóng lẻ loi của U Bình hiên, khẽ nở một nụ cười tuyệt diễm. Nàng phải mang theo một giấc ảo mộng rời khỏi đây.
Y phục như tuyết lay động theo gió, nàng đến trước Nghê Thường các. Một trận gió đêm thổi qua đưa tới mấy cánh hoa hoa rơi, khinh công của nàng nhẹ như hoa bay, lặng tựa gió thoảng. Nàng cố tình dừng lại, đi tới bên cửa sổ. “Thì ra nàng chính là tuyệt sắc mỹ nhân Dương Ngọc Hoàn theo lời đồn.” Trong Nghê Thường các đèn đuốc sáng rực, Đường Minh Hoàng dựa trên long ỷ nhìn Dương Ngọc Hoàn múa điệu nghê thường. Dương phi mặc váy dài màu xanh nhạt, diễm lệ như hồ điệp tiên tử chớp cánh giữa bụi hoa, điệu múa uyển chuyển ngỡ tiên nhạc hoàn mỹ không thể chê được, nhưng nàng vẫn khiến Tư Kỳ cảm thấy thất vọng.
Dương Ngọc Hoàn, vì ngươi nên Mai phi tỷ tỷ mới mất đi sự sủng ái của hoàng thượng sao? Xinh đẹp nhưng tầm thường, ngươi có điểm nào hơn Mai phi? Vị phi tử lãnh diễm tài mạo vô song kia hơn ngươi gấp trăm lần. Nhưng lúc này rốt cuộc ta cũng hiểu, ta không yêu Minh Hoàng, ta yêu bóng dáng của huynh ấy trên người Minh Hoàng. Ngạo mạn lãnh khốc như huynh ấy, cũng uy phong bá đạo như huynh ấy. Tư Kỳ nhớ tới dáng dấp cao gầy lạnh lùng của người kia, bất giác ngây ngẩn, thuận miệng hát lên theo nhạc: “Ngày bảy tháng bảy Trường Sinh điện, giữa đêm lặng người nguyện thề chung. Lên trời xin làm chim liền cánh, xuống đất mong làm cây liền cành.” Hát xong liền bật ra một tiếng cười trong như chuông bạc: “Dương phi, bài thơ này tặng cho ngươi.”
Tiếng nhạc chợt ngừng, mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một bóng trắng mảnh mai thanh nhã như bay như lượn, cưỡi gió rời đi, gió phảng phất hương thơm trên người nàng. Minh Hoàng giật mình hoàn hồn, cảm thấy dường như đã từng ngửi thấy mùi hương này, y bỗng nhớ tới nàng, vị kỳ sư xinh đẹp diễm lệ lại cao ngạo kia, nhưng khi y tìm đến, U Bình hiên đã cảnh trống người không tự bao giờ.
Tư Kỳ không đáp, nhìn hoa rơi bay loạn, ánh mắt chỉ mang một sắc mơ màng: “Bởi vì ở thời khắc đó, đột nhiên muội phát hiện ra mỗi khi mình đánh cờ hay tán gẫu cùng người, trong đầu đều hiện lên bóng hình của một người khác. Mai phi tỷ tỷ, có lẽ muội sắp phải rời khỏi nơi này rồi.”
Mai phi lắc đầu: “Hoàng thượng sẽ không cho muội đi đâu, nơi này là chốn thâm cung…” Lời nàng nói còn chưa xong đã thấy ý cười mang chút khinh thường hiện trên cặp môi lạnh lẽo của Tư Kỳ, nàng thậm chí còn hoài nghi mình nhìn nhầm, bởi Tư Kỳ trước mặt nàng tựa như một kiếm khách lãnh diễm kiêu ngạo, mang theo ba phần tiêu sái, ba phần tao nhã, ba phần phiền muộn cùng một phần ngông cuồng.
Từ sau khi bị Tư Kỳ đánh bại thẳng thừng trên bàn cờ, Đường Minh Hoàng bừng tỉnh từ thế giới cờ vây, cho rằng dù mình có luyện thêm mười năm cũng không đạt được trình độ cao thâm như vậy, do đó mới nhìn thẳng vào nữ tử này, phát hiện nàng thanh lệ tuyệt tục biết bao, không khỏi tặng nàng bài thơ kia, nào ngờ nàng lại từ chối mình. Sau khi cảm giác mới mẻ trôi qua, y dần quên đi U Bình hiên, cũng quên đi giai nhân ôm trăng thưởng trà. Đã một tháng rồi hoàng thượng chưa ghé thăm.
Tư Kỳ thay một bộ đồ trắng như tuyết, đó là trang phục khi nàng tiến cung. Ngày ấy mưa phùn lất phất, sương giăng trăng mờ, nàng được Ngạo Bạch hộ tống đến U Bình hiên. Tay áo phất phới, mái tóc dài cũng theo gió tung bay, giữa hàng mi thầm mang niềm u oán, ngưng đọng không biết bao nhiêu tưởng niệm mơ hồ. Ngạo Bạch đứng trong mưa nhìn nàng bước vào hiên phòng, hai bóng áo trắng ở hai bên cửa sổ đối diện thật lâu, cuối cùng Ngạo Bạch vung tay, lia một quân cờ ngọc màu trắng đến cửa sổ, đó là tín vật của đệ nhất sát thủ. Quân cờ màu đen xuất hiện sẽ cướp đi tính mạng, mà giờ phút đó là lần đầu tiên quân trắng được đưa ra, nó đại biểu cho hứa hẹn vĩnh viễn của Lãnh kiếm Ngạo Bạch: Huynh sẽ bảo vệ muội một đời một kiếp.
Nay, hứa hẹn của huynh có còn chăng? Tư Kỳ nắm chặt quân cờ trắng trong tay, nàng đứng bên song cửa lạnh lẽo hắt bóng lẻ loi của U Bình hiên, khẽ nở một nụ cười tuyệt diễm. Nàng phải mang theo một giấc ảo mộng rời khỏi đây.
Y phục như tuyết lay động theo gió, nàng đến trước Nghê Thường các. Một trận gió đêm thổi qua đưa tới mấy cánh hoa hoa rơi, khinh công của nàng nhẹ như hoa bay, lặng tựa gió thoảng. Nàng cố tình dừng lại, đi tới bên cửa sổ. “Thì ra nàng chính là tuyệt sắc mỹ nhân Dương Ngọc Hoàn theo lời đồn.” Trong Nghê Thường các đèn đuốc sáng rực, Đường Minh Hoàng dựa trên long ỷ nhìn Dương Ngọc Hoàn múa điệu nghê thường. Dương phi mặc váy dài màu xanh nhạt, diễm lệ như hồ điệp tiên tử chớp cánh giữa bụi hoa, điệu múa uyển chuyển ngỡ tiên nhạc hoàn mỹ không thể chê được, nhưng nàng vẫn khiến Tư Kỳ cảm thấy thất vọng.
Dương Ngọc Hoàn, vì ngươi nên Mai phi tỷ tỷ mới mất đi sự sủng ái của hoàng thượng sao? Xinh đẹp nhưng tầm thường, ngươi có điểm nào hơn Mai phi? Vị phi tử lãnh diễm tài mạo vô song kia hơn ngươi gấp trăm lần. Nhưng lúc này rốt cuộc ta cũng hiểu, ta không yêu Minh Hoàng, ta yêu bóng dáng của huynh ấy trên người Minh Hoàng. Ngạo mạn lãnh khốc như huynh ấy, cũng uy phong bá đạo như huynh ấy. Tư Kỳ nhớ tới dáng dấp cao gầy lạnh lùng của người kia, bất giác ngây ngẩn, thuận miệng hát lên theo nhạc: “Ngày bảy tháng bảy Trường Sinh điện, giữa đêm lặng người nguyện thề chung. Lên trời xin làm chim liền cánh, xuống đất mong làm cây liền cành.” Hát xong liền bật ra một tiếng cười trong như chuông bạc: “Dương phi, bài thơ này tặng cho ngươi.”
Tiếng nhạc chợt ngừng, mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một bóng trắng mảnh mai thanh nhã như bay như lượn, cưỡi gió rời đi, gió phảng phất hương thơm trên người nàng. Minh Hoàng giật mình hoàn hồn, cảm thấy dường như đã từng ngửi thấy mùi hương này, y bỗng nhớ tới nàng, vị kỳ sư xinh đẹp diễm lệ lại cao ngạo kia, nhưng khi y tìm đến, U Bình hiên đã cảnh trống người không tự bao giờ.