Nàng mở thật to hai mắt nhìn tòa trang có đề chữ Lăng một trang viện lớn còn hơn Phong Linh sát của nàng thế nhưng Minh Nhật nói một tổ chức sát thủ nhỏ. Nàng và hắn đến gần Lăng gia thì trọ lại tại một khách điếm nhỏ. Hắn nói chờ đến tối sẽ hành động tiện hơn nên bọn họ mướn hai căn phòng tại một khách điếm gần đó để nghỉ lại và chờ.
Khi vừa bước vào khách điếm vừa thấy hắn thì thần sắc của chưởng quỹ cũng biến đổi một chút nhưng ngay sâu đó vô thanh vô thức trở lại bình thường. Một lúc sau thấy hắn giao gì đó cho chưởng quầy khách điếm thì ông ta hướng hắn gật nhẹ đầu ngầm hiểu ý, ông ta vội vã biến mất như chưa từng có mặt tại khách điếm , ngay khi thời điểm chưởng quầy biến mất thì một chưởng quầy khác xuất hiện thay vào vị trí của bỏ trống nhanh đến nếu không đứng ngay ở đó cùng hắn nàng cũng sẽ không nhận ra. Nàng do dự một lát liền hỏi:
- Huynh là định làm gì? Dù sao thì nhiệm vụ cũng là của nàng nha, không thể không biết kế hoạch của hắn được.
- Tìm người đến giúp. Không thể chỉ có chúng ta làm nổi nhiệm vụ này, cần nhiều người hỗ trợ. Làm không khéo sẽ không còn mạng trở về. Hắn cũng không thể một mình giết hết một trang này, còn nếu bỏ sót không chừng sẽ có hậu quả khó lường về sau.
Rất nhanh ánh trăng đã lên cao là thời điểm bọn họ cùng tiến đến Lăng phủ. Bất quá nàng vẫn là theo sát hắn, vì nàng thực sợ bị lạc nha, là kẻ mù đường dù là đã ở Phong Linh sát trên dưới tám năm nhưng nàng còn lạc, huống hồ là nơi xa lạ này.
Khi vừa tiến nhập Lăng phủ hắn liền ra tay, thấy một người giết một người, kéo nàng ra phí sau bảo hộ thế nhưng từ trốn sau lưng hắn nàng dần dần cũng phải vì bảo toàn mệnh mà ra sức chống đỡ. Bởi vì vây kín bọn họ rất rất đông kẻ địch, mà võ công của bọn họ cũng không kém gì chủ một lúc sau hai người đang cùng một chỗ bỗng bị tách ra từ khi nào không rõ.
Nhìn quanh bốn phía, nàng thực sự không thể nhận ra đây là đâu nữa rồi. Rồi phát hiện như không phải mình nàng đánh lại bọn người trong Lăng phủ. Có một đám người cũng hướng bọn họ đánh tới nhưng nàng khẳng định đó không phải người của Phong Linh sát.
Có lẽ bọn họ cũng là đến giải quyết thù hận gì đó nàng thầm nghĩ bở chẳng phải các sư huynh sư tỷ thường nói giang hồ nhiều ân oán sao. Nàng đánh nhau nhưng không có nửa điểm tấn công mà chỉ chống đỡ vì không muốn thương tổn kẻ nào. Nàng chẳng phải đến giết người sao, thế nhưng thế nào cũng không thể xuống tay được. Nếu sư phụ mà biết được có phải liền sẽ tức chết không nhỉ. Đang lơ đãng suy nghĩ bỗng một đường kiếm đâm tới nàng, nàng bỗng thở dài một hơi, có phải bọn người ngu ngốc này không bức nàng giết người sẽ không chịu được sao.(akiaki: đang đánh nhau còn có thể thất thần nghĩ ngợi, thiệt là phục tỷ này ghê) Định ra chiêu thức đánh trả hắn ta thì đột nhiên một kẻ ở đâu bỗng nhảy ra đỡ cho nàng một kiếm. Hắn ta không những xen vào việc của nàng thì thôi đi còn trái lôi, phải kéo một đường kéo nàng ra khỏi trận chiến.
Theo như yêu cầu trợ giúp Vân Kinh Mạn không chút tình nguyện nào tới Lăng phủ hỗ trợ Minh Nhật. Hắn cực bất mãn nha, Thiên Tinh các nhà hắn là lấy tin tức chứ không phải sát thủ của cái tên kia. Thế nhưng thiếu nợ thì phải trả thôi, ai kêu tiền mà bọn hắn dùng đều của cái tên kia chứ. Thế nên khi vừa đến các anh em xông lên phía trước hắn cũng chỉ nhàn nhã ở một bên xem mà thôi. Nhưng chẳng thể tưởng được bóng dáng nhỏ bé đang bị vây khốn kia làm hắn chú ý.
Nàng mặc một bộ bạch y, mọi chuyển động của nàng như con bướm trắng linh động mà mềm mại. Khuôn mặt tuyệt sắc nhưng có chút lạnh lùng lạnh nhạt hòa cùng ánh trăng cứ như tiên tử hạ phàm xinh đẹp động lòng người khiến cho hắn ngẩn ngơ chao đảo. Làm mật thám đã mười năm nhưng hắn thấy qua rất nhiều nữ tử thế nhưng khí chất của nàng khiến hắn có cảm giác nàng không thuộc cõi phàm trần.
Không phải hắn chưa từng gặp qua nử tử lạnh nhạt, cũng không phải hắn chưa gặp qua nữ tử lạnh lùng, chẳng phải hiếm hoi gì nữ tử ngây thơ trong vắt như nước suối mùa hè. Nhưng nàng giống như sự kết hợp của tất cả từ bọn họ khiến hắn không thể nhìn ra đâu mới là con người thực của nàng hay tất cả những gì hắn cảm nhận đều là nàng.
Theo như quan sát của hắn thì nàng hẳn là kẻ thù của Lăng gia, vả lại có vẻ võ công nàng không cao lắm chỉ vài tên nhãi cũng khiến nàng có vẻ chật vật không thể phản kích. Bất giác ý thức muốn bảo hộ nàng chiếm lấy toàn bộ lý trí khiến hắn từ một kẻ ngoài cuộc cũng phải nhảy ra dẫn nàng đến nơi an toàn. Thế nhưng điều làm hắn bất ngờ là nàng chẳng những không hề cảm kích còn trừng mắt với hắn.
- Ngươi làm gì thế hả? Đây là chỗ nào? Mau dẫn ta quay lại Lăng gia.
Nàng trừng to hai hắt oán tránh hắn, nàng là kẻ mù đường tự dưng đưa nàng đến nơi xa lạ này là có ý gì ?
- Ở Lăng gia rất nguy hiểm, Nhà cô nương ở nơi nào ta đưa nàng về nhà.
Hắn hướng nàng lễ phép nói cũng thật muốn biết nàng là khuê nữ nhà ai. Chỉ cần biết gia môn của nàng hắn sẽ không khó điều tra chút ít thông tin về nàng.
- Ta không có nhà, nên không có nơi để về, thế nên hãy đưa ta trở lại Lăng phủ.
Chỉ có một nơi là Phong Linh sát để về, bất quá cũng không thể nói cho hắn biết vì cũng không biết hắn là bạn hay thù,Linh Tuyết thầm nghĩ
- Vậy không biết xưng hô với cô nương như thế nào. Biết của nàng tên hắn tin cũng không tra được của nàng thân thế.
- Ta họ Bạch.
Nàng thấy nhị tỷ tam tỷ và tứ tủ đều chỉ xưng họ với những kẻ vừa gặp, nàng làm thế chắc là cũng đúng đi.
- Bạch cô nương, đợi lát nữa mọi nguy hiểm qua đi ta sẽ dẫn cô quay lại Lăng gia cô trở lại đó chắc do đánh mất thứ gì đó quan trọng sao ?
Họ Bạch, trong thành Đông này cũng không có gia đình nào có họ đó hay là nàng tứ nơi khác đến, hắn cũng không vội tiếp cận nàng. Nàng chưa nói ra tên mình chứng tỏ nàng chưa hề tin hắn mà thái độ lạnh băng cùng lời nói lạnh lẽ của nàng khiến hắn cảm giác cao độ sự xa cách. Cứ như giữa nàng và hắn là một bức tường thật cao không thể chạm tới. Nàng càng lạnh lùng với hắn, hắn càng muốn tiếp cận nàng.
- Phải đánh mất thứ rất quan trong. Là lạc mất đại sư huynh, người mà nàng ngóng trông gặp lại suốt tám năm thế nhưng tên lắm chuyện này ở đâu ra tự dưng xen vào.
Nàng mở thật to hai mắt nhìn tòa trang có đề chữ Lăng một trang viện lớn còn hơn Phong Linh sát của nàng thế nhưng Minh Nhật nói một tổ chức sát thủ nhỏ. Nàng và hắn đến gần Lăng gia thì trọ lại tại một khách điếm nhỏ. Hắn nói chờ đến tối sẽ hành động tiện hơn nên bọn họ mướn hai căn phòng tại một khách điếm gần đó để nghỉ lại và chờ.
Khi vừa bước vào khách điếm vừa thấy hắn thì thần sắc của chưởng quỹ cũng biến đổi một chút nhưng ngay sâu đó vô thanh vô thức trở lại bình thường. Một lúc sau thấy hắn giao gì đó cho chưởng quầy khách điếm thì ông ta hướng hắn gật nhẹ đầu ngầm hiểu ý, ông ta vội vã biến mất như chưa từng có mặt tại khách điếm , ngay khi thời điểm chưởng quầy biến mất thì một chưởng quầy khác xuất hiện thay vào vị trí của bỏ trống nhanh đến nếu không đứng ngay ở đó cùng hắn nàng cũng sẽ không nhận ra. Nàng do dự một lát liền hỏi:
- Huynh là định làm gì? Dù sao thì nhiệm vụ cũng là của nàng nha, không thể không biết kế hoạch của hắn được.
- Tìm người đến giúp. Không thể chỉ có chúng ta làm nổi nhiệm vụ này, cần nhiều người hỗ trợ. Làm không khéo sẽ không còn mạng trở về. Hắn cũng không thể một mình giết hết một trang này, còn nếu bỏ sót không chừng sẽ có hậu quả khó lường về sau.
Rất nhanh ánh trăng đã lên cao là thời điểm bọn họ cùng tiến đến Lăng phủ. Bất quá nàng vẫn là theo sát hắn, vì nàng thực sợ bị lạc nha, là kẻ mù đường dù là đã ở Phong Linh sát trên dưới tám năm nhưng nàng còn lạc, huống hồ là nơi xa lạ này.
Khi vừa tiến nhập Lăng phủ hắn liền ra tay, thấy một người giết một người, kéo nàng ra phí sau bảo hộ thế nhưng từ trốn sau lưng hắn nàng dần dần cũng phải vì bảo toàn mệnh mà ra sức chống đỡ. Bởi vì vây kín bọn họ rất rất đông kẻ địch, mà võ công của bọn họ cũng không kém gì chủ một lúc sau hai người đang cùng một chỗ bỗng bị tách ra từ khi nào không rõ.
Nhìn quanh bốn phía, nàng thực sự không thể nhận ra đây là đâu nữa rồi. Rồi phát hiện như không phải mình nàng đánh lại bọn người trong Lăng phủ. Có một đám người cũng hướng bọn họ đánh tới nhưng nàng khẳng định đó không phải người của Phong Linh sát.
Có lẽ bọn họ cũng là đến giải quyết thù hận gì đó nàng thầm nghĩ bở chẳng phải các sư huynh sư tỷ thường nói giang hồ nhiều ân oán sao. Nàng đánh nhau nhưng không có nửa điểm tấn công mà chỉ chống đỡ vì không muốn thương tổn kẻ nào. Nàng chẳng phải đến giết người sao, thế nhưng thế nào cũng không thể xuống tay được. Nếu sư phụ mà biết được có phải liền sẽ tức chết không nhỉ. Đang lơ đãng suy nghĩ bỗng một đường kiếm đâm tới nàng, nàng bỗng thở dài một hơi, có phải bọn người ngu ngốc này không bức nàng giết người sẽ không chịu được sao.(akiaki: đang đánh nhau còn có thể thất thần nghĩ ngợi, thiệt là phục tỷ này ghê) Định ra chiêu thức đánh trả hắn ta thì đột nhiên một kẻ ở đâu bỗng nhảy ra đỡ cho nàng một kiếm. Hắn ta không những xen vào việc của nàng thì thôi đi còn trái lôi, phải kéo một đường kéo nàng ra khỏi trận chiến.
Theo như yêu cầu trợ giúp Vân Kinh Mạn không chút tình nguyện nào tới Lăng phủ hỗ trợ Minh Nhật. Hắn cực bất mãn nha, Thiên Tinh các nhà hắn là lấy tin tức chứ không phải sát thủ của cái tên kia. Thế nhưng thiếu nợ thì phải trả thôi, ai kêu tiền mà bọn hắn dùng đều của cái tên kia chứ. Thế nên khi vừa đến các anh em xông lên phía trước hắn cũng chỉ nhàn nhã ở một bên xem mà thôi. Nhưng chẳng thể tưởng được bóng dáng nhỏ bé đang bị vây khốn kia làm hắn chú ý.
Nàng mặc một bộ bạch y, mọi chuyển động của nàng như con bướm trắng linh động mà mềm mại. Khuôn mặt tuyệt sắc nhưng có chút lạnh lùng lạnh nhạt hòa cùng ánh trăng cứ như tiên tử hạ phàm xinh đẹp động lòng người khiến cho hắn ngẩn ngơ chao đảo. Làm mật thám đã mười năm nhưng hắn thấy qua rất nhiều nữ tử thế nhưng khí chất của nàng khiến hắn có cảm giác nàng không thuộc cõi phàm trần.
Không phải hắn chưa từng gặp qua nử tử lạnh nhạt, cũng không phải hắn chưa gặp qua nữ tử lạnh lùng, chẳng phải hiếm hoi gì nữ tử ngây thơ trong vắt như nước suối mùa hè. Nhưng nàng giống như sự kết hợp của tất cả từ bọn họ khiến hắn không thể nhìn ra đâu mới là con người thực của nàng hay tất cả những gì hắn cảm nhận đều là nàng.
Theo như quan sát của hắn thì nàng hẳn là kẻ thù của Lăng gia, vả lại có vẻ võ công nàng không cao lắm chỉ vài tên nhãi cũng khiến nàng có vẻ chật vật không thể phản kích. Bất giác ý thức muốn bảo hộ nàng chiếm lấy toàn bộ lý trí khiến hắn từ một kẻ ngoài cuộc cũng phải nhảy ra dẫn nàng đến nơi an toàn. Thế nhưng điều làm hắn bất ngờ là nàng chẳng những không hề cảm kích còn trừng mắt với hắn.
- Ngươi làm gì thế hả? Đây là chỗ nào? Mau dẫn ta quay lại Lăng gia.
Nàng trừng to hai hắt oán tránh hắn, nàng là kẻ mù đường tự dưng đưa nàng đến nơi xa lạ này là có ý gì ?
- Ở Lăng gia rất nguy hiểm, Nhà cô nương ở nơi nào ta đưa nàng về nhà.
Hắn hướng nàng lễ phép nói cũng thật muốn biết nàng là khuê nữ nhà ai. Chỉ cần biết gia môn của nàng hắn sẽ không khó điều tra chút ít thông tin về nàng.
- Ta không có nhà, nên không có nơi để về, thế nên hãy đưa ta trở lại Lăng phủ.
Chỉ có một nơi là Phong Linh sát để về, bất quá cũng không thể nói cho hắn biết vì cũng không biết hắn là bạn hay thù,Linh Tuyết thầm nghĩ
- Vậy không biết xưng hô với cô nương như thế nào. Biết của nàng tên hắn tin cũng không tra được của nàng thân thế.
- Ta họ Bạch.
Nàng thấy nhị tỷ tam tỷ và tứ tủ đều chỉ xưng họ với những kẻ vừa gặp, nàng làm thế chắc là cũng đúng đi.
- Bạch cô nương, đợi lát nữa mọi nguy hiểm qua đi ta sẽ dẫn cô quay lại Lăng gia cô trở lại đó chắc do đánh mất thứ gì đó quan trọng sao ?
Họ Bạch, trong thành Đông này cũng không có gia đình nào có họ đó hay là nàng tứ nơi khác đến, hắn cũng không vội tiếp cận nàng. Nàng chưa nói ra tên mình chứng tỏ nàng chưa hề tin hắn mà thái độ lạnh băng cùng lời nói lạnh lẽ của nàng khiến hắn cảm giác cao độ sự xa cách. Cứ như giữa nàng và hắn là một bức tường thật cao không thể chạm tới. Nàng càng lạnh lùng với hắn, hắn càng muốn tiếp cận nàng.
- Phải đánh mất thứ rất quan trong. Là lạc mất đại sư huynh, người mà nàng ngóng trông gặp lại suốt tám năm thế nhưng tên lắm chuyện này ở đâu ra tự dưng xen vào.