Trớ trêu, cuối cùng hắn lại yêu phải dứa con của kẻ hại chết mẹ mình.
-Max, cho tôi biết, anh…xem tôi là gì?_Cô nhàn nhạt cất tiếng nhỏ, âm thanh như mang sự thống khổ, lại bi quan.
Cô dù biết hắn không đặt cô ở vị trí ở ngực trái, hắn vẫn coi cô là trò tiêu khiển hay vật để trả thù, cô vẫn muốn nghe, cô như đang cố chấp khứa nát trái tim mình. Tại sao những lúc hắn ônnhu thế này cô lại thấy sợ, sợ lại chìm đấm, sợ dao động, sợ.. quá yêu hắn. Thà hắn cứ như trước hành hạ cô. Còn giờ đưa cô lên chin tầng mây, rồi thắng thừng đạp cô xúông tận đáy địa ngục. Thật cô có tỏ ra mạnh ẽm thế nào cũng chịu không nỗi.
-Điều đó quan trọng sau_Môi tạo 1 đường cong tuyệt mĩ. Hắn nheo mắt nhìn cô. Hơi thở mạnh mẽ sục vào mũi cô. Khiến mặt cô đỏ ửng.
Cô mím môi, lòng ngực cứ phập phồng lên xuống. Quả thật cô đang căng thẵng.
Nhìn cô agí nhỏ dưới thân, Vẻ mặt nữa cười nữa không mị họăc. Hắn cuối người xuống. Thân hình cười tráng lộ ra ngàoi. Cười nhạt hắn thổi vào tai cô:- Được, bây giờ tôi sẽ cho em biết!
Nói xong hắn vùi đầu vào lòng ngực cô hôn lấy. Hắn không thô bạo lại nhẹ nhàng chiếm lấy từng tất thịt trên nười cô mê luyến.
Hắn lại nhớ tới cảm giác bàn tay nhỏ này tự ý buông hắn ra mà chạy theo người khác. Lòng hắn lúc đó có một cỗ vị đắng chát khó tả.
--Á—Nguyệt Hàm một phen giựt mình. Sự nhẹ nhành động nhiên chuyễn thành mạnh bạo. Hắn căn cô thật đau.
Hắn nghị tới cảm giác lúc sớm lại tức giận phạt cô.Giọng nghiêm túc lại chua chua:-Còn tự ý đi theo người đàn ông khác, thì không đơn giản như vậy.
-Không, không dám.!
Quấn quit nhau đến long trời lở đất, hắn cũng không nhã cô ra.
----------------------------------------------------
--Chạy mau…!_Thiếu Thất hét lớn
--Đùn –đùn—
Bị một đám thú vật trong rừng tấn công. Mà tất cả những con vật đo điều biến thành con vật cắn người. Từ những con chuột nhỏ, thỏ đến cáo và những con khác điều bị biến thành thành con vật ăn thịt người. Con anò cũng bay tới tấn công 4 người họ.
Nhưng Vừa tới Max đã bắn cho chúng văn ra, chết đầy ra đất.
-Bội Bội…cô đi cùng Thiếu Thất trước ra máy bay đi.!_Nguyệt Hám kéo Bội Bội đi.
Một con sóc từ đâu phóng tới. Trong lúc kéo Bội Bội đi. Nguyện Hàm phân tâm đề bị gai đâm trúng.
-Đùn đùn---
Máu trên da đang chãy lập tức biến thành màu đen. Mặt Nguyệt Hàm tái xanh. Nhưng con tay còn lại cô cố gắng bắn những con tấn công tới. Nào ngờ con có thêm những cái xác quỷ tới. Max vội bế Nguyệt Hàm lên. Vừa chạy vừa bắn những xác quỷ tấn công.
Hắn rat ay nhanh nhẹn, nhưng chúng càng ngày càng đông. Cứ giết thế này không phải cách. Bồng Nguyệt Hàm chạy đi.
-Thả em ra đi, anh sẽ có chuyện!_Cô lo lắng, lắc lắc đầu káhng cự.
-Có chết cũng phải chung một chỗ. Tôi không tha em dễ vậy đâu!_Hắn lạnh giọng, Mắt sắc bén, xọet ra tia lửa, gương mặt không chút biểu cảm.
Không ngừng chạy đi. Tay không bắn được những tránh én lại rất nhanh. Hắn bị đuỗi tới khe vực. Nếu phóng qua được thì sống, không thì thịt nát xương tan.
Hắn mặt sát khí, nhìn ra sau bị bọn xác quỷ đuỗi tới---gừr----
Nguyệt Hàm tay bấu chặt vào áo anh, ánh mắt mở to nhìn gương mặt anh tuấn không chút chuyễn sắc kia. Cô đang sợ, sợ sẽ vì mình mà liên lụy hắn:-Max đừng, bỏ em xúông đi.Anh thả em xuống có tểh bay qua đ1o dễ dàng, không nên gánh thêm em.
-Em sợ chết không tin tưởng tôi.
Không muốn nghe cô lãi nhãi, hắn một chút biểu cảm cũng không có. Nhìn ra sau đã hến đường. Mặt Lạnh tóat ôm chặt cô hơn.Thân thể to lớn phóng xuống.
Nguyệt Hàm kinh người mở rừng mắt. giọng run run:---Max...không, dừng lại...!
Trớ trêu, cuối cùng hắn lại yêu phải dứa con của kẻ hại chết mẹ mình.
-Max, cho tôi biết, anh…xem tôi là gì?_Cô nhàn nhạt cất tiếng nhỏ, âm thanh như mang sự thống khổ, lại bi quan.
Cô dù biết hắn không đặt cô ở vị trí ở ngực trái, hắn vẫn coi cô là trò tiêu khiển hay vật để trả thù, cô vẫn muốn nghe, cô như đang cố chấp khứa nát trái tim mình. Tại sao những lúc hắn ônnhu thế này cô lại thấy sợ, sợ lại chìm đấm, sợ dao động, sợ.. quá yêu hắn. Thà hắn cứ như trước hành hạ cô. Còn giờ đưa cô lên chin tầng mây, rồi thắng thừng đạp cô xúông tận đáy địa ngục. Thật cô có tỏ ra mạnh ẽm thế nào cũng chịu không nỗi.
-Điều đó quan trọng sau_Môi tạo đường cong tuyệt mĩ. Hắn nheo mắt nhìn cô. Hơi thở mạnh mẽ sục vào mũi cô. Khiến mặt cô đỏ ửng.
Cô mím môi, lòng ngực cứ phập phồng lên xuống. Quả thật cô đang căng thẵng.
Nhìn cô agí nhỏ dưới thân, Vẻ mặt nữa cười nữa không mị họăc. Hắn cuối người xuống. Thân hình cười tráng lộ ra ngàoi. Cười nhạt hắn thổi vào tai cô:- Được, bây giờ tôi sẽ cho em biết!
Nói xong hắn vùi đầu vào lòng ngực cô hôn lấy. Hắn không thô bạo lại nhẹ nhàng chiếm lấy từng tất thịt trên nười cô mê luyến.
Hắn lại nhớ tới cảm giác bàn tay nhỏ này tự ý buông hắn ra mà chạy theo người khác. Lòng hắn lúc đó có một cỗ vị đắng chát khó tả.
--Á—Nguyệt Hàm một phen giựt mình. Sự nhẹ nhành động nhiên chuyễn thành mạnh bạo. Hắn căn cô thật đau.
Hắn nghị tới cảm giác lúc sớm lại tức giận phạt cô.Giọng nghiêm túc lại chua chua:-Còn tự ý đi theo người đàn ông khác, thì không đơn giản như vậy.
-Không, không dám.!
Quấn quit nhau đến long trời lở đất, hắn cũng không nhã cô ra.
----------------------------------------------------
--Chạy mau…!_Thiếu Thất hét lớn
--Đùn –đùn—
Bị một đám thú vật trong rừng tấn công. Mà tất cả những con vật đo điều biến thành con vật cắn người. Từ những con chuột nhỏ, thỏ đến cáo và những con khác điều bị biến thành thành con vật ăn thịt người. Con anò cũng bay tới tấn công người họ.
Nhưng Vừa tới Max đã bắn cho chúng văn ra, chết đầy ra đất.
-Bội Bội…cô đi cùng Thiếu Thất trước ra máy bay đi.!_Nguyệt Hám kéo Bội Bội đi.
Một con sóc từ đâu phóng tới. Trong lúc kéo Bội Bội đi. Nguyện Hàm phân tâm đề bị gai đâm trúng.
-Đùn đùn---
Máu trên da đang chãy lập tức biến thành màu đen. Mặt Nguyệt Hàm tái xanh. Nhưng con tay còn lại cô cố gắng bắn những con tấn công tới. Nào ngờ con có thêm những cái xác quỷ tới. Max vội bế Nguyệt Hàm lên. Vừa chạy vừa bắn những xác quỷ tấn công.
Hắn rat ay nhanh nhẹn, nhưng chúng càng ngày càng đông. Cứ giết thế này không phải cách. Bồng Nguyệt Hàm chạy đi.
-Thả em ra đi, anh sẽ có chuyện!_Cô lo lắng, lắc lắc đầu káhng cự.
-Có chết cũng phải chung một chỗ. Tôi không tha em dễ vậy đâu!_Hắn lạnh giọng, Mắt sắc bén, xọet ra tia lửa, gương mặt không chút biểu cảm.
Không ngừng chạy đi. Tay không bắn được những tránh én lại rất nhanh. Hắn bị đuỗi tới khe vực. Nếu phóng qua được thì sống, không thì thịt nát xương tan.
Hắn mặt sát khí, nhìn ra sau bị bọn xác quỷ đuỗi tới---gừr----
Nguyệt Hàm tay bấu chặt vào áo anh, ánh mắt mở to nhìn gương mặt anh tuấn không chút chuyễn sắc kia. Cô đang sợ, sợ sẽ vì mình mà liên lụy hắn:-Max đừng, bỏ em xúông đi.Anh thả em xuống có tểh bay qua đo dễ dàng, không nên gánh thêm em.
-Em sợ chết không tin tưởng tôi.
Không muốn nghe cô lãi nhãi, hắn một chút biểu cảm cũng không có. Nhìn ra sau đã hến đường. Mặt Lạnh tóat ôm chặt cô hơn.Thân thể to lớn phóng xuống.
Nguyệt Hàm kinh người mở rừng mắt. giọng run run:---Max...không, dừng lại...!