Như một vị thần. Trong mắt Nguyệt Hàm Max như có thêm đôi cánh đen. Gương mặt như chạm khắc lại vô cùng sắc đá. Mang thêm sức mạnh không chút dao động. Hắn ôm Nguyệt Hàm phóng qua bên vách núi. Thoát chết như gang tất.
Luồng khí mạnh của hắn khiến cô một lòng tin tưởng vả an tâm, cảm giác sợ hãi cũng biến mất.
Trong lòng hắn Nguyệt Hàm có thể cảm nhận được nhịp thở nóng như lửa của Max. Để lại bọn xác quỷ lần lượt té xuống vách núi.
Bội Bội ngơ ngác đứng chết trân một chỗ nếu. Thiếu Thất mặt nóng bbừng bừng thét lớn muốn cô tỉnh lại.:-Còn đứng đó, chạy mau.
Cặp mắt buông lơi, trân trân nhìn hai thân ảnh phia trươc ngày một cách co. Tấm lưng vững chắc kia cả quay lại cũng không hề luyến tiếc. Bội bội thấy lạnh…cơn lạnh từ trái tim dần đóng băng. Cô chăng còn quan tâm đieu gì nữa, nếu nhũng cái thay ma có thể biến cô thanh như chúng, không nhận thức, không tình cảm, không còn linh hồn nưa, chẳng phải khiến cô tốt hơn bây giờ sao.
Thiếu Thất giựt mạnh tay bội bội nhưng bị cô giằn lại. Xém tý bi đám thay ma cào trúng. Miệng bọn chúng đầy máu, cơn thèm khát khiến chúng điên dại mà liên tục vồ lấy Thiếu Thất và bội bội. Thủ Pháp anh nhanh nhẹn nhưng nếu cứ giản co nắn lại, súng hết đạn củng không cách nào sống sót khỏi lũ quỷ khát máu này.
-Tôi sẽ ở đây không đi. Anh chạy đi.
---Gưrrr---
-Chết tiệt, mọi thứ là do cô ngay ra, chỉ còn có cô mới cứu được Nguyệt Hàm. Muốn chết củng phải trả hết hậu quả của mình đi.
Thiếu Thất nóng giận lớn giọng quát. Dùng sức mạnh kéo Bội bội.
Một tay giữa Bội Bôi, tay cầm súng điêu luyện giựt cò súng--Đùn---Đầu thay ma bắn ra máu đen ,ngả ngửa ra đất.
Thiếu Thất miệng chữi rủa lao theo:-Này! Bỏ đi thế sao. Max anh trọng sắc quá đáng rồi.
Cũng như Max, Thiếu Thất ôm Bội Bôi vào người, bay qua bên bỏ vực bên kia.
Cùng nhau lao theo, chỉ biết chạy tơi nơi an toan không có bọn thay ma, không co tiếng gầm gừ rợn gáy óc
May không bằng hên, Max chạy tới chỗ chiếc trực thăng quân sự của bọn người cảnh sát quốc tế để lại. Max phóng như tên lửa. Thành thục lên máy bay khởi động.
Thiếu Thất đuổi kịp. vịn cưa máy trực thăng thở dốc:---Hộc..này, còn tôi nửa đừng bỏ vậy chứ!
Max liếc nhìn qua. Không nói tiếng nào ôm Nguyêt Hàm ra phía ghế sau.
Hiểu ý. Thiết Thất đẩy Bội Bội lên. Phóng yên vị vào buồng lái.
Trông lúc đang khởi động, một đám thay ma ào tới. Đập cửa!---Rầm—Rầm
Thiếu Thất bực bội vì máy không khởi động đựơc.Buông miệng chửi mắng:--Shit! Con mẹ nó lại không đựơc.
Tay liên tục điều chỉnh những cái nút.—Ầm Ầm….---
Tiếng động cơ phát ra, cánh quạt cũng bắt đầu chuyễn động quay.
Lòng thiếu Thất không khỏi mừng rở. Bội Bội lúc này liếc nhìn ra cửa kín. Ánh mắt cô phứt tạp. Nhận ra thay ma bên ngoài là Má Nương, thằng Nhong, dừng lại mắt cô co giựt. “Chị Na!”
Tất cã đều là những nguời cùng sống chung với cô từ nhỏ, cùng có lớn lên, nuôi dạy cô. Thế nào, giờ đã trở thành những kẻ khát máu, như vật vô tri mà muốn ăn thịt cô. Họ nhìn cô không có âu yếm, không có thương yêu, mà vô hồn, không chút tình cảm, chỉ có sự thèm khát, điên dại. Bội Bội gào khóc nhìn họ qua lớp kín. Những con người đó giờ biến thành như thế đều tại cô. Cô bóp chặt lòng ngực. Cổ họng ứ nghẹn---Hức..hức..hức…hư…AAAAAAAA”
Cô ôm đầu mình như bấn lọan.
Thiếu Thất và Max giật mình nhìn Bội Bội.
-Này, cô không sao chứ.!_Thiếu thất có chút quan tâm, vừa kéo cần lái, vừa liếc mắt sang.
Thiếu thất cho trưc thăng dần lên cao. Lúc máy bay chạy lấy đà bay lên cao. Khiến những xác quỷ phía dưới bị cán nát qua. Giống như cỏ dại bị giảm đạp. Những cái xác quỷ bắn ra máu tươi làm ướt thân máy bay. Văn lên cửa kín.Bôi Bội nhìn xuống thấy Chị Na, Má Nương, Thằng Nhong và mọi người ngay lập tức trước mắt mình đầu lìa, thân nát máu xịt ra. Tim cô run lên bần bận.
Max ôm Nguyệt Hàm nằm trong người, nơi bị gai nhím đâm lúc nảy đã đông tay thành máu đen. Người Nguyệt Hàm lạnh dần, mặt trắch bệch đi. Mồ hôi tuôn như tắm.
-Em thấy thế nào rồi!_Max bây giờ đã thấy lo sợ. Trước nay đứng trước sinh tử hắn còn không chút lo nghĩ. Bây giờ tính mạng người con gái trước mặt lạị thấy lo sợ.
--Ư.._Kêu lên 1 tiếng, nơi vết thương nóng ran. Cô cảm giác trong người đang biến đỗi.
Thiếu Thất dù đang lái cũng chú ý:-Nguyệt Hàm, cô sẽ biến thành giống bọn chúng. Max anh mau nghĩ cách đi.
Gương mặt tuấn tú, cao ngạo đã biến mất. dù hắn có giỏi giang, không sợ trời không sợ đất, kiên cường đến mức nào thì giờ cũng không có đủ khả năng để nhìn người con gái này biến thành 1 cái thay ma không có tình cảm tính người. Bây giờ hắn thấy sợ. Tim hắn rối lọan ôm chặt Nguyệt Hàm như muốn hòa lẫn vào cơ thể mình.
-Tôi..Tôi có thể thử!_Bội bội run giọng ngập ngừng. Đôi mắt yếu ớt nhìn Nguyệt Hàm nhưng lại không dám đối diện với Max.
Như một vị thần. Trong mắt Nguyệt Hàm Max như có thêm đôi cánh đen. Gương mặt như chạm khắc lại vô cùng sắc đá. Mang thêm sức mạnh không chút dao động. Hắn ôm Nguyệt Hàm phóng qua bên vách núi. Thoát chết như gang tất.
Luồng khí mạnh của hắn khiến cô một lòng tin tưởng vả an tâm, cảm giác sợ hãi cũng biến mất.
Trong lòng hắn Nguyệt Hàm có thể cảm nhận được nhịp thở nóng như lửa của Max. Để lại bọn xác quỷ lần lượt té xuống vách núi.
Bội Bội ngơ ngác đứng chết trân một chỗ nếu. Thiếu Thất mặt nóng bbừng bừng thét lớn muốn cô tỉnh lại.:-Còn đứng đó, chạy mau.
Cặp mắt buông lơi, trân trân nhìn hai thân ảnh phia trươc ngày một cách co. Tấm lưng vững chắc kia cả quay lại cũng không hề luyến tiếc. Bội bội thấy lạnh…cơn lạnh từ trái tim dần đóng băng. Cô chăng còn quan tâm đieu gì nữa, nếu nhũng cái thay ma có thể biến cô thanh như chúng, không nhận thức, không tình cảm, không còn linh hồn nưa, chẳng phải khiến cô tốt hơn bây giờ sao.
Thiếu Thất giựt mạnh tay bội bội nhưng bị cô giằn lại. Xém tý bi đám thay ma cào trúng. Miệng bọn chúng đầy máu, cơn thèm khát khiến chúng điên dại mà liên tục vồ lấy Thiếu Thất và bội bội. Thủ Pháp anh nhanh nhẹn nhưng nếu cứ giản co nắn lại, súng hết đạn củng không cách nào sống sót khỏi lũ quỷ khát máu này.
-Tôi sẽ ở đây không đi. Anh chạy đi.
---Gưrrr---
-Chết tiệt, mọi thứ là do cô ngay ra, chỉ còn có cô mới cứu được Nguyệt Hàm. Muốn chết củng phải trả hết hậu quả của mình đi.
Thiếu Thất nóng giận lớn giọng quát. Dùng sức mạnh kéo Bội bội.
Một tay giữa Bội Bôi, tay cầm súng điêu luyện giựt cò súng--Đùn---Đầu thay ma bắn ra máu đen ,ngả ngửa ra đất.
Thiếu Thất miệng chữi rủa lao theo:-Này! Bỏ đi thế sao. Max anh trọng sắc quá đáng rồi.
Cũng như Max, Thiếu Thất ôm Bội Bôi vào người, bay qua bên bỏ vực bên kia.
Cùng nhau lao theo, chỉ biết chạy tơi nơi an toan không có bọn thay ma, không co tiếng gầm gừ rợn gáy óc
May không bằng hên, Max chạy tới chỗ chiếc trực thăng quân sự của bọn người cảnh sát quốc tế để lại. Max phóng như tên lửa. Thành thục lên máy bay khởi động.
Thiếu Thất đuổi kịp. vịn cưa máy trực thăng thở dốc:---Hộc..này, còn tôi nửa đừng bỏ vậy chứ!
Max liếc nhìn qua. Không nói tiếng nào ôm Nguyêt Hàm ra phía ghế sau.
Hiểu ý. Thiết Thất đẩy Bội Bội lên. Phóng yên vị vào buồng lái.
Trông lúc đang khởi động, một đám thay ma ào tới. Đập cửa!---Rầm—Rầm
Thiếu Thất bực bội vì máy không khởi động đựơc.Buông miệng chửi mắng:--Shit! Con mẹ nó lại không đựơc.
Tay liên tục điều chỉnh những cái nút.—Ầm Ầm….---
Tiếng động cơ phát ra, cánh quạt cũng bắt đầu chuyễn động quay.
Lòng thiếu Thất không khỏi mừng rở. Bội Bội lúc này liếc nhìn ra cửa kín. Ánh mắt cô phứt tạp. Nhận ra thay ma bên ngoài là Má Nương, thằng Nhong, dừng lại mắt cô co giựt. “Chị Na!”
Tất cã đều là những nguời cùng sống chung với cô từ nhỏ, cùng có lớn lên, nuôi dạy cô. Thế nào, giờ đã trở thành những kẻ khát máu, như vật vô tri mà muốn ăn thịt cô. Họ nhìn cô không có âu yếm, không có thương yêu, mà vô hồn, không chút tình cảm, chỉ có sự thèm khát, điên dại. Bội Bội gào khóc nhìn họ qua lớp kín. Những con người đó giờ biến thành như thế đều tại cô. Cô bóp chặt lòng ngực. Cổ họng ứ nghẹn---Hức..hức..hức…hư…AAAAAAAA”
Cô ôm đầu mình như bấn lọan.
Thiếu Thất và Max giật mình nhìn Bội Bội.
-Này, cô không sao chứ.!_Thiếu thất có chút quan tâm, vừa kéo cần lái, vừa liếc mắt sang.
Thiếu thất cho trưc thăng dần lên cao. Lúc máy bay chạy lấy đà bay lên cao. Khiến những xác quỷ phía dưới bị cán nát qua. Giống như cỏ dại bị giảm đạp. Những cái xác quỷ bắn ra máu tươi làm ướt thân máy bay. Văn lên cửa kín.Bôi Bội nhìn xuống thấy Chị Na, Má Nương, Thằng Nhong và mọi người ngay lập tức trước mắt mình đầu lìa, thân nát máu xịt ra. Tim cô run lên bần bận.
Max ôm Nguyệt Hàm nằm trong người, nơi bị gai nhím đâm lúc nảy đã đông tay thành máu đen. Người Nguyệt Hàm lạnh dần, mặt trắch bệch đi. Mồ hôi tuôn như tắm.
-Em thấy thế nào rồi!_Max bây giờ đã thấy lo sợ. Trước nay đứng trước sinh tử hắn còn không chút lo nghĩ. Bây giờ tính mạng người con gái trước mặt lạị thấy lo sợ.
--Ư.._Kêu lên tiếng, nơi vết thương nóng ran. Cô cảm giác trong người đang biến đỗi.
Thiếu Thất dù đang lái cũng chú ý:-Nguyệt Hàm, cô sẽ biến thành giống bọn chúng. Max anh mau nghĩ cách đi.
Gương mặt tuấn tú, cao ngạo đã biến mất. dù hắn có giỏi giang, không sợ trời không sợ đất, kiên cường đến mức nào thì giờ cũng không có đủ khả năng để nhìn người con gái này biến thành cái thay ma không có tình cảm tính người. Bây giờ hắn thấy sợ. Tim hắn rối lọan ôm chặt Nguyệt Hàm như muốn hòa lẫn vào cơ thể mình.
-Tôi..Tôi có thể thử!_Bội bội run giọng ngập ngừng. Đôi mắt yếu ớt nhìn Nguyệt Hàm nhưng lại không dám đối diện với Max.