Trang phục trang nhã, Cẩm Tú đeo cập kính mà đen dày cọm che đi cập mắt to long lanh. Máy tóc ngắn ôm sát cổ lộ ra chiếc cổ trắng gầy. Trong cô giống một cô gái ham học lại cù lần, nhưng nụ cười lại tươi tắn đáng yêu.
Sau khi kết thức buổi phỏng vấn, Cẩm Tú vẫn ngồi tới khi mọi người phỏng vấn trong phòng bước ra.
Cổ Thiệu Mĩ bước ra nhìn thấy Dương Cẩm tú vẫn im lặng ngồi đó, bắt cặp dược ánh mắt liền cười.
-Tại sao, cô vẫn chưa về?
-Tôi…chờ cô.
-Có vấn đề gì sao?
Cẩm Tú vẻ ngập ngừng:-Có..phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu?
Kinh ngạc!
Cổ Thiệu Mĩ giã lã cười, sau đó ánh nhìn quỷ dị khó hiểu, Thiệu Mĩ tháo cập kính của mình ra, liếc qua gương mặt rụt rè của Cẩm Tú:-Cô đang muốn bày trò gì đây, Trịnh Nguyệt Hàm.
Cẩm Tú ngẩn người ra, lập lại cái tên—Trịnh Nguyệt Hàm.
-Hôm nay cũng có người gọi tôi như thế. Thật kì lạ, tôi giống cô gái đó lắm sao.?
Thiệu Mĩ cao giọng hơn:-Đừng giả vờ nữa, cô nghĩ có thể qua được mắt tôi sao.
Giọng nói lớn lại cay cú khiến Cẩm Tú hỏang sợ giật mình:-Sao cô lại như vậy.
Thấy vể mặt ngô nghê Cẩm Tú, Thiểu Mĩ tức giận hơn:-Được, nếu cô tiếp tục đóng kịch…tôi sẽ để xem màn kịch của cô tới khi nào.
Bước tới ngang qua Cẩm Tú, Thiểu Mĩ liếc qua Cẩm tú ám muội:-Hẹn gặp lại.
Khi tiếng gót giày vang lên ngày càng xa dần. Thân dáng đứng đó bắt đầu di chuyển. Xoay về sau, nhìn bóng dáng Thiểu Mĩ bước vào thang máy. ẩn sau cặp mắt kinh dày cọm tạo thành một đường cong híp lại. Hòan tòan không thể nhìn ra.
------------------------------------------------------------------
2tuần sau---Phòng Trưởng phòng CEO- Cổ Thiệu Mĩ
-Lạc Thần, anh đừng kiêu căng như vậy, không lâu nửa những thứ bây giờ anh có sẽ không còn trong tay anh nữa đâu._Thiểu Mĩ nằm dưới thân Lạc Thần. Giọng điệu kinh bỉ.
Lạc Thần nghiến răng, quần mắt đáng sợ:-Chuyện đó sẽ không xảy ra, Max hắn ta chết rồi, sẽ không ai có đủ khả năng hạ gục được Lạc Thần này.
Thần hình cô bị Lạc Thần đè lên dưới salong. Hắn gần như phátư điên muốn xé nát cơ thể Thiểu Mĩ ra.
Dù bây giờ CEO là do anh nắm giữ, nhưng không có nghĩ anh có thể nắm giữ Sát Bang..thống trị Hắc đạo. Bởi vì…chưa ai phục anh.._Thiệu Mĩ nhếch môi cười, mắt đầy xem thường.
---Xọet---Tiếng vải bị xé
Lạc Thần xé rách phần ngực chiếc áo sơ mi. Tay còn lại kéo tuột chiếc váy ôm sát mông.
Thiệu Mĩ vương đôi mắt lạnh lùng, đâm đâm nhìn Lạc Thần, cánh tay ngắn hắn di chuyển.
--Phặt—Hắn cố tình giựt đứt dây áo ngực Thiệu Mĩ, lộ phần ngực căng tròn tráng nõn, hắn liền cấu lấy không thương tiết. Dường như hắn đang rất nóng giận.
-Cho cô biết, dù bây giờ Max có sống lại cũng chưa chắc có thể đấu lại tôi. Không bao giờ ta cho phếp điều đó xảy ra, tất cả mọi thứ của hắn điều thuộc về ta…hừ.
Thiểu Mĩ để mặc hắn điên tiết hành hung cô. Không kháng cự nữa. Giọng điệu bình ởn nsoi, mang chút ma mị:-Có biết, cách đây 2 tháng KeBet con gái riêng của Tổng Thống Ai Cập chết vì sao không…?
Lúc này Lạc Thần lại không quan tâm lời Thiệu Mĩ nói, sự kích thích, tức giận khiến hắn điên cuờng cắn vào da thịt mềm mại trắng mượt không ngừng. Làm Thiệu Mĩ chán nãn. -Đúng là một con lợn ham ăn.
Lạc Thần hôn lấy phần dưới liên tục cắn nuốt, Thiệu Mĩ không chịu được liền kêu lên một tiếng. Tay đẩy đầu Lạc Thần ra.:-Nghe này, Cô ta chết…bởi vì M..
--Đinh---
Cánh cửa tự động mở ra.
Khiến Thiệu Mĩ và Lạc Thần giật mình nhìn ra.
-Ơ…tôi…tôi…không…_Cẩm Tú hỏang lọan, lấp bấp nói. Rụt cổ lại.
Lạc Thần có phần không vui, nhắc người ra khỏi Thiểu mĩ. Chỉnh lại quần áo.
Phòng khá rộng nên Lạc Thần lúc đầu khi nhìn ra cửa chỉ thấy thân hình cô gái bé nhỏ cúi mặt, khi bước lại gần hơn. Cẩm Tú liền gẩn mặt lên:-Tôi nộp báo cáo, không biết cửa không khóa. Xin..lỗi.
Lạc Thần ngây người nheo mắt:-Trịnh Nguyệt Hàm.
Cẩm Tú xua tay:-Không phải ạ, tôi tên Dương Cẩm Tú, là nhân viên mới vào làm phòng dân sự.
Lạc Thần tiến lại sát hơn:-Thật..không phải.?
Lạc Thận vốn dĩ đã quen biết Nguyệt Hàm gần 6 năm, không lẽ không thể nhận ra, nhung ánh mắt của chỉ, va phong cách có phần khác. Trịnh Nguyệt Hàm không biết rụt re, nhút nhát, không cận thị, không trang nhã uyển chuyển, giọng nói lại mạnh mẽ, không ủy mị. Chỉ là khuôn mắt Cẩm tú nếu tháo cập kính dày ra sẽ rất giống Nguyệt Hàm.
Thiệu Mĩ đi thay một chiếc áo so mi khác có sẩn phòng làm việc, bước ra rất bình tĩnh, nhạt giọng, khoanh tay lại:-Cô vào đây có vấn đề gì,?
Cẩm tú bị Lạc Thần đâm nhìn có phần căng thảng, lại chưa hết hoảng sợ:-A…báo..báo..cáo.!_Cẩm tú cúi đầu chậm chạp chìa bản giấy tờ trên tay.
Thiệu Mĩ giựt lấy rồi hất mặt ra:-Xong rồi thì đi đi.
Cẩm tú được lệnh ra, liền vui mựng thóat nạn cúi người chạy ra.
Thấy tấm lưng nhỏ bé búơc đi. Lạc Thần nghi họac quay qua nhìn Thiệu Mĩ:-Cô ta..
-…Giống Nguyệt Hàm đúng không?_Khóe mội cong lên, Thiệu mĩ ung dung ngồi vào ghế.
Lạc Thần nheo mắt như muốn nghe tiếp.
Trang phục trang nhã, Cẩm Tú đeo cập kính mà đen dày cọm che đi cập mắt to long lanh. Máy tóc ngắn ôm sát cổ lộ ra chiếc cổ trắng gầy. Trong cô giống một cô gái ham học lại cù lần, nhưng nụ cười lại tươi tắn đáng yêu.
Sau khi kết thức buổi phỏng vấn, Cẩm Tú vẫn ngồi tới khi mọi người phỏng vấn trong phòng bước ra.
Cổ Thiệu Mĩ bước ra nhìn thấy Dương Cẩm tú vẫn im lặng ngồi đó, bắt cặp dược ánh mắt liền cười.
-Tại sao, cô vẫn chưa về?
-Tôi…chờ cô.
-Có vấn đề gì sao?
Cẩm Tú vẻ ngập ngừng:-Có..phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu?
Kinh ngạc!
Cổ Thiệu Mĩ giã lã cười, sau đó ánh nhìn quỷ dị khó hiểu, Thiệu Mĩ tháo cập kính của mình ra, liếc qua gương mặt rụt rè của Cẩm Tú:-Cô đang muốn bày trò gì đây, Trịnh Nguyệt Hàm.
Cẩm Tú ngẩn người ra, lập lại cái tên—Trịnh Nguyệt Hàm.
-Hôm nay cũng có người gọi tôi như thế. Thật kì lạ, tôi giống cô gái đó lắm sao.?
Thiệu Mĩ cao giọng hơn:-Đừng giả vờ nữa, cô nghĩ có thể qua được mắt tôi sao.
Giọng nói lớn lại cay cú khiến Cẩm Tú hỏang sợ giật mình:-Sao cô lại như vậy.
Thấy vể mặt ngô nghê Cẩm Tú, Thiểu Mĩ tức giận hơn:-Được, nếu cô tiếp tục đóng kịch…tôi sẽ để xem màn kịch của cô tới khi nào.
Bước tới ngang qua Cẩm Tú, Thiểu Mĩ liếc qua Cẩm tú ám muội:-Hẹn gặp lại.
Khi tiếng gót giày vang lên ngày càng xa dần. Thân dáng đứng đó bắt đầu di chuyển. Xoay về sau, nhìn bóng dáng Thiểu Mĩ bước vào thang máy. ẩn sau cặp mắt kinh dày cọm tạo thành một đường cong híp lại. Hòan tòan không thể nhìn ra.
------------------------------------------------------------------
tuần sau---Phòng Trưởng phòng CEO- Cổ Thiệu Mĩ
-Lạc Thần, anh đừng kiêu căng như vậy, không lâu nửa những thứ bây giờ anh có sẽ không còn trong tay anh nữa đâu._Thiểu Mĩ nằm dưới thân Lạc Thần. Giọng điệu kinh bỉ.
Lạc Thần nghiến răng, quần mắt đáng sợ:-Chuyện đó sẽ không xảy ra, Max hắn ta chết rồi, sẽ không ai có đủ khả năng hạ gục được Lạc Thần này.
Thần hình cô bị Lạc Thần đè lên dưới salong. Hắn gần như phátư điên muốn xé nát cơ thể Thiểu Mĩ ra.
Dù bây giờ CEO là do anh nắm giữ, nhưng không có nghĩ anh có thể nắm giữ Sát Bang..thống trị Hắc đạo. Bởi vì…chưa ai phục anh.._Thiệu Mĩ nhếch môi cười, mắt đầy xem thường.
---Xọet---Tiếng vải bị xé
Lạc Thần xé rách phần ngực chiếc áo sơ mi. Tay còn lại kéo tuột chiếc váy ôm sát mông.
Thiệu Mĩ vương đôi mắt lạnh lùng, đâm đâm nhìn Lạc Thần, cánh tay ngắn hắn di chuyển.
--Phặt—Hắn cố tình giựt đứt dây áo ngực Thiệu Mĩ, lộ phần ngực căng tròn tráng nõn, hắn liền cấu lấy không thương tiết. Dường như hắn đang rất nóng giận.
-Cho cô biết, dù bây giờ Max có sống lại cũng chưa chắc có thể đấu lại tôi. Không bao giờ ta cho phếp điều đó xảy ra, tất cả mọi thứ của hắn điều thuộc về ta…hừ.
Thiểu Mĩ để mặc hắn điên tiết hành hung cô. Không kháng cự nữa. Giọng điệu bình ởn nsoi, mang chút ma mị:-Có biết, cách đây tháng KeBet con gái riêng của Tổng Thống Ai Cập chết vì sao không…?
Lúc này Lạc Thần lại không quan tâm lời Thiệu Mĩ nói, sự kích thích, tức giận khiến hắn điên cuờng cắn vào da thịt mềm mại trắng mượt không ngừng. Làm Thiệu Mĩ chán nãn. -Đúng là một con lợn ham ăn.
Lạc Thần hôn lấy phần dưới liên tục cắn nuốt, Thiệu Mĩ không chịu được liền kêu lên một tiếng. Tay đẩy đầu Lạc Thần ra.:-Nghe này, Cô ta chết…bởi vì M..
--Đinh---
Cánh cửa tự động mở ra.
Khiến Thiệu Mĩ và Lạc Thần giật mình nhìn ra.
-Ơ…tôi…tôi…không…_Cẩm Tú hỏang lọan, lấp bấp nói. Rụt cổ lại.
Lạc Thần có phần không vui, nhắc người ra khỏi Thiểu mĩ. Chỉnh lại quần áo.
Phòng khá rộng nên Lạc Thần lúc đầu khi nhìn ra cửa chỉ thấy thân hình cô gái bé nhỏ cúi mặt, khi bước lại gần hơn. Cẩm Tú liền gẩn mặt lên:-Tôi nộp báo cáo, không biết cửa không khóa. Xin..lỗi.
Lạc Thần ngây người nheo mắt:-Trịnh Nguyệt Hàm.
Cẩm Tú xua tay:-Không phải ạ, tôi tên Dương Cẩm Tú, là nhân viên mới vào làm phòng dân sự.
Lạc Thần tiến lại sát hơn:-Thật..không phải.?
Lạc Thận vốn dĩ đã quen biết Nguyệt Hàm gần năm, không lẽ không thể nhận ra, nhung ánh mắt của chỉ, va phong cách có phần khác. Trịnh Nguyệt Hàm không biết rụt re, nhút nhát, không cận thị, không trang nhã uyển chuyển, giọng nói lại mạnh mẽ, không ủy mị. Chỉ là khuôn mắt Cẩm tú nếu tháo cập kính dày ra sẽ rất giống Nguyệt Hàm.
Thiệu Mĩ đi thay một chiếc áo so mi khác có sẩn phòng làm việc, bước ra rất bình tĩnh, nhạt giọng, khoanh tay lại:-Cô vào đây có vấn đề gì,?
Cẩm tú bị Lạc Thần đâm nhìn có phần căng thảng, lại chưa hết hoảng sợ:-A…báo..báo..cáo.!_Cẩm tú cúi đầu chậm chạp chìa bản giấy tờ trên tay.
Thiệu Mĩ giựt lấy rồi hất mặt ra:-Xong rồi thì đi đi.
Cẩm tú được lệnh ra, liền vui mựng thóat nạn cúi người chạy ra.
Thấy tấm lưng nhỏ bé búơc đi. Lạc Thần nghi họac quay qua nhìn Thiệu Mĩ:-Cô ta..
-…Giống Nguyệt Hàm đúng không?_Khóe mội cong lên, Thiệu mĩ ung dung ngồi vào ghế.
Lạc Thần nheo mắt như muốn nghe tiếp.