-Đó là lí do..tôi cho cô ra vào đây làm.
-Cô ta có phải là Trịnh…
Thiệu Mĩ nói ngay:--Không phải, cô ta không giống.
-Dựa vào đâu cô tin cô ta phải Trịnh nguyệt Hàm.
-Tôi đã thử…Cô ta rất khờ khạo, lại nhút nhát, cử chỉ và thói quen đều không giống. Con người ta có giả dạng cũng sẽ lồi sơ hở, vì bản tính và thói quen sẽ luôn là điểm yếu để lộ thân phận. Nhưng cô ta thì không. Một chút cũng trái ngược với Trịnh Nguyệt Hàm. Trên lòng bàn tay Nguyệt Hàm vì luyện bắn súng mà có vết chai sạn. Nhưng cô gái kia lại có lòng bàn tay rất mềm. Không có dấu vết là người biết bắn súng. Người Nguyệt Hàm có vết sẹo bên lưng trái. Tôi đã cố tình đỗ nước để cô ta thay quần áo, hòan tòan không nhìn thấy vết sẹo đó.
Lạc Thần nhếch môi cười:-Xem như tin lời cô nói, nhưng cô dường như biết rất rõ về Trịnh Nguyệt Hàm, còn hơn cả người sống gần cô ta 6 năm như tôi nhỉ.
Thiểu Mĩ bất cười:-Nếu cô ta không phải là phụ nữ của người đàn ông đó(Max) có lẽ tôi chẳng quan tâm đến.
Lạc Thần giễu cợt, tiến sát lại gần tay bốp lấy càm Thiệu Mĩ:-Tốt nhất cô nên quên hắn ta đi, khẻ thất bại vốn không xứng với một cô gái thông minh bãn lĩnh lại rất tàn nhẫn đâu.
Lạc Thần nói rồi định quay đi thì sực nhớ:- À..Lúc này cô nói KeBet chết vì sao?
Thiểu Mĩ quỷ dị cười:-Không có gì đặt biệt, chỉ nghe nói cô ta tự tử vì trầm cảm do bị người cha ghẻ lạnh thôi. Cô ta là khách hàng quan trọng của Dương lão gia xem ra lần này mất một mối làm ăn lâu dài.
Lạc Thần hít lấy một hơi, bỏ tay vào túi quần, không quan tâm:-Vậy sao?
Thản nhiên bước ra khỏi phòng, sau khi ra cửa chỉ nói vọng lại:-Hôm nay thật mất hứng để lần sao tiếp tục vậy.
Thiểu Mĩ nheo mặt, nụ cười kinh bỉ hiện lên:-Tên lợn ngu xuẩn!
Tiểu Mai mang ly cafê vừa mới pha đem đến bàn Cẩm tứ, thấy cô ử rủ liền hổi:-Cậu không sao chứ..Nguye..À không..Cẩm Tú.
Cẩm Tứ lắc đầu, mình vừa msơi đến phòng Trưởng Phòng Cổ nộp báo cáo, nào ngờ gặp được Chủ tịch Lạc.
-Thế nào, bị mắng á.
-Không…chỉ là..có những thứ không nên nhìn thấy.! Haizz_Cẩm Tú khôm mặt buồn rầu.
Tiểu Mai thấy đồng cảm, bản thân cũng không may mắn còn tệ hơn cả Cẩm Tứ, lúc nào cũng bị Trưởng phòng bắt nạn, vào đây gần 2 năm cũng chỉ là một nhân viên quèn.
Gặp được Cẩm Tú vì quá Giống Nguyệt Hàm khuôn mặt nên cô lại rất muốn kết thân với Cẩm Tú, luôn giúp đỡ Cẩm Tú. Dù vậy khi Cẩm Tú đến, Trưởng phòng Cổ cũng không còn bắt nạt cô nữa mà chuyển sang Cẩm Tú, tuy có phần tốt hơn nhưng dù sao cũng thấy đáng thương người đồng nghiệp chung cảnh ngộ.
-Đừng buồn, nơi đây là vậy đó, cứ nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì liền phải đem nó bỏ vào thùng rác hết đừng để tâm đến. Rồi sẽ quen thôi. Nếu như Là Nguyệt Hàm chắc chắc sẽ gây lọan nơi này mất. Cũng may là cậu chỉ giống khuôn mặt thôi, chứ giống tiứnh tình thì rắc rối nhiều rồi.
-Sao..cô gái Nguyệt Hàm đó lại giống mình thế sao? Gần đây ai nhìn mình cũng gọi mình là Trịnh Nguyệt Hàm.
-Tất nhiên, mình đay là bạn hồi cắp 3 của Nguyệt Hàm con nhìn lầm bạn đấy.
-Thế sao, Chủ tịch và Trưởng Phòng Cổ lại biết Trịnh Nguyệt Hàm chẳng lẽ cô ấy cũng từng làm ở đây sao?
Tỉểu Mai kinh ngac, phản ứng ngay:-Không thể nào…Trịnh Nguuyệt Hàm sao có thể biết được Trưởng Phòng Cổ chứ, Chủ Tịch Lạc càng không thể họ điều là những người không phải ai cũng quen biết được dễ dàng, địa vị họ cao như vậy người bình thường như Nguyệt Hàm làm sau quen được. Cô ấy chưa từng làm ở đây. Tôi đã không gặp Nguyệt Hàm 6năm rồi.
-Vậy sao. Cô không gặp cô bạn của mình lâu như vậy sao biết được Nguyệt Hàm bây giờ ra sao. Lỡ đâu cô ta thay đỗi thì sao.
-Không rõ nữa, lúc năm 11 cô ấy nghĩ học, và đột nhiên biến mất hoàn toàn, không ai liên lạc được, cả bạn trai Nguỵêt Hàm cũng không cách nào biết cô ấy ở đâu.
-Xem ra cô rất thân với cô bạn tên Nguyệt Hàm, chắc hai người rất khắn khít với nhau, nhìn cô buồn khi bạn biến mất như vậy mà._Cẩm Tú mĩm tười thật tươi vẻ ngưỡng mộ.
Tiểu Mai tự nhiên thấy buồn vè mặt hốiư tiếc:-Không..không như cô nghĩ đâu. Nguyệt Hàm chắc rất giận tôi, chắc là cô ấy không còn nhớ người bạn bạc bẽo này.
-Sao cô biết cô ấy không nhớ đến cô chứ. Hẳn là cô ấy vẫn rất quý trọng cô, vì cô là một người hiền lạnh lại rất quan tâm người khác thế mà.
Nụ cười ngượng ngùng, hoiư hổ thẹn Tiểu Mai quay mặt đi.
-Này, hai cô giờ này là giờ làm việc có thể ngồi tán dốc như vậy sao, co tin tôi nói lại với Trưởng phòng Cổ không, xem hai người ăn nói thế nào. -A..xin lỗi.
Tiểu Mai mím môi:-Cô chỉ là một trợ lý nhỏ lại cứ ra vẻ mình là Trưởng phòng không bằng. Xem ra cô đã nhắm tới cái ghế Trưởng phòng lâu rồi nhỉ.
-Nói gì, đừng ăn nói linh tinh._Minh Thư vẻ cau có, sấn tới.:-Con nhỏ vô dụng như cô cũng dám lớn tiếng à, nhìn hai cô xem, người cù lần quê mùa, làm việc vụng về, đúng chơi với nhau rất hợp. Bảo sao Trưởng Phòng lại ghét hai cô như vậy.
--Cô ai quê mùa cù lần hả, con chảnh chẹ.._TiểuMai tưc giận quát lên, Bị Cẩm Tú kéo lại.
--Tiểu Mai, dừng mà bình tĩnh đi.
-Sao, tôi nói không đúng à, quê mùa xấu xí, lại vô dụng. Đàn ông ở đây có ai thèm ngó đến hai người. Một con thì bốn mắt..một con thì như bà thím. Haha_Minh Thư hất mặt, giọng kinh miệt chế nhạo, lắc hông quay đi.
Này..đứng lại đó…con tám chằn. Cô nghĩ mình đẹp lắm sao. Mặt đánh phấn dày như tắm bê tông, bận quần áo thì khoe da khoe thịt thì gọi là thời trang à. Chỉ biết đi ỏng ẹo hám trai._Tiêu Mai nhìn Minh Thư đi khuất vẫn đứng chửi rủa.
Cẩm Tứ thở dài:--Thôi cô ấy đi rồi, còn chữi cái gì
-Mình không chịu được mà, cô ta luôn bắt nát mình, lúc nào cũng châm chọc. làm khó làm dễ cứ như cô ta lfa Trửong phòng ấy. Tưởng Công Ty này ai không biết cô ta muốn đá Trưởng Phòng Cổ ra khỏi cái ghế đó lâu nay. Đàn ông ở đây ai không sử dụng qua cô ta rồi chứ. Vì một chút lợi ích có thể cho bọ đàn ông ăn một cái thiừ hôm sau cái gì cũng có. Lần này là nhắm vào Chủ Tịch Lạc. Nếu là Dương Tổng thử xem cô ta dám xàm bậy không.
-Dương Tổng?_Cẩm Tứ tò mò hởi:--Là ai vậy.
-Là Chủ Tịch trước của CEO. Anh ta là người mà mình nghĩ chỉ có trong truyền thuyết thôi. Biết bao nhiêu cô gái muốn được Dương Tổng để mắt một lần. Đáng tiếc thật..
-Tiếc gì.? Anh ta sao lại không làm chủ tịch nữa.?
-Không biết. Cách đây 6 tháng nghe nói Dương Tổng vì cô bạn gái của mình mà từ bỏ hết mọi sự nghiệp. Dường lại chức Chủ Tịch cho Chủ Tịch Lạc. Nghe đâu Chủ Tịch Lạc là anh em chí cốt của Dương Tổng nên rất tin tưởng. Quả thật, cô bạn gái kia rất lợi hại, khiến một người lạnh lùng lại đẹp trai, còn tài giỏi có thể từ ỏ mội thứ, bãn lĩnh của Dương Tổng không thể nói hết được. Dương Tổng còn được giới Kinh Doanh gọi là Huyền Thoại. Trẻ tuổi lại thành công khiến người ta nể phục. ,những người đã gặp được ai cũng ngưỡng mộ không tiết lời khen sự dẹp trai và phong độ của anh ta.
-Thế nghe cậu nói nghĩ là cậu chưa gặp Dương Tổng sao?
-Có thể nói là đã từng, hồi học cấp ba, Dương Tổng và Nguyệt Hàm dường như có quen biết, khi mình đụn phải chiếc xe của anh ta..và sự việc đó rất kinh khủng, tốt nhất là cậu đừng hỏi mình về việc này nữa._Tiểu Mai nghĩ lại…vẫn thấy vẻ mặt đó khiến cô rùn mình. Đẹp trai đến mức làm cô cháong váng,nhưng lại lạnh lùng và vô tình đến đáng sợ. Tiểu Mai bất giác sờ vào mặt mình, cái tát đó vẫn làm cô ám ảnh.
-À.._Cẩm Tứ gất đầu, không hỏi vấn đề này, nhứng lại muốn biết vấn đề káhc:-Vậy Mại câu có biết bạn gái Dương Tổng không.
-Không, mọi người kể rằng hẳn cô ta rất xinh đẹp, phải là người đẹp như hoa hậu quốc tế mới khiến Dương Tổng bị mê muội như vậy, cô ta chắc là một người thông minh là tàn nhẫn. Giống như mụ phù thủy . Mới có thể sai khiến một người lạnh lùng máu lạnh được. Thật ra, Dương Tổng không biết nương tay với phụ nữ đâu.
-Xem ra anh ta lại thú vị vậy à. Còn Chủ Tịch Lạc?
-Nghe này, những chuỵên nghe được cứ xem như không biết. Chủ tịch Lạc khác Dương Tổng, tuy điềm đạm lại không mang sự đáng sợ, nhưng mình cứ cảm thấy anh ta rất nguy hiểm.
-Anh ta nguy hiểm thế nào.._Cẩm tú càng ngày càng thắc mắc.
--Hưm..Hum—Tiếng tằng hắn vang lên.
-A..xin chào Trưởng Phòng Cổ._Cả hai đồng thanh.
-Trong công ty đang lý không nên có những kẻ nhiều chuyện. Xem ra hai cô không muốn làm ở đây nữa.
Tiểu Mai giựt mình.:-xin lỗi..sẽ không lần sau.
Thiểu Mĩ ám muọi bước lại gần Cẩm Tú quan sát khuôn mặt cô:-Dương Cẩm Tứ, nếu nhiều chuyện có biết sẽ lãnh hậu quả gì không.
Cẩm Tú hảong sợ, rụt đầu, hiểu rằng cô ta đang ám chỉ việc lúc nảy ở phòng mà mình nhìn thấy. Lấp Bấp nói:-Vâng, tôi biết ạ.
-Tốt lắm mau đi làm việc đi, coi như tôi bỏ qua lần này._Sau khi hai người kia sợ mà biến mất. Thiểu Mĩ đứng ở lại, đôi mắt u ám mang sự tính tóan.
-------------------------------------
2 Tháng sau.
---Rầm—
-Các người làm ăn thế nào để dữ liệu mật cho công ty Rose có được. Giải thsich đi ai đã làm lộ_Lạc Thần giận dũ, trước nay vẫn bình tĩnh suy xet mọi chuyện.
Gần đây vì chịu áp lực từ bên phía hắc đạo, lại liên tục bị Phúc Hòang và LowRand tìm cách lật đổ. Mẫu thuẩn hai bên khiến Lạc Thần trở nên thiếu bình tĩnh hơn trươc. Giờ vụ này lại rất nghiêm trọng.
-Đó là lí do..tôi cho cô ra vào đây làm.
-Cô ta có phải là Trịnh…
Thiệu Mĩ nói ngay:--Không phải, cô ta không giống.
-Dựa vào đâu cô tin cô ta phải Trịnh nguyệt Hàm.
-Tôi đã thử…Cô ta rất khờ khạo, lại nhút nhát, cử chỉ và thói quen đều không giống. Con người ta có giả dạng cũng sẽ lồi sơ hở, vì bản tính và thói quen sẽ luôn là điểm yếu để lộ thân phận. Nhưng cô ta thì không. Một chút cũng trái ngược với Trịnh Nguyệt Hàm. Trên lòng bàn tay Nguyệt Hàm vì luyện bắn súng mà có vết chai sạn. Nhưng cô gái kia lại có lòng bàn tay rất mềm. Không có dấu vết là người biết bắn súng. Người Nguyệt Hàm có vết sẹo bên lưng trái. Tôi đã cố tình đỗ nước để cô ta thay quần áo, hòan tòan không nhìn thấy vết sẹo đó.
Lạc Thần nhếch môi cười:-Xem như tin lời cô nói, nhưng cô dường như biết rất rõ về Trịnh Nguyệt Hàm, còn hơn cả người sống gần cô ta năm như tôi nhỉ.
Thiểu Mĩ bất cười:-Nếu cô ta không phải là phụ nữ của người đàn ông đó(Max) có lẽ tôi chẳng quan tâm đến.
Lạc Thần giễu cợt, tiến sát lại gần tay bốp lấy càm Thiệu Mĩ:-Tốt nhất cô nên quên hắn ta đi, khẻ thất bại vốn không xứng với một cô gái thông minh bãn lĩnh lại rất tàn nhẫn đâu.
Lạc Thần nói rồi định quay đi thì sực nhớ:- À..Lúc này cô nói KeBet chết vì sao?
Thiểu Mĩ quỷ dị cười:-Không có gì đặt biệt, chỉ nghe nói cô ta tự tử vì trầm cảm do bị người cha ghẻ lạnh thôi. Cô ta là khách hàng quan trọng của Dương lão gia xem ra lần này mất một mối làm ăn lâu dài.
Lạc Thần hít lấy một hơi, bỏ tay vào túi quần, không quan tâm:-Vậy sao?
Thản nhiên bước ra khỏi phòng, sau khi ra cửa chỉ nói vọng lại:-Hôm nay thật mất hứng để lần sao tiếp tục vậy.
Thiểu Mĩ nheo mặt, nụ cười kinh bỉ hiện lên:-Tên lợn ngu xuẩn!
Tiểu Mai mang ly cafê vừa mới pha đem đến bàn Cẩm tứ, thấy cô ử rủ liền hổi:-Cậu không sao chứ..Nguye..À không..Cẩm Tú.
Cẩm Tứ lắc đầu, mình vừa msơi đến phòng Trưởng Phòng Cổ nộp báo cáo, nào ngờ gặp được Chủ tịch Lạc.
-Thế nào, bị mắng á.
-Không…chỉ là..có những thứ không nên nhìn thấy.! Haizz_Cẩm Tú khôm mặt buồn rầu.
Tiểu Mai thấy đồng cảm, bản thân cũng không may mắn còn tệ hơn cả Cẩm Tứ, lúc nào cũng bị Trưởng phòng bắt nạn, vào đây gần năm cũng chỉ là một nhân viên quèn.
Gặp được Cẩm Tú vì quá Giống Nguyệt Hàm khuôn mặt nên cô lại rất muốn kết thân với Cẩm Tú, luôn giúp đỡ Cẩm Tú. Dù vậy khi Cẩm Tú đến, Trưởng phòng Cổ cũng không còn bắt nạt cô nữa mà chuyển sang Cẩm Tú, tuy có phần tốt hơn nhưng dù sao cũng thấy đáng thương người đồng nghiệp chung cảnh ngộ.
-Đừng buồn, nơi đây là vậy đó, cứ nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì liền phải đem nó bỏ vào thùng rác hết đừng để tâm đến. Rồi sẽ quen thôi. Nếu như Là Nguyệt Hàm chắc chắc sẽ gây lọan nơi này mất. Cũng may là cậu chỉ giống khuôn mặt thôi, chứ giống tiứnh tình thì rắc rối nhiều rồi.
-Sao..cô gái Nguyệt Hàm đó lại giống mình thế sao? Gần đây ai nhìn mình cũng gọi mình là Trịnh Nguyệt Hàm.
-Tất nhiên, mình đay là bạn hồi cắp của Nguyệt Hàm con nhìn lầm bạn đấy.
-Thế sao, Chủ tịch và Trưởng Phòng Cổ lại biết Trịnh Nguyệt Hàm chẳng lẽ cô ấy cũng từng làm ở đây sao?
Tỉểu Mai kinh ngac, phản ứng ngay:-Không thể nào…Trịnh Nguuyệt Hàm sao có thể biết được Trưởng Phòng Cổ chứ, Chủ Tịch Lạc càng không thể họ điều là những người không phải ai cũng quen biết được dễ dàng, địa vị họ cao như vậy người bình thường như Nguyệt Hàm làm sau quen được. Cô ấy chưa từng làm ở đây. Tôi đã không gặp Nguyệt Hàm năm rồi.
-Vậy sao. Cô không gặp cô bạn của mình lâu như vậy sao biết được Nguyệt Hàm bây giờ ra sao. Lỡ đâu cô ta thay đỗi thì sao.
-Không rõ nữa, lúc năm cô ấy nghĩ học, và đột nhiên biến mất hoàn toàn, không ai liên lạc được, cả bạn trai Nguỵêt Hàm cũng không cách nào biết cô ấy ở đâu.
-Xem ra cô rất thân với cô bạn tên Nguyệt Hàm, chắc hai người rất khắn khít với nhau, nhìn cô buồn khi bạn biến mất như vậy mà._Cẩm Tú mĩm tười thật tươi vẻ ngưỡng mộ.
Tiểu Mai tự nhiên thấy buồn vè mặt hốiư tiếc:-Không..không như cô nghĩ đâu. Nguyệt Hàm chắc rất giận tôi, chắc là cô ấy không còn nhớ người bạn bạc bẽo này.
-Sao cô biết cô ấy không nhớ đến cô chứ. Hẳn là cô ấy vẫn rất quý trọng cô, vì cô là một người hiền lạnh lại rất quan tâm người khác thế mà.
Nụ cười ngượng ngùng, hoiư hổ thẹn Tiểu Mai quay mặt đi.
-Này, hai cô giờ này là giờ làm việc có thể ngồi tán dốc như vậy sao, co tin tôi nói lại với Trưởng phòng Cổ không, xem hai người ăn nói thế nào. -A..xin lỗi.
Tiểu Mai mím môi:-Cô chỉ là một trợ lý nhỏ lại cứ ra vẻ mình là Trưởng phòng không bằng. Xem ra cô đã nhắm tới cái ghế Trưởng phòng lâu rồi nhỉ.
-Nói gì, đừng ăn nói linh tinh._Minh Thư vẻ cau có, sấn tới.:-Con nhỏ vô dụng như cô cũng dám lớn tiếng à, nhìn hai cô xem, người cù lần quê mùa, làm việc vụng về, đúng chơi với nhau rất hợp. Bảo sao Trưởng Phòng lại ghét hai cô như vậy.
--Cô ai quê mùa cù lần hả, con chảnh chẹ.._TiểuMai tưc giận quát lên, Bị Cẩm Tú kéo lại.
--Tiểu Mai, dừng mà bình tĩnh đi.
-Sao, tôi nói không đúng à, quê mùa xấu xí, lại vô dụng. Đàn ông ở đây có ai thèm ngó đến hai người. Một con thì bốn mắt..một con thì như bà thím. Haha_Minh Thư hất mặt, giọng kinh miệt chế nhạo, lắc hông quay đi.
Này..đứng lại đó…con tám chằn. Cô nghĩ mình đẹp lắm sao. Mặt đánh phấn dày như tắm bê tông, bận quần áo thì khoe da khoe thịt thì gọi là thời trang à. Chỉ biết đi ỏng ẹo hám trai._Tiêu Mai nhìn Minh Thư đi khuất vẫn đứng chửi rủa.
Cẩm Tứ thở dài:--Thôi cô ấy đi rồi, còn chữi cái gì
-Mình không chịu được mà, cô ta luôn bắt nát mình, lúc nào cũng châm chọc. làm khó làm dễ cứ như cô ta lfa Trửong phòng ấy. Tưởng Công Ty này ai không biết cô ta muốn đá Trưởng Phòng Cổ ra khỏi cái ghế đó lâu nay. Đàn ông ở đây ai không sử dụng qua cô ta rồi chứ. Vì một chút lợi ích có thể cho bọ đàn ông ăn một cái thiừ hôm sau cái gì cũng có. Lần này là nhắm vào Chủ Tịch Lạc. Nếu là Dương Tổng thử xem cô ta dám xàm bậy không.
-Dương Tổng?_Cẩm Tứ tò mò hởi:--Là ai vậy.
-Là Chủ Tịch trước của CEO. Anh ta là người mà mình nghĩ chỉ có trong truyền thuyết thôi. Biết bao nhiêu cô gái muốn được Dương Tổng để mắt một lần. Đáng tiếc thật..
-Tiếc gì.? Anh ta sao lại không làm chủ tịch nữa.?
-Không biết. Cách đây tháng nghe nói Dương Tổng vì cô bạn gái của mình mà từ bỏ hết mọi sự nghiệp. Dường lại chức Chủ Tịch cho Chủ Tịch Lạc. Nghe đâu Chủ Tịch Lạc là anh em chí cốt của Dương Tổng nên rất tin tưởng. Quả thật, cô bạn gái kia rất lợi hại, khiến một người lạnh lùng lại đẹp trai, còn tài giỏi có thể từ ỏ mội thứ, bãn lĩnh của Dương Tổng không thể nói hết được. Dương Tổng còn được giới Kinh Doanh gọi là Huyền Thoại. Trẻ tuổi lại thành công khiến người ta nể phục. ,những người đã gặp được ai cũng ngưỡng mộ không tiết lời khen sự dẹp trai và phong độ của anh ta.
-Thế nghe cậu nói nghĩ là cậu chưa gặp Dương Tổng sao?
-Có thể nói là đã từng, hồi học cấp ba, Dương Tổng và Nguyệt Hàm dường như có quen biết, khi mình đụn phải chiếc xe của anh ta..và sự việc đó rất kinh khủng, tốt nhất là cậu đừng hỏi mình về việc này nữa._Tiểu Mai nghĩ lại…vẫn thấy vẻ mặt đó khiến cô rùn mình. Đẹp trai đến mức làm cô cháong váng,nhưng lại lạnh lùng và vô tình đến đáng sợ. Tiểu Mai bất giác sờ vào mặt mình, cái tát đó vẫn làm cô ám ảnh.
-À.._Cẩm Tứ gất đầu, không hỏi vấn đề này, nhứng lại muốn biết vấn đề káhc:-Vậy Mại câu có biết bạn gái Dương Tổng không.
-Không, mọi người kể rằng hẳn cô ta rất xinh đẹp, phải là người đẹp như hoa hậu quốc tế mới khiến Dương Tổng bị mê muội như vậy, cô ta chắc là một người thông minh là tàn nhẫn. Giống như mụ phù thủy . Mới có thể sai khiến một người lạnh lùng máu lạnh được. Thật ra, Dương Tổng không biết nương tay với phụ nữ đâu.
-Xem ra anh ta lại thú vị vậy à. Còn Chủ Tịch Lạc?
-Nghe này, những chuỵên nghe được cứ xem như không biết. Chủ tịch Lạc khác Dương Tổng, tuy điềm đạm lại không mang sự đáng sợ, nhưng mình cứ cảm thấy anh ta rất nguy hiểm.
-Anh ta nguy hiểm thế nào.._Cẩm tú càng ngày càng thắc mắc.
--Hưm..Hum—Tiếng tằng hắn vang lên.
-A..xin chào Trưởng Phòng Cổ._Cả hai đồng thanh.
-Trong công ty đang lý không nên có những kẻ nhiều chuyện. Xem ra hai cô không muốn làm ở đây nữa.
Tiểu Mai giựt mình.:-xin lỗi..sẽ không lần sau.
Thiểu Mĩ ám muọi bước lại gần Cẩm Tú quan sát khuôn mặt cô:-Dương Cẩm Tứ, nếu nhiều chuyện có biết sẽ lãnh hậu quả gì không.
Cẩm Tú hảong sợ, rụt đầu, hiểu rằng cô ta đang ám chỉ việc lúc nảy ở phòng mà mình nhìn thấy. Lấp Bấp nói:-Vâng, tôi biết ạ.
-Tốt lắm mau đi làm việc đi, coi như tôi bỏ qua lần này._Sau khi hai người kia sợ mà biến mất. Thiểu Mĩ đứng ở lại, đôi mắt u ám mang sự tính tóan.
-------------------------------------
Tháng sau.
---Rầm—
-Các người làm ăn thế nào để dữ liệu mật cho công ty Rose có được. Giải thsich đi ai đã làm lộ_Lạc Thần giận dũ, trước nay vẫn bình tĩnh suy xet mọi chuyện.
Gần đây vì chịu áp lực từ bên phía hắc đạo, lại liên tục bị Phúc Hòang và LowRand tìm cách lật đổ. Mẫu thuẩn hai bên khiến Lạc Thần trở nên thiếu bình tĩnh hơn trươc. Giờ vụ này lại rất nghiêm trọng.