« --TRÁNH RA…TRÁNH XA TÔI RA…TÔI CĂM GHÉT ANH…ANH BIẾT KHÔNG..ANH CHÍNH LÀ NỖI ĐAU CỦA TÔI..DƯƠNG VĨ..HỨC.. »
Hắn nhớ lại câu nói của cô lúc đó, hắn chỉ biết nhấm mắt thở dài.Đôi mắt lạnh lẽo biến mấtư chỉ còn nét đau buồn đỏ ngầu . –Anh là nỗi đau của em, chính anh đã biến cuộc sống tốt đẹp của xem trở thành những đau thương, anh sẽ trả lại cho em chỉ cần em sống vượt qua lần này.
Hắn chầm chậm hôn lên trán cô. Tay nâng nếu gò má cô dịu dàng. Sâu khi hắn rời khỏi từ trong giấc ngủ của cô Nơi khóe mắt lại chảy lăn dày một giọt nước, có thể là cô nghe thấy tâm tư hắn, có thể giấc mơ cô gặp phải lại là ác mộng.
Không biết rằng hắn ngồi bên cạnh Nguyệt Hàm bao lâu, chỉ cần nhìn cô yên lặng trong tầm mắt hắn thế này thì lòng dạ hắn lại trở nên dễ chịu hơn.
Suốt khaỏng thời gian cô yên tỉnh ngủ một giấc dài cũng là chừng ấy thời gian khiến hắn nhớ về một ký ức mà cô đã quên rồi, Gương mặt trầm tĩnh bất chợt mĩm cười dịu dàng khiến ánh nắng bên ngàoi cũng theo đó mà tô rọi theo từng đường nét anh tuấn của hắn làm mọi thứ cũng trở nên xinh đẹp lung linh vô cùng
Cô gái mỏng manh cũng cảm nhận được hơi thở ấm nóng và mùi hương bạc hà thân thuộc mà thức tỉnh.
Vừa thấy cô khẽ lây người, Max vội càng đứng lên.
Thân lớn vừa quay lưng đi. Bị mốt cánh tay nhỏ luống cuống nắm lại tay áo. Hắn nghiêng đầu qua nhìn xuống đôi tay kia đang níu hắn, cảm giác như một ngọn lửa chậm chạp đốt cháy từng phần trên cơ thể hắn..
Như chờ đợi cô muốn nói điều gì, Max im lắng nhìn sự bối rối của cô.
Cô đè nén sự nóng giận, không ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh như tảng đá kia. Cô hít lấy một hơi thở ra nặng nề:--Tôi...
-Nếu đã không nói được thì đừng nói._Giọng lạnh lẽo vang lên, dứt khóac không chờ sự ngập ngừng của cô, kéo tay cô ra có ý phải rời đi.
-ANH LUÔN MUỐN NẮM GIỮ TÔI Ở BÊN CẠNH ĐỂ RÀNG BUỘC SỰ TỰ DO, CHẲNG LẼ LÀM VẬY ANH TỐT HƠN SAO._ Thấy hắn nhanh chống bỏ đi, cô gôm hết dũng khí nói lớn. Thân hình lớn kia cũng đột ngột dừng lại.Cô bước thêm vài bước lại gần tấm lưng lớn như bức tưởng vững chắc không bao giờ đỗ ngã kia, cảm giác thấy rõ ràng tấm lưng kia thật cô độc. Nhưng bây giờ cô chẳng cần quan tâm đến hắn cô hay là độc gì nữa.
-Anh cố chấp nắm giữ tôi không buông, Vì cái gì?.
Hơi thở cô gấp gắp, tay bấu chặt. Lần này cô muốn nói rõ ràng với hắn.
Lần này hắn xoay cả thân lớn về phía cô, đối diện cùng cô. Max không để lộ biểu cảm của mình, chỉ là xương quai xanh hắn đang nghiến lại. Không rõ tâm tư. Chỉ chờ cô tiếp tục nói.
-Tôi là Trịnh Nguyệt Hàm, một con người vốn bình thường như bao người khác. Nhưng có một người không giống như tôi anh ta ở thế giới khác hoàn tòan mà tôi đang sống. Một ngày, tôi vô tình bị anh ta mang đi vào thế giới của anh ta dù chưa từng được tôi cho phép , nơi đó không có bạn bè, không có tiếng cười, không có tiếng thầy giáo la hét khi ngủ ngục trong giờ học, không có mỗi sáng thức dậy trể phải leo tường vào lớp, không có tiếng reng chuông giờ ra chơi, không có tiếng con bé gái nhà bên cạnh sang gọi chị ơi, không có sự giúp đỡ nhiệt tình, không có không khí trong trẻo của mùa xuân, không có sự trong đợi được nghĩ hè, không có đêm trăng rầm đốt đèn cũng những đứa trẻ, không có…
-Em muốn nói gì?_Max bắt đầu không đủ kiên nhẫn, hắn cảm nhận từ câu chữ của cô quá nhiều mất mát. Giống như cô đang từng nhát, từng nhát rạch vào tim hắn một cách tàn nhẫn.
Cô cố hít sâu lấy thêm dũng khí, nói tiếp:-……Tôi ở trong thế giới mà anh ta đã tạo ra, có mùi tanh nồng của máu người, có cả mùi thuốc súng, tiếng thét tiếng súng luôn âm ĩ mỗi ngày, có thù hận, có ganh đua, có chiến đấu, có hi sinh, có mệt mỏi, có ngục ngã, có sự giận dữ, có tàn khóc ác liệt, có vết thương xát thịt, chẳng biết đang là ngày hay đêm mặc sự huấn luyện không ngừng nghĩ, không cần có cảm xúc, chỉ có nghe lệnh và tuân thủ, sự sống và cái chết không một chút giá trị nào, nếu sống thì tiếp tục cho ngày mai, còn chết thì hết.
Max càng lúc sắc mặt thay đỗi, từ bao giờ anh lại dễ dàng bị cô xoay chuyển tâm tình. Đôi mày rậm chau chặc, đôi mắt bén ra tia lửa, Max gằng lên tiếng:- Năm năm trước chính em đã lựa chọn còn có thể trách ai. Chẳng phải lòng thù hận của em đã biến em sống như thế sao.
-Dương Vĩ
Cô bất chợt vương đôi mắt óan hận nhìn hắn u uất.:----Là anh!
--Từ đầu là do tôi ngu dại tin anh,anh nói đúng là do lòng thù hận của tôi che mờ mắt, ngay cả kẻ thù lớn nhất ở trước mắt cũng không nhìn ra, để hắn ta hành hạ suốt 5 năm.
Trịnh Nguỵệt Hàm nhớ lại tối hôm qua sau khi bỏ chạy cãi nhau với Max, Cổ Thiệu Mĩ đến tìm cô.
-Cô đến tìm tôi có chuyện gì.
-Tất nhiên là có chuyện_Nụ cười khóe mang phần mờ ám, dưới ánh đèn đường len lỏi rọi xuống gương mặt tuỵêt sắc của Cổ Thiểu Mĩ làm Nguỵêt Hàm có chút ganh ty. Liền tránh đi ánh nhìn sang hướng khác.
-Cổ Thiệu Mĩ, đáng lý người cần đến tìm trước phải là tôi mới đúng, tôi còn rất nhiều điều rất muốn nói rõ ràng với cô. Không ngờ cô cũng gấp như vậy._Nguyệt Hàm lơ đễnh liếc qua sắc mặt Thiệu Mĩ .
Thư thái Thiệu Mĩ ung dung dựa vào cột dèn, đường công và đôi chân dài vô cũng quyến rũ tạo thành tư thế vô cũng đẹp. Tay thành thục rút bao thuốc ra lấy một điếu thuốc bật lửa rồi kẹp giữa ngón tay trỏ và ngón giữa hiễn nhiên đưa lên đôi môi đỏ mộng, Hít lấy một hơi thuốc làm ấm cơ thể, liền bật cười, không rõ là biểu hiện gì.
-Cô có tin vào Định mệnh không ?
Thiệu Mĩ liếc nhìn qua Nguỵêt Hàm đang nhíu mày khó hiểu, cô lại cười khóe rồi rít lấy hơi thuốc.
-Đây là câu mà cô vất vả chạy tới đây để hỏi tôi sao. Vậy ý cô muốn nói việc cô bước vào CEO làm trợ lý Dương Vĩ là định mệnh sao, hay lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở nhà chứa ở Hoa Lĩnh và cô giả vờ bị bắt rồi giết người cũng điều là định mệnh à.
Giọng điệu Nguỵêt Hàm mang phần mỉa mai, cô không tin là người phụ nữ xinh đẹp trong mềm yếu này không có ác niệm, vẻ ngòai cô ta che đậy sự tao nhã quyến rũ nhưng không biết được mưu đồ có bao nhiêu tàn nhẫn, vẫn là nên thận trọng. Nếu không phải Lạc Tư giúp cô điều tra cây kim độc Cổ Thiệu Mĩ để lại ở hiên trường lần đó cô cũng không nghĩ, một Trợ lý tao nhã nguyên tắc ngày đêm gần Dương Vĩ là loại phụ nữ đủ tàn ác như thế.
Mặc kệ ánh mắt dò xét và phòng bị của Nguỵêt Hàm, Thiệu Mĩ trầm tư chậm chạm vừa hút thuốc vừa nói.--- 13 năm về trước. Cũng vào một đêm tối rất yên tĩnh, không có gió, không có mưa, giống như chẳng có dấu hiệu nào báo trước một việc lớn sẽ xảy ra. Có một người thanh niên tròn 17 tuổi, vô tình đẩy một nhà 3 người vào chỗ chết, một đứa bé gái may mắn sống sót, nhưng dường như cô ta quên mất phần kí ức quan trọng đó, Sau này cô ta cứ ngờ tin người giết cha mẹ mình là 1 người khác.
Giọng nói rất êm tai nhưng khi phát ra lại lạnh thấu xương, một tý cảm xúc cũng không có, Cổ Thiệu Mĩ ngẩng đầu hít lấy khói thuốc đang hòa vào không khí giống như muốn tìm thứ ấm áp nương tựa.
Nguỵêt Hàm bóp chặt bàn tay không ngừng run, lòng cô dấy lên một cảm xúc vô cũng bất an. Lại nhìn cách cô ta hít lấy hơi thuốc quen thuộc mà cô không cách nào quên được « Loại thuốc mà Dương Vĩ hắn ta hay sử dụng. Bình Thường hắn ta khônng hay hút thuốc, đôi lần khi cô tỉnh dậy liền bị mùi vị này ghi nhớ, rất thơm mùi bạc hà thanh đượm không hôi nồng khác hắn các loại thuốc ngòai thị trường, cô nghĩ sẽ chẳng ai hút loại thuốc đắc hiếm này ngoài hắn. Bây giờ , khoan mùi đã nồng đậm hương vị quen thuộc nhưng người hút không phải Dương Vĩ mà là Cổ Thiệu Mĩ, khiến trong lòng cô mang một cảm giác khó chịu chẳng cách nào lý giải »
-Cô đang muốn nói gì ? Đừng ra vẻ mờ ám nữa.
Cổ Thiệu Mĩ khoanh 1tay để dưới ngực, tay cầm thuốc chống lên, lòng bàn tay đặt dưới càm nhìn thẳng vào Nguỵêt Hàm nheo mắt ý cười :-- Cô đang lo lắng sao ?
Nguỵêt Hàm hơi sững sờ, mặt căng cứng, giống như cô ta đang chừo đợi Nguyệt Hàm rơi vào trạng thái từ đầu vậy. Cô lấy lại vẽ bình tĩnh :-Cô đang kể tôi chuyện gì ? Bây giờ tôi không có hứng thú muốn nghe.
Giống như trời sinh Trịnh Nguỵêt Hàm thuần khiết không biết cách giả vỡ là thế nào, càng biểu hiện che giấu lại càng lộ ra tâm trạng của mình.
- Để tôi nói cho cô biết, Người Thanh niên mang trong mình lòng thù hận thấm đậm mùi máu tanh, hằng ngày điều lên từng bước kế họach của mình rất hoàn hảo. Mượn tay giết người phủ sạch tội chứng. Còn kẻ ngu xuẩn đứng ra thực hiện chính là Tống Hào một thương gia mang vẻ chân chính, nhà bảo trợ trẻ em mồ coi, xưng danh đại gia từ thiện nhất trong giới thương gia vô số người cảm kích ca tụng.
-Tại sao gia đình đó phải chết, họ đã làm gì ? Tống Hào tại sao phải hãm hại họ, còn người thanh niên đó…_Nguỵêt hàm giọng nói ngày càng sốt sắn, cô bắt đầu nhận ra lời Cổ Thiệu Mĩ đang muốn nói gì, cô lại cố ý hỏi.
--Tối hôm đó, gia đình họ bị một đám người mang đi, người thanh niên đó đứng ở ngòai rất lâu, chờ đợi từng bước kế họach thành công.
-Rốt cuộc người thanh niên đó tại sao phải làm vậy, tại sao phải chọn ngày hôm đó.
Nguỵêt Hàm như bị đốt cháy khắp cơ thể nóng bừng bước thêm vài bước tới gần Cổ thiểu Mĩ, cô như đang bị lời Thiệu Mĩ dẫn dắt xóay sâu vào câu chuyện.
Cổ Thiệu Mĩ hút hết điếu thuốc cuối cũng trong bao, tiếc nuối thải xuống đất, đứng thẳng không dựa vào cột đèn nữa mà dùng chân giẫm lên tàn thuốc. Nụ cười lại ngày càng sâu. Sâu đó âm thanh phát ra lại cô cũng lạnh buốt :----Vì hôm đó là ngày sinh nhật 17 của cậu ta …cũng là ngày 7 năm trước mẹ cậu ta mất.
Chân Nguyệt Hàm bắt đầu không tự chủ được nữa mềm nhũng ra. Cả người tê buốt theo từng câu nói của Cổ Thiệu Mĩ, cô liền đánh thức ý nghĩ của mình, lại càng không muốn tin vào những lời 1 phía không xác thực của Cổ Thiệu Mĩ. Vì cô biết người thanh niên mà cô ta nói đó là ai.
Cổ Thiệu Mĩ như nhìn ra sự hoài nghi của NGuỵêt Hàm liền lấy ra xấp tài liệu.
-Cô không tin cũng được, về nhà mà từ từ tin cũng không sao._Thiệu Mĩ cười nhếch, giống như cô ta hòan tòan tự tin lời mình nói.
Nhìn xuống đôi tay đang chìa về mình cầm một túi màu vàng. Cô muốn đánh lừa các giác quan mình rằng không nên tin, cũng không nên xem.
Thấy sự do dự của Nguyệt Hàm hồi lâu, Thiệu Mĩ bật cười ra tiếng :- Cô sợ rồi sao. Không dám đối mặt với sự thật à. Để tôi kể rõ cô nghe trước, Cha cô là cảnh sát chìm, năm ông ta vừa ra trường cảnh sát được cử đi nằm vùng vào Công Ty Tống Thị tiếp cận Tống Hào tìm ra chứng cứ tội phạm buôn bán vũ khí trái phép và rửa tiền thông qua vô số lần từ thiện che mắt người khác. Trong hồ sơ ghi rõ cha cô từng tốt nghiệp trường cảnh sát, mặt dù thông tin quan trọng đã được nội bộ cảnh sát hủy đi hết, và những năm cha cô ở bên cạnh Tống Hào. Cô biết không người đàn ông đó chính tay đưa cha cô vào chỗ không có đường lui. Max chờ 7 năm cuối cùng để cho Tống Hào biết thân phận cha cô và tài liệu chứng cứ của lão, nên lão đã đem gia đình cô uy hiếp cha cô giao chứng cứ tội phạm của mình ra. Ngày mà cha cô không về cũng chính là ngày ông ta chuẩn bị phục chức nhưng đáng tiếc…..chỉ còn 1 bước nữa thôi
Cổ Thiệu Mĩ chăm chú ngắm nhìn từng biểu hiện trên gương mặt của Nguỵêt Hàm, cái ánh mắt đau đớn nổi đỏ gân máu của Nguỵêt Hàm rõ rệt làm lòng dạ Cổ Thiệu Mĩ lại trở nên thỏa mãn đắc ý, cô ta vô cũng muốn Trịnh Nguỵêt Hàm đau khỗ phải tuyệt vọng với Max.
---Cô…cô..im đi.._Giọng Nguỵêt Hàm run run. Đôi gót bước lùi nghiêng nghiêng như muốn ngã.
-Tại sao, Cha tôi tại sao giết mẹ của Max, ông ấy là cảnh sát không lý nào. Những lời cô nói thật vô lý. Trước 7 năm đó nếu cha tôi còn ở trường cảnh giác lý nào lại giết mẹ của Max.
-Trịnh Nguỵêt Hàm cô nghĩ làm cảnh sát thì trong sạch lắm sao, có những việc chỉ người trong cuộc mới biết rõ, nếu cô muốn biết rõ thì tự mà đi tìm hiểu, nhưng lần đó cha cô đúng là đã đụn chết mẹ của Max, và người xóa sạch bằng chứng của ông ta là kẻ mà cả tôi và cô hay cả Max cũng không thể ngờ được.
-Tôi sẽ không tin cô, Tống Hào chết rồi, còn ai có thể đối chất lời cô nói. Những tờ giấy này thì nói lên được cái gì _Nguyệt Hàm lạnh lùng quay lưng lại với Cổ Thiệu Mĩ, có lẽ Nguỵêt Hàm đang cố che giấu sự yếu đuối của bản thân, nhất là người phụ nữ này cô càng câm ghét sự yếu đuối của mình hơn.
Cổ Thiệu Mĩ lần nữa cố tình cấm dao ghim vào ngực Nguỵêt Hàm thật đau, cô ta bước tới trước mắt đối diện với Nguỵệt Hàm, cầm tập tài liệu nhét vào tay Nguyệt Hàm. Nói một câu cuối rồi quay bỏ đi :---Tôi hỏi cô lần nữa, bây giờ cô tin có định mệnh rồi chứ. Cô càng che đậy thì càng lộ rõ sự yếu mềm của bản thân, người như cô không đủ tư cách ở bên cạnh Max, cả hai người càng gần nhau sẽ càng làm bản thân bị thương, cô cũng nhìn thấy rồi Max làm việc không có tình cảm, Tống A Vĩnh là một sự chứng minh cô cần nhìn rõ. Mau rời khỏi Max đi.
Sau khi Thiệu Mĩ đi khuất, chỉ còn lại màn đêm mù mịch lạnh lẽo, chỉ tồn động lại trong không khí nhàn nhạt mùi thuốc hương bạc hà chưa tan. Nguyệt Hàm ngồi khụy xuống nền đất, trên tay là sắp tài liệu vàng bị bóp nát một góc, lúc này một giọt nước mắt cũng chẳng rơi nổi. Trong đầu cô quay cuồng, từng mảnh từng mảnh kí ức chạy dài như một thướt phim, cuối cùng cô đã hiểu tại sao trước lúc chết Tống Hào lại nói với cô như vậy « Hắn ta mới là kẻ thù lớn nhất của cô ». Còn cả những ngày tháng lưu lạc ở cùng hắn sinh tử giống như một giấc mộng chưa gì đã tỉnh.
QUAY LẠI HIỆN TẠI
Mọi thứ như ngừng lại ngay thời khắc này, căn phòng yên tĩnh tỏa ra không khí ngột ngạt đủ để nghe thấy hơi thở nặng nề, nhịp tim của cả hai đang đập lọan.
Lúc này Max hơi sửng người. Nộ khí phát tỏa, Vẻ mặt điển trai không khuyết ngày càng tối sầm đáng sợ. Gương mặt băng tuyết cuối cùng cũng có.
« --TRÁNH RA…TRÁNH XA TÔI RA…TÔI CĂM GHÉT ANH…ANH BIẾT KHÔNG..ANH CHÍNH LÀ NỖI ĐAU CỦA TÔI..DƯƠNG VĨ..HỨC.. »
Hắn nhớ lại câu nói của cô lúc đó, hắn chỉ biết nhấm mắt thở dài.Đôi mắt lạnh lẽo biến mấtư chỉ còn nét đau buồn đỏ ngầu . –Anh là nỗi đau của em, chính anh đã biến cuộc sống tốt đẹp của xem trở thành những đau thương, anh sẽ trả lại cho em chỉ cần em sống vượt qua lần này.
Hắn chầm chậm hôn lên trán cô. Tay nâng nếu gò má cô dịu dàng. Sâu khi hắn rời khỏi từ trong giấc ngủ của cô Nơi khóe mắt lại chảy lăn dày một giọt nước, có thể là cô nghe thấy tâm tư hắn, có thể giấc mơ cô gặp phải lại là ác mộng.
Không biết rằng hắn ngồi bên cạnh Nguyệt Hàm bao lâu, chỉ cần nhìn cô yên lặng trong tầm mắt hắn thế này thì lòng dạ hắn lại trở nên dễ chịu hơn.
Suốt khaỏng thời gian cô yên tỉnh ngủ một giấc dài cũng là chừng ấy thời gian khiến hắn nhớ về một ký ức mà cô đã quên rồi, Gương mặt trầm tĩnh bất chợt mĩm cười dịu dàng khiến ánh nắng bên ngàoi cũng theo đó mà tô rọi theo từng đường nét anh tuấn của hắn làm mọi thứ cũng trở nên xinh đẹp lung linh vô cùng
Cô gái mỏng manh cũng cảm nhận được hơi thở ấm nóng và mùi hương bạc hà thân thuộc mà thức tỉnh.
Vừa thấy cô khẽ lây người, Max vội càng đứng lên.
Thân lớn vừa quay lưng đi. Bị mốt cánh tay nhỏ luống cuống nắm lại tay áo. Hắn nghiêng đầu qua nhìn xuống đôi tay kia đang níu hắn, cảm giác như một ngọn lửa chậm chạp đốt cháy từng phần trên cơ thể hắn..
Như chờ đợi cô muốn nói điều gì, Max im lắng nhìn sự bối rối của cô.
Cô đè nén sự nóng giận, không ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh như tảng đá kia. Cô hít lấy một hơi thở ra nặng nề:--Tôi...
-Nếu đã không nói được thì đừng nói._Giọng lạnh lẽo vang lên, dứt khóac không chờ sự ngập ngừng của cô, kéo tay cô ra có ý phải rời đi.
-ANH LUÔN MUỐN NẮM GIỮ TÔI Ở BÊN CẠNH ĐỂ RÀNG BUỘC SỰ TỰ DO, CHẲNG LẼ LÀM VẬY ANH TỐT HƠN SAO._ Thấy hắn nhanh chống bỏ đi, cô gôm hết dũng khí nói lớn. Thân hình lớn kia cũng đột ngột dừng lại.Cô bước thêm vài bước lại gần tấm lưng lớn như bức tưởng vững chắc không bao giờ đỗ ngã kia, cảm giác thấy rõ ràng tấm lưng kia thật cô độc. Nhưng bây giờ cô chẳng cần quan tâm đến hắn cô hay là độc gì nữa.
-Anh cố chấp nắm giữ tôi không buông, Vì cái gì?.
Hơi thở cô gấp gắp, tay bấu chặt. Lần này cô muốn nói rõ ràng với hắn.
Lần này hắn xoay cả thân lớn về phía cô, đối diện cùng cô. Max không để lộ biểu cảm của mình, chỉ là xương quai xanh hắn đang nghiến lại. Không rõ tâm tư. Chỉ chờ cô tiếp tục nói.
-Tôi là Trịnh Nguyệt Hàm, một con người vốn bình thường như bao người khác. Nhưng có một người không giống như tôi anh ta ở thế giới khác hoàn tòan mà tôi đang sống. Một ngày, tôi vô tình bị anh ta mang đi vào thế giới của anh ta dù chưa từng được tôi cho phép , nơi đó không có bạn bè, không có tiếng cười, không có tiếng thầy giáo la hét khi ngủ ngục trong giờ học, không có mỗi sáng thức dậy trể phải leo tường vào lớp, không có tiếng reng chuông giờ ra chơi, không có tiếng con bé gái nhà bên cạnh sang gọi chị ơi, không có sự giúp đỡ nhiệt tình, không có không khí trong trẻo của mùa xuân, không có sự trong đợi được nghĩ hè, không có đêm trăng rầm đốt đèn cũng những đứa trẻ, không có…
-Em muốn nói gì?_Max bắt đầu không đủ kiên nhẫn, hắn cảm nhận từ câu chữ của cô quá nhiều mất mát. Giống như cô đang từng nhát, từng nhát rạch vào tim hắn một cách tàn nhẫn.
Cô cố hít sâu lấy thêm dũng khí, nói tiếp:-……Tôi ở trong thế giới mà anh ta đã tạo ra, có mùi tanh nồng của máu người, có cả mùi thuốc súng, tiếng thét tiếng súng luôn âm ĩ mỗi ngày, có thù hận, có ganh đua, có chiến đấu, có hi sinh, có mệt mỏi, có ngục ngã, có sự giận dữ, có tàn khóc ác liệt, có vết thương xát thịt, chẳng biết đang là ngày hay đêm mặc sự huấn luyện không ngừng nghĩ, không cần có cảm xúc, chỉ có nghe lệnh và tuân thủ, sự sống và cái chết không một chút giá trị nào, nếu sống thì tiếp tục cho ngày mai, còn chết thì hết.
Max càng lúc sắc mặt thay đỗi, từ bao giờ anh lại dễ dàng bị cô xoay chuyển tâm tình. Đôi mày rậm chau chặc, đôi mắt bén ra tia lửa, Max gằng lên tiếng:- Năm năm trước chính em đã lựa chọn còn có thể trách ai. Chẳng phải lòng thù hận của em đã biến em sống như thế sao.
-Dương Vĩ
Cô bất chợt vương đôi mắt óan hận nhìn hắn u uất.:----Là anh!
--Từ đầu là do tôi ngu dại tin anh,anh nói đúng là do lòng thù hận của tôi che mờ mắt, ngay cả kẻ thù lớn nhất ở trước mắt cũng không nhìn ra, để hắn ta hành hạ suốt năm.
Trịnh Nguỵệt Hàm nhớ lại tối hôm qua sau khi bỏ chạy cãi nhau với Max, Cổ Thiệu Mĩ đến tìm cô.
-Cô đến tìm tôi có chuyện gì.
-Tất nhiên là có chuyện_Nụ cười khóe mang phần mờ ám, dưới ánh đèn đường len lỏi rọi xuống gương mặt tuỵêt sắc của Cổ Thiểu Mĩ làm Nguỵêt Hàm có chút ganh ty. Liền tránh đi ánh nhìn sang hướng khác.
-Cổ Thiệu Mĩ, đáng lý người cần đến tìm trước phải là tôi mới đúng, tôi còn rất nhiều điều rất muốn nói rõ ràng với cô. Không ngờ cô cũng gấp như vậy._Nguyệt Hàm lơ đễnh liếc qua sắc mặt Thiệu Mĩ .
Thư thái Thiệu Mĩ ung dung dựa vào cột dèn, đường công và đôi chân dài vô cũng quyến rũ tạo thành tư thế vô cũng đẹp. Tay thành thục rút bao thuốc ra lấy một điếu thuốc bật lửa rồi kẹp giữa ngón tay trỏ và ngón giữa hiễn nhiên đưa lên đôi môi đỏ mộng, Hít lấy một hơi thuốc làm ấm cơ thể, liền bật cười, không rõ là biểu hiện gì.
-Cô có tin vào Định mệnh không ?
Thiệu Mĩ liếc nhìn qua Nguỵêt Hàm đang nhíu mày khó hiểu, cô lại cười khóe rồi rít lấy hơi thuốc.
-Đây là câu mà cô vất vả chạy tới đây để hỏi tôi sao. Vậy ý cô muốn nói việc cô bước vào CEO làm trợ lý Dương Vĩ là định mệnh sao, hay lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở nhà chứa ở Hoa Lĩnh và cô giả vờ bị bắt rồi giết người cũng điều là định mệnh à.
Giọng điệu Nguỵêt Hàm mang phần mỉa mai, cô không tin là người phụ nữ xinh đẹp trong mềm yếu này không có ác niệm, vẻ ngòai cô ta che đậy sự tao nhã quyến rũ nhưng không biết được mưu đồ có bao nhiêu tàn nhẫn, vẫn là nên thận trọng. Nếu không phải Lạc Tư giúp cô điều tra cây kim độc Cổ Thiệu Mĩ để lại ở hiên trường lần đó cô cũng không nghĩ, một Trợ lý tao nhã nguyên tắc ngày đêm gần Dương Vĩ là loại phụ nữ đủ tàn ác như thế.
Mặc kệ ánh mắt dò xét và phòng bị của Nguỵêt Hàm, Thiệu Mĩ trầm tư chậm chạm vừa hút thuốc vừa nói.--- năm về trước. Cũng vào một đêm tối rất yên tĩnh, không có gió, không có mưa, giống như chẳng có dấu hiệu nào báo trước một việc lớn sẽ xảy ra. Có một người thanh niên tròn tuổi, vô tình đẩy một nhà người vào chỗ chết, một đứa bé gái may mắn sống sót, nhưng dường như cô ta quên mất phần kí ức quan trọng đó, Sau này cô ta cứ ngờ tin người giết cha mẹ mình là người khác.
Giọng nói rất êm tai nhưng khi phát ra lại lạnh thấu xương, một tý cảm xúc cũng không có, Cổ Thiệu Mĩ ngẩng đầu hít lấy khói thuốc đang hòa vào không khí giống như muốn tìm thứ ấm áp nương tựa.
Nguỵêt Hàm bóp chặt bàn tay không ngừng run, lòng cô dấy lên một cảm xúc vô cũng bất an. Lại nhìn cách cô ta hít lấy hơi thuốc quen thuộc mà cô không cách nào quên được « Loại thuốc mà Dương Vĩ hắn ta hay sử dụng. Bình Thường hắn ta khônng hay hút thuốc, đôi lần khi cô tỉnh dậy liền bị mùi vị này ghi nhớ, rất thơm mùi bạc hà thanh đượm không hôi nồng khác hắn các loại thuốc ngòai thị trường, cô nghĩ sẽ chẳng ai hút loại thuốc đắc hiếm này ngoài hắn. Bây giờ , khoan mùi đã nồng đậm hương vị quen thuộc nhưng người hút không phải Dương Vĩ mà là Cổ Thiệu Mĩ, khiến trong lòng cô mang một cảm giác khó chịu chẳng cách nào lý giải »
-Cô đang muốn nói gì ? Đừng ra vẻ mờ ám nữa.
Cổ Thiệu Mĩ khoanh tay để dưới ngực, tay cầm thuốc chống lên, lòng bàn tay đặt dưới càm nhìn thẳng vào Nguỵêt Hàm nheo mắt ý cười :-- Cô đang lo lắng sao ?
Nguỵêt Hàm hơi sững sờ, mặt căng cứng, giống như cô ta đang chừo đợi Nguyệt Hàm rơi vào trạng thái từ đầu vậy. Cô lấy lại vẽ bình tĩnh :-Cô đang kể tôi chuyện gì ? Bây giờ tôi không có hứng thú muốn nghe.
Giống như trời sinh Trịnh Nguỵêt Hàm thuần khiết không biết cách giả vỡ là thế nào, càng biểu hiện che giấu lại càng lộ ra tâm trạng của mình.
- Để tôi nói cho cô biết, Người Thanh niên mang trong mình lòng thù hận thấm đậm mùi máu tanh, hằng ngày điều lên từng bước kế họach của mình rất hoàn hảo. Mượn tay giết người phủ sạch tội chứng. Còn kẻ ngu xuẩn đứng ra thực hiện chính là Tống Hào một thương gia mang vẻ chân chính, nhà bảo trợ trẻ em mồ coi, xưng danh đại gia từ thiện nhất trong giới thương gia vô số người cảm kích ca tụng.
-Tại sao gia đình đó phải chết, họ đã làm gì ? Tống Hào tại sao phải hãm hại họ, còn người thanh niên đó…_Nguỵêt hàm giọng nói ngày càng sốt sắn, cô bắt đầu nhận ra lời Cổ Thiệu Mĩ đang muốn nói gì, cô lại cố ý hỏi.
--Tối hôm đó, gia đình họ bị một đám người mang đi, người thanh niên đó đứng ở ngòai rất lâu, chờ đợi từng bước kế họach thành công.
-Rốt cuộc người thanh niên đó tại sao phải làm vậy, tại sao phải chọn ngày hôm đó.
Nguỵêt Hàm như bị đốt cháy khắp cơ thể nóng bừng bước thêm vài bước tới gần Cổ thiểu Mĩ, cô như đang bị lời Thiệu Mĩ dẫn dắt xóay sâu vào câu chuyện.
Cổ Thiệu Mĩ hút hết điếu thuốc cuối cũng trong bao, tiếc nuối thải xuống đất, đứng thẳng không dựa vào cột đèn nữa mà dùng chân giẫm lên tàn thuốc. Nụ cười lại ngày càng sâu. Sâu đó âm thanh phát ra lại cô cũng lạnh buốt :----Vì hôm đó là ngày sinh nhật của cậu ta …cũng là ngày năm trước mẹ cậu ta mất.
Chân Nguyệt Hàm bắt đầu không tự chủ được nữa mềm nhũng ra. Cả người tê buốt theo từng câu nói của Cổ Thiệu Mĩ, cô liền đánh thức ý nghĩ của mình, lại càng không muốn tin vào những lời phía không xác thực của Cổ Thiệu Mĩ. Vì cô biết người thanh niên mà cô ta nói đó là ai.
Cổ Thiệu Mĩ như nhìn ra sự hoài nghi của NGuỵêt Hàm liền lấy ra xấp tài liệu.
-Cô không tin cũng được, về nhà mà từ từ tin cũng không sao._Thiệu Mĩ cười nhếch, giống như cô ta hòan tòan tự tin lời mình nói.
Nhìn xuống đôi tay đang chìa về mình cầm một túi màu vàng. Cô muốn đánh lừa các giác quan mình rằng không nên tin, cũng không nên xem.
Thấy sự do dự của Nguyệt Hàm hồi lâu, Thiệu Mĩ bật cười ra tiếng :- Cô sợ rồi sao. Không dám đối mặt với sự thật à. Để tôi kể rõ cô nghe trước, Cha cô là cảnh sát chìm, năm ông ta vừa ra trường cảnh sát được cử đi nằm vùng vào Công Ty Tống Thị tiếp cận Tống Hào tìm ra chứng cứ tội phạm buôn bán vũ khí trái phép và rửa tiền thông qua vô số lần từ thiện che mắt người khác. Trong hồ sơ ghi rõ cha cô từng tốt nghiệp trường cảnh sát, mặt dù thông tin quan trọng đã được nội bộ cảnh sát hủy đi hết, và những năm cha cô ở bên cạnh Tống Hào. Cô biết không người đàn ông đó chính tay đưa cha cô vào chỗ không có đường lui. Max chờ năm cuối cùng để cho Tống Hào biết thân phận cha cô và tài liệu chứng cứ của lão, nên lão đã đem gia đình cô uy hiếp cha cô giao chứng cứ tội phạm của mình ra. Ngày mà cha cô không về cũng chính là ngày ông ta chuẩn bị phục chức nhưng đáng tiếc…..chỉ còn bước nữa thôi
Cổ Thiệu Mĩ chăm chú ngắm nhìn từng biểu hiện trên gương mặt của Nguỵêt Hàm, cái ánh mắt đau đớn nổi đỏ gân máu của Nguỵêt Hàm rõ rệt làm lòng dạ Cổ Thiệu Mĩ lại trở nên thỏa mãn đắc ý, cô ta vô cũng muốn Trịnh Nguỵêt Hàm đau khỗ phải tuyệt vọng với Max.
---Cô…cô..im đi.._Giọng Nguỵêt Hàm run run. Đôi gót bước lùi nghiêng nghiêng như muốn ngã.
-Tại sao, Cha tôi tại sao giết mẹ của Max, ông ấy là cảnh sát không lý nào. Những lời cô nói thật vô lý. Trước năm đó nếu cha tôi còn ở trường cảnh giác lý nào lại giết mẹ của Max.
-Trịnh Nguỵêt Hàm cô nghĩ làm cảnh sát thì trong sạch lắm sao, có những việc chỉ người trong cuộc mới biết rõ, nếu cô muốn biết rõ thì tự mà đi tìm hiểu, nhưng lần đó cha cô đúng là đã đụn chết mẹ của Max, và người xóa sạch bằng chứng của ông ta là kẻ mà cả tôi và cô hay cả Max cũng không thể ngờ được.
-Tôi sẽ không tin cô, Tống Hào chết rồi, còn ai có thể đối chất lời cô nói. Những tờ giấy này thì nói lên được cái gì _Nguyệt Hàm lạnh lùng quay lưng lại với Cổ Thiệu Mĩ, có lẽ Nguỵêt Hàm đang cố che giấu sự yếu đuối của bản thân, nhất là người phụ nữ này cô càng câm ghét sự yếu đuối của mình hơn.
Cổ Thiệu Mĩ lần nữa cố tình cấm dao ghim vào ngực Nguỵêt Hàm thật đau, cô ta bước tới trước mắt đối diện với Nguỵệt Hàm, cầm tập tài liệu nhét vào tay Nguyệt Hàm. Nói một câu cuối rồi quay bỏ đi :---Tôi hỏi cô lần nữa, bây giờ cô tin có định mệnh rồi chứ. Cô càng che đậy thì càng lộ rõ sự yếu mềm của bản thân, người như cô không đủ tư cách ở bên cạnh Max, cả hai người càng gần nhau sẽ càng làm bản thân bị thương, cô cũng nhìn thấy rồi Max làm việc không có tình cảm, Tống A Vĩnh là một sự chứng minh cô cần nhìn rõ. Mau rời khỏi Max đi.
Sau khi Thiệu Mĩ đi khuất, chỉ còn lại màn đêm mù mịch lạnh lẽo, chỉ tồn động lại trong không khí nhàn nhạt mùi thuốc hương bạc hà chưa tan. Nguyệt Hàm ngồi khụy xuống nền đất, trên tay là sắp tài liệu vàng bị bóp nát một góc, lúc này một giọt nước mắt cũng chẳng rơi nổi. Trong đầu cô quay cuồng, từng mảnh từng mảnh kí ức chạy dài như một thướt phim, cuối cùng cô đã hiểu tại sao trước lúc chết Tống Hào lại nói với cô như vậy « Hắn ta mới là kẻ thù lớn nhất của cô ». Còn cả những ngày tháng lưu lạc ở cùng hắn sinh tử giống như một giấc mộng chưa gì đã tỉnh.
QUAY LẠI HIỆN TẠI
Mọi thứ như ngừng lại ngay thời khắc này, căn phòng yên tĩnh tỏa ra không khí ngột ngạt đủ để nghe thấy hơi thở nặng nề, nhịp tim của cả hai đang đập lọan.
Lúc này Max hơi sửng người. Nộ khí phát tỏa, Vẻ mặt điển trai không khuyết ngày càng tối sầm đáng sợ. Gương mặt băng tuyết cuối cùng cũng có.