-Mọi người hiểu lầm rồi, hai người kia mới chính là tên biến thái quấy phá phụ nữ ở chung cư, không phải anh ta đâu, sếp à nên điều tra rõ ràng_Cô thở hồng học vì phải chạy bộ với vận tốc 50km/h lao tới đây.
Vị cảnh sat nhíu mày:-Cô là gì của tên này, bạn gái hay vợ?
Cô hết hồn hả họng:--A..khôn phải, hàng xóm thôi.
-Nguyệt Hàm, con còn bênh tên bệnh hoạn này, con xem hắn nữa câu cũng không giải thích, con giúp hắn cái gì, rõ ràng ai cũng thấy hắn đánh người ta bị liệt._Thím Thẩm kéo Nguyệt Hàm lạ trách móc.
-Không phải, không phải mà, vì hai tên kia đánh người trước, vì cứu con nên anh ta mới bất đắc dĩ phản kháng_Cô xua xua tay phản đối, kịch liệt giải thích, xoay qua giựt giựt tay áo người đàn ông đứng im như khúc gỗ, cánh tay thì bị cồng sắt khóa chắc.
Cô rù rì, miệng không nhích phát ra tiếng khẽ:-Anh mau giải thích với họ đi chứ?
Người đàn ông vẫn bất động, không thấu nỗi tâm tư. Cô lại cho rằng vì hắn ta sợ quá mà nói không được nên liền cuống quýt giải thích tiếp, ánh mắt cầu xin người cảnh sát sự tin tưởng:- Thật đó, sếp ơi đừng bắt anh ta, anh ta đúng là có chút vấn đề về thần kinh, gặp người lạ sẽ sợ mà không nói chuyện được, sếp có hỏi thêm anh ta cũng sợ không dám trả lời. Có gì cứ hỏi tôi ạ. Hôm đó tôi chứng kiến sự việc đây.
--Rầm—
Anh cảnh sát bị cô làm tức giận, đập bàn:-Tôi là cảnh sát, biết phải làm việc thế nào, cô chỉ là hàng xóm không phải bị can nếu là nhân chứng sẽ được hỏi sau, chưa tới lượt cô, cô bảo tôi hỏi cô, có phải cô xem cảnh sát là đám trẻ con tùy tiện bảo sao hả.
-Không…ý tôi..là
-Im ngay, nếu không tôi bắt luôn cô về tội quấy rối người thi hành công vụ.
-Trời..có cần…
-Bảo cô im…còn mở miệng tôi lập tức tống cô vào nhà giam. _ Mắt đỏ gần, anh cảnh sát giận sôi máu, lúc đầu vì bị người đàn ông trước mặt coi thường hỏi gì cũng không nói, lại không để cảnh sát vào mắt đã rất tức tối rồi giờ con bị con bé này nghênh ngang làm loạn.
Cơn giận dữ bốc tới đầu, tay chỉ chỉ hâm dọa Nguyệt Hfam làm cô điếng cả người mà rụt cổ. Đằng khác lại không nhận ra, người đàn ông nào đó dùng ánh mắt dao gâm bá khí yên lặng ghim lên người Anh cảnh sát, giống như một con sói đang săn mồi/
-Anh tên gì? mấy tuổi? nhà đâu? Đã xích mích thế nào với nạn nhân? Kể rõ quá trình xảy ra đánh người?
Sự yên tĩnh cứ lặng lẽ trôi, không những sắc mặt mọi căng cứng vì chờ tên đàn ông kia trả lời, mà ngay cả cô mặt cũng xanh mét, ấp ớ thay hắn ta lên tiếng:-Ây da…sếp hỏi nhiều như vậy, sao mà nhớ hết trả lời chứ?
Anh sảnh sát giận run, đứng lên đập mạnh sấp ghi chép xuống bàn, ánh mắt tóe lửa:-Được, không muốn hợp tác đúng không, tôi giam anh 24 tiếng, xem anh có chịu nói hay không?
-Sếp ơi, đừng nóng từ từ đã_Cô tái mặt tới xuýt xoa, tay giả lả bưng ly trà lên.:--Uống chút trà bình tĩnh nha sếp.
Nguyệt Hàm cũng tự nghĩ, tại sao bản thân lại tự biến thành con phục dịch cảnh sát thế này, nếu không vì tên này giúp cô, cũng không muốn thấy người bị oan mà không cứu, giờ cô đâu có như con cún con xoắn đuôi nịnh bợ chứ.
Sáng sớm tĩnh dậy nằm ngoài cửa, chưa kịp vào nhà thay quần áo, đã thấy người ta bu đông nhà đối diện rồi lôi nhau lên Công An, vội vội vàng vàng theo tới tận đây, cuối cùng thì người bị bắt lại im re như khúc cây, nhân chứng thì biến thành chú chó trung thành với đảng.
-Cho anh một cơ hội, tôi hỏi lại lần nữa. Anh tên gì?_Nuốt xuống cục tức, anh cảnh sát hai tay chống lên bàn mắt đâm đâm nhìn người đàn ông, đầu đội mũ khoác đen, người ngã ra sau thư thái như chẳng phải chuyện bị bắt là đáng sợ gì.
Nguyệt hàm lây hắn ta:--Nói tên anh đi, nếu mà anh sợ quá thì nói mình tôi nghe, sau đó tôi thuật lại. có được không?
Hành động cô áp sát vào tay hắn nói nhỏ, khiến người đàn ông có chút phản ứng, hắn nghiêng đầu qua cô, vừa khéo chạm gần má hít lấy mùi hương trên tóc cô. Ngay cả người ngoài nhìn vào cũng trố mắt nhìn nghi hoặc mờ ám. Mà ngay cả cô thì ngu si không biết, Càng dí sát tai mình vào mặt hắn :-Nào nói đi, không cần sợ, tôi giúp anh!
Gương mặt được hê nữa phần lại hiện trên môi nụ cười nguy hiểm, hắn ta đưa đôi môi chẻ cong cong thả hơi thở vào tai cô, khiến cô nhột nhột, người bị hơi ấm nam tính lạ thường bất giấc run người, không ngờ giọng hắn ta phát ra thật khẽ mà trầm vang có uy lực mê người:-Ngày cả khi em quên đi tôi, mùi hương này vẫn chứng tỏ em không bao giờ biến mất nhỉ?
Trịnh Nguyệt Hàm điếng người, giọng lúng túng rút người về:-Cái…gì…anh nói…quái gì vậy?.Quên..quên …anh…khi nào?
Khuôn mắt khôi ngô tuấn tú liền được khoe khoan, hắn nở nụ cười bí hiểm, có phần tà mị, Mặt hắn ngước lên cao ngang bằng tầm nhìn Anh cảnh sát viên. Nhìn gương mặt người đàn ông đối diện nữa phần khí chất ngang tàn, nét lạnh lùng bao trùm cả ánh nhìn người khác, làm mắt trái anh cảnh sát co giật liên tục.
-Trương Nam Hải! được tôi sẽ lưu ý tên anh.
Âm thanh cẩn thận vang lên, khiến cả phòng cảnh sát những người phụ nữ đoái mắt chăm chú nhìn. Hắn ta gọi thẳng thừng tên của anh cảnh sát, thẻ nhân viên bị hắn nhìn muốn xuyên thủng, giọng nói ngạo mạn này khiến anh cảnh sát viên dù có hơi hoang man cũng giận tím mặt. Chưa kịp phản pháo đùn đùn thì bị hắn ta làm sững sờ.
-Đôi trưởng anh là ai, kêu ra đây tôi cần gặp!
--Hơ—Nguyệt Hàm liên lục bị tên này làm choáng váng đầu óc, mắt liếc hắn rồi sang anh cảnh sat, để chứng tỏ đoạn đối thọai này không phải do bà lao công nào bỏ lộn vào máy ghi âm.
Anh cảnh sat cho rằng tên này chắc là kẻ có địa vị cao trong xã hội, nên mới ngông cuồng như vậy, lỡ đâu là con ông cháu cha, anh mu muội hành xự vô lẽ, có phả sự nghiệp ba đời cảnh sát sau này bị mắt trắng vào tay mình không. Giọng nhẹ xuống, có chút dò hỏi:-Anh quen biết Đội Trưởng tôi ư!
-Không!
Giọng điệu dứt khoác. Mọi người lại bị hắn làm kinh ngạc, vừa dứt câu đã có nhiều người thầm rủa “ Không quen biết còn ra vẻ, tên này tự mãn hay thần kinh vậy”
-Không biết. Cứ gặp rồi quen sau!
-Ặc—Cả bọn vì câu nói của hắn mà rớt càm há hốc miệng.
Cô nhanh chóng bết thời thế, nhào tới anh cảnh sát:-À, sếp ơi, anh ta quả thật bị thần kinh, cho nên nhiều lúc nói chuyện không rõ ràng, nói ra cũng chẳng biết mình nói gì đâu, sếp ơi! _Cô vuốt vuốt ngực anh cảnh sát đang thở phập phồng như thiếu oxi. Cố gắng trấn an tinh thần anh cảnh sát viên.
Chẳng may hành động vô ý từ lòng tốt của cô bị ai đó thâu tóm vào mắt, đôi mắt chim ưng bén ra mùi sát khí, âm vực u ám, lạnh toát mùi chua.
-Em tránh ra, phụ nữ không nên tự tiện sờ đàn ông, em không có hay da mặt sao?
--Ơ…cô nghệch người ra, tró mắt nhìn xuống ta mình rồi ý thức lùi về, mặt hậm hức nghiến răng tóe lửa nhìn hắn ta, nói bằng khẩu hình miệng nhưng không phát ra tiếng:--Tôi đang giúp anh đó, còn bảo tôi không có da mặt.!
Anh cảnh sát hừ lạnh:-Không quen biết, vậy anh quen ai ở đây. Cảnh sát là nơi công chính liên minh, không dựa vào quan hệ, anh có là con của Đại tá, Đại úy gì thì có tội cũng xử theo luật.
-Được, vậy tôi cho anh ba ngày, tìm ra thân phận của tôi là gì, sau đó tôi có thể nghĩ đến việc trả lời khai của anh. _Người đàn ông gương mặt trầm tĩnh, lời nói phát ra như kiểu sếp trên ra lệnh thuộc hạ, không giấu giếm sự ngông cuồng kiêu ngạo.
--Rặc—Cảm của mọi người đã rớt tận rốn hết.
Ai cũng đứng hình á khẩu. Anh cảnh sát bị khí thế áp đâo của người đối diện àm mất oai phong, chẳng rõ nên tiếng hay lùi, vì người đối diện không phải những tên giang hồ bình thường không chịu hợp tác, ngang ngược lớn tiếng đồi đâm chém. Người này lãnh đạm, bí hiểm, có cảm giác như không cách nào phá bỏ được khí thế uy lực của hắn, giọng nói nghe qua trầm luân có lực, như quỷ ám có thể điểu khiển người khác, làm sao giống được bọn heo gà tầm thường.
Vì bị cho vào cô thế, trước bao nhiêu người cũng vì tự trọng mà ra vẻ:- Ăn nói ngông cuồng, cảnh sát là để anh có quyền muốn kêu sao kêu à, nếu anh cố tình không hợp tác theo luật tạm giam anh 48 tiếng.
Hoảng hốt sau câu nói của Anh cảnh sát. Nguyệt Hàm luốn cuốn:-Cái tên điên này, anh hết chuyện hay sao mà nói năng xàm ngôn vậy, nếu vì tự ái đàn ông mà hại thân thì ngu si không bằng. Anh tuân thủ họ đi nói tên anh thì có chết hay sao. Dù gì anh đánh người là có tội, đừng để tội chồng tội a.
Đối diện với sự sốt xoắn của Trịnh Nguyệt Hàm, ai đó chỉ trầm măt cười thâm thúy:-Em đang lo lắng cho tôi vậy sao?
Ánh mắt cô đờ đẫn, bị câu nói tâm tình kêu trời không thấu:--Anh..anh…tôi vì không muốn anh bị oan.
Dì Đào kéo cô lại:-Con và tên này có quan hệ gì, con là bạn gái tên này sao, sao lại đồng ý qua lại với kẻ bệnh hoạn chứ. Nha đầu ngốc.
Cuối cùng, cô đều im lặng, mắc kệ không thèm nói tiếng nào, nhìn tên thần kinh ngông cuồng đó bị đưa vào nhà tạm giam.
Chỉ là chưa tới 48 tiếng như đã định. Cũng không hiểu vì sao, Sáng hôm sau, hắn được một chiếc xe hơi BWM bóng loáng, đưa đến tậng chung cư.
Người đưa hắn về lại rất giầu có và sang trọng, nhìn qua là biết xài toàn đồ hiệu. Chỉ là khi đứng chung, khí chất bức người của tên bận chiếc áo khoác đen khá cũ đơn giản đạp nát đóng đồ hiệu đắt tiền trên người đàn ông giàu có. Cô nào giờ cứ tưởng “ Người đẹp vì lụa” có lẽ đúng nhưng nó không dành cho tên đàn ông kì quái kia chút nào.
Hắn ta vốn dĩ làm gì cũng đẹp và mang sự phi phàm không giống người dân thường trong chung xư, hay giống một kẻ bệnh tâm thần nào. Có cho hắn cởi trần chắc cũng không làm mắt đi dáng vẻ đạo mạo bất phàm mà còn thêm sự quyến rũ mạnh mẽ của đàn ông chăng.
Suy tới lui, cô lại thấy mình sắp thành sắc nữ. Vội nghĩ đến đã trể ba chân bốn cảng bước ngang qua chiếc xe và hai người kia.
---Này!
Cô ngạc nghiên dừng lại, giọng này thanh thoát,không có uy lức như người đàn ông kia. Cô quay lại mới nhìn rõ ràng người đàn ông giàu có kia, 8 phần điển trai chỉ thua hắn ta thôi. Chân mày người đàn ông giàu có nheo lại chăm chú nhìn cô như muốn nghền nát cô bằng con mắt phượng hẹp dài.
Cô nhìn xung quang xme có ai để đảm bảo chắc rằng mình không bị hố, tay chỉ vài mình:-Anh gọi tôi sao?
-Ừ..cô đó!
-Có chuyện gì?
Miệng nói như mắt đảo và tên khúc gỗ sừng sững, hắn vẫn vậy, dường như ngồi trong đó cả ngày cũng chẳng làm gương mắt hắn mệt mỏi đi.
-Cô..là người đứng ra làm nhân chứng cho Max.._Tên kia ánh mắt ngờ vực hỏi.
-Tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của công dân phải làm thôi.
-Vậy cám ơn cô, cô có việc gì cứ nói tôi nhất định sẽ đền đáp. À..Xin chào..Tôi tên Lạc Tư_Người đàn ông nhận mình tên Lạc Tư chìa đôi tay dài ra về phía cô, lịch sự giới thiệu.
Cô rụt rè bắt tay anh ta, chỉ là khi chạm vào lòng bàn tay, cô có cảm giác anh ta đang run lòng bàn tay lạnh ngắt, không ấm như giọng nói của anh ta.
-Xin chào, Tôi tên Trịnh Nguyệt Hàm.Không cần đâu tôi cũng vì trách nhiệm thôi, vả lại, bạn anh cũng đã cứu tôi, xem như tôi trả ơn.
Khi vừa giới thiệu tên mình, cô liền thoáng nhận ra đối mắt phương khẽ dao động, ẩn chứa điều gì rồi vụt mắt thay vào đôi mắt cười lịch thiệp.
-Buông ra được rồi!
Giọng nam trầm lạnh lùng ngắt ngang.
Nhìn sang người đàn ông đội mũ đen, cô mới nhận ra mình đã nắm tay bạn hắn hơi lâu nên hắn có phần không vừa lòng thì phải, vội buông ra cười giã lả
-À xin lỗi, tôi vô ý quá._Lạc Tư cười.
-Không có gì…tôi cũng…
-Đến giờ mà vẫn không bỏ được thói tự tiện chạm vào đàn ông không ý tứ. Bảo cõng thì leo lên, kêu ôm thì cho ôm, nắm tay thì nằm liền không buông, có phải em rất thích đụn chạm đàn ông hay không.
Tự nhiên bị một kiểu nói như ăn giấm chua bao trùm não bộ và tai nghe, cô bàng hoàng nhíu mày không hiểu mình làm cái gì mà bị nói đến biến thành sắc nữ như Phan Kim Liên vậy, lòng vô cùng bức bối.
-Này..này…anh đừng ỷ cứu tôi một lần thì có thể sĩ nhục người ta như vậy, có biết chữ quá đáng viết thế nào không?
Lạc Tư nín thở, xem ra cô gái này 4 năm sau lại còn gan gốc, liều lĩnh hơn nhiều, không chịu nhìn đối phương mà biết điều nữa.
Bỡi vì, cô vẫn không biết người kia là ai.
Lạc Tư thích ngắm nhìn cô gái nhỏ hớt hẫy chạy ở tận phía xa. Sau đó, một âm thanh lạnh buốt làm thu hồi ánh mắt lại.
-Nhìn đủ chưa?
-…
-Về sau không được đến đây, cũng không được làm phiền cô ấy.
-Tại sao?
Khi hỏi xong Lạc Tư bị hắn ban cho cái lườm rợn gáy, Lạc Tư cũng sực ý thức được việc não hoạt động thì không ngăn được miệng đúng là tai hại.
Lạc Tư nghiêm túc :- Trở về đi
-….
-Thế nào thì tôi cũng muốn anh quay lại, để tìm được anh đúng là thật khó khăn biết mấy. Anh em Sát Bang, còn cả Tập Đoàn CEO đang chờ anh về xử lí, anh có trách nhiệm với những người cùng anh vào sinh ra tử, họ vì anh chẳng lẽ anh lại mặc kệ.
Tay hắn bỏ vào túi áo, trầm ngâm nhìn xuống rồi ngẩn lên từ từ lên tiếng:- Đến khi cậu đứng giữa sự sống và việc thiếu mất đi thứ quan trọng nhất, cậu sẽ nhận ra những thứ hư vinh đỗ máu để đổi lấy điều là vô nghĩa.
Lạc Tư nặng nề thở mạnh, trong đôi mắt anh hiểu rõ người trước mặt anh khi đã quyết định việc gì dù chết cũng không thay đổi hay hối hận. Ngay cả khi câu nói này chính miệng từ một kẻ ngang tàn máu lạnh nói ra, Lạc Tư chắc chắn một điều anh không có cơ hội để đưa người này trở về nữa.
-Vậy kế hoạch suốt 17 năm qua đối với anh giờ chĩ là vô nghĩa. Anh em chúng tôi vì anh mà chiến đấu cũng là vô nghĩa sao? Dương Đổng Khắc đang ghênh ngang tranh đứng vững quyền lực ở Đông Nam Á. Tất cả các Đảng Phái có tiếng tâm cũng ngã theo phe Masec. Sát Bang 4 năm qua dù vẫn còn địa vị lớn trong Hắc đạo, nhìn rõ ràng chĩ dừng lại ỡ các vụ làm ăn nhỏ, bọn trong giới Hắc Đạo có nể mặt mấy phần nhưng sau lưng cũng đã chẳng còn khuất phục Sát Bang như trước nữa. Anh có về mà nhìn Thấy Phúc Hoàng vì tập đoàn CEO mà ra cái dạng người gì. Anh em hỏi tôi anh có phải từ bỏ họ không? Chẳng lẽ tôi lại bảo họ Lão Đại vì phụ nữ mà anh em cũng không cần.
-Mọi người hiểu lầm rồi, hai người kia mới chính là tên biến thái quấy phá phụ nữ ở chung cư, không phải anh ta đâu, sếp à nên điều tra rõ ràng_Cô thở hồng học vì phải chạy bộ với vận tốc km/h lao tới đây.
Vị cảnh sat nhíu mày:-Cô là gì của tên này, bạn gái hay vợ?
Cô hết hồn hả họng:--A..khôn phải, hàng xóm thôi.
-Nguyệt Hàm, con còn bênh tên bệnh hoạn này, con xem hắn nữa câu cũng không giải thích, con giúp hắn cái gì, rõ ràng ai cũng thấy hắn đánh người ta bị liệt._Thím Thẩm kéo Nguyệt Hàm lạ trách móc.
-Không phải, không phải mà, vì hai tên kia đánh người trước, vì cứu con nên anh ta mới bất đắc dĩ phản kháng_Cô xua xua tay phản đối, kịch liệt giải thích, xoay qua giựt giựt tay áo người đàn ông đứng im như khúc gỗ, cánh tay thì bị cồng sắt khóa chắc.
Cô rù rì, miệng không nhích phát ra tiếng khẽ:-Anh mau giải thích với họ đi chứ?
Người đàn ông vẫn bất động, không thấu nỗi tâm tư. Cô lại cho rằng vì hắn ta sợ quá mà nói không được nên liền cuống quýt giải thích tiếp, ánh mắt cầu xin người cảnh sát sự tin tưởng:- Thật đó, sếp ơi đừng bắt anh ta, anh ta đúng là có chút vấn đề về thần kinh, gặp người lạ sẽ sợ mà không nói chuyện được, sếp có hỏi thêm anh ta cũng sợ không dám trả lời. Có gì cứ hỏi tôi ạ. Hôm đó tôi chứng kiến sự việc đây.
--Rầm—
Anh cảnh sát bị cô làm tức giận, đập bàn:-Tôi là cảnh sát, biết phải làm việc thế nào, cô chỉ là hàng xóm không phải bị can nếu là nhân chứng sẽ được hỏi sau, chưa tới lượt cô, cô bảo tôi hỏi cô, có phải cô xem cảnh sát là đám trẻ con tùy tiện bảo sao hả.
-Không…ý tôi..là
-Im ngay, nếu không tôi bắt luôn cô về tội quấy rối người thi hành công vụ.
-Trời..có cần…
-Bảo cô im…còn mở miệng tôi lập tức tống cô vào nhà giam. _ Mắt đỏ gần, anh cảnh sát giận sôi máu, lúc đầu vì bị người đàn ông trước mặt coi thường hỏi gì cũng không nói, lại không để cảnh sát vào mắt đã rất tức tối rồi giờ con bị con bé này nghênh ngang làm loạn.
Cơn giận dữ bốc tới đầu, tay chỉ chỉ hâm dọa Nguyệt Hfam làm cô điếng cả người mà rụt cổ. Đằng khác lại không nhận ra, người đàn ông nào đó dùng ánh mắt dao gâm bá khí yên lặng ghim lên người Anh cảnh sát, giống như một con sói đang săn mồi/
-Anh tên gì? mấy tuổi? nhà đâu? Đã xích mích thế nào với nạn nhân? Kể rõ quá trình xảy ra đánh người?
Sự yên tĩnh cứ lặng lẽ trôi, không những sắc mặt mọi căng cứng vì chờ tên đàn ông kia trả lời, mà ngay cả cô mặt cũng xanh mét, ấp ớ thay hắn ta lên tiếng:-Ây da…sếp hỏi nhiều như vậy, sao mà nhớ hết trả lời chứ?
Anh sảnh sát giận run, đứng lên đập mạnh sấp ghi chép xuống bàn, ánh mắt tóe lửa:-Được, không muốn hợp tác đúng không, tôi giam anh tiếng, xem anh có chịu nói hay không?
-Sếp ơi, đừng nóng từ từ đã_Cô tái mặt tới xuýt xoa, tay giả lả bưng ly trà lên.:--Uống chút trà bình tĩnh nha sếp.
Nguyệt Hàm cũng tự nghĩ, tại sao bản thân lại tự biến thành con phục dịch cảnh sát thế này, nếu không vì tên này giúp cô, cũng không muốn thấy người bị oan mà không cứu, giờ cô đâu có như con cún con xoắn đuôi nịnh bợ chứ.
Sáng sớm tĩnh dậy nằm ngoài cửa, chưa kịp vào nhà thay quần áo, đã thấy người ta bu đông nhà đối diện rồi lôi nhau lên Công An, vội vội vàng vàng theo tới tận đây, cuối cùng thì người bị bắt lại im re như khúc cây, nhân chứng thì biến thành chú chó trung thành với đảng.
-Cho anh một cơ hội, tôi hỏi lại lần nữa. Anh tên gì?_Nuốt xuống cục tức, anh cảnh sát hai tay chống lên bàn mắt đâm đâm nhìn người đàn ông, đầu đội mũ khoác đen, người ngã ra sau thư thái như chẳng phải chuyện bị bắt là đáng sợ gì.
Nguyệt hàm lây hắn ta:--Nói tên anh đi, nếu mà anh sợ quá thì nói mình tôi nghe, sau đó tôi thuật lại. có được không?
Hành động cô áp sát vào tay hắn nói nhỏ, khiến người đàn ông có chút phản ứng, hắn nghiêng đầu qua cô, vừa khéo chạm gần má hít lấy mùi hương trên tóc cô. Ngay cả người ngoài nhìn vào cũng trố mắt nhìn nghi hoặc mờ ám. Mà ngay cả cô thì ngu si không biết, Càng dí sát tai mình vào mặt hắn :-Nào nói đi, không cần sợ, tôi giúp anh!
Gương mặt được hê nữa phần lại hiện trên môi nụ cười nguy hiểm, hắn ta đưa đôi môi chẻ cong cong thả hơi thở vào tai cô, khiến cô nhột nhột, người bị hơi ấm nam tính lạ thường bất giấc run người, không ngờ giọng hắn ta phát ra thật khẽ mà trầm vang có uy lực mê người:-Ngày cả khi em quên đi tôi, mùi hương này vẫn chứng tỏ em không bao giờ biến mất nhỉ?
Trịnh Nguyệt Hàm điếng người, giọng lúng túng rút người về:-Cái…gì…anh nói…quái gì vậy?.Quên..quên …anh…khi nào?
Khuôn mắt khôi ngô tuấn tú liền được khoe khoan, hắn nở nụ cười bí hiểm, có phần tà mị, Mặt hắn ngước lên cao ngang bằng tầm nhìn Anh cảnh sát viên. Nhìn gương mặt người đàn ông đối diện nữa phần khí chất ngang tàn, nét lạnh lùng bao trùm cả ánh nhìn người khác, làm mắt trái anh cảnh sát co giật liên tục.
-Trương Nam Hải! được tôi sẽ lưu ý tên anh.
Âm thanh cẩn thận vang lên, khiến cả phòng cảnh sát những người phụ nữ đoái mắt chăm chú nhìn. Hắn ta gọi thẳng thừng tên của anh cảnh sát, thẻ nhân viên bị hắn nhìn muốn xuyên thủng, giọng nói ngạo mạn này khiến anh cảnh sát viên dù có hơi hoang man cũng giận tím mặt. Chưa kịp phản pháo đùn đùn thì bị hắn ta làm sững sờ.
-Đôi trưởng anh là ai, kêu ra đây tôi cần gặp!
--Hơ—Nguyệt Hàm liên lục bị tên này làm choáng váng đầu óc, mắt liếc hắn rồi sang anh cảnh sat, để chứng tỏ đoạn đối thọai này không phải do bà lao công nào bỏ lộn vào máy ghi âm.
Anh cảnh sat cho rằng tên này chắc là kẻ có địa vị cao trong xã hội, nên mới ngông cuồng như vậy, lỡ đâu là con ông cháu cha, anh mu muội hành xự vô lẽ, có phả sự nghiệp ba đời cảnh sát sau này bị mắt trắng vào tay mình không. Giọng nhẹ xuống, có chút dò hỏi:-Anh quen biết Đội Trưởng tôi ư!
-Không!
Giọng điệu dứt khoác. Mọi người lại bị hắn làm kinh ngạc, vừa dứt câu đã có nhiều người thầm rủa “ Không quen biết còn ra vẻ, tên này tự mãn hay thần kinh vậy”
-Không biết. Cứ gặp rồi quen sau!
-Ặc—Cả bọn vì câu nói của hắn mà rớt càm há hốc miệng.
Cô nhanh chóng bết thời thế, nhào tới anh cảnh sát:-À, sếp ơi, anh ta quả thật bị thần kinh, cho nên nhiều lúc nói chuyện không rõ ràng, nói ra cũng chẳng biết mình nói gì đâu, sếp ơi! _Cô vuốt vuốt ngực anh cảnh sát đang thở phập phồng như thiếu oxi. Cố gắng trấn an tinh thần anh cảnh sát viên.
Chẳng may hành động vô ý từ lòng tốt của cô bị ai đó thâu tóm vào mắt, đôi mắt chim ưng bén ra mùi sát khí, âm vực u ám, lạnh toát mùi chua.
-Em tránh ra, phụ nữ không nên tự tiện sờ đàn ông, em không có hay da mặt sao?
--Ơ…cô nghệch người ra, tró mắt nhìn xuống ta mình rồi ý thức lùi về, mặt hậm hức nghiến răng tóe lửa nhìn hắn ta, nói bằng khẩu hình miệng nhưng không phát ra tiếng:--Tôi đang giúp anh đó, còn bảo tôi không có da mặt.!
Anh cảnh sát hừ lạnh:-Không quen biết, vậy anh quen ai ở đây. Cảnh sát là nơi công chính liên minh, không dựa vào quan hệ, anh có là con của Đại tá, Đại úy gì thì có tội cũng xử theo luật.
-Được, vậy tôi cho anh ba ngày, tìm ra thân phận của tôi là gì, sau đó tôi có thể nghĩ đến việc trả lời khai của anh. _Người đàn ông gương mặt trầm tĩnh, lời nói phát ra như kiểu sếp trên ra lệnh thuộc hạ, không giấu giếm sự ngông cuồng kiêu ngạo.
--Rặc—Cảm của mọi người đã rớt tận rốn hết.
Ai cũng đứng hình á khẩu. Anh cảnh sát bị khí thế áp đâo của người đối diện àm mất oai phong, chẳng rõ nên tiếng hay lùi, vì người đối diện không phải những tên giang hồ bình thường không chịu hợp tác, ngang ngược lớn tiếng đồi đâm chém. Người này lãnh đạm, bí hiểm, có cảm giác như không cách nào phá bỏ được khí thế uy lực của hắn, giọng nói nghe qua trầm luân có lực, như quỷ ám có thể điểu khiển người khác, làm sao giống được bọn heo gà tầm thường.
Vì bị cho vào cô thế, trước bao nhiêu người cũng vì tự trọng mà ra vẻ:- Ăn nói ngông cuồng, cảnh sát là để anh có quyền muốn kêu sao kêu à, nếu anh cố tình không hợp tác theo luật tạm giam anh tiếng.
Hoảng hốt sau câu nói của Anh cảnh sát. Nguyệt Hàm luốn cuốn:-Cái tên điên này, anh hết chuyện hay sao mà nói năng xàm ngôn vậy, nếu vì tự ái đàn ông mà hại thân thì ngu si không bằng. Anh tuân thủ họ đi nói tên anh thì có chết hay sao. Dù gì anh đánh người là có tội, đừng để tội chồng tội a.
Đối diện với sự sốt xoắn của Trịnh Nguyệt Hàm, ai đó chỉ trầm măt cười thâm thúy:-Em đang lo lắng cho tôi vậy sao?
Ánh mắt cô đờ đẫn, bị câu nói tâm tình kêu trời không thấu:--Anh..anh…tôi vì không muốn anh bị oan.
Dì Đào kéo cô lại:-Con và tên này có quan hệ gì, con là bạn gái tên này sao, sao lại đồng ý qua lại với kẻ bệnh hoạn chứ. Nha đầu ngốc.
Cuối cùng, cô đều im lặng, mắc kệ không thèm nói tiếng nào, nhìn tên thần kinh ngông cuồng đó bị đưa vào nhà tạm giam.
Chỉ là chưa tới tiếng như đã định. Cũng không hiểu vì sao, Sáng hôm sau, hắn được một chiếc xe hơi BWM bóng loáng, đưa đến tậng chung cư.
Người đưa hắn về lại rất giầu có và sang trọng, nhìn qua là biết xài toàn đồ hiệu. Chỉ là khi đứng chung, khí chất bức người của tên bận chiếc áo khoác đen khá cũ đơn giản đạp nát đóng đồ hiệu đắt tiền trên người đàn ông giàu có. Cô nào giờ cứ tưởng “ Người đẹp vì lụa” có lẽ đúng nhưng nó không dành cho tên đàn ông kì quái kia chút nào.
Hắn ta vốn dĩ làm gì cũng đẹp và mang sự phi phàm không giống người dân thường trong chung xư, hay giống một kẻ bệnh tâm thần nào. Có cho hắn cởi trần chắc cũng không làm mắt đi dáng vẻ đạo mạo bất phàm mà còn thêm sự quyến rũ mạnh mẽ của đàn ông chăng.
Suy tới lui, cô lại thấy mình sắp thành sắc nữ. Vội nghĩ đến đã trể ba chân bốn cảng bước ngang qua chiếc xe và hai người kia.
---Này!
Cô ngạc nghiên dừng lại, giọng này thanh thoát,không có uy lức như người đàn ông kia. Cô quay lại mới nhìn rõ ràng người đàn ông giàu có kia, phần điển trai chỉ thua hắn ta thôi. Chân mày người đàn ông giàu có nheo lại chăm chú nhìn cô như muốn nghền nát cô bằng con mắt phượng hẹp dài.
Cô nhìn xung quang xme có ai để đảm bảo chắc rằng mình không bị hố, tay chỉ vài mình:-Anh gọi tôi sao?
-Ừ..cô đó!
-Có chuyện gì?
Miệng nói như mắt đảo và tên khúc gỗ sừng sững, hắn vẫn vậy, dường như ngồi trong đó cả ngày cũng chẳng làm gương mắt hắn mệt mỏi đi.
-Cô..là người đứng ra làm nhân chứng cho Max.._Tên kia ánh mắt ngờ vực hỏi.
-Tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của công dân phải làm thôi.
-Vậy cám ơn cô, cô có việc gì cứ nói tôi nhất định sẽ đền đáp. À..Xin chào..Tôi tên Lạc Tư_Người đàn ông nhận mình tên Lạc Tư chìa đôi tay dài ra về phía cô, lịch sự giới thiệu.
Cô rụt rè bắt tay anh ta, chỉ là khi chạm vào lòng bàn tay, cô có cảm giác anh ta đang run lòng bàn tay lạnh ngắt, không ấm như giọng nói của anh ta.
-Xin chào, Tôi tên Trịnh Nguyệt Hàm.Không cần đâu tôi cũng vì trách nhiệm thôi, vả lại, bạn anh cũng đã cứu tôi, xem như tôi trả ơn.
Khi vừa giới thiệu tên mình, cô liền thoáng nhận ra đối mắt phương khẽ dao động, ẩn chứa điều gì rồi vụt mắt thay vào đôi mắt cười lịch thiệp.
-Buông ra được rồi!
Giọng nam trầm lạnh lùng ngắt ngang.
Nhìn sang người đàn ông đội mũ đen, cô mới nhận ra mình đã nắm tay bạn hắn hơi lâu nên hắn có phần không vừa lòng thì phải, vội buông ra cười giã lả
-À xin lỗi, tôi vô ý quá._Lạc Tư cười.
-Không có gì…tôi cũng…
-Đến giờ mà vẫn không bỏ được thói tự tiện chạm vào đàn ông không ý tứ. Bảo cõng thì leo lên, kêu ôm thì cho ôm, nắm tay thì nằm liền không buông, có phải em rất thích đụn chạm đàn ông hay không.
Tự nhiên bị một kiểu nói như ăn giấm chua bao trùm não bộ và tai nghe, cô bàng hoàng nhíu mày không hiểu mình làm cái gì mà bị nói đến biến thành sắc nữ như Phan Kim Liên vậy, lòng vô cùng bức bối.
-Này..này…anh đừng ỷ cứu tôi một lần thì có thể sĩ nhục người ta như vậy, có biết chữ quá đáng viết thế nào không?
Lạc Tư nín thở, xem ra cô gái này năm sau lại còn gan gốc, liều lĩnh hơn nhiều, không chịu nhìn đối phương mà biết điều nữa.
Bỡi vì, cô vẫn không biết người kia là ai.
Lạc Tư thích ngắm nhìn cô gái nhỏ hớt hẫy chạy ở tận phía xa. Sau đó, một âm thanh lạnh buốt làm thu hồi ánh mắt lại.
-Nhìn đủ chưa?
-…
-Về sau không được đến đây, cũng không được làm phiền cô ấy.
-Tại sao?
Khi hỏi xong Lạc Tư bị hắn ban cho cái lườm rợn gáy, Lạc Tư cũng sực ý thức được việc não hoạt động thì không ngăn được miệng đúng là tai hại.
Lạc Tư nghiêm túc :- Trở về đi
-….
-Thế nào thì tôi cũng muốn anh quay lại, để tìm được anh đúng là thật khó khăn biết mấy. Anh em Sát Bang, còn cả Tập Đoàn CEO đang chờ anh về xử lí, anh có trách nhiệm với những người cùng anh vào sinh ra tử, họ vì anh chẳng lẽ anh lại mặc kệ.
Tay hắn bỏ vào túi áo, trầm ngâm nhìn xuống rồi ngẩn lên từ từ lên tiếng:- Đến khi cậu đứng giữa sự sống và việc thiếu mất đi thứ quan trọng nhất, cậu sẽ nhận ra những thứ hư vinh đỗ máu để đổi lấy điều là vô nghĩa.
Lạc Tư nặng nề thở mạnh, trong đôi mắt anh hiểu rõ người trước mặt anh khi đã quyết định việc gì dù chết cũng không thay đổi hay hối hận. Ngay cả khi câu nói này chính miệng từ một kẻ ngang tàn máu lạnh nói ra, Lạc Tư chắc chắn một điều anh không có cơ hội để đưa người này trở về nữa.
-Vậy kế hoạch suốt năm qua đối với anh giờ chĩ là vô nghĩa. Anh em chúng tôi vì anh mà chiến đấu cũng là vô nghĩa sao? Dương Đổng Khắc đang ghênh ngang tranh đứng vững quyền lực ở Đông Nam Á. Tất cả các Đảng Phái có tiếng tâm cũng ngã theo phe Masec. Sát Bang năm qua dù vẫn còn địa vị lớn trong Hắc đạo, nhìn rõ ràng chĩ dừng lại ỡ các vụ làm ăn nhỏ, bọn trong giới Hắc Đạo có nể mặt mấy phần nhưng sau lưng cũng đã chẳng còn khuất phục Sát Bang như trước nữa. Anh có về mà nhìn Thấy Phúc Hoàng vì tập đoàn CEO mà ra cái dạng người gì. Anh em hỏi tôi anh có phải từ bỏ họ không? Chẳng lẽ tôi lại bảo họ Lão Đại vì phụ nữ mà anh em cũng không cần.