Cả hai lại nhìn nhau ra ám hiệu,liếc mắt cảnh giác liền tách rời ra đi hai ngã.
Tiếng gió xào xạc trên những cành cây liễu rủ, không gian rơi vào sự yên lặng, cô đọng cả khu viên trường rộng lớn, phía sau vách tường rêu lại dần hiện ra bóng đen lớn dài.
--Ê—
-HAA…HÚ HỒN---Nguyệt Hàm bị Tiểu Nhu từ phía sau vỗ vai, làm cô hoảng hồn người giật mạnh.
-MUỐN HÙ CHẾT NGƯỜI À!
Tiểu Nhu híp mắt nghi ngờ:-Cậu làm chuyện mờ ám gì mà giật mình. Nói!
-Đồ điên! Tớ thì có cái gì mờ ám. Lúc nãy tớ thấy Ngô Húc với một cô gái trông ăn chơi đứng nói chuyện với nhau, trong họ kì quái lắm, giống như sợ người ta biết ấy. Xém chút tớ bị tóm khi đang nghe lén rồi.
Mắt chóp chóp vẻ khó tin:- Nguyệt Hàm, cậu đang nói cái tên ngốc Ngô Húc á. Tên ngốc đó thì làm ra trò trống gì mà mờ ám.
Thở hắc ra, Nguyệt Hàm đảo mắt đi chạy ra phía cổng trường:-Không thèm nói cậu nữa, tớ có viếc gấp đi trước..
Tiếu Nhu liện vội vàng gọi với chạy theo.
Bước chân cô nhanh chống đuổi tên cái bóng vừa ngang qua cổng trường khiến cô chú ý lập tức muốn chạy theo.
Cứ đuổi một hồi cái bóng đen lớn kia lại biến mất giữ ngã tư, cô thở nhanh vì mệt đão mắt kiếm tìm. Lại không ngờ mình đã chạy một khoảng xa đường về nhà.
Theo quán tính cô liền bấm bụng băng qua lộ đi thẳng vào con đường nhỏ xung quanh đều là quán ăn và cửa hàng tiện lợi.
-Tên đó biến đâu nhanh được chứ!
Hậm hực vì mất công chạy một khoảng xa như vậy, chân cũng mỏi mòn quên mắt chiếc xe đạp còn ở trường. Nguyệt Hàm chống hông lê chân quạy trở lại.
-Dương à! Chiều nay Bác Hàng xin nghỉ, cậu có thể thay ca được không?_ Phía xa một chiếc xe tải lớn nghe rõ ràng giọng nói đàn ông trung niên.
-Được.
Vẫn lê chân bước về ngang qua chiếc xe tải, dù có ngeh giọng ai nói chuyện cô cũng không để ý cho đến một câu nói quen tai dù rất hiếm khi nghe được lại làm cô vô cùng ấn tượng, cô khựng bước dừng lại.
Thoáng nghi hoặc, mắt láo lia dòm qua lại xme sát định âm thanh gắn gọn vừa lọt tai đó từ đâu ra.”Không có”
Bên kia lại phát ra giọng đàn ông trung niên:-Dương cậu có thể nói chuyện nhiều hơn một chữ được chứ! Lúc nào cũng Ừ, Được, Không, cứ như khúc gỗ vậy.
Cô lại muốn lắng tai nghe cho kĩ bên kia trả lời, nào đáp lại cô giọng nói kia vẫn không cất, vậy mà người đàn ông trung niên cũng chờ không nỗi mà thốt lên chán nản.
-Xem cậu kìa, chẳng lẽ ông già này không đáng mặt để cậu nói chuyện ư, ấy vậy mà tên tiểu tử như cậu lại được mấy cô nhân viên trong cửa hàng mê như chết, bây giờ giới trẻ phụ nữ chuộng kiểu vừa đẹp trai còn u ám, lạnh lùng hay sao nhỉ. Đổi lại ngày xưa tôi theo đổi bà nhà phải vất vả bao nhiêu, trộng cây si trước nha, dầm mưa dãi nắng chở người ấy đi học, viết thơ nói bao lời ngọt ngào cũng chưa thấy gì. Ê..giờ xem còn cậu…haiz..
Nguyệt Hàm vô tình nghe qua câu chuyện có chút buồn cười của ông chú, lại tò mò mà bước đến gần bên hông xe tải. Nghe rõ tiếng hàng hóa va chạm nhau đang di chuyển. Chỉ mới ló mặt vào xem liền giựt mình núp vào.
Có vẻ hai người kia là nhân viên kiêng hàng hóa cho siêu thị. Mới vừa thấy bóng lưng rộng đang bê cái thùng lớn trên vai, cô ngạc nhiên tán thưởng “ Người này khỏe quá”
Đi cái lưng kia đến gần hơn, cô mới kinh ngạc nhận ra khuôn mặt cức kì nam tính lại ấn tượng.
“Làm mình kiếm muốn chết ra là chạy tới đây làm nhân viên khuân vác’
Thấy hắn hai vai ngang nhiên vác hai thùng lớn cồng kềnh, bỡi chiếc áo nhân viên ở cửa hàng rất gọn, tay áo ngắn khi dùng lực lộ rõ cơ bắp của hắn cuồn cuộn không quá thô lại vô cùng quyến rũ. Đúng lúc khi hắn bước vào bên trong kho để hàng một cô gái mặc áo nhân viên siêu thị mặt khả ái thẹn thùng mê đám bước đến gần hắn.
Đưa chiếc khắn trắng, mặt cuối gầm:-Anh vất vả rồi, lau mồ hôi đi.
Nhìn qua cứ như cô bạn gái nhỏ bé chắm sóc người yêu. Đằng ấy lại vô tình liếc qua một cái rồi quay trở ra khiêng hàng. Cả cái khăn cũng không đụn đến, cô gái mặt xấu hỏ tay cầm khăn giữa không trung mà phụng phịu rút lại bỏ đi.
Hắn ta lại chuyên tâm vác hết thùng này đến thùng khác mà một chút than vãn hay biến sắc cũng không có. Cú như cái máy sắt siêng năng làm việc.
-Này, con gái người ta có ý cậu đừng có vô tình như vậy chứ.
Chú trung niên vừa phụ bê lên vừa liếc mắt nhìn hắn.
Ông chú còn định nói gì thì nhìn vào trông lại thấy một cô gái khác tay bưng khay nước chờ sẳn bên trong.
Cô gái này nhìn mặn mà hơn, thân hình nổi trội hơn cô lúc nãy, khuôn mặt tô son thoa phấn khá đậm:-Dương ca, anh uống chút nước đi rồi làm tiếp, có được không.
Nguyệt Hàm dựa vào lưng xe chống cầm chắc nịch hán ta lại không thèm ngó tới mà đuổi đi cho xem, nào ngờ giây sau đã kinh ngạc rớt càm.
Hắn nhìn qua khây nước ly nước mát rồi quơ tay tùy tiện uống cạn. Chưa dừng lại cô gái kia đắc ý đến gần hơn, ngức cũng nhô cao hơn:-Lát nữa, xong việc chờ em một lát, em có chuyện cần nói, được không Dương ca.
Ánh mắt cô gái tràn đầy hi vọng, cái váy ngắn cũng bị tay cô gái hồi hộp mà vò một góc nhăn nhúm.
Yên lặng vài giây, hơi thở lạnh của hắn làm tim nhỏ kia như muốn nhảy ra. Lại không ngờ có thể tận tai âm thanh trầm thấp nam tính đến thế:--Uh, được.
Nguyệt Hàm muốn té ngửa, cô thàm mắng nhiếc “Đúng là giống đực điều như nhau, muốn lựa giống cái cũng phải coi bộ lông có đẹp lỗng lẫy hay không. Bộ phận nào cũng to lớn bắt mắt mới để vào mắt. Thứ đàn ông thúi” Nghĩ lại cô gái non nớt lúc nảy bị hắn phủ như vậy thật tội nghiệp.
Xem cô gái nóng bỏng kia ưởng ngực vểnh mông vui mừng như cho con được cho ăn mà chạy vào trong. Hẳn là đi khoe khoan với mấy người nhân viên nữ khác.
Đứng một lát phát chán, cô cứ phải nhìn hết cô nhân viên này đến nhân viên khác một lát lại xuống nghía nhìn hắn rồi lại tủm tỉm cười quay đi, không biết cửa tệm này làm việc thế nào chỉ biết háo sắc.
Ngáp một cái dài, đang hả họng lớn lại sựng người nhìn lên, thì ra hơi thở mạnh mẽ đàn ông áp đảo từ lúc nào.
-Nhìn đủ chưa, còn chưa chịu về!
-Hơ.._Cô nín thở mấy giây, sượng sùng cười giã lã. “Tên này biết mìm xem trộm hắn hồi nào vậy”
-Tôi không có xem trộm anh.
-Tôi đã nói cô xem trộm sao!
-“……” _Tái mặt vì bị lùi đuôi.
-Muốn biết cái gì?
Thoáng ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt hắn, lúc này hắn hoàn toàn không che đậy thứ gì, gương mặt sáng láng, nước da mịn màu nâu cực nam tính, lại đôi môi chẻ đỏ ửng như con gái, chỉ là sắc lạnh trông đôi mắt khiến hắn trở nên khó gần. Hắn dùng chiếc mũi cao thẳng đó kênh kiệu nhìn cô ngờ vực.
-Biết cái gì đâu, tôi chỉ ghé ngang qua khi đi học về thôi.
Khi vừa nói ra, hắn lại dùng con mắt ngờ vực mạnh mẽ hơn như kiểu khẳng định sự nói dối bị bại lộ rồi còn ngoan cố“-Ửm, khi nào chung cư chuyển đến khu Bắc đây vậy.
Biết mình lại nói sai, tự mình vạch đuôi, tay vô thức sờ mũi, hít hít, vênh mặt chống chế:- Sao nào, luật pháp có cấm người không được đi theo sao?
Đôi mắt sâu vừa liếc qua cô khóe miệng lại nhếnh lên ý cười.
-Dương, lại có con gái đến tận đây kiếm cậu à, cậu đúng là có phúc quá đi, lão già này ghen tỵ với cậu_Giọng ở phía sau chợt reo lên có phần trêu chọc.
Cùng lúc cả hai nhìn qua phía chú trung niên ánh mắt mập mờ mang theo ý cười kì quái, Nguyệt Hàm mới nhận ra cả hai đang đứng quá gần mang sự mờ ám dễ hiểu nhầm, cô liền xích người ra, nói vọng lại với chú trung niện, miệng cười tươi:-Chú à, cháu đây không có can hệ gì với người này đâu ạ, cháu đâu có phúc lớn vậy, to nhỏ đều không có nào dám nghĩ chú ạ.
Nghe qua giọng điệu có phần châm chọc hắn, ý cô nói mình không nóng bỏng xinh đẹp ngàn phần để được giống đàn ông như này cho vào mắt. Thế mà ý thì vậy, người nghe lại hiểu khác.
Ông chú lại hiểu là Nguyệt Hàm đang ghen tuông, toàn mùi giấm chua.
-Thanh niên mà cháu, đôi khi cũng bị ảnh hưởng môi trường ngoài, chủ yếu cần sự tin tưởng a. Nên giữ kĩ một chút.
--Ử--Cô ngẩn ngơ, mặt nghệch ra khó hiểu, miệng lẩm bẩm “Có cái gì sai sai ấy nhỉ?
Hắn thì im lặng ngấm nhìn cô, từng chi tiết một cũng đều nhìn thật kĩ. Chỉ cần có cơ hội đến gần cô hắn đều trân trọng mà ghi khắc từng biểu cảm của cô, trong lòng lại tự mà hoan hỉ.
-Dương ca_Giọng nữ đạm chút hờn dỗi gọi tới.
Trông qua lúc thay đồng phục nhân viên, cô gái này lại càng sắc xảo hơn, thân hình không bị bó cứng ngắt mà diện cho mình bộ đồ thoải mái, cái gì hở được cứ hở.
Cô gái kia liếc mắt qua cô, ánh mắt vô cùng không thiện ý, thầm mắt “Còn không chịu xéo đi”
Thế là cô bị dồn vào vai tiểu tam, cản trở tình cảm người ta. Thấy hắn không phản ứng gì mấy cô vội nảy ra ý nghĩ táo bạo.
Tay liền chụp lấy hắn:-Tiểu Dương à, hẹn người ta đi ngắm sao tối nay đó nhớ không, bao giờ mới tan ca vậy?
Cái tình huống máu chó nào cũng có, dĩ nhiên cô lại cố tình tạt máu chó. Xem cái cô gái kia có còn dám liếc xéo cô không. Chỉ là miệng thì tự tin mà lòng thì sôi sục hi vọng không bị tên khúc gỗ này làm nhục mặt.
Ngó xuống đôi tay thon nhỏ nắm chặt cánh tay hắn đun đưa làm nũng, mới đầu còn bất ngờ, trong lòng liền thích thú khóe mắt hiện ý hài lòng.
Cô gái nóng bỏng lại ưởng ngực nhặn nhó, mặt phụng phịu ra vẻ hườn dỗi muốn để hắn thấy, rõ ràng là cô hẹn trước.
Tình hình cả chú Trung niên nhìn vào lại thấy vô cùng gây cấn, thầm nghĩ “Đào hoa quá thật không tốt chút nào, xem ra cậu trai này khó yên rồi. chậc”
-Dương ca, lúc nảy anh đã đồng ý!_Cô gái nhỏ vì thấy hắn không có hành động nào từ chố, liền cố ý nhắc nhở.
Hắn nhìn qua Nguyệt Hàm đôi mắt cô to tròn long lanh như có sao lập lánh, chỉ có điều nó thật ra đang trừng trừng đe dọa “Anh thử làm tôi mất sĩ diện, tôi hỏa thiêu anh”
Cô càng như thế hắn lại càng muốn chọc tức, hắn lơ đễnh gạt tay cô ra dùng ánh mắt trêu người “Tôi chỉnh em thì sao nào?”
- Bây giờ tôi tan ca, về nhà đi_Hắn nói nhạt rồi quay đi thay đồng phục. Tuy nhiên ngang qua cô gái kia đang vui mừng có ý ôm hắn thì hắn né sang không liếc nhìn lấy.
Ý tứ hắn làm cô hiểu hắn không muốn hợp tác, cô lại biến thành nhân vật phản diện tức tối mà đá mạnh cái thùng giấy gần đó bỏ đi.
Cô gái kia hất mặt vui vẻ, lòng không ngừng đắc ý cười hạnh phúc. “Em gái còn chưa có khả năng thắng chị, về nhà đi học thêm 10 năm nữa hắn giành với chị.”
Khi đi lại chửi 1000 lần tên trứng thúi kia, 1 tỷ lần dùng tư tưởng giết chết hắn máu me đầy mình.
Nguyệt Hàm bước đi tới xe kem gần chung cư ngồi bên chiếc ghế đá ven đường mà ăn, điên cuồng ăn tới tấp, giống như có thù với dòng họ kem, ăn hết cây này tới cây kia, ăn xong lại cầm cây que bẻ gãy, mặt hun ác.Miệng không thôi rủa xa :- Tên trứng thúi, tên đầu gỗ, ta ăn chết đầu thúi ngươi..ắc..ắc..
Chửi đến sặc kem, miệng dính kem tèm lem khiến người bán chau mày kì hoặc trông cô giống như bệnh hoạn.
Cô thì chả thèm để ý, kem lạnh đưa tới họng liền bị hỏa trong miệng làm tan cắn mút không sợ buốt miệng.
-Ăn kem rất có nghệ thuật, vậy mà lúc trước không cho em dùng thử qua xem có điêu luyện như vậy không nhỉ?_Nụ cười hắc ám, vẻ tuấn mĩ bị ánh nhìn giễu cợt tô phaafn điểu giả. Hắn bước đến sau lưng cô ngồi xuống bên cạnh.
(Không biết cái thứ mà Dương Vĩ muốn cô thử qua là gì nhỉ..AA không nên đen tối qua Dương ca đừng đầu đọc người ta nha (-.-”)
Kinh ngạc, ngớ người quay qua, xác định cái giống đàn ông này không phải chui ra từ dưới đất, cô nghiến răng:-Anh còn trêu chọc tôi, anh nói hay nhỉ làm như tôi quen biết gì anh trước đây vậy, hừ một chút sĩ diện cũng không cho.
Nụ cười trên môi chợt tắt, có lẽ câu nói trước đây chưa từng quen khiến hắn hơi khựng. Rất nhanh hắn lấy lại thần sắc, người ngửa ra ghế, tay vang rộng bân quơ đặt phía trên thành sau lưng cô.
-Không phải tới rồi sao?
-Ai cần, cái tôi muốn xem là cô gái bị tôi hạ đo ván, anh không thấy cái mặt đắc ý của cô ta đáng ghét lắm ư. Bây giờ nói ra lại muốn cắn chết anh…hừ
-Tôi có từ chối ư?
-Chứ ý anh kêu tôi về là ý gì, muốn đuổi tôi đi để cùng trò chuyện với người đẹp á!
Hắn chau mày, nghiêng mặt qua phía cô, giọng lạnh nhạt:-Chẳng phải em muốn ngắm sao, bây giờ có sao hả?
-Chứ ý anh nói gì?_Cô lại ngu ngơ không hiểu, gãy đầu bức tóc. “Không lẽ mình hiểu sai ý hắn”
-Đừng nói bảo tôi về, đời anh tối ngấm sao nhé!
-Não em hoạt động được rồi à?
-Hả? Trời _Cô choáng váng vỗ trán, âm thanh cao vút lên tông:-Anh giỡn hả, cũng tại anh ăn nói khó hiểu ngắn gọn, anh hành động phủi tay ra bảo vệ hỏi xem không những tôi mà cô gái kia cũng nghĩ vậy mà, làm tôi mắt mặt muốn chết. Tôi đã ăn hết 7 cây kem rồi bây giờ cổ họng rát luôn. Anh đền đi.
-Đền cái gì?
-Mỗi ngày phải nấu cơm cho tôi.
-Vậy thì em lời quá rồi!
-Vậy thì một tháng thôi.
-Cổ họng em rát một tháng!
-Không…à..vậy một tuần.
-……
-Ê, đi đâu vậy, anh có nghe không vậy hả?_Cô thấy hắn cử động bật dây đi, cô vội đuổi theo sau lưng hắn.:--Chờ chút, anh đi đâu hả?
-Đi về nấu cơm.
-“…”
Nhìn bóng hai người một lớn một nhỏ chuyển động dưới nền đất, ánh đèn đường cũng đã bật sáng,rọi xuống hai thân ảnh đồng bộ làm người ta thấy sự gắn kết giữa người và khung cảnh chiều tà vô cùng hòa hợp.
Đến khoảng 10 giờ, lúc chiều được no nê căng bụng với thức ăn của vị hàng xóm bên cạnh, nên Nguyệt Hàm chỉ còn giây phút lăn ra giường ngủ.
Không ngờ vừa chộp mắt, đã bị tiếng chuông cửa quấy phá.
--Đến lúc thực hiện cuộc hẹn rồi!