Có những chuyện nghĩ rằng sẽ không thể xảy ra, nhưng sự thật nó lại diễn ra vô cùng hợp lí.
Chàng thanh niên lủi thủi trở về góc tối nhỏ trong căn phòng nát ở một nơi chung cư cao tầng bỏ hoang, từng xảy ra vụ cháy lớn, nơi đây cũng chẳng còn ai lui tới.
Dáng gầy gầy trong mệt mỏi ngã người xuống tấm mũ xanh mục tạm gọi là tấm ga giường của cậu. Mái tóc đen phủ xuống che đi đôi mắt lạnh lẽo và vết thương còn động chút máu chưa kịp khô đang chảy dài trên gò má.
Liếc xung quanh chẳng có gì ngoài mấy vỏ lon bia trên nền đất, vài vật dụng cá nhân trên kệ gỗ đen bám bụi. Ngay cả cửa sổ, kính cũng bị bể nát một nữa, chỉ dùng một tấm vải đen sờn màu che đi ánh sáng chói bên ngoài. Duy nhất nơi sạch sẽ không đóng bụi hay mạng nhện chính là một tấm hình lồng kính đặt ở góc đầu giường.
Đôi mắt đen âm trầm ngấm nghía người con gái mặc bộ đồ đen, mái tóc dài ánh nâu bị gió hất tung, xung quanh là lũ trẻ ngây ngô ngước nhìn cô gái dáng mẽ mạnh mẽ ấy, không nghĩ rằng cô gái cá tính lại có nụ cười ấm áp đến tan chảy lòng người.
Người thanh niên cũng vô thức mĩm cười, nụ cười cậu có chút cay đắng lạnh lẽo của cuộc đời.
-Chị Nguyệt Hàm, thì ra em không còn đơn độc trên thế gian này nữa, ít ra cũng vẫn còn chị, cám ơn chị vẫn còn sống.
5 Năm về trước.
-Eey…thằng bụi đời…đừng chơi với nó!_Một đám trẻ con đang cầm nắm cát quăng vào người một cậu bé trai độ 13-14 tuổi.
-Tôi không phải bụi đời!
Mặt dính đầy cát, câu bé nhăm mặt ngửa cổ phản bác.
-Thế là gì, ở cưu nhi viện chẳng phải đều là mồ côi sao, mày còn là thứ giang hồ bụi đời chuyên đi ăn cắp. Nhìn mày xem, ở đây ai cũng sạch sẽ tại sao mày lại bẩn thiểu như vậy.
--Đúng…đồ bụi đời..ăn cấp…
-Này, mấy em nhỏ!
Cô gái có đôi chân dài lạnh lùng bước đến, dáng vẻ có chút hun dữ với bộ đồ đen. Hai tay chống hông nhìn xuống. Đưa mắt qua cậu bé bị ném đất vào người :-Em vào trong thay quần áo đi, sơ đang chờ em đấy.
Nói xong cô gái đó khom người véo vào mũi thằng bé mập đang chu môi đứng đầu 5 6 đứa trẻ khác.
-Bà chị này, ăn hiếp con nít!
-Bà chị đây muốn ăn hiếp con nít thì sao? Còn bé mà đi bắt nạt bạn, thế em biết thế nào là bụi đời không hả?
-Bụi đời chính là bụi đời, người lớn nói, những kẻ ăn cắp, không có nhà ở, đi đánh nhau với người khác, không có ai dạy dỗ, còn bẩn thỉu như ăn xin.
-Thế…cậu bạn đó đã ăn cắp thứ gì?
--Um..Ưm…hình như..vẫn chưa lấy thứ gì_Mắt tròn ụ đâm chiêu cái mổ nhỏ nhắn mím mím.
-Thế…bạn ấy đã đánh ai chưa?
---Ưm…um…vẫn…vẫn chưa ạ!
-Vậy đi bắt nạt còn ném đất bẩn vào người bạn thì có phải giống kẻ bụi đời hay không?
-Ưm…
Cô gái mĩm cười cươi lấy tay vỗ vỗ cái đầu đinh tròn tròn đáng yêu của bé mập.:-Có thấy sai chỗ nào không, em nói chị biết.
Cuối mặt xuống, cậu bé khoang tay lại. Hai má hồng hồng căng mỡ cũng xụ xuống:- Em không phải bụi đời, em không ném đất nào người bạn nữa.
-Ngoan, sau này các em cùng sống chung một mái nhà, ai cũng như ai, không có phân biệt, đừng đánh giá ai qua bề ngoài khi chưa thật sự đến gần và hiểu nội tâm họ, nếu em không muốn làm người xấu thì phải giúp đỡ bạn có biết không? Mau qua xin lỗi bạn.
Câu bé gầy nhỏ đang đứng bên mái hiên nhà nhìn ra, vẻ nhút nhát xa lạ trong đôi mắt nhỏ long lanh. Mãi miết nhìn dáng vẻ cao cao phía trước đến ngẫn ngơ.
--Cạch—
Một ánh sáng như tia chớp mới nháy lên, cậu bé mới phát giác phía sau có người. Một người đàn ông cao lớn vô cùng điển trai mĩm cười đi tới, giọng vô cùng trầm ấm.
-Chị ấy tên Trịnh Nguyệt Hàm, chị ấy xinh lắm phải không ?_Người đàn ông đưa ra tấm hình vừa mới chụp cho cậu bé, nhìn tấm hình nhỏ nhỏ vuông vuông ghi lại khaorng khắc lúc nảy, còn cả bóng lưng nhỏ nhắn cô đơn ở phía sau đang theo dỗi Nguyệt Hàm chụp trong hình,
Cậu bé nheo mắt nhìn A Vĩnh, chỉ ánh lên đôi mắt trong veo như mắt hồ nước.
-Em đã rời khỏi tháng ngày đơn độc rồi, không còn bị mấy tên giang hồ bắt ép làm chuyện xấu nữa. Nên nhớ chị Nguyệt Hàm chính là người đưa em đến đây sống một cuộc sống mới, dù có chuyện gì cũng phải mạnh mẽ đối diện, nhất điịnh không được yếu đuối sợ hãi, còn phải cố gắng trở thành một người tốt, hứa với anh chứ!
A Vĩnh đưa nấm tay ra, muốn cùng cậu bé như hai kẻ đàn ông giữ lời hứa với nhau.
Ngã Tữ vẫn còn nhớ rõ ràng vẻ mặt A Vĩnh lúc đó giống như mặt trời vậy rất chói và ấm, Ngã Tữ từng hứa với A Vĩnh cậu đều đã thức hiện, nhưng duy nhất trở thành 1 người tốt có lẽ cậu phải thất hứa với anh.
Đưa tay che đi đôi mắt, cậu chán nản nhìn căn phòng nát, buồn chán nhìn cuộc sống tiếp tục xoay quanh.
Một làn nước ấm nóng vô tình lăn trên gò má xuống trong Ngã Tữ vô cùng đang thương và cô độc.
-A Vĩnh vẫn chờ chị, Ngã Tữ vẫn chờ chị, vậy mà chị lại vui vẻ cùng một người khác. Em có nên hận chị hay không, Chị Nguyệt Hàm!
Đang chìm ngập trong sự yên tĩnh có phần bi thương, tiếng reo điện thoại lại vô can phá hỏng không gian.
-Cậu đã thất bại, mau đến gặp tôi ngay!
-Vâng, thưa chủ nhân!
Vỏn vẹn hai câu, bàn tay Ngã Tữ toát mồ hồi lạnh, bóp chặt chiếc điện thọai, dứt khoác bỏ vào túi rồi bật dậy bước ra khỏi đấy.
--------------------------
Trong bệnh viện
-Này, này,này…!
Tiểu Nhu nóng giận ở phía sau gọi tới. Khắc sau, ánh mắt đanh lạnh quay quắt đánh thẳng vào Tiểu Nhu đang ngồi trên ghế.
Đôi chân dài bước tới, gương mắt lạnh của Dương Vĩ liếc qua rồi cất tiếng:- Loại phụ nữ như vậy sau lại có mặt trên trái đất được.
-Ê, anh nói gì thế, loại phụ nữ như tôi thì sao, chân tôi trật rồi, là tại anh tại anh, lúc tôi xém bị tên sát thủ khỉ gió nào đó lấy mạng, anh ở đâu hả, bây giờ còn bỏ tôi ở bệnh viện, nói đi làm sao tôi có thể tự đi được. Anh là bạn trai tôi đó, biết không hả?
Mắt đỏ bừng, cô ngẩn cao đầu rống giận, Tiểu Nhu ôm đôi chân trắng ngần dưới mắt cá đã sưng đỏ.
Càng lạnh nhạt hơn. Mắt hắn không tý cảm xúc nào, tay bỏ vào túi quần quay lưng:-Im miệng đi, thử nói nữa xem tôi bẻ luôn chân bên kia không.
-Hơ—Giật thoát tim, Tiểu Nhu mặt biến sắc từ đỏ thành xanh lè. Tay bóp chặt vì giận cũng chẳng dám thốt thêm lời nào. Lại không nghĩ cái tên như tâm thần này lại ăn nói đáng sợ như vậy.
Dương Vĩ bước đến cô y tá, kéo lại, làm cô y tá đang bận trộn với nhiều ca cấp cứu cũng bất ngờ dừng lại. Trông ánh mắt khá đáng sợ, lại vô cùng đẹp trai. Cô ý có chút ngơ ngẫn, sau khi nghe thấy âm thanh buốt giá liền dập tắt mơ mộng.
-Kêu bác sĩ ra đây! Tôi không rỗi giờ chờ đâu. Cô gái đằng kia!_Hắn hất mặt qua phía Tiểu Nhu.
Cô y tá nhìn qua Tiểu Nhu đnag ôm chân bị sưng vù, mím môi đành nói:
--Chúng tôi còn phải cấp cứu cho nhiều người bị thương nặng lắm..Hơ…tay anh chảy máu…mau vào trong…Á
-Phụp---Dương Vĩ chán nói chuyện, chuyển qua hành động, hắn giơ mạnh tay nắm lấy cổ áo cô y tá, bàn tay vẫn còn dính máu thấm một ít qua cổ áo trắng tinh cô y tá, làm cô ta sợ đến thét lên.
-Xem ra phải xé đồ cô thì cô mới hiểu tiếng tôi!_Mặt lạnh lùng, đôi mắt không chút dao động nào, chỉ là sấm sét, mới diễn tả tình huống bá đạo lúc này của hắn.
Đúng lúc cha mẹ Tiểu Nhu và Nguyệt Hàm từ cửa bước vào.
Nguyệt Hàm chạy đến gần Tiểu Nhu:-Không sao chứ, tớ và cô chú vừa phải trả lời khai với đám cảnh sát xong, vẫn chưa có bác sĩ đến à.!
Tiểu Nhu nhắn nhó, sờ vào chỗ sưng, hất mặt lên phía Dương Vĩ.
Dương Vĩ nhanh chóng buông cô tý đã hoảng sợ đến sắp ngất. Luống cuống cuối đầu xin lỗi gọi bác sĩ đến.
-Dương Vĩ! Anh không sao chứ, A…hình như anh bị thương!
Hắn giựt tay ra, lấy áo khoác che lại bên vai:-Bị đạn sướt qua thôi, chẳng có gì!
Không để yên, Nguyệt Hàm nắm kéo tay áo ra, cô vốn ngang bướng phải rõ ràng, cố kéo ra tạo thành tình huống hay người đang giằng co, may vì đây là phòng chờ cấp cứu khẩn cấp nên mọi người ồn ào qua lại, không rãnh rỗi xem cả hai đang làm gì.
Giữ Nguyệt Hàm lại, hắn dùng tay kia nắm chặt, giọng đanh lạnh:-Yên nào! Tôi không muốn bạo lực với em ở đây đâu đấy, đi lo cho bạn em đi.
Nguyệt Hàm nghiến răng:-Tôi chỉ muốn xem anh có ổn không? Nếu không tôi….
Hắn nhẹ đặt tay lên đầu cô xoa xoa:-Tôi ổn, tôi biết mình thế nào, còn phải lo cho mạng mình, để mà ở cạnh bảo vệ cô gái đần nào đó nữa chứ.
-Cô gái đần?
Não bộ Nguyệt Hàm bắt đầu hoạt động, theo lối suy nghĩ của Nguyệt chính lfa cô gái Dương Vĩ yêu thương và thì ra cô gái mà Dương Vĩ yêu lại bị đần, Nguyệt Hàm lại xụ mắt có phần tự diễn ý nghĩ. Lòng có chút chua chua, hụt hẫng, lại thấy Dương vô cùng tốt, một kẻ đẹp trai phong độ như vậy lại si tình một cô gái bị đần độn. Có vẻ đáng thương.
Không trả lời cô tiếp, khi nhìn thấy Bác sĩ tới khám cho Tiểu Nhu, mắt của hắn cũng bắt đầu nhìn vật méo mó, đầu cũng hơi choáng, cả người lại nổi lên cơn ớn lạnh, hắn vuốt mặt hít lấy mấy hơi. Chấn hơi loạn quay bước muốn khỏi đây ngay.
-Tôi muốn đi tolet, em ở lại với bạn đi_Không để cho Nguyệt Hàm ú ớ gọi, Hắn nhanh chóng muốn bỏ chạy khỏi đây.
Bước ra cánh cửa, mắt hơi đỏ lòe nhòe, đầu óc đã bắt đầu quay cuồng. Dương Vĩ bên tay còn ướt máu bước đi không tỉnh táo tìm kiếm nơi nào không người cho qua cơn.
-Ư—Hắn ôm người bước đi—Xoảng—
-A..xin lỗi, anh có sao không?
Cô y tá đang bưng khay thuốc không ngờ bị hắn va vào.
Cả hai khom người xuống nhặt mấy hủ thuốc lên.Đúng lúc, ống thủy tinh trắng tỏng như nước chính là loại thuốc tê giảm đau cho bệnh nhân, ngắn gượng cho cơ thể ổn định, tay run rẫy nhanh chóng giấu đi ống thuốc và bơm kim tiêm vào túi.
-Anh à, anh ổn chứ, trông anh không khỏe?
Lờ đi cô y tá, Dương vĩ bước đi nhanh chạy vào một căn phòng trống không người trong bệnh viện, bên trong không có đèn khá tối. Hắn run run rút lấy thuốc tê lấy bơm tiêm tiêm vào mạch tay.
Thật ra, thuốc tê có tính chất chưa một lượng cocain vô vùng nhỏ, làm mất cẩm giác đau ở một vùng cơ thể, khi dùng cho bệnh nhân, bác sĩ cùng chỉ hạn chế khi cần thiết nhất mới sử dụng, chất gây tê nếu sử dụng nhiều cũng biến thành gây nghiện.
Chí ít bây giờ có thể làm giảm bớt cơn nghiện của Dương Vĩ. Mắt hắn lờ mờ ẫn hiện màn sương phũ, mồ hôi trên trán đã chảy đầm đìa, máu trên áo đã khô cũng bị mồ hôi hòa lẫn làm lớp áo loan rộng máu đỏ .
Có những chuyện nghĩ rằng sẽ không thể xảy ra, nhưng sự thật nó lại diễn ra vô cùng hợp lí.
Chàng thanh niên lủi thủi trở về góc tối nhỏ trong căn phòng nát ở một nơi chung cư cao tầng bỏ hoang, từng xảy ra vụ cháy lớn, nơi đây cũng chẳng còn ai lui tới.
Dáng gầy gầy trong mệt mỏi ngã người xuống tấm mũ xanh mục tạm gọi là tấm ga giường của cậu. Mái tóc đen phủ xuống che đi đôi mắt lạnh lẽo và vết thương còn động chút máu chưa kịp khô đang chảy dài trên gò má.
Liếc xung quanh chẳng có gì ngoài mấy vỏ lon bia trên nền đất, vài vật dụng cá nhân trên kệ gỗ đen bám bụi. Ngay cả cửa sổ, kính cũng bị bể nát một nữa, chỉ dùng một tấm vải đen sờn màu che đi ánh sáng chói bên ngoài. Duy nhất nơi sạch sẽ không đóng bụi hay mạng nhện chính là một tấm hình lồng kính đặt ở góc đầu giường.
Đôi mắt đen âm trầm ngấm nghía người con gái mặc bộ đồ đen, mái tóc dài ánh nâu bị gió hất tung, xung quanh là lũ trẻ ngây ngô ngước nhìn cô gái dáng mẽ mạnh mẽ ấy, không nghĩ rằng cô gái cá tính lại có nụ cười ấm áp đến tan chảy lòng người.
Người thanh niên cũng vô thức mĩm cười, nụ cười cậu có chút cay đắng lạnh lẽo của cuộc đời.
-Chị Nguyệt Hàm, thì ra em không còn đơn độc trên thế gian này nữa, ít ra cũng vẫn còn chị, cám ơn chị vẫn còn sống.
Năm về trước.
-Eey…thằng bụi đời…đừng chơi với nó!_Một đám trẻ con đang cầm nắm cát quăng vào người một cậu bé trai độ - tuổi.
-Tôi không phải bụi đời!
Mặt dính đầy cát, câu bé nhăm mặt ngửa cổ phản bác.
-Thế là gì, ở cưu nhi viện chẳng phải đều là mồ côi sao, mày còn là thứ giang hồ bụi đời chuyên đi ăn cắp. Nhìn mày xem, ở đây ai cũng sạch sẽ tại sao mày lại bẩn thiểu như vậy.
--Đúng…đồ bụi đời..ăn cấp…
-Này, mấy em nhỏ!
Cô gái có đôi chân dài lạnh lùng bước đến, dáng vẻ có chút hun dữ với bộ đồ đen. Hai tay chống hông nhìn xuống. Đưa mắt qua cậu bé bị ném đất vào người :-Em vào trong thay quần áo đi, sơ đang chờ em đấy.
Nói xong cô gái đó khom người véo vào mũi thằng bé mập đang chu môi đứng đầu đứa trẻ khác.
-Bà chị này, ăn hiếp con nít!
-Bà chị đây muốn ăn hiếp con nít thì sao? Còn bé mà đi bắt nạt bạn, thế em biết thế nào là bụi đời không hả?
-Bụi đời chính là bụi đời, người lớn nói, những kẻ ăn cắp, không có nhà ở, đi đánh nhau với người khác, không có ai dạy dỗ, còn bẩn thỉu như ăn xin.
-Thế…cậu bạn đó đã ăn cắp thứ gì?
--Um..Ưm…hình như..vẫn chưa lấy thứ gì_Mắt tròn ụ đâm chiêu cái mổ nhỏ nhắn mím mím.
-Thế…bạn ấy đã đánh ai chưa?
---Ưm…um…vẫn…vẫn chưa ạ!
-Vậy đi bắt nạt còn ném đất bẩn vào người bạn thì có phải giống kẻ bụi đời hay không?
-Ưm…
Cô gái mĩm cười cươi lấy tay vỗ vỗ cái đầu đinh tròn tròn đáng yêu của bé mập.:-Có thấy sai chỗ nào không, em nói chị biết.
Cuối mặt xuống, cậu bé khoang tay lại. Hai má hồng hồng căng mỡ cũng xụ xuống:- Em không phải bụi đời, em không ném đất nào người bạn nữa.
-Ngoan, sau này các em cùng sống chung một mái nhà, ai cũng như ai, không có phân biệt, đừng đánh giá ai qua bề ngoài khi chưa thật sự đến gần và hiểu nội tâm họ, nếu em không muốn làm người xấu thì phải giúp đỡ bạn có biết không? Mau qua xin lỗi bạn.
Câu bé gầy nhỏ đang đứng bên mái hiên nhà nhìn ra, vẻ nhút nhát xa lạ trong đôi mắt nhỏ long lanh. Mãi miết nhìn dáng vẻ cao cao phía trước đến ngẫn ngơ.
--Cạch—
Một ánh sáng như tia chớp mới nháy lên, cậu bé mới phát giác phía sau có người. Một người đàn ông cao lớn vô cùng điển trai mĩm cười đi tới, giọng vô cùng trầm ấm.
-Chị ấy tên Trịnh Nguyệt Hàm, chị ấy xinh lắm phải không ?_Người đàn ông đưa ra tấm hình vừa mới chụp cho cậu bé, nhìn tấm hình nhỏ nhỏ vuông vuông ghi lại khaorng khắc lúc nảy, còn cả bóng lưng nhỏ nhắn cô đơn ở phía sau đang theo dỗi Nguyệt Hàm chụp trong hình,
Cậu bé nheo mắt nhìn A Vĩnh, chỉ ánh lên đôi mắt trong veo như mắt hồ nước.
-Em đã rời khỏi tháng ngày đơn độc rồi, không còn bị mấy tên giang hồ bắt ép làm chuyện xấu nữa. Nên nhớ chị Nguyệt Hàm chính là người đưa em đến đây sống một cuộc sống mới, dù có chuyện gì cũng phải mạnh mẽ đối diện, nhất điịnh không được yếu đuối sợ hãi, còn phải cố gắng trở thành một người tốt, hứa với anh chứ!
A Vĩnh đưa nấm tay ra, muốn cùng cậu bé như hai kẻ đàn ông giữ lời hứa với nhau.
Ngã Tữ vẫn còn nhớ rõ ràng vẻ mặt A Vĩnh lúc đó giống như mặt trời vậy rất chói và ấm, Ngã Tữ từng hứa với A Vĩnh cậu đều đã thức hiện, nhưng duy nhất trở thành người tốt có lẽ cậu phải thất hứa với anh.
Đưa tay che đi đôi mắt, cậu chán nản nhìn căn phòng nát, buồn chán nhìn cuộc sống tiếp tục xoay quanh.
Một làn nước ấm nóng vô tình lăn trên gò má xuống trong Ngã Tữ vô cùng đang thương và cô độc.
-A Vĩnh vẫn chờ chị, Ngã Tữ vẫn chờ chị, vậy mà chị lại vui vẻ cùng một người khác. Em có nên hận chị hay không, Chị Nguyệt Hàm!
Đang chìm ngập trong sự yên tĩnh có phần bi thương, tiếng reo điện thoại lại vô can phá hỏng không gian.
-Cậu đã thất bại, mau đến gặp tôi ngay!
-Vâng, thưa chủ nhân!
Vỏn vẹn hai câu, bàn tay Ngã Tữ toát mồ hồi lạnh, bóp chặt chiếc điện thọai, dứt khoác bỏ vào túi rồi bật dậy bước ra khỏi đấy.
--------------------------
Trong bệnh viện
-Này, này,này…!
Tiểu Nhu nóng giận ở phía sau gọi tới. Khắc sau, ánh mắt đanh lạnh quay quắt đánh thẳng vào Tiểu Nhu đang ngồi trên ghế.
Đôi chân dài bước tới, gương mắt lạnh của Dương Vĩ liếc qua rồi cất tiếng:- Loại phụ nữ như vậy sau lại có mặt trên trái đất được.
-Ê, anh nói gì thế, loại phụ nữ như tôi thì sao, chân tôi trật rồi, là tại anh tại anh, lúc tôi xém bị tên sát thủ khỉ gió nào đó lấy mạng, anh ở đâu hả, bây giờ còn bỏ tôi ở bệnh viện, nói đi làm sao tôi có thể tự đi được. Anh là bạn trai tôi đó, biết không hả?
Mắt đỏ bừng, cô ngẩn cao đầu rống giận, Tiểu Nhu ôm đôi chân trắng ngần dưới mắt cá đã sưng đỏ.
Càng lạnh nhạt hơn. Mắt hắn không tý cảm xúc nào, tay bỏ vào túi quần quay lưng:-Im miệng đi, thử nói nữa xem tôi bẻ luôn chân bên kia không.
-Hơ—Giật thoát tim, Tiểu Nhu mặt biến sắc từ đỏ thành xanh lè. Tay bóp chặt vì giận cũng chẳng dám thốt thêm lời nào. Lại không nghĩ cái tên như tâm thần này lại ăn nói đáng sợ như vậy.
Dương Vĩ bước đến cô y tá, kéo lại, làm cô y tá đang bận trộn với nhiều ca cấp cứu cũng bất ngờ dừng lại. Trông ánh mắt khá đáng sợ, lại vô cùng đẹp trai. Cô ý có chút ngơ ngẫn, sau khi nghe thấy âm thanh buốt giá liền dập tắt mơ mộng.
-Kêu bác sĩ ra đây! Tôi không rỗi giờ chờ đâu. Cô gái đằng kia!_Hắn hất mặt qua phía Tiểu Nhu.
Cô y tá nhìn qua Tiểu Nhu đnag ôm chân bị sưng vù, mím môi đành nói:
--Chúng tôi còn phải cấp cứu cho nhiều người bị thương nặng lắm..Hơ…tay anh chảy máu…mau vào trong…Á
-Phụp---Dương Vĩ chán nói chuyện, chuyển qua hành động, hắn giơ mạnh tay nắm lấy cổ áo cô y tá, bàn tay vẫn còn dính máu thấm một ít qua cổ áo trắng tinh cô y tá, làm cô ta sợ đến thét lên.
-Xem ra phải xé đồ cô thì cô mới hiểu tiếng tôi!_Mặt lạnh lùng, đôi mắt không chút dao động nào, chỉ là sấm sét, mới diễn tả tình huống bá đạo lúc này của hắn.
Đúng lúc cha mẹ Tiểu Nhu và Nguyệt Hàm từ cửa bước vào.
Nguyệt Hàm chạy đến gần Tiểu Nhu:-Không sao chứ, tớ và cô chú vừa phải trả lời khai với đám cảnh sát xong, vẫn chưa có bác sĩ đến à.!
Tiểu Nhu nhắn nhó, sờ vào chỗ sưng, hất mặt lên phía Dương Vĩ.
Dương Vĩ nhanh chóng buông cô tý đã hoảng sợ đến sắp ngất. Luống cuống cuối đầu xin lỗi gọi bác sĩ đến.
-Dương Vĩ! Anh không sao chứ, A…hình như anh bị thương!
Hắn giựt tay ra, lấy áo khoác che lại bên vai:-Bị đạn sướt qua thôi, chẳng có gì!
Không để yên, Nguyệt Hàm nắm kéo tay áo ra, cô vốn ngang bướng phải rõ ràng, cố kéo ra tạo thành tình huống hay người đang giằng co, may vì đây là phòng chờ cấp cứu khẩn cấp nên mọi người ồn ào qua lại, không rãnh rỗi xem cả hai đang làm gì.
Giữ Nguyệt Hàm lại, hắn dùng tay kia nắm chặt, giọng đanh lạnh:-Yên nào! Tôi không muốn bạo lực với em ở đây đâu đấy, đi lo cho bạn em đi.
Nguyệt Hàm nghiến răng:-Tôi chỉ muốn xem anh có ổn không? Nếu không tôi….
Hắn nhẹ đặt tay lên đầu cô xoa xoa:-Tôi ổn, tôi biết mình thế nào, còn phải lo cho mạng mình, để mà ở cạnh bảo vệ cô gái đần nào đó nữa chứ.
-Cô gái đần?
Não bộ Nguyệt Hàm bắt đầu hoạt động, theo lối suy nghĩ của Nguyệt chính lfa cô gái Dương Vĩ yêu thương và thì ra cô gái mà Dương Vĩ yêu lại bị đần, Nguyệt Hàm lại xụ mắt có phần tự diễn ý nghĩ. Lòng có chút chua chua, hụt hẫng, lại thấy Dương vô cùng tốt, một kẻ đẹp trai phong độ như vậy lại si tình một cô gái bị đần độn. Có vẻ đáng thương.
Không trả lời cô tiếp, khi nhìn thấy Bác sĩ tới khám cho Tiểu Nhu, mắt của hắn cũng bắt đầu nhìn vật méo mó, đầu cũng hơi choáng, cả người lại nổi lên cơn ớn lạnh, hắn vuốt mặt hít lấy mấy hơi. Chấn hơi loạn quay bước muốn khỏi đây ngay.
-Tôi muốn đi tolet, em ở lại với bạn đi_Không để cho Nguyệt Hàm ú ớ gọi, Hắn nhanh chóng muốn bỏ chạy khỏi đây.
Bước ra cánh cửa, mắt hơi đỏ lòe nhòe, đầu óc đã bắt đầu quay cuồng. Dương Vĩ bên tay còn ướt máu bước đi không tỉnh táo tìm kiếm nơi nào không người cho qua cơn.
-Ư—Hắn ôm người bước đi—Xoảng—
-A..xin lỗi, anh có sao không?
Cô y tá đang bưng khay thuốc không ngờ bị hắn va vào.
Cả hai khom người xuống nhặt mấy hủ thuốc lên.Đúng lúc, ống thủy tinh trắng tỏng như nước chính là loại thuốc tê giảm đau cho bệnh nhân, ngắn gượng cho cơ thể ổn định, tay run rẫy nhanh chóng giấu đi ống thuốc và bơm kim tiêm vào túi.
-Anh à, anh ổn chứ, trông anh không khỏe?
Lờ đi cô y tá, Dương vĩ bước đi nhanh chạy vào một căn phòng trống không người trong bệnh viện, bên trong không có đèn khá tối. Hắn run run rút lấy thuốc tê lấy bơm tiêm tiêm vào mạch tay.
Thật ra, thuốc tê có tính chất chưa một lượng cocain vô vùng nhỏ, làm mất cẩm giác đau ở một vùng cơ thể, khi dùng cho bệnh nhân, bác sĩ cùng chỉ hạn chế khi cần thiết nhất mới sử dụng, chất gây tê nếu sử dụng nhiều cũng biến thành gây nghiện.
Chí ít bây giờ có thể làm giảm bớt cơn nghiện của Dương Vĩ. Mắt hắn lờ mờ ẫn hiện màn sương phũ, mồ hôi trên trán đã chảy đầm đìa, máu trên áo đã khô cũng bị mồ hôi hòa lẫn làm lớp áo loan rộng máu đỏ .