-Anh làm gì thế hả?_Vĩnh mất bình tĩnh khi trong thấy hắn ôm nó ngủ ngon lành.
Hắn giật mình mở mắt,quên mất đã ngủ bao lâu không biết.
-Cậu nhỏ tiếng được không.cô ta con ngủ đấy.!
-Không cần anh quan tâm,tiệc tàn rồi,mời anh về dùm cho.!_Vĩnh tỏ vẻ cáu.
Vĩ cười nhếch môi.Hắn nhẹ nhàng kéo người nó ra.
Hắn đứng lên rồi khom xuống bế nó lên.Vì thuốc mê con nên nó không thể dễ dàng tĩnh giấc.
-Anh lam gì_Vĩnh ngăn lại.
-Tôi phải mang người tôi về chứ.!_Vẻ mặt hiên nhiên nhìn Vĩnh,
-Ai là người của anh._Vĩnh có ve cáu ngắt,trong lòng như có gai đâm đau nhói.
-Cô ta là nô lệ nhà tôi,tất nhiên là người thuộc về sở hữa của tôi rồi.!_Dù có phần hơi lười biếng trả lời,nhưng phần nào hăn cũng ra vẻ 1 tiềm bối lịch thiệp mà giải thích.
-Anh..cô ấy là bạn gái tôi,mai tôi sẽ đưa cô ấy về.!
-Không được,cô ấy ngày nào con là osin của nhà tôi thì dù có là bạn trai củng không có quyền,cậu củng là cậu chủ chắc biết qui tắc chứ.!
-Dù anh nói thế nào tôi củng không cho phép anh mang nguyệt hàm đi bây giờ.!
-A Vĩnh,để Dương Tổng mang cô ấy về._Ông tống từ ngoai cửa bước vào
-Không được…
-Con muốn cải ta sao._Mặt ông Tống đanh lai.
Vĩnh bốp chắc tay mình,anh không thê cãi lại.
-LÀm phiền Dương Tổng mang người cậu về.Bữa khác chúng ta nói chuyện sau.Con trai tôi thất lễ mong Dương
Tồng bỏ qua cho.
Hắn chỉ gật đầu-Không sao.!_lạnh giọng rồi bế nó đi.
Sáng hôm sau.Tại khu biệt thự Cool.
Hắn thấy im lặng,vốn muốn cho nó nghĩ 1 ngày,nhưng thấy đã trưa no vẫn chưa buớc xuống,nên muốn lên xem sao.
Hắn đi vào trong,ánh mắt thâm sâu liếc nhìn xung quanh.
--cạnh---
Trên giường không thấy nó.Vì căn phòng vốn rất rộng và có trang trí nhửng vách tường có hoa văn họa tiết tinh tế cao khoảng 3m rộng 2m ngăn cách nhau,nên cũng không thể nhìn hết được,hắn bước vào giữa căn phòng.Hơi thở mạnh mẽ đều đều phả ra.
-Nguyệt hàm,cô có ở đây không.?
-Nguyệt…_Cửa kính mở làm tấm màn màu kem nhạt bay phấp phới,thoáng cái bong đen nhỏ bé củng dần hiện lên,sau bức màn.Ra là nó,nó ngồi dựa vào tấm vánh ngăn tường khắc hoa văn trên đó chưng những bình hoa cổ tinh xảo,nó ôm người co rút mặt hướng ra cửa sổ,nới ánh nắng đang ngự trị cả không gian
Tấm màn thì cứ bị gió thổi tới,ánh nắng dường như đang ôm trọn người nó,nhìn nó dựa vào dưới chân tường trong hình dáng nó bây giờ thật đáng thương và cô độc.
Hắn bước chậm và đôi chân như không hề phát ra tiếng động.Đứng bên cạnh nó hắn khụy 1 chân xuống,ôm nó vào long mình 1 cách dịu dàng.
Nó ngã theo cánh tay to lớn rắn rõi kia rất tự nhiên,hắn chỉ im lặng rồi vuốt lên tóc nó.Cái hình ảnh đang thương ấy đã tan biến trong vòng tay của hắn trong phút chốc.
Hai ngừơi ôm nhau như thế khỏang khá lâu sau,nó bắt đầu cử động.Hơi ấm của hắn như truyền qua hết cơ thể nó,nó bắt đầu cảm nhận được hơi thở rất nam tính và mùi hương cơ thể mùi bạc hà dịu nhẹ,nó ngước mặt lên nhìn vào giương mặt phong trần nam tính đang kề sát vào nó.Nó đột nhiên mở tròn mắt ngước nhìn chiếc mũi cao thanh tú ,giương mặt đó cứ ngỡ như 1 bức tượng chạm khắc tinh tế không hề có 1 chỗ nào là khuyết.Nó chạm tay vào đôi mắt của hắn đang thiếp đi,đôi mắt sâu hơn nó tưởng,đôi long mi dày và dài cong vuốt như con gái,dù là con gái cũng không thể có đôi long mi đẹp như thế trừ phi là gắn mi giả.Đôi tay nó chưa dừng lại nó không hề chớp mắt chạm nhẹ vào đôi môi của Vĩ,Sau nó cứ muốn niếm thử là vị gì?.là mật ong,hay là kẹo bong.
Mắt hắn và nó chạm nhau.Ánh nắng rọi lên gường mặt nó.Khiến tim hắn lọan nghịp.Nhìn nó lung linh nhỏ bé và trong sáng như 1 thiên thần.
-Cô còn đem sắc mặt thế này trước mặt tôi lần nữa chắc chắn cô sẽ ngừng thở ngay lập tức ….._Hắn đẩy người nó ra,quay đi.Câu nói như có mùi máu tanh
Nó chỉ ngơ ngác nhìn hắn,như bé mèo con.Hoàng sợ rung mình.
Hắn xoay lại nhìn nó vẻ kì lạ.
-Đây chỉ là mở màn,chưa phải là sự bắt đầu._Hắn dùng những câu nói ẫn ẫn ý ý,có phần bí ẩn nghiêng người nhìn qua no,đôi môi như tạo ra 1 đường cong khó thấy.
-Ý anh là gì?_Nó trừng mắt,không hiễu được hắn nói gì,nhưng phần lo lắng càng nhiều hơn,độ nguy hiễm càng lúc 1 gần,1 thứ cảm giác đó là bất an.
-Nghĩ đi._Hắn buồn phải trả lời,bỏ tay vào túi quần,thân hình cao lớn ung dung bước ra cửa.
Mặc kệ hắn muốn nói gì,nó không có tấm trạng để đóan hắn,dù có muốn cũng không thể nhận ra được 1 chút gì từ con người ma quái này.Thôi thì lo việc mình trước.
-Anh có thể giúp tôi 1 chuyện được không?_lời nói nhẹ nhàng,thoáng chút buồn và pha lẫn sự cầu xin.
-Có lợi gì cho tôi_hắn nheo mắt nhưng không liếc sang nó lấy 1 cái.
-………………………………………………….
*Ngày đi cấm trại.
-Tất cả học sinh đều có mặt đầy đủ chưa._Thầy phụ trách đòan cầm loa phát thanh lên nói.
-Này,Nhã Liên nghe nói hôm trước Con nhỏ đó đi dự tiệc của nhà Họ Tống ,nghe mẹ tôi kể là Tống A Vĩnh đã dẫn theo nó và giới thiệu nó là bạn gái đấy_1 con nhỏ ăn bận sexy đi cùng đám với Nhã Liên lên tiếng chỉ qua phía nó đang đứng 1 mình.
-Sụyt,bà không nói không ai nói bà không biết đâu._1 đứa khác ra hiệu ,nháy mắt bảo đứa bạn nhìn sắc mặt của Nhà liên.
Nhã Liên mặt đanh lại,đôi mắt lườm châm châm vào nó,cô tỏ ra rất tức giận.
Từ xa nơi chổ Nguyệt Hàm đứng.
Mai cũng chăm chú nhìn nó,Cô không biết có nên tiến lại nói chuyện hay không,vì nhìn nó có vẻ không ổn s8ác mặt tái nhợt,lại trong rất cô đơn.
Mai nghĩ rồi quyết định bước tới.Nhưng đột nhiên cô dừng lại….Khi thấy Vĩnh từ đằng sau Nguỵệt Hàm.Mai nghĩ có lẽ cô không nên đến thì tốt hơn,mặt cố thoáng nét buồn rồi quay đi.
Vĩnh trong rất công tử,chiếc quần cụt,đôi giày thể thao,công với chiếc áo thun,đội nón lệch,trông anh cực baby.Vĩnh nhìn vốn rất bãnh và vẻ công tử bột.
-Tiểu hàm à,em sau thế,từ lúc ở buổi tiệc,em đã xảy ra chuyện gì ,anh không lien lạc được với em,đến nhà anh ta bảo em không ở nhà,anh thật sự lo lắng lắm.._Vĩnh lo lắng anh đưa mắt nhìn nó.Anh muốn biết nó đã xảy ra chuyện gì,và mấy ngày nay nó đã làm gì.Trong nó yếu ớt hơn.
Nó ngước mắt thấy đôi mắt Vĩnh đang nhìn mình,nó liền cúi xuống tránh né gì đó.-Em không sao.?
-Em đang giấu anh!_Vĩnh càng bất an trong long khó chịu hơn.
-Có phải anh ta làm gì em không?
-Không,chẳng có gì cả,anh không cần lo.Tới giờ lên xe rồi chúng ta đi thôi._nó cố lãng tránh đi,rồi quay người bước ra xe.
LOA LOA…XIN THÔNG BÁO VỚI CÁC EM LÀ HÔM NAY CÓ DƯƠNG TỔNG NGƯỜI CỦA CÔNG TY CEO ĐẾN CÙNG THAM DỰ BUỖI CẤM TRẠI 3 NGÀY 2 ĐÊM CỦA CHÚNG TA.ĐÂY LÀ 1 SỰ VINH HẠNH CỦA TRƯỜNG CHÚNG TA.CÁC EM HÃY VỖ TAY CHÀO ĐÓN DƯƠNG TỔNG ĐI NÀO!
Tất cả mọi người khựng lại,xì xào.Rồi đưa anh mắt hướng về chiếc xe màu trắng mui trần đời mới sang trọng.
Ai cũng thốt lên ,ngây người,Hắn bước xuông xe với 1 hình dáng rất bụi và phong cách chứ chẳng phải bộ đồ véc thường ngày của 1 Dương Tổng.Đôi giày thể thao trắng tinh kiểu mới chỉ có 2 đôi duy nhất trên thế giới,Quần jean màu đen cực bụi,chiếc áo thun đơn điệu khá stye.Với cập kính mát nhìn thật phong độ.
-AA…@@
-@@
@@@@@@@@@@
-Người đâu mà đẹp trai quả vậy…
-Đẹp..đẹp quá…..!!!!
Ai nấy củng xì xào.
Hắn bước tới chổ nó và vĩnh.
Hắn nhìn vĩnh cười điểu.Vĩnh cũng không thua kém gì,anh cũng đá lại cho hắn cái nụ cười nữa miệng.
-Trời ơi 2 hot boy,sao àm trên đời có 2 người đẹp trến ảc ngôi sao cũng không sánh bằng thế này._
-Nhìn A vĩnh kia,nhìn lãng tử quá,chẳng thua kém gì Dương Tổng nhỉ.
-ừm..ừm…………..@1#!3@1!@#@!#!@!##23$%%$$4342%^
Ai nấy củng lại chen chúc nhau nhìn 2 người họ.Nhưng chằng ai dám lại gần vì 2 người đó vốn không phải là nhân vật thiện cảm.
-Tới giờ lên xe rồi,2 người nhìn nhau đủ chưa._nó lên tiếng cắt ngang bầu không khí căng thẳng giửa 2 người.
Nó định bước đi thì hắn chợt kéo tay nó lại,hắn nói lạnh.---Lên xe tôi.
Vĩnh khó chịu,anh nhăn mặt,nắm lấy tay nó kéo lại.Giọng anh trở nên sắc lạnh.---Đi theo anh.
Nó ngơ ngác nhìn 2 kẻ xử sự như con nít,giành món đồ của mình.Nó trở nên khó xử.
-Bây giờ cô /em đi theo cậu ta/anh ta hay theo tôi/anh!_cả 2 đồng thanh nói.!