Người của Sát bạn trên máy bay vốn đem theo không nhiều,bị kẻ náy giữ con tin trong tay,cũng ai ai dám manh động,chỉ chờ chỉ thị của Lão đại.
-Ngươi là Max Lão Đại của Sát Bang_Kẻ kia hướng mắt về phía hắn,thật ra nhìn thấy khí thế phong thái của hắn cũng đủ nhận ra hắn không phải kẻ tầm thường,dù la 2người chưa từng gặp qua nhìn cũng đủ biết Max mà nhận ra.
Max không lên tiếng,đứng lên,tỏa ra 1 hơi hám lạnh lẽo,hàn khí khiến không khí trở nên âm độ,theo bản năng,tay kéo lại 2 bên vạt áo.Thân ảnh to lớn vẫn ung dùng chiếu tia mắt về phía kẻ kia.Chỉ 1 cái nhếch môi,nhìn kẻ kia đang chỉa mũi súng vào đầu Nguyệt Hàm.
Ngước lại,Phúc Hoàng lo lắng,vội tiếng vài bước lên:-Người là ai dám xâm nhập được lên đây,còn to gan uy hiếp người Sát bang,khôn hôn thì thả người không đừng trách.
Kẻ kia thấy cử động gấp gáp của Phúc Hòang liền ghị chặt vào bên phải đầu nó,khiến nó cảm giác đau nhức.
Phúc hàong liền bất an,có phần dịu đi.Dù sao Nguyệt Hàm cũng là đang trong tay hắn,không thể manh động:-Người là muốn gì mới thả người.
-Mật mã bí mật của Sát bang._Kẻ kia không 1 chút vòng vo,âm thanh quả quyết chắn nịch.
-Kẻ điên,ngông cuồng ngươi,dựa vào khả năng gì để đòi mật mã_Phúc Hòang có chút nông nóng,nhưng thấy kẻ kia thật tức cười mà kinh miệt.
-Dựa vào cô ta_Gằng giọng,ánh mắt như mũi tên chiếu lên người Max.
Ngón tay trỏ cầm súng cong lại,như chuẫn bị bóp cò.
Tự nhiên nó lại thấy thật xui xẻo,cả đời này nó tự biết mình vốn không có gì may mắn,nhưng xui xẻo nhất là gặp phải tên điên này,đã ngu còn bị điên.Mật Mã Sát bang chỉ dựa vào nó mà muốn đỗi.Nói ra chỉ làm trò cười cho Lão Đại.Mật Mã bí mật chỉ có duy nhất là Lão Đại mới biết được,nó là 1 dãy thông số phứt tạp,cò liên quan đến vận mệnh Tổ chức Sát Bang,những tư mật quan trọng,Mật Mã này con là thứ dùng chuyễn tiền sau những vụ buôn bán của tổ chức,Bao nhiêu thứ quan trọng đều thông qua mật mã này.Thế đéo nào tên điên này lại đi dùng nó uy hiếp Max.
-Cô ta chẵng phải tình nhân của Lão Đại Sát bang sao_Kẻ kia nghi hoặc,âm trầm thấp:-Cô ta không lẽ không quan trọng với ngài Max hay sao?
-Tên điên người thật không biết lượng sức,dám uy hiếp lão đại,đụn vào cô ta người chắc chắn khó yên ổn._Phúc hoàng nóng giận,tay bóp chặc,thật rất lo cho Nguyệt Hàm.
-Để ta thử xem lấy mạng của cô ta thì Max ngài sẽ thế nào nhỉ?_đúng như kẻ tâm thần,ánh mắt lơ láo,nhìn Phúc hòang nghiến răng rồi liếc qua Max.Kẻ ta tin tưỡng rằng,xưa này anh hùng điều khó qua ải mỹ nhân,trước nay dù có bao nhiêu vị thánh nhân cao cao tại thượng,hay anh hùng xuất chúng thế nào cũng đều có chung 1 kết cục là chết vì đàn bà.
-Người dám sao?_Phúc hàong khó bình tỉnh,nhìn ngón tay trên cò súng,lòng như lửa đốt.
Kẻ kia luôn không dời đi thân ảnh cao ngạo ma mị đằng trước,kẻ ta muốn đoán ra hắn ta là đang thấu cái gì,điều không lên tiếng,luôn thể hiện sự trầm ổn khiến người ta run sợ,bị khí thế của Max làm kẻ ta giảm đi khí thế vài phần,cứ nhìn mãi cũng không ra được trên giương mặt kia có 1 chút động tâm nào dù chỉ là nét mặt.
Nguyệt Hàm thở hắt ra,cảm thấy kẻ này điên hết chữa rồi,kẻ này có thể nghĩ dùng nó để đỗi lấy Tổ chức Sát bang sao?.Một tổ chức có bề dày 100 năm hơn,biết bao nhiều người đỗ máu gầy dựng nên.Hắn làm sao có thể vì nó mà đánh đỗi Sát bang được chứ,hắn ghét nó,hành hạ nó,thì thôi đời nào lại ngu ngốc đi cứu nó. Nghĩ đến đây nó cảm thấy tên điên này đang đem nó ra làm trò cười cho Lão đại nó thầm cười khinh trong bụng thôi.Nhìn từ nãy giờ Max 1 câu cũng hé đủ hiễu là không nên hi vọng làm gì.
Kẻ ta dùng tay bóp cổ nó,súng vẫn không dịch chuyển khỏi đầu nó,thấy ghẹt thở nó dùng tay mình muốn kéo bàn tay to lớn của kẻ kia ra.Sắt mặt nhợt nhạt tím tái.
-Một người phụ nữ đỗi lấy 1 Tổ chức lớn trong Hắc Đạo_Đột nhiên âm thanh quen thuộc vốn nghĩ sẽ khó nghe thấy,giờ đây phát ra rất lạnh lẽo,hắn tiến vài bước lên,thông thái rất ung dung.lãnh đạm,1 chút biễu tình cũng chẵng có,chỉ nhếch môi cười khóe:-….Giá này khá đắt.
-Giá của cô ta chắn chắc ngài sẽ không tiếc_giọng nói giễu cợt,ánh nhìn lơ láo,thấy được sự tàn độc hun hẵn của kẻ ta.
Nó trầm mặt”Tên này điên rồi,đúng là làm to,Max sẽ không đâu”
-Anh giết tôi đi cho đỡ tốn thời gian của nhau,vì thật sự anh uy hiếp tôi chẵng có lợi ích gì cả,tôi là rất vô giá trị._coi như lấy chút sĩ diện cho mình,để không bị hắn cười vào mặt,nó đanh mặt nói.
-Nguyệt hàm,cô đang nói gì vậy_Phúc Hoàng giựt mình,tức giận nói,anh nghiến răng nhìn kẻ điên kia như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Được…thả người tôi liền đưa anh mật mã._Âm thanh rất ổn,không hề mất uy thế,lạnh lẽo mà nghiêm nghị.
Nó giật cả người,câu nói như sét đánh thủng tai nó mà trở nên lùn bùn,kinh nhạc đến trợn trắng mắt,nhìn dáng người tuấn mĩ kia như không tin được.”Hắn sao..sao có thể…”
-Lão đại.._Phục hòang cũng ngây người,không tin là câu này do chính miệng Lão đại nói ra.
-HAHA..rốt cuộc đúng là anh hùng xưa này khó qua ải mỹ nhân._Kẻ ta điên cuồn cười,hài lòng với ý nghĩ của mình.:-Tốt,mau đưa ra,tôi sẽ thả người.
-Giao người ra trước_Phần kiên định nói,không lấp lửng ánh mắt xoay sâu khiến tên kia do dự.
Hắn suy nghĩ rồi nói:-Lấy gì để tôi tin ngài.
Max liền mỡ chiếc máy tính,bấm 1 lọat thông số,nhanh tay quay máy lại cho kẻ kia nhìn xem.Không ghi ngờ thông số có thể đăng nhập.
Kẻ ta liền tin đẩy người Nguyệt Hàm ra.Đi khỏang 2 bước.Nó nhanh như chóp,xoay người giơ cao chân đá mạnh vào cánh tay cầm súng của tên kia.---Bốp---
-A—Bị mất thế,súng văn ra rơi xuống đất.Thủ pháp nó cũng không thường.Kẻ ta nhanh nó còn nhanh hơn,liền đá qua chân Phúc Hòang.Phúc hòang bắt lấy.Nó cho kẻ điên này 1 trận,đá mạnh vào bụng kẻ ta.
Lúc này nó giựt cái nón trên đầu kẻ ta ra,là 1 tên đàn ông trung niên người Châu Á,trên mặt có 1 vết sẹo dài trông rất gớm,cả 2 đánh vài chiêu.nhận thấy tình hình không ổn.Kẻ ta liền nhấc chiếc bàn,khiến Nguyệt Hàm bất giác phải lùi ra,ngờ đâu kẻ ta ném ra cửa kính máy bay.Luồn gió mạnh thổi vào.
Nguyệt hàm vội nắm người kẻ ta lại,nhưng chỉ xé rách phần vai áo,lộ ra 1 hình xăm trông rất quen.Phúc Hòang nhanh bắn vào chân kẻ ta,tuy bị thương nhưng kẻ này rất ngoan cố muốn thoát thân,bất lợi,hắn rút 1 con dao nhỏ phóng tới Max.Không biết bị bản năng hay do phản xạ vô điều kiện,nó vươn ngừơi tơi đẩy Max lùi xuống,Max có phần giật mình với hành động nó,cũng may dao xọet qua cánh tay Nguyệt Hàm.---Á—
Phúc Hoàng chạy tới.-Nguyệt Hàm…
Kẻ ta thừa cơ phóng xuống máy bay,thật ra hắn ta là đã chuẩn bị sẳn dây dù,bất trắc sẽ dùng đến,bay xuống thì hắn ta bật cánh dù lớn thả người trên không trung.
Max nhíu mày,đang đỡ lấy nó,liền buông ra. Chạy đến cửa kính vỡ.ánh mắt như sói sắc nhọn.Tay phóng con dao 2 đầu xuống.Thủ pháp Max danh bất hư truyền,con dao xoay xoay phóng tới cắt đứt dây dù,tên kia cũng không ngờ tới,tiếng thét từ xa vọng tới rất lớn.Từ độ cao như thế rơi xuống không có bảo hộ an toàn thì thật thịt nát xương tan.
------------------------------------------------------
-Ổn chứ_Lạc tư nhìn nó chống càm
-Vẫn còn ngồi đây không chết đươc_Trên bả vai bị băng ngang,Nguyệt Hàm dựa người vào thành giường.
-Hỏi thăm cô thôi cũng móc họng được_Lạc Tư nhăn mặt.
-Ồ,sao mấy lần tôi ngất xĩu bị thương ở trại.Không thấy anh đến hỏi thăm,nay vết thương nhỏ không biết cơn bảo táp nào lại thỗi Tiễu Tư Tư của chúng ta tới đây nhỉ?_Nó chanh chua,trêu chọc.Việc nó thấy thư giản nhất là móc họng cho tên này tức chết thì mới hả dạ.
Mặt nóg đỏ vì tức nghẹn,Lạc Tư cáo gắt:-Kêu cái gì đấy,gì mà Tiểu Tư Tư,tôi là cún con của cô hả,đáng ghét,quan tâm cũng bị cô xiên xỏ là sao?
-À..há..ra là quan tâm tôi,không biết từ bao giờ Tiểu Tư Tư lại biết quan tâm tôi rồi._Nghiên mặt nói lại nhấn giọng cái tên Tiểu tư tư,chính là khiến tên này tức ói máu.
-Ya..còn nói tôi bẻ thêm 1 cánh tay bên kia của cô,xem còn chua ngoa không.Cấm cô kêu tôi bằng cái tên ớn lạnh đó_Lạc Tư sôi máu mặt,đứng dậy,như con nít cao cỗ cãi.
-Chậc..chậc..Nóng tánh quá.TIỂU…TƯ..TƯ a!_Nguyệt hàm uốn 1 ngụm sữa,không ngừng muốn trêu chọc.Thư thái lúc trên máy bay căng thẵng bây giờ được trên này xóa sạch thư thái nhẹ nhàng hơn hẳn nha.
-Cô..cô…_Tức ứ ghẹn họng đi,ngón trỏ chỉ chĩ vào người Nguyệt Hàm.
-Thôi cải đi,gặp nhau 2 người cứ gây náo lọan không yên ổn._Thiếu ca từ bên ngàoi xỏai chân bước vào.
-Ha..Thiếu ca._Nghe tiếng cả 2 quay lại.Tiền đồng thanh gọi.
-2 người cũng rất ăn ý nha,_Lowrand trêu ghẹo cười.
-Còn lâu_Cả 2 lại tiếp tục đồng thanh.
-Còn nói không..khà..khà..
-Thôi đi,Lão Đại từ khi về đã đi đâu?_Nó cau mặt hỏi.
-Lúc naò cô lại biết hỏi hành tung Max nhỉ.?_Lowrand giả lơ xoa xoa càm như đang tò mò nghĩ nghĩ.Nó cũng gặp phải 1 đối thủ nói móc khônng vừa.
Nó xụ mặt,thôi thì không nên hỏi,tự thấy mình dại dột thật.Cũng không biết sau bản năng lại muốn hỏi hắn ta.
Thấy nó im lặng.Lowrand nói tiếp:-Có phải trước lúc cô đỡ dao cho Max không nhỉ.hahaha
-Đủ rồi nha…
-Max về nước rồi,CEO cũng có chút chuyện cần giải quyết.Còn lô hạng trên biển bên đó nữa.Chắc khảong vài tháng thôi.
-Ai cần anh nói,tôi thật cũng không muốn biết đến_Nó trề môi hất mặt,đứng lên quay đi.
Lạc Tư từ đằng sau Thiếu ca đi lên vài bước,cố ý chỉ nói đủ Thiếu ca nghe rõ:-Nguyệt Hàm đỡ dao cho Lão Đại,chẵng phải cô ta rất ghét Lão Đại sao,người đưa cô ta đến thế giới máu tanh này.
Thiếu ca,đanh mặt,1 giương mặt thứ 2 lại xuất hiện,quỹ dị, lạ thường nhíu mắt thành 1 đường cong cong:-Có thể đây là 1 vận mệnh ác nghiệt cũng nên.
--------------------------------------------------------------------------------
Sau khi hắn đi,căn phòng trỡ nên rất yên tĩnh,nó cũng không đối mặt với hắn mỗi đêm,sự căng thẵng cũng không còn.Tay nó vẫn chưa hàon tàon khôi phục nên hiện tại Sát Bang không ra chỉ cho nó.Cứ ỡ mãi đây thật làm nó phát điên đi.
Nằm trên giường lớn,ánh mắt xa xăm vô định.Trước mắt nó là 1 khảong không.”Bao giờ mới có thể kết thúc đây”.
Đang suy tư---Rè—Rè—Chuông điên thọai vang lên.
-“Là hắn”_Ánh mắt có chút hỏang hốt,đã rất lâu rồi hắn không có điện thọai cho nó,đều là đến gặp trực tiếp.Dù có đi đâu vài tháng cũng chưa hề gọi điện cho nó lấy 1 lần.Không biết Tại Sao bây giờ gọi.
-Tôi Nguyệt Hàm đây_Nguyệt Hàm nhỏ giọng.
-………………….._1 hồi im lặng.
-Có phải Lão Đại không?_Nó nhíu mày,muốn kẳhng định lại,nếu là hắn sau lại không lên tiếng.
-…………………_Lại là 1 khõang 1 lặng.
-Này,nếu không nói tôi cúp đấy_Nó khó chịu,có chút cáu gắt,không biết hắn chơi trò gì nữa,định chơi kiễu trốn tìm hay sao.
-…………………………….._Vẫn là không hồi đáp
Nó thỡ mạnh.tức giận,Tắt máy,giục cái điện thọai xuống niệm.
-CÁI ĐỒ RÃNH RỖI._Nó la lớn tức tối.Tự nhiên lại khó chịu,rõ rang cảm giác lòng ngực đập mạnh.
Nó vẫn còn bang hàong nghĩ đến chuyện trên máy bay,không tin là hắn dám đưa mật mã cứu nó.”Tại sao?.Câu hỏi này luôn lập đi lập lại.
---------------------------
Trong Phòng Tập Đàon Ceo.
Hơi thở mạnh như tiếng thở của loài mãnh thú,cơ thể 1 người đàn ông ngạo nghể trên chiếc ghế lớn.
Đôi tay vẫn cầm chắc chiếc Điện thọai.Gương mặt sắc bén nhưng lại rất dịu không đáng sợ.Dương Vĩ nhắm nghiền mắt lại,như đang hưỡng thụ điều gì đó.Là 1 âm thanh khiến hắn rất muốn nghe.
1 tuần không thấy nó,hắn lại rất muốn nghe thấy tiếng nói kia,giống như muốn được an tâm rằng nó vẫn còn ở đâu đây quanh hắn.
Vốn là mượn cớ hỏi xem cánh tay nó thế nào.Nhưng khi nghe được tiếng muốn nghe,1 câu cũng không nói ra.Những câu hỏi “Cánh tay thế nào,ổn chứ”,cũng không sao nói ra.Chính là hắn không muốn nó thấy được sự quan tâm của hắn.
Trên gương mặt đẹp đẽ kia,đột ngột lộ ra 1 thứ cảm xúc khó tả,có uẩn khúc,có mâu thuẩn,có khó chịu,có dằn vặn,và có hơi hám của tà khí.
Hắn chợt nhớ lại cảnh,nó nhào tới đẩy hắn ra.Đỡ cho hắn,may rằng nó nhanh nhẹn né kịp không là vết thương không phải trên cánh tay mà là ngực trái.Hắn đúng là thấy kinh ngạc,vốn dĩ không cần tới nó,thủ pháp của hắn vẫn có thể tránh được con dao kia.Hắn nghĩ đến giương mặt kia có chút gì đó động tâm.
Một hình ảnh khác hiện ra.
-----Két----Chiếc xe thắng phăng gấp ---RÂM-------
Một người phụ nữ đập mạnh vào đầu xe,cả người bay lên xe rồi lăn xuống mặt đất.
-MẸ Ẹ…Ẹ_1 Câu bé kinh hãi,từ bên vĩa hề,hét táong lên phóng ra.
Máu trên đầu người phụ nữ từ từ ứ ra….1 làn máu đỏ bầm lan rộng trên mặt đường,cơ thể mãnh mai liền giựt giựt liên hồi,cả người vết tích tràn máu ra càng nhiều.Cậu bé giương mặt tuấn tú,giờ đây bị lấp đầy nước mắt.
-Mẹ ơi,mẹ ơi….MẸ ƠI …MẸ KHÔNG ĐƯỢC BỎ CON…MẸ ƠI…AAAAAAAA_cố lây người mẹ nhưng không cách nào khiến mẹ cậu ta lên tiếng.
Cậu bé nhìn lên chiếc xe,người lái chiếc xe vội vã quay đầu xe đi.Câu ta đã kịp nhìn thấy giương mặt nóng vội kia.Hun thủ giết mẹ mình,quần mắt bén lữa hận.Trong đầu liền ghi nhớ gương mặt hun thủ kia.Lữa giận trong lòng càng điên dại.Bên cái thi thể người mẹ bất động,câu ta không kêu gào nữa.không thét lớn nữa,chỉ im lặng ngồi bệt bên cạnh,thật lâu….thật lâu…cho đến khi tất cả những người trên phố thức dậy.Bầu trời tĩnh mịt cũng hừng sáng,những kẻ ra đường liền xô bồ vây quanh,nhìn 1 cậu bé ngồi mãi trên mặt đường kế bên 1 người phụ nữ đã chết đầy máu loang,cũng không biết cậu ta ngồi đấy bao lâu cho đến khi chiếc xe cấp cứu đưa đi.
Hắn nhằm nghiền mắt giờ đây liền bật dậy,hơi thỡ mạnh mẽ phập phồng,có chút đau thương,hắn vẫn không bao giờ quên đi cái ngày đó.
-Ngài tỉnh rối_1 giọng nói êm dịu,nghe rất ngọt ngào.
-Ừm_Hắn nhìn thấy cô thư kí mới tuyển đến bưng cóc cafê đặt trên bàn.Chỉ lạnh nhạt liếc ngang.
-Tôi thấy ngài ngủ say quá,không dám đánh thức,có phải tôi làm ngài thức rồi không_Cô thư kí lần này liền rất đặc biệt không giống những cô thư kí trước đây,cô trong thanh nhã,thoáng nhìn đã thu hút,không quyển rủ hở hăn dụ tình,mà sự thuần khiết trên giường mặt chỉ trang điễm nhẹ nhành,thuần khiết trong cái đầm trắng kèp áo kháoc véc màu xám tro,che đi phần ngực ẫn hiện,khiến người ta tò mò.
-Không._Hắn vẫn tỏ thái độ xa cách,tay nâng cóc cafê,ãm đạm nhìn cô thư kí nói tiếp:-Thư kí Cỗ đã đến đây bao lâu.?
-Thưa ngài,gần 1 tuần,có sai sót mong ngày bỏ qua cho_Thư Kí Cỗ cuối đầu,ra vẻ kính nễ rụt rè.
-Đến đây_Lạnh giọng gọi.
Có Thư kí lại rụt rè,e dè chậm chạp đi tới.
Thấy cô ta sợ sệt.hắn nghiêm mặt.:-Ngồi lên_Hắn chỉ thị Cô thư Kí Cỗ ngồi lên chân hắn.
Bất động vài phút,cúi cùng cô thư kí cũng ngồi lên,nhưng vẫn là nét mặt e sợ,ngượng ngùng.
Tay hắn nâng càm cô lên,đôi mắt hắn trông rất kì quái.Nhường như hắn lại có ý định gì….
-Xin ngài ý tứ…_Cô Thư kí Cỗ ngượng ngùng,tỏ ra không thích sự gần gũi này,hỏang sợ nhích người ra.
Hắn hít 1 hơi thật sâu,hương thơm rất đặc biệt,kì lạ hắn thấy cảm giác thật khác biệt.Tay nắm chắc eo Thư Kí cỗ,Từ từ hạ đầu xuống cỗ cô.
--Cộp—Cộp---Tiếng người đến ngàoi cửa.
Cả hai liền giật mình ngẫn đầu hướng ra cửa.