-Tụii bây im hết đi._Lớn tiếng quat._Mắt như con cọp muốn nuốt mồi.Tên to xác râu rậm bước gần hơn.
Max và Bội bội có ý lùi,nhưng phía sau là vực thác.
-Ông cô nhất định sẽ không tha cho bọn ta nếu giết cô.Nhưng tên kia và người sau lưng hắn nhất định phải biến mất.Cô ngoan ngaon qua đây,ta không hại cô_Dịu giọng hắn ra vẻ ôn nhu.
-Không,muốn chết thì chết chung.Ông ta và các người có quen biết gì.?
-Hà..hà..đều này cô không cần biết nhiều,biết quá nhiều sẽ hại thân.Ngoan qua đây nào.
Súng hướng về phia 3 người.Max vốn im lặng,chỉ quan sát.Liếc mắt qua bội Bội.
-Cô qua đó đi,bọn chún không đụn vào cô được đâu?
-Sao anh biết chắc,tôi đâu biết chúng là ai.
-Nói thì nghe đi.Qua đó..!_Max nghiêm giọng quát,mặt lãnh khốc.Hắn rất tinh mắt và suy đoán rất nhạy.Max biết rõ bọn chúng hẳn người của Tộc Trưỡng,nguyên nhân tại sao thì chưa rõ,nhưng theo đối thọai của chúng hẳn không hại Bội bội.
-Còn anh thì sao,tôi không đi!_Bội Bội vốn ngang bướng,con nhóc tinh ma như cô không dễ bị doa nạt.cũng không thể để người cô thích mặt sống chết để mình an toàn được.
Max tối sầm mặt,đôi mắt đen sâu hằn ra tia ma mị.Một tay nắm lưng áo Bội Bội lên,quăng về trước.
-NÈ ANH LÀM GÌ…BUÔNG XUỐNG!bội thét ầm lên,vùng vẫy.
-GiỜ thì muốn tự mình chết hay để bọn tao ra tay_Nhướng mắt tà ác nhìn về phía mắt,thấy được sự băng lãnh khí chất của Max,tên đầu đàn có phần hơi sượng.
Đẫy được Bội bội ra khỏi vực thác.Max ôm Nguyệt Hàm nhãy xuống thác nước mạnh.
--KHÔNGGGG…..MAX…!_BỘI bỘI QUAY LẠI THÉT LỚN HƠN.