--Á—Á
-Nguyệt Hàm giữ chặt tay anh!_Max thét lơn,tâm trí hắn có phần hỏang.
Nguyệt Hàm treo mình lơ lửng trên Hố nước.
Tiếng ùn ục sôi bọt phia dưới Hồ khiến tim Nguyệt Hàm đập không ngừng,Cô không dám nhìn xuống phía dưới,nhưng cô cảm nhận được nước ở dưới rất sâu,nó đang sôi sục như chờ cô rơi vào mồm.
LaNát nhanh chân tới cùng Max lôi Nguyệt Hàm lên.Mồ hôi cả 3 tuôn như tắm.
--Hự---
Kéo lên được,Nguyện Hàm thở mạnh như vừa thoát khỏi miệng thủy quái.
Max tức giận,gương mặt đanh lại tạo thành quầng đen trừng trừng nhìn Nguyệt Hàm---THẬT KHÔNG BIẾT NGHE LỜI!
Nguyệt chưa kịp lấy tinh thần lại đã bị hắn hù dọa chết khiếp,cỗ họng nuốt nước bọt mà thấy đau rát,bật lời ra nỗi:-Xxx..i..n..loỗ..iii
--Eem!_Max quát tay giơ cao như định đánh cô cho 1 trận.Thế ma nhin ánh mắt trong veo mim nhỏ mím chặt co rúm như mèo nhỏ đang thương lại hạ khí mà bỏ tay xuông buông ta.
Cô tủm tĩm cười vì biết Max đã tha mạng,quay quắt không để ý Max liền nhìn xuống hố nước lớn.Cô ngạc nhiên không khỏi.
-Nước màu đỏ sao?_Mắt lớn há miệng hỏi LaNát.
-Là nham thạch??_Max cũng thấy lạ,buột miệng hỏi.
LaNat lắc đầu---Không phải?Đó là nơi tôi bị rơi xuống.---Giọng nói có phần cay đắng,ánh mắt phản phất lửa hận.
-Nơi đây từng là Hồ nước trong tinh khiết,không lẫn một chút tạp chất nào…
-Thế sao giờ nó thành như thế này.!_Nguyệt Hàm tò mò nhanh miệng hỏi.
-Em không im lặng được sao?_Max nhíu mày.
-Nghe tôi nói hết đã,Cách đây mấy chục năm khu rừng nay là nơi rất trong lành,hoàn toàn không có bất cứ loài độc hại nào.Những động vật sinh sống rất ổn định,thực vật cũng không bị nhuốm màu đen tím như bây giờ….
-Ông không vào đề tài chính đi,lan man cây cỏ làm gì.?_Nguyệt Hàm lại nhanh miệng ngắt lời.
-Nguỵệt Hàm!_Max lại nhắc nhở,nhưng âm thanh cao hơn trước.Làm cô im bặt cuối đầu xuống như trẻ con bị rầy la.
--Lanat chỉ mĩm cười nhìn đôi trai trẻ,rồi trầm tư kể tiếp.:---Thật ra kể phải kể từ khi chúng tôi đến khu rừng này.Tôi cùng Lão Tộc Trưỡng dẫn phái đòan đến tham quan,nhưng không ngờ…bị kẹt trong khu rừng này vì thình lình bị những con vật ở đây tấn công nên chạy lọan.Lão Tộc Trưỡng rất khôn ngoan,nhiều tham vọng,ông ta là một trong những nhà nghiên cứu tài ba của Trung quốc.Vì suốt khỏang nữa đời chỉ biết bào chế thuốc và hóa chất độc cho chính Phủ,đây là đôi nghiên cứu ngầm của chính phủ không được công bố ra bên ngàoi.Lão Tộc Trưỡng không muốn làm tay sai cho chính phủ,tham vọng ông ta muốn độc chế thuốc của mình và khống chế con người.Một người tài thi không thích bị nhốt vào lòng,thừa lúc phái đoàn Trung quốc có chuyến tham quan khu rừng để thí nghiêm sinh vật học,nhưng tới ngày được lệnh quay về,lão ta vì mục địch riêng mà biến mọi thứ thay đỗi hoàn tòan kế họach.
-Ông ta đã làm gì mọi người.?
-Ông ta đã dùng thuốc àm ông ta lén lút khi ở khu nghiên cứu tạo ra,Thứ thuốc có thể thay đỗi màu da,thay đỗi bàn chất và tẫy não con ngừoi.
-Khinh khủng vậy sao,làm gì có thuốc quái dị như thế chứ.!_Nguyệt Hàm kinh ngạc,càng lúc càng muốn biết nhiều chuyện.
-Chính tôi cũng không ngờ,tất cả những người đi theo điều bị ông ta hạ thuốc.May mà tôi phát hiện kịp đã ngăn cản nhưng bị ông ta hại,và tôi đã trở thành vật thử thuốc của ông ta trong suốt 10 năm.Nên máu trong người tôi có tác dụng thế nào tôi biết rõ.
-Hèn gì máu ông có thể giải được độc tố của tộc trưỡng.Vậy ông ta đã biến da ông thành thế này sao.?_Nguyệt Hàm nhìn LaNat ánh lên vẻ cảm thông,chút gì đó chút xót.
LaNat nhận ra ánh nhìn Nguyệt Hàm cười chua:-Đừng nhìn tôi như thế.!_Có lẽ ông ghét cảm giác thương hại,nhất người anh đã cứu mạng.
-Khi thuốc lão ta bị phản tác dụng,người thì bị biến đỗi ngôn ngữ,người bị thiễu năng,có người phải đột tử vì cơ thể bị phản thuốc.Cả thú vật nơi đây cũng điều bị thuốc độc mà chết dần,chỉ con lại số sinh vật nhỏ,nên ông ta nghĩ ra cách nhân giống người.
-Nhân giống người,có nghĩa cho giao phối tạo ra thêm số lượng người để ông ta tiếp tục thử nghiệm._Nguyệt Ham nhanh miệng nói tiếp lời.
-Đúng.Những đứa trẻ sinh ra trong số người bị ông ta chi phối điều thành con chuột bạch để thử thuốc.Khỏang 10 năm thuốc có tác dụng,ông ta có thể điểu khiển mọi người và tự ông ta tạo ra 1 bộ tộc của riêng mình.Nghe theo lệnh ông ta.
Ánh mắt thâm sâu của Max ánh lên suy nghĩ,mặt lạnh toát”Thì ra ông ta muốn mình ở lại đây để tạo ra gen mới “
-Tôi không bị tẫy não,đến lúc tôi muốn trốn thoát khỏi đây vì để cứu đứa con gái vừa ra đời nhưng đã bi bắt giữ.Lão ta bỏ tôi xuống hồ và đỏ 1 thứ hóa chất đỏ khiến cho cơ thể tôi bị quỷ họai,sau đó đưa tôi lên nhốt vào đây.Đã 19 năm rồi._Giọt nước mắt đau tận tâm can Lanát sục sùi giọng trầm uất nói.
-Lão già đó là ai nhất định tôi phải được diện khiến mới ra khỏi đây được.Nhật định sẽ đánh đánh và đánh lão thành con heo đầu bự._Nguyệt Hàm khiến răng keng két,thề với lòng .
--Phụt..hìhì..Em đừng chọc cười người ta nữa.Đầu heo là em đó.!_Max bật cười ra tiếng khi nhìn mặt Nguyệt hàm như con ngốc bầy đặt ghet người rất tức cười.
LaNat cũng thấy lời cô nói hài hước mà cười theo phá vở bầu không khí tram tư lúc đầu.
Nguyệt Hàm tối mặt đột nghiên bị chọc quê,hất cao giọng đe dọa:-Cười gì chứ,cười nữa thì cã 2 cũng sẽ thành heo trước.
Cả hai lại bật cười lớn hơn,chỉ biết lắc đầu nhìn mà không nhịn nỗi:--hahahaha….hahahahaha
Nguyệt hàm tự nhiên khựng lại:--Hơ ..Max…!
Max đột nhiên nghe Nguyệt Hàm gọi tên,vừa cười vừa ngước lên nhỉn Nguyệm Hàm mà vẫn cười vỡ bụng.:--giì..haha..hả?
-Anh biết cười khi nào thế?_Câu hỏi ngu ngơ của Nguyệt Hàm khiến LaNat cũng im bặt đánh một dấu chấm hỏi nhìn Max.
Có nhớ không lầm là lần đầu khi Max cười sản khaói thế này là lúc hắn dưới cái tên Dương Tổng bắt về sau đó thành osin nhà hắn.Đúng là rất lâu không còn được nhìn hắn như thế nữa.
Max ít khi cười dù là cười mĩm cũng không dễ thấy,nếu có cười cũng là cười khóe,và đểu giả.Nụ cười ngây ngô và thật sự thế này phải nói không có.
Max cũng tự nhiên bị nói mà sượng lại,đang hả họng liền khéo miệng lại.Nhìn cả hai ánh mắt ngơ ngáo của Nguyệt Hàm và LaNat như rất la lùng .Max tằng hắng lấy lại phong độ quay đi thấy ngượng.
Nguyệt hàm lại hành động không có hướng bước tới vỗ hai tay vào má Max xoay lại đối diện với mình.Miệng cô chu choa trêu ghẹo:--Ôi con cái nhà ai mả cười xinh thế này nhĩ..---Lại ngang nhiên bẹo má Max như nựng con nít—Ôi Ôi..xem này..ngượng nữa này…háhá..thú vị quá đi//