Nguyệt Hàm bật cười, nụ cười rất tự nhiên. Khiến Max thấy tâm tình thật thư thái, vì cô cười rất đẹp, phải hắn thích cô cười. :- Lão đại, anh nói chuyện như vậy thật lạ. Nhưng anh cứ như thế này thật tốt.
Đúng, nếu hắn như thế cô đã không hận mà bước sai. Nghĩ tới lòng cô thấy nỗi lên sự lo lắng ưu phiền tột cùng.
Hắn lại trở lại vẻ lạnh đạm. Rút lại sự nhu tình.:-Sao khi trở về, tôi sẽ để em lựa chọn. Tôi sẽ không mang oán thù trút lên người em nữa.
Bằng giọng lạnh lẽo, nghe qua như đang tâm tình. Nguyệt Hàm ngạc nhiên, muốn bật ngồi dậy. Nhưng bị hắn siết lại, không muốn rồi khỏi.
-Yên đi, đừng nhúch nhích._Hắn ôm thân thể cô, thật khiến cho lòng hắn dâng lên hồi kích thích, thân hình mềm ạmi, nhỏ nhắn khiến hắn lâu như vậy chưa được thỏa mãn. Sợ ngọ ngậy lại chọc phải lữa nóng của hắn ở thân dưới.
Cô liền nằm yên, không dám động đậy nữa, trầm mặt:-Hôm đó, anh không giết tôi. Chẵng phải trước nay anh điều ghét tôi sao. Hay do anh là hành hạ chưa đủ.
Hắn không trả lời nhưng lại hỏi ngước lại cô:-Còn hôm đó, em chẵng phải rất hận tôi sao, còn leo lên máy bay không sợ chết cứu tôi.
Cô im lặng vài giây, cả cô còn không rõ, cô lấy gan to ở đâu ra liều mạng như vậy. Tại sao có lúc cô nghĩ cô và hắn như rất gần, trái tim cô và hắn lúc trên máy bay là cùng một nhịp đập, cùng một lòng dạ. Nhưng có lúc hắn lại rất xa rất xa.. xa đến mức cô không cách nào tiến tới gần hắn được.
Giống như hôm cô nghe Bội Bội nói hắn sẽ lấy Bội Bội, hắn lại không phủ định nó, khiến lòng cô dâng lên sự khó chịu vô cùng. Nhưng tính cách mạnh mẽ được hắn huấn luyện nhiều năm, tâm tư không để người ta thấy được. Cô giả vờ như chẵng để ý, còn cố tình cỗ vũ chúc mừng.
Thật ra khi quay lưng đi khỏi, đầu cô như tê buốt, choáng váng như không muốn chấp nhận. Hồi cảm giác đau nhói cứ ầm ĩ chỗ ngực trái không dứt.
Lại cảm thấy bản thân không thể xứng đáng bên cạnh hắn. Hắn và cô ân óan không phải nói giải là giải được. Cô phản bội hắn liệu hắn còn chấp nhận không.
Thà để cô chịu sự tàn nhẫn trước nay của hắn, hơn là bây giờ hắn ôn nhu, dịu dàng với cô, hẳn cô sẽ chịu không nỗi mà xao động khó dứt.
Hắn thấy cô im lặng thật lâu cũng không ra lời.Liền kéo tay nó xoa xoa:-Lạnh sao?
Hắn vốn không hiễu tâm ý con gái. Đặc biệt người tính cách như cô. Hắn trước nay không quan tâm phụ nữ nghĩ gì, chỉ cần người phụ nữ đó có lợi có thể khiến hắn thõa mãn. Chiều lòng hay chăm sóc như một người phụ nữ vốn không nằm trong từ điển của Max.
Hoang lạc nhiều như vậy, lại không biết ngọt ngào với người hắn yêu. Thật chỉ có chơi đùa, nghẹo nguyệt là giỏi.
Hắn để tay cô vao trong áo hắn.Cảm nhận được sự ấm long trong cơ thể hắn, từ lúc nào mặt cô lại sượng đỏ. Đâu phần đâu chạm vào người hắn, như trong tình thế bây giờ thái độ ân cần lại cộc lốc trông đáng yêu thật chưa có qua.
Hắn chỉ biết chiệm đọat cô bằng tự bạo tàn, bản lĩnh lên giường của đàn ông. Hắn làm cô khó chịu thật.:-Anh còn nhớ ngày sinh nhật tôi, chúng ta đã giao nhau một trò hcơi không.?
Nhìn gương mặt anh tuấn nhìn cô như hiễu rõ, cô liền nói tiếo:…--Trò chơi đó vẫn có giá trị chứ.?. Nếu thế trong trò đánh cuộc này tôi đã là người thua.
Mắt hắn khẽ giựt. Trên đôi môi mỏng chẻ đầy sức hút lộ nên ý cười.
-Em đang tỏ tình sao?
Nghe xong câu nói có phần trêu chọc, lại phảng phất sự vui vẻ. Nguyệt Hàm liền sựng người. Vừa định mở miệng nói…Đã bị hắn chiếm đọat cái miệng nhỏ, không cho cơ hội phản bác.
Cứ mút lại vị ngọt trong miệng,Hắn tham luyến hôn đến môi đo sưng đỏ. Hơi Thở mạnh mẽ của hắn áp đảo cô đến lạc lối. cô như đi vào mê cung không lối ra.
Hắn không ngừng chiếm lấy từng chút cơ thể cô. Buông nhẹ nhìn cô:-Nói anh nghe, em là của ai.
Tên bá đạo này, cả lúc này vẫn muốn sự chiếm hữu cao nhất. Hắn nói cho cô lựa chọn, nhưng lại bá đạo răng đe.
-Em thuộc về..Dương Vĩ anh_Ánh mắt phong tình khiến không cắt lìa, lâu lắm rồi cô không gọi hắn bằng cái tên này. Làm cô nhớ lần đầu cô gặp hắn. sự lịch lãm, cao ngạo lại lạnh lùng khiến cô khó quên được một Dương vĩ như thế.
Nghe thế, hắn càng hưng phấn, cắn vào cỗ cô, hít thở càng dồn dập. Đột nhiên cô lại muốn đẩy hắn ra. :- Không, đây sẽ để người khác thấy mất. Xin anh đừng.
Ánh mắt như cầu khẩn hắn đừng dở chứng ở tại một nơi thế này.
Hắn tham lam như vậy, lại lưu luyến thân thể mềm mại cô. Lòng tham con người là vô đáy, huống hồ hắn là con người có bản tính chiễm hữu mạnh mẽ.
Mặt lạnh nhạt, đôi mắt phượng không chút doa động. Ôm cô đi vào phía trong những tán lá lớn. Phía dứơi là những thảm cỏ xanh. Không gian không âm u, mà lại mang hương sắc trong treo của sương, những tán lá giống như tấm màn chắn.
Hắn ôn nhu nhìn cô. Chưa khi nào hắn dùng đôi mắt nhu tình dịu dàng này nhìn cô, cô nghĩ mình đang hoa mắt. Không có tư vị của lạnh lẽo, âm trầm hay sắc bén. Cô bất chợt vô thức đưa tay lên sờ vào gương mặt đàn ông tuấn tú kia.
Cô giựt tay lại “ Mình đang làm gì vậy” Cô tự hỏi bản thân, có phải đã tự tiện quá không. Cô rụt tay lại. Hắn liền nắm lấy tay cô lại.
-Nơi này được chưa?
Hắn âm trầm hỏi. Cô lạ có chút kinh ngạc. Nếu là Max hắn sẽ không chiều ý cô khi bản năng hắn phát dục hỏa. Nếu là người trước hắn sẽ mặc kệ cô có xin thế nào. Bây giờ hắn có thể nhịn mà chiều cô. Coi như giữ chút thể hiện cho cô.
Hắn thấy cô im lặng, lại nhẹ nhành cất tiếng:-Trò chơi đó vốn dĩ không có hiệu lực. Vì khi bắt đầu tôi đã thua em Nguyệt Hàm.
Thì ra cảm giác yêu là như vậy. Hắn đang dần niếm từng chút từng chút mùi vị của nó. Hắn mới hiễu được cảm giác mẹ mình tại sao lại yêu đến điên dại như vậy.
Hắn đã coi thường thứ tình cảm nam nữ vô vị nhạt nhẽo ấy khi chứng khiến mẹ mình ngày nào cũng khóc đến quần quại, hắn từng nói sẽ không như mẹ mình, phạm phải sai lầm.
Nguyệt Hàm bật cười, nụ cười rất tự nhiên. Khiến Max thấy tâm tình thật thư thái, vì cô cười rất đẹp, phải hắn thích cô cười. :- Lão đại, anh nói chuyện như vậy thật lạ. Nhưng anh cứ như thế này thật tốt.
Đúng, nếu hắn như thế cô đã không hận mà bước sai. Nghĩ tới lòng cô thấy nỗi lên sự lo lắng ưu phiền tột cùng.
Hắn lại trở lại vẻ lạnh đạm. Rút lại sự nhu tình.:-Sao khi trở về, tôi sẽ để em lựa chọn. Tôi sẽ không mang oán thù trút lên người em nữa.
Bằng giọng lạnh lẽo, nghe qua như đang tâm tình. Nguyệt Hàm ngạc nhiên, muốn bật ngồi dậy. Nhưng bị hắn siết lại, không muốn rồi khỏi.
-Yên đi, đừng nhúch nhích._Hắn ôm thân thể cô, thật khiến cho lòng hắn dâng lên hồi kích thích, thân hình mềm ạmi, nhỏ nhắn khiến hắn lâu như vậy chưa được thỏa mãn. Sợ ngọ ngậy lại chọc phải lữa nóng của hắn ở thân dưới.
Cô liền nằm yên, không dám động đậy nữa, trầm mặt:-Hôm đó, anh không giết tôi. Chẵng phải trước nay anh điều ghét tôi sao. Hay do anh là hành hạ chưa đủ.
Hắn không trả lời nhưng lại hỏi ngước lại cô:-Còn hôm đó, em chẵng phải rất hận tôi sao, còn leo lên máy bay không sợ chết cứu tôi.
Cô im lặng vài giây, cả cô còn không rõ, cô lấy gan to ở đâu ra liều mạng như vậy. Tại sao có lúc cô nghĩ cô và hắn như rất gần, trái tim cô và hắn lúc trên máy bay là cùng một nhịp đập, cùng một lòng dạ. Nhưng có lúc hắn lại rất xa rất xa.. xa đến mức cô không cách nào tiến tới gần hắn được.
Giống như hôm cô nghe Bội Bội nói hắn sẽ lấy Bội Bội, hắn lại không phủ định nó, khiến lòng cô dâng lên sự khó chịu vô cùng. Nhưng tính cách mạnh mẽ được hắn huấn luyện nhiều năm, tâm tư không để người ta thấy được. Cô giả vờ như chẵng để ý, còn cố tình cỗ vũ chúc mừng.
Thật ra khi quay lưng đi khỏi, đầu cô như tê buốt, choáng váng như không muốn chấp nhận. Hồi cảm giác đau nhói cứ ầm ĩ chỗ ngực trái không dứt.
Lại cảm thấy bản thân không thể xứng đáng bên cạnh hắn. Hắn và cô ân óan không phải nói giải là giải được. Cô phản bội hắn liệu hắn còn chấp nhận không.
Thà để cô chịu sự tàn nhẫn trước nay của hắn, hơn là bây giờ hắn ôn nhu, dịu dàng với cô, hẳn cô sẽ chịu không nỗi mà xao động khó dứt.
Hắn thấy cô im lặng thật lâu cũng không ra lời.Liền kéo tay nó xoa xoa:-Lạnh sao?
Hắn vốn không hiễu tâm ý con gái. Đặc biệt người tính cách như cô. Hắn trước nay không quan tâm phụ nữ nghĩ gì, chỉ cần người phụ nữ đó có lợi có thể khiến hắn thõa mãn. Chiều lòng hay chăm sóc như một người phụ nữ vốn không nằm trong từ điển của Max.
Hoang lạc nhiều như vậy, lại không biết ngọt ngào với người hắn yêu. Thật chỉ có chơi đùa, nghẹo nguyệt là giỏi.
Hắn để tay cô vao trong áo hắn.Cảm nhận được sự ấm long trong cơ thể hắn, từ lúc nào mặt cô lại sượng đỏ. Đâu phần đâu chạm vào người hắn, như trong tình thế bây giờ thái độ ân cần lại cộc lốc trông đáng yêu thật chưa có qua.
Hắn chỉ biết chiệm đọat cô bằng tự bạo tàn, bản lĩnh lên giường của đàn ông. Hắn làm cô khó chịu thật.:-Anh còn nhớ ngày sinh nhật tôi, chúng ta đã giao nhau một trò hcơi không.?
Nhìn gương mặt anh tuấn nhìn cô như hiễu rõ, cô liền nói tiếo:…--Trò chơi đó vẫn có giá trị chứ.?. Nếu thế trong trò đánh cuộc này tôi đã là người thua.
Mắt hắn khẽ giựt. Trên đôi môi mỏng chẻ đầy sức hút lộ nên ý cười.
-Em đang tỏ tình sao?
Nghe xong câu nói có phần trêu chọc, lại phảng phất sự vui vẻ. Nguyệt Hàm liền sựng người. Vừa định mở miệng nói…Đã bị hắn chiếm đọat cái miệng nhỏ, không cho cơ hội phản bác.
Cứ mút lại vị ngọt trong miệng,Hắn tham luyến hôn đến môi đo sưng đỏ. Hơi Thở mạnh mẽ của hắn áp đảo cô đến lạc lối. cô như đi vào mê cung không lối ra.
Hắn không ngừng chiếm lấy từng chút cơ thể cô. Buông nhẹ nhìn cô:-Nói anh nghe, em là của ai.
Tên bá đạo này, cả lúc này vẫn muốn sự chiếm hữu cao nhất. Hắn nói cho cô lựa chọn, nhưng lại bá đạo răng đe.
-Em thuộc về..Dương Vĩ anh_Ánh mắt phong tình khiến không cắt lìa, lâu lắm rồi cô không gọi hắn bằng cái tên này. Làm cô nhớ lần đầu cô gặp hắn. sự lịch lãm, cao ngạo lại lạnh lùng khiến cô khó quên được một Dương vĩ như thế.
Nghe thế, hắn càng hưng phấn, cắn vào cỗ cô, hít thở càng dồn dập. Đột nhiên cô lại muốn đẩy hắn ra. :- Không, đây sẽ để người khác thấy mất. Xin anh đừng.
Ánh mắt như cầu khẩn hắn đừng dở chứng ở tại một nơi thế này.
Hắn tham lam như vậy, lại lưu luyến thân thể mềm mại cô. Lòng tham con người là vô đáy, huống hồ hắn là con người có bản tính chiễm hữu mạnh mẽ.
Mặt lạnh nhạt, đôi mắt phượng không chút doa động. Ôm cô đi vào phía trong những tán lá lớn. Phía dứơi là những thảm cỏ xanh. Không gian không âm u, mà lại mang hương sắc trong treo của sương, những tán lá giống như tấm màn chắn.
Hắn ôn nhu nhìn cô. Chưa khi nào hắn dùng đôi mắt nhu tình dịu dàng này nhìn cô, cô nghĩ mình đang hoa mắt. Không có tư vị của lạnh lẽo, âm trầm hay sắc bén. Cô bất chợt vô thức đưa tay lên sờ vào gương mặt đàn ông tuấn tú kia.
Cô giựt tay lại “ Mình đang làm gì vậy” Cô tự hỏi bản thân, có phải đã tự tiện quá không. Cô rụt tay lại. Hắn liền nắm lấy tay cô lại.
-Nơi này được chưa?
Hắn âm trầm hỏi. Cô lạ có chút kinh ngạc. Nếu là Max hắn sẽ không chiều ý cô khi bản năng hắn phát dục hỏa. Nếu là người trước hắn sẽ mặc kệ cô có xin thế nào. Bây giờ hắn có thể nhịn mà chiều cô. Coi như giữ chút thể hiện cho cô.
Hắn thấy cô im lặng, lại nhẹ nhành cất tiếng:-Trò chơi đó vốn dĩ không có hiệu lực. Vì khi bắt đầu tôi đã thua em Nguyệt Hàm.
Thì ra cảm giác yêu là như vậy. Hắn đang dần niếm từng chút từng chút mùi vị của nó. Hắn mới hiễu được cảm giác mẹ mình tại sao lại yêu đến điên dại như vậy.
Hắn đã coi thường thứ tình cảm nam nữ vô vị nhạt nhẽo ấy khi chứng khiến mẹ mình ngày nào cũng khóc đến quần quại, hắn từng nói sẽ không như mẹ mình, phạm phải sai lầm.