Kinh Lễ dạy chúng tôi rằng bổn phận quan trọng nhất của một cuộc hôn nhân là sinh con trai để nó thờ cúng cha mẹ khi họ về thế giới bên kia, vì chỉ có con trai mới làm được việc này. Ngoài ra, hôn nhân là để kết giao hai họ, đem lại thịnh vượng cho cả hai gia đình thông qua việc trao đổi đồ dẫn cưới, quà tặng, của hồi môn và những mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.
Nhưng Mẫu Đơn Đình nói về cái gì đó hoàn toàn khác: sự hấp dẫn giới tính và đam mê nhục cảm. Mới đầu, Lệ Nương là một cô gái hay thẹn thùng, nhưng nhờ tình yêu, nàng đã khai hoa và trở nên mở lòng hơn khi thành hồn ma. Chết khi vẫn còn trinh trắng, nàng đã mang theo những khao khát chưa được thỏa mãn xuống mồ.
Trong thời gian bệnh tương tư của tôi trầm trọng nhất, Triệu đại phu đã nói rằng tôi cần được mây mưa. Ông ấy đúng về điều đó. Nếu tôi kéo dài được mạng sống thêm chút nữa, đêm động phòng sẽ chữa trị cho tôi. Giờ đây những khao khát giấu kín trên Vọng Hương Đài suốt một thời gian dài của tôi bỗng cồn cào và đói khát như dạ dày tôi vậy.
Tôi không phải là loài gieo rắc kinh hoàng, hay giống ăn thịt người; tôi chỉ đang cần chồng mình cảm thông, che chở và vuốt ve. Nỗi khát khao Nhân của tôi mãnh liệt như đêm đầu tiên chúng tôi gặp gỡ. Nó mạnh mẽ như vầng trăng xuyên qua mây trời, vượt qua mặt nước và soi tỏ người đàn ông lẽ ra đã là chồng tôi.
Song dĩ nhiên là tôi không có sức mạnh của ánh trăng. Vì tôi không thể trực tiếp gắn kết với Nhân được nữa. Tôi dùng Trắc để đến với chàng. Ban đầu nó kháng cự, nhưng làm sao một cô gái còn sống có thể thắng được ai đó từ thế giới bên kia. Hồn ma, giống như phụ nữ, đều là loài âm tính, lạnh lẽo, tối tăm, trần tục và nữ tính.
Trong nhiều tháng, tôi để mình thoải mái bằng cách ở tại phòng Nhân, ở đó, tôi không phải lo lắng về ánh dương quang dâng lên bất chợt, hay phải tính toán sao cho có thể lái người theo một góc hẹp. Tôi là loài sống về đêm. Ban ngày tôi ở trên các xà nhà hay cuộn lại trong góc phòng.
Khi mặt trời lặn, tôi dạn dĩ hơn, nằm ườn ra như một người thiếp trên giường chồng, đợi chàng và vợ hai đến. Không chịu rời phòng cũng khiến tôi có ít thời gian hơn với Trắc. Của hồi môn của nó đã làm tài sản nhà họ Ngô tăng lên rất nhiều, đó là lý do tại sao bà mẹ góa của Nhân bằng lòng với cuộc dàn xếp này, nhưng điều đó chẳng đủ bù lại tính gắt gỏng của Trắc.
Như tôi đã ngờ từ suốt những năm trước, nó đã lớn lên thành người bần tiện và nhỏ nhen. Cả ngày tôi nghe thấy nó phàn nàn chuyện này chuyện nọ. “Trà của ta không có vị gì cả,” nó trách mắng một gia nhân. “Có phải ngươi pha bằng trà của nhà này không? Đừng có làm thế nữa.
Cha ta đã gửi trà hạng nhất cho ta rồi. Không, ngươi không được pha trà đó cho mẹ chồng ta. Khoan đã! Ta đã cho ngươi đi đâu! Lần này, ta muốn trà nóng! Ta không muốn nhắc lại đâu đấy!” Sau bữa trưa, nó và Ngô phu nhân lui về khu nhà dành cho phụ nữ, lẽ ra họ sẽ cùng đọc sách, vẽ tranh và làm thơ ở đấy.
Trắc không tham dự những hoạt động đó, cũng không chơi đàn, mặc dù nó có tiếng là chơi đàn rất hay. Nó quá thiếu kiên nhẫn cho chuyện thêu thùa và đã hơn một lần nó ném đồ đang thêu vào tường. Ngô phu nhân đã rầy la nhưng điều đó chỉ khiến vấn đề tồi tệ hơn. “Tôi không thuộc về bà!” một hôm Trắc gào lên với mẹ chồng.
“Bà không thể sai tôi làm gì! Cha tôi là quan đại thần bộ Lễ.” Theo lẽ thường, Nhân có quyền trả Trắc về nhà cha mẹ đẻ, bán nó cho một nhà khác hay thậm chí đánh nó đến chết vì tội bất hiếu với mẹ chàng, nhưng nó nói đúng. Cha nó là người có thế lực và của hồi môn thì dồi dào.
Ngô phu nhân không quở mắng Trắc hay mách chồng nó. Những lúc yên lặng trong khuê phòng đã hiếm hoi mà lại còn nặng nề với nỗi cay đắng và nhục nhã. Tôi nghe tiếng Trắc hét lên vào những buổi chiều, giọng nó léo nhéo và to đến nỗi vọng suốt quãng đường từ thư phòng Nhân tới phòng ngủ.
“Em đã đợi chàng cả ngày.” Nó cằn nhằn. “Chàng đang làm gì ở đây? Tại sao chàng cứ ở một mình thế? Em không cần văn chương thơ phú của chàng. Em cần tiền. Hôm nay một tay lái buôn lụa sẽ mang hàngmẫu từ Tô Châu đến. Em không hỏi áo dài cho mình, nhưng em chắc chàng cũng đồng ý rằng rèm treo ở sảnh chính đã sờn rồi.
Nếu chàng làm việc siêng năng hơn, chúng ta đã chẳng phải dựa dẫm vào đống của hồi môn của em như thế.” Khi đám gia nhân bày bữa tối lên bàn, những lời chê bai tuôn trào khỏi miệng nó. “Ta không ăn cá Tây Hồ đâu. Nước ở đó quá nông và cá có vị như đất ấy.” Nó gắp món ngỗng chiên và lờ đi món gà tần hạt sen.
Nhân ăn hạt sen, một món ăn kích dục được nhiều người biết đến, và gắp nhiều vào bát nó song nó cố tình lờ đi. Tôi là người duy nhất biết nó lén đốt lá sen rồi ăn tro để ngừa thai. Cùng một loài cây mà tác dụng thì khác nhau. Tôi sung sướng vì sự lựa chọn của nó. Một đứa con trai sẽ củng cố vị thế của nó trong nhà.
Mỗi cuộc hôn nhân chứa đựng sáu cảm xúc: yêu thương, quý mến, căm hờn, cay đắng, thất vọng và ghen tuông. Nhưng tình yêu và sự quý mến của Trắc ở đâu? Mọi điều nó nói và làm đều xúc phạm đến chồng và mẹ chồng, nhưng Trắc có vẻ vẫn cứ trơ trơ ra. Chẳng ai dám phản kháng vì lũ con gái của những người có thế lực được phép làmtình làm tội chồng mình và khiến gia đình họ cảm thấy mình tầm thường.
Nhưng đó không phải là hôn nhân. Cha mẹ Trắc tới thăm. Nàng dâu phủ phục dưới chân họ và nài xin được đón về nhà. “Chuyện này là một lỗi lầm,” nó khóc. “Nhà này và tất cả đám người ở đây quá thấp kém. Con là chim phượng hoàng. Sao cha lại gả con cho quạ?” Đó là cách nó nói về thi nhân của tôi ư? Đó là nguyên nhân vì sao nó lúc nào cũng chê bai chàng ư? “Con đã từ chối tất cả những đám khác,” Đàm đại nhân lạnh lùng đáp lại.
“Ta đã bàn bạc kỹ càng với con trai quan thái thú Tô Châu. Nhà họ có một trang viên đẹp, nhưng con không chẳng buồn để tâm đến điều đó. Bổn phận của người cha là tìm chồng cho con gái nhưng con đã quyết định người con muốn lấy từ khi chín tuổi. Con gái gì mà lại chọn chồng bằng cách nhìn qua bình phong? Ừ thì con muốn, không, con đòi hỏi, một người xoàng xĩnh sống trong một nhà xoàng xĩnh.
Tại sao? Ta không biết, nhưng ta đã cho con thứ con muốn.” “Nhưng cha là cha con mà! Và con không yêu Nhân. Chuộc con về đi. Cha hãy sắp xếp một cuộc hôn nhân khác đi.” Đàm đại nhân không nhượng bộ. “Con luôn ích kỷ, hư hỏng và cứng đầu. Tất cả chỉ tại mẹ con thôi.” Điều này có vẻ chẳng mấy công bằng.
Người mẹ có thể làm hư con gái khi quá yêu thương nó, nhưng chỉ người cha mới có tiền và có quyền cho con gái những thứ nó muốn. “Con chẳng là gì ngoài tai họa trong gia đình từ lúc sinh ra trên đời này,” ông nói tiếp và đưa chân đẩy nó ra. Ngày con xuất giá là một ngày hạnh phúc cho mẹ con và ta.” Đàm phu nhân không phủ nhận điều này, cũng không thử xen vào nói thay cho con gái.
“Đứng lên và thôi làm cái trò ngu ngốc ấy đi,” bà nói với vẻ chán ghét. “Con muốn cuộc hôn nhân này và giờ con đã có nó. Con tạo ra số phận của mình. Hãy bắt đầu cư xử như một người vợ. Vâng lời là con đường duy nhất dành cho một người vợ. Dương ở trên; âm ở dưới.” Khi cầu xin và nước mắt không có tác dụng, Trắc chuyển sang hằn học.
Mặt nó đỏ lên và miệng nó phun ra những lời khủng khiếp. Nó giống như đứa con trai đầu lòng, hoàn toàn chắc chắn về vị thế và quyền đòi hỏi của mình, nhưng Đàm đại nhân vẫn không mủi lòng. “Ta sẽ không mất mặt vì con đâu. Chúng ta đã làm hết sức để nuôi nấng con cho nhà chồng con.
Giờ con thuộc về họ.” Đàm đại nhân và phu nhân giáo huấn con gái về cách cư xử, tặng quà cho Ngô phu nhân như để đền bù cho việc chấp nhận cô con gái ngang ngạnh của họ rồi ra về. Tâm tính của Trắc chẳng thay đổi; có chăng thì chỉ là tồi tệ hơn. Suốt cả ngày, khi nó đối xử với người trong nhà một cách khinh bỉ, tôi không can thiệp.
Tuy nhiên ban đêm lại thuộc về tôi. Ban đầu tôi không biết làm gì và Trắc thường cưỡng lại tôi. Nhưng tôi mạnh hơn nhiều nên nó không còn lựa chọn nào khác là tuân lệnh. Thỏa mãn Nhân lại là vấn đề hoàn toàn khác. Tôi học bằng cách thử và thất bại, bằng cách thử và thành công.
Tôi lần theo những gợi ý của chàng, phản ứng lại những tiếng thở dài, sự rung động bên trong và sự thay đổi tế nhị của thân thể chàng để tiếp cận một cách dễ dàng hơn. Tôi điều khiển ngón tay Trắc vuốt dọc theo cơ bắp chàng. Tôi thúc giục nó dùng bộ ngực để vuốt ve da, môi và lưỡi chàng.
Tôi khiến nó dùng cái miệng ẩm ướt để khêu gợi núm vú, bụng và phần bên dưới nữa của chàng. Cuối cùng tôi hiểu điều Thang Hiền Tổ ngụ ý khi ông viết rằng Lệ Nương “thổi tiêu”. Còn với phần tối tăm ẩm ướt của Trắc mà Nhân khao khát hơn cả, tôi đảm bảo nó mở ra và sẵn sàng cho chàng vào bất cứ lúc nào chàng muốn.
Lúc nào tôi cũng thì thào vào tai nó những điều tôi đã học được về hôn nhân trong Mẫu Đơn Đình và người vợ phải “dễ chịu, dễ tính và chiều chuộng” như thế nào. Khi còn là một cô bé, tôi đã nghe những bài giáo huấn và các câu chuyện bất tận về hôn nhân, và tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ giống họ.
Tôi đã lên kế hoạch để chối bỏ quá khứ, chối bỏ những bài học đó và cả những phong tục tập quán khắt khe. Tôi muốn suy nghĩ hiện đại hơn, nhưng giống như mọi cô gái vừa mới nhìn thấy nhà chồng, tôi đã lặp lại mẹ và các thím, lặp lại tất cả những gì tôi đã chống đối.
Nếu còn sống, tôi chắc rằng rốt cuộc mình sẽ mang theo khóa trong túi và khăng khăng rằng con gái mình phải tuân theo Tam Tòng Tứ Đức. Tôi sẽ trở thành mẹ tôi. Thay vào đó, giọng mẹ tôi phát ra từ miệng tô, vẳng vào tai Trắc. “Đừng có lúc nào cũng theo dõi chồng,” tôi giáo huấn.
“Không người đàn ông nào thích cảm giác rằng vợ đang quan sát mình. Đừng ăn nhiều quá. Không người đàn ông nào muốn nhìn thấy vợ nhét quá nhiều thức ăn vào miệng. Hãy tỏ ra tôn trọng tiền bạc chồng kiếm được.Tiêu pha hào phóng rất khác với lãng phí tiền bạc. Chỉ có đám tỳ thiếp mới thích xem đàn ông là máy in tiền thôi.” Trắc dần đầu hàng trước những bài học của tôi, trong khi tôi trở nên già cỗi với sự lãng mạn con gái đã khiến tôi mắc bệnh tương tư khi còn sống.
Tôi bắt đầu tin rằng tình yêu thực sự có nghĩa là tình yêu xác thịt. Tôi thích thú khiến chồng mình mỏi mòn khao khát. Tôi bỏ hàng giờ nghĩ ra những cách thức mới mẻ để kéo dài sự dày vò này. Tôi thoải mái sử dụng thân thể của Trắc mà không cảm thấy thương tiếc, ăn năn hay tội lỗi.
Tôi khiến nó làm điều lẽ ra nó phải làm với tư cách một người vợ, và rồi tôi quan sát, cười mỉm, cười lớn, âu yếm với tất cả linh hồn, khi chồng tôi phóng tinh trong tay nó, miệng nó và trong khe nứt khuất sâu. Đồng thời, tôi biết được rằng khao khát lớn nhất của chồng mình là cầm bàn chân bó đi hài lụa đỏ thêu của Trắc trong tay, để chàng có thể thưởng thức trọn vẹn sự duyên dáng, mùi thơm và nỗi đau đớn nó đã trải qua để mang đến cho chàng niềm khoái lạc này.
Khi tôi thấy Nhân có thể làm hơn thế với đôi bàn chân, tôi ngăn không cho Trắc đẩy chàng ra. Với Trắc làm sứ giả, tôi trải nghiệm tình yêu nhục dục. Sự thực rằng nó không cảm thấy gì hết không khiến tôi áy náy. Sự thực rằng tôi không biết nó đang nghĩ gì cũng không khiến tôi lo âu.
Ngay cả khi nó mệt mỏi, sợ hãi, ngượng ngùng, tôi vẫn thúc ép và sử dụng nó. Thân xác Trắc ở đó là để Nhân nếm náp, mơn trớn, bỡn cợt, cấu véo, hít hà và đâm xuyên qua. Nhưng thời gian dần trôi, tôi thấy rằng cái nhìn thờ ơ và sự thiếu đáp ứng của nó làm chồng tôi thấy khó chịu.
Mỗi khi chồng tôi muốn làm chuyện hẳn sẽ khiến nó hoan lạc, nó lại nhắm mắt và quay mặt đi. Với tất cả nỗ lực của tôi, nó vẫn lạnh nhạt khi ở trên giường với chàng hơn cả đêm động phòng. Nhân bắt đầu ở lại thư phòng để đọc sách cho tới khi Trắc ngủ. Khi về phòng và leo lên giường, chàng không choàng tay quanh người nó để tìm hơi ấm, sự thoải mái và cảm giác có người bầu bạn.
Chàng ở phía giường chàng; nó ở phía giường nó. Ban đầu điều này khiến tôi vô cùng hài lòng vì nó cho phép tôi bao phủ hình dáng ma mị của tôi quanh người chàng như một mảnh vải liệm. Tôi ở như vậy cả đêm, chuyển động khi chàng nhúc nhích, để hơi ấm của chàng thấm vào hơi lạnh của tôi.
Nhưng khi chàng sai đóng cửa sổ hay mang thêm chăn đắp tôi lại rút lên xà nhà phía trên chàng. Chàng bắt đầu tới các quán trà bên bờ Tây Hồ. Tôi đi theo chàng, ở bên chàng khi chàng đánh bạc, khi chàng quá chén và rốt cuộc, cả khi chàng vui thú với những phụ nữ chuyên làm đàn ông vui thích và thỏa mãn.
Tôi quan sát, bị cuốn hút và mê mẩn. Tôi học được nhiều. Phần lớn những gì tôi học được là Trắc luôn ích kỷ và lấy mình làm trung tâm. Là một người đàn bà, một người vợ, sao nó có thể không thực hiện bổn phận của mình? Nó không có cảm giác gì, dù là trong tâm hồn hay thể xác hay sao? Và khi không để ý đến sự thỏa mãn của Nhân, nó đã quên rằng chàng có thể phải lòng một trong số những phụ nữ đó và đem ả về nhà làm thiếp hay sao? Sau khi Trắc mây mưa cùng chồng, tôi đi cùng nó trong những giấc mơ.
Sau đêm động phòng, nó không còn tới những chỗ đẹp đẽ nữa. Đúng hơn là những giấc mơ của nó diễn ra trong mịt mù và tăm tối. Nó che ánh trăng đi. Nó không chịu thắp nến hay đèn lồng. Điều này hợp với tôi. Từ chỗ nấp của mình đằng sau các gốc gây, cột kèo hoặc trong bóng tối của hang động, các góc tối, tôi ám ảnh, đe dọa, lên lớp nó.
Tối hôm sau, nó sẽ thức nằm thao thức trên giường, xanh xao và run rẩy cho tới khi chồng tôi đến với nó. Nó làm mọi điều tôi bảo nhưng vẻ mặt nó vẫn không làm chàng hài lòng. Cuối cùng, một đêm nọ khi nó đánh bạo vào một khu vườn trong mơ, tôi bước ra khỏi bóng đen và đối diện với nó.
Đương nhiên là nó thét lên rồi bỏ chạy, nhưng chạy được bao xa chứ? Ngay cả trong giấc mơ nó cũng mệt mỏi. Tôi thì không bao giờ mệt. Tôi không thể mệt được. Nó sụp gối xuống và chà xát da đầu, cố phát ra tia lửa, với hy vọng rằng những tia sáng lóe lên ấy sẽ làm tôi sợ hãi.
Nhưng đây là một giấc mơ và tôi không sợ điều đó. “Hãy để tôi yên!” Trắc kêu lên rồi cắn đầu ngón tay giữa của mình, gắng hết sức để máu chảy ra. “Đi đi!” Nó trỏ ngón tay vào tôi, cố đổ lỗi nhưng cũng biết rằng máu ở bất cứ dạng nào cũng rất đáng sợ đối với ma quỷ.
Nhưng một lần nữa, đây là giấc mơ nên răng nó không đủ sức làm rách da. Sức mạnh bùa phép của nó, nếu ở đời thực thì lẽ ra đã hại tôi, nhưng... không có quyền lực với tôi ở trong mơ. “Chị rất tiếc,” tôi nhã nhặn nói, “nhưng chị sẽ không đời nào rời xa em đâu.” Nó bưng tay che miệng để lấp đi những tiếng thét kinh hoàng.
Không, kinh hoàng là một từ sai. Cứ như là tất cả nỗi sợ hãi nó không chịu thừa nhận đã thành sự thật rồi vậy. Tôi là một hồn ma, nên tôi biết được điều gì đang xảy ra với nó ở cõi trần gian. Ở đó, nó rên rỉ và vùng vẫy với chăn màn. Trong mơ, tôi lùi lại vài bước.
“Chị không ở đây để làm hại em,” tôi bảo. Tôi xòe tay và gửi đến nó một cơn mưa cánh hoa. Tôi mỉm cười và hoa nở quanh chúng tôi. Tôi lướt nhẹ đến chỗ nó, xua đi những tăm tối cho tới khi chúng tôi thành hai cô gái xinh đẹp trong vườn vào một ngày xuân dễ chịu. Trên giường, hơi thở của Trắc dịu đi và nét mặt nó đã bình tĩnh lại.
Ở đây, trong mơ, tóc nó sáng lên trong nắng. Môi nó đầy hứa hẹn. Cánh tay thon thả và xanh xao. Gót sen của nó trông thật thanh tú, một sự cám dỗ ngay cả đối với tôi. Tôi không thấy lý do tại sao nó không thể mang bản chất giấu kín này trở lại cõi trần gian. Tôi hạ xuống trước mặt nó.
“Người ta bảo rằng em ích kỷ,” tôi nói. Nó nhắm mắt lại trước sự thật này và mặt nó bắt đầu rúm ró trở lại. “Chị muốn em ích kỷ. Chị muốn em ích kỷ ở đây.” Tôi dùng đầu ngón trỏ chạm vào chỗ dành cho ý thức nằm trong lồng ngực nó. Dưới ngón tay, tôi cảm thấy cái gì đó mở ra.
Tôi rụt ngón tay lại và nghĩ về những người đàn bà tôi nhìn trộm trong lầu xanh. Tôi mạnh bạo vươn cả hai bàn tay và lướt qua đầu nhũ hoa ẩn dưới áo dài của nó. Tôi chợt cảm thấy vật dưới đầu ngón tay mình săn cứng; ở cõi trần gian Trắc cựa mình. Tôi nhớ lại nguồn xúc cảm sâu xa nhất trong tôi khi được Nhân vuốt ve bằng đóa mẫu đơn.
Đây là một giấc mơ và Trắc không thể thoát khỏi tôi, vì thế tôi lần ngón tay xuống dưới, dưới nữa cho tới khi chạm vào cái điểm mà tôi biết là cội nguồn của khoái cảm. Qua lớp lụa, tôi cảm thấy hơi ấm bắt đầu tỏa ra cho tới khi Trắc rùng mình và rên rỉ. Ở trên giường nó cũng run rẩy.
“Hãy ích kỷ trong chuyện này,” tôi thì thào vào tai nó. Nhớ lại những gì mẹ tôi vẫn thường nói về mây mưa, tôi thêm vào, “Phụ nữ cũng cần khoái cảm.” Trước khi thức giấc, nó phải hứa với tôi. “Đừng nhắc đến cuộc trò chuyện của chúng ta hay kể rằng em đã gặp chị,” tôi bảo.
Nó phải giữ im lặng về những lần gặp gỡ với tôi, như thế sự kết nối của tôi với nó trong mơ mới có thể tiếp tục. “Không một ai, nhất là chồng em, muốn nghe về những giấc mơ của em. Nhân sẽ nghĩ rằng em mê tín và dốt nát nếu em nói bậy về người vợ đầu tiên của chàng.” “Nhưng chàng là chồng em! Em không thể giữ bí mật với chàng.” “Mọi phụ nữ đều giữ bí mật với chồng,” tôi bảo.
“Đàn ông cũng giữ bí mật với vợ.” Đúng vậy không? May là Trắc cũng có ít kinh nghiệm như tôi và không vặn hỏi nữa. Mặc dù vậy nó vẫn cự lại. “Chồng em muốn một người vợ kiểu khác,” Trắc nói. “Chàng đang tìm một người bầu bạn.” Nghe những lời này, rất giống với những gì Nhân đã nói với tôi trong quá khứ, cơn thịnh nộ sâu thẳm và tàn bạo trong tôi gầm lên.
Trong chốc lát, vẻ ngoài của tôi trở nên khủng khiếp: gớm guốc, kinh tởm, đáng sợ. Sau đó, tôi không còn rắc rối với Trắc nữa. Đêm đêm tôi tới gặp nó trong mộng cho tới khi nó không còn chống cự lại tôi nữa. Đây là cách Trắc trở thành chị em chung chồng với tôi. Hàng đêm tôi đợi nó, cuộn mình trên xà nhà khi nó vào phòng ngủ.
Hàng đêm tôi trượt từ chỗ của mình xuống giường để điều khiển hông nó, uốn cong lưng nó và giúp nó mở ra với Nhân. Tôi thưởng thức từng tiếng rên rỉ thoát ra từ đôi môi nó. Tôi hưởng thụ việc dày vò nó cũng nhiều như dày vò chàng. Khi nó cưỡng lại, tất cả những điều tôi phải làm là chạm vào những chỗ phơi bày da thịt để cho nhiệt tìnhmãnh liệt thấm vào thân thể nó cho tới khi nó chẳng còn gì ngoài những xúc cảm ban sơ, cho tới khi tóc nó rối bời còn lược cài và đồ trang điểm bừa bãi trên giường, cho tới khi nó tới được khoảnh khắc tan chảy ngọt ngào và mưa trút xuống.
Sự nhiệt tình đột ngột của Trắc đã mang chồng chúng tôi từ lầu xanh trở về. Chàng bắt đầu yêu người vợ trần thế của mình. Mỗi khoảnh khắc mê say nó mang lại cho chàng, và có rất nhiều khoảnh khắc như thế, vì tôi đã nghĩ ra những cách thức mới mẻ để làm chàng hài lòng, chàng kích thích lại nó ngay bằng sự khéo léo của mình.
Có rất nhiều chỗ để khám phá trên thân thể Trắc và chàng tìm ra tất cả. Nó không kháng cự bởi vì tôi không để nó làm thế. Giờ đây khi Trắc ra khỏi phòng ngủ, tôi không còn nghe thấy những lời phàn nàn, chê bai hay giận dữ thốt lên trong phủ. Nó bắt đầu mang trà đến thư phòng cho Nhân.
Mối quan tâm của chàng trở thành mối quan tâm của nó. Nó bắt đầu đối xử nhân hậu và công bằng với gia nhân. Tất cả những điều này khiến Nhân hạnh phúc xiết bao. Chàng mang tặng nó những món quà nho nhỏ. Chàng sai gia nhân chuẩn bị những món ăn đặc biệt hấp dẫn và khơi gợi dục tính trong nó.
Sau khi mây mưa, chàng nằm lại trên người nó, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy và để những lời lẽ tha thiết trào tuôn thấm đẫm nó bằngtình yêu. Chàng yêu nó theo cách tôi đã hy vọng chàng yêu tôi. Chàng yêu nó đến mức chàng lãng quên tôi. Nhưng một phần trong con người nó vẫn lạnh lùng và xa cách, bởi với mỗi cơn run rẩy tôi truyền qua người nó, với mỗi tiếng thở dài tôi để thoát ra từ cái miệng hé mở và ẩm ướt của nó, với mỗi vui thú mà tôi đã không hề nghĩ đến bản thân khi trao nó - xét cho cùng tôi là vợ cả - song còn một điều tôi không thể khiến nó làm.
Nó không nhìn vào mắt chàng. Nhưng tôi chưa bao giờ lung lay quyết tâm buộc nó thành người vợ như tôi mong muốn. Nhân đã bảo rằng chàng muốn một cuộc hôn nhân với người có thể làm bạn, thế nên tôi nhồi đầy bụng nó bằng sách vở. Tôi bắt nó đọc thơ và sách sử. Nó trở thành một độc giả tận tụy và sâu sắc đến mức giữ sách trên bàn trang điểm của mình cùng với gương, mỹ phẩm và đồ nữ trang.
“Khao khát hiểu biết của em mạnh mẽ như nhu cầu giữ gìn nhan sắc vậy,” một ngày kia Nhân nhận xét. Lời chàng còn thôi thúc tôi bền bỉ hơn nữa. Tôi khiến Trắc quan tâm đến Mẫu Đơn Đình. Nó đọc đi đọc lại tập một mà tôi cứu được. Chẳng bao lâu sau không bao giờ thấy nó rời cuốn sách.
Nó có thể đọc lại vanh vách toàn bộ những phần chú giải của tôi theo trí nhớ. “Em không sai một chữ nào,” Nhân thán phục nói với nó và tôi thấy hạnh phúc. Cuối cùng, Trắc bắt đầu ghi chú về vở kịch vào những mảnh giấy con con. Đó là những suy nghĩ của riêng nó hay của tôi mớm cho nó? Cả hai.
Nhớ tới điều đã xảy ra khi Nhân kể với cha tôi về những giấc mơ của chàng và chúng tôi đã cùng viết như thế nào, tôi cẩn thận nhắc nhở Trắc không bao giờ đề cập đến những gì nó viết, hoặc đến tôi với bất cứ ai. Về mặt này, nó là một cô vợ hai biết vâng lời, chấp thuận những yêu cầu của vợ cả.
Kinh Lễ dạy chúng tôi rằng bổn phận quan trọng nhất của một cuộc hôn nhân là sinh con trai để nó thờ cúng cha mẹ khi họ về thế giới bên kia, vì chỉ có con trai mới làm được việc này. Ngoài ra, hôn nhân là để kết giao hai họ, đem lại thịnh vượng cho cả hai gia đình thông qua việc trao đổi đồ dẫn cưới, quà tặng, của hồi môn và những mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.
Nhưng Mẫu Đơn Đình nói về cái gì đó hoàn toàn khác: sự hấp dẫn giới tính và đam mê nhục cảm. Mới đầu, Lệ Nương là một cô gái hay thẹn thùng, nhưng nhờ tình yêu, nàng đã khai hoa và trở nên mở lòng hơn khi thành hồn ma. Chết khi vẫn còn trinh trắng, nàng đã mang theo những khao khát chưa được thỏa mãn xuống mồ.
Trong thời gian bệnh tương tư của tôi trầm trọng nhất, Triệu đại phu đã nói rằng tôi cần được mây mưa. Ông ấy đúng về điều đó. Nếu tôi kéo dài được mạng sống thêm chút nữa, đêm động phòng sẽ chữa trị cho tôi. Giờ đây những khao khát giấu kín trên Vọng Hương Đài suốt một thời gian dài của tôi bỗng cồn cào và đói khát như dạ dày tôi vậy.
Tôi không phải là loài gieo rắc kinh hoàng, hay giống ăn thịt người; tôi chỉ đang cần chồng mình cảm thông, che chở và vuốt ve. Nỗi khát khao Nhân của tôi mãnh liệt như đêm đầu tiên chúng tôi gặp gỡ. Nó mạnh mẽ như vầng trăng xuyên qua mây trời, vượt qua mặt nước và soi tỏ người đàn ông lẽ ra đã là chồng tôi.
Song dĩ nhiên là tôi không có sức mạnh của ánh trăng. Vì tôi không thể trực tiếp gắn kết với Nhân được nữa. Tôi dùng Trắc để đến với chàng. Ban đầu nó kháng cự, nhưng làm sao một cô gái còn sống có thể thắng được ai đó từ thế giới bên kia. Hồn ma, giống như phụ nữ, đều là loài âm tính, lạnh lẽo, tối tăm, trần tục và nữ tính.
Trong nhiều tháng, tôi để mình thoải mái bằng cách ở tại phòng Nhân, ở đó, tôi không phải lo lắng về ánh dương quang dâng lên bất chợt, hay phải tính toán sao cho có thể lái người theo một góc hẹp. Tôi là loài sống về đêm. Ban ngày tôi ở trên các xà nhà hay cuộn lại trong góc phòng.
Khi mặt trời lặn, tôi dạn dĩ hơn, nằm ườn ra như một người thiếp trên giường chồng, đợi chàng và vợ hai đến. Không chịu rời phòng cũng khiến tôi có ít thời gian hơn với Trắc. Của hồi môn của nó đã làm tài sản nhà họ Ngô tăng lên rất nhiều, đó là lý do tại sao bà mẹ góa của Nhân bằng lòng với cuộc dàn xếp này, nhưng điều đó chẳng đủ bù lại tính gắt gỏng của Trắc.
Như tôi đã ngờ từ suốt những năm trước, nó đã lớn lên thành người bần tiện và nhỏ nhen. Cả ngày tôi nghe thấy nó phàn nàn chuyện này chuyện nọ. “Trà của ta không có vị gì cả,” nó trách mắng một gia nhân. “Có phải ngươi pha bằng trà của nhà này không? Đừng có làm thế nữa.
Cha ta đã gửi trà hạng nhất cho ta rồi. Không, ngươi không được pha trà đó cho mẹ chồng ta. Khoan đã! Ta đã cho ngươi đi đâu! Lần này, ta muốn trà nóng! Ta không muốn nhắc lại đâu đấy!” Sau bữa trưa, nó và Ngô phu nhân lui về khu nhà dành cho phụ nữ, lẽ ra họ sẽ cùng đọc sách, vẽ tranh và làm thơ ở đấy.
Trắc không tham dự những hoạt động đó, cũng không chơi đàn, mặc dù nó có tiếng là chơi đàn rất hay. Nó quá thiếu kiên nhẫn cho chuyện thêu thùa và đã hơn một lần nó ném đồ đang thêu vào tường. Ngô phu nhân đã rầy la nhưng điều đó chỉ khiến vấn đề tồi tệ hơn. “Tôi không thuộc về bà!” một hôm Trắc gào lên với mẹ chồng.
“Bà không thể sai tôi làm gì! Cha tôi là quan đại thần bộ Lễ.” Theo lẽ thường, Nhân có quyền trả Trắc về nhà cha mẹ đẻ, bán nó cho một nhà khác hay thậm chí đánh nó đến chết vì tội bất hiếu với mẹ chàng, nhưng nó nói đúng. Cha nó là người có thế lực và của hồi môn thì dồi dào.
Ngô phu nhân không quở mắng Trắc hay mách chồng nó. Những lúc yên lặng trong khuê phòng đã hiếm hoi mà lại còn nặng nề với nỗi cay đắng và nhục nhã. Tôi nghe tiếng Trắc hét lên vào những buổi chiều, giọng nó léo nhéo và to đến nỗi vọng suốt quãng đường từ thư phòng Nhân tới phòng ngủ.
“Em đã đợi chàng cả ngày.” Nó cằn nhằn. “Chàng đang làm gì ở đây? Tại sao chàng cứ ở một mình thế? Em không cần văn chương thơ phú của chàng. Em cần tiền. Hôm nay một tay lái buôn lụa sẽ mang hàngmẫu từ Tô Châu đến. Em không hỏi áo dài cho mình, nhưng em chắc chàng cũng đồng ý rằng rèm treo ở sảnh chính đã sờn rồi.
Nếu chàng làm việc siêng năng hơn, chúng ta đã chẳng phải dựa dẫm vào đống của hồi môn của em như thế.” Khi đám gia nhân bày bữa tối lên bàn, những lời chê bai tuôn trào khỏi miệng nó. “Ta không ăn cá Tây Hồ đâu. Nước ở đó quá nông và cá có vị như đất ấy.” Nó gắp món ngỗng chiên và lờ đi món gà tần hạt sen.
Nhân ăn hạt sen, một món ăn kích dục được nhiều người biết đến, và gắp nhiều vào bát nó song nó cố tình lờ đi. Tôi là người duy nhất biết nó lén đốt lá sen rồi ăn tro để ngừa thai. Cùng một loài cây mà tác dụng thì khác nhau. Tôi sung sướng vì sự lựa chọn của nó. Một đứa con trai sẽ củng cố vị thế của nó trong nhà.
Mỗi cuộc hôn nhân chứa đựng sáu cảm xúc: yêu thương, quý mến, căm hờn, cay đắng, thất vọng và ghen tuông. Nhưng tình yêu và sự quý mến của Trắc ở đâu? Mọi điều nó nói và làm đều xúc phạm đến chồng và mẹ chồng, nhưng Trắc có vẻ vẫn cứ trơ trơ ra. Chẳng ai dám phản kháng vì lũ con gái của những người có thế lực được phép làmtình làm tội chồng mình và khiến gia đình họ cảm thấy mình tầm thường.
Nhưng đó không phải là hôn nhân. Cha mẹ Trắc tới thăm. Nàng dâu phủ phục dưới chân họ và nài xin được đón về nhà. “Chuyện này là một lỗi lầm,” nó khóc. “Nhà này và tất cả đám người ở đây quá thấp kém. Con là chim phượng hoàng. Sao cha lại gả con cho quạ?” Đó là cách nó nói về thi nhân của tôi ư? Đó là nguyên nhân vì sao nó lúc nào cũng chê bai chàng ư? “Con đã từ chối tất cả những đám khác,” Đàm đại nhân lạnh lùng đáp lại.
“Ta đã bàn bạc kỹ càng với con trai quan thái thú Tô Châu. Nhà họ có một trang viên đẹp, nhưng con không chẳng buồn để tâm đến điều đó. Bổn phận của người cha là tìm chồng cho con gái nhưng con đã quyết định người con muốn lấy từ khi chín tuổi. Con gái gì mà lại chọn chồng bằng cách nhìn qua bình phong? Ừ thì con muốn, không, con đòi hỏi, một người xoàng xĩnh sống trong một nhà xoàng xĩnh.
Tại sao? Ta không biết, nhưng ta đã cho con thứ con muốn.” “Nhưng cha là cha con mà! Và con không yêu Nhân. Chuộc con về đi. Cha hãy sắp xếp một cuộc hôn nhân khác đi.” Đàm đại nhân không nhượng bộ. “Con luôn ích kỷ, hư hỏng và cứng đầu. Tất cả chỉ tại mẹ con thôi.” Điều này có vẻ chẳng mấy công bằng.
Người mẹ có thể làm hư con gái khi quá yêu thương nó, nhưng chỉ người cha mới có tiền và có quyền cho con gái những thứ nó muốn. “Con chẳng là gì ngoài tai họa trong gia đình từ lúc sinh ra trên đời này,” ông nói tiếp và đưa chân đẩy nó ra. Ngày con xuất giá là một ngày hạnh phúc cho mẹ con và ta.” Đàm phu nhân không phủ nhận điều này, cũng không thử xen vào nói thay cho con gái.
“Đứng lên và thôi làm cái trò ngu ngốc ấy đi,” bà nói với vẻ chán ghét. “Con muốn cuộc hôn nhân này và giờ con đã có nó. Con tạo ra số phận của mình. Hãy bắt đầu cư xử như một người vợ. Vâng lời là con đường duy nhất dành cho một người vợ. Dương ở trên; âm ở dưới.” Khi cầu xin và nước mắt không có tác dụng, Trắc chuyển sang hằn học.
Mặt nó đỏ lên và miệng nó phun ra những lời khủng khiếp. Nó giống như đứa con trai đầu lòng, hoàn toàn chắc chắn về vị thế và quyền đòi hỏi của mình, nhưng Đàm đại nhân vẫn không mủi lòng. “Ta sẽ không mất mặt vì con đâu. Chúng ta đã làm hết sức để nuôi nấng con cho nhà chồng con.
Giờ con thuộc về họ.” Đàm đại nhân và phu nhân giáo huấn con gái về cách cư xử, tặng quà cho Ngô phu nhân như để đền bù cho việc chấp nhận cô con gái ngang ngạnh của họ rồi ra về. Tâm tính của Trắc chẳng thay đổi; có chăng thì chỉ là tồi tệ hơn. Suốt cả ngày, khi nó đối xử với người trong nhà một cách khinh bỉ, tôi không can thiệp.
Tuy nhiên ban đêm lại thuộc về tôi. Ban đầu tôi không biết làm gì và Trắc thường cưỡng lại tôi. Nhưng tôi mạnh hơn nhiều nên nó không còn lựa chọn nào khác là tuân lệnh. Thỏa mãn Nhân lại là vấn đề hoàn toàn khác. Tôi học bằng cách thử và thất bại, bằng cách thử và thành công.
Tôi lần theo những gợi ý của chàng, phản ứng lại những tiếng thở dài, sự rung động bên trong và sự thay đổi tế nhị của thân thể chàng để tiếp cận một cách dễ dàng hơn. Tôi điều khiển ngón tay Trắc vuốt dọc theo cơ bắp chàng. Tôi thúc giục nó dùng bộ ngực để vuốt ve da, môi và lưỡi chàng.
Tôi khiến nó dùng cái miệng ẩm ướt để khêu gợi núm vú, bụng và phần bên dưới nữa của chàng. Cuối cùng tôi hiểu điều Thang Hiền Tổ ngụ ý khi ông viết rằng Lệ Nương “thổi tiêu”. Còn với phần tối tăm ẩm ướt của Trắc mà Nhân khao khát hơn cả, tôi đảm bảo nó mở ra và sẵn sàng cho chàng vào bất cứ lúc nào chàng muốn.
Lúc nào tôi cũng thì thào vào tai nó những điều tôi đã học được về hôn nhân trong Mẫu Đơn Đình và người vợ phải “dễ chịu, dễ tính và chiều chuộng” như thế nào. Khi còn là một cô bé, tôi đã nghe những bài giáo huấn và các câu chuyện bất tận về hôn nhân, và tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ giống họ.
Tôi đã lên kế hoạch để chối bỏ quá khứ, chối bỏ những bài học đó và cả những phong tục tập quán khắt khe. Tôi muốn suy nghĩ hiện đại hơn, nhưng giống như mọi cô gái vừa mới nhìn thấy nhà chồng, tôi đã lặp lại mẹ và các thím, lặp lại tất cả những gì tôi đã chống đối.
Nếu còn sống, tôi chắc rằng rốt cuộc mình sẽ mang theo khóa trong túi và khăng khăng rằng con gái mình phải tuân theo Tam Tòng Tứ Đức. Tôi sẽ trở thành mẹ tôi. Thay vào đó, giọng mẹ tôi phát ra từ miệng tô, vẳng vào tai Trắc. “Đừng có lúc nào cũng theo dõi chồng,” tôi giáo huấn.
“Không người đàn ông nào thích cảm giác rằng vợ đang quan sát mình. Đừng ăn nhiều quá. Không người đàn ông nào muốn nhìn thấy vợ nhét quá nhiều thức ăn vào miệng. Hãy tỏ ra tôn trọng tiền bạc chồng kiếm được.Tiêu pha hào phóng rất khác với lãng phí tiền bạc. Chỉ có đám tỳ thiếp mới thích xem đàn ông là máy in tiền thôi.” Trắc dần đầu hàng trước những bài học của tôi, trong khi tôi trở nên già cỗi với sự lãng mạn con gái đã khiến tôi mắc bệnh tương tư khi còn sống.
Tôi bắt đầu tin rằng tình yêu thực sự có nghĩa là tình yêu xác thịt. Tôi thích thú khiến chồng mình mỏi mòn khao khát. Tôi bỏ hàng giờ nghĩ ra những cách thức mới mẻ để kéo dài sự dày vò này. Tôi thoải mái sử dụng thân thể của Trắc mà không cảm thấy thương tiếc, ăn năn hay tội lỗi.
Tôi khiến nó làm điều lẽ ra nó phải làm với tư cách một người vợ, và rồi tôi quan sát, cười mỉm, cười lớn, âu yếm với tất cả linh hồn, khi chồng tôi phóng tinh trong tay nó, miệng nó và trong khe nứt khuất sâu. Đồng thời, tôi biết được rằng khao khát lớn nhất của chồng mình là cầm bàn chân bó đi hài lụa đỏ thêu của Trắc trong tay, để chàng có thể thưởng thức trọn vẹn sự duyên dáng, mùi thơm và nỗi đau đớn nó đã trải qua để mang đến cho chàng niềm khoái lạc này.
Khi tôi thấy Nhân có thể làm hơn thế với đôi bàn chân, tôi ngăn không cho Trắc đẩy chàng ra. Với Trắc làm sứ giả, tôi trải nghiệm tình yêu nhục dục. Sự thực rằng nó không cảm thấy gì hết không khiến tôi áy náy. Sự thực rằng tôi không biết nó đang nghĩ gì cũng không khiến tôi lo âu.
Ngay cả khi nó mệt mỏi, sợ hãi, ngượng ngùng, tôi vẫn thúc ép và sử dụng nó. Thân xác Trắc ở đó là để Nhân nếm náp, mơn trớn, bỡn cợt, cấu véo, hít hà và đâm xuyên qua. Nhưng thời gian dần trôi, tôi thấy rằng cái nhìn thờ ơ và sự thiếu đáp ứng của nó làm chồng tôi thấy khó chịu.
Mỗi khi chồng tôi muốn làm chuyện hẳn sẽ khiến nó hoan lạc, nó lại nhắm mắt và quay mặt đi. Với tất cả nỗ lực của tôi, nó vẫn lạnh nhạt khi ở trên giường với chàng hơn cả đêm động phòng. Nhân bắt đầu ở lại thư phòng để đọc sách cho tới khi Trắc ngủ. Khi về phòng và leo lên giường, chàng không choàng tay quanh người nó để tìm hơi ấm, sự thoải mái và cảm giác có người bầu bạn.
Chàng ở phía giường chàng; nó ở phía giường nó. Ban đầu điều này khiến tôi vô cùng hài lòng vì nó cho phép tôi bao phủ hình dáng ma mị của tôi quanh người chàng như một mảnh vải liệm. Tôi ở như vậy cả đêm, chuyển động khi chàng nhúc nhích, để hơi ấm của chàng thấm vào hơi lạnh của tôi.
Nhưng khi chàng sai đóng cửa sổ hay mang thêm chăn đắp tôi lại rút lên xà nhà phía trên chàng. Chàng bắt đầu tới các quán trà bên bờ Tây Hồ. Tôi đi theo chàng, ở bên chàng khi chàng đánh bạc, khi chàng quá chén và rốt cuộc, cả khi chàng vui thú với những phụ nữ chuyên làm đàn ông vui thích và thỏa mãn.
Tôi quan sát, bị cuốn hút và mê mẩn. Tôi học được nhiều. Phần lớn những gì tôi học được là Trắc luôn ích kỷ và lấy mình làm trung tâm. Là một người đàn bà, một người vợ, sao nó có thể không thực hiện bổn phận của mình? Nó không có cảm giác gì, dù là trong tâm hồn hay thể xác hay sao? Và khi không để ý đến sự thỏa mãn của Nhân, nó đã quên rằng chàng có thể phải lòng một trong số những phụ nữ đó và đem ả về nhà làm thiếp hay sao? Sau khi Trắc mây mưa cùng chồng, tôi đi cùng nó trong những giấc mơ.
Sau đêm động phòng, nó không còn tới những chỗ đẹp đẽ nữa. Đúng hơn là những giấc mơ của nó diễn ra trong mịt mù và tăm tối. Nó che ánh trăng đi. Nó không chịu thắp nến hay đèn lồng. Điều này hợp với tôi. Từ chỗ nấp của mình đằng sau các gốc gây, cột kèo hoặc trong bóng tối của hang động, các góc tối, tôi ám ảnh, đe dọa, lên lớp nó.
Tối hôm sau, nó sẽ thức nằm thao thức trên giường, xanh xao và run rẩy cho tới khi chồng tôi đến với nó. Nó làm mọi điều tôi bảo nhưng vẻ mặt nó vẫn không làm chàng hài lòng. Cuối cùng, một đêm nọ khi nó đánh bạo vào một khu vườn trong mơ, tôi bước ra khỏi bóng đen và đối diện với nó.
Đương nhiên là nó thét lên rồi bỏ chạy, nhưng chạy được bao xa chứ? Ngay cả trong giấc mơ nó cũng mệt mỏi. Tôi thì không bao giờ mệt. Tôi không thể mệt được. Nó sụp gối xuống và chà xát da đầu, cố phát ra tia lửa, với hy vọng rằng những tia sáng lóe lên ấy sẽ làm tôi sợ hãi.
Nhưng đây là một giấc mơ và tôi không sợ điều đó. “Hãy để tôi yên!” Trắc kêu lên rồi cắn đầu ngón tay giữa của mình, gắng hết sức để máu chảy ra. “Đi đi!” Nó trỏ ngón tay vào tôi, cố đổ lỗi nhưng cũng biết rằng máu ở bất cứ dạng nào cũng rất đáng sợ đối với ma quỷ.
Nhưng một lần nữa, đây là giấc mơ nên răng nó không đủ sức làm rách da. Sức mạnh bùa phép của nó, nếu ở đời thực thì lẽ ra đã hại tôi, nhưng... không có quyền lực với tôi ở trong mơ. “Chị rất tiếc,” tôi nhã nhặn nói, “nhưng chị sẽ không đời nào rời xa em đâu.” Nó bưng tay che miệng để lấp đi những tiếng thét kinh hoàng.
Không, kinh hoàng là một từ sai. Cứ như là tất cả nỗi sợ hãi nó không chịu thừa nhận đã thành sự thật rồi vậy. Tôi là một hồn ma, nên tôi biết được điều gì đang xảy ra với nó ở cõi trần gian. Ở đó, nó rên rỉ và vùng vẫy với chăn màn. Trong mơ, tôi lùi lại vài bước.
“Chị không ở đây để làm hại em,” tôi bảo. Tôi xòe tay và gửi đến nó một cơn mưa cánh hoa. Tôi mỉm cười và hoa nở quanh chúng tôi. Tôi lướt nhẹ đến chỗ nó, xua đi những tăm tối cho tới khi chúng tôi thành hai cô gái xinh đẹp trong vườn vào một ngày xuân dễ chịu. Trên giường, hơi thở của Trắc dịu đi và nét mặt nó đã bình tĩnh lại.
Ở đây, trong mơ, tóc nó sáng lên trong nắng. Môi nó đầy hứa hẹn. Cánh tay thon thả và xanh xao. Gót sen của nó trông thật thanh tú, một sự cám dỗ ngay cả đối với tôi. Tôi không thấy lý do tại sao nó không thể mang bản chất giấu kín này trở lại cõi trần gian. Tôi hạ xuống trước mặt nó.
“Người ta bảo rằng em ích kỷ,” tôi nói. Nó nhắm mắt lại trước sự thật này và mặt nó bắt đầu rúm ró trở lại. “Chị muốn em ích kỷ. Chị muốn em ích kỷ ở đây.” Tôi dùng đầu ngón trỏ chạm vào chỗ dành cho ý thức nằm trong lồng ngực nó. Dưới ngón tay, tôi cảm thấy cái gì đó mở ra.
Tôi rụt ngón tay lại và nghĩ về những người đàn bà tôi nhìn trộm trong lầu xanh. Tôi mạnh bạo vươn cả hai bàn tay và lướt qua đầu nhũ hoa ẩn dưới áo dài của nó. Tôi chợt cảm thấy vật dưới đầu ngón tay mình săn cứng; ở cõi trần gian Trắc cựa mình. Tôi nhớ lại nguồn xúc cảm sâu xa nhất trong tôi khi được Nhân vuốt ve bằng đóa mẫu đơn.
Đây là một giấc mơ và Trắc không thể thoát khỏi tôi, vì thế tôi lần ngón tay xuống dưới, dưới nữa cho tới khi chạm vào cái điểm mà tôi biết là cội nguồn của khoái cảm. Qua lớp lụa, tôi cảm thấy hơi ấm bắt đầu tỏa ra cho tới khi Trắc rùng mình và rên rỉ. Ở trên giường nó cũng run rẩy.
“Hãy ích kỷ trong chuyện này,” tôi thì thào vào tai nó. Nhớ lại những gì mẹ tôi vẫn thường nói về mây mưa, tôi thêm vào, “Phụ nữ cũng cần khoái cảm.” Trước khi thức giấc, nó phải hứa với tôi. “Đừng nhắc đến cuộc trò chuyện của chúng ta hay kể rằng em đã gặp chị,” tôi bảo.
Nó phải giữ im lặng về những lần gặp gỡ với tôi, như thế sự kết nối của tôi với nó trong mơ mới có thể tiếp tục. “Không một ai, nhất là chồng em, muốn nghe về những giấc mơ của em. Nhân sẽ nghĩ rằng em mê tín và dốt nát nếu em nói bậy về người vợ đầu tiên của chàng.” “Nhưng chàng là chồng em! Em không thể giữ bí mật với chàng.” “Mọi phụ nữ đều giữ bí mật với chồng,” tôi bảo.
“Đàn ông cũng giữ bí mật với vợ.” Đúng vậy không? May là Trắc cũng có ít kinh nghiệm như tôi và không vặn hỏi nữa. Mặc dù vậy nó vẫn cự lại. “Chồng em muốn một người vợ kiểu khác,” Trắc nói. “Chàng đang tìm một người bầu bạn.” Nghe những lời này, rất giống với những gì Nhân đã nói với tôi trong quá khứ, cơn thịnh nộ sâu thẳm và tàn bạo trong tôi gầm lên.
Trong chốc lát, vẻ ngoài của tôi trở nên khủng khiếp: gớm guốc, kinh tởm, đáng sợ. Sau đó, tôi không còn rắc rối với Trắc nữa. Đêm đêm tôi tới gặp nó trong mộng cho tới khi nó không còn chống cự lại tôi nữa. Đây là cách Trắc trở thành chị em chung chồng với tôi. Hàng đêm tôi đợi nó, cuộn mình trên xà nhà khi nó vào phòng ngủ.
Hàng đêm tôi trượt từ chỗ của mình xuống giường để điều khiển hông nó, uốn cong lưng nó và giúp nó mở ra với Nhân. Tôi thưởng thức từng tiếng rên rỉ thoát ra từ đôi môi nó. Tôi hưởng thụ việc dày vò nó cũng nhiều như dày vò chàng. Khi nó cưỡng lại, tất cả những điều tôi phải làm là chạm vào những chỗ phơi bày da thịt để cho nhiệt tìnhmãnh liệt thấm vào thân thể nó cho tới khi nó chẳng còn gì ngoài những xúc cảm ban sơ, cho tới khi tóc nó rối bời còn lược cài và đồ trang điểm bừa bãi trên giường, cho tới khi nó tới được khoảnh khắc tan chảy ngọt ngào và mưa trút xuống.
Sự nhiệt tình đột ngột của Trắc đã mang chồng chúng tôi từ lầu xanh trở về. Chàng bắt đầu yêu người vợ trần thế của mình. Mỗi khoảnh khắc mê say nó mang lại cho chàng, và có rất nhiều khoảnh khắc như thế, vì tôi đã nghĩ ra những cách thức mới mẻ để làm chàng hài lòng, chàng kích thích lại nó ngay bằng sự khéo léo của mình.
Có rất nhiều chỗ để khám phá trên thân thể Trắc và chàng tìm ra tất cả. Nó không kháng cự bởi vì tôi không để nó làm thế. Giờ đây khi Trắc ra khỏi phòng ngủ, tôi không còn nghe thấy những lời phàn nàn, chê bai hay giận dữ thốt lên trong phủ. Nó bắt đầu mang trà đến thư phòng cho Nhân.
Mối quan tâm của chàng trở thành mối quan tâm của nó. Nó bắt đầu đối xử nhân hậu và công bằng với gia nhân. Tất cả những điều này khiến Nhân hạnh phúc xiết bao. Chàng mang tặng nó những món quà nho nhỏ. Chàng sai gia nhân chuẩn bị những món ăn đặc biệt hấp dẫn và khơi gợi dục tính trong nó.
Sau khi mây mưa, chàng nằm lại trên người nó, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy và để những lời lẽ tha thiết trào tuôn thấm đẫm nó bằngtình yêu. Chàng yêu nó theo cách tôi đã hy vọng chàng yêu tôi. Chàng yêu nó đến mức chàng lãng quên tôi. Nhưng một phần trong con người nó vẫn lạnh lùng và xa cách, bởi với mỗi cơn run rẩy tôi truyền qua người nó, với mỗi tiếng thở dài tôi để thoát ra từ cái miệng hé mở và ẩm ướt của nó, với mỗi vui thú mà tôi đã không hề nghĩ đến bản thân khi trao nó - xét cho cùng tôi là vợ cả - song còn một điều tôi không thể khiến nó làm.
Nó không nhìn vào mắt chàng. Nhưng tôi chưa bao giờ lung lay quyết tâm buộc nó thành người vợ như tôi mong muốn. Nhân đã bảo rằng chàng muốn một cuộc hôn nhân với người có thể làm bạn, thế nên tôi nhồi đầy bụng nó bằng sách vở. Tôi bắt nó đọc thơ và sách sử. Nó trở thành một độc giả tận tụy và sâu sắc đến mức giữ sách trên bàn trang điểm của mình cùng với gương, mỹ phẩm và đồ nữ trang.
“Khao khát hiểu biết của em mạnh mẽ như nhu cầu giữ gìn nhan sắc vậy,” một ngày kia Nhân nhận xét. Lời chàng còn thôi thúc tôi bền bỉ hơn nữa. Tôi khiến Trắc quan tâm đến Mẫu Đơn Đình. Nó đọc đi đọc lại tập một mà tôi cứu được. Chẳng bao lâu sau không bao giờ thấy nó rời cuốn sách.
Nó có thể đọc lại vanh vách toàn bộ những phần chú giải của tôi theo trí nhớ. “Em không sai một chữ nào,” Nhân thán phục nói với nó và tôi thấy hạnh phúc. Cuối cùng, Trắc bắt đầu ghi chú về vở kịch vào những mảnh giấy con con. Đó là những suy nghĩ của riêng nó hay của tôi mớm cho nó? Cả hai.
Nhớ tới điều đã xảy ra khi Nhân kể với cha tôi về những giấc mơ của chàng và chúng tôi đã cùng viết như thế nào, tôi cẩn thận nhắc nhở Trắc không bao giờ đề cập đến những gì nó viết, hoặc đến tôi với bất cứ ai. Về mặt này, nó là một cô vợ hai biết vâng lời, chấp thuận những yêu cầu của vợ cả.