Nàng Như Quỳnh mặt mày nhăn nhó như mọi khi:
- Cậu này không phải người lần trước. Đúng là thứ con gái lẳng lơ. Hết người này đến người nọ, lôi kéo đến tận công ty.
Bảo Ngọc đi ngang bàn lễ tân, thả một câu:
- Em trai Ngọc đấy, em ruột.
Cô nàng Hương đập tay lên bàn:
- Đấy, bảo sao cứ thấy quen quen. Hóa ra là giống chị Ngọc. Chị ơi, em chị đẹp trai y như tài tử Hàn Quốc vậy đó.
Cô cười, hai mắt cong cong:
- Chắc nó qua Hàn sửa sắc đẹp đó. Ha ha.
Như Quỳnh nhìn cô:
- Không nghĩ là hai chị em. Sao chênh lệch ngoại hình quá vậy? Chắc một người giống bố,một người giống mẹ nhỉ?
Cô cười cười không buồn trả lời.
Quốc Thắng từ trong đi ra, cô đi vào, đối diện nhau. Bảo Ngọc nói bằng khẩu hình miệng: “Ngã tư”.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc, màn hình đã nhảy ra vô số tin nhắn:
- Thanh Hồng: bà Ngọc, sếp nói chuyện với em bà xong chưa? Có được nhận không?
- Thanh Hồng: ê ê ê
- Thanh Hồng: đâu rồi, đâu rồi?
- Bảo Ngọc: tui đây nè. Nói xong rồi. Ai biết có được nhận không.
- Thanh Hồng: em bà năm nay nhiêu tuổi rồi? Đang làm gì? Có bạn gái chưa?
- Bảo Ngọc: (hốt hoảng, hốt hoảng) Đừng có nói với tui là bà bị tiếng sét ái tình nha.
- Thanh Hồng: ha ha, hỏi chơi thôi mà.
- Bảo Ngọc: nhỏ hơn bà 3 tuổi đó. Nó đang vừa học vừa làm bên Úc, cũng sắp tốt nghiệp cao học rồi. Ai mà biết bên kia nó có bồ hay không đâu, nhưng không nghe nó nói gì.
- Thanh Hồng: sao bà kêu gặp ông Thắng xin việc?
- Bảo Ngọc: à, thì nó hỏi thăm trước mà. He he. Mà bà đừng có để nó nhúng chàm đó. Nó ra đời bao nhiêu năm là tui bị nó đàn áp bấy nhiêu năm. Từ hồi nó không ở nhà, đời tui mới thấy chút ánh sáng lé loi, là bà biết nó dã man cỡ nào rồi.
Cô nói là nói vậy, chứ tình cảm gắn bó của hai chị em cô, không gì có thể so sánh được. Bảo Thiên sinh sau, nhưng trưởng thành sớm. Lúc nào cũng tự coi mình là thiên thần hộ vệ của chị hai. Nếu ngày đó, em trai cô không đi học xa, có thể cuộc đời cô đã khác.
- Bảo Ngọc: bà mà làm em dâu tui, bị nó ăn hiếp thì tui cũng không bảo vệ bà được đâu. Thân tui, tui còn lo chưa xong nữa. Huhu.
- Thanh Hồng: tui hỏi có một câu, bà làm gì mà nói xa xôi dữ vậy hả?
- Bảo Ngọc: đó gọi là cảnh báo. Ha ha.
- Thanh Hồng: nhìn cũng đâu có giống….
- Bảo Ngọc: đừng có bị bề ngoài của nó đánh lừa
Trong khi đó, Quốc Thắng và Bảo Thiên bước vào quán nhậu, thu hút hết mọi ánh mắt. Một người cao to, vạm vỡ, khuôn mặt nam tính. Một người cao gầy, môi đỏ da trắng, xinh đẹp như hoa. Dân tình chặc lưỡi: “Trai đẹp đã hiếm, chúng nó lại còn yêu nhau”.
Quốc Thắng lớn tuổi, sõi đời, muốn khí thế bao nhiêu là có khí thế bấy nhiêu. Bảo Thiên trẻ tuổi, non nớt lại cố gồng mình để tạo uy, dùng tia mắt sắc lẹm đối diện với ông anh. Khiến Quốc Thắng không khỏi cười thầm trong bụng: “Quả nhiên là chị em, cá tính i hệt nhau”.
Không nói gì về cô chị, cả hai đàm đạo về công việc, cuộc sống, tình hình chính trị, vân vân và mây mây. Âm thầm qua đó đánh giá đối phương.
Quốc Thắng ngạc nhiên trước sự uyên bác của chàng trai trẻ tuổi: “Hèn chi khí chất cuồng ngạo như thế. Thật sự là thông minh, hiểu biết, nhìn nhận sự việc rất sâu sắc. Tuổi còn trẻ đã thế này, tương lai còn tiến xa”.
Bảo Thiên trầm mặc suy nghĩ: “Bà chị mình gặp thứ dữ rồi. Ngốc nghếch như bả, sao áp chế được người như thế? Tưởng công tử bột dựa hơi gia đình giàu có, hóa ra là rắn chúa trên thương trường”.
Chỉ vài tiếng nói chuyện, nhâm nhi vài chai bia, câu ta đã nhận thấy mình cần phải trau dồi nhiều hơn nữa. Vốn tưởng là mình có thế đấu tay đôi với anh ta, hóa ra vẫn thiếu kinh nghiệm. Khoảng cách chín năm, không phải là ít. Đấu trực diện không lại, cậu ta gật gù: “Phải tính trước đường rút cho bà chị mình thôi”.
****
Sáng sớm vừa mở mắt, Bảo Thiên đã gõ cửa ầm ĩ phòng Bảo Ngọc:
- Óc trái nho, não phẳng, Chernomor (tên của một người lùn trong phim). Dậy chưa?
Cô không mở mắt, vẫn quấn mền quanh người, giọng ngái ngủ:
- Vào đi.
Cậu ta đi lại gần cô, đập đập lên giường:
- Dậy sớm vậy thằng quỷ sứ? Để chị ngủ thêm chút nữa coi.
- Đưa hộ chiếu, chứng minh đây cho em.
Cô mở mắt:
- Làm chi?
- Tranh thủ em đang rảnh, đi xin visa cho bà chị?
Bảo Ngọc chưa tỉnh ngủ:
- Visa gì? Đi đâu mà xin visa? Chị cậu chưa có rảnh.
- Đi qua Úc thăm em trai chứ đi đâu. Làm sẵn cho, thời hạn dài mà, khi nào thu xếp công việc được thì đi chơi thôi. Ai bảo đi liền đâu mà lo.
- Ngăn kéo bàn trang điểm.
Vừa dứt lời thì cô ngồi bật dậy: “Để chị lấy cho”. May mà phản ứng nhanh, trong đấy còn mấy cái BCS. Bị cậu ta nhìn thấy cũng không hay ho gì.
Cô tung mềm, nhảy loi choi. Bảo Thiên nheo nheo mắt nhìn bà chị, gần ba mươi tuổi vẫn mặc bộ váy ngủ hoạt hình.
- Không hiểu nổi, ông Thắng ổng mê chị được chỗ nào? Y như trẻ 13 tuổi. Thân hình đã không được như ý, chân thì một mẩu, não lại ít.
Một cái gối bay thẳng vô mặt cậu ta:
- Không chà đạp chị một ngày thì chết hả thằng kia?
- Ha ha, cái đó mà gọi là chà đạp gì. Đấy gọi là ăn ngay nói thật, biết chưa? Nhìn đi, nhìn em trai của chị đi. Thế này gọi là hoàn hảo, không tỳ vết. Chị chỉ cần được một phần thôi là đủ đi thi hoa hậu xuyên lục địa rồi.
Cậu ta nhảy thẳng lên giường, chiếm trọn cái mền cô vừa buông ra.
Bảo Ngọc vừa lục tủ lấy giấy tờ, vừa gật gù:
- Ừ, cậu ba nhà chúng ta, bán nam bán nữ rất hoàn hảo. Sang Thái cắt cái chỗ dư thừa đi, rồi tha hồ mà đi thi hoa hậu.
- Đừng tỏ vẻ ganh tị ra mặt như thế. Há há. Em trai chị, tuy khuôn mặt xinh đẹp như hoa, khiến người người ganh tị, nhưng thân hình nam tính chuẩn từng centimet.
- Cậu ba, cậu nói thật đi, chị cậu là hình mẫu mà nam giới rất ưa chuộng nhá, nhưng qua nhận xét của cậu thì chị cậu không ai thèm. Chị nghi ngờ khuynh hướng giới tính của cậu.
Cô che miệng, khùng khục cười, lâu lâu phải vùng lên chống địa chủ.
Bao Thiên thò đôi mắt ra khỏi mền, liếc:
- Giới tính em chị là nam giới rất rõ ràng, cực kỳ yêu phụ nữ đẹp nhá.
- Thế tại sao tới giờ vẫn chưa có người yêu? Nói thật với chị đi, thời buổi này 3D cũng không bị kỳ thị gì đâu, chị hứa không tiết lộ với ba mẹ đâu. Hu hu, tội nhà họ Trần. Có mỗi đứa con trai.
Cô giả vờ khóc lóc thương tâm.
- An tâm đi, vài hôm nữa dẫn người yêu về ra mặt. Đến lúc đấy đừng có khóc thét lên. Phụ nữ có thể ít não nhưng phải thon thả, chân dài, ngực lớn. Em chị ra tay nhanh gọn lẹ cho chị biết.
Trong đầu cậu ta hiện ngay ra cô gái xinh đẹp gặp ở công ty Bảo Ngọc. Thanh Hồng, tên phổ thông một chút nhưng chất lượng số một. Rất hợp nhãn. Giọng nói lại như chim oanh, như gãi vào trái tim đàn ông. Chẳng cần hỏi thông tin từ bà chị ngốc nghếch làm gì. Lên Facebook, tìm trong danh sách bạn của bà ấy, không phải là ra ngay hay sao. Bảo Thiên âm thầm cười gian rồi ngủ mất. Chênh lệch múi giờ thật khó chịu.
Vừa nói ba câu, thằng em đã nằm trên giường cô ngáy khò khò. Bảo Ngọc đi vào toilet tắm rửa để đi làm. Sáng giờ không thấy nó nhắc gì đến cuộc gặp với sếp Thắng. Với tính cách của nó thì có lẽ là nó thấy ổn thỏa. Cô mỉm cười. Hai người đàn ông mà mình yêu quý, hợp với nhau thì không gì tốt bằng. Ngày xưa Bảo Thiên không ưa HỒng Phúc. Mấy tháng trời nó không nói chuyện với cô khi biết tin cô quyết tâm lấy anh ta. Thậm chí đám cưới cô nó cũng chẳng thèm về. Tuy lần này cô không định lấy chồng nữa, nhưng người mà cô yêu vừa mắt em trai thì vẫn rất tuyệt.
****
Quốc Thắng đang muốn hẹn hò với Bảo Ngọc sau khi tan ca thì thấy Bảo Thiên ngồi đọc báo chờ Bảo Ngọc. Nhìn anh, câu ta hí hứng:
- Chào sếp, em đến đón chị hai.
Cậu ta liên tục làm kỳ đà cản mũi. Một là nhất quyết ép chị về nhà ăn cơm với ba mẹ, không thì chen chân tham gia vào cuộc hẹn của hai người.
Bảo Ngọc rất vui, em trai về mấy ngày thì mấy ngày bám dính lấy chị. Không để ý thấy mặt mày sếp Thắng càng lúc càng đen lại.
Hễ đi cạnh là cậu ta lại kẹp nách, xoa đầu chị gái. Đi ăn thì nhất định bóc tôm, gỡ xương cá cho cô. Người ngoài không biết còn tưởng đấy mới là hai người yêu nhau, còn anh là người thừa.
Ban đầu anh còn nhịn, sau cương quyết chen vào giữa. Thấy thế, cậu ta lại đổi sang bên cạnh. Rõ ràng là cố tình gây sự với anh. Thế mà Bảo Ngọc không hề phát hiện ra, vẫn tươi roi rói.
Anh nhất định phải nói chuyện với cô, chị em khác giới thì phải giữ khoảng cách chứ. Nhân lúc trong giờ làm, anh bấm cửa phòng làm việc của mình, dạy dỗ cô một phen:
- Em, có biết cái gì gọi là khác giới không? Là em trai đi chăng nữa cũng phải thân thiết có mức độ chứ. Sao nó cứ bám dính lấy em như thế?
Bảo Ngọc nhìn bộ mặt cau có của anh thì cười ha ha:
- Anh ghen đấy à? Nó là trẻ con, anh chấp làm gì?
Quốc Thắng ngượng:
- Ghen gì chứ. Anh giáo dục giới tính cho em thôi.
Cô chồm đến, bất ngờ hôn lên mặt anh: “Chụt”
- Đáng yêu quá đi. Em biết rồi. Nó gửi lời chào anh đấy, sáng nay nó vừa bay đi lại rồi. Không biết bao giờ mới về nữa.
Anh ngẩn tò te, biết sớm một chút thì không phát ngôn linh tinh như thế làm gì. Haizz
May mà cậu ta không sống ở Việt Nam, nếu không, hai người cứ vướng phải cái đuôi đeo bám mãi thì còn gì là yêu đương.
- Nó bảo sang đấy giải quyết hết công việc thì về Việt Nam sinh sống, ở gần ba mẹ vẫn tốt hơn.
Anh thở dài, thế là mừng hụt rồi. Nhưng cũng không thể thể hiện ra mặt.
- Cần tìm việc thì báo anh biết, anh giúp nó để ý.
- Dạ, nó cần sẽ nói chuyện với anh.
- Cậu này không phải người lần trước. Đúng là thứ con gái lẳng lơ. Hết người này đến người nọ, lôi kéo đến tận công ty.
Bảo Ngọc đi ngang bàn lễ tân, thả một câu:
- Em trai Ngọc đấy, em ruột.
Cô nàng Hương đập tay lên bàn:
- Đấy, bảo sao cứ thấy quen quen. Hóa ra là giống chị Ngọc. Chị ơi, em chị đẹp trai y như tài tử Hàn Quốc vậy đó.
Cô cười, hai mắt cong cong:
- Chắc nó qua Hàn sửa sắc đẹp đó. Ha ha.
Như Quỳnh nhìn cô:
- Không nghĩ là hai chị em. Sao chênh lệch ngoại hình quá vậy? Chắc một người giống bố,một người giống mẹ nhỉ?
Cô cười cười không buồn trả lời.
Quốc Thắng từ trong đi ra, cô đi vào, đối diện nhau. Bảo Ngọc nói bằng khẩu hình miệng: “Ngã tư”.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc, màn hình đã nhảy ra vô số tin nhắn:
- Thanh Hồng: bà Ngọc, sếp nói chuyện với em bà xong chưa? Có được nhận không?
- Thanh Hồng: ê ê ê
- Thanh Hồng: đâu rồi, đâu rồi?
- Bảo Ngọc: tui đây nè. Nói xong rồi. Ai biết có được nhận không.
- Thanh Hồng: em bà năm nay nhiêu tuổi rồi? Đang làm gì? Có bạn gái chưa?
- Bảo Ngọc: (hốt hoảng, hốt hoảng) Đừng có nói với tui là bà bị tiếng sét ái tình nha.
- Thanh Hồng: ha ha, hỏi chơi thôi mà.
- Bảo Ngọc: nhỏ hơn bà 3 tuổi đó. Nó đang vừa học vừa làm bên Úc, cũng sắp tốt nghiệp cao học rồi. Ai mà biết bên kia nó có bồ hay không đâu, nhưng không nghe nó nói gì.
- Thanh Hồng: sao bà kêu gặp ông Thắng xin việc?
- Bảo Ngọc: à, thì nó hỏi thăm trước mà. He he. Mà bà đừng có để nó nhúng chàm đó. Nó ra đời bao nhiêu năm là tui bị nó đàn áp bấy nhiêu năm. Từ hồi nó không ở nhà, đời tui mới thấy chút ánh sáng lé loi, là bà biết nó dã man cỡ nào rồi.
Cô nói là nói vậy, chứ tình cảm gắn bó của hai chị em cô, không gì có thể so sánh được. Bảo Thiên sinh sau, nhưng trưởng thành sớm. Lúc nào cũng tự coi mình là thiên thần hộ vệ của chị hai. Nếu ngày đó, em trai cô không đi học xa, có thể cuộc đời cô đã khác.
- Bảo Ngọc: bà mà làm em dâu tui, bị nó ăn hiếp thì tui cũng không bảo vệ bà được đâu. Thân tui, tui còn lo chưa xong nữa. Huhu.
- Thanh Hồng: tui hỏi có một câu, bà làm gì mà nói xa xôi dữ vậy hả?
- Bảo Ngọc: đó gọi là cảnh báo. Ha ha.
- Thanh Hồng: nhìn cũng đâu có giống….
- Bảo Ngọc: đừng có bị bề ngoài của nó đánh lừa
Trong khi đó, Quốc Thắng và Bảo Thiên bước vào quán nhậu, thu hút hết mọi ánh mắt. Một người cao to, vạm vỡ, khuôn mặt nam tính. Một người cao gầy, môi đỏ da trắng, xinh đẹp như hoa. Dân tình chặc lưỡi: “Trai đẹp đã hiếm, chúng nó lại còn yêu nhau”.
Quốc Thắng lớn tuổi, sõi đời, muốn khí thế bao nhiêu là có khí thế bấy nhiêu. Bảo Thiên trẻ tuổi, non nớt lại cố gồng mình để tạo uy, dùng tia mắt sắc lẹm đối diện với ông anh. Khiến Quốc Thắng không khỏi cười thầm trong bụng: “Quả nhiên là chị em, cá tính i hệt nhau”.
Không nói gì về cô chị, cả hai đàm đạo về công việc, cuộc sống, tình hình chính trị, vân vân và mây mây. Âm thầm qua đó đánh giá đối phương.
Quốc Thắng ngạc nhiên trước sự uyên bác của chàng trai trẻ tuổi: “Hèn chi khí chất cuồng ngạo như thế. Thật sự là thông minh, hiểu biết, nhìn nhận sự việc rất sâu sắc. Tuổi còn trẻ đã thế này, tương lai còn tiến xa”.
Bảo Thiên trầm mặc suy nghĩ: “Bà chị mình gặp thứ dữ rồi. Ngốc nghếch như bả, sao áp chế được người như thế? Tưởng công tử bột dựa hơi gia đình giàu có, hóa ra là rắn chúa trên thương trường”.
Chỉ vài tiếng nói chuyện, nhâm nhi vài chai bia, câu ta đã nhận thấy mình cần phải trau dồi nhiều hơn nữa. Vốn tưởng là mình có thế đấu tay đôi với anh ta, hóa ra vẫn thiếu kinh nghiệm. Khoảng cách chín năm, không phải là ít. Đấu trực diện không lại, cậu ta gật gù: “Phải tính trước đường rút cho bà chị mình thôi”.
****
Sáng sớm vừa mở mắt, Bảo Thiên đã gõ cửa ầm ĩ phòng Bảo Ngọc:
- Óc trái nho, não phẳng, Chernomor (tên của một người lùn trong phim). Dậy chưa?
Cô không mở mắt, vẫn quấn mền quanh người, giọng ngái ngủ:
- Vào đi.
Cậu ta đi lại gần cô, đập đập lên giường:
- Dậy sớm vậy thằng quỷ sứ? Để chị ngủ thêm chút nữa coi.
- Đưa hộ chiếu, chứng minh đây cho em.
Cô mở mắt:
- Làm chi?
- Tranh thủ em đang rảnh, đi xin visa cho bà chị?
Bảo Ngọc chưa tỉnh ngủ:
- Visa gì? Đi đâu mà xin visa? Chị cậu chưa có rảnh.
- Đi qua Úc thăm em trai chứ đi đâu. Làm sẵn cho, thời hạn dài mà, khi nào thu xếp công việc được thì đi chơi thôi. Ai bảo đi liền đâu mà lo.
- Ngăn kéo bàn trang điểm.
Vừa dứt lời thì cô ngồi bật dậy: “Để chị lấy cho”. May mà phản ứng nhanh, trong đấy còn mấy cái BCS. Bị cậu ta nhìn thấy cũng không hay ho gì.
Cô tung mềm, nhảy loi choi. Bảo Thiên nheo nheo mắt nhìn bà chị, gần ba mươi tuổi vẫn mặc bộ váy ngủ hoạt hình.
- Không hiểu nổi, ông Thắng ổng mê chị được chỗ nào? Y như trẻ 13 tuổi. Thân hình đã không được như ý, chân thì một mẩu, não lại ít.
Một cái gối bay thẳng vô mặt cậu ta:
- Không chà đạp chị một ngày thì chết hả thằng kia?
- Ha ha, cái đó mà gọi là chà đạp gì. Đấy gọi là ăn ngay nói thật, biết chưa? Nhìn đi, nhìn em trai của chị đi. Thế này gọi là hoàn hảo, không tỳ vết. Chị chỉ cần được một phần thôi là đủ đi thi hoa hậu xuyên lục địa rồi.
Cậu ta nhảy thẳng lên giường, chiếm trọn cái mền cô vừa buông ra.
Bảo Ngọc vừa lục tủ lấy giấy tờ, vừa gật gù:
- Ừ, cậu ba nhà chúng ta, bán nam bán nữ rất hoàn hảo. Sang Thái cắt cái chỗ dư thừa đi, rồi tha hồ mà đi thi hoa hậu.
- Đừng tỏ vẻ ganh tị ra mặt như thế. Há há. Em trai chị, tuy khuôn mặt xinh đẹp như hoa, khiến người người ganh tị, nhưng thân hình nam tính chuẩn từng centimet.
- Cậu ba, cậu nói thật đi, chị cậu là hình mẫu mà nam giới rất ưa chuộng nhá, nhưng qua nhận xét của cậu thì chị cậu không ai thèm. Chị nghi ngờ khuynh hướng giới tính của cậu.
Cô che miệng, khùng khục cười, lâu lâu phải vùng lên chống địa chủ.
Bao Thiên thò đôi mắt ra khỏi mền, liếc:
- Giới tính em chị là nam giới rất rõ ràng, cực kỳ yêu phụ nữ đẹp nhá.
- Thế tại sao tới giờ vẫn chưa có người yêu? Nói thật với chị đi, thời buổi này 3D cũng không bị kỳ thị gì đâu, chị hứa không tiết lộ với ba mẹ đâu. Hu hu, tội nhà họ Trần. Có mỗi đứa con trai.
Cô giả vờ khóc lóc thương tâm.
- An tâm đi, vài hôm nữa dẫn người yêu về ra mặt. Đến lúc đấy đừng có khóc thét lên. Phụ nữ có thể ít não nhưng phải thon thả, chân dài, ngực lớn. Em chị ra tay nhanh gọn lẹ cho chị biết.
Trong đầu cậu ta hiện ngay ra cô gái xinh đẹp gặp ở công ty Bảo Ngọc. Thanh Hồng, tên phổ thông một chút nhưng chất lượng số một. Rất hợp nhãn. Giọng nói lại như chim oanh, như gãi vào trái tim đàn ông. Chẳng cần hỏi thông tin từ bà chị ngốc nghếch làm gì. Lên Facebook, tìm trong danh sách bạn của bà ấy, không phải là ra ngay hay sao. Bảo Thiên âm thầm cười gian rồi ngủ mất. Chênh lệch múi giờ thật khó chịu.
Vừa nói ba câu, thằng em đã nằm trên giường cô ngáy khò khò. Bảo Ngọc đi vào toilet tắm rửa để đi làm. Sáng giờ không thấy nó nhắc gì đến cuộc gặp với sếp Thắng. Với tính cách của nó thì có lẽ là nó thấy ổn thỏa. Cô mỉm cười. Hai người đàn ông mà mình yêu quý, hợp với nhau thì không gì tốt bằng. Ngày xưa Bảo Thiên không ưa HỒng Phúc. Mấy tháng trời nó không nói chuyện với cô khi biết tin cô quyết tâm lấy anh ta. Thậm chí đám cưới cô nó cũng chẳng thèm về. Tuy lần này cô không định lấy chồng nữa, nhưng người mà cô yêu vừa mắt em trai thì vẫn rất tuyệt.
****
Quốc Thắng đang muốn hẹn hò với Bảo Ngọc sau khi tan ca thì thấy Bảo Thiên ngồi đọc báo chờ Bảo Ngọc. Nhìn anh, câu ta hí hứng:
- Chào sếp, em đến đón chị hai.
Cậu ta liên tục làm kỳ đà cản mũi. Một là nhất quyết ép chị về nhà ăn cơm với ba mẹ, không thì chen chân tham gia vào cuộc hẹn của hai người.
Bảo Ngọc rất vui, em trai về mấy ngày thì mấy ngày bám dính lấy chị. Không để ý thấy mặt mày sếp Thắng càng lúc càng đen lại.
Hễ đi cạnh là cậu ta lại kẹp nách, xoa đầu chị gái. Đi ăn thì nhất định bóc tôm, gỡ xương cá cho cô. Người ngoài không biết còn tưởng đấy mới là hai người yêu nhau, còn anh là người thừa.
Ban đầu anh còn nhịn, sau cương quyết chen vào giữa. Thấy thế, cậu ta lại đổi sang bên cạnh. Rõ ràng là cố tình gây sự với anh. Thế mà Bảo Ngọc không hề phát hiện ra, vẫn tươi roi rói.
Anh nhất định phải nói chuyện với cô, chị em khác giới thì phải giữ khoảng cách chứ. Nhân lúc trong giờ làm, anh bấm cửa phòng làm việc của mình, dạy dỗ cô một phen:
- Em, có biết cái gì gọi là khác giới không? Là em trai đi chăng nữa cũng phải thân thiết có mức độ chứ. Sao nó cứ bám dính lấy em như thế?
Bảo Ngọc nhìn bộ mặt cau có của anh thì cười ha ha:
- Anh ghen đấy à? Nó là trẻ con, anh chấp làm gì?
Quốc Thắng ngượng:
- Ghen gì chứ. Anh giáo dục giới tính cho em thôi.
Cô chồm đến, bất ngờ hôn lên mặt anh: “Chụt”
- Đáng yêu quá đi. Em biết rồi. Nó gửi lời chào anh đấy, sáng nay nó vừa bay đi lại rồi. Không biết bao giờ mới về nữa.
Anh ngẩn tò te, biết sớm một chút thì không phát ngôn linh tinh như thế làm gì. Haizz
May mà cậu ta không sống ở Việt Nam, nếu không, hai người cứ vướng phải cái đuôi đeo bám mãi thì còn gì là yêu đương.
- Nó bảo sang đấy giải quyết hết công việc thì về Việt Nam sinh sống, ở gần ba mẹ vẫn tốt hơn.
Anh thở dài, thế là mừng hụt rồi. Nhưng cũng không thể thể hiện ra mặt.
- Cần tìm việc thì báo anh biết, anh giúp nó để ý.
- Dạ, nó cần sẽ nói chuyện với anh.