Quốc Thắng vào nhà, ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng tỏa ra từ bếp. Vắt áo vest lên ghế sô pha, cởi bớt vài nút áo sơ mi, anh bước vội vào trong. Nhìn thấy bàn toàn những món mình thích ăn, Bảo Ngọc thì vẫn còn lúi húi xào nấm.
Bầu bì nhưng cô vẫn thích tự mình nấu ăn. Lấy lý do phải tự làm thì mới phù hợp với khẩu vị của cô, nhưng thực chất thì cô muốn tự tay chăm sóc bữa ăn cho chồng. Khi nhìn thấy anh chiến đấu ngon lành với thức ăn do chính mình chuẩn bị, cô thấy thật hạnh phúc, thật ấm áp, thật thỏa mãn.
Dù chỉ có hai người, vẫn tràn ngập cảm giác gia đình, tròn trịa.
Quốc Thắng chẳng ngại mùi dầu mỡ mà ôm chầm cô từ phía sau. Hôn lên chiếc gáy trắng noãn lấm tấm mồ hôi của cô.
- Không nghỉ ngơi, để đấy anh về nấu cho mà lại làm nhiều món thế này?
Anh tước đũa bếp khỏi tay cô, ra lệnh:
- Rửa tay đi, anh xào nốt cho.
Bất ngờ cô xoay người lại, vùi mặt vào vòm ngực rắn chắc của anh, cố kiềm chế không để mình rơi nước mắt.
- Em yêu anh.
Cười ngọt ngào, Bảo Ngọc hôn chụt lên môi anh:
- Xong rồi mà, anh tắm nhanh đi rồi ra ăn cơm. Em đói rồi.
Hai tay xoa bóp cặp mông tròn lẳn của cô, Quốc Thắng híp hai mắt:
- Anh cũng đói.
Nếu không nghĩ đến công sức cô nấu nướng thế này thì anh chỉ muốn ẵm cô đi tắm uyên ương, rồi tranh thủ làm chút chuyện vui vẻ. Cô cũng sắp sinh rồi, kiểu gì cũng phải bị cấm vận mấy tháng.
Siêu quậy bé nhỏ bất ngờ đạp vào điểm bụng của anh và cô tiếp xúc với nhau. Khiến cả hai giật mình cười nắc nẻ. “Đừng có làm chuyện không đứng đắn trước mặt trẻ con!”, Bảo Ngọc nhắc nhở anh.
Cười toe toét, anh ngồi hẳn xuống, áp tai mình vào bụng cô, như cố gắng nghe xem em bé đang muốn nói cái gì. Hai tay ôm bụng cô cảm nhận em bé đang xoay người, đạp tới đạp lui, anh nói với con:
- Ngoan ngoãn đi cục cưng. Hai, ba tuần nữa là chúng ta gặp nhau rồi. Đến lúc đấy ba sẽ nhường tình yêu của ba cho con ít hôm. Còn bây giờ, người này là vợ yêu của ba, biết chưa?
Cô đẩy đầy đầu anh tránh xa mình:
- Lại nói với con như thế rồi. Chẳng có phong thái làm cha gì cả. Đi tắm mau.
Ăn uống, dọn dẹp xong thì đã hơn 7 giờ tối. Bảo Ngọc ngại không dám nhìn thẳng Quốc Thắng. Cô nghĩ mình đã hành xử quá tệ với anh,không biết phải mở lời thế nào để anh hiểu, người cô yêu thực chất là anh, chứ không phải ai khác.
Hai người nắm tay nhau đi dạo cho tiêu cơm. Khu vực họ sống là khu biệt thự cao cấp rất an ninh nhưng Quốc Thắng cũng không có cảm giác an toàn, vì Bảo Ngọc đang mang thai. Vì vậy gọi là đi dạo, cũng chỉ là đi vòng vòng quanh sân nhà mình. Cuối tháng một, trời về đêm mát mẻ, cây cối được chăm bón tốt nở đầy hoa, hương thơm thoang thoảng. Bảo Ngọc hít một hơi sâu lấy can đảm thổ lộ, vừa ngước mặt lên nhìn anh thì đã bị anh hôn. Môi lưỡi dây dưa. Không nghĩ được một bà bầu lại xinh đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông thế này. Cô áp đầu, tì cằm lên ngực anh. Chiều cao của họ vốn chênh lệch rất lớn. Ngày trước cũng không thành vấn đề, vì ít ra cô còn có giày cao gót hỗ trợ. Từ ngày có thai, cô phải mang dép bệch khiến mỗi khi họ hôn nhau thì cả hai đều mỏi cổ. Cô đành nhìn cổ áo anh mà thì thầm:
- Em nhớ anh, ông xã.
Cô không cách nào mở miệng để nói: “Em nhớ ra anh rồi” được.
Quốc Thắng cúi người thấp xuống, bế bổng cô lên theo kiểu công chúa. Cô có tròn vo như hột mít thì anh vẫn thấy nhẹ như không:
- Anh còn nhớ em hơn. Đi bộ nãy giờ chắc là tiêu cơm rồi nhỉ? Giờ mình nên ăn bữa chính rồi.
- Anh không thấy bụng em rất vướng víu hay sao?
- Em ngồi phía trên, không phải là được sao? Bác sĩ đã nói, chăm chỉ hoạt động mới dễ sinh.
- Không chịu đâu.
Cuối cùng, chưa tới 8 giờ thì hai vợ chồng đã lăn lên giường.
Cái bụng tròn lẳn vẫn không làm giảm đi nét quyến rũ của cô. Trong mắt Quốc Thắng, Bảo Ngọc luôn vô cùng sexy. Chỉ nhìn cô thôi cũng đủ làm máu anh sôi trào. Huống hồ giờ đây hai tay anh đang nắn bóp cặp mông căng gợi cảm. Tư thế nữ trên nam dưới khiến anh thấy kích thích gấp đôi. Bộ phận nam tính chôn sâu tối đa trong cơ thể cô, ấm nóng, trơn mượt. Bảo Ngọc hoàn toàn chủ động được lực đạo di chuyển.Nhưng chỉ được một lúc thì cô đầu hàng, cô không thể nhúc nhích nổi, nằm bẹp trên ngực anh. Nhờ thể lực vượt trội hơn người, Quốc Thắng nằm dưới vẫn xông pha mặt trận như thường. Đưa ra hai đến đỉnh.
Dù chưa tận hứng nhưng làm được như thế này thì cũng là cực hạn của Bảo Ngọc rồi. Cô xụi lơ nằm vật ra giường, mặc kệ anh vệ sinh cơ thể cho mình. Vốn áy náy nên muốn bù đắp cho anh một chút nhưng cảm giác mệt muốn chết đi được làm cô quên hẳn tội lỗi của mình. Nhất định lần này là lần cuối cho đến lúc cô sinh con.
Bầu bì nhưng cô vẫn thích tự mình nấu ăn. Lấy lý do phải tự làm thì mới phù hợp với khẩu vị của cô, nhưng thực chất thì cô muốn tự tay chăm sóc bữa ăn cho chồng. Khi nhìn thấy anh chiến đấu ngon lành với thức ăn do chính mình chuẩn bị, cô thấy thật hạnh phúc, thật ấm áp, thật thỏa mãn.
Dù chỉ có hai người, vẫn tràn ngập cảm giác gia đình, tròn trịa.
Quốc Thắng chẳng ngại mùi dầu mỡ mà ôm chầm cô từ phía sau. Hôn lên chiếc gáy trắng noãn lấm tấm mồ hôi của cô.
- Không nghỉ ngơi, để đấy anh về nấu cho mà lại làm nhiều món thế này?
Anh tước đũa bếp khỏi tay cô, ra lệnh:
- Rửa tay đi, anh xào nốt cho.
Bất ngờ cô xoay người lại, vùi mặt vào vòm ngực rắn chắc của anh, cố kiềm chế không để mình rơi nước mắt.
- Em yêu anh.
Cười ngọt ngào, Bảo Ngọc hôn chụt lên môi anh:
- Xong rồi mà, anh tắm nhanh đi rồi ra ăn cơm. Em đói rồi.
Hai tay xoa bóp cặp mông tròn lẳn của cô, Quốc Thắng híp hai mắt:
- Anh cũng đói.
Nếu không nghĩ đến công sức cô nấu nướng thế này thì anh chỉ muốn ẵm cô đi tắm uyên ương, rồi tranh thủ làm chút chuyện vui vẻ. Cô cũng sắp sinh rồi, kiểu gì cũng phải bị cấm vận mấy tháng.
Siêu quậy bé nhỏ bất ngờ đạp vào điểm bụng của anh và cô tiếp xúc với nhau. Khiến cả hai giật mình cười nắc nẻ. “Đừng có làm chuyện không đứng đắn trước mặt trẻ con!”, Bảo Ngọc nhắc nhở anh.
Cười toe toét, anh ngồi hẳn xuống, áp tai mình vào bụng cô, như cố gắng nghe xem em bé đang muốn nói cái gì. Hai tay ôm bụng cô cảm nhận em bé đang xoay người, đạp tới đạp lui, anh nói với con:
- Ngoan ngoãn đi cục cưng. Hai, ba tuần nữa là chúng ta gặp nhau rồi. Đến lúc đấy ba sẽ nhường tình yêu của ba cho con ít hôm. Còn bây giờ, người này là vợ yêu của ba, biết chưa?
Cô đẩy đầy đầu anh tránh xa mình:
- Lại nói với con như thế rồi. Chẳng có phong thái làm cha gì cả. Đi tắm mau.
Ăn uống, dọn dẹp xong thì đã hơn 7 giờ tối. Bảo Ngọc ngại không dám nhìn thẳng Quốc Thắng. Cô nghĩ mình đã hành xử quá tệ với anh,không biết phải mở lời thế nào để anh hiểu, người cô yêu thực chất là anh, chứ không phải ai khác.
Hai người nắm tay nhau đi dạo cho tiêu cơm. Khu vực họ sống là khu biệt thự cao cấp rất an ninh nhưng Quốc Thắng cũng không có cảm giác an toàn, vì Bảo Ngọc đang mang thai. Vì vậy gọi là đi dạo, cũng chỉ là đi vòng vòng quanh sân nhà mình. Cuối tháng một, trời về đêm mát mẻ, cây cối được chăm bón tốt nở đầy hoa, hương thơm thoang thoảng. Bảo Ngọc hít một hơi sâu lấy can đảm thổ lộ, vừa ngước mặt lên nhìn anh thì đã bị anh hôn. Môi lưỡi dây dưa. Không nghĩ được một bà bầu lại xinh đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông thế này. Cô áp đầu, tì cằm lên ngực anh. Chiều cao của họ vốn chênh lệch rất lớn. Ngày trước cũng không thành vấn đề, vì ít ra cô còn có giày cao gót hỗ trợ. Từ ngày có thai, cô phải mang dép bệch khiến mỗi khi họ hôn nhau thì cả hai đều mỏi cổ. Cô đành nhìn cổ áo anh mà thì thầm:
- Em nhớ anh, ông xã.
Cô không cách nào mở miệng để nói: “Em nhớ ra anh rồi” được.
Quốc Thắng cúi người thấp xuống, bế bổng cô lên theo kiểu công chúa. Cô có tròn vo như hột mít thì anh vẫn thấy nhẹ như không:
- Anh còn nhớ em hơn. Đi bộ nãy giờ chắc là tiêu cơm rồi nhỉ? Giờ mình nên ăn bữa chính rồi.
- Anh không thấy bụng em rất vướng víu hay sao?
- Em ngồi phía trên, không phải là được sao? Bác sĩ đã nói, chăm chỉ hoạt động mới dễ sinh.
- Không chịu đâu.
Cuối cùng, chưa tới 8 giờ thì hai vợ chồng đã lăn lên giường.
Cái bụng tròn lẳn vẫn không làm giảm đi nét quyến rũ của cô. Trong mắt Quốc Thắng, Bảo Ngọc luôn vô cùng sexy. Chỉ nhìn cô thôi cũng đủ làm máu anh sôi trào. Huống hồ giờ đây hai tay anh đang nắn bóp cặp mông căng gợi cảm. Tư thế nữ trên nam dưới khiến anh thấy kích thích gấp đôi. Bộ phận nam tính chôn sâu tối đa trong cơ thể cô, ấm nóng, trơn mượt. Bảo Ngọc hoàn toàn chủ động được lực đạo di chuyển.Nhưng chỉ được một lúc thì cô đầu hàng, cô không thể nhúc nhích nổi, nằm bẹp trên ngực anh. Nhờ thể lực vượt trội hơn người, Quốc Thắng nằm dưới vẫn xông pha mặt trận như thường. Đưa ra hai đến đỉnh.
Dù chưa tận hứng nhưng làm được như thế này thì cũng là cực hạn của Bảo Ngọc rồi. Cô xụi lơ nằm vật ra giường, mặc kệ anh vệ sinh cơ thể cho mình. Vốn áy náy nên muốn bù đắp cho anh một chút nhưng cảm giác mệt muốn chết đi được làm cô quên hẳn tội lỗi của mình. Nhất định lần này là lần cuối cho đến lúc cô sinh con.