Thiếp vẫn còn nhớ rõ ngày đó. Cung nữ có ánh mắt lạnh lùng nhìn thiếp liên tục, con dao lăm lăm trong tay sắp sửa giơ ra, thiếp vội vàng chạy khỏi chỗ chàng, cắm đầu cắm cổ tới chỗ Tường Hoàng hậu.
Tường Ngọc Linh bình thản ngồi trên phượng tọa. Lúc thiếp chạy đến, không hề có một cung nữ, thái giám nào chạy ra ngăn cản, thậm chí thiếp còn tưởng mình đang nằm mơ.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào bụng thiếp, sau đó thở dài, “Muội muội à... hà cớ gì phải chấp nhặt một chút tình si như vậy chứ?”
Thiếp chợt òa lên khóc nức nở, mắng nàng ta, “Ta si tình thì có gì là sai? Hoàng thượng si tình thì có gì là sai? Cô đã là Hoàng hậu rồi, cô không thể tha cho chúng tôi một con đường sống sao? Rốt cuộc thì cô muốn cái gì? Có cần tôi nói luôn không? Cô cũng chẳng khác gì hai người chúng tôi! Từ đầu đến cuối, cô cũng là một kẻ si tình. Người mà cô si tình chính là Tam Vương gia!”
Ánh mắt nàng ta dường như có chút chột dạ, nhưng sự chột dạ đó không còn ẩn giấu nữa. Tường Ngọc Linh đứng dậy, đột ngột nắm lấy cổ tay thiếp, gằn giọng, “Cô đúng là một kẻ ngu ngốc, tên cẩu Hoàng đế đó cũng là một kẻ ngu ngốc! Hai người ngu quả là trời sinh một đôi!”
...
Từng làn khói vương vất ở trong nội điện. Khuôn mặt Tường Ngọc Linh như có một tầng sương mỏng phủ lên. Trong chớp mắt, mọi thứ trước mặt thiếp dường như trở nên mờ ảo. Từng câu từng chữ của nàng ta như những nhát dao đâm vào lòng thiếp...
“Ngày mới đăng cơ, vì muốn tiêu diệt thế lực của Đoàn thị, tên cẩu Hoàng đế đã nhẫn tâm đẩy một Thái y vào đường chết.
Đoàn thị bị tru diệt, cả nhà của vị Thái y đó cũng bị tru diệt. Năm đó, đứa con gái duy nhất của ông ta mới có mười lăm tuổi.
Nó đã sống sót. Nó đã sống thay cho vị thiên kim tiểu thư duy nhất của Tường thị. Tường thị muốn bành trướng thế lực, sớm đã ngấp nghé chiếc ngai Hoàng đế. Còn đứa con gái ấy, vì muốn trả mối thù gia tộc, nó chấp nhận từ bỏ tất cả, bao gồm tình yêu khiến nó đứt ruột đứt gan.
Tường thị biết nó có quan hệ với Tam vương gia rất sâu, ra sức lấy lòng, dụ dỗ để nó thế chỗ vị tiểu thư không may mất tích kia. Ngày tuyển tú gần kề, nó đã thề với trời, một ngày không lật đổ cẩu Hoàng đế, kiếp sau nó không làm người.
Ta kể đến đây, cô đã hiểu rồi chứ? Tường gia Đại tiểu thư?”
Thiếp bàng hoàng cả người. Nàng ta vừa gọi thiếp là gì? Tường gia Đại tiểu thư?
“Cô tưởng ta sẽ dễ dàng buông tha cho một kẻ mà bất cứ lúc nào cũng có thể dùng tình yêu của mình để mong cứu rỗi tên cẩu Hoàng đế đó à? Ta không phải đứa ngốc. Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, tránh để hậu hoạn cho ngày sau. Đáng tiếc, trong một dịp vào cung thăm ta, tình cờ nhìn thấy cô đến thỉnh an, Tường Thái sư đã xúc động đến mức mất hồn...
Sau đó, ta mới biết, cô chính là vị thiên kim không may rơi xuống sông mất tích năm đó. Thật là trùng hợp làm sao! Tường Thái sư van cầu ta, chỉ cần ta tha cho cô một mạng, hắn sẽ dốc toàn sức, trợ lực cho ta và Tam vương gia nắm lấy thiên hạ này. Ta đồng thời đưa ra cho hắn một yêu cầu, sau khi binh biến thành công, hắn phải đưa ra toàn bộ quyền thế từ trước tới nay hắn thâu tóm được cho chúng ta.
Hắn ta đúng là già rồi nên đâm ra lẩm cẩm. Nam nhân ôm chí lớn, tuyệt đối không thể để tình thân xen vào. Chu Bích Nghi, à không, phải gọi là... Tường Ngọc Linh mới đúng. Tên thật của ta là Dương Khánh Đình. Mấy ngày trước, Tam vương gia đăng cơ, sớm đã tổ chức tang lễ cho Tường Quý phi, đồng thời gia ân cả nhà ta, trả lại thân phận cũ cho ta rồi.
Vì vậy, muội muội à, ngươi có thể an tâm làm Tường Ngọc Linh rồi... Những gì đã hứa, ta sẽ không nuốt lời. Chỉ là...”
Thiếp phải mất một hồi lâu để chấp nhận tình thế hiện tại. Điều kiện cuối cùng mà nàng ta đưa ra...
Vì con của chúng ta, thiếp đã gật đầu, đồng ý với điều kiện của Tường Ngọc Linh. À không, phải gọi là Dương Khánh Đình mới đúng.
Sau đó, thiếp trở về lãnh cung, âm thầm thu dọn đồ đạc. Lúc ra khỏi cổng thành, ngẩng đầu lên nhìn trời cao, lặng lẽ hít một hơi thật sâu, thiếp mới cảm thấy cuộc đời bình yên được một chút.
Khẽ vuốt nhẹ cái bụng nhô cao, thiếp khẽ nở nụ cười. Con của thiếp, tuy tên của nó không được ghi vào sử sách, chỉ cần nó sống an vui, thiếp đã rất mãn nguyện.
Hoàng thượng...
Chàng biết không? Bấy lâu nay, thiếp coi chàng như cả bầu trời, vậy mà chàng lại nhẫn tâm đưa thiếp vào lãnh cung.
Thiếp không hận chàng. Có trách thì trách chàng là đế vương, điều gì cũng mong cầu có được, rốt cuộc lại tay trắng hoàn trắng tay.
Nếu chàng biết thiếp mới là Tường Ngọc Linh, chàng có đau lòng không?
Không... Có lẽ là không...
Năm đó, sau khi rơi xuống sông, thiếp không còn nhớ gì nữa. Người ta cứu thiếp, đồng thời cũng biến thiếp thành một cô nương chốn phong trần. May thay, thiếp biết nghe lời, lại có chút nhan sắc, người ta mới không nỡ để thiếp bán thân, chỉ dùng thiếp làm hoa khôi câu khách.
Thiếp không nhớ mình là ai, mãi đến khi Dương Khánh Đình nói ra sự thật, một hồi choáng váng qua đi, thiếp mới nhận thức mình là Tường Ngọc Linh.
Hoàng thượng...
Chàng còn nhớ chăng? Lúc chàng đến Thủy Linh lầu, chàng từng chán nản mà kể với thiếp rất nhiều chuyện. Chàng nói, quá nhiều việc xảy đến trong đời, chàng rất mệt mỏi, ai nấy đều muốn thao túng chàng, ngay cả hậu viện cũng muốn xoay chàng vòng tới vòng lui, mà chàng lại muốn tự đứng vững bằng hai chân, nắm giữ quyền lực trong tay mình.
Thiếp từng nói, “Thiếp ước có một ngày mình được du ngoạn sơn thủy muôn nơi. Thiên hạ rộng lớn, lòng người cũng cần rộng mở. Nếu cứ giữ mãi những phiền não trong lòng, vơ lấy toàn bộ những hư vinh để đắp vào mình, chẳng bằng buông xuôi tất cả, tiêu dao khắp chốn, quên đi những tháng ngày cuồng si, chỉ mong lòng này được thanh thản. Thiếp biết chàng thân mang chí lớn, nhưng đời người dài được bấy lâu? Dật lang, chàng hiểu không?”
Chàng không hiểu. Chàng cho rằng thiếp đang an ủi chàng, không biết thiếp đang mong cầu chàng từ bỏ vinh hoa phú quý.
Rốt cuộc, ngày thiếp rời kinh, trong tay chàng không còn gì cả, ngay cả thể diện của một nam nhân cũng không còn.
Dật lang...
Nếu như được quay trở lại thời khắc ấy, liệu chàng có đồng ý buông bỏ thiên hạ, cùng thiếp tiêu dao chốn sơn hà?
***
Nhiều năm sau, sử sách vẫn còn ghi lại rất rõ: Không lâu sau khi Tam vương gia Trình Hạo tiếm ngôi của Thịnh đế Trình Dật, Chu Chiêu dung tư thông với một tên hộ vệ trong hoàng cung. Hiếu Trinh Dương Hoàng hậu phát hiện, sai người trượng tễ Chu Chiêu dung, đồng thời dùng cung hình để trừng phạt tên hộ vệ ấy...
Người người đều nói, Hiếu Trinh Dương Hoàng hậu quá giống với Quý phi Tường thị lúc sinh thời của Thịnh đế. Hoàng hậu nghe xong chỉ cười một cái, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra.
***
KẾT THÚC
Thiếp vẫn còn nhớ rõ ngày đó. Cung nữ có ánh mắt lạnh lùng nhìn thiếp liên tục, con dao lăm lăm trong tay sắp sửa giơ ra, thiếp vội vàng chạy khỏi chỗ chàng, cắm đầu cắm cổ tới chỗ Tường Hoàng hậu.
Tường Ngọc Linh bình thản ngồi trên phượng tọa. Lúc thiếp chạy đến, không hề có một cung nữ, thái giám nào chạy ra ngăn cản, thậm chí thiếp còn tưởng mình đang nằm mơ.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào bụng thiếp, sau đó thở dài, “Muội muội à... hà cớ gì phải chấp nhặt một chút tình si như vậy chứ?”
Thiếp chợt òa lên khóc nức nở, mắng nàng ta, “Ta si tình thì có gì là sai? Hoàng thượng si tình thì có gì là sai? Cô đã là Hoàng hậu rồi, cô không thể tha cho chúng tôi một con đường sống sao? Rốt cuộc thì cô muốn cái gì? Có cần tôi nói luôn không? Cô cũng chẳng khác gì hai người chúng tôi! Từ đầu đến cuối, cô cũng là một kẻ si tình. Người mà cô si tình chính là Tam Vương gia!”
Ánh mắt nàng ta dường như có chút chột dạ, nhưng sự chột dạ đó không còn ẩn giấu nữa. Tường Ngọc Linh đứng dậy, đột ngột nắm lấy cổ tay thiếp, gằn giọng, “Cô đúng là một kẻ ngu ngốc, tên cẩu Hoàng đế đó cũng là một kẻ ngu ngốc! Hai người ngu quả là trời sinh một đôi!”
...
Từng làn khói vương vất ở trong nội điện. Khuôn mặt Tường Ngọc Linh như có một tầng sương mỏng phủ lên. Trong chớp mắt, mọi thứ trước mặt thiếp dường như trở nên mờ ảo. Từng câu từng chữ của nàng ta như những nhát dao đâm vào lòng thiếp...
“Ngày mới đăng cơ, vì muốn tiêu diệt thế lực của Đoàn thị, tên cẩu Hoàng đế đã nhẫn tâm đẩy một Thái y vào đường chết.
Đoàn thị bị tru diệt, cả nhà của vị Thái y đó cũng bị tru diệt. Năm đó, đứa con gái duy nhất của ông ta mới có mười lăm tuổi.
Nó đã sống sót. Nó đã sống thay cho vị thiên kim tiểu thư duy nhất của Tường thị. Tường thị muốn bành trướng thế lực, sớm đã ngấp nghé chiếc ngai Hoàng đế. Còn đứa con gái ấy, vì muốn trả mối thù gia tộc, nó chấp nhận từ bỏ tất cả, bao gồm tình yêu khiến nó đứt ruột đứt gan.
Tường thị biết nó có quan hệ với Tam vương gia rất sâu, ra sức lấy lòng, dụ dỗ để nó thế chỗ vị tiểu thư không may mất tích kia. Ngày tuyển tú gần kề, nó đã thề với trời, một ngày không lật đổ cẩu Hoàng đế, kiếp sau nó không làm người.
Ta kể đến đây, cô đã hiểu rồi chứ? Tường gia Đại tiểu thư?”
Thiếp bàng hoàng cả người. Nàng ta vừa gọi thiếp là gì? Tường gia Đại tiểu thư?
“Cô tưởng ta sẽ dễ dàng buông tha cho một kẻ mà bất cứ lúc nào cũng có thể dùng tình yêu của mình để mong cứu rỗi tên cẩu Hoàng đế đó à? Ta không phải đứa ngốc. Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, tránh để hậu hoạn cho ngày sau. Đáng tiếc, trong một dịp vào cung thăm ta, tình cờ nhìn thấy cô đến thỉnh an, Tường Thái sư đã xúc động đến mức mất hồn...
Sau đó, ta mới biết, cô chính là vị thiên kim không may rơi xuống sông mất tích năm đó. Thật là trùng hợp làm sao! Tường Thái sư van cầu ta, chỉ cần ta tha cho cô một mạng, hắn sẽ dốc toàn sức, trợ lực cho ta và Tam vương gia nắm lấy thiên hạ này. Ta đồng thời đưa ra cho hắn một yêu cầu, sau khi binh biến thành công, hắn phải đưa ra toàn bộ quyền thế từ trước tới nay hắn thâu tóm được cho chúng ta.
Hắn ta đúng là già rồi nên đâm ra lẩm cẩm. Nam nhân ôm chí lớn, tuyệt đối không thể để tình thân xen vào. Chu Bích Nghi, à không, phải gọi là... Tường Ngọc Linh mới đúng. Tên thật của ta là Dương Khánh Đình. Mấy ngày trước, Tam vương gia đăng cơ, sớm đã tổ chức tang lễ cho Tường Quý phi, đồng thời gia ân cả nhà ta, trả lại thân phận cũ cho ta rồi.
Vì vậy, muội muội à, ngươi có thể an tâm làm Tường Ngọc Linh rồi... Những gì đã hứa, ta sẽ không nuốt lời. Chỉ là...”
Thiếp phải mất một hồi lâu để chấp nhận tình thế hiện tại. Điều kiện cuối cùng mà nàng ta đưa ra...
Vì con của chúng ta, thiếp đã gật đầu, đồng ý với điều kiện của Tường Ngọc Linh. À không, phải gọi là Dương Khánh Đình mới đúng.
Sau đó, thiếp trở về lãnh cung, âm thầm thu dọn đồ đạc. Lúc ra khỏi cổng thành, ngẩng đầu lên nhìn trời cao, lặng lẽ hít một hơi thật sâu, thiếp mới cảm thấy cuộc đời bình yên được một chút.
Khẽ vuốt nhẹ cái bụng nhô cao, thiếp khẽ nở nụ cười. Con của thiếp, tuy tên của nó không được ghi vào sử sách, chỉ cần nó sống an vui, thiếp đã rất mãn nguyện.
Hoàng thượng...
Chàng biết không? Bấy lâu nay, thiếp coi chàng như cả bầu trời, vậy mà chàng lại nhẫn tâm đưa thiếp vào lãnh cung.
Thiếp không hận chàng. Có trách thì trách chàng là đế vương, điều gì cũng mong cầu có được, rốt cuộc lại tay trắng hoàn trắng tay.
Nếu chàng biết thiếp mới là Tường Ngọc Linh, chàng có đau lòng không?
Không... Có lẽ là không...
Năm đó, sau khi rơi xuống sông, thiếp không còn nhớ gì nữa. Người ta cứu thiếp, đồng thời cũng biến thiếp thành một cô nương chốn phong trần. May thay, thiếp biết nghe lời, lại có chút nhan sắc, người ta mới không nỡ để thiếp bán thân, chỉ dùng thiếp làm hoa khôi câu khách.
Thiếp không nhớ mình là ai, mãi đến khi Dương Khánh Đình nói ra sự thật, một hồi choáng váng qua đi, thiếp mới nhận thức mình là Tường Ngọc Linh.
Hoàng thượng...
Chàng còn nhớ chăng? Lúc chàng đến Thủy Linh lầu, chàng từng chán nản mà kể với thiếp rất nhiều chuyện. Chàng nói, quá nhiều việc xảy đến trong đời, chàng rất mệt mỏi, ai nấy đều muốn thao túng chàng, ngay cả hậu viện cũng muốn xoay chàng vòng tới vòng lui, mà chàng lại muốn tự đứng vững bằng hai chân, nắm giữ quyền lực trong tay mình.
Thiếp từng nói, “Thiếp ước có một ngày mình được du ngoạn sơn thủy muôn nơi. Thiên hạ rộng lớn, lòng người cũng cần rộng mở. Nếu cứ giữ mãi những phiền não trong lòng, vơ lấy toàn bộ những hư vinh để đắp vào mình, chẳng bằng buông xuôi tất cả, tiêu dao khắp chốn, quên đi những tháng ngày cuồng si, chỉ mong lòng này được thanh thản. Thiếp biết chàng thân mang chí lớn, nhưng đời người dài được bấy lâu? Dật lang, chàng hiểu không?”
Chàng không hiểu. Chàng cho rằng thiếp đang an ủi chàng, không biết thiếp đang mong cầu chàng từ bỏ vinh hoa phú quý.
Rốt cuộc, ngày thiếp rời kinh, trong tay chàng không còn gì cả, ngay cả thể diện của một nam nhân cũng không còn.
Dật lang...
Nếu như được quay trở lại thời khắc ấy, liệu chàng có đồng ý buông bỏ thiên hạ, cùng thiếp tiêu dao chốn sơn hà?
Nhiều năm sau, sử sách vẫn còn ghi lại rất rõ: Không lâu sau khi Tam vương gia Trình Hạo tiếm ngôi của Thịnh đế Trình Dật, Chu Chiêu dung tư thông với một tên hộ vệ trong hoàng cung. Hiếu Trinh Dương Hoàng hậu phát hiện, sai người trượng tễ Chu Chiêu dung, đồng thời dùng cung hình để trừng phạt tên hộ vệ ấy...
Người người đều nói, Hiếu Trinh Dương Hoàng hậu quá giống với Quý phi Tường thị lúc sinh thời của Thịnh đế. Hoàng hậu nghe xong chỉ cười một cái, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra.
KẾT THÚC